Bốn năm sau, sân bay quốc tế.

Máy bay từng chiếc từng chiếc cất cánh lẩn vào không trung lại không ngừng có máy bay hạ cánh. Loa phát thanh không ngừng phát báo về thông tin chuyến bay.

Nhóm hành khách liên tục đi ra. Đại sảnh sân bay ấm áp đủ để hòa tan tuyết lạnh đang bay lả tả ngoài cửa sổ. Mùa đông, lại vào thời điểm Giáng sinh nên đại sảnh sân bay tràn ngập không khí vui vẻ.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông đi ra, thân hình cao lớn, anh tuấn. Áo khoác trên người theo nhịp bước chân tung bay, lúc bước ra thì nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua, bộ dáng vội vàng, một tia lo lắng xuất hiện trên gương mặt. Dấu vết thời gian không lưu lại trên gương mặt, chỉ là càng tăng thêm nét thành thục nho nhã.

Rất nhanh sau đó là thanh âm vui sướng của trẻ con vang lên:

“Ba…”

Kèm theo là một thân ảnh nho nhỏ xuyên qua đám người vọt tới đây.

Người đàn ông dừng bước, sau đó càng thêm nhanh chân tiến về phía trước, lúc nhìn đến thân ảnh nho nhỏ đang chạy tới thì ngồi xổm xuống kịp lúc bé con sà vào trong lòng mình. Lại bất ngờ đứng lên, trực tiếp làm cho bé con cưỡi trên cổ.

Trong lúc nhất thời, tiếng cười như chuông bạc của bé con cùng tiếng cười sang sảng của người đàn ông dung hòa vang lên.

Hai người thỏa mái trong niềm hạnh phúc thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Nhìn đến hai người, có lẽ là bé con kia quá mức xinh đẹp khiến mọi người nhìn không dời mắt thậm chí có người con dừng chân lại để ngắm nhìn khung cảnh trên.

Cưỡi trên cổ người đàn ông là bé trai khoảng 3 tuổi, khuôn mặt lung linh anh tuấn cùng người đàn ông như khuôn mẫu khắc ra. Ngũ quan như thể là bản sao thu nhỏ của người đàn ông. Chẳng qua ánh mắt càng vô cùng trong suốt, ngây thơ. Ngũ quan nho nhỏ so sánh với người đàn ông thì càng thêm tinh xảo hơn nhiều.

Mái tóc của bé trai rất đẹp, so với mái tóc đen óng tự nhiên của người đàn ông thì của bé trai pha chút rám nắng, dày đặc như tảo biển, tự nhiên phát ra ánh áng như mộng ảo. Bé cưỡi trên cổ người đàn ông, cất tiếng cười khanh khách. Cha con hai người nhìn qua thật thu hút.

Vài cấp dưới rất nhanh đi đến, cung kính nói: “Bộ trưởng Lệ, Lệ phụ nhân cũng tự mình đến đón ngài.”

Lệ Minh Vũ đáy mắt vừa vui vẻ vừa lo lắng. Nhìn qua trong đám người là một bóng dáng xinh đẹp, giống như hoa sen lặng lẽ đứng đó. Cho dù trong đám đông vẫn nhận ra trong cái nhìn đầu tiên.

Thời gian trôi qua khiến cho cô càng thêm xinh đẹp, chính là thêm một phần thành thục của phụ nữ và dáng vẻ ngọc ngà, tao nhã. Trên môi nhàn nhạt ý cười, đã sớm chứng kiến một màn cha con đoàn tụ, nhưng không có ý định tiến lên mà chỉ đứng đó nhìn, trong mắt ngập tràn ấm áp cùng hạnh phúc.

“Mẹ…”

Bé trai vui sướng dang hai tay hướng tới người phụ nữ, tươi cười cùng người đàn ông cùng bộ dáng.

Người đàn ông đáy mắt lướt qua tia nhớ nhung rõ rệt, sải bước hướng tới người phụ nữ đang đi tới.

Tô Nhiễm trước sau vẫn cười, đợi người đàn ông đến gần, lại ngẩng đầu nhìn con, cất giọng bất đắc dĩ: “Cố Dương, mau xuống đây. Ba vừa xuống may bay đã rất mệt rồi!”

Bé trai liền nghe lời, vừa la hét muốn leo xuống. Người đàn ông mỉm cười, đem con thả xuống đất, sau đó bé trai lập tức nói: “Ba, ba đi nhiều ngày nay con đều thực nghe lời mẹ. Mẹ mang thai em trai, em gái, lúc ba không ở nhà con đều chăm sóc mẹ.”

“Rất ngoan.”

Lê Minh Vũ nhịn không được xoa xoa đầu con. Lại nhìn về phía vợ mình, ánh mắt dừng trên bụng cô lại càng thêm ôn nhu đồng thời cũng lẫn một tia đau lòng. “Không phải không cho em ra sân bay sao? Như thế nào lại không nghe lời?”

Tô Nhiễm tiến lên, tay chỉnh lại vạt áo cho anh, cười cười: “Là con anh la hét muốn tới, nói vài ngày không gặp anh, nhớ anh muốn chết, không có biện pháp, em chỉ có thể cùng đến đây.”

“Chính là con nhớ anh sao?” Lệ Minh Vũ nắm tay cô, cúi đầu ở bên tai bỏ xuống một câu.

Tô Nhiễm hạ đôi mắt, hai má có chút nóng lên. “Đừng náo loạn, đều đã làm ba rồi, còn không đứng đắn như vậy.”

Lệ Minh Vũ lại cười ha ha, bạc môi hạ xuống cho cô một cái hôn nhẹ, sau đó xấu xa thấp giọng nói: “Muốn anh đứng đắn như lời em nói, như thế nào có con chúng ta? Còn có tiểu bảo bối trong bụng em?”

Tô Nhiễm trừng mắt liếc anh một cái, nhưng cũng nở nụ cười, đi theo anh vào trong xe.

Bốn năm qua, cuộc sống quá yên tĩnh mà hạnh phúc. Tô Nhiễm cũng là sau này nhớ lại thời điểm trước kia mới rõ ràng. Bốn năm trước, lúc Lệ Minh Vũ cầu hôn cô, kỳ thật cô đã có bầu, chính là ngay cả bản thân cô cũng không biết, cuối cùng vẫn là Lệ Minh Vũ cẩn thận phát hiện ra. Giữa thời kì trăng mật, cả hai đều có tâm trạng sung sướng khi nghĩ về đứa nhỏ. Lệ Minh Vũ lại thật cẩn thận. Tô Ánh Vân nghe nói Tô Nhiễm mang thai lúc đầu có điểm lo lắng, sợ bên người chỉ có một người đàn ông không biết cách săn sóc, nào biết Lệ Minh Vũ luôn luôn thích đứa nhỏ đã sớm nóng lòng muốn thử, việc chiếu cố phụ nữ có thai rất chu đáo.

Thời điểm khó khăn nhất trong thai kì Tô Nhiễm hoàn toàn không có cảm nhận được vì cả hai lần trước đều sanh non, mà lần này, cô cơ hồ mỗi một ngày đều nôn nghén, Lệ Minh Vũ vì cô mà vô cùng khổ tâm, chẳng những xin nghỉ dài hạn, còn đưa cô đến nơi phong cảnh hợp tâm trạng trên đảo nhỏ. Trời trong, nắng ấm, khí hậu làm cho phụ nữ có thai dễ dàng giảm bớt sầu não, tâm tình tốt lên.

Mang thai 10 tháng, trên cơ bản đều là Lệ Minh Vũ tự tay tới chăm sóc, trừ phi anh bất đắc dĩ phải đi công tác.

Lúc đứa nhỏ còn chưa máy thai, phụ nữ thường thay đổi tâm tính, tuy nói Tô Nhiễm đối với đứa nhỏ này cảm thấy vô cùng cao hứng cùng hạnh phúc, nhưng dù sao cũng là một loại sinh lý dẫn đến tâm lý biến hóa, cô thường xuyên muốn khóc, một chút liền phát giận, nhưng Lệ Minh Vũ là người đàn ông vô cùng bao dung, lúc cô muốn tranh cãi ầm ĩ cùng phát giận, anh đều chỉ cười, thậm chí mỗi ngày đều chọc cô vui vẻ, vì muốn làm cho cô trải qua thai kì nhanh hơn, một người chưa từng có tế bào hài hước như Lệ Minh Vũ thế nhưng mua vô số tập truyện cười, sau đó nhớ kỹ kể cho Tô Nhiễm nghe.

Người xưa nay hiếm hoi nụ cười thế nhưng cười một cái liền không ngừng nghỉ, lúc kể chuyện cười cho Tô Nhiễm nghe. Cơ hồ mỗi lần cười đến rút gân, khiến Tô Nhiễm còn không biết xảy ra chuyện gì. Nhiều lúc Tô Nhiễm là bị bộ dáng của anh chọc cho tức cười.

Lúc thời điểm đứa nhỏ máy thai, Lệ Minh Vũ so với Tô Nhiễm còn khẩn trương cùng kích động hơn, bụng càng lớn đứa nhỏ máy thai lại càng rõ ràng, anh có đôi khi buổi tối không ngủ được chỉ nhìn chằm chằm bụng Tô Nhiễm, lúc gặp thai động thì hứng thú giống như nhận được phần thưởng lớn, Tô Nhiễm nhìn anh lại giống như đứa trẻ .

Thời điểm quay phim phụ nữ có thai, Lệ Minh Vũ lại phát huy mười phần tính tình bá đạo, anh tuyệt đối không cho phép nhiếp ảnh gia nhìn trộm thân thể của cô cùng con trai trong bụng, kết quả là, một ngày nào đó liền mua trọn vẹn thiết bị chụp ảnh, làm nhiếp ảnh gia chụp ảnh Tô Nhiễm làm Tô Nhiễm dở khóc dở cười.

Đứa nhỏ đủ tháng sinh ra, là bé trai cực kì xinh đẹp, bác sĩ đỡ đẻ lúc thấy đứa nhỏ liền nhịn không được cảm thán vài câu, đứa nhỏ kế thừa nét anh tuấn của Lệ Minh Vũ cùng vẻ đẹp của Tô Nhiễm, làm người ta nhìn không dời mắt.

Lệ Minh Vũ đặt cho đứa nhỏ một cái tên đẹp: Lệ Cố Dương, hy vọng nó trong tương lai thuận buồm xuôi gió.

Về tên của đứa nhỏ, Lệ Minh Vũ cùng Tô Nhiễm đều chung nhận thức. Vợ chồng Lệ Thiên đem Lệ Minh Vũ coi là con đẻ, công nuôi dưỡng vô cùng lớn, cho nên anh sẽ không sửa tên đổi họ, chỉ đem họ của chính mình thêm vào nên đứa nhỏ có tên Lệ Cố Dương.

Mà năm nay, Tô Nhiễm lại mang thai, bác sĩ nói là một đôi long phượng thai, Tô Nhiễm rốt cục nhẹ nhàng thở ra, bởi vì cô cùng Lệ Minh Vũ cũng thập phần khát vọng một bé gái.

Biết được Tô Nhiễm mang song bào thai, Lệ Minh Vũ quả thực hưng phấn không biết kể đâu cho hết. Tô Ánh Vân cùng hai ông bà Lệ gia lại càng không dùng từ gì để biểu đạt. Mỗi ngày đều hướng đường Hoa Phủ chạy đến. Lệ Minh Vũ lại bắt đầu tưởng tượng long phượng thai sinh ra sẽ có là bộ dáng gì.

Lệ Minh Vũ lần này đi công tác một tuần, thời gian này với anh mà nói quả thực là sống một ngày bằng một năm. Tiểu Cố Dương lại mỗi ngày trong điện thoại trực tiếp hỏi anh có thể hay không ở lễ Giáng Sinh trở về, nay anh thật đúng là quy tâm giống như tên, vì thế hành trình công việc 2 tuần ép xuống còn 1 tuần, mục đích chính là mau về cùng vợ con.

————

Vào đêm, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc.

Hôm nay là ngày Tiểu Cố Dương vui vẻ nhất, sau khi đi theo Lệ Minh Vũ chơi ném tuyết, hai cha con lại đắp một đôi người tuyết thật to, cuối cùng Tô Nhiễm đem một cây cà rốt đặt ở trên người tuyết làm cái mũi, một nhà ba người chơi thật sự là vui vẻ.

Tiểu Cố Dương đã ngủ từ sớm, nó từ nhỏ liền dưỡng thành thói quen tốt, chưa từng làm cho người lớn lo lắng, điều này hoàn toàn quy công cho Lệ Minh Vũ dạy con có cách, tuy nói anh rất thương con, nhưng cũng không cưng chiều, từ nhỏ liền giáo dục Tiểu Cố Dương dưỡng thành thói quen chuyên chú cùng tính nhẫn nại, đây là điều kiện cho con sau này có thể trở thành một người đàn ông xuất sắc.

Tiểu Cố Dương ba tuổi đã học được làm một ít công việc gia đình đơn giản, chuyện của mình đều tự mình đi làm, nó thích chơi một ít trò chơi phức tạp, ví như nói theo 9 cách, lắp ráp mô hình đơn giản, thậm chí còn đem một ít món đồ chơi mô hình bỏ đi âm thầm làm lên lại. Mộ Mạn Vân nói, Tiểu Cố Dương điểm ấy cùng Lệ Minh Vũ mới trước đây là giống nhau như đúc .

Chơi cả một ngày, Tô Nhiễm nhiều ít có chút mệt mỏi.

Trong phòng tắm, người đàn ông khỏa thân đứng dưới vòi hoa sen, da thịt màu đồng dưới dòng nước chảy xuống khêu gợi vẻ sáng bóng. Một người đàn ông dáng người hoàn mỹ, tỉ lệ cân đối.

Cơ bắp rắn chắc phân bố khắp nơi trên thân thể, đem vẻ nam tính kiêu ngạo, lực lưỡng cùng tao nhã bên trong biểu hiện ra bên ngoài, bọt nước dọc theo đường cong cơ thể anh chảy xuống, như là lưu luyến vẻ lực lưỡng ấy không rời.

Tắm xong, Lệ Minh Vũ quấn một cái khăn tắm ở trên lưng, đơn giản vuốt tóc, Nhìn qua gương, xuất hiện hai má, hình dáng khắc sâu mà anh tuấn, bọt nước còn dán trên gáy, hé ra gương mặt xuất sắc, như nói lên thời gian đối với anh thật ưu ái.

Anh dùng lực lắc đầu, bọt nước dính trên tóc như là tuyến hạt châu bị chặt đứt, bay tung tóe, làm xong anh liền đi ra phòng tắm, tay đẩy cửa vào phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện