Vậy là đã làm rõ vì sao Cao Việt Xuân và Giai Kỳ lại có lời hứa với nhau rồi nhưng mà sau tất cả đều là âm mưu của Giai Kỳ. Sau đó, cách đây mấy tháng thì Cao thị có lâm vào cuộc khủng hoảng do xuất hiện con riêng bắt tay với một số cổ đông chống lại làm lung lay địa vị của Cao Đức Hải và Cao Việt Xuân. Cuộc chiến đã dẫn đến cổ phiếu của Cao thị rớt giá thảm hại sắp lâm vào đường cùng thì Mặc thị vươn tay cứu giúp. Dù gì thì giữa Cao thị và Mặc thị có mối quan hệ khăng khít, Cao thị biến mất thì Mặc thị cũng sẽ bị ảnh hưởng và đặc biệt rằng Cao Đức Hải và Mặc Kiến Minh là anh em kết nghĩa.
- Mặc thị của tôi có thể giúp anh giải trừ được nguy cơ.
Nghe Mặc Kiến Minh nói vậy làm Cao Đức Hải vô cùng vui mừng. Cao thị đang lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, tất cả mọi hợp tác đều bị giải trừ may thay Mặc Kiến Minh vẫn còn nhớ đến tình nghĩa mà giúp ông. Cao Đức Hải chỉ còn thiếu nước quỳ xuống tạ ơn:
- Thành thật cảm ơn anh.
- Có gì mà phải khách sáo như thế chứ, chẳng phải chúng ta là anh em kết nghĩa sao? Chú cứ thế này đến anh cũng ngại.
Nhờ vậy nên Mặc Kỳ Tuyết đã được gả cho Cao Việt Xuân. Những tưởng anh đã quên Giai Kỳ nên mới lấy cô nhưng không phải, tất cả là do cô ảo tưởng. Cuộc hôn nhân này đã quá đau thương rồi nên lần này Mặc Kỳ Tuyết đã quyết tâm ly hôn với Cao Việt Xuân.
Hôm đó ở bệnh viên, Giai Kỳ đến quẫy nhiễu đã làm cho Mặc Kỳ Tuyết quyết tâm đề nghị ly hôn với Cao Việt Xuân. Tâm cô nói ko đau đớn là giả nhưng mà tình yêu như vậy cô còn giữ để làm gì chứ? Để ngày đêm ôm thương tâm trong lòng, bị ghẻ lạnh và nhìn đôi uyên ương đó ngày đêm quấn quýt nhau sao? Không. Mặc Kỳ Tuyết không bao giờ rộng lượng đến như vậy đâu? Dứt khoát một lần để tự giải thoát bản thân thôi.
Mặc Kỳ Tuyết liên hệ với luật sự để làm thủ tục ly hôn. Mặc Kiến Minh khó hiểu hỏi con gái mình, dù ông ủng hộ cô mọi điều nhưng ông sợ con gái sẽ hối hận vì tình cảm của Mặc Kỳ Tuyết dành cho thằng nhóc kia là quá lớn nhưng cũng sợ dai dẳng thế này con gái càng đau khổ. Ông nhìn thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn, biết rõ chỉ có nó mới xứng với con gái của mình nhưng không ngờ lại làm tổn thương Mặc Kỳ Tuyết như vậy. Người làm cha này cũng cảm thấy đau đầu với hôn nhân của con gái lắm chứ. Nếu biết có chuyện này xảy ra, làm cho con gái cưng của mình phải đau khổ thì nằm mơ ông cũng sẽ không đồng ý lời đề nghị lúc đó của Cao Đức Hải. Tình nghĩa anh em cái mẹ gì chứ, làm sao bằng được hạnh phúc của con gái ông hả.
- Con chắc chắn chứ.
- Vâng. Con chắc chắn. Con sẽ tự tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, thành toàn cho họ thôi.
Mặc Kiến Minh vui mừng vì con gái đã nghĩ thông. Ông đã quên rằng Mặc Kỳ Tuyết vốn là một người mạnh mẽ chứ không hề yếu đuối, ông nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt cô.
- Được. Ba ba sẽ bảo luật sư làm thủ tục cho con.
Mặc Kỳ Tuyết cảm động đáp:
- Dạ. Con cảm ơn ba.
Sau mấy giây, Mặc Kiến Minh đã cười đểu nhìn con gái:
- Ba ba thấy tên Phong Doãn đó theo đuổi con suốt. Nhân tuyển này cũng không tệ: nhan sắc cũng tương đối, tài năng cũng không thua kém tên họ Cao kia. Thế nào? Con đã suy nghĩ đến chưa? Cẩn thận sau này người ta chạy mất đấy
Mặc Kỳ Tuyết oán giận đáp:
- Ba. Con vừa mới đề nghị ly hôn mà ba đã muốn bán con gái mình cho người khác rồi hả? - Ba chỉ sợ con thành bà cô già đến nơi rồi không ai thèm lấy thôi.
Mặc Kiến Minh cười ha hả trước vẻ mặt của Mặc Kỳ Tuyết. Đôi lúc trêu con gái cũng là thú vui của ông cơ mà. Ầy, lại phải đau đầu đến hôn nhân con gái nữa rồi. Cười xong, Mặc Kiến Minh thở dài như cụ già đã tám mươi lo lắng cho hôn sự mấy đứa cháu trong nhà vậy.
Luật sư ngay lập tức hoàn thành thủ tục ly hôn rồi liên hệ với Cao Việt Xuân để anh ký. Đúng là hiệu suất nhanh gọn lẹ của luật sư hàng đầu Mặc thị.
Luật sư Cảnh đẩy cái gọng kính đen đen nghiêm túc trao đổi với Mặc Kỳ Tuyết. Trước giờ anh ta luôn đi theo chủ nhân Mặc thị mấy cái hợp đồng dự án hàng tỷ nhưng không ngờ lần này lại phải làm cái thủ tục ly hôn trọng đại cho tiểu thư. Thật là vinh hạnh. Tuy nhiên, cái bộ mặt nghiêm trọng như đi đàm phán của anh làm Mặc Kỳ Tuyết cũng cảm thấy hơi sợ sợ. Tại sao người đi theo ba ba toàn những người kỳ lạ không vậy? Vest đen, kính râm, mặt nghiêm túc trông khác gì xã hội đen chuẩn bị đi đánh trận đâu hoặc là giống mấy tên đa cấp đi lừa gạt.
- Tiểu thư có gì muốn bổ sung trong thỏa thuận ly hôn này không ạ?
Mặc Kỳ Tuyết giật mình khỏi suy nghĩ trong đầu. Thôi chết, sao tự nhiên mình cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta vậy, thật là thất lễ, có khi người ta còn tưởng mình đang nói xấu trong đầu mất. Mặc Kỳ Tuyết vội vàng xua tay:
- À không, không. Tôi thấy đã ổn rồi.
Luật sư cảnh lại đẩy đẩy cái gọng kính:
- Tiểu thư cứ nói đi đừng ngại, tôi có thể đáp ứng những điều kiện vô lý của cô cũng được. Ví dụ như cô muốn toàn bộ tài sản của Cao thiếu gia chẳng hạn.
Mặc Kỳ Tuyết nghe xong mà giật mình:
- Hả? Toàn bộ tài sản tôi cũng sẽ lấy được hả? Anh lại đùa tôi rồi.
- Không. Việc đó nằm hoàn toàn trong khả năng của tôi.
“Ôi. Thật là chói lóa. Tôi bật ngay cái nút like to bự cho anh đấy. Đến cả toàn bộ tài sản của Cao đại thiếu mà anh cũng có thể lấy được. Đại thần, mau nhận của tiểu nữ một lạy. Rốt cuộc ba đào anh ta ở đâu ra vậy? Cô muốn cướp… AAA”
Đó chính là suy nghĩ trong đầu của Mặc Kỳ Tuyết thôi. Chứ tài sản của Cao Việt Xuân, cô không thèm. Là người thừa kế của Mặc thị, cô cần thiết phải đi làm ăn cướp sao?
Mặc Kỳ Tuyết ho nhẹ một tiếng nghiêm túc trả lời:
- E hèm. Làm người cũng nên tốt một xíu, đúng chứ?. Tôi không cần đống tiền đó.
Sau một hồi thỏa thuận với luật sư Cảnh cho xong về cái thỏa thuận ly hôn, cuối cùng anh ta cũng ra về. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác là bản thân cô không thèm nhăm nhe khoảng tiền đó kềnh sù nhưng chính anh ta thì có? Đúng, chính là anh ta đó mọi người ạ. Chứ tôi là người cực cực kỳ tốt đó nha. Mọi người hãy tin tôi đi. > Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
- Mặc thị của tôi có thể giúp anh giải trừ được nguy cơ.
Nghe Mặc Kiến Minh nói vậy làm Cao Đức Hải vô cùng vui mừng. Cao thị đang lâm vào tình trạng vô cùng khó khăn, tất cả mọi hợp tác đều bị giải trừ may thay Mặc Kiến Minh vẫn còn nhớ đến tình nghĩa mà giúp ông. Cao Đức Hải chỉ còn thiếu nước quỳ xuống tạ ơn:
- Thành thật cảm ơn anh.
- Có gì mà phải khách sáo như thế chứ, chẳng phải chúng ta là anh em kết nghĩa sao? Chú cứ thế này đến anh cũng ngại.
Nhờ vậy nên Mặc Kỳ Tuyết đã được gả cho Cao Việt Xuân. Những tưởng anh đã quên Giai Kỳ nên mới lấy cô nhưng không phải, tất cả là do cô ảo tưởng. Cuộc hôn nhân này đã quá đau thương rồi nên lần này Mặc Kỳ Tuyết đã quyết tâm ly hôn với Cao Việt Xuân.
Hôm đó ở bệnh viên, Giai Kỳ đến quẫy nhiễu đã làm cho Mặc Kỳ Tuyết quyết tâm đề nghị ly hôn với Cao Việt Xuân. Tâm cô nói ko đau đớn là giả nhưng mà tình yêu như vậy cô còn giữ để làm gì chứ? Để ngày đêm ôm thương tâm trong lòng, bị ghẻ lạnh và nhìn đôi uyên ương đó ngày đêm quấn quýt nhau sao? Không. Mặc Kỳ Tuyết không bao giờ rộng lượng đến như vậy đâu? Dứt khoát một lần để tự giải thoát bản thân thôi.
Mặc Kỳ Tuyết liên hệ với luật sự để làm thủ tục ly hôn. Mặc Kiến Minh khó hiểu hỏi con gái mình, dù ông ủng hộ cô mọi điều nhưng ông sợ con gái sẽ hối hận vì tình cảm của Mặc Kỳ Tuyết dành cho thằng nhóc kia là quá lớn nhưng cũng sợ dai dẳng thế này con gái càng đau khổ. Ông nhìn thằng nhóc này từ nhỏ đến lớn, biết rõ chỉ có nó mới xứng với con gái của mình nhưng không ngờ lại làm tổn thương Mặc Kỳ Tuyết như vậy. Người làm cha này cũng cảm thấy đau đầu với hôn nhân của con gái lắm chứ. Nếu biết có chuyện này xảy ra, làm cho con gái cưng của mình phải đau khổ thì nằm mơ ông cũng sẽ không đồng ý lời đề nghị lúc đó của Cao Đức Hải. Tình nghĩa anh em cái mẹ gì chứ, làm sao bằng được hạnh phúc của con gái ông hả.
- Con chắc chắn chứ.
- Vâng. Con chắc chắn. Con sẽ tự tay cắt đứt đoạn nghiệt duyên này, thành toàn cho họ thôi.
Mặc Kiến Minh vui mừng vì con gái đã nghĩ thông. Ông đã quên rằng Mặc Kỳ Tuyết vốn là một người mạnh mẽ chứ không hề yếu đuối, ông nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt cô.
- Được. Ba ba sẽ bảo luật sư làm thủ tục cho con.
Mặc Kỳ Tuyết cảm động đáp:
- Dạ. Con cảm ơn ba.
Sau mấy giây, Mặc Kiến Minh đã cười đểu nhìn con gái:
- Ba ba thấy tên Phong Doãn đó theo đuổi con suốt. Nhân tuyển này cũng không tệ: nhan sắc cũng tương đối, tài năng cũng không thua kém tên họ Cao kia. Thế nào? Con đã suy nghĩ đến chưa? Cẩn thận sau này người ta chạy mất đấy
Mặc Kỳ Tuyết oán giận đáp:
- Ba. Con vừa mới đề nghị ly hôn mà ba đã muốn bán con gái mình cho người khác rồi hả? - Ba chỉ sợ con thành bà cô già đến nơi rồi không ai thèm lấy thôi.
Mặc Kiến Minh cười ha hả trước vẻ mặt của Mặc Kỳ Tuyết. Đôi lúc trêu con gái cũng là thú vui của ông cơ mà. Ầy, lại phải đau đầu đến hôn nhân con gái nữa rồi. Cười xong, Mặc Kiến Minh thở dài như cụ già đã tám mươi lo lắng cho hôn sự mấy đứa cháu trong nhà vậy.
Luật sư ngay lập tức hoàn thành thủ tục ly hôn rồi liên hệ với Cao Việt Xuân để anh ký. Đúng là hiệu suất nhanh gọn lẹ của luật sư hàng đầu Mặc thị.
Luật sư Cảnh đẩy cái gọng kính đen đen nghiêm túc trao đổi với Mặc Kỳ Tuyết. Trước giờ anh ta luôn đi theo chủ nhân Mặc thị mấy cái hợp đồng dự án hàng tỷ nhưng không ngờ lần này lại phải làm cái thủ tục ly hôn trọng đại cho tiểu thư. Thật là vinh hạnh. Tuy nhiên, cái bộ mặt nghiêm trọng như đi đàm phán của anh làm Mặc Kỳ Tuyết cũng cảm thấy hơi sợ sợ. Tại sao người đi theo ba ba toàn những người kỳ lạ không vậy? Vest đen, kính râm, mặt nghiêm túc trông khác gì xã hội đen chuẩn bị đi đánh trận đâu hoặc là giống mấy tên đa cấp đi lừa gạt.
- Tiểu thư có gì muốn bổ sung trong thỏa thuận ly hôn này không ạ?
Mặc Kỳ Tuyết giật mình khỏi suy nghĩ trong đầu. Thôi chết, sao tự nhiên mình cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta vậy, thật là thất lễ, có khi người ta còn tưởng mình đang nói xấu trong đầu mất. Mặc Kỳ Tuyết vội vàng xua tay:
- À không, không. Tôi thấy đã ổn rồi.
Luật sư cảnh lại đẩy đẩy cái gọng kính:
- Tiểu thư cứ nói đi đừng ngại, tôi có thể đáp ứng những điều kiện vô lý của cô cũng được. Ví dụ như cô muốn toàn bộ tài sản của Cao thiếu gia chẳng hạn.
Mặc Kỳ Tuyết nghe xong mà giật mình:
- Hả? Toàn bộ tài sản tôi cũng sẽ lấy được hả? Anh lại đùa tôi rồi.
- Không. Việc đó nằm hoàn toàn trong khả năng của tôi.
“Ôi. Thật là chói lóa. Tôi bật ngay cái nút like to bự cho anh đấy. Đến cả toàn bộ tài sản của Cao đại thiếu mà anh cũng có thể lấy được. Đại thần, mau nhận của tiểu nữ một lạy. Rốt cuộc ba đào anh ta ở đâu ra vậy? Cô muốn cướp… AAA”
Đó chính là suy nghĩ trong đầu của Mặc Kỳ Tuyết thôi. Chứ tài sản của Cao Việt Xuân, cô không thèm. Là người thừa kế của Mặc thị, cô cần thiết phải đi làm ăn cướp sao?
Mặc Kỳ Tuyết ho nhẹ một tiếng nghiêm túc trả lời:
- E hèm. Làm người cũng nên tốt một xíu, đúng chứ?. Tôi không cần đống tiền đó.
Sau một hồi thỏa thuận với luật sư Cảnh cho xong về cái thỏa thuận ly hôn, cuối cùng anh ta cũng ra về. Không hiểu sao cô cứ có cảm giác là bản thân cô không thèm nhăm nhe khoảng tiền đó kềnh sù nhưng chính anh ta thì có? Đúng, chính là anh ta đó mọi người ạ. Chứ tôi là người cực cực kỳ tốt đó nha. Mọi người hãy tin tôi đi. > Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com
Danh sách chương