Chẳng mấy chốc mà cũng đến ngày chị Mai sinh. Mẹ chồng tôi tất bật lấy đồ rồi kêu xe ba gác chở chị đi bệnh viện huyện. Chị Mai chuyển bụng kêu la inh ỏi, ko lẽ đứa bé gần ra đời người mẹ sẽ đau lắm? Tôi thoáng rùng mình, chắc tới lúc tôi sinh cũng vậy.
- Cô lo ở nhà cơm nước đi, có gì tôi gọi.
- Vâng thưa mẹ.
Chiều chị Mai đi viện là gần khuya anh Bách về, anh Bách lấy thêm đồ mang lên viện cho chị, để mẹ chồng tôi về. Nhưng sáng ra mẹ chồng tôi mới về, nghe tiếng mở cửa nên tôi nê thân ra xem.
- Mẹ về rồi ạ, chị Mai sao rồi mẹ.
- Sao trăng gì, sinh thằng ku 3.2kg kháu khỉnh, giống cái Mai y đúc.
- Vậy ạ, vui quá mẹ ha.
- Ừ, tôi đi ngủ đây, tí lo nấu cơm nước đi, đi chợ sang quầy chị Thảo mua thịt bò về để tôi nấu mang lên cho cái Mai ăn.
- Vâng mẹ ạ.
- Còn đồ cái Mai hôm qua cô giặt chưa? - Dạ con giặt xong rồi.
- Ừ.
Mẹ chồng tôi đi vào phòng nghĩ ngơi, tôi ăn miếng cơm nguội hôm qua rồi lo xách giỏ đi chợ. Bầu to tôi cũng mệt kinh khủng, mỏi kinh khủng nhưng nào dám nghĩ ngơi. Ko cần phải đi làm đồng thôi, còn lại mọi việc trong nhà tôi đều làm hết. Tôi nghĩ mình ko đi làm kiếm ra tiền thì thôi mình cứ lo việc nhà cho tốt là được.
Mẹ chồng tôi và anh Bách thay phiên nhau ra vào viện chăm chị Mai, chị Mai sinh thường nên 4 hôm lại được về nhà rồi. Tôi thấy em bé chị Mai tôi cũng mừng lây ý, nhà có trẻ con thật thích.
.....
Từ hôm ở viện về, mẹ chồng tôi luôn ở trong phòng chị Mai chăm em bé, rồi lại đi chợ nấu ăn cho chị Mai. Anh Bách về được vài hôm lại đi nên cực nhất vẫn lại là tôi. Bình thường đã giặt hết đồ cho mọi người trong nhà, nay lại phải giặt luôn đồ em bé chị Mai, thậm chí đồ dính " dơ" của chị nữa. Giở đồ rõ to mà rõ là nặng, sao em bé chi có ti sữa với ị thôi mà ngày thay cả đống đồ.
Giặt xong tôi cố rinh ra để phơi, nhưng vừa dùng sức nhấc lên tôi thấy bụng mình tự nhiên nhói đau. Tôi nghe giống như em bé của tôi vừa đạp cái bụp, nước nôi chảy ra từ bên dưới lênh láng, ước sũng quần. Đau nhưng tôi vẫn cố lết vào thềm nhà, dựa người vào cột rồi gọi mẹ chồng tôi.
- Mẹ... mẹ ơi, cứu con mẹ ơi... con đau.
- Cái gì đấy, cái gì mà la inh ỏi lên làm thằng cháu cưng của tôi giật mình rồi này.
- Mẹ... con đau bụng... tự nhiên bên dưới của con chảy ra nhiều nước lắm.
- Thôi chết, vỡ ối rồi, chờ tí rồi tôi đưa đi sinh.
- Mẹ.. mẹ vào phòng con, đồ con để sẵn trong giỏ rồi, có 1 triệu dưới gối nằm, mẹ lấy giúp con.
Mẹ chồng tôi lật đật chạy vào lấy đồ rồi gọi xe ba gác đưa tôi ra bệnh viện huyện.
Trên đường đi, bụng tôi cứ càng lúc càng nhói đau nhiều hơn, cơn co càng lúc càng nhanh hơn.
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, tay chân tôi bủn rủn rã rời. Nước mắt 2 hàng
- Mẹ ơi... đau... con đau quá...
- Cố chịu đi, đẻ là phải đau rồi. Sắp tới viện rồi
Xe ba gác chạy vào sân bệnh viện huyện, nhưng mình mẹ chồng tôi giờ dìu tôi ko nổi nữa, may có bác lái xe dìu phụ tôi vào bệnh viện.
Tới nơi y tá cho tôi ngồi xe lăn rồi đưa tôi vào phòng sinh. Còn mẹ chồng tôi làm thủ tục giấy tờ.
Vào phòng sinh trong đó có vài người phụ nữ nữa, họ cũng đau đớn gào thét giống như tôi. Tôi đau lắm nhưng phải cố lết lên giường sinh, ko ai đỡ tôi hết.
Vị bác sĩ dạng chân tôi ra rồi nhìn nhìn, bác nói với tôi rằng.
- Con em sắp ra rồi, nghe tôi rặn nhanh kẻo bé ngộp thở.
Tôi nghe 2 từ ngộp thở là tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi làm theo lời bác sĩ dặn, dùng hết sức bình sinh mà rặn 1 cú thật mạnh. Nghe tiếng trẻ con khóc, tôi lại thấy an lòng, nhưng bác sĩ nói gì đó làm đầu óc tôi choáng váng.
- Đứa trẻ này... đứa trẻ này sao môi tím đen thế kia, ko phải do ngợp. Mau đem đi siêu âm tim.
Cái tin đó nó như sét đánh, đứa con của tôi sinh ra ko được bình thường sao? Nỗi lo lắng chiếm lấy tôi, nó khiến tôi ko còn cảm giác đau từ phía dưới do y tá khâu vết thương.
Tôi được chuyển xuống phòng trước, tôi thấy mẹ chồng tôi đang ngồi trên giường ăn bánh mì. Thấy tôi được đưa xuống, mẹ chồng tôi đứng lên rồi nhìn tới nhìn lui.
- Đứa trẻ đâu?
- Họ mang em bé đi siêu âm mẹ ạ.
- Siêu âm gì chứ, đứa trẻ mới sinh mà có gì phải siêu âm?
Rồi mẹ chồng tôi lại leo lên cuối giường ngồi ăn bánh mì. Tôi thì nằm đó mà lo lắng, 30p sau họ cũng ẵm con tôi xuống cùng với 1 vị bác sĩ khác.
- Em là mẹ của đứa bé?
- Vâng, bác sĩ, con em có sao ko ạ?
- Cho tôi hỏi lúc có thai, em đi khám được mấy lần, và khám ở đâu?
- Em đi khám 4 lần và khám ở trạm xá.
- Sao em ko lên bệnh viện khám?
- Tại em thấy chị Mai cũng khám ở đấy?
Vị bác sĩ nhìn tôi thở dài, điều đó lại làm tôi càng lo lắng hơn nữa.
- Sao vậy ạ, thưa bác sĩ?
- Con em mắc bệnh tim bẩm sinh.
Tôi như bị sét đánh trúng, chết đứng.
- Nhưng... bệnh này... bệnh này mổ là được phải ko bác sĩ, em có nghe đài nói thế, còn được mổ miễn phí cho hộ nghèo nữa.
- Đúng là có chuyện đó, nhưng con em còn bị 1 bệnh nữa là máu khó đông bất thường. Tôi sợ mổ được nhưng đứa trẻ vẫn ko sống được.
Tôi leo xuống giường quỳ lạy bác sĩ. Nước mắt tôi nhòe đi đôi mắt.
- Em lạy bác sĩ, em xin bác sĩ, xin hãy cứu con em với.. nó còn bé lắm ko đáng bị như vậy.
- Em đứng lên đi, em có làm vậy tôi cũng ko giúp được em. Nếu lúc đó em lên bệnh viện khám, người ta sẽ phát hiện ra sớm thì tốt biết mấy.
Bác sĩ đi ra, tôi chỉ còn biết lại ôm con mà khóc, con gái của tôi, đứa con bé nhỏ của tôi. Có cảm giác nào đau hơn khi sinh được con mà ko thể nhìn con lớn lên bình an khỏe mạnh chứ.
Mẹ chồng tôi đợi mọi người đi rồi, bà còn đay nghiến trách móc tôi.
- Đã sinh ko được con giai, con lại ko giống bố rồi còn bệnh hoạn. Chả hiểu là loại gì, cô tự lo đi, tôi về. Tiền thừa của cô tôi để kia.
Lời lẽ ấy của mẹ chồng, ngay lúc này như mũi dao xoáy sâu thêm vào vết thương đang chảy máu của tôi, đau đớn tột cùng. Người ta bảo đẻ là rất đau, nhưng sao nó ko đau bằng lời nói của con người. Câu nói đi ra từ cửa miệng nhưng tính sát thương lại rất cao.
......
Nghe tiếng lục đục dưới bếp, chị Mai ẵm ku con mới sinh xuống xem là ai.
- Ơ, mẹ về rồi à?
- Ừ, ẵm em vào trong, mang xuống bếp làm gì, ông táo quở cho đấy.
- Vâng, Linh sao ròi mẹ?
- ôi đừng nhắc đến nó nữa. Sinh con bé ra giống y nó, ko giống thằng Khoa chút nào, lại còn bị bệnh gì mà máu khó đông ý, có phẩu thuật cũng ko sống được.
- Ô thế hả mẹ, đáng đời. Hồi trước nó còn ra vẻ mềm yếu để dụ dỗ lòng thương cảm của anh Bách ấy mẹ, làm con với anh Bách cãi 1 trận to ấy.
- Khiếp vậy à, cái con bé đó ngay từ đầu mẹ đã ko ưa rồi, cái loại gì mà hãm tài ấy.
- Thôi kệ nó mẹ à, tức gì mệt. Nay bà nội nấu món gì ngon đấy.
- Nãy ghé chợ thấy thịt heo quay ngon nên mua về cho con ăn cơm đây. Ra ngoài 1 tí mà sợ con ở nhà ko biết ăn gì. Mà thôi vào trong đi cho mát, ngoài này nóng thằng cháu cưng của bà sao, hử, thằng Bách con ơi.
- Vâng mẹ ạ, mẹ nhanh cũng vào nha mẹ.
- Ừ, mẹ biết rồi.
.....
Mẹ chồng tôi về rồi, tôi cũng ko thể ôm con mà khóc mãi được, tôi phải cố gắng ko được gục ngã để tìm đường sống cho con tôi. Thấy trời cũng trưa, bác bên cạnh đi chăm con dâu sinh, thấy tôi ko có ai nên lân la hỏi thăm.
- Sao ở đây 1 mình vậy con, mẹ đâu, chồng đâu?
- Chồng con đi làm xa bác ạ, con mồ côi ko có mẹ.
- Vậy mẹ chồng đâu?
- Mẹ chồng... mẹ chồng con mới về rồi ạ.
- Ơ hay, dâu đi sinh đi đẻ mà sao lại để 1 mình thế này. Rồi ăn uống sao, đi làm thuốc sao.
Tôi ko trả lời bác, bặm chặt môi, cố gắng kìm nén 2 dòng nước mắt sắp phá vỡ tuyến lệ mà trào ra.
Chắc bác cũng có hiểu 1 phần gì rồi. Bác lấy tô múc cho tôi tô cơm có cả trứng và sườn kho nữa.
- Ăn đi cháu, ăn cho có sữa em bé nó bú. Bác mang cơm cho dâu đây mà nhiều lắm.
- Dạ thôi cháu cảm ơn ạ, bác cứ ăn đi ạ.
- Đừng ngại, thấy cháu cũng như dâu bác thôi. Sinh xong kiệt sức, ko ăn vào lấy đâu có sữa cho con nó bú hả.
- Vâng.. cháu cảm ơn bác, cháu xin ạ.
Rồi bác quay vào lấy cơm cho dâu của bác, rồi còn giặc khăn ấm lau mặt cho chị ấy nữa. Tôi nhìn mà cứ thấy hình bóng mẹ chồng mình đang lo cho chị Mai.
- Cô lo ở nhà cơm nước đi, có gì tôi gọi.
- Vâng thưa mẹ.
Chiều chị Mai đi viện là gần khuya anh Bách về, anh Bách lấy thêm đồ mang lên viện cho chị, để mẹ chồng tôi về. Nhưng sáng ra mẹ chồng tôi mới về, nghe tiếng mở cửa nên tôi nê thân ra xem.
- Mẹ về rồi ạ, chị Mai sao rồi mẹ.
- Sao trăng gì, sinh thằng ku 3.2kg kháu khỉnh, giống cái Mai y đúc.
- Vậy ạ, vui quá mẹ ha.
- Ừ, tôi đi ngủ đây, tí lo nấu cơm nước đi, đi chợ sang quầy chị Thảo mua thịt bò về để tôi nấu mang lên cho cái Mai ăn.
- Vâng mẹ ạ.
- Còn đồ cái Mai hôm qua cô giặt chưa? - Dạ con giặt xong rồi.
- Ừ.
Mẹ chồng tôi đi vào phòng nghĩ ngơi, tôi ăn miếng cơm nguội hôm qua rồi lo xách giỏ đi chợ. Bầu to tôi cũng mệt kinh khủng, mỏi kinh khủng nhưng nào dám nghĩ ngơi. Ko cần phải đi làm đồng thôi, còn lại mọi việc trong nhà tôi đều làm hết. Tôi nghĩ mình ko đi làm kiếm ra tiền thì thôi mình cứ lo việc nhà cho tốt là được.
Mẹ chồng tôi và anh Bách thay phiên nhau ra vào viện chăm chị Mai, chị Mai sinh thường nên 4 hôm lại được về nhà rồi. Tôi thấy em bé chị Mai tôi cũng mừng lây ý, nhà có trẻ con thật thích.
.....
Từ hôm ở viện về, mẹ chồng tôi luôn ở trong phòng chị Mai chăm em bé, rồi lại đi chợ nấu ăn cho chị Mai. Anh Bách về được vài hôm lại đi nên cực nhất vẫn lại là tôi. Bình thường đã giặt hết đồ cho mọi người trong nhà, nay lại phải giặt luôn đồ em bé chị Mai, thậm chí đồ dính " dơ" của chị nữa. Giở đồ rõ to mà rõ là nặng, sao em bé chi có ti sữa với ị thôi mà ngày thay cả đống đồ.
Giặt xong tôi cố rinh ra để phơi, nhưng vừa dùng sức nhấc lên tôi thấy bụng mình tự nhiên nhói đau. Tôi nghe giống như em bé của tôi vừa đạp cái bụp, nước nôi chảy ra từ bên dưới lênh láng, ước sũng quần. Đau nhưng tôi vẫn cố lết vào thềm nhà, dựa người vào cột rồi gọi mẹ chồng tôi.
- Mẹ... mẹ ơi, cứu con mẹ ơi... con đau.
- Cái gì đấy, cái gì mà la inh ỏi lên làm thằng cháu cưng của tôi giật mình rồi này.
- Mẹ... con đau bụng... tự nhiên bên dưới của con chảy ra nhiều nước lắm.
- Thôi chết, vỡ ối rồi, chờ tí rồi tôi đưa đi sinh.
- Mẹ.. mẹ vào phòng con, đồ con để sẵn trong giỏ rồi, có 1 triệu dưới gối nằm, mẹ lấy giúp con.
Mẹ chồng tôi lật đật chạy vào lấy đồ rồi gọi xe ba gác đưa tôi ra bệnh viện huyện.
Trên đường đi, bụng tôi cứ càng lúc càng nhói đau nhiều hơn, cơn co càng lúc càng nhanh hơn.
Trán tôi lấm tấm mồ hôi, tay chân tôi bủn rủn rã rời. Nước mắt 2 hàng
- Mẹ ơi... đau... con đau quá...
- Cố chịu đi, đẻ là phải đau rồi. Sắp tới viện rồi
Xe ba gác chạy vào sân bệnh viện huyện, nhưng mình mẹ chồng tôi giờ dìu tôi ko nổi nữa, may có bác lái xe dìu phụ tôi vào bệnh viện.
Tới nơi y tá cho tôi ngồi xe lăn rồi đưa tôi vào phòng sinh. Còn mẹ chồng tôi làm thủ tục giấy tờ.
Vào phòng sinh trong đó có vài người phụ nữ nữa, họ cũng đau đớn gào thét giống như tôi. Tôi đau lắm nhưng phải cố lết lên giường sinh, ko ai đỡ tôi hết.
Vị bác sĩ dạng chân tôi ra rồi nhìn nhìn, bác nói với tôi rằng.
- Con em sắp ra rồi, nghe tôi rặn nhanh kẻo bé ngộp thở.
Tôi nghe 2 từ ngộp thở là tim tôi như muốn ngừng đập. Tôi làm theo lời bác sĩ dặn, dùng hết sức bình sinh mà rặn 1 cú thật mạnh. Nghe tiếng trẻ con khóc, tôi lại thấy an lòng, nhưng bác sĩ nói gì đó làm đầu óc tôi choáng váng.
- Đứa trẻ này... đứa trẻ này sao môi tím đen thế kia, ko phải do ngợp. Mau đem đi siêu âm tim.
Cái tin đó nó như sét đánh, đứa con của tôi sinh ra ko được bình thường sao? Nỗi lo lắng chiếm lấy tôi, nó khiến tôi ko còn cảm giác đau từ phía dưới do y tá khâu vết thương.
Tôi được chuyển xuống phòng trước, tôi thấy mẹ chồng tôi đang ngồi trên giường ăn bánh mì. Thấy tôi được đưa xuống, mẹ chồng tôi đứng lên rồi nhìn tới nhìn lui.
- Đứa trẻ đâu?
- Họ mang em bé đi siêu âm mẹ ạ.
- Siêu âm gì chứ, đứa trẻ mới sinh mà có gì phải siêu âm?
Rồi mẹ chồng tôi lại leo lên cuối giường ngồi ăn bánh mì. Tôi thì nằm đó mà lo lắng, 30p sau họ cũng ẵm con tôi xuống cùng với 1 vị bác sĩ khác.
- Em là mẹ của đứa bé?
- Vâng, bác sĩ, con em có sao ko ạ?
- Cho tôi hỏi lúc có thai, em đi khám được mấy lần, và khám ở đâu?
- Em đi khám 4 lần và khám ở trạm xá.
- Sao em ko lên bệnh viện khám?
- Tại em thấy chị Mai cũng khám ở đấy?
Vị bác sĩ nhìn tôi thở dài, điều đó lại làm tôi càng lo lắng hơn nữa.
- Sao vậy ạ, thưa bác sĩ?
- Con em mắc bệnh tim bẩm sinh.
Tôi như bị sét đánh trúng, chết đứng.
- Nhưng... bệnh này... bệnh này mổ là được phải ko bác sĩ, em có nghe đài nói thế, còn được mổ miễn phí cho hộ nghèo nữa.
- Đúng là có chuyện đó, nhưng con em còn bị 1 bệnh nữa là máu khó đông bất thường. Tôi sợ mổ được nhưng đứa trẻ vẫn ko sống được.
Tôi leo xuống giường quỳ lạy bác sĩ. Nước mắt tôi nhòe đi đôi mắt.
- Em lạy bác sĩ, em xin bác sĩ, xin hãy cứu con em với.. nó còn bé lắm ko đáng bị như vậy.
- Em đứng lên đi, em có làm vậy tôi cũng ko giúp được em. Nếu lúc đó em lên bệnh viện khám, người ta sẽ phát hiện ra sớm thì tốt biết mấy.
Bác sĩ đi ra, tôi chỉ còn biết lại ôm con mà khóc, con gái của tôi, đứa con bé nhỏ của tôi. Có cảm giác nào đau hơn khi sinh được con mà ko thể nhìn con lớn lên bình an khỏe mạnh chứ.
Mẹ chồng tôi đợi mọi người đi rồi, bà còn đay nghiến trách móc tôi.
- Đã sinh ko được con giai, con lại ko giống bố rồi còn bệnh hoạn. Chả hiểu là loại gì, cô tự lo đi, tôi về. Tiền thừa của cô tôi để kia.
Lời lẽ ấy của mẹ chồng, ngay lúc này như mũi dao xoáy sâu thêm vào vết thương đang chảy máu của tôi, đau đớn tột cùng. Người ta bảo đẻ là rất đau, nhưng sao nó ko đau bằng lời nói của con người. Câu nói đi ra từ cửa miệng nhưng tính sát thương lại rất cao.
......
Nghe tiếng lục đục dưới bếp, chị Mai ẵm ku con mới sinh xuống xem là ai.
- Ơ, mẹ về rồi à?
- Ừ, ẵm em vào trong, mang xuống bếp làm gì, ông táo quở cho đấy.
- Vâng, Linh sao ròi mẹ?
- ôi đừng nhắc đến nó nữa. Sinh con bé ra giống y nó, ko giống thằng Khoa chút nào, lại còn bị bệnh gì mà máu khó đông ý, có phẩu thuật cũng ko sống được.
- Ô thế hả mẹ, đáng đời. Hồi trước nó còn ra vẻ mềm yếu để dụ dỗ lòng thương cảm của anh Bách ấy mẹ, làm con với anh Bách cãi 1 trận to ấy.
- Khiếp vậy à, cái con bé đó ngay từ đầu mẹ đã ko ưa rồi, cái loại gì mà hãm tài ấy.
- Thôi kệ nó mẹ à, tức gì mệt. Nay bà nội nấu món gì ngon đấy.
- Nãy ghé chợ thấy thịt heo quay ngon nên mua về cho con ăn cơm đây. Ra ngoài 1 tí mà sợ con ở nhà ko biết ăn gì. Mà thôi vào trong đi cho mát, ngoài này nóng thằng cháu cưng của bà sao, hử, thằng Bách con ơi.
- Vâng mẹ ạ, mẹ nhanh cũng vào nha mẹ.
- Ừ, mẹ biết rồi.
.....
Mẹ chồng tôi về rồi, tôi cũng ko thể ôm con mà khóc mãi được, tôi phải cố gắng ko được gục ngã để tìm đường sống cho con tôi. Thấy trời cũng trưa, bác bên cạnh đi chăm con dâu sinh, thấy tôi ko có ai nên lân la hỏi thăm.
- Sao ở đây 1 mình vậy con, mẹ đâu, chồng đâu?
- Chồng con đi làm xa bác ạ, con mồ côi ko có mẹ.
- Vậy mẹ chồng đâu?
- Mẹ chồng... mẹ chồng con mới về rồi ạ.
- Ơ hay, dâu đi sinh đi đẻ mà sao lại để 1 mình thế này. Rồi ăn uống sao, đi làm thuốc sao.
Tôi ko trả lời bác, bặm chặt môi, cố gắng kìm nén 2 dòng nước mắt sắp phá vỡ tuyến lệ mà trào ra.
Chắc bác cũng có hiểu 1 phần gì rồi. Bác lấy tô múc cho tôi tô cơm có cả trứng và sườn kho nữa.
- Ăn đi cháu, ăn cho có sữa em bé nó bú. Bác mang cơm cho dâu đây mà nhiều lắm.
- Dạ thôi cháu cảm ơn ạ, bác cứ ăn đi ạ.
- Đừng ngại, thấy cháu cũng như dâu bác thôi. Sinh xong kiệt sức, ko ăn vào lấy đâu có sữa cho con nó bú hả.
- Vâng.. cháu cảm ơn bác, cháu xin ạ.
Rồi bác quay vào lấy cơm cho dâu của bác, rồi còn giặc khăn ấm lau mặt cho chị ấy nữa. Tôi nhìn mà cứ thấy hình bóng mẹ chồng mình đang lo cho chị Mai.
Danh sách chương