Cô bước qua anh, hai người không nhìn liếc nhìn nhau dù chỉ một cái. Thần Nghiêm khẽ mỉm cười “Thì ra cậu và cậu ta vẫn có điểm chung”. Anh chỉ quay đi mỉm cười, không nói thêm tiếng nào. Đã bao nhiêu năm không thèm nhìn mặt hay thậm chí nhắc đến nhau dù chỉ một tiếng nhỏ. Vậy mà lại ra sức bảo vệ một cô gái. Thật khiến người ta không khỏi đau đầu mà.
“Anh không sợ, vì em mà đắc tội với người của quan chức sao?” – Hoàng Khải dừng xe trước cửa nhà cô, cô chưa xuống xe mà khẽ nói với anh ấy. Bản thân cô biết tên đó là kẻ như thế nào.
“Tên Dương Thành Minh này, anh nhiều lần đã muốn dậy cho hắn một bài học” – Anh ấy nhìn cô chỉ cúi ngằm mặt, khẽ nnói thêm “Em yên tâm, hắn không thể động được vào anh đâu”.
“Vâng” – Thấy đôi mắt cười của anh ấy năm nào, cô khẽ mỉm cười. nói.
“Hạ Thiên, cậu ấy, vẫn luôn, đối xử với em như vậy sao?” – Hoàng Khải mỉm cười nhìn cô, rồi liếc đôi đồng tử xuống chỗ áo vảy bị rách, quay vội đi, nói.
“Cô không nói gì, khẽ tháo thắt an toàn xe, cởi chiếc áo khoác của anh ấy, đang chuẩn bị bước chân xuống xe, anh ấy khẽ lên tiếng “Lần này anh về, là vì em. Anh không muốn thấy em sống trong vòng tay nó như vậy nữa”
“Hoàng Khải,” – Đôi tay vẫn nắm vào cánh cửa, đôi mắt thõng dài, cô khẽ gọi tên anh ấy, khiến anh ấy chợt mở to đôi mắt, dừng một chút cô tiếp tục thở dài, nói thêm “ Là em nợ anh ấy. Bao năm qua, anh còn không biết anh ấy đã thay đổi bao nhiêu?”. “Đừng vì em, mà làm mọi chuyện thêm rắc rối. Hãy sống cho bản thân anh”. Vừa nói dứt câu, cô mở cửa bước vội xuống xe.
“Nhưng anh thì không muốn nhìn thấy em và hắn cứ như vậy”. Anh ấy vừa nghĩ vừa nhìn cô bước vào cửa. Anh ấy quay nhẹ chiếc xe, và phóng đi.
Quá khứ đối với cả ba, đều giống như một vết thương lòng quá lớn.
Anh ấy bước vào khách sạn, bữa tiệc dần tan. Những lời nói dị nghị cũng dần chấm dứt. anh ấy bắt gặp đôi mắt của vợ chồng anh đang khoác tay nhau ra về. Chào hỏi nhạt nhẽo đôi chút, sau đó, Hoàng Khải bước vào khách sạn còn Hạ Thiên cùng vợ ra về bằng chiếc xe Limo.
“Tố Linh, em kể cho anh mọi chuyện lúc đó được không?” – Hoàng Khải bước vào hỏi cô em gái.
“Giờ thì em có thể nói cho anh biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì chứ?” – Hạ Thiên ngồi trong Limo liếc gì đó vào chiếc điện thoại, khẽ nói với Đan Tiên.
“Mọi chuyện lúc đó ………” – Cả hai cô bạn thân của cô. Mỗi cô một sắc mặt. Một địa điểm khác nhau đều khẽ kể lại.
Sau khi 3 người biểu diễn xong, hai anh đi chào hỏi khách khứa, còn cô bước xuống nói chuyện rôm rả với bạn bè. Có những người bạn trai chưa lập ggia thất còn có ý muốn làm người yêu của cô. Nhưng cô chỉ vui vẻ chối từ.
Sau đó, khi ba anh đứng nói chuyện với nhau thì cô vào phòng vệ sinh. Có cô bạn kể lại sau khi ra khỏi cửa nhà vệ sinh tên Dương Thành Minh đã đến có ý muốn tiếp chuyện với cô. Rồi dẫn cô đi sâu vào trong. Sau đó thì thấy cô hốt hoảng chạy ra như vậy.
“Anh đang không hiểu tại sao tên đó lại giở trò với cô ấy?” – Hoàng Khải khẽ hỏi.
“Em không biết, nhưng trước khi tên đó đi theo Lệ Băng vào khu phòng vệ sinh, em thấy hắn đã nói chuyện với Đan Tiên”. – Vương Tố Linh khẽ nói, Hoàng Khải nghe xong thở dài một cái. Vậy là cũng đã đoán được ra hai ba phần câu chuyện. Không hiểu hai vợ chồng này còn hành hạ cô gái nhỏ đó đến bao giờ.
“Nhưng, hôm nay em thấy anh và anh Hạ Thiên thật đáng nể, haizzz đã lâu rồi em không được thấy cảnh tượng cả hai anh cùng chung một mục đích”. “ Đúng là chỉ có Lệ Băng mới khiến hai anh trở nên như vậy.
Cô em gái vừa nói dứt câu thì Hoàng Khải bỗng mỉm cười. Trong tái tim anh một cảm giác xa xưa hiện về. Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi. Mọi thứ chắc sẽ chẳng thể được như xưa.
Ở trong chiếc xe Limo, sau khi cô vợ kể lại, anh ngồi trong xe cùng một câu hỏi với Hoàng Khải, cô vợ không trả lời lại. chỉ lúng túng nhìn vào đôi mắt sắc lẹm của anh, rồi nhắm nhẹ đôi mắt trả lời “Là em”. Ngầp ngừng cô ta nói tiếp “Lúc đó, tên Dương Thành Minh, đã ra bắt chuyện với em. Nhìn đôi mắt thèm muốn của hắn. em đã bất giác nói là cô ta chỉ cần có tiền là sẽ làm bất cứ chuyện gì”. Cô ta khẽ nhíu đôi lông mày “Không phải anh muốn hành hạ cô ta. Em chỉ muốn giúp anh thôi”.
“Vậy thì anh phải cảm ơn em rồi. Em làm rất tốt!” – Anh khẽ mỉm cười với đôi mắt như tia sét. Đúng lúc Limo về đến nhà. Anh vội vã xuống xe, nói thêm “Em nghỉ ngơi trước đi!”. Sau đó, bước chân vội vã đi đâu đó.
Cô ta thấy anh như vậy, bước chân mạnh mẽ đi vào ngôi nhà lỗng lấy như cung điện. Cô ta giờ đã là một minh tinh lớn tầm cỡ Thế Giới. vậy mà trong mắt bạn bè không bằng một con nhỏ cướp chồng của mình. Đúng là quá khứ, là cô ta đã có lỗi với cô. Nhưng hiện tại không phải cô đang là vợ bé anh. Người chồng chính thức của cô ta sao? Thật là nực cười quá mà. Cô ta chỉ là muốn lột sạch cái bộ mặt trơ tráo của cô thôi mà. Đâu phải đã đáng tội chết!
Nhưng cái cô ta không hiểu ở đây chính là, trên đời này, chỉ có duy nhất một người mới có thể làm tổn thương cô. Cô ta đã chung sống với người đó, bao lâu nay mà cũng không hiểu được cái định luật này sao.
Cô bước vào cửa, hai cô em thấy bộ dạng thẫn thờ. Quần áo lụp xụp bèn xúm lại hỏi cô. Cô chỉ mỉm cười nói rằng không cẩn thận nên bị ngã. Điều này có thể lừa được Lệ Nhung, nhưng không tthể lừa được Lệ Trân.
Sau khi tắm xong, cô bước vào căn phòng nhắm khẽ đôi mắt, ngủ luôn một hồi, Tránh suy nghĩ quá nhiều, dù sao ngày mai cũng phải đi làm sớm.
Anh ở ngoài, nhìn đèn phòng cô đã tắt. Khẽ ngồi sụp xuống bức tường sát đó. Anh khẽ nhìn vào chiếc điện thoại của mình rồi khẽ mỉm cười. Đôi chân bất giác đứng dậy, bước đi đâu đó.
Sáng hôm sau, cô giậy sớm. Bước ra khỏi phòng ngủ, thấy thân hình lượt thượt của anh đang nằm dài gần hết phòng khách. Cô mở to đôi mắt một hồi, thấy anh ngủ say sưa, cô ngồi xuống nhìn lên khuôn mặt của anh. Cô bỗng mỉm cười nhắm đôi mắt tìm lại quá khứ.
(“Thầy của chúng ta, đẹp trai quá. Lệ Băng ơi!” - cô bé Đan Tiên đôi mắt trong sáng quay ra nhìn cô nói.
“Tao sẽ cho thầy hết đẹp trai luôn” – Cô bé Lệ Băng cầm chiếc bút màu, trong ánh mắt gian xảo nói.
“Mày tính làm gì?” – Đan Tiên thấy cô cầm chiếc bút màu khẽ níu tay nói,
“Tao sẽ khiến thầy giống một con mèo điên. Haha ha ha” – Lệ Băng cười hả hê. Mặc sự can ngăn của Đan Tiên, cô bước đến gần khuôn mặt đang ngủ say sưa của Hạ Thiên, nói thêm “Hết cả quyến rũ người khác nhé. Lấy hết độ hot của Lệ Băng này nhé!”
Chiếc bút đang định đặt vào lớp da thịt trên môi của Hạ Thiên, thì đôi mắt của anh đã mở to đối diện đôi mắt của cô. Khiến mọi động tác của cô bị dưng hết lại.
Anh với tay đẩy chiếc lưng của cô, khiến cơ thể cô theo phản xạ ngã xuống thân thể anh, đôi môi của cô cũng theo hướng chạm thật mạnh vào làn môi của anh.
Cô mở to đôi mắt với hai má lộ rõ màu hoa anh đào. Còn anh, chỉ nhắm đôi mắt cảm nhận chúng. Đó cũng nụ hôn đầu tiên của hai người. Khi đó cô mới chỉ 11 tuổi còn anh thì đã 18).
Nước mắt cô từ đâu rơi vội xuống. Bàn tay vẫn đặt gọn trên khuôn mặt anh. Cậu bé và cô bé ngày ấy, giờ đã thay đổi quá nhiều. Hơn 10 năm, những gì đã qua không thể lấy lại. Những thứ đã mất. biết bao giờ mới vun đắp cho hết.
Một bàn tay lại đẩy mạnh chiếc lưng của cô xuống. Khiến cô lại nằm gọn trong vòng tay anh.
“Anh, ở đây từ lúc nào?” – Một hồi, Cô tâm trạng nghĩ ngợi khẽ nói.
“Anh đói rồi, em cho anh ăn gì đi!” – Anh nghe thấy vậy, khẽ đẩy cơ thể cô ngồi dậy, nói.
Sau đó, bàn tay khoanh lại, thản nhiên nhắm đôi mắt nói tiếp “Khi nào, nấu xong nhớ gọi anh dậy”
Cô nhìn anh, khẽ thở dài đứng dậy, nấu đồ ăn sáng.
2 cô em bước trong phòng ra, thấy anh đang nằm thản nhiên. Nhìn cô một hồi, sau đó biết ý nhìn nhau, bước vào nhà tắm. Lát sau, đồ đạc chuẩn bị xong hết. Tìm cớ. chạy vội ra ngoài. Cô định kéo lại để ăn sáng, mà thấy anh ở đó nên đành thở dài tùy ý hai cô em.
Có tên mặt lì mày lợm đã xác định bám riết không yên từ sáng thì biết làm gì hơn, vợ xinh đẹp hầu hạ ở nhà mà không thèm về. Cứ làm khổ người khác mới chịu vừa lòng. Vừa thở dài thật mạnh, cô vừa lườm anh. Quá trình nấu cơm không chỉ có đồ ăn và người chế biến nữa mà còn thêm vào đó là sự ghét bỏ.
Một hồi, xong xuôi mọi thứ, trên bàn đầy đủ 3 món một canh. Anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, gắp đũa thức ăn lên miệng, ăn ngon lành.
“Hôm qua em không có gì để nói với tôi sao?” – Anh vừa ăn vừa nói,
Cô khẽ nhìn anh thở dài, anh thấy vậy, khẽ mỉm cười chế giễu, nói “Hôm qua, em có vẻ kiếm được kha khá đàn ông nhỉ?”
Cô nghe anh nói, như một phát súng nổ vào tim, miếng cơm đang nhai, cùng khóe mi đang chuẩn bị rớt những giọt lệ, tắc nghẹn lại khiến cô vội đứng dậy. Con người đôi khi cũng phải có sức chịu đựng của nó. Nếu anh đến đây để than trách việc hôm qua, thì thực sự cô không thể chịu được. Là ai, là ai đã bắt cô phải làm vậy.
“Ngồi xuống!” – Anh thấy cô đứng lên dõng dạc nói. “Tôi bảo em ngồi xuống!” – Giọng nói to hơn giọng lúc nãy. Thấy cô vẫn đứng lặng lại một hồi, anh đứng mạnh giậy. Bế bổng cô lên.
“Anh để mặc tôi! Đồ dã man!” – Cô gọn trong tay anh vừa quát vừa đấm vào ngực anh.
Anh bế cô, ngồi sụp xuống, múc một ngụp canh đưa lên môi cô. “Được lắm! Hôm nay em dám phản kháng hả? Người tình mới về được một hôm mà gan lớn quá nhỉ” – Anh vừa nói vừa đút cơm cho cô ăn.
Cô chỉ chưng diện bộ mặt cúi ngằm không nhìn anh llấy một cái. Cái tên này, chỉ vừa đấm vừa xoa khiến cô xé gan xé ruột đau lòng mới hả dạ mà.
“Anh không sợ, vì em mà đắc tội với người của quan chức sao?” – Hoàng Khải dừng xe trước cửa nhà cô, cô chưa xuống xe mà khẽ nói với anh ấy. Bản thân cô biết tên đó là kẻ như thế nào.
“Tên Dương Thành Minh này, anh nhiều lần đã muốn dậy cho hắn một bài học” – Anh ấy nhìn cô chỉ cúi ngằm mặt, khẽ nnói thêm “Em yên tâm, hắn không thể động được vào anh đâu”.
“Vâng” – Thấy đôi mắt cười của anh ấy năm nào, cô khẽ mỉm cười. nói.
“Hạ Thiên, cậu ấy, vẫn luôn, đối xử với em như vậy sao?” – Hoàng Khải mỉm cười nhìn cô, rồi liếc đôi đồng tử xuống chỗ áo vảy bị rách, quay vội đi, nói.
“Cô không nói gì, khẽ tháo thắt an toàn xe, cởi chiếc áo khoác của anh ấy, đang chuẩn bị bước chân xuống xe, anh ấy khẽ lên tiếng “Lần này anh về, là vì em. Anh không muốn thấy em sống trong vòng tay nó như vậy nữa”
“Hoàng Khải,” – Đôi tay vẫn nắm vào cánh cửa, đôi mắt thõng dài, cô khẽ gọi tên anh ấy, khiến anh ấy chợt mở to đôi mắt, dừng một chút cô tiếp tục thở dài, nói thêm “ Là em nợ anh ấy. Bao năm qua, anh còn không biết anh ấy đã thay đổi bao nhiêu?”. “Đừng vì em, mà làm mọi chuyện thêm rắc rối. Hãy sống cho bản thân anh”. Vừa nói dứt câu, cô mở cửa bước vội xuống xe.
“Nhưng anh thì không muốn nhìn thấy em và hắn cứ như vậy”. Anh ấy vừa nghĩ vừa nhìn cô bước vào cửa. Anh ấy quay nhẹ chiếc xe, và phóng đi.
Quá khứ đối với cả ba, đều giống như một vết thương lòng quá lớn.
Anh ấy bước vào khách sạn, bữa tiệc dần tan. Những lời nói dị nghị cũng dần chấm dứt. anh ấy bắt gặp đôi mắt của vợ chồng anh đang khoác tay nhau ra về. Chào hỏi nhạt nhẽo đôi chút, sau đó, Hoàng Khải bước vào khách sạn còn Hạ Thiên cùng vợ ra về bằng chiếc xe Limo.
“Tố Linh, em kể cho anh mọi chuyện lúc đó được không?” – Hoàng Khải bước vào hỏi cô em gái.
“Giờ thì em có thể nói cho anh biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì chứ?” – Hạ Thiên ngồi trong Limo liếc gì đó vào chiếc điện thoại, khẽ nói với Đan Tiên.
“Mọi chuyện lúc đó ………” – Cả hai cô bạn thân của cô. Mỗi cô một sắc mặt. Một địa điểm khác nhau đều khẽ kể lại.
Sau khi 3 người biểu diễn xong, hai anh đi chào hỏi khách khứa, còn cô bước xuống nói chuyện rôm rả với bạn bè. Có những người bạn trai chưa lập ggia thất còn có ý muốn làm người yêu của cô. Nhưng cô chỉ vui vẻ chối từ.
Sau đó, khi ba anh đứng nói chuyện với nhau thì cô vào phòng vệ sinh. Có cô bạn kể lại sau khi ra khỏi cửa nhà vệ sinh tên Dương Thành Minh đã đến có ý muốn tiếp chuyện với cô. Rồi dẫn cô đi sâu vào trong. Sau đó thì thấy cô hốt hoảng chạy ra như vậy.
“Anh đang không hiểu tại sao tên đó lại giở trò với cô ấy?” – Hoàng Khải khẽ hỏi.
“Em không biết, nhưng trước khi tên đó đi theo Lệ Băng vào khu phòng vệ sinh, em thấy hắn đã nói chuyện với Đan Tiên”. – Vương Tố Linh khẽ nói, Hoàng Khải nghe xong thở dài một cái. Vậy là cũng đã đoán được ra hai ba phần câu chuyện. Không hiểu hai vợ chồng này còn hành hạ cô gái nhỏ đó đến bao giờ.
“Nhưng, hôm nay em thấy anh và anh Hạ Thiên thật đáng nể, haizzz đã lâu rồi em không được thấy cảnh tượng cả hai anh cùng chung một mục đích”. “ Đúng là chỉ có Lệ Băng mới khiến hai anh trở nên như vậy.
Cô em gái vừa nói dứt câu thì Hoàng Khải bỗng mỉm cười. Trong tái tim anh một cảm giác xa xưa hiện về. Đúng vậy, đã từ rất lâu rồi. Mọi thứ chắc sẽ chẳng thể được như xưa.
Ở trong chiếc xe Limo, sau khi cô vợ kể lại, anh ngồi trong xe cùng một câu hỏi với Hoàng Khải, cô vợ không trả lời lại. chỉ lúng túng nhìn vào đôi mắt sắc lẹm của anh, rồi nhắm nhẹ đôi mắt trả lời “Là em”. Ngầp ngừng cô ta nói tiếp “Lúc đó, tên Dương Thành Minh, đã ra bắt chuyện với em. Nhìn đôi mắt thèm muốn của hắn. em đã bất giác nói là cô ta chỉ cần có tiền là sẽ làm bất cứ chuyện gì”. Cô ta khẽ nhíu đôi lông mày “Không phải anh muốn hành hạ cô ta. Em chỉ muốn giúp anh thôi”.
“Vậy thì anh phải cảm ơn em rồi. Em làm rất tốt!” – Anh khẽ mỉm cười với đôi mắt như tia sét. Đúng lúc Limo về đến nhà. Anh vội vã xuống xe, nói thêm “Em nghỉ ngơi trước đi!”. Sau đó, bước chân vội vã đi đâu đó.
Cô ta thấy anh như vậy, bước chân mạnh mẽ đi vào ngôi nhà lỗng lấy như cung điện. Cô ta giờ đã là một minh tinh lớn tầm cỡ Thế Giới. vậy mà trong mắt bạn bè không bằng một con nhỏ cướp chồng của mình. Đúng là quá khứ, là cô ta đã có lỗi với cô. Nhưng hiện tại không phải cô đang là vợ bé anh. Người chồng chính thức của cô ta sao? Thật là nực cười quá mà. Cô ta chỉ là muốn lột sạch cái bộ mặt trơ tráo của cô thôi mà. Đâu phải đã đáng tội chết!
Nhưng cái cô ta không hiểu ở đây chính là, trên đời này, chỉ có duy nhất một người mới có thể làm tổn thương cô. Cô ta đã chung sống với người đó, bao lâu nay mà cũng không hiểu được cái định luật này sao.
Cô bước vào cửa, hai cô em thấy bộ dạng thẫn thờ. Quần áo lụp xụp bèn xúm lại hỏi cô. Cô chỉ mỉm cười nói rằng không cẩn thận nên bị ngã. Điều này có thể lừa được Lệ Nhung, nhưng không tthể lừa được Lệ Trân.
Sau khi tắm xong, cô bước vào căn phòng nhắm khẽ đôi mắt, ngủ luôn một hồi, Tránh suy nghĩ quá nhiều, dù sao ngày mai cũng phải đi làm sớm.
Anh ở ngoài, nhìn đèn phòng cô đã tắt. Khẽ ngồi sụp xuống bức tường sát đó. Anh khẽ nhìn vào chiếc điện thoại của mình rồi khẽ mỉm cười. Đôi chân bất giác đứng dậy, bước đi đâu đó.
Sáng hôm sau, cô giậy sớm. Bước ra khỏi phòng ngủ, thấy thân hình lượt thượt của anh đang nằm dài gần hết phòng khách. Cô mở to đôi mắt một hồi, thấy anh ngủ say sưa, cô ngồi xuống nhìn lên khuôn mặt của anh. Cô bỗng mỉm cười nhắm đôi mắt tìm lại quá khứ.
(“Thầy của chúng ta, đẹp trai quá. Lệ Băng ơi!” - cô bé Đan Tiên đôi mắt trong sáng quay ra nhìn cô nói.
“Tao sẽ cho thầy hết đẹp trai luôn” – Cô bé Lệ Băng cầm chiếc bút màu, trong ánh mắt gian xảo nói.
“Mày tính làm gì?” – Đan Tiên thấy cô cầm chiếc bút màu khẽ níu tay nói,
“Tao sẽ khiến thầy giống một con mèo điên. Haha ha ha” – Lệ Băng cười hả hê. Mặc sự can ngăn của Đan Tiên, cô bước đến gần khuôn mặt đang ngủ say sưa của Hạ Thiên, nói thêm “Hết cả quyến rũ người khác nhé. Lấy hết độ hot của Lệ Băng này nhé!”
Chiếc bút đang định đặt vào lớp da thịt trên môi của Hạ Thiên, thì đôi mắt của anh đã mở to đối diện đôi mắt của cô. Khiến mọi động tác của cô bị dưng hết lại.
Anh với tay đẩy chiếc lưng của cô, khiến cơ thể cô theo phản xạ ngã xuống thân thể anh, đôi môi của cô cũng theo hướng chạm thật mạnh vào làn môi của anh.
Cô mở to đôi mắt với hai má lộ rõ màu hoa anh đào. Còn anh, chỉ nhắm đôi mắt cảm nhận chúng. Đó cũng nụ hôn đầu tiên của hai người. Khi đó cô mới chỉ 11 tuổi còn anh thì đã 18).
Nước mắt cô từ đâu rơi vội xuống. Bàn tay vẫn đặt gọn trên khuôn mặt anh. Cậu bé và cô bé ngày ấy, giờ đã thay đổi quá nhiều. Hơn 10 năm, những gì đã qua không thể lấy lại. Những thứ đã mất. biết bao giờ mới vun đắp cho hết.
Một bàn tay lại đẩy mạnh chiếc lưng của cô xuống. Khiến cô lại nằm gọn trong vòng tay anh.
“Anh, ở đây từ lúc nào?” – Một hồi, Cô tâm trạng nghĩ ngợi khẽ nói.
“Anh đói rồi, em cho anh ăn gì đi!” – Anh nghe thấy vậy, khẽ đẩy cơ thể cô ngồi dậy, nói.
Sau đó, bàn tay khoanh lại, thản nhiên nhắm đôi mắt nói tiếp “Khi nào, nấu xong nhớ gọi anh dậy”
Cô nhìn anh, khẽ thở dài đứng dậy, nấu đồ ăn sáng.
2 cô em bước trong phòng ra, thấy anh đang nằm thản nhiên. Nhìn cô một hồi, sau đó biết ý nhìn nhau, bước vào nhà tắm. Lát sau, đồ đạc chuẩn bị xong hết. Tìm cớ. chạy vội ra ngoài. Cô định kéo lại để ăn sáng, mà thấy anh ở đó nên đành thở dài tùy ý hai cô em.
Có tên mặt lì mày lợm đã xác định bám riết không yên từ sáng thì biết làm gì hơn, vợ xinh đẹp hầu hạ ở nhà mà không thèm về. Cứ làm khổ người khác mới chịu vừa lòng. Vừa thở dài thật mạnh, cô vừa lườm anh. Quá trình nấu cơm không chỉ có đồ ăn và người chế biến nữa mà còn thêm vào đó là sự ghét bỏ.
Một hồi, xong xuôi mọi thứ, trên bàn đầy đủ 3 món một canh. Anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng, gắp đũa thức ăn lên miệng, ăn ngon lành.
“Hôm qua em không có gì để nói với tôi sao?” – Anh vừa ăn vừa nói,
Cô khẽ nhìn anh thở dài, anh thấy vậy, khẽ mỉm cười chế giễu, nói “Hôm qua, em có vẻ kiếm được kha khá đàn ông nhỉ?”
Cô nghe anh nói, như một phát súng nổ vào tim, miếng cơm đang nhai, cùng khóe mi đang chuẩn bị rớt những giọt lệ, tắc nghẹn lại khiến cô vội đứng dậy. Con người đôi khi cũng phải có sức chịu đựng của nó. Nếu anh đến đây để than trách việc hôm qua, thì thực sự cô không thể chịu được. Là ai, là ai đã bắt cô phải làm vậy.
“Ngồi xuống!” – Anh thấy cô đứng lên dõng dạc nói. “Tôi bảo em ngồi xuống!” – Giọng nói to hơn giọng lúc nãy. Thấy cô vẫn đứng lặng lại một hồi, anh đứng mạnh giậy. Bế bổng cô lên.
“Anh để mặc tôi! Đồ dã man!” – Cô gọn trong tay anh vừa quát vừa đấm vào ngực anh.
Anh bế cô, ngồi sụp xuống, múc một ngụp canh đưa lên môi cô. “Được lắm! Hôm nay em dám phản kháng hả? Người tình mới về được một hôm mà gan lớn quá nhỉ” – Anh vừa nói vừa đút cơm cho cô ăn.
Cô chỉ chưng diện bộ mặt cúi ngằm không nhìn anh llấy một cái. Cái tên này, chỉ vừa đấm vừa xoa khiến cô xé gan xé ruột đau lòng mới hả dạ mà.
Danh sách chương