Loại này cảm giác bị cưỡng đoạt này cũng không xa lạ gì, đau đớn cùng dục vọng giằng co nhau, cậu cúi đầu, cằm bị nhéo. Đôi mắt không phòng bị chỉ mờ mịt tối tăm, nước mắt lập tức rớt xuống. Bàn tay rộng lớn ấm áp nâng mặt cậu lên, hôn xuống mí mắt Ôn Lưu Tình. Ôn Hành Vũ khẽ thương lượng cùng cậu: "Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?"

Ôn Lưu Tình lông mi run rẩy, khí vị Alpha chiếm lấy cậu, cậu há miệng, không kịp nói chuyện, đôi môi liền bị niêm phong lại. Ôn Hành Vũ hôn chẳng hề ôn nhu, hắn hung ác hôn, chiếm lấy hô hấp của Ôn Lưu Tình.

Ôn Lưu Tình nói cái gì, hắn căn bản không muốn nghe, omega này bản tính vốn chính là nói một đằng làm một nẻo, từ nhỏ đã như vậy.

Cơ thể cao to của Alpha đem toàn bộ omega dưới thân bao trùm, hôn thân thể trắng như tuyết của cậu, Ôn Hành Vũ hôn khắp toàn thân cậu. Ôn Lưu Tình hãm ở trong đầm lầy dục vọng này không thể động đậy. Ôn Hành Vũ quỳ gối giữa hai chân Ôn Lưu Tình, cong một chân Ôn Lưu Tình lên, cúi đầu liếm qua đầu gối cậu, dọc theo xương bánh chè đi xuống, một đường hôn, cuối cùng hít một hơi thật sâu, si mê hôn mu bàn chân Ôn Lưu Tình một cái.

Ôn Lưu Tình cầu hắn thả mình ra, cậu đích xác là nghĩ một đằng nói một nẻo, ngoài miệng thì nói như vậy, cỗ tin tức tố lại nồng nặc tựa hồ muốn sôi trào mà phân tán.

Bên này trạng thái Ôn Hành Vũ cũng không khác là bao, lý trí thành một đoàn như dây đàn huyền cầm căng đến sắp đứt rồi, lướt qua thân thể Ôn Lưu Tình, hắn run rẩy hôn xuống xương cột sống, gặm cắn cái đùi thon trắng như tuyết kia. Ôn Hành Vũ lấy tay thăm dò vào khe nhỏ, nhẹ nhàng luận động, hừ nhẹ một tiếng: "Em xem em đều ướt."

"A.."

Eo Ôn Lưu Tình trong nháy mắt mềm nhũn, tay cậu muốn cự tuyệt đẩy ra, lại bị Ôn Hành Vũ một phát nắm lấy, ngón tay đan vào nhau, có cái gì nóng rực đỉnh tới, cậu khó thở, một luồng cảm giác nguy hiểm bên trong hạ huyệt tỏa ra. Đã từng bị ký hiệu qua, hiện tại lại bị một Alpha khác xâm chiếm, ký hiệu cũ đối với thân thể sẽ càng ngày càng đau.

Cơn đau từ ký hiệu bao trùm như là đang nhắc nhở Ôn Lưu Tình, cậu đã ô uế.

Ôn Hành Vũ mò lên bờ vai cậu, quần dài cởi ra phân nửa, chỉ lộ ra tính khí to dài, thử thăm dò tiến vào nơi mẫn cảm ấm áp bên trong.

Tách hai chân Ôn Lưu Tình ra, Ôn Hành Vũ vốn muốn cho cậu quỳ, nhưng cậu căn bản quỳ không được. Alpha không thể làm gì khác hơn là một cái ôm lấy cậu, ôm đến trong lồng ngực của mình. Ôn Lưu Tình cùng hắn mặt đối mặt, hai chân mở ra uốn lượn bên hông Ôn Hành Vũ, dựa vào trong lồng ngực hắn, thân thể theo động tác Ôn Hành Vũ mà nhẹ nhàng chuyển động.

Hậu huyệt bên trong nuốt tính khí càng chặt, Ôn Hành Vũ lại đỉnh sâu hơn, Ôn Lưu Tình nức nở đem mặt vùi vào hõm vai của Ôn Hành Vũ, miệng há ra thở dốc, khó chịu mà cầu khẩn: "Anh.. đừng như vậy."

"Tôi thế nào?"

Ôn Hành Vũ đè lại bờ vai cậu, hướng lên trên đỉnh mạnh một chút.

Ôn Lưu Tình cầu tình không thành lại bị luận động mà phát ra vài tiếng khinh suyễn, trên mặt của cậu nghẹn ngào, viền mắt hồng hồng, cậu nhìn Ôn Hành Vũ, hiếm thấy lộ ra thần sắc yếu đuối. Cậu nâng mặt Ôn Hành Vũ để hắn nhìn mình, trán ứa mồ hôi, lông mi thật dài run lên, cậu nói: "Bây giờ anh ký hiệu em, anh rồi sẽ hối hận không kịp, em không sinh được hài tử, lại là phế vật người khác chơi còn sót lại, anh nghĩ...."

Lời còn chưa dứt, cằm bị nắm, Ôn Hành Vũ tức giận tại môi cậu tàn nhẫn mà cắn một cái, Ôn Hành Vũ kiên định hướng cậu trả lời: "Anh sẽ không hối hận, sinh không được cũng không cần sinh, anh vốn không thích đứa nhỏ, để em chịu khổ nhẫn nhịn đau đớn sinh một hài tử như vậy, anh có thể không nhẫn tâm." Hắn dừng một chút, yên lặng nhìn Ôn Lưu Tình, hạ thấp giọng: "Còn có, đừng nói cái gì chính mình ô uế nữa." Dứt lời, nâng eo Ôn Lưu Tình lên, dùng sức tiến thẳng vào.

Ôn Lưu Tình kêu lên, Ôn Hành Vũ đem cậu ôm vào trong ngực, tựa hồ muốn đem cậu xâm nhập hòa quyện vào trong thân thể của mình. Ôn Lưu Tình cảm thấy chính mình bị đâm hỏng, dương v*t nóng bỏng tại vách ruột bên trong cậu ra sức chinh phạt, xua đuổi ký hiệu mà Alpha trước đây lưu lại, mỗi một lần là mốt tấc da thịt bị đỉnh lộng.

Nuốt tính khí của Ôn Hành Vũ quá sâu, Ôn Lưu Tình cảm thấy toàn bộ hạ huyệt cùng khoang bụng của mình tựa hồ đều bị đỉnh phá, cậu sợ hãi nhích ra, tính khí nhỏ của cậu lại bị Ôn Hành Vũ lôi kéo rồi lại xoa nắn.

Chỉ đụng vào mấy lần, dương v*t phía trước nguyên bản đang uể oải dựng đứng lên, dục vọng dâng trào chiếm lấy đầu óc Ôn Lưu Tình, thân thể vừa đau vừa thoải mái thỏa mãn khoái cảm. Cậu gọi tên Ôn Hành Vũ, Ôn Hành Vũ cắn trụ một cái tại bờ vai cậu, tính khí vừa thô động tác vừa lão luyện bất ngờ đỉnh tới một nơi, Ôn Lưu Tình "A" một tiếng, Ôn Hành Vũ nở nụ cười, thanh âm ám ách: "Tìm thấy rồi."

Khoang sinh sản mềm mại mịn màng còn đang khép kín, chỉ một động tác xâm lấn cường liệt của Ôn HànhVũ mà địa phương mẫn cảm đó bị ép mở ra. Ôn Lưu Tình lập tức đau đến mềm nhũn, cậu co ro thân thể nỗ lực trốn tránh. Ôn Hành Vũ ôm cậu, dùng sức mà ôm lấy, hắn hôn lên môi Ôn Lưu Tình ôn nhu nói cậu nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi.

Ôn Lưu Tình khóc, khóc lóc nói đau. Cậu gọi Ôn Hành Vũ, giống như đứa nhóc nhỏ chịu ủy khuất, đem tất cả những oan ức đã phải một mình chịu đựng mà khóc nấc, ngẩng đầu lên, bên trong khóe mi nước mắt rơi xuống không ngừng: "Hành Vũ, Hành Vũ.... Em đau quá...Ah...."

"Lưu Tình, Lưu Tình của anh.... Anh yêu em." Ôn Hành Vũ cúi đầu, đôi môi đặt tại bên gáy Ôn Lưu Tình, cách lớp da nhạt màu là một mạch máu màu xanh mỏng manh, đầu lưỡi liếm qua làn da trắng nõn, người trong ngực run lập cập. Ôn Hành Vũ ôm lấy bờ vai đạm bạc kia, dùng sức cắn xuống, sau đó đem mọi thứ phóng thích vào bên trong khoang sinh sản khép kín, đồng thời hàm răng lún vào da thịt, cơ hồ muốn đem omega trong ngực cắn nát.

Người trong ngực hắn, người mà từ thời niên thiếu, đến bây giờ mười năm qua đi, hắn vẫn ngày đêm không ngừng nhớ mong, không ngừng yêu thương. Ôn Lưu Tình ngẩng đầu lên, hơi thở yếu ớt không nói nên lời.

Tiểu bảo bối tỏa ra một tràn hương hoa, chập chờn thơm ngát, mùi thơm câu dẫn alpha, bọn họ tựa như quay về thời điểm còn là thiếu niên cùng nhau trong nhà gỗ nhỏ. Alpha trẻ tuổi ôm lấy omega mảnh khảnh, tựa con cún con ngửi ngửi quanh thân omega, Ôn Hành Vũ nói: "Lưu Tình, anh thật yêu em, anh yêu em nhất." Ôn Lưu Tình ánh mắt trong suốt, lộ ra nụ cười, so với hoa càng đẹp, tới gần, cọ cọ cằm Ôn Hành Vũ: "Em cũng yêu anh nhất."

Đóa hoa kia rốt cục lần thứ hai bị dấu hiệu, ký hiệu bao trùm giống như trùng tu một ngôi nhà để lâu cần tu sửa, trong ngoài đều phải bảo hộ mà xây dựng lại.

Ngày tiếp theo Lâm Tưởng trở lại, người ở bên ngoài bảo vệ tựa hồ không có ý định hảo hảo đón tiếp y, trái lại còn có ý ngăn cản, chỉ chỉ trên lầu, Lâm Tưởng sững sờ, lập tức hiểu rõ ra. Y cười cười, nói: "Vậy tôi vẫn nên tuần sau trở lại đi."

Về nhà riêng, Lâm Tưởng được trở lại là chính mình, bỏ đi áo khoác, kéo rơi tóc giả, gỡ bỏ mí mắt, màu hồng nhạt trên môi biến mất, mùi gỗ mun lãnh hương quanh quẩn trong căn nhà, y đứng ở trước gương nhìn hình ảnh mình phản chiếu.

Dáng người Lâm Tưởng tương đối cao, đứng kế bên omega như Ôn Lưu Tình đều cao hơn một cái đầu, y đem quần áo trên người ly khai, thân thể gầy gò lộ ra, y ngồi xuống trên ghế, co gối tự ôm lấy bản thân mình.

Khí tức Alpha trên cơ thể càng ngày càng không giấu được, thuốc ức chế tin tức tố dành cho Alpha dùng để ngụy trang thân phận đối với y bây giờ càng ít hiệu nghiệm. Lâm Tưởng duỗi cánh tay, mở ra thân thể, khẽ thở dài.

Lâm Tưởng cùng Ôn Lưu Tình ở cô nhi viện nhận thức nhau, gia cảnh của y phức tạp, trong nhà xảy ra chuyện, vì chạy trốn, y buộc phải sử dụng thuốc ức chế dành cho Alpha, cải biến thân phận chính mình. Đời này y cho rằng bản thân liền phải ngụy trang thân phận biến thành một omega mãi mãi, cũng tin rằng lớp ngụy trang này sẽ không bị phá vỡ. Nhưng điều mà y không ngờ tới được, Hứa Thuần lại phát hiện ra bí mật của y.

Lâm Tưởng cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay không sạch sẽ đã dính đầy máu này cũng từng được người ta cẩn thận từng li từng tí một đặt ở trong tay, nâng ở trong lòng ôn nhu đối xử qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện