Thảo nguyên ban đêm gió lạnh thổi, Hồ quốc bước vào mùa đông từ tháng chín, muộn nhất là tháng mười tuyết sẽ rơi dày đặc. Đối với trận chiến này, từ trên xuống dưới Hồ quốc đều tự tin vạn phần, chính vì vậy, Hồ Cáp Nhĩ quốc mới tuyên chiến với Đại Yến chỉ sau vụ thu hoạch tháng tám. Dựa theo tình hình quá khứ Đại Yến, một trận chiến này, Yến quốc sẽ chiến đấu cực kỳ khó khăn, thậm chí là thảm thiết, ngay cả khi Hồ quốc không thể xâm nhập vào trung nguyên Đại Yến, thì bọn họ vẫn dư khả năng cướp phá. Lương thực, nữ nhân, vàng bạc châu báu Yến quốc sẽ làm giàu thêm cho Hồ quốc. Kinh thành Yến quốc còn chịu thiên tai bão tuyết, nói chi đến Hồ quốc ở phía bắc xa xôi, không chỉ đồng dạng chịu thiên tai, mà hậu quả còn nghiêm trọng hơn. Có thể nói, ngay cả khi không có cái cớ là Kha Thấm Vương, Hồ Cáp Nhĩ quốc vẫn rất cấp bách cần một cuộc chiến để lấp đầy nhu cầu.
Chẳng qua là cuộc chiến tiền tuyến vượt quá sự mong đợi của Đại Hãn Hồ quốc. Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một bên, Yến quốc không chỉ chiến đấu dễ dàng, mà còn đánh tan quân Hồ như chẻ tre. Những chiến binh Hồ quốc dũng mãnh nhất, ở trước mặt quân lính Yến quốc chẳng khác nào rơm rạ dễ dàng thu hoạch. Ở chủ thành Hồ quốc xa xôi, Đại Hãn Hồ Cáp Nhĩ quốc nhìn chiến báo khẩn cấp mỗi ngày gửi về, căn bản không thể kiềm chế nổi sự cáu kỉnh cùng phẫn nộ, đồng thời vẫn phải đè nén sự hoảng loạn.
Yến quốc đã dùng thứ gì mà nháy mắt làm nổ tung người và ngựa thành từng khối? Vũ khí nào mà tốc độ còn nhanh hơn cả mũi tên? Thứ vũ khí to lớn có thể đánh bại hàng ngàn quân chỉ trong một lần công kích là thứ gì? Yến quốc từ đâu đào ra thứ lợi hại như vậy? Vương thành Hồ quốc hàng đêm sáng đèn. Các đại thần Hồ quốc lòng nóng như lửa đốt. Để chuộc lại Kha Thấm Vương, bọn họ phải trả giá khá nhiều tài vật, nếu không thể đánh vào Đại Yến, như vậy Hồ quốc sẽ gặp nguy hiểm. Mùa đông sắp đến, không biết bao nhiêu người vì không đủ lương thực mà chết đói, không đủ da lông mà chết rét! Cũng bởi vậy, Kha Thấm Vương được chuộc trở về không chỉ không được huynh trưởng cùng các đại thần quan tâm, mà ngược lại còn bị ghi hận.
Tình hình Hồ quốc hiện giờ, chỉ có thể tiến chứ không thể lui. Một khi đầu hàng, bọn họ sẽ phải đón nhận sự trả thù ác liệt hơn từ Đại Yến, cộng thêm vô số tổn thất tài sản, bởi vì trận chiến này là bọn họ khởi xướng. Nếu bại, để dập tắt cơn giận của hoàng đế Đại Yến, bọn họ phải giao ra số tài sản còn nhiều hơn cả số đã dùng để chuộc Kha Thấm Vương, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào một kích bắn trúng đầu, nên dù chiến tranh có thảm khốc tới đâu, bọn họ vẫn phải căng da đầu chiến đấu. Đây cũng là tử lệnh mà Đại Hãn đã hạ.
Chủ thành Hồ quốc không lớn, dù sao thì dân cư Hồ quốc ít hơn nhiều so với dân cư Yến quốc bá chiếm trung nguyên. Chưa kể hoàn cảnh thiên nhiên Hồ quốc khắc nghiệt. Chủ thành là trung tâm của quốc gia, tính cả phí xây dựng cùng bảo trì tốn không ít bạc. Lan thành tập hợp các giới quyền quý Hồ quốc, mặc dù chiến sự kham ưu, nhưng ngoại trừ quốc vương phải đau đầu, cuộc sống của các nhóm quyền quý khác không mấy thay đổi, tất nhiên là loại trừ Kha Thấm Vương.
Dân cư Hồ quốc chủ yếu là dân du mục, không có nhiều thành thị tại Hồ quốc, cũng bởi vì hoàn cảnh khắc nghiệt, trừ bỏ thương đội, rất ít người dân Yến quốc tới Hồ quốc. Ngay cả khi hai nước giao chiến, quân đội Yến quốc chưa từng xâm nhập vào lãnh địa Hồ quốc, cùng lắm là đánh bại quân đội Hồ quốc, yêu cầu đối phương không được phép quấy phá nữa. Cho nên, thành thị Hồ quốc không có giờ giới nghiêm vào ban đêm, cửa thành luôn luôn rộng mở.
Một đoàn xe hàng chục người Hồ quốc từ từ tiến vào thủ phủ Lan thành trong đêm. Không biết thương đội này gặp phải chuyện gì, mà trên mặt mỗi người đều hốc hác, y phục tả tơi, nam nhân thì râu ria xồm xoàm, lấm len bùn đất, nữ tử duy nhất trong đoàn cũng đồng dạng, tóc tai rối bời, váy áo cũ nát căn bản không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Binh lính thủ thành nhìn thấy nàng xong không có hứng thú đi nhìn lần thứ hai.
"Các ngươi là người nào, từ đâu tới, tại sao tới Lan Thành?" Đêm đã khuya, binh lính thủ thành chán muốn chết, nhưng vẫn phải thực hiện chức trách. Tuy cửa thành không đóng, nhưng những người vào thành vẫn phải kiểm tra.
Nữ nhân ngồi trên xe bò gục đầu không nhúc nhích, không rõ là đang ngủ hay bị ngất. Một nam tử bịt mắt trái, dáng người vĩ ngạn, râu quai nón chiếm cứ nửa khuôn mặt, bước ra khỏi xe bò, thanh âm như vừa bị cát tra tấn, khàn tới mức khiến người ta đau màng nhĩ.
"Quân gia, chúng ta là dân chạy nạn từ Hồ hành quan về."
"Hổ Hành quan?"
Thủ thành nghe xong, lập tức lên tinh thần. Người nọ gật đầu, chua xót nói. "Chúng ta tới Yến quốc cầu tiên thủy cho Đại Hãn, vương gia tới Yến quốc nghị hòa không thành, hoàng đế Yến quốc giam cầm chúng ta. Chúng ta vất vả lắm mới trốn thoát ra khỏi kinh thành Đại Yến, nhưng gặp phải quân đội Đại Yến khai chiến với quân ta. Chúng ta may mắn gặp được một thương đội Yến quốc đi lạc, cho nên đánh cướp bọn họ, trốn trở về."
Sự tình về tiên thủy, tiên quả, các quốc gia lân cận đều biết. Đại Hãn Hồ quốc quả thực đã cử rất nhiều thương đội tới Yến quốc để tìm tiên thủy, hoặc là mua trà và rượu của Trung Dũng công phủ. Kể từ sau khi hai nước giao chiến, xác thực có không ít thương đội Hồ quốc bỏ chạy trở về. Sát Hồ thưởng lệnh của Thiệu Vân An vẫn ảnh hưởng tới người Hồ quốc tại Đại Yến. Thiệu Vân An ở hoàng cung trút giận, mặc dù sắc lệnh không có hiệu lực, nhưng nội dung vẫn bị truyền ra ngoài.
Bá tính trong nội thành thì không sao, nhưng những người dân biên quan chịu sự đàn áp của người Hồ thực sự kích động sau khi nghe thấy nội dung này. Cho dù không có tiền để lấy, nhưng chỉ cần nghe nội dung thôi cũng đủ khiến nhiệt huyết dâng trào. Người dân biên quan trước đây còn sợ hãi người Hồ theo bản năng, giờ đây lại chuyển sang tấn công người Hồ. Đối tượng gánh chịu hậu quả đầu tiên chính là các thương nhân. Người Hồ quốc bị thương, quan viên Yến quốc vỗ tay khen ngợi còn không kịp, lấy đâu ra khả năng đi quản. Sau khi hai nước khai chiến, người Hồ quốc ở trong lãnh thổ Đại Yến giống như lũ chuột băng qua đường, cho nên thủ thành mới cho rằng, bọn họ là dân chạy nạn, không có cái gì khả nghi, quan trọng là người này dùng tiếng phổ thông Hồ quốc, cũng trình đủ giấy thông hành và giấy chứng nhận thân phận, thủ thành lập tức cho bọn họ vào trong.
Có lẽ được trở lại chủ thành, độc nhãn nam tử cầm đầu thương đội nghe nói có thể vào trong, cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười. Thủ thành nhìn đoàn người bước về hướng lâu song phố, hâm mộ nói. "Nhìn thì nghèo túng nhưng đều là phú hộ a." Người ở lâu song phố không phú thì quý, khó trách nhóm thủ thành ghen tị.
Đêm khuya trên lâu song phố, một vài gia đình vẫn đang ca hát nói cười, nhưng hầu hết đều đã nghỉ ngơi, không ai chú ý tới cánh cửa của một tòa nhà từ lâu không có người ở đột nhiên mở ra. Những ngày kế tiếp, lần lượt có thêm ba thương đội chạy nạn từ Yến quốc trở về, thậm chí còn mang theo thương phẩm, sau một phen nghị luận sôi nổi ở trong thành thì không ai chú ý tới bọn họ nữa, những người này cũng hướng về lâu song phố. Chiến sự trước mắt không có gì khả quan, các vương công quý tộc không dám ngày ngày uống rượu mua vui, đều bị triệu tập vào cung bàn biện pháp đối phó. Càng ngày càng có nhiều lưu dân chạy vào Lan Thành, nghe nói quân Đại Yến đã đánh vào trong lãnh thổ Hồ quốc, người dân Lan thành hoảng loạn. Đại Hãn ra lệnh cấm lưu dân tiến vào trong thành. Chẳng mấy chốc, bên ngoài Lan Thành tụ tập rất nhiều bá tánh Hồ quốc không thể vào trong.
Trong một tòa nhà ở lâu song phố, nếu người Hồ quốc lẻn vào, chắc chắn sẽ hét lên kinh hãi. Ba con mãnh hổ đang nằm phơi nắng trong sân. Gần một trăm nam tử mặc y phục ngắn cũn cỡn đang an tĩnh lau vũ khí. Trong phòng, Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu, và Ô Chân công chúa đang xác nhận kế hoạch tác chiến cho đêm nay.
"Giờ tý canh ba, ngay khi pháo hiệu xuất hiện, đường huynh sẽ dẫn người tấn công vào Lan thành, cho nên chúng ta phải chôn thuốc nổ trước giờ tý, châm lửa vào canh ba. Ta với Trung Dũng công sẽ lẻn vào cung điện ám sát Đồ Triết Mộc, Ô Chân công chúa ở bên ngoài tiếp ứng."
Ô Chân công chúa sắc mặt ngưng trọng. "Hai người chỉ có một mình, quá nguy hiểm. Cho dù có Hổ ca với Đại Kim Tiểu Kim, nhưng các ngươi đừng quên, trong cung có tới bảy nghìn hộ vệ."
Vương Thạch Tỉnh. "Chúng ta sẽ không đối đầu trực tiếp với bọn họ. Trong thành đại loạn, tường thành bị hủy, Đồ Triết Mộc chắc chắn sẽ co đầu rút cổ, chúng ta chỉ cần tìm chỗ nào nhiều người nhất là có thể tìm được hắn, tới lúc đó ném một quả bom, hắn không chết cũng sợ chết khiếp. Có Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim, bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta. Chỉ cần rời khỏi thành, bọn họ sẽ không làm gì được."
Ô Chân công chúa. "Ta cảm thấy rất nguy hiểm, ta với các ngươi cùng lẻn vào cung."
Đại Chiến Kiêu. "Không, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng."
Tổng thống lĩnh hành động lần này là Đại Chiến Kiêu. Ô Chân công chúa chỉ đành nghe lệnh.
Lúc này, bên ngoài thành, một đám lưu dân ăn vận y phục rách rưới đang xì xào bàn tán, một người nói nhỏ với những người xung quanh. "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Nam tử bị gọi là đại thiếu gia trầm mặc cúi đầu, trông có vẻ lười biếng, kỳ thật là đang nghỉ ngơi dưỡng sức cho lần hành động tối nay. Y mở to mắt, tia sáng sắc bén đột nhiên xuất hiện, sau đó chìm vào trầm mặc.
"Bất luận hành động nào cũng có nguy hiểm, làm tốt việc mình nên làm."
"Vâng."
Người nọ nhắm mắt lại. Không ai ngờ, Phiêu kỵ tướng quân Đại Chiến Kiêu cùng Võ Thần tướng quân Đại Chiến Lệ sẽ ở chung với đám lưu dân.
Hổ Hành quan, Thiệu Vân An đứng ngồi không yên. Kể từ khi Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu suất lĩnh tiểu đội đặc chủng chẳng biết đi đâu, Thiệu Vân An không thể ngủ an ổn một giấc nào. Xem người khác đánh giặc, hắn còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, nhưng đến phiên người nhà mình, hắn không tài bào bình tĩnh nổi. Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh quyết định thừa dịp Đại Yến đang hùng mạnh, đánh cho Hồ Cáp Nhĩ quốc đại bại, đánh cho bọn chúng khiếp sợ, không chỉ đuổi hết người Hồ ra khỏi lãnh thổ Đại Yến, mà còn muốn bọn chúng không còn ý niệm tấn công Đại Yến nữa. Kết quả của quyết định này chính là Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Lệ thống lĩnh hai tiểu đội đặc chủng với tổng cộng hai nghìn người, tiến sâu vào bên trong quân địch, thẳng tới Lan thành, thủ phủ Hồ quốc. Đại Minh Vinh không giấu giếm việc này với Vương Thạch Tỉnh, nhưng ai ngờ, Vương Thạch Tỉnh lại đề nghị đi chung, không chỉ hắn, Ô Chân công chúa cũng muốn tham gia. Nàng là nữ nhân, lúc thâm nhập vào Hồ quốc càng dễ dàng lừa gạt.
Thiệu Vân An không ngăn trở, bởi vì Vương Thạch Tỉnh muốn đi, muốn tham gia vào cuộc chiến. Việc chém giết kẻ thù trước đó đã kích phát ra lòng nhiệt huyết luôn đè nén trong người hắn. Cho tới nay, mọi người đều nghĩ rằng, Vương Thạch Tỉnh hưởng lây từ nam thê là Thiệu Vân An, nói khó nghe một chút, hắn là đồ ăn cơm mềm. Vương Thạch Tỉnh không bao giờ quan tâm, Thiệu Vân An cũng không để bụng. Nhưng lần này tới biên quan, sau khi chiến tranh bắt đầu, biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh khiến Thiệu Vân An nhận ra, Vương Thạch Tỉnh cho dù không quan tâm, nhưng vẫn muốn kiếm một phần vinh quang cho chính bản thân mình. Vương Thạch Tỉnh là nam nhân, là Trung Dũng công, trên thực tế, hắn mới là gia chủ trong nhà. Cho nên, Thiệu Vân An không ngăn cản, không khuyên bảo, thậm chí còn đưa cho hắn hai khẩu súng lục duy nhất cùng toàn bộ đạn dược trong không gian. Hắn không quan tâm hai món đồ này sẽ gây rắc rối gì trong tương lai, hắn chỉ cần Vương Thạch Tỉnh tồn tại.
Vương Thạch Tỉnh biết, quyết định của mình sẽ khiến tức phụ và hài tử lo lắng, nhưng, hắn cũng muốn chứng minh, hắn xứng đáng với tức phụ. Sau khi hôn chào tạm biệt thê nhi, Vương Thạch Tỉnh dứt khoát đi theo tiểu đội đặc chủng, đặt chân tới vùng đất Hồ quốc. Tiến đến lần này, không chỉ có hai nghìn binh đặc chủng, mà còn có năm trăm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn do Ô Chân công chúa lựa chọn. Sau khi Vương Thạch Tỉnh rời đi, Thiệu Vân An bị mất ngủ. Từ sau khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng, hoảng hốt, đêm không thể ngủ, tới giờ hắn mới phát hiện, Vương Thạch Tỉnh quan trọng với mình cỡ nào.
Vương Thanh không biết phụ thân đi đâu, nhưng cũng mơ hồ biết cha đang làm gì. Trong khoảng thời gian này, Vương Thanh trưởng thành rất nhanh, ngay cả Ni tử cũng lớn hơn nhiều. Tưởng Mạt Hi túc trực trong trại thủ công. Ni tử không gặp nhóc cả hai tháng rồi, nhưng bé không buồn, ngược lại vô cùng tự hào. Bé biết Hi ca ca đang làm việc rất lợi hại. Vương Thanh cũng biết, mấy "thứ" khủng khiếp từ trong trại thủ công chuyển ra ngoài đều do đại ca chủ trì chế tạo.
Thiệu Vân An "ở nhà" chờ Vương Thạch Tỉnh, huynh trưởng cùng Ô Chân công chúa bình an trở về. Đêm Lan thành, gió càng lúc càng mạnh.
Chẳng qua là cuộc chiến tiền tuyến vượt quá sự mong đợi của Đại Hãn Hồ quốc. Cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một bên, Yến quốc không chỉ chiến đấu dễ dàng, mà còn đánh tan quân Hồ như chẻ tre. Những chiến binh Hồ quốc dũng mãnh nhất, ở trước mặt quân lính Yến quốc chẳng khác nào rơm rạ dễ dàng thu hoạch. Ở chủ thành Hồ quốc xa xôi, Đại Hãn Hồ Cáp Nhĩ quốc nhìn chiến báo khẩn cấp mỗi ngày gửi về, căn bản không thể kiềm chế nổi sự cáu kỉnh cùng phẫn nộ, đồng thời vẫn phải đè nén sự hoảng loạn.
Yến quốc đã dùng thứ gì mà nháy mắt làm nổ tung người và ngựa thành từng khối? Vũ khí nào mà tốc độ còn nhanh hơn cả mũi tên? Thứ vũ khí to lớn có thể đánh bại hàng ngàn quân chỉ trong một lần công kích là thứ gì? Yến quốc từ đâu đào ra thứ lợi hại như vậy? Vương thành Hồ quốc hàng đêm sáng đèn. Các đại thần Hồ quốc lòng nóng như lửa đốt. Để chuộc lại Kha Thấm Vương, bọn họ phải trả giá khá nhiều tài vật, nếu không thể đánh vào Đại Yến, như vậy Hồ quốc sẽ gặp nguy hiểm. Mùa đông sắp đến, không biết bao nhiêu người vì không đủ lương thực mà chết đói, không đủ da lông mà chết rét! Cũng bởi vậy, Kha Thấm Vương được chuộc trở về không chỉ không được huynh trưởng cùng các đại thần quan tâm, mà ngược lại còn bị ghi hận.
Tình hình Hồ quốc hiện giờ, chỉ có thể tiến chứ không thể lui. Một khi đầu hàng, bọn họ sẽ phải đón nhận sự trả thù ác liệt hơn từ Đại Yến, cộng thêm vô số tổn thất tài sản, bởi vì trận chiến này là bọn họ khởi xướng. Nếu bại, để dập tắt cơn giận của hoàng đế Đại Yến, bọn họ phải giao ra số tài sản còn nhiều hơn cả số đã dùng để chuộc Kha Thấm Vương, đối với bọn họ mà nói chẳng khác nào một kích bắn trúng đầu, nên dù chiến tranh có thảm khốc tới đâu, bọn họ vẫn phải căng da đầu chiến đấu. Đây cũng là tử lệnh mà Đại Hãn đã hạ.
Chủ thành Hồ quốc không lớn, dù sao thì dân cư Hồ quốc ít hơn nhiều so với dân cư Yến quốc bá chiếm trung nguyên. Chưa kể hoàn cảnh thiên nhiên Hồ quốc khắc nghiệt. Chủ thành là trung tâm của quốc gia, tính cả phí xây dựng cùng bảo trì tốn không ít bạc. Lan thành tập hợp các giới quyền quý Hồ quốc, mặc dù chiến sự kham ưu, nhưng ngoại trừ quốc vương phải đau đầu, cuộc sống của các nhóm quyền quý khác không mấy thay đổi, tất nhiên là loại trừ Kha Thấm Vương.
Dân cư Hồ quốc chủ yếu là dân du mục, không có nhiều thành thị tại Hồ quốc, cũng bởi vì hoàn cảnh khắc nghiệt, trừ bỏ thương đội, rất ít người dân Yến quốc tới Hồ quốc. Ngay cả khi hai nước giao chiến, quân đội Yến quốc chưa từng xâm nhập vào lãnh địa Hồ quốc, cùng lắm là đánh bại quân đội Hồ quốc, yêu cầu đối phương không được phép quấy phá nữa. Cho nên, thành thị Hồ quốc không có giờ giới nghiêm vào ban đêm, cửa thành luôn luôn rộng mở.
Một đoàn xe hàng chục người Hồ quốc từ từ tiến vào thủ phủ Lan thành trong đêm. Không biết thương đội này gặp phải chuyện gì, mà trên mặt mỗi người đều hốc hác, y phục tả tơi, nam nhân thì râu ria xồm xoàm, lấm len bùn đất, nữ tử duy nhất trong đoàn cũng đồng dạng, tóc tai rối bời, váy áo cũ nát căn bản không thể nhìn ra màu sắc ban đầu. Binh lính thủ thành nhìn thấy nàng xong không có hứng thú đi nhìn lần thứ hai.
"Các ngươi là người nào, từ đâu tới, tại sao tới Lan Thành?" Đêm đã khuya, binh lính thủ thành chán muốn chết, nhưng vẫn phải thực hiện chức trách. Tuy cửa thành không đóng, nhưng những người vào thành vẫn phải kiểm tra.
Nữ nhân ngồi trên xe bò gục đầu không nhúc nhích, không rõ là đang ngủ hay bị ngất. Một nam tử bịt mắt trái, dáng người vĩ ngạn, râu quai nón chiếm cứ nửa khuôn mặt, bước ra khỏi xe bò, thanh âm như vừa bị cát tra tấn, khàn tới mức khiến người ta đau màng nhĩ.
"Quân gia, chúng ta là dân chạy nạn từ Hồ hành quan về."
"Hổ Hành quan?"
Thủ thành nghe xong, lập tức lên tinh thần. Người nọ gật đầu, chua xót nói. "Chúng ta tới Yến quốc cầu tiên thủy cho Đại Hãn, vương gia tới Yến quốc nghị hòa không thành, hoàng đế Yến quốc giam cầm chúng ta. Chúng ta vất vả lắm mới trốn thoát ra khỏi kinh thành Đại Yến, nhưng gặp phải quân đội Đại Yến khai chiến với quân ta. Chúng ta may mắn gặp được một thương đội Yến quốc đi lạc, cho nên đánh cướp bọn họ, trốn trở về."
Sự tình về tiên thủy, tiên quả, các quốc gia lân cận đều biết. Đại Hãn Hồ quốc quả thực đã cử rất nhiều thương đội tới Yến quốc để tìm tiên thủy, hoặc là mua trà và rượu của Trung Dũng công phủ. Kể từ sau khi hai nước giao chiến, xác thực có không ít thương đội Hồ quốc bỏ chạy trở về. Sát Hồ thưởng lệnh của Thiệu Vân An vẫn ảnh hưởng tới người Hồ quốc tại Đại Yến. Thiệu Vân An ở hoàng cung trút giận, mặc dù sắc lệnh không có hiệu lực, nhưng nội dung vẫn bị truyền ra ngoài.
Bá tính trong nội thành thì không sao, nhưng những người dân biên quan chịu sự đàn áp của người Hồ thực sự kích động sau khi nghe thấy nội dung này. Cho dù không có tiền để lấy, nhưng chỉ cần nghe nội dung thôi cũng đủ khiến nhiệt huyết dâng trào. Người dân biên quan trước đây còn sợ hãi người Hồ theo bản năng, giờ đây lại chuyển sang tấn công người Hồ. Đối tượng gánh chịu hậu quả đầu tiên chính là các thương nhân. Người Hồ quốc bị thương, quan viên Yến quốc vỗ tay khen ngợi còn không kịp, lấy đâu ra khả năng đi quản. Sau khi hai nước khai chiến, người Hồ quốc ở trong lãnh thổ Đại Yến giống như lũ chuột băng qua đường, cho nên thủ thành mới cho rằng, bọn họ là dân chạy nạn, không có cái gì khả nghi, quan trọng là người này dùng tiếng phổ thông Hồ quốc, cũng trình đủ giấy thông hành và giấy chứng nhận thân phận, thủ thành lập tức cho bọn họ vào trong.
Có lẽ được trở lại chủ thành, độc nhãn nam tử cầm đầu thương đội nghe nói có thể vào trong, cuối cùng cũng lộ ra mỉm cười. Thủ thành nhìn đoàn người bước về hướng lâu song phố, hâm mộ nói. "Nhìn thì nghèo túng nhưng đều là phú hộ a." Người ở lâu song phố không phú thì quý, khó trách nhóm thủ thành ghen tị.
Đêm khuya trên lâu song phố, một vài gia đình vẫn đang ca hát nói cười, nhưng hầu hết đều đã nghỉ ngơi, không ai chú ý tới cánh cửa của một tòa nhà từ lâu không có người ở đột nhiên mở ra. Những ngày kế tiếp, lần lượt có thêm ba thương đội chạy nạn từ Yến quốc trở về, thậm chí còn mang theo thương phẩm, sau một phen nghị luận sôi nổi ở trong thành thì không ai chú ý tới bọn họ nữa, những người này cũng hướng về lâu song phố. Chiến sự trước mắt không có gì khả quan, các vương công quý tộc không dám ngày ngày uống rượu mua vui, đều bị triệu tập vào cung bàn biện pháp đối phó. Càng ngày càng có nhiều lưu dân chạy vào Lan Thành, nghe nói quân Đại Yến đã đánh vào trong lãnh thổ Hồ quốc, người dân Lan thành hoảng loạn. Đại Hãn ra lệnh cấm lưu dân tiến vào trong thành. Chẳng mấy chốc, bên ngoài Lan Thành tụ tập rất nhiều bá tánh Hồ quốc không thể vào trong.
Trong một tòa nhà ở lâu song phố, nếu người Hồ quốc lẻn vào, chắc chắn sẽ hét lên kinh hãi. Ba con mãnh hổ đang nằm phơi nắng trong sân. Gần một trăm nam tử mặc y phục ngắn cũn cỡn đang an tĩnh lau vũ khí. Trong phòng, Vương Thạch Tỉnh, Đại Chiến Kiêu, và Ô Chân công chúa đang xác nhận kế hoạch tác chiến cho đêm nay.
"Giờ tý canh ba, ngay khi pháo hiệu xuất hiện, đường huynh sẽ dẫn người tấn công vào Lan thành, cho nên chúng ta phải chôn thuốc nổ trước giờ tý, châm lửa vào canh ba. Ta với Trung Dũng công sẽ lẻn vào cung điện ám sát Đồ Triết Mộc, Ô Chân công chúa ở bên ngoài tiếp ứng."
Ô Chân công chúa sắc mặt ngưng trọng. "Hai người chỉ có một mình, quá nguy hiểm. Cho dù có Hổ ca với Đại Kim Tiểu Kim, nhưng các ngươi đừng quên, trong cung có tới bảy nghìn hộ vệ."
Vương Thạch Tỉnh. "Chúng ta sẽ không đối đầu trực tiếp với bọn họ. Trong thành đại loạn, tường thành bị hủy, Đồ Triết Mộc chắc chắn sẽ co đầu rút cổ, chúng ta chỉ cần tìm chỗ nào nhiều người nhất là có thể tìm được hắn, tới lúc đó ném một quả bom, hắn không chết cũng sợ chết khiếp. Có Hổ ca cùng Đại Kim Tiểu Kim, bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta. Chỉ cần rời khỏi thành, bọn họ sẽ không làm gì được."
Ô Chân công chúa. "Ta cảm thấy rất nguy hiểm, ta với các ngươi cùng lẻn vào cung."
Đại Chiến Kiêu. "Không, ngươi ở bên ngoài tiếp ứng."
Tổng thống lĩnh hành động lần này là Đại Chiến Kiêu. Ô Chân công chúa chỉ đành nghe lệnh.
Lúc này, bên ngoài thành, một đám lưu dân ăn vận y phục rách rưới đang xì xào bàn tán, một người nói nhỏ với những người xung quanh. "Đại thiếu gia, nhị thiếu gia sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"
Nam tử bị gọi là đại thiếu gia trầm mặc cúi đầu, trông có vẻ lười biếng, kỳ thật là đang nghỉ ngơi dưỡng sức cho lần hành động tối nay. Y mở to mắt, tia sáng sắc bén đột nhiên xuất hiện, sau đó chìm vào trầm mặc.
"Bất luận hành động nào cũng có nguy hiểm, làm tốt việc mình nên làm."
"Vâng."
Người nọ nhắm mắt lại. Không ai ngờ, Phiêu kỵ tướng quân Đại Chiến Kiêu cùng Võ Thần tướng quân Đại Chiến Lệ sẽ ở chung với đám lưu dân.
Hổ Hành quan, Thiệu Vân An đứng ngồi không yên. Kể từ khi Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu suất lĩnh tiểu đội đặc chủng chẳng biết đi đâu, Thiệu Vân An không thể ngủ an ổn một giấc nào. Xem người khác đánh giặc, hắn còn có thể miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, nhưng đến phiên người nhà mình, hắn không tài bào bình tĩnh nổi. Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh quyết định thừa dịp Đại Yến đang hùng mạnh, đánh cho Hồ Cáp Nhĩ quốc đại bại, đánh cho bọn chúng khiếp sợ, không chỉ đuổi hết người Hồ ra khỏi lãnh thổ Đại Yến, mà còn muốn bọn chúng không còn ý niệm tấn công Đại Yến nữa. Kết quả của quyết định này chính là Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến Lệ thống lĩnh hai tiểu đội đặc chủng với tổng cộng hai nghìn người, tiến sâu vào bên trong quân địch, thẳng tới Lan thành, thủ phủ Hồ quốc. Đại Minh Vinh không giấu giếm việc này với Vương Thạch Tỉnh, nhưng ai ngờ, Vương Thạch Tỉnh lại đề nghị đi chung, không chỉ hắn, Ô Chân công chúa cũng muốn tham gia. Nàng là nữ nhân, lúc thâm nhập vào Hồ quốc càng dễ dàng lừa gạt.
Thiệu Vân An không ngăn trở, bởi vì Vương Thạch Tỉnh muốn đi, muốn tham gia vào cuộc chiến. Việc chém giết kẻ thù trước đó đã kích phát ra lòng nhiệt huyết luôn đè nén trong người hắn. Cho tới nay, mọi người đều nghĩ rằng, Vương Thạch Tỉnh hưởng lây từ nam thê là Thiệu Vân An, nói khó nghe một chút, hắn là đồ ăn cơm mềm. Vương Thạch Tỉnh không bao giờ quan tâm, Thiệu Vân An cũng không để bụng. Nhưng lần này tới biên quan, sau khi chiến tranh bắt đầu, biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh khiến Thiệu Vân An nhận ra, Vương Thạch Tỉnh cho dù không quan tâm, nhưng vẫn muốn kiếm một phần vinh quang cho chính bản thân mình. Vương Thạch Tỉnh là nam nhân, là Trung Dũng công, trên thực tế, hắn mới là gia chủ trong nhà. Cho nên, Thiệu Vân An không ngăn cản, không khuyên bảo, thậm chí còn đưa cho hắn hai khẩu súng lục duy nhất cùng toàn bộ đạn dược trong không gian. Hắn không quan tâm hai món đồ này sẽ gây rắc rối gì trong tương lai, hắn chỉ cần Vương Thạch Tỉnh tồn tại.
Vương Thạch Tỉnh biết, quyết định của mình sẽ khiến tức phụ và hài tử lo lắng, nhưng, hắn cũng muốn chứng minh, hắn xứng đáng với tức phụ. Sau khi hôn chào tạm biệt thê nhi, Vương Thạch Tỉnh dứt khoát đi theo tiểu đội đặc chủng, đặt chân tới vùng đất Hồ quốc. Tiến đến lần này, không chỉ có hai nghìn binh đặc chủng, mà còn có năm trăm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn do Ô Chân công chúa lựa chọn. Sau khi Vương Thạch Tỉnh rời đi, Thiệu Vân An bị mất ngủ. Từ sau khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn lo lắng, hoảng hốt, đêm không thể ngủ, tới giờ hắn mới phát hiện, Vương Thạch Tỉnh quan trọng với mình cỡ nào.
Vương Thanh không biết phụ thân đi đâu, nhưng cũng mơ hồ biết cha đang làm gì. Trong khoảng thời gian này, Vương Thanh trưởng thành rất nhanh, ngay cả Ni tử cũng lớn hơn nhiều. Tưởng Mạt Hi túc trực trong trại thủ công. Ni tử không gặp nhóc cả hai tháng rồi, nhưng bé không buồn, ngược lại vô cùng tự hào. Bé biết Hi ca ca đang làm việc rất lợi hại. Vương Thanh cũng biết, mấy "thứ" khủng khiếp từ trong trại thủ công chuyển ra ngoài đều do đại ca chủ trì chế tạo.
Thiệu Vân An "ở nhà" chờ Vương Thạch Tỉnh, huynh trưởng cùng Ô Chân công chúa bình an trở về. Đêm Lan thành, gió càng lúc càng mạnh.
Danh sách chương