Võ Uy tướng quân cứ thế bỏ chạy, Đại Chiến Kiêu không hiểu ra sao đi hỏi đệ đệ. Điều gì xảy xa mà khiến cha y không kịp giải thích? Câu trả lời của Thiệu Vân An chính là. "Ta không biết, hình như phụ thân có chuyện gì gấp cần giải quyết."
Đại Chiến Kiêu liếc nhìn đệ đệ. "..." Đệ đệ nói dối.
Thiệu Vân An giả bộ vô tội.
Phụ soái đột nhiên trở về phủ, đệ đệ không muốn tiết lộ bí mật, Đại Chiến Kiêu cũng lười dò hỏi, dù sao về phủ rồi y cũng sẽ biết, còn nếu là chuyện không nên biết, y sẽ không hỏi nhiều. Thiệu Vân An không ngờ huynh trưởng dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn không biết rằng, Đại lão tướng quân từng lén lút dặn dò Đại Chiến Kiêu, đừng nên hỏi quá nhiều sự tình liên quan tới đệ đệ.
Đại Minh Vinh bỏ chạy, các nhóm tướng lĩnh thì than khóc. Bọn họ đang chờ "đánh cướp" hai mươi chiếc xe, à không, mười chiếc xe đó! Đới Mạo vừa mới dò hỏi được tin tức chính xác từ Trung Dũng công, hai mươi cỗ xe, à không, mười cỗ xe kia đều có rượu "ngon" á! Có trà "ngon" á! Còn có các món hiếm lạ từ Trung Dũng công phủ! Đặc biệt còn có mì gói á!
Đại soái, ngài về phủ soái cũng được, nhưng phải chờ chúng ta đánh cướp xong hãy chạy chứ!
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm bộ không nhìn thấy ánh mắt nhỏ đầy trông mong của nhóm tướng lãnh, Đại Chiến Kiêu tỏ vẻ tiếc nuối với các thúc bá, mấy món kia y không dám tự mình khai mở, đành phải đợi phụ soái trở về.
Bất quá tới ban đêm, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng mừng muốn chết, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mời các tướng lãnh ăn bữa tối, có rượu ngon, trà ngon, đồ ăn ngon, chủ yếu chính là, Vương Thiệu chính quân tự mình xuống bếp!
Đối với người hiện đại như Thiệu Vân An mà nói, các vị tướng lĩnh không phải các hạ thần thân phận thấp hèn, mà là những vị anh hùng đáng giá để hắn kính nể. Bọn họ hàng năm canh giữ biên quan, ăn uống thiếu thốn, ăn mặc xuề xòa, không lương cao, không danh lợi xứng tầm hy sinh, họ chấp nhận ở lại nơi khổ hàn này mấy chục năm trời, xa cách thân nhân, thê nhi, thậm chí có người còn không thể cưới tức phụ, huống chi các tướng lĩnh luôn luôn hỗ trợ phụ thân, hỗ trợ tướng quân phủ, việc hắn làm chỉ đơn giản là mang một ít đồ ăn tới cho mọi người, nấu cho mọi người một bữa cơm.
Vương Thạch Tỉnh hiểu tâm ý của Thiệu Vân An, nhưng lúc hắn bắt tay muốn phụ giúp thì lại bị tức phụ đuổi ra khỏi phòng bếp.
"Tỉnh ca, huynh uống trà tán gẫu với mọi người đi. Ta nấu cơm được, huynh thì không, đừng để người khác xem thường."
Thiệu Vân An là nam thê, là người Đại gia, người khác sẽ chỉ khen hắn giỏi giang, nhưng Vương Thạch Tỉnh là quốc công, là người lo chuyện đối ngoại, nếu hắn hạ thấp quá mức sẽ bị người khác lên mặt.
Trao cho tức phụ một nụ hôn, Vương Thạch Tỉnh ngoan ngoãn rời đi, các đầu bếp và binh lính trong phòng tò mò nhìn phu phu Trung Dũng công không ngại thể hiện tình cảm, đỏ mặt thay, cảm thấy đối phương không hề cao cao tại thượng như quý nhân thông thường.
Thiệu Vân An không nấu các món phức tạp, tuy rằng không phải tất cả tướng lĩnh đều tới dùng bữa, nhưng tổng cộng có tới hai mươi, ba mươi người. Hắn nấu một nồi lẩu đơn giản, rồi làm vài món để nhắm rượu.
Thịt dê, thịt gà bị giết, mùi hương thoang thoảng trong phòng, những con sâu háu ăn mấp máy trong bụng các tướng sĩ Dực Hổ quân, sau khi quân vụ trưởng tuyên bố thêm rau vào bữa tối, toàn bộ quân doanh reo hò.
Thiệu Vân An không động vào đống quân nhu dành cho Dực Hổ quân cùng quà mừng năm mới dành cho phụ thân. Dê và gà là được mua lúc đi ngang qua thành. Dê và gà trong quân doanh đều thuộc về quân nhu, nếu muốn giết phải có lệnh của đại soái mới có thể động. Thiệu Vân An không muốn vì sự tình nhỏ nhặt này mà rước lấy phiền toái, trên đường đi hắn đã hỏi huynh trưởng về các quy củ trong quân doanh, lúc đi ngang qua thành, hắn tình cờ thấy có người bán dê và gà, toàn bộ mua hết. Nhưng bởi vì không tiện mang theo, nên bọn họ chỉ mang đủ cho buổi tối, số còn lại, người bán dê sẽ căn cứ theo số lượng Thiệu Vân An yêu cầu mà đi thu thập mang lại đây. Từ sau khi Vương Thạch Tỉnh quyên góp ngân lượng, đây là lần thứ hai Dực Hổ quân thu mua dê số lượng lớn trong thành, lần này bao gồm cả gà.
Nhóm binh lính ăn cơm tập thể, thịt dê, thịt gà, rau... Thiệu Vân An còn cung cấp cả nước lẩu. Trong doanh trại nồng nặc mùi thơm của nguyên liệu nấu lẩu, nếu không phải các binh lính đều có tố chất kiên định qua quá trình mài dũa, lúc này không cần chờ người Hồ tấn công, nội bộ đã sớm rối loạn.
Binh lính ăn uống phóng khoáng, trong khi các tướng lĩnh thì tương đối tinh tế hơn. Nồi lẩu dùng là nồi uyên ương (nồi hai ngăn đó!), vì Thiệu Vân An sợ các binh lính có người không thể ăn cay. Một cái lều lớn được dựng tạm thời để các tướng lĩnh dùng bữa, tổng cộng có ba bàn, mỗi bàn đều có một nồi lẩu uyên ương lớn, hơi nước bốc lên tỏa mùi hương ngào ngạt, có dương nãi tửu giá trên trời ở kinh thành do Trung Dũng công tự mình sản xuất, có kỳ môn hồng trà mà có tiền cũng không thể mua được. Là người có thân phận cao nhất, Vương Thạch Tỉnh giơ chén rượu. "Các vị tướng quân vất vả rồi, đêm nay cứ việc hảo ăn, hảo uống, bổn công kính các vị một chén trước."
"Tốt!" Đới Mạo là người đầu tiên nâng chén, y đã sớm không nhịn nổi rồi.
Vương Thạch Tỉnh không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi uống cạn chén rượu đầu tiên, mọi người bắt đầu ăn uống, võ tướng không thích quanh co lòng vòng, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh. Một chén rượu xuống bụng, hai chén rượu xuống bụng, sự câu nệ giữa mọi người nhờ một chén rượu mà tan thành mây khói, chỉ còn lại niềm vui sướng và hào sảng khi đánh chén. Tay nghề Vương Thiệu Chính quả là tuyệt vời! Trung Dũng công hảo phúc khí! Đại soái hảo phúc khí! Trung Dũng công, ngài và Vương Thiệu chính quân nên tới nhiều nhiều a!
Thiệu Vân An dẫn ba đứa nhỏ lại đây. Hai nam nhân trẻ tuổi Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đều bị các tướng lĩnh mời mọc uống hai chén rượu, theo như lời bọn họ nói thì. "Nam nhân từ nhỏ phải biết uống rượu!"
Đợi ba hài tử ăn no, Thiệu Vân An dẫn bọn họ rời khỏi. Dù sao hắn cũng là nam thê, thân phận đã chú định như vậy, các vị cổ nhân đương nhiên không dễ dàng cởi mở, cộng thêm cả nhi tử, nếu không rời đi, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi sẽ bị đám tướng lĩnh chuốc say khướt. Bọn họ vừa đi, bầu không khí trong lều nháy mắt nhiệt liệt gấp mười lần, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể tự cầu phúc.
Tiểu thái tử và tiểu Hành Dực ngủ sớm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi mới đi ăn. Quân hậu tuy nói giao tiểu thái tử cho Thiệu Vân An, nhưng vẫn phái thêm hai mươi cao thủ đứng đầu trong cung đi theo bảo vệ. Sau khi Thiệu Vân An trở lại, yêu cầu các thủ vệ và ma ma ra ngoài, đem hai tiểu bảo bối, Ni tử và Hổ ca vào không gian. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, Vương Thạch Tỉnh say khướt bị người đỡ về, Thiệu Vân An kéo rèm, đưa Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đang ngủ say, cùng Đại Kim Tiểu Kim vào không gian, hắn cho Vương Thạch Tỉnh uống linh tuyền pha linh nhũ, Vương Thạch Tỉnh mau chóng tỉnh rượu.
Bữa cơm này, dương nãi tửu mà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tự mình mang tới bị uống cạn. Vương Thạch Tỉnh không cảm thấy tiếc, dù sao trong không gian vẫn còn.
Vương Thạch Tỉnh xoa đầu, thanh âm hơi khàn khàn. "Cũng may chúng ta chỉ mang mười vò rượu, nếu không đêm nay ta không về được."
Trong quân doanh chỉ có uống tới mức đổ gục, không có cái gọi là không biết uống, Thiệu Vân An pha trà, cười hỏi. "Ca ta đâu rồi, có bị gục không?"
"Hắn còn đổ gục trước cả ta."
"Ha ha."
Đèn đuốc trong doanh trại sáng rực, Thiệu Vân An liếc nhìn bóng người phản chiếu trong lều trại, nhỏ giọng nói. "Ta đi xem hài tử."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Tối nay đệ ngủ bên trong đi, ta canh gác bên ngoài cho."
"Không cần, sắp tới giờ cho bọn nhỏ bú rồi, bú sữa xong ta sẽ ra ngoài."
Thiệu Vân An đi vào, Vương Thạch Tỉnh rung động, "bú sữa..." Hắn nuốt nuốt cổ họng, chờ hai mươi phút sau, Thiệu Vân An ra khỏi không gian, lập tức bị người nào đó xô ngã.
"Tức phụ..."
Vương Thạch Tỉnh rượu vào loạn tính, à không, nhân gia là phu phu hợp pháp, không có chuyện gọi là "loạn" ở đây. Đám thủ vệ canh gác bên ngoài có chút ngượng ngùng, bọn họ thực sự không cố ý "nghe trộm" chuyện giường chiếu của Trung Dũng công đâu, nhưng thanh âm quả thực quá lớn, lều trại còn không có chức năng cách âm a!
Dọc theo đường đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từng ân ái hai lần, nhưng đều kết thúc qua loa trên xe ngựa, còn phải căn vào lúc trời tối, bọn nhỏ đều ở trong không gian. Nếu không nhờ giải rượu, Vương Thạch Tỉnh hiện tại cơ bản là đổ gục. Nhưng thuốc giải rượu này, hình như không hoàn toàn giải hết rượu, dục vọng của Vương Thạch Tỉnh không thể kiểm soát nổi, loại kích thích này bất cứ lúc nào người ngoài cũng có thể nghe thấy, khiến hai người muốn ngừng mà ngừng không được. Thiệu Vân An không hề e ngại, hai người phối hợp nhịp nhàng, chỉ tội người bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thạch Tỉnh tỉnh lại trong tiếng huấn luyện của doanh trại. Hắn hơi hơi ngơ ngẩn, chẳng lẽ mình vừa trải qua giấc mộng đẹp? Tại sao mình lại ở quân doanh?
Giật mình một cái, Vương Thạch Tỉnh hoàn hồn, tay nhanh hơn đầu sờ sờ bên cạnh, mồ hôi lạnh túa ra, tức phụ ở đây! Còn may, hắn không nằm mơ!
Thiệu Vân An ngủ thật sự sâu, không bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Nhìn mấy vết hồng ứ trên người tức phụ, Vương Thạch Tỉnh trìu mến in lên tóc hắn một nụ hôn. Tốt quá, không phải giấc mộng hoàng lương, hắn không quan tâm thân phận quốc công, nhưng tuyệt đối không thể không có tức phụ.
Nhẹ nhàng xốc chăn, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy xuống giường, mặc y phục bước ra khỏi lều.
"Quốc công."
Thủ vệ bên ngoài hành lễ, các binh lính nơi xa nhìn thấy hắn cũng hành lễ, đó là hành động tự phát xuất ra bởi lòng kính trọng. Vương Thạch Tỉnh biết nguyên nhân tại sao. Bữa cơm tối hôm qua, là tức phụ đã mang tới cho hắn sự tôn kính.
Đêm vừa rồi các tướng lĩnh đều đổ gục, nhưng sáng nay, mỗi người đều dậy đúng giờ tham gia huấn luyện, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng đang cởi trần dẫn đầu buổi huấn luyện quân tiên phong. Bọn họ thích uống rượu, thích mồm to ăn thịt, nhưng dù ăn uống bao nhiêu, bọn họ cũng không bao giờ trì hoãn nhiệm vụ của mình, say rượu ư, cứ dội một thau nước lạnh là thanh tỉnh.
"Quốc công!"
Đới Mạo sải bước đi tới, bữa tiệc rượu tối qua đã đưa Vương Thạch Tỉnh, vốn xuất thân từ Dực Hổ quân, càng tới gần với mọi người hơn.
"Đới tướng quân."
Đới Mạo bước tới bên cạnh huynh đệ tốt, hỏi. "Quốc công ăn sáng chưa?"
"Còn chưa, thật xấu hổ, bổn công vừa mới dậy."
"Quốc công tối qua mệt mỏi, thức dậy trễ là bình thường."
Nụ cười trên mặt Đới Mạo nhìn sao cũng thấy đáng khinh, Vương Thạch Tỉnh đành phải hỏi. "Đới tướng quân ăn sáng rồi sao?"
"Cũng chưa ăn, đợi huấn luyện xong mới ăn. Quốc công có muốn đi chung không?"
"Được."
Đới Mạo mang theo Vương Thạch Tỉnh đi, kỳ thực là có chuyện muốn nói với hắn.
Đới Mạo là người quê mùa thô lỗ, nhưng trong sự thô vẫn có sự ổn trọng. Trong lúc Vương Thạch Tỉnh quan sát binh lính huấn luyện, Đới Mạo hỏi. "Lúc trước quốc công từng tự tay viết thư gửi thiếu soái, đưa một người từ Trung Dũng thôn tới Hổ Hành quan, quốc công có muốn gặp mặt hay không?"
Y nói xong, Vương Thạch Tỉnh sững sờ vài giây. Nếu không nhờ Đới Mạo nhắc lại chuyện này, hắn cũng quên mất Vương Chi Tùng đang ở đây. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh hỏi. "Y hiện tại thế nào?"
Đới Mạo quan sát phản ứng của Vương Thạch Tỉnh, đúng sự thật nói. "Lúc mới tới có ăn chút khổ, thiếu soái có tức giận cũng chưa tới mức lấy mạng y. Y có học vấn, mới đầu thì giúp đỡ đám binh lính viết thư này nọ, sau đó thì làm thủ hạ của Tào quân sư, giúp đỡ xử lý công văn."
Tựa hồ sợ Vương Thạch Tỉnh khó chịu, Đới Mạo giải thích. "Quốc công biết đấy, chỗ này ít người biết chữ, nghe nói y là đồng sinh, nếu để y viết thư giúp cho mọi người thì thực sự là đại tài tiểu dụng."
Vương Thạch Tỉnh cắt ngang lời giải thích của Đới Mạo. "Đới tướng quân lo lắng quá rồi, bổn quân đưa y tới đây là muốn y tìm ra cơ hội khác, có thể làm tới đâu là tùy thuộc vào chính bản thân y. Bất quá y cũng là thư sinh, nếu có thể sửa đổi đức hạnh, Đới tướng quân để ý một chút cũng được, nhưng nếu không biết bản thân muốn gì, vậy thì mặc kệ y đi."
Đới Mạo nở nụ cười. "Quốc công quả nhiên khí độ phi phàm."
Vương Thạch Tỉnh. "Tối qua mọi người uống không ít rượu. Mời Đới tướng quân cùng chư vị tướng quân nếm thử gạo do Trung Dũng công phủ trồng, nấu một ít cháo gạo, chư vị tướng quân có thể giải rượu, còn có đồ chua nhà làm."
Hai mắt Đới Mạo lập tức sáng lên. "Ai chẳng biết đồ vật từ Trung Dũng công phủ cực kỳ tốt, vậy mạt tướng sẽ không khách khí."
"Mời."
Vương Thạch Tỉnh không định gặp Vương Chi Tùng, mà nếu gặp thì biết nói gì đây. Nếu Vương Chi Tùng hối cải, với thân phận là người đọc sách, chỉ cần y không tham sống sợ chết, nhất định có thể tìm ra con đường mới. Nếu còn không biết hối cải, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thì sẽ có người dạy bảo. Đới Mạo hỏi han như vậy, nhất định là ý của Đại Chiến Kiêu. Hắn đã tỏ rõ lập trường của mình rồi, Đại Chiến Kiêu khẳng định sẽ không khó xử y, thậm chí chiếu cố y, đối với Vương Chi Tùng, như thế là đủ rồi.
Có rượu ngon, trà ngon, cháo gạo thơm ngọt, đồ chua thơm ngon, các tướng lĩnh Dực Hổ quân đều hy vọng Trung Dũng công đến thường xuyên hơn. Không biết Trung Dũng công phủ trồng mễ thế nào, ăn xong một cái không còn cảm thấy đau đầu sau khi say rượu nữa. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu bắt đầu ăn sáng, không còn người nào khác. Trong hai lần Đại Chiến Kiêu hồi kinh, Thiệu Vân An thường xuyên cho y uống linh tuyền và linh nhũ pha loãng. Đại Chiến Kiêu chỉ cho là về nhà ăn đồ ngon, cho nên thể chất và tinh thần tăng lên đáng kể. Y đã quen với mùi hương gạo do Trung Dũng công phủ sản xuất, chỉ tiếc là khi đệ đệ trở về, y sẽ không được ăn cháo gạo thơm ngon nữa.
Cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh trở lại lều, Thiệu Vân An đã tỉnh, nhưng vẫn nằm nướng trên giường. Cả Vương Thanh và Ni tử đều biết nấu cơm, trong không gian lại có đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, còn có nhiều đồ ăn chín, Thiệu Vân An không vội đưa bọn nhỏ ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An ăn hai bát cháo, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Nửa canh giờ sau, từ trong lều trại của phu phu quốc công phát ra thanh âm trẻ con.
Đại Chiến Kiêu muốn nhanh chóng giao vật tư cho Phi Ưng quân của đại bá. Đợi Thiệu Vân An thức dậy, y nói vài câu với đệ đệ, sau đó mang theo binh lính hộ tống, đem nửa số quân nhu còn lại tới Phi Ưng quân, chỉ lưu lại hai huynh đệ phó tướng Thạch Tráng Thạch Cường cho đệ đệ sai phái. Trong đám quân nhu quan trọng có giấu "vũ khí", nên y phải đích thân đi giao. Đới Mạo cùng Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng thân thiết với nhau. Y sẽ phụ trách mọi sự tình liên quan tới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trong quân doanh.
Đới Mạo hào sảng, không câu nệ, Thiệu Vân An rất thích kết thân với những người như vậy. Ba đứa nhỏ ăn no nê xong thì nhấc chân chạy. Trong quân doanh không có hài tử, sự xuất hiện của ba đứa nhóc, đặc biệt là nữ hài Ni tử, khiến mọi người yêu thích không thôi. Yên tâm giao ba hài tử cho Thạch Cường cùng Đại Kim Tiểu Kim, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mỗi người ôm một oa nhi, đi theo Hổ ca tham quan quân doanh.
Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim khiến các tướng sĩ thèm thuồng, đương nhiên không phải thèm muốn về da thịt. Đây chính là hộ quốc thần thú đó, có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý niệm bậy bạ với thần thú. Bọn họ chỉ thèm muốn phu phu Trung Dũng công có thể thuần phục thần thú, quá uy phong.
Sau khi tham quan quân doanh, hai oa nhi đói bụng, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh trở về lều trại. Không giống như Đới Mạo vui vẻ, hai người trở về thì có chút nặng nề, nhất là Vương Thạch Tỉnh.
"Hổ ca, ngươi canh chừng!"
"Ngao!"
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ôm hài tử vào không gian. Hổ ca ra bên ngoài lều, nằm trước cửa, những người khác nhìn thấy lập tức minh bạch phu phu Trung Dũng công không muốn bị quấy rầy.
Cho hai oa nhi uống sữa, dỗ chúng ngủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An để bọn nhỏ trong không gian. Thiệu Vân An ra ngoài đưa Hổ ca vào bảo vệ bọn nhỏ, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh ra ngoài. Vừa bước ra, Vương Thạch Tỉnh liền nói. "Tức phụ, điều kiện trong quân doanh còn quá kém." Trước kia không cảm thấy, bây giờ xem lại, thật sự quá tệ."
Thiệu Vân An nắm tay hắn. "Sẽ không sao đâu. Đợi dê với gà giao tới, đủ để cho các binh sĩ ăn mấy ngày canh dê, canh gà. Ngày mai chúng ta vào thành đi dạo."
Quốc công phủ nhiều tiền đến mấy, đứng trước mấy chục vạn đại quân chỉ như muối bỏ biển, một cá nhân rất khó chống đỡ cho cả một quân đội quốc gia. Xét tới cùng, muốn cải thiệu điều kiện quân đội chỉ có thể dựa vào quốc khố, dựa vào Vĩnh Minh Đế. Nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng có thể làm được rất nhiều điều.
Hai phu phu ở trong lều thảo luận xem nên phát triển loại quân bị nào. Áo giáp, vũ khí, lều trại chuyên dụng cho quân đội, y tế, quân cụ...thiệu vân an không phải là người đam mê quân đội, nhưng với xã hội hiện đại bùng nổ công nghệ thông tin mà nói, các loại tin tức về lĩnh vực này có rất nhiều, ngay cả việc xem phim cũng có thể học được rất nhiều tri thức liên quan tới quân sự. Trước tiên, hai người liệt kê ra các lĩnh vực có thể cải thiện, sau đó chọn lựa các lĩnh vực dễ thực hiện nhất.
Hai người đang thương lượng, giọng nói của Đới Mạo từ bên ngoài vọng vào. "Quốc công, chính quân."
Thiệu Vân An ngẩng đầu, nhanh chóng tiến vào không gian, lúc đi ra còn mang theo Hổ ca cùng hai oa nhi. Vương Thạch Tỉnh bước ra ngoài lều. "Đới tướng quân."
"Quốc công." Một người đứng bên cạnh Đới Mạo lên tiếng hành lễ.
"Tào quân sư." Vương Thạch Tỉnh đáp lễ.
Đại Chiến Kiêu liếc nhìn đệ đệ. "..." Đệ đệ nói dối.
Thiệu Vân An giả bộ vô tội.
Phụ soái đột nhiên trở về phủ, đệ đệ không muốn tiết lộ bí mật, Đại Chiến Kiêu cũng lười dò hỏi, dù sao về phủ rồi y cũng sẽ biết, còn nếu là chuyện không nên biết, y sẽ không hỏi nhiều. Thiệu Vân An không ngờ huynh trưởng dễ nói chuyện như vậy, nhưng hắn không biết rằng, Đại lão tướng quân từng lén lút dặn dò Đại Chiến Kiêu, đừng nên hỏi quá nhiều sự tình liên quan tới đệ đệ.
Đại Minh Vinh bỏ chạy, các nhóm tướng lĩnh thì than khóc. Bọn họ đang chờ "đánh cướp" hai mươi chiếc xe, à không, mười chiếc xe đó! Đới Mạo vừa mới dò hỏi được tin tức chính xác từ Trung Dũng công, hai mươi cỗ xe, à không, mười cỗ xe kia đều có rượu "ngon" á! Có trà "ngon" á! Còn có các món hiếm lạ từ Trung Dũng công phủ! Đặc biệt còn có mì gói á!
Đại soái, ngài về phủ soái cũng được, nhưng phải chờ chúng ta đánh cướp xong hãy chạy chứ!
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An làm bộ không nhìn thấy ánh mắt nhỏ đầy trông mong của nhóm tướng lãnh, Đại Chiến Kiêu tỏ vẻ tiếc nuối với các thúc bá, mấy món kia y không dám tự mình khai mở, đành phải đợi phụ soái trở về.
Bất quá tới ban đêm, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng mừng muốn chết, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mời các tướng lãnh ăn bữa tối, có rượu ngon, trà ngon, đồ ăn ngon, chủ yếu chính là, Vương Thiệu chính quân tự mình xuống bếp!
Đối với người hiện đại như Thiệu Vân An mà nói, các vị tướng lĩnh không phải các hạ thần thân phận thấp hèn, mà là những vị anh hùng đáng giá để hắn kính nể. Bọn họ hàng năm canh giữ biên quan, ăn uống thiếu thốn, ăn mặc xuề xòa, không lương cao, không danh lợi xứng tầm hy sinh, họ chấp nhận ở lại nơi khổ hàn này mấy chục năm trời, xa cách thân nhân, thê nhi, thậm chí có người còn không thể cưới tức phụ, huống chi các tướng lĩnh luôn luôn hỗ trợ phụ thân, hỗ trợ tướng quân phủ, việc hắn làm chỉ đơn giản là mang một ít đồ ăn tới cho mọi người, nấu cho mọi người một bữa cơm.
Vương Thạch Tỉnh hiểu tâm ý của Thiệu Vân An, nhưng lúc hắn bắt tay muốn phụ giúp thì lại bị tức phụ đuổi ra khỏi phòng bếp.
"Tỉnh ca, huynh uống trà tán gẫu với mọi người đi. Ta nấu cơm được, huynh thì không, đừng để người khác xem thường."
Thiệu Vân An là nam thê, là người Đại gia, người khác sẽ chỉ khen hắn giỏi giang, nhưng Vương Thạch Tỉnh là quốc công, là người lo chuyện đối ngoại, nếu hắn hạ thấp quá mức sẽ bị người khác lên mặt.
Trao cho tức phụ một nụ hôn, Vương Thạch Tỉnh ngoan ngoãn rời đi, các đầu bếp và binh lính trong phòng tò mò nhìn phu phu Trung Dũng công không ngại thể hiện tình cảm, đỏ mặt thay, cảm thấy đối phương không hề cao cao tại thượng như quý nhân thông thường.
Thiệu Vân An không nấu các món phức tạp, tuy rằng không phải tất cả tướng lĩnh đều tới dùng bữa, nhưng tổng cộng có tới hai mươi, ba mươi người. Hắn nấu một nồi lẩu đơn giản, rồi làm vài món để nhắm rượu.
Thịt dê, thịt gà bị giết, mùi hương thoang thoảng trong phòng, những con sâu háu ăn mấp máy trong bụng các tướng sĩ Dực Hổ quân, sau khi quân vụ trưởng tuyên bố thêm rau vào bữa tối, toàn bộ quân doanh reo hò.
Thiệu Vân An không động vào đống quân nhu dành cho Dực Hổ quân cùng quà mừng năm mới dành cho phụ thân. Dê và gà là được mua lúc đi ngang qua thành. Dê và gà trong quân doanh đều thuộc về quân nhu, nếu muốn giết phải có lệnh của đại soái mới có thể động. Thiệu Vân An không muốn vì sự tình nhỏ nhặt này mà rước lấy phiền toái, trên đường đi hắn đã hỏi huynh trưởng về các quy củ trong quân doanh, lúc đi ngang qua thành, hắn tình cờ thấy có người bán dê và gà, toàn bộ mua hết. Nhưng bởi vì không tiện mang theo, nên bọn họ chỉ mang đủ cho buổi tối, số còn lại, người bán dê sẽ căn cứ theo số lượng Thiệu Vân An yêu cầu mà đi thu thập mang lại đây. Từ sau khi Vương Thạch Tỉnh quyên góp ngân lượng, đây là lần thứ hai Dực Hổ quân thu mua dê số lượng lớn trong thành, lần này bao gồm cả gà.
Nhóm binh lính ăn cơm tập thể, thịt dê, thịt gà, rau... Thiệu Vân An còn cung cấp cả nước lẩu. Trong doanh trại nồng nặc mùi thơm của nguyên liệu nấu lẩu, nếu không phải các binh lính đều có tố chất kiên định qua quá trình mài dũa, lúc này không cần chờ người Hồ tấn công, nội bộ đã sớm rối loạn.
Binh lính ăn uống phóng khoáng, trong khi các tướng lĩnh thì tương đối tinh tế hơn. Nồi lẩu dùng là nồi uyên ương (nồi hai ngăn đó!), vì Thiệu Vân An sợ các binh lính có người không thể ăn cay. Một cái lều lớn được dựng tạm thời để các tướng lĩnh dùng bữa, tổng cộng có ba bàn, mỗi bàn đều có một nồi lẩu uyên ương lớn, hơi nước bốc lên tỏa mùi hương ngào ngạt, có dương nãi tửu giá trên trời ở kinh thành do Trung Dũng công tự mình sản xuất, có kỳ môn hồng trà mà có tiền cũng không thể mua được. Là người có thân phận cao nhất, Vương Thạch Tỉnh giơ chén rượu. "Các vị tướng quân vất vả rồi, đêm nay cứ việc hảo ăn, hảo uống, bổn công kính các vị một chén trước."
"Tốt!" Đới Mạo là người đầu tiên nâng chén, y đã sớm không nhịn nổi rồi.
Vương Thạch Tỉnh không nói nhiều lời vô nghĩa, sau khi uống cạn chén rượu đầu tiên, mọi người bắt đầu ăn uống, võ tướng không thích quanh co lòng vòng, vô cùng hài lòng với biểu hiện của Vương Thạch Tỉnh. Một chén rượu xuống bụng, hai chén rượu xuống bụng, sự câu nệ giữa mọi người nhờ một chén rượu mà tan thành mây khói, chỉ còn lại niềm vui sướng và hào sảng khi đánh chén. Tay nghề Vương Thiệu Chính quả là tuyệt vời! Trung Dũng công hảo phúc khí! Đại soái hảo phúc khí! Trung Dũng công, ngài và Vương Thiệu chính quân nên tới nhiều nhiều a!
Thiệu Vân An dẫn ba đứa nhỏ lại đây. Hai nam nhân trẻ tuổi Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đều bị các tướng lĩnh mời mọc uống hai chén rượu, theo như lời bọn họ nói thì. "Nam nhân từ nhỏ phải biết uống rượu!"
Đợi ba hài tử ăn no, Thiệu Vân An dẫn bọn họ rời khỏi. Dù sao hắn cũng là nam thê, thân phận đã chú định như vậy, các vị cổ nhân đương nhiên không dễ dàng cởi mở, cộng thêm cả nhi tử, nếu không rời đi, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi sẽ bị đám tướng lĩnh chuốc say khướt. Bọn họ vừa đi, bầu không khí trong lều nháy mắt nhiệt liệt gấp mười lần, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể tự cầu phúc.
Tiểu thái tử và tiểu Hành Dực ngủ sớm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh dỗ hai đứa nhỏ ngủ rồi mới đi ăn. Quân hậu tuy nói giao tiểu thái tử cho Thiệu Vân An, nhưng vẫn phái thêm hai mươi cao thủ đứng đầu trong cung đi theo bảo vệ. Sau khi Thiệu Vân An trở lại, yêu cầu các thủ vệ và ma ma ra ngoài, đem hai tiểu bảo bối, Ni tử và Hổ ca vào không gian. Ngay lúc hắn chuẩn bị đi ngủ, Vương Thạch Tỉnh say khướt bị người đỡ về, Thiệu Vân An kéo rèm, đưa Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi đang ngủ say, cùng Đại Kim Tiểu Kim vào không gian, hắn cho Vương Thạch Tỉnh uống linh tuyền pha linh nhũ, Vương Thạch Tỉnh mau chóng tỉnh rượu.
Bữa cơm này, dương nãi tửu mà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tự mình mang tới bị uống cạn. Vương Thạch Tỉnh không cảm thấy tiếc, dù sao trong không gian vẫn còn.
Vương Thạch Tỉnh xoa đầu, thanh âm hơi khàn khàn. "Cũng may chúng ta chỉ mang mười vò rượu, nếu không đêm nay ta không về được."
Trong quân doanh chỉ có uống tới mức đổ gục, không có cái gọi là không biết uống, Thiệu Vân An pha trà, cười hỏi. "Ca ta đâu rồi, có bị gục không?"
"Hắn còn đổ gục trước cả ta."
"Ha ha."
Đèn đuốc trong doanh trại sáng rực, Thiệu Vân An liếc nhìn bóng người phản chiếu trong lều trại, nhỏ giọng nói. "Ta đi xem hài tử."
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Tối nay đệ ngủ bên trong đi, ta canh gác bên ngoài cho."
"Không cần, sắp tới giờ cho bọn nhỏ bú rồi, bú sữa xong ta sẽ ra ngoài."
Thiệu Vân An đi vào, Vương Thạch Tỉnh rung động, "bú sữa..." Hắn nuốt nuốt cổ họng, chờ hai mươi phút sau, Thiệu Vân An ra khỏi không gian, lập tức bị người nào đó xô ngã.
"Tức phụ..."
Vương Thạch Tỉnh rượu vào loạn tính, à không, nhân gia là phu phu hợp pháp, không có chuyện gọi là "loạn" ở đây. Đám thủ vệ canh gác bên ngoài có chút ngượng ngùng, bọn họ thực sự không cố ý "nghe trộm" chuyện giường chiếu của Trung Dũng công đâu, nhưng thanh âm quả thực quá lớn, lều trại còn không có chức năng cách âm a!
Dọc theo đường đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từng ân ái hai lần, nhưng đều kết thúc qua loa trên xe ngựa, còn phải căn vào lúc trời tối, bọn nhỏ đều ở trong không gian. Nếu không nhờ giải rượu, Vương Thạch Tỉnh hiện tại cơ bản là đổ gục. Nhưng thuốc giải rượu này, hình như không hoàn toàn giải hết rượu, dục vọng của Vương Thạch Tỉnh không thể kiểm soát nổi, loại kích thích này bất cứ lúc nào người ngoài cũng có thể nghe thấy, khiến hai người muốn ngừng mà ngừng không được. Thiệu Vân An không hề e ngại, hai người phối hợp nhịp nhàng, chỉ tội người bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Vương Thạch Tỉnh tỉnh lại trong tiếng huấn luyện của doanh trại. Hắn hơi hơi ngơ ngẩn, chẳng lẽ mình vừa trải qua giấc mộng đẹp? Tại sao mình lại ở quân doanh?
Giật mình một cái, Vương Thạch Tỉnh hoàn hồn, tay nhanh hơn đầu sờ sờ bên cạnh, mồ hôi lạnh túa ra, tức phụ ở đây! Còn may, hắn không nằm mơ!
Thiệu Vân An ngủ thật sự sâu, không bị thế giới bên ngoài quấy rầy. Nhìn mấy vết hồng ứ trên người tức phụ, Vương Thạch Tỉnh trìu mến in lên tóc hắn một nụ hôn. Tốt quá, không phải giấc mộng hoàng lương, hắn không quan tâm thân phận quốc công, nhưng tuyệt đối không thể không có tức phụ.
Nhẹ nhàng xốc chăn, Vương Thạch Tỉnh đứng dậy xuống giường, mặc y phục bước ra khỏi lều.
"Quốc công."
Thủ vệ bên ngoài hành lễ, các binh lính nơi xa nhìn thấy hắn cũng hành lễ, đó là hành động tự phát xuất ra bởi lòng kính trọng. Vương Thạch Tỉnh biết nguyên nhân tại sao. Bữa cơm tối hôm qua, là tức phụ đã mang tới cho hắn sự tôn kính.
Đêm vừa rồi các tướng lĩnh đều đổ gục, nhưng sáng nay, mỗi người đều dậy đúng giờ tham gia huấn luyện, ngay cả Đại Chiến Kiêu cũng đang cởi trần dẫn đầu buổi huấn luyện quân tiên phong. Bọn họ thích uống rượu, thích mồm to ăn thịt, nhưng dù ăn uống bao nhiêu, bọn họ cũng không bao giờ trì hoãn nhiệm vụ của mình, say rượu ư, cứ dội một thau nước lạnh là thanh tỉnh.
"Quốc công!"
Đới Mạo sải bước đi tới, bữa tiệc rượu tối qua đã đưa Vương Thạch Tỉnh, vốn xuất thân từ Dực Hổ quân, càng tới gần với mọi người hơn.
"Đới tướng quân."
Đới Mạo bước tới bên cạnh huynh đệ tốt, hỏi. "Quốc công ăn sáng chưa?"
"Còn chưa, thật xấu hổ, bổn công vừa mới dậy."
"Quốc công tối qua mệt mỏi, thức dậy trễ là bình thường."
Nụ cười trên mặt Đới Mạo nhìn sao cũng thấy đáng khinh, Vương Thạch Tỉnh đành phải hỏi. "Đới tướng quân ăn sáng rồi sao?"
"Cũng chưa ăn, đợi huấn luyện xong mới ăn. Quốc công có muốn đi chung không?"
"Được."
Đới Mạo mang theo Vương Thạch Tỉnh đi, kỳ thực là có chuyện muốn nói với hắn.
Đới Mạo là người quê mùa thô lỗ, nhưng trong sự thô vẫn có sự ổn trọng. Trong lúc Vương Thạch Tỉnh quan sát binh lính huấn luyện, Đới Mạo hỏi. "Lúc trước quốc công từng tự tay viết thư gửi thiếu soái, đưa một người từ Trung Dũng thôn tới Hổ Hành quan, quốc công có muốn gặp mặt hay không?"
Y nói xong, Vương Thạch Tỉnh sững sờ vài giây. Nếu không nhờ Đới Mạo nhắc lại chuyện này, hắn cũng quên mất Vương Chi Tùng đang ở đây. Vương Thạch Tỉnh bình tĩnh hỏi. "Y hiện tại thế nào?"
Đới Mạo quan sát phản ứng của Vương Thạch Tỉnh, đúng sự thật nói. "Lúc mới tới có ăn chút khổ, thiếu soái có tức giận cũng chưa tới mức lấy mạng y. Y có học vấn, mới đầu thì giúp đỡ đám binh lính viết thư này nọ, sau đó thì làm thủ hạ của Tào quân sư, giúp đỡ xử lý công văn."
Tựa hồ sợ Vương Thạch Tỉnh khó chịu, Đới Mạo giải thích. "Quốc công biết đấy, chỗ này ít người biết chữ, nghe nói y là đồng sinh, nếu để y viết thư giúp cho mọi người thì thực sự là đại tài tiểu dụng."
Vương Thạch Tỉnh cắt ngang lời giải thích của Đới Mạo. "Đới tướng quân lo lắng quá rồi, bổn quân đưa y tới đây là muốn y tìm ra cơ hội khác, có thể làm tới đâu là tùy thuộc vào chính bản thân y. Bất quá y cũng là thư sinh, nếu có thể sửa đổi đức hạnh, Đới tướng quân để ý một chút cũng được, nhưng nếu không biết bản thân muốn gì, vậy thì mặc kệ y đi."
Đới Mạo nở nụ cười. "Quốc công quả nhiên khí độ phi phàm."
Vương Thạch Tỉnh. "Tối qua mọi người uống không ít rượu. Mời Đới tướng quân cùng chư vị tướng quân nếm thử gạo do Trung Dũng công phủ trồng, nấu một ít cháo gạo, chư vị tướng quân có thể giải rượu, còn có đồ chua nhà làm."
Hai mắt Đới Mạo lập tức sáng lên. "Ai chẳng biết đồ vật từ Trung Dũng công phủ cực kỳ tốt, vậy mạt tướng sẽ không khách khí."
"Mời."
Vương Thạch Tỉnh không định gặp Vương Chi Tùng, mà nếu gặp thì biết nói gì đây. Nếu Vương Chi Tùng hối cải, với thân phận là người đọc sách, chỉ cần y không tham sống sợ chết, nhất định có thể tìm ra con đường mới. Nếu còn không biết hối cải, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thì sẽ có người dạy bảo. Đới Mạo hỏi han như vậy, nhất định là ý của Đại Chiến Kiêu. Hắn đã tỏ rõ lập trường của mình rồi, Đại Chiến Kiêu khẳng định sẽ không khó xử y, thậm chí chiếu cố y, đối với Vương Chi Tùng, như thế là đủ rồi.
Có rượu ngon, trà ngon, cháo gạo thơm ngọt, đồ chua thơm ngon, các tướng lĩnh Dực Hổ quân đều hy vọng Trung Dũng công đến thường xuyên hơn. Không biết Trung Dũng công phủ trồng mễ thế nào, ăn xong một cái không còn cảm thấy đau đầu sau khi say rượu nữa. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu bắt đầu ăn sáng, không còn người nào khác. Trong hai lần Đại Chiến Kiêu hồi kinh, Thiệu Vân An thường xuyên cho y uống linh tuyền và linh nhũ pha loãng. Đại Chiến Kiêu chỉ cho là về nhà ăn đồ ngon, cho nên thể chất và tinh thần tăng lên đáng kể. Y đã quen với mùi hương gạo do Trung Dũng công phủ sản xuất, chỉ tiếc là khi đệ đệ trở về, y sẽ không được ăn cháo gạo thơm ngon nữa.
Cơm nước xong, Vương Thạch Tỉnh trở lại lều, Thiệu Vân An đã tỉnh, nhưng vẫn nằm nướng trên giường. Cả Vương Thanh và Ni tử đều biết nấu cơm, trong không gian lại có đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, còn có nhiều đồ ăn chín, Thiệu Vân An không vội đưa bọn nhỏ ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An ăn hai bát cháo, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh vào không gian. Nửa canh giờ sau, từ trong lều trại của phu phu quốc công phát ra thanh âm trẻ con.
Đại Chiến Kiêu muốn nhanh chóng giao vật tư cho Phi Ưng quân của đại bá. Đợi Thiệu Vân An thức dậy, y nói vài câu với đệ đệ, sau đó mang theo binh lính hộ tống, đem nửa số quân nhu còn lại tới Phi Ưng quân, chỉ lưu lại hai huynh đệ phó tướng Thạch Tráng Thạch Cường cho đệ đệ sai phái. Trong đám quân nhu quan trọng có giấu "vũ khí", nên y phải đích thân đi giao. Đới Mạo cùng Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng thân thiết với nhau. Y sẽ phụ trách mọi sự tình liên quan tới Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trong quân doanh.
Đới Mạo hào sảng, không câu nệ, Thiệu Vân An rất thích kết thân với những người như vậy. Ba đứa nhỏ ăn no nê xong thì nhấc chân chạy. Trong quân doanh không có hài tử, sự xuất hiện của ba đứa nhóc, đặc biệt là nữ hài Ni tử, khiến mọi người yêu thích không thôi. Yên tâm giao ba hài tử cho Thạch Cường cùng Đại Kim Tiểu Kim, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mỗi người ôm một oa nhi, đi theo Hổ ca tham quan quân doanh.
Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim khiến các tướng sĩ thèm thuồng, đương nhiên không phải thèm muốn về da thịt. Đây chính là hộ quốc thần thú đó, có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có ý niệm bậy bạ với thần thú. Bọn họ chỉ thèm muốn phu phu Trung Dũng công có thể thuần phục thần thú, quá uy phong.
Sau khi tham quan quân doanh, hai oa nhi đói bụng, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh trở về lều trại. Không giống như Đới Mạo vui vẻ, hai người trở về thì có chút nặng nề, nhất là Vương Thạch Tỉnh.
"Hổ ca, ngươi canh chừng!"
"Ngao!"
Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ôm hài tử vào không gian. Hổ ca ra bên ngoài lều, nằm trước cửa, những người khác nhìn thấy lập tức minh bạch phu phu Trung Dũng công không muốn bị quấy rầy.
Cho hai oa nhi uống sữa, dỗ chúng ngủ, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An để bọn nhỏ trong không gian. Thiệu Vân An ra ngoài đưa Hổ ca vào bảo vệ bọn nhỏ, sau đó đưa Vương Thạch Tỉnh ra ngoài. Vừa bước ra, Vương Thạch Tỉnh liền nói. "Tức phụ, điều kiện trong quân doanh còn quá kém." Trước kia không cảm thấy, bây giờ xem lại, thật sự quá tệ."
Thiệu Vân An nắm tay hắn. "Sẽ không sao đâu. Đợi dê với gà giao tới, đủ để cho các binh sĩ ăn mấy ngày canh dê, canh gà. Ngày mai chúng ta vào thành đi dạo."
Quốc công phủ nhiều tiền đến mấy, đứng trước mấy chục vạn đại quân chỉ như muối bỏ biển, một cá nhân rất khó chống đỡ cho cả một quân đội quốc gia. Xét tới cùng, muốn cải thiệu điều kiện quân đội chỉ có thể dựa vào quốc khố, dựa vào Vĩnh Minh Đế. Nhưng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng có thể làm được rất nhiều điều.
Hai phu phu ở trong lều thảo luận xem nên phát triển loại quân bị nào. Áo giáp, vũ khí, lều trại chuyên dụng cho quân đội, y tế, quân cụ...thiệu vân an không phải là người đam mê quân đội, nhưng với xã hội hiện đại bùng nổ công nghệ thông tin mà nói, các loại tin tức về lĩnh vực này có rất nhiều, ngay cả việc xem phim cũng có thể học được rất nhiều tri thức liên quan tới quân sự. Trước tiên, hai người liệt kê ra các lĩnh vực có thể cải thiện, sau đó chọn lựa các lĩnh vực dễ thực hiện nhất.
Hai người đang thương lượng, giọng nói của Đới Mạo từ bên ngoài vọng vào. "Quốc công, chính quân."
Thiệu Vân An ngẩng đầu, nhanh chóng tiến vào không gian, lúc đi ra còn mang theo Hổ ca cùng hai oa nhi. Vương Thạch Tỉnh bước ra ngoài lều. "Đới tướng quân."
"Quốc công." Một người đứng bên cạnh Đới Mạo lên tiếng hành lễ.
"Tào quân sư." Vương Thạch Tỉnh đáp lễ.
Danh sách chương