Quách Tử Mục thực sợ hãi, so với việc từng bị người nhốt vào nhà lao, nỗi sợ hãi này còn lớn hơn gấp trăm lần. Kẻ y đang đối mặt là một tên người Hồ giết người không chớp mắt, là Hồ tặc mà Đại Yến cực kỳ căm hận. Nhưng hiện tại, cho dù sợ hãi y cũng không thể trốn tránh thế này. Y là người của Mộ Dung. Y mà nhát gan chính là làm mất thể diện của Mộ Dung, là thể diện của vương phủ, là thể diện của hoàng thất Đại Yến quốc! Sầm Quyết Uyên chặn y lại, Quách Tử Mục lui về phía sau một bước, ép buộc mình nhìn thẳng vào ánh mắt trần trụi không hề che giấu sự chiếm đoạt của Kha Thấm Vương, bờ môi bởi vì cắn quá chặt mà bật máu.
"Ngươi nói ngươi là anh hùng?" Quách Tử Mục giấu đôi tay run rẩy ra sau lưng, cố làm cho giọng nói thật bình thường. "Theo ta thấy, chỉ là ngụy anh hùng!"
Kha Thấm Vương nheo mắt, nụ cười trên khóe miệng khiến người sợ hãi. Quách Tử Mục bấm móng tay vào lòng bàn tay. "Anh hùng sẽ không bao giờ đốt nhà, giết chóc, cướp bóc trên lãnh thổ người khác, càng sẽ không coi việc chiếm đoạt thê tử người khác là anh hùng ái mỹ nhân."
Tưởng tượng tới cảnh Thiệu Vân An sẽ mắng đám Hồ tặc này thế nào, ánh mắt mỹ lệ dần dần sáng rọi tia dũng khí theo từng lời nói của Quách Tử Mục.
"Ngươi nói ta là mỹ nhân, ta đây cảm tạ ngươi. Nhưng anh hùng trong lòng ta không bao giờ là một kẻ man rợ chuyên xâm chiến lãnh thổ khác! Anh hùng trong lòng ta, ngươi xách giày cho ngài còn không xứng!"
Kha Thấm Vương ra tay, Sầm Quyết Uyên cùng những người phía trước ngăn không nổi.
Có người hét lên. "Vương chính quân!"
Trong nháy mắt Kha Thấm Vương sắp sửa tóm lấy Quách Tử Mục, bên ngoài truyền tới vài tiếng hổ gầm. Động tác Kha Thấm Vương đột ngột dừng lại, một người nhanh chóng túm lấy Quách Tử Mục kéo về phía sau, tiếp theo có vài người tiến lên, đẩy y vào trong nhã gian, đóng mạnh cửa, người ở bên trong trực tiếp khóa trái.
Bên ngoài, Ô Chân và Đại Chiến Kiêu hợp tác tấn công Tố Cha Thiện nhưng không làm gì được đối phương. Khi tiếng hồ gầm vang lên, cả hai người nghe thấy tiếng rống. "Hồ tặc chớ có càn rỡ!"
"Ngao ngao ngao ngao ô!"
Tam đại lão hổ từ trên trời giáng xuống, con có hình thể lớn nhất lao thẳng tới chỗ Tố Cha Thiện. Tố Cha Thiện thần sắc kinh biến, nắm chặt thiết đao trong tay, hét một tiếng lao tới nghênh đón.
"Công chúa, ngài đi cứu vương chính quân!"
"Ngươi cẩn thận!"
Ô Chân công chúa vội vàng nói với Đại Chiến Kiêu một câu, sau đó xông vào bên trong Khanh Nguyện. Ba tên chiến sĩ người Hồ không tham đấu ra sức bảo vệ Kha Thấm Vương, nhìn thấy Ô Chân công chúa, ba gã người Hồ tiến lên động thủ.
Ô Chân công chúa giận giữ. "Hồ Cáp Nhĩ quốc khinh thường bộ lạc Đại Sơn không thể làm gì sao?!"
Kha Thấm Vương. "Dừng tay."
Ô Chân công chúa giận giữ trừng mắt nhìn Kha Thấm Vương, vung loan đao hất văng tên người Hồ cản đường, xông vào trong.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, Hổ ca ra tay với Tố Cha Thiện không hề thương tiếc, Đại Kim Tiểu Kim dũng mãnh cắn xé tất cả kẻ nào dám ngăn cản tụi nó thành mớ huyết nhục mơ hồ. Kha Thấm Vương hô to. "Sứ đoàn Hồ quốc ở đây, ai dám vô lễ!"
"Hồ tặc làm loạn kinh thành, xúc phạm hoàng thất, thương tổn con dân Đại Yến, toàn bộ bắt lấy!"
Kha Thấm Vương nhìn về phía phát ra thanh âm bằng ánh mắt lạnh lùng. Mang theo Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim, cùng nhóm cấm vệ quân, Vương Thạch Tỉnh tức giận tiến đến. Bởi vì quân hậu không yên tâm cho sự an toàn của Thiệu Vân An, cho nên nhóm cấm vệ quân lúc trước Vĩnh Minh Đế phái đi bảo vệ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không rút lui khi hai người hồi kinh. Đặc biệt là sau khi sứ đoàn tứ quốc nhập kinh, vì bảo vệ hai người, đặc biệt là Thiệu Vân An, Vĩnh Minh Đế còn tăng thêm số nhân thủ. Đại tướng quân phủ cũng phái người tới. Biết đến tin sứ đoàn Hồ quốc quấy rối ở Khanh Nguyện, còn khiến cho Túc Cẩn an bị thương, Vương Thạch Tỉnh lập tức mang theo Đại Kim, Tiểu Kim cùng cấm vệ quân trong phủ đuổi tới, chỉ chừa lại tư binh tướng quân phủ ở lại bảo hộ.
Thiệu Vân An biết tin ngay tức khắc nổi nóng. Vương Thạch Tỉnh sợ hắn và hài tử bị thương, không cho hắn đi cùng. Đại Huỳnh Hương và Túc Thần Dật cố gắng lôi kéo, vất vả lắm mới thuyết phục được hắn ở nhà.
Xét về hiệu quả chiến đấu, cấm vệ quân không phải đối thủ của chiến binh Hồ quốc, chỉ có các tướng sĩ biên quan hàng năm giao tranh với người Hồ mới có thể so kè với chúng. Dực Hổ quân đi theo Đại Chiến Kiêu hồi kinh không đóng quân ở trong nội thành. Tuy y là tướng lãnh Dực Hổ quân, nhưng binh lính Dực Hổ thuộc về quốc gia, thuộc về hoàng đế. Sau khi hồi kinh, y dựa vào quy củ giao binh lính cho Binh Bộ an bài. Nếu không, y đã không bị động thế này.
Tuy nhiên, nơi này chỉ có năm mươi người Hồ quốc. Cấm vệ quân, tư binh tướng quân phủ, hộ vệ của Ô Chân công chúa, theo sau còn có thủ vệ kinh thành, binh lực trực tiếp đạt tới năm trăm người, cộng với ba lực lượng chiến đấu chủ lực là Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim. Ngoại trừ Kha Thấm Vương, năm mươi người Hồ quốc trong sứ đoàn người chết, người bị thương, ngay cả người kiêu ngạo nhất như Tố Cha Thiện cũng không ngờ có ngày mình lại chôn thây ở kinh thành Đại Yến. Tố Cha Thiện đã chết, bị Hổ ca cắn đứt cổ ngay trước mặt Kha Thấm Vương. Sắc mặt Kha Thấm Vương không thể dùng từ xanh mét để diễn tả, Vương Thạch Tỉnh ở ngay trước mặt y hạ lệnh, bắt hết toàn bộ người Hồ còn lại, áp vào đại lao.
Kha Thấm Vương suýt nữa là mài nát hàm răng.
"Trung Dũng hầu, ngươi muốn khơi mào chiến sự giữa Hồ Cáp Nhĩ quốc với Đại Yến ư!"
Vương Thạch Tỉnh nhìn Đại Chiến Kiêu. Đại Chiến Kiêu phun một ngụm máu loãng lên mặt đất, chỉ cây trường mâu bị bẻ gãy vào Kha Thấm Vương. "Muốn chiến thì tới!" (Một chữ thôi, NGẦU!)
Vương Thạch Tỉnh giơ ngón tay cái lên với Kha Thấm Vương, sau đó từ từ chuyển hướng. "Muốn chiến, cứ tới!" Hành động của hắn càng khiến khuôn mặt Kha Thấm Vương thêm phần vặn vẹo vì tức giận.
Có tiếng vó ngựa, tất cả mọi người nhìn sang. Vương Thạch Tỉnh lập tức bước tới, người dẫn đầu không chờ ngựa dừng đã vội vàng nhảy xuống. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu chạy tới duỗi tay bảo vệ ông.
"Chính quân đâu?"
La Vinh Vương bắt lấy tay Vương Thạch Tỉnh hỏi, Đại Chiến Kiêu trả lời. "Vương chính quân ở bên trong, chắc là ở bên cạnh Ô Chân công chúa."
La Vinh Vương buông tay Vương Thạch Tỉnh, chạy thẳng vào bên trong Khanh Nguyện. Lúc chạy ngang qua Kha Thấm Vương, La Vinh Vương dừng lại, không nhìn mặt đối phương, nhưng cắn răng cắn lợi gầm gừ. "Lễ tiết của Kha Thấm Vương hôm nay, bổn vương lĩnh giáo!"
Dứt lời, không đợi Kha Thấm Vương đáp lại, La Vinh Vương vọt vào trong. "Tử Mục! Tử Mục!"
Cửa Trúc Ti phòng mở ra, Ô Chân công chúa xuất hiện. "Vương gia! Vương chính quân ở đây."
La Vinh Vương tiến lên, trong phòng, Quách Tử Mục đang cùng Ô Chân công chúa chữa trị vết thương, nhìn thấy La Vinh Vương thì lập tức nhào tới. La Vinh Vương ôm chặt lấy người đang run rẩy, tức giận đến hộc máu.
"Mộ Dung..."
Quách Tử Mục nắm tay áo La Vinh Vương, xương cánh tay trắng bệch, nghĩ mà sợ, phẫn nộ, sỉ nhục...Đủ mọi loại cảm xúc dâng trào.
"Đừng sợ, không sao rồi."
Đại Chiến Kiêu bước vào. "Vương gia, ngài mang Vương chính quân hồi phủ đi, nơi này giao cho ta là được."
La Vinh Vương vỗ nhẹ Quách Tử Mục, nói nhỏ bên tai y. "Tử Mục, đi tìm Vân An đi, vi phu ở đây xả giận cho ngươi."
Quách Tử Mục thoát khỏi lồng ngực ông, khóe mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt. Y không thể khóc, không thể ở trước mặt nhiều người thế này rơi nước mắt, tuyệt đối không thể!
La Vinh Vương dắt tay Quách Tử Mục xoay người nhìn về phía Đại Chiến Kiêu, nói. "Chiến Kiêu, ngươi mang chính quân đi tìm Vân An, bổn vương phải trò chuyện với Kha Thấm Vương đã." Sau đó, ông thoát tay Quách Tử Mục, hướng Ô Chân công chúa hành lễ. Ô Chân công chúa vội vàng hô. "Vương gia không nên."
"Công chúa đại ân, bổn vương nhớ kỹ."
Hiện tại không phải thời điểm để báo ân, La Vinh Vương nhờ Đại Chiến Kiêu đưa Quách Tử Mục tới Trung Dũng hầu phủ, còn nói Ô Chân công chúa cùng đi. Trải qua trận chiến với Tố Cha Thiện, Ô Chân công chúa cũng bị thương. La Vinh Vương chưa bao giờ hỏi tới chính sự, nhưng bởi vì Quách Tử Mục bị nhục mà bùng phát lửa giận trước nay chưa từng có. Đối với mấy lời kháng nghị của Kha Thấm Vương, ông và Vương Thạch Tỉnh đồng nhất trí không thỏa hiệp.
Trung Dũng hầu phủ, Thiệu Vân An nổi trận lôi đình. Nhận được tin, Tưởng Mạt Hi vội vàng trở về Trung Dũng hầu phủ (về nhà). Đại lão tướng quân trực tiếp tiến cung. Tưởng Mạt Hi sai nô tỳ dẫn Ni tử bị kinh hãi trở về phòng. Thiệu Vân An cũng phái người đi đón Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn về. Tại Hoàng cung, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đồng dạng tức giận. Bởi vì bận rộn lo sự tình cho các sứ đoàn, gần đây La Vinh Vương thường xuyên vào cung, cùng với các đại thần thương nghị cùng hoàng thượng. Ông biết tin, đương nhiên Vĩnh Minh Đế cũng biết xảy ra chuyện gì.
Trong một tòa nhà nào đó ở kinh thành, một lão nhân gia từ trong cung trờ về, tiến vào thư phòng xong lập tức nổi bão, trưởng tử đi theo sau ông thấp giọng hỏi. "Phụ thân, hiện tại làm sao bây giờ?"
Lão nhân gia tức giận vỗ bàn. "Mọi rợ chính là mọi rợ, vừa tới đã gây phiền toái lớn. Muốn mỹ nhân sao không kiên nhẫn chờ một chút!"
"Sớm biết Kha Thấm Vương háo sắc, ta đã không nói ra sự tồn tại của Quách Tử Mục."
"Bây giờ nói gì cũng muộn." Lão nhân ngồi xuống, tức giận nói. "Hiện tại ta tuyệt đối không thể cầu tình cho người Hồ ở trước mặt hoàng thượng. Chọc long nhan giận giữ là chuyện nhỏ, nhưng rước hỏa vào thân mới là chuyện lớn." Ông ra hiệu cho nhi tử, đối phương lập tức lại gần. Sau khi thì thầm công đạo bên tai nhi tử một hồi, lão nhân dặn dò. "Phải cẩn thận."
"Phụ thân yên tâm."
Sau đó y vội vàng rời đi.
Trung Dũng hầu phủ, Thiệu Vân An nhìn thấy Quách Tử Mục đến lập tức nổi trận lôi đình, dọa Vương Thanh sợ hãi, nắm tay cha nhỏ hô. "Cha nhỏ, cẩn thận đệ đệ, cha không thể tức giận."
Quách Tử Mục chưa ổn định tinh thần cũng khuyên nhủ Thiệu Vân An đừng nóng giận. Nếu làm cho đứa nhỏ trong bụng Thiệu Vân An sợ hãi thì quả là tội lỗi.
"Vân An, đừng giận, thần thú nhà ngươi đã giết chết cái người mà Ô Chân công chúa nhắc đến. Tên đó quả thực rất lợi hại, bất quá hiện giờ y chỉ là khối thi thể trong miệng thần thú thôi."
"Tướng quân, đệ đệ ta." Tưởng Mạt Hi lên tiếng, Đại Chiến Kiêu tò mò nhìn qua, Vương Thanh vội vàng giải thích. "Nhị thúc, ngài đừng dọa sợ đệ đệ."
Đại Chiến Kiêu ngơ ngẩn, sao lại dọa sợ được? Y không biết rằng, ở trước mặt đệ đệ, Tưởng Mạt Hi không cho ai gọi cái gì mà "thi thể", giáo dục thai nhi trước khi sinh là rất quan trọng!
Tần Âm bưng bưng canh tới, cầm thêm thuốc trị thương cho Đại Chiến Kiêu, Ô Chân công chúa và những người khác. Thiệu Vân An trầm mặt hỏi. "Ca, Túc Cẩn An thế nào?"
Đại Chiến Kiêu cau mày. "Y bị thương hơi nặng, ta đã sai người đưa y về Lỗ quốc phủ."
Quách Tử Mục tinh tế nhắc nhở. "Ta đã cho y ăn dược, là của ngươi đưa."
Thiệu Vân An hít sâu hai hơi, tự nhủ trong bụng còn một mụn con ghẻ không thể tức giận, phân phó. "Thanh nhi, con vào phòng cha nhỏ lấy dược, sau đó tự mình đi một chuyến tới Lỗ quốc phủ đưa dược, nói với Lỗ quốc công, thù của Cẩn An biểu thúc, cha nhỏ sẽ thay hắn trả."
Vương Thanh rời đi ngay lập tức, nhóc biết loại dược mà cha nhỏ nói đã bỏ thêm linh nhũ. Vương Thanh không vì tuổi nhỏ mà tỏ ra khiếp đảm khi bị cha nhỏ giao trọng trách nặng nề. Nhóc là nam nhi trong nhà, hiện giờ chính là thời điểm cần giúp đỡ cha và cha nhỏ.
Tưởng Mạt Hi. "An thúc, không tức giận, có ta."
Đại Chiến Kiêu và Ô Chân không chúa không khỏi liếc nhìn Tưởng Mạt Hi thêm vài lần, đứa nhỏ này là ai? Lúc này Thiệu Vân An mới giới thiệu. "Ca, đây là Hi nhi, hôn phu của Ni tử, nhi tử của Khang Thần đại ca, là ngoại sanh của nghĩa huynh Tưởng Khang Ninh."
Đại Chiến Kiêu gật đầu, hóa ra là đứa nhỏ này. Mấy ngày nay khi trở về, y nghe nói không ít chuyện về đứa nhỏ này, nhưng chưa có dịp gặp mặt, chỉ biết đứa nhỏ này làm việc ở Tư vụ phường, rất có năng lực. Ô Chân công chúa biết nữ nhi của Thiệu Vân An đã đính thân, nguyên lai đối tượng vẫn còn là tiểu tử, thảo nào.
Thiệu Vân An nghiến răng. "Ít nhiều nhờ có ca và Ô Chân công chúa đến kịp thời, nếu không Quách tiểu ca đã gặp nguy hiểm. Ta cho rằng đám hồ tặc đó chính là nhắm vào Quách tiểu ca mà đến."
Ô Chân công chúa nói. "Tộc nhân của ta vô tình có mặt ở Khanh Nguyện, lập tức báo cho ta, cũng vừa hay hôm nay ta có hẹn luận bàn với tướng quân ở tướng quân phủ."
Đại Chiến Kiêu rất hứng thú với nhóm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn, nên y đã yêu cầu Ô Chân công chúa cho đám tư binh tướng quân phủ và dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn tỷ thí. Tướng quân phủ có luận võ tràng, đây cũng là lý do tại sao Đại Chiến Kiêu và Ô Chân công chúa đến cùng lúc.
Thiệu Vân An vỗ mạnh tay vịn ghế. "Ta sẽ không để yên chuyện này!"
Đại Chiến Kiêu. "Ngươi đừng xúc động. Chúng ta không sợ bọn họ, nhưng nếu thật sự bởi vì vậy mà hai nước gây chiến, mấy quan văn khẳng định lại nhắc nhở chúng ra xem xét an nguy Đại Yến." Đại Chiến Kiêu kể lại sự việc sau khi Vương Thạch Tỉnh đến cho Thiệu Vân An nghe, nhắc nhở. "Ta sợ Kha Thấm Vương cố tình hành động như vậy, mượn cơ hội đưa ra yêu cầu quá đáng lên hoàng thượng. Vốn dĩ, Hồ quốc đột ngột đề nghị cầu hòa khiến ta vô cùng khó hiểu. Nhưng nếu thật sự khai chiến, người có tâm ắt sẽ hướng mũi dùi vào Trung Dũng hầu và vương gia." Còn có ngươi.
Ô Chân công chúa nghiêm túc nói. "Căn cứ vào sự tình hôm nay, mục đích chân chính của Hồ tặc chắc chắn không phải nghị hòa, nhưng là cái gì, phải đợi cung yến ngày mai mới biết."
"Hừ." Thiệu Vân An tức giận cười. "Ta còn chưa đi gây sự với bọn họ đâu, mà bọn họ đã tự ý tới cửa. Bọn họ khi dễ Quách tiểu ca, chính là khi dễ ta! Thúc thúc có thể nhẫn, nhưng thẩm thẩm thì không! Ta, Thiệu Vân An, chưa từng bị ai ức hiếp mà phải nén giận. Bọn họ dám càn rỡ không phải ỷ vào việc có thể đánh sao? Vậy thì ta sẽ khiến cho bọn họ biết cái gì gọi là đánh, cái gì gọi là có đi mà không có về!"
Nhìn về phía Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, hôm nay con đừng về tư vụ phường nữa, giúp An thúc kiểm tra lại toàn bộ bạc trong phủ. Trước khi cung yến ngày mai diễn ra, An thúc muốn biết trong nhà còn bao nhiêu bạc."
Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình gật đầu, không hỏi nguyên nhân, chỉ đáp. "An thúc, đệ đệ, đừng giận."
"Vân An, ngươi muốn làm gì?" Túc Thần Dật hỏi. Những người khác đều nhìn Thiệu Vân An với ánh mắt nghi hoặc.
Thiệu Vân An cười lạnh. "Ta sẽ cho đám Hồ tặc kia một bài học, dạy bọn họ biết cái gì gọi là "có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ!"
***
La Vinh Vương vì hồng nhan mà nổi trận lôi đình (vì tức phụ). Ông không làm gì Kha Thấm Vương, nhưng toàn bộ nhóm người đi theo Kha Thấm Vương đều bị tống vào ngục giam theo lệnh của ông. Còn thi thể tên người Hồ bị giết (bị cắn) chết, La Vinh Vương hạ lệnh treo lên tường thành. Đối với hành động này, Vĩnh Minh Đế thể hiện thái độ ngầm đồng ý. Thái độ Vĩnh Minh Đế nằm ngoài dự đoán của Kha Thấm Vương, tới bây giờ y mới phát hiện ra sự việc tựa hồ không nằm trong tầm quyển soát của y nữa. Đêm hôm đó, bốn trăm năm mươi quân lính người Hồ bị trông giữ ở phòng doanh ngoài kinh thành thừa dịp thủ vệ đổi người, trốn ra khỏi phòng doanh, đánh thẳng vào kinh thành, ngay lúc cửa thành vừa mở vào sáng sớm. Những người này cưỡi ngựa xông vào kinh thành, kêu gào bảo hộ Kha Thấm Vương, quân lính phòng thủ kinh thành tử thương cả trăm người.
Mười mấy tên đại thần tiến cung đòi yết kiến, yêu cầu hoàng thượng khắc chế, không nên để tình thế trở nên càng rối ren. Một khi Kha Thấm Vương có mệnh hệ gì, chiến tranh giữa Hồ Cáp Nhĩ quốc và Đại Yến tuyệt đối không thể tránh khỏi. Đại Yến vừa mới yên ổn sau chiến tranh không bao lâu, không thể nào lại gánh thêm một cuộc chiến tranh mới với Hồ quốc.
Vĩnh Minh Đế tức giận tới mức muốn hộc máu, đẩy ngã cả ngự bàn. Hành động của người Hồ chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn. Vĩnh Minh Đế ra lệnh triệu đô úy lính phòng thủ vào kinh ngay lập tức. Hắn đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt hơn bốn trăm tên lính Hồ kia, tại sao bọn họ có thể trốn khỏi phòng doanh cơ chứ?! Vĩnh Minh Đế phái cấm vệ quân, thủ vệ kinh thành tới thẳng sứ đoàn quán của Hồ quốc. Muốn chiến cứ chiến, nếu còn nhẫn nhịn, hắn còn làm hoàng đế Đại Yến quốc làm gì!
Nhân lúc hai bên giương cung bạt kiếm, Vương Thạch Tỉnh tiến cung, không lâu sau, Vĩnh Minh Đế hạ lệnh rút lui toàn toàn bộ nhân mã bao vây sứ đoàn quán Hồ quốc, chỉ chừa lại một trăm người để giám thị. Kha Thấm Vương hội hợp với bộ hạ xong, vốn còn đang lo lắng mình không thể thoát thân, nhưng thánh chỉ Vĩnh Minh Đế vừa ban ra, Kha Thấm Vương cao ngạo cười to ba tiếng. Y biết chắc hoàng đế Yến quốc không dám đụng vào y mà. Vĩnh Minh Đế chịu nhẫn nhịn sự sỉ nhục này, sứ đoàn Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc lập tức do dự, không biết có nên suy xét lại thái độ đối với Đại Yến hay không.
Sau khi Vĩnh Minh Đế hạ lệnh rút binh, trong đại lao thuộc quân doanh phòng thủ, mấy chục cấm vệ quân vây quanh một người mặc áo choàng, đội mũ trùm đầu, không nhìn rõ diện mạo bước vào đại lao. Nhìn bộ dáng đối phương thì thấy, có vẻ như đây là một hài tử.
Cấm vệ quân đuổi hết toàn bộ mọi người trong đại lao ra ngoài, sau đó mới mở cửa phòng giam người Hồ. Người nọ bước vào, tháo mũ trùm đầu. Những người Hồ bị giam trong lao ngục kinh ngạc nhìn nhau, tưởng mình bị hoa mắt, thật sự là một hài tử?!
"Ngươi nói ngươi là anh hùng?" Quách Tử Mục giấu đôi tay run rẩy ra sau lưng, cố làm cho giọng nói thật bình thường. "Theo ta thấy, chỉ là ngụy anh hùng!"
Kha Thấm Vương nheo mắt, nụ cười trên khóe miệng khiến người sợ hãi. Quách Tử Mục bấm móng tay vào lòng bàn tay. "Anh hùng sẽ không bao giờ đốt nhà, giết chóc, cướp bóc trên lãnh thổ người khác, càng sẽ không coi việc chiếm đoạt thê tử người khác là anh hùng ái mỹ nhân."
Tưởng tượng tới cảnh Thiệu Vân An sẽ mắng đám Hồ tặc này thế nào, ánh mắt mỹ lệ dần dần sáng rọi tia dũng khí theo từng lời nói của Quách Tử Mục.
"Ngươi nói ta là mỹ nhân, ta đây cảm tạ ngươi. Nhưng anh hùng trong lòng ta không bao giờ là một kẻ man rợ chuyên xâm chiến lãnh thổ khác! Anh hùng trong lòng ta, ngươi xách giày cho ngài còn không xứng!"
Kha Thấm Vương ra tay, Sầm Quyết Uyên cùng những người phía trước ngăn không nổi.
Có người hét lên. "Vương chính quân!"
Trong nháy mắt Kha Thấm Vương sắp sửa tóm lấy Quách Tử Mục, bên ngoài truyền tới vài tiếng hổ gầm. Động tác Kha Thấm Vương đột ngột dừng lại, một người nhanh chóng túm lấy Quách Tử Mục kéo về phía sau, tiếp theo có vài người tiến lên, đẩy y vào trong nhã gian, đóng mạnh cửa, người ở bên trong trực tiếp khóa trái.
Bên ngoài, Ô Chân và Đại Chiến Kiêu hợp tác tấn công Tố Cha Thiện nhưng không làm gì được đối phương. Khi tiếng hồ gầm vang lên, cả hai người nghe thấy tiếng rống. "Hồ tặc chớ có càn rỡ!"
"Ngao ngao ngao ngao ô!"
Tam đại lão hổ từ trên trời giáng xuống, con có hình thể lớn nhất lao thẳng tới chỗ Tố Cha Thiện. Tố Cha Thiện thần sắc kinh biến, nắm chặt thiết đao trong tay, hét một tiếng lao tới nghênh đón.
"Công chúa, ngài đi cứu vương chính quân!"
"Ngươi cẩn thận!"
Ô Chân công chúa vội vàng nói với Đại Chiến Kiêu một câu, sau đó xông vào bên trong Khanh Nguyện. Ba tên chiến sĩ người Hồ không tham đấu ra sức bảo vệ Kha Thấm Vương, nhìn thấy Ô Chân công chúa, ba gã người Hồ tiến lên động thủ.
Ô Chân công chúa giận giữ. "Hồ Cáp Nhĩ quốc khinh thường bộ lạc Đại Sơn không thể làm gì sao?!"
Kha Thấm Vương. "Dừng tay."
Ô Chân công chúa giận giữ trừng mắt nhìn Kha Thấm Vương, vung loan đao hất văng tên người Hồ cản đường, xông vào trong.
Bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm thiết, Hổ ca ra tay với Tố Cha Thiện không hề thương tiếc, Đại Kim Tiểu Kim dũng mãnh cắn xé tất cả kẻ nào dám ngăn cản tụi nó thành mớ huyết nhục mơ hồ. Kha Thấm Vương hô to. "Sứ đoàn Hồ quốc ở đây, ai dám vô lễ!"
"Hồ tặc làm loạn kinh thành, xúc phạm hoàng thất, thương tổn con dân Đại Yến, toàn bộ bắt lấy!"
Kha Thấm Vương nhìn về phía phát ra thanh âm bằng ánh mắt lạnh lùng. Mang theo Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim, cùng nhóm cấm vệ quân, Vương Thạch Tỉnh tức giận tiến đến. Bởi vì quân hậu không yên tâm cho sự an toàn của Thiệu Vân An, cho nên nhóm cấm vệ quân lúc trước Vĩnh Minh Đế phái đi bảo vệ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không rút lui khi hai người hồi kinh. Đặc biệt là sau khi sứ đoàn tứ quốc nhập kinh, vì bảo vệ hai người, đặc biệt là Thiệu Vân An, Vĩnh Minh Đế còn tăng thêm số nhân thủ. Đại tướng quân phủ cũng phái người tới. Biết đến tin sứ đoàn Hồ quốc quấy rối ở Khanh Nguyện, còn khiến cho Túc Cẩn an bị thương, Vương Thạch Tỉnh lập tức mang theo Đại Kim, Tiểu Kim cùng cấm vệ quân trong phủ đuổi tới, chỉ chừa lại tư binh tướng quân phủ ở lại bảo hộ.
Thiệu Vân An biết tin ngay tức khắc nổi nóng. Vương Thạch Tỉnh sợ hắn và hài tử bị thương, không cho hắn đi cùng. Đại Huỳnh Hương và Túc Thần Dật cố gắng lôi kéo, vất vả lắm mới thuyết phục được hắn ở nhà.
Xét về hiệu quả chiến đấu, cấm vệ quân không phải đối thủ của chiến binh Hồ quốc, chỉ có các tướng sĩ biên quan hàng năm giao tranh với người Hồ mới có thể so kè với chúng. Dực Hổ quân đi theo Đại Chiến Kiêu hồi kinh không đóng quân ở trong nội thành. Tuy y là tướng lãnh Dực Hổ quân, nhưng binh lính Dực Hổ thuộc về quốc gia, thuộc về hoàng đế. Sau khi hồi kinh, y dựa vào quy củ giao binh lính cho Binh Bộ an bài. Nếu không, y đã không bị động thế này.
Tuy nhiên, nơi này chỉ có năm mươi người Hồ quốc. Cấm vệ quân, tư binh tướng quân phủ, hộ vệ của Ô Chân công chúa, theo sau còn có thủ vệ kinh thành, binh lực trực tiếp đạt tới năm trăm người, cộng với ba lực lượng chiến đấu chủ lực là Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim. Ngoại trừ Kha Thấm Vương, năm mươi người Hồ quốc trong sứ đoàn người chết, người bị thương, ngay cả người kiêu ngạo nhất như Tố Cha Thiện cũng không ngờ có ngày mình lại chôn thây ở kinh thành Đại Yến. Tố Cha Thiện đã chết, bị Hổ ca cắn đứt cổ ngay trước mặt Kha Thấm Vương. Sắc mặt Kha Thấm Vương không thể dùng từ xanh mét để diễn tả, Vương Thạch Tỉnh ở ngay trước mặt y hạ lệnh, bắt hết toàn bộ người Hồ còn lại, áp vào đại lao.
Kha Thấm Vương suýt nữa là mài nát hàm răng.
"Trung Dũng hầu, ngươi muốn khơi mào chiến sự giữa Hồ Cáp Nhĩ quốc với Đại Yến ư!"
Vương Thạch Tỉnh nhìn Đại Chiến Kiêu. Đại Chiến Kiêu phun một ngụm máu loãng lên mặt đất, chỉ cây trường mâu bị bẻ gãy vào Kha Thấm Vương. "Muốn chiến thì tới!" (Một chữ thôi, NGẦU!)
Vương Thạch Tỉnh giơ ngón tay cái lên với Kha Thấm Vương, sau đó từ từ chuyển hướng. "Muốn chiến, cứ tới!" Hành động của hắn càng khiến khuôn mặt Kha Thấm Vương thêm phần vặn vẹo vì tức giận.
Có tiếng vó ngựa, tất cả mọi người nhìn sang. Vương Thạch Tỉnh lập tức bước tới, người dẫn đầu không chờ ngựa dừng đã vội vàng nhảy xuống. Vương Thạch Tỉnh và Đại Chiến Kiêu chạy tới duỗi tay bảo vệ ông.
"Chính quân đâu?"
La Vinh Vương bắt lấy tay Vương Thạch Tỉnh hỏi, Đại Chiến Kiêu trả lời. "Vương chính quân ở bên trong, chắc là ở bên cạnh Ô Chân công chúa."
La Vinh Vương buông tay Vương Thạch Tỉnh, chạy thẳng vào bên trong Khanh Nguyện. Lúc chạy ngang qua Kha Thấm Vương, La Vinh Vương dừng lại, không nhìn mặt đối phương, nhưng cắn răng cắn lợi gầm gừ. "Lễ tiết của Kha Thấm Vương hôm nay, bổn vương lĩnh giáo!"
Dứt lời, không đợi Kha Thấm Vương đáp lại, La Vinh Vương vọt vào trong. "Tử Mục! Tử Mục!"
Cửa Trúc Ti phòng mở ra, Ô Chân công chúa xuất hiện. "Vương gia! Vương chính quân ở đây."
La Vinh Vương tiến lên, trong phòng, Quách Tử Mục đang cùng Ô Chân công chúa chữa trị vết thương, nhìn thấy La Vinh Vương thì lập tức nhào tới. La Vinh Vương ôm chặt lấy người đang run rẩy, tức giận đến hộc máu.
"Mộ Dung..."
Quách Tử Mục nắm tay áo La Vinh Vương, xương cánh tay trắng bệch, nghĩ mà sợ, phẫn nộ, sỉ nhục...Đủ mọi loại cảm xúc dâng trào.
"Đừng sợ, không sao rồi."
Đại Chiến Kiêu bước vào. "Vương gia, ngài mang Vương chính quân hồi phủ đi, nơi này giao cho ta là được."
La Vinh Vương vỗ nhẹ Quách Tử Mục, nói nhỏ bên tai y. "Tử Mục, đi tìm Vân An đi, vi phu ở đây xả giận cho ngươi."
Quách Tử Mục thoát khỏi lồng ngực ông, khóe mắt đỏ hoe, nhưng không có nước mắt. Y không thể khóc, không thể ở trước mặt nhiều người thế này rơi nước mắt, tuyệt đối không thể!
La Vinh Vương dắt tay Quách Tử Mục xoay người nhìn về phía Đại Chiến Kiêu, nói. "Chiến Kiêu, ngươi mang chính quân đi tìm Vân An, bổn vương phải trò chuyện với Kha Thấm Vương đã." Sau đó, ông thoát tay Quách Tử Mục, hướng Ô Chân công chúa hành lễ. Ô Chân công chúa vội vàng hô. "Vương gia không nên."
"Công chúa đại ân, bổn vương nhớ kỹ."
Hiện tại không phải thời điểm để báo ân, La Vinh Vương nhờ Đại Chiến Kiêu đưa Quách Tử Mục tới Trung Dũng hầu phủ, còn nói Ô Chân công chúa cùng đi. Trải qua trận chiến với Tố Cha Thiện, Ô Chân công chúa cũng bị thương. La Vinh Vương chưa bao giờ hỏi tới chính sự, nhưng bởi vì Quách Tử Mục bị nhục mà bùng phát lửa giận trước nay chưa từng có. Đối với mấy lời kháng nghị của Kha Thấm Vương, ông và Vương Thạch Tỉnh đồng nhất trí không thỏa hiệp.
Trung Dũng hầu phủ, Thiệu Vân An nổi trận lôi đình. Nhận được tin, Tưởng Mạt Hi vội vàng trở về Trung Dũng hầu phủ (về nhà). Đại lão tướng quân trực tiếp tiến cung. Tưởng Mạt Hi sai nô tỳ dẫn Ni tử bị kinh hãi trở về phòng. Thiệu Vân An cũng phái người đi đón Vương Thanh, Triệu Tùng Bác và Vương Diễn về. Tại Hoàng cung, Vĩnh Minh Đế và quân hậu đồng dạng tức giận. Bởi vì bận rộn lo sự tình cho các sứ đoàn, gần đây La Vinh Vương thường xuyên vào cung, cùng với các đại thần thương nghị cùng hoàng thượng. Ông biết tin, đương nhiên Vĩnh Minh Đế cũng biết xảy ra chuyện gì.
Trong một tòa nhà nào đó ở kinh thành, một lão nhân gia từ trong cung trờ về, tiến vào thư phòng xong lập tức nổi bão, trưởng tử đi theo sau ông thấp giọng hỏi. "Phụ thân, hiện tại làm sao bây giờ?"
Lão nhân gia tức giận vỗ bàn. "Mọi rợ chính là mọi rợ, vừa tới đã gây phiền toái lớn. Muốn mỹ nhân sao không kiên nhẫn chờ một chút!"
"Sớm biết Kha Thấm Vương háo sắc, ta đã không nói ra sự tồn tại của Quách Tử Mục."
"Bây giờ nói gì cũng muộn." Lão nhân ngồi xuống, tức giận nói. "Hiện tại ta tuyệt đối không thể cầu tình cho người Hồ ở trước mặt hoàng thượng. Chọc long nhan giận giữ là chuyện nhỏ, nhưng rước hỏa vào thân mới là chuyện lớn." Ông ra hiệu cho nhi tử, đối phương lập tức lại gần. Sau khi thì thầm công đạo bên tai nhi tử một hồi, lão nhân dặn dò. "Phải cẩn thận."
"Phụ thân yên tâm."
Sau đó y vội vàng rời đi.
Trung Dũng hầu phủ, Thiệu Vân An nhìn thấy Quách Tử Mục đến lập tức nổi trận lôi đình, dọa Vương Thanh sợ hãi, nắm tay cha nhỏ hô. "Cha nhỏ, cẩn thận đệ đệ, cha không thể tức giận."
Quách Tử Mục chưa ổn định tinh thần cũng khuyên nhủ Thiệu Vân An đừng nóng giận. Nếu làm cho đứa nhỏ trong bụng Thiệu Vân An sợ hãi thì quả là tội lỗi.
"Vân An, đừng giận, thần thú nhà ngươi đã giết chết cái người mà Ô Chân công chúa nhắc đến. Tên đó quả thực rất lợi hại, bất quá hiện giờ y chỉ là khối thi thể trong miệng thần thú thôi."
"Tướng quân, đệ đệ ta." Tưởng Mạt Hi lên tiếng, Đại Chiến Kiêu tò mò nhìn qua, Vương Thanh vội vàng giải thích. "Nhị thúc, ngài đừng dọa sợ đệ đệ."
Đại Chiến Kiêu ngơ ngẩn, sao lại dọa sợ được? Y không biết rằng, ở trước mặt đệ đệ, Tưởng Mạt Hi không cho ai gọi cái gì mà "thi thể", giáo dục thai nhi trước khi sinh là rất quan trọng!
Tần Âm bưng bưng canh tới, cầm thêm thuốc trị thương cho Đại Chiến Kiêu, Ô Chân công chúa và những người khác. Thiệu Vân An trầm mặt hỏi. "Ca, Túc Cẩn An thế nào?"
Đại Chiến Kiêu cau mày. "Y bị thương hơi nặng, ta đã sai người đưa y về Lỗ quốc phủ."
Quách Tử Mục tinh tế nhắc nhở. "Ta đã cho y ăn dược, là của ngươi đưa."
Thiệu Vân An hít sâu hai hơi, tự nhủ trong bụng còn một mụn con ghẻ không thể tức giận, phân phó. "Thanh nhi, con vào phòng cha nhỏ lấy dược, sau đó tự mình đi một chuyến tới Lỗ quốc phủ đưa dược, nói với Lỗ quốc công, thù của Cẩn An biểu thúc, cha nhỏ sẽ thay hắn trả."
Vương Thanh rời đi ngay lập tức, nhóc biết loại dược mà cha nhỏ nói đã bỏ thêm linh nhũ. Vương Thanh không vì tuổi nhỏ mà tỏ ra khiếp đảm khi bị cha nhỏ giao trọng trách nặng nề. Nhóc là nam nhi trong nhà, hiện giờ chính là thời điểm cần giúp đỡ cha và cha nhỏ.
Tưởng Mạt Hi. "An thúc, không tức giận, có ta."
Đại Chiến Kiêu và Ô Chân không chúa không khỏi liếc nhìn Tưởng Mạt Hi thêm vài lần, đứa nhỏ này là ai? Lúc này Thiệu Vân An mới giới thiệu. "Ca, đây là Hi nhi, hôn phu của Ni tử, nhi tử của Khang Thần đại ca, là ngoại sanh của nghĩa huynh Tưởng Khang Ninh."
Đại Chiến Kiêu gật đầu, hóa ra là đứa nhỏ này. Mấy ngày nay khi trở về, y nghe nói không ít chuyện về đứa nhỏ này, nhưng chưa có dịp gặp mặt, chỉ biết đứa nhỏ này làm việc ở Tư vụ phường, rất có năng lực. Ô Chân công chúa biết nữ nhi của Thiệu Vân An đã đính thân, nguyên lai đối tượng vẫn còn là tiểu tử, thảo nào.
Thiệu Vân An nghiến răng. "Ít nhiều nhờ có ca và Ô Chân công chúa đến kịp thời, nếu không Quách tiểu ca đã gặp nguy hiểm. Ta cho rằng đám hồ tặc đó chính là nhắm vào Quách tiểu ca mà đến."
Ô Chân công chúa nói. "Tộc nhân của ta vô tình có mặt ở Khanh Nguyện, lập tức báo cho ta, cũng vừa hay hôm nay ta có hẹn luận bàn với tướng quân ở tướng quân phủ."
Đại Chiến Kiêu rất hứng thú với nhóm dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn, nên y đã yêu cầu Ô Chân công chúa cho đám tư binh tướng quân phủ và dũng sĩ bộ lạc Đại Sơn tỷ thí. Tướng quân phủ có luận võ tràng, đây cũng là lý do tại sao Đại Chiến Kiêu và Ô Chân công chúa đến cùng lúc.
Thiệu Vân An vỗ mạnh tay vịn ghế. "Ta sẽ không để yên chuyện này!"
Đại Chiến Kiêu. "Ngươi đừng xúc động. Chúng ta không sợ bọn họ, nhưng nếu thật sự bởi vì vậy mà hai nước gây chiến, mấy quan văn khẳng định lại nhắc nhở chúng ra xem xét an nguy Đại Yến." Đại Chiến Kiêu kể lại sự việc sau khi Vương Thạch Tỉnh đến cho Thiệu Vân An nghe, nhắc nhở. "Ta sợ Kha Thấm Vương cố tình hành động như vậy, mượn cơ hội đưa ra yêu cầu quá đáng lên hoàng thượng. Vốn dĩ, Hồ quốc đột ngột đề nghị cầu hòa khiến ta vô cùng khó hiểu. Nhưng nếu thật sự khai chiến, người có tâm ắt sẽ hướng mũi dùi vào Trung Dũng hầu và vương gia." Còn có ngươi.
Ô Chân công chúa nghiêm túc nói. "Căn cứ vào sự tình hôm nay, mục đích chân chính của Hồ tặc chắc chắn không phải nghị hòa, nhưng là cái gì, phải đợi cung yến ngày mai mới biết."
"Hừ." Thiệu Vân An tức giận cười. "Ta còn chưa đi gây sự với bọn họ đâu, mà bọn họ đã tự ý tới cửa. Bọn họ khi dễ Quách tiểu ca, chính là khi dễ ta! Thúc thúc có thể nhẫn, nhưng thẩm thẩm thì không! Ta, Thiệu Vân An, chưa từng bị ai ức hiếp mà phải nén giận. Bọn họ dám càn rỡ không phải ỷ vào việc có thể đánh sao? Vậy thì ta sẽ khiến cho bọn họ biết cái gì gọi là đánh, cái gì gọi là có đi mà không có về!"
Nhìn về phía Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi, hôm nay con đừng về tư vụ phường nữa, giúp An thúc kiểm tra lại toàn bộ bạc trong phủ. Trước khi cung yến ngày mai diễn ra, An thúc muốn biết trong nhà còn bao nhiêu bạc."
Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình gật đầu, không hỏi nguyên nhân, chỉ đáp. "An thúc, đệ đệ, đừng giận."
"Vân An, ngươi muốn làm gì?" Túc Thần Dật hỏi. Những người khác đều nhìn Thiệu Vân An với ánh mắt nghi hoặc.
Thiệu Vân An cười lạnh. "Ta sẽ cho đám Hồ tặc kia một bài học, dạy bọn họ biết cái gì gọi là "có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ!"
***
La Vinh Vương vì hồng nhan mà nổi trận lôi đình (vì tức phụ). Ông không làm gì Kha Thấm Vương, nhưng toàn bộ nhóm người đi theo Kha Thấm Vương đều bị tống vào ngục giam theo lệnh của ông. Còn thi thể tên người Hồ bị giết (bị cắn) chết, La Vinh Vương hạ lệnh treo lên tường thành. Đối với hành động này, Vĩnh Minh Đế thể hiện thái độ ngầm đồng ý. Thái độ Vĩnh Minh Đế nằm ngoài dự đoán của Kha Thấm Vương, tới bây giờ y mới phát hiện ra sự việc tựa hồ không nằm trong tầm quyển soát của y nữa. Đêm hôm đó, bốn trăm năm mươi quân lính người Hồ bị trông giữ ở phòng doanh ngoài kinh thành thừa dịp thủ vệ đổi người, trốn ra khỏi phòng doanh, đánh thẳng vào kinh thành, ngay lúc cửa thành vừa mở vào sáng sớm. Những người này cưỡi ngựa xông vào kinh thành, kêu gào bảo hộ Kha Thấm Vương, quân lính phòng thủ kinh thành tử thương cả trăm người.
Mười mấy tên đại thần tiến cung đòi yết kiến, yêu cầu hoàng thượng khắc chế, không nên để tình thế trở nên càng rối ren. Một khi Kha Thấm Vương có mệnh hệ gì, chiến tranh giữa Hồ Cáp Nhĩ quốc và Đại Yến tuyệt đối không thể tránh khỏi. Đại Yến vừa mới yên ổn sau chiến tranh không bao lâu, không thể nào lại gánh thêm một cuộc chiến tranh mới với Hồ quốc.
Vĩnh Minh Đế tức giận tới mức muốn hộc máu, đẩy ngã cả ngự bàn. Hành động của người Hồ chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn. Vĩnh Minh Đế ra lệnh triệu đô úy lính phòng thủ vào kinh ngay lập tức. Hắn đã hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt hơn bốn trăm tên lính Hồ kia, tại sao bọn họ có thể trốn khỏi phòng doanh cơ chứ?! Vĩnh Minh Đế phái cấm vệ quân, thủ vệ kinh thành tới thẳng sứ đoàn quán của Hồ quốc. Muốn chiến cứ chiến, nếu còn nhẫn nhịn, hắn còn làm hoàng đế Đại Yến quốc làm gì!
Nhân lúc hai bên giương cung bạt kiếm, Vương Thạch Tỉnh tiến cung, không lâu sau, Vĩnh Minh Đế hạ lệnh rút lui toàn toàn bộ nhân mã bao vây sứ đoàn quán Hồ quốc, chỉ chừa lại một trăm người để giám thị. Kha Thấm Vương hội hợp với bộ hạ xong, vốn còn đang lo lắng mình không thể thoát thân, nhưng thánh chỉ Vĩnh Minh Đế vừa ban ra, Kha Thấm Vương cao ngạo cười to ba tiếng. Y biết chắc hoàng đế Yến quốc không dám đụng vào y mà. Vĩnh Minh Đế chịu nhẫn nhịn sự sỉ nhục này, sứ đoàn Đại Tư quốc và Tiên Lộc quốc lập tức do dự, không biết có nên suy xét lại thái độ đối với Đại Yến hay không.
Sau khi Vĩnh Minh Đế hạ lệnh rút binh, trong đại lao thuộc quân doanh phòng thủ, mấy chục cấm vệ quân vây quanh một người mặc áo choàng, đội mũ trùm đầu, không nhìn rõ diện mạo bước vào đại lao. Nhìn bộ dáng đối phương thì thấy, có vẻ như đây là một hài tử.
Cấm vệ quân đuổi hết toàn bộ mọi người trong đại lao ra ngoài, sau đó mới mở cửa phòng giam người Hồ. Người nọ bước vào, tháo mũ trùm đầu. Những người Hồ bị giam trong lao ngục kinh ngạc nhìn nhau, tưởng mình bị hoa mắt, thật sự là một hài tử?!
Danh sách chương