Tới khi Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và ba hài tử ở trên núi xuống, đã là sáng ngày thứ bảy kể từ khi họ rời nhà. Bọn họ không biết, bởi vì bọn họ "mất tích", toàn bộ huyện Vĩnh Tu đều rối loạn. Đây thực sự không phải khoa trương. Một ngày sau khi bọn họ rời nhà không có tin tức, Yến Phù Sinh lập tức cuống lên, tìm lý chính và mọi người phân nhau lên núi tìm. Còn chưa tìm được bao lâu, trên núi đột nhiên truyền tới tiếng dã thú gầm rú, sau đó toàn bộ mặt đất ở thôn Tú Thủy bỗng dưng rung động bất thường, đồng thời, chim chóc trong rừng toàn bộ bay lên, bầu trời phủ kín bóng chim. Dã thú trong rừng giống như bị cái gì kích thích toàn bộ xông xa, nhưng không hề xuống núi đả thương người, chỉ chạy tán loạn trong rừng. Nước suối trong rừng tăng vọt, mấy dòng sông cạn trong thôn ngắn ngủn một ngày nước dâng tới bờ sông, cơ hồ bao phủ đồng ruộng.

Xuất hiện dị tượng như vậy, cư dân thôn Tú Thủy đều sợ hãi quỳ xuống khẩn cầu, chẳng lẽ là ông trời tức giận hay sao. Yến Phù Sinh lập tức phái người đi thông tri Tưởng Khang Ninh, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mang theo hài tử lên núi, hiện tại còn chưa trở về, núi rừng lại xuất hiện dị tượng, y sợ bọn họ gặp nguy hiểm. Cũng may vào lúc tối đêm, dị tượng hoàn toàn biến mất, hết thảy quay về yên tĩnh. Nhưng như vậy các thôn dân lại càng sợ, không phải điềm xấu chứ! Tưởng Khang Ninh nghe thấy Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và ba hài tử mất tích, suýt chút nữa không thở được. Y lập tức phái nha dịch tới thôn Tú Thủy tìm người. Nhưng đám nha dịch ở trong núi, ngoại trừ gặp mấy con vật điên loạn chạy khắp nơi, một bóng người cũng không thấy. Hơn nữa trong rừng cây đổ, nước ngập, không cách nào vào sâu trong rừng tìm kiếm, mọi người chỉ có thể trở về. Tưởng Khang Ninh gấp đến mức nóng trong miệng, một nhà bọn họ còn quý giá hơn vàng, đặc biệt là Thiệu Vân An, đối với hắn mà nói, như thân sinh đệ đệ trong nhà; với Yến quốc mà nói, đó là hoàng thượng kỳ nhân trăm triệu lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần nửa điểm sai lầm, y làm sao sống nổi. Quách Tử Du cũng bỏ luôn việc chế trà, chạy tới tìm người, đồng thời giúp đỡ Yến Phù Sinh trấn an người trong nhà. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không ở nhà, Quách Tử Du làm chủ, mang lá trà mới thu mua đi phơi nắng, sàng lọc. Cũng may trong nhà có Quách Tử Du và Yến Phù Sinh, bằng không Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An chưa trở về, bên trong Vương trạch đã lộn xộn hết cả lên.

Tưởng Khang Ninh phái nha dịch, người dân thôn Tú Thủy cũng tự phát từng đợt lên núi tìm kiếm, ngay cả lễ tế tổ tiết thanh minh cũng đành bỏ ngỏ, chỉ là viếng mồ mả, mở từ đường cúng bái tổ tông, dâng chút tế phẩm, còn lại tập trung tinh thần tìm kiếm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Đại bộ phận thôn dân đều rất sốt ruột, nhưng có mấy nhà, nghe nói Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh xảy ra chuyện, thì cao hứng tới mức suýt chút nữa đốt pháo trúc.

Ngày hôm sau Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An gặp nạn, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú luôn trốn trên huyện đã trở lại. Vương lão thái hiếm thấy được ra ngoài, nụ cười trên mặt khiến người khác hận không thể tát bà mấy cái. Vương gia trừ bỏ Vương Đại Lực không có phản ứng, những người khác miễn bàn cao hứng đến cỡ nào. Một nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tốt nhất là cứ chết hết đi, như vậy, bọn họ là người nhà của Vương Thạch Tỉnh, đại gia nghiệp lớn Vương Thạch Tỉnh để lại không phải thuộc về bọn họ hết sao. Vương Bân Xương và Vương Bân Thắng bị phạt cũng trở nên vui sướng khi người gặp họa. Vì thế, Đường Căn Thụ xém chút nữa là đánh nhau với biểu ca y.

Tưởng Khang Ninh gấp, Hứa chưởng quầy gấp, Trần Tam Lễ gấp, ngay cả phu tử huyện học, phó viện trưởng huyện học, phó viện trưởng Bạch Nguyệt học đường hay tin rất sốt ruột, những người có quan hệ hữu hảo với Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, những người có quan hệ lợi ích đều lo lắng muốn chết. Ngay lúc mọi người sốt ruột tới mức đầu bốc khói, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rốt cuộc trở lại. Khi bọn họ xuất hiện trong khu rừng sau nhà mình, những thôn dân và nha dịch đang tìm kiếm nhìn thấy bọn họ, có thôn dân mừng đến bật khóc.

Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An,Vương Thanh, Vương Cảnh Nghiên (Ni tử), Tưởng Mạt Hi, Hổ ca, Đại Kim, Tiểu Kim, mặc kệ là người hay lão hổ, đều thực chật vật, vô cùng chật vật. Cả người cả hổ trên dưới toàn là bùn, mặt dơ tới mức nhìn không ra nguyên trạng. Đại Kim Tiểu Kim kéo theo một con Vũ Loan - nhìn giống như đà điểu châu phi, nhưng cái cổ không dài như thế, còn có hai cái lông đuôi dài rực rỡ, nghe đâu là một loại dã điểu ở thế giới này, nghe nói ăn rất ngon, nhưng nghe nói, cũng thập phần khó bắt.

Hổ ca gặm con nai béo trong không gian. Vương Thạch Tỉnh kéo con lợn rừng trong không gian. Thiệu Vân An thì cầm mấy con gà rừng. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi mỗi nhóc cầm một con thỏ hoang. Ni tử, Vương Cảnh Nghiên, thỉnh không cần quên đại danh Ni tử nhà chúng ta, ôm một cái túi đựng đầy mấy quả mọng đỏ (cà chua) không biết tên, cùng với mấy cây gậy màu xanh lục (dưa chuột). (Mấy bé nhân cơ hội lôi hết đồ trong không gian ra đây mà!!!)

"Thạch Tỉnh! Vân An! Các ngươi đi đâu a! Các ngươi có biết hay không mọi người ở nhà đều loạn hết lên!" Vương tứ thúc đau lòng tiến lên, vội hỏi.

Vương Thạch Tỉnh. "Một lời khó nói hết. Tứ thúc, về nhà trước đã, chúng ta đều mệt mỏi."

"Được được được!"

Vương Tứ thúc gọi những người khác tới cầm giúp đồ vật. Thấy mọi người nhìn mấy quả cà chua và dưa chuột trong lòng Ni tử, Thiệu Vân An giải thích. "Chúng ta tìm thấy ở trong rừng, có thể ăn, ăn rất ngon, nên mới hái nhiều thế này."

Nghe thế, Vương tứ thúc lập tức nói. "Vậy để ta cầm cho."

Vương Thạch Tỉnh bế Ni tử lên, Thiệu Vân An dắt tay Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi. Nhìn thấy đám Hổ ca, mọi người vẫn còn sợ hãi. Bất quá, có Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, ba con lão hổ cũng không ăn thịt người, bọn họ mới bình tĩnh hơn chút. Có một nha dịch lên tiếng. "Vương lão gia, Thiệu tiểu gia, các ngươi vẫn luôn không trở về, huyện lệnh đại nhân lo tới mức đổ bệnh, các ngươi về nhà sắp xếp xong thì tới huyện nha một chuyến đi."

Thiệu Vân An. "A! Đại ca bị bệnh?"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng hỏi. "Bệnh gì? Có thỉnh đại phu chưa?"

Vị nha dịch trả lời. "Huyện lệnh đại nhân vội vàng tìm các ngươi, không thỉnh đại phu. Trong miệng huyện lệnh đại nhân mọc đầy mụn nước, cơm ăn không vô, chỉ có thể uống nước."

Lo quá nên bị nóng trong người đây mà, Thiệu Vân An áy náy. "Lần này là chúng ta không đúng. Vốn là muốn vào trong rừng hái một ít đồ ăn dân giã, kết quả trong rừng không biết xảy ra chuyện gì, dã thú điên loạn chạy tứ phía, mặt đất rung lắc, lại lũ lụt, chúng ta tìm chỗ cao né tránh, đợi tới khi nước rút mới xuống núi."

Vương tứ thúc nói. "Các ngươi cũng gặp? Ai nha, trong thôn cũng vậy, mặt đất rung chuyển, chúng ta còn tưởng là động đất, hù chết mọi người. Nước sông trong thôn dâng lên, sắp sửa tràn vào nhà thì tự dưng rút. Ngươi không biết, ngày hôm sau các ngươi vào núi, chim chóc trong rừng bay hết lên, cả một bầu trời phủ kín chim chóc, lão nhân trong thôn cũng không biết chuyện này là sao, xưa nay chưa từng thấy."

Thiệu Vân An trong lòng chột dạ, ở trong thôn cũng bị ảnh hưởng, bên ngoài thì bất động thanh sắc gật đầu. "Dạ dạ, chúng ta cũng gặp được, thật đáng sợ. Còn may có Hổ ca, bằng không thật là hù chết người."

Ni tử cúi đầu, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi cũng cúi đầu cùng cha và cha nhỏ đi về. Tưởng Mạt Hi còn đỡ, Ni tử và Vương Thanh chỉ lo người khác nhìn thấy trên mặt bọn bé có gì đó khả nghi.

Trên con đường xuống núi dẫn vào thôn, bọn họ lại gặp được nhóm người đang tìm kiếm, trong đó có Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh, Vương Thư Bình. Mình xảy ra chuyện khiến nhiều người đi tìm như vậy, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thực cảm động. Hai người lại không thể tránh bị Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình quan tâm mắng cho một trận, đúng là hù chết mọi người mà. Vương Thư Bình ôm Ni tử, Triệu Nguyên Đức bế Tưởng Mạt Hi, Triệu Nguyên Khánh bế Vương Thanh.

Vương Thư Bình nói. "Các ngươi vừa xảy ra chuyện, người nhà kia vui mừng muốn chết. Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú đã trở lại. Vương lão bà cũng ra gặp người, nụ cười trên mặt dường như sợ người khác không hiểu bà ta đang nghĩ gì. Nếu các ngươi thật sự xảy ra chuyện, nguyên một đại cơ nghiệp lại tiện nghi cho đám người kia."

"Bà ta nằm mơ à!" Thiệu Vân An không thèm giả đò, ở trước mặt các thôn dân nói. "Một nhà chúng ta nếu thật sự không trở về, tài sản trong nhà bà ta đừng nghĩ động một đầu ngón tay. Ta và Tỉnh ca có cha nương, có đại ca, còn có thư khế đoạn thân, bọn họ coi huyện lệnh đại ca ta là huyện lệnh giả sao, hay là khi dễ chức viện trưởng huyện học của cha ta là giả. Thúc thúc của ta và Tỉnh ca còn làm quan ở kinh thành, bọn họ muốn chết cứ nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ thành toàn."

Vương tứ thúc, Vương Thư Bình, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đồng thanh hỏi. "Ngươi có thúc thúc?"

Thiệu Vân An. "Chính là An đại nhân lúc trước tới nhà chúng ta, ngài ấy nhận ta và Tỉnh ca làm cháu trai. Ta thấy Vương lão bà nên đi tìm đại phu kiểm tra đi, đầu óc bà ta có vấn đề, người Vương gia nên canh giữ bà ta cho cẩn thận, từng tùy tiện để bà ra ngoài phát bệnh."

"Phốc!"

Mọi người xung quanh phụt cười, nhưng ánh mắt nhìn Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng trở nên phức tạp. Chỗ dựa của một nhà Vương Thạch Tỉnh lại nhiều thêm nha. Vương Thư Bình nói. "Các ngươi bình an trở về là tốt nhất. Trở về sửa soạn lại, rồi nhanh chóng phái người báo tin bình an với huyện lệnh đại nhân."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Chúng ta trở về tắm rửa rồi lên huyện, đêm nay sẽ ở trong huyện. Thư Bình ca, Nguyên Đức ca, mấy con này các ngươi tìm người xử lý, những người trong thôn tới tìm chúng ta đều phân một phần. Cảm tạ mọi người, cũng làm phiền mọi người. Những nha dịch tới tìm cũng phân một chút. Mỗi thứ ngươi lưu lại cho ta một ít là được, chúng ta mang lên huyện thành."

Vương Thư Bình. "Được rồi, trước khi các ngươi xuất phát ta sẽ làm xong."

Mọi người nghe thấy mình có phần, đặc biệt cao hứng, đặc biệt là trên cơ bản chưa ai từng ăn Vũ Loan, bây giờ lại có lộc ăn. Những nha dịch phục mệnh tới tìm người, nguyên bản còn có chút bất mãn, cái này đâu phải công vụ, chẳng qua là huyện lệnh đại nhân muốn tìm đệ đệ, nhưng hiện giờ nghe nói cũng được phân một phần đồ ăn, đương nhiên đều cao hứng, lần này không làm việc không công.

Khi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từ trên núi xuống, lại gặp thêm hai nhóm người đang tìm kiếm. Bọn họ bình an trở về, mọi người đều rất vui. Đi cùng bọn họ về Vương trạch. Còn chưa về tới nhà, cả thôn đã biết Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trở lại, về cùng còn có ba lão hổ. Rất nhiều người vui mừng, tự nhiên cũng có người không vui. Bàn tính của một nhà Vương lão thái thất bại, trước không nhắc đến việc bọn họ thất vọng nhường nào, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú bỗng cảm thấy chột dạ. Hai người họ chính là vì nghe nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lên núi mất tích, trong núi xuất hiện dị trạng, cho rằng cả nhà Vương Thạch Tỉnh không còn sống mới quyết định hồi thôn.

Nếu hỏi, người mà Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú không muốn gặp nhất là ai, đó chính là Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vừa trở lại, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú tức khắc thu dọn hành lý, vội vã rời đi, cho dù Vương lão thái muốn giữ cũng giữ không được. Vương lão thái không phải muốn giữ khuê nữ Vương Xuân Tú, mà là nhi tử bà yêu thương nhất Vương Chi Tùng, rất muốn nhi tử ở cạnh bà, muốn nhi tử sau này báo thù cho bà.

Vương Chi Tùng lấy cớ cần ôn tập công khóa, chẳng bao lâu nữa sẽ bắt đầu yết bảng, y còn nhiều việc phải chuẩn bị. Vương lão thái nghe y nói vậy thì không ngăn cản nữa. Từ lúc Vương Chi Tùng trở về thôn, Vương lão thái không ngừng kể lể nào là Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu bất hiếu, nào là Vương Quách Chiêu khi dễ bà. Mặc dù Vương Quách Chiêu ở bên ngoài không dám ngang ngược, không nói lý, nhưng ở nhà thì cực kỳ phách lối, nàng hận nha. Vương Chi Tùng lại không dám đụng đến nàng, y còn chưa kịp nói gì, Vương Quách Chiêu đã đổ lỗi chuyện nàng ngồi tù thay y, Vương Chi Tùng lập tức không dám hé răng. Hơn nữa, trong lòng Vương Chi Tùng cũng cảm thấy nương mình phiền phức, chuyên ngáng chân y. Y còn hy vọng cha hưu nương. Trong nhà có người chế trụ được nương, y càng vui.

Về phần Vương Xuân Tú, từ ngày đó trở đi, Vương Xuân Tú một câu cũng không nói với Vương lão thái. Nàng trở về, Vương lão thái nhất định sẽ mắng nàng. Mắng nàng danh tiếng hư hỏng không ai thèm lấy, lãng phí tiền bạc trong nhà. Vương lão mà mắng, Vương Xuân Tú lập tức mắng lại. Thanh danh của nàng tại sao hủy, Thiệu Vân An là một trong số đó, mẫu thân của nàng là người số hai, chính bà là người đẩy nàng vào tình cảnh khốn khó này. Vương lão thái bị Vương Quách Chiêu đánh chửi nên không còn nhiều tinh thần như trước, sức lực cũng không bằng lúc trước. Bà mắng Vương Xuân Tú, Vương Xuân Tú còn mắng lại khó nghe hơn. Bà đánh Vương Xuân Tú. Vương Xuân Tú một là trốn, hai là đánh lại bà. Tóm lại là không ai nhường ai. Nếu không phải mơ ước được chia một phần gia sản của Vương trạch, nàng chẳng thèm về cái nhà này làm gì.

Vương Chi Tùng cũng không có đầu óc. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An vừa về tới y đã dọn đi. Y và Vương Xuân Tú đi như vậy chỉ khiến người trong thôn càng chỉ chỉ trỏ trỏ. Vương Chi Tùng không để ý chuyện bên ngoài, không để vào tai mấy lời gièm pha của thôn dân, chỉ một lòng mong mỏi sớm thi đậu công danh, nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh trước mắt, y lại không biết, y đã sớm chôn vùi tiền đồ của chính mình.

Cả nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An trở về an toàn. Tâm trạng lo lắng của mọi người ở Vương trạch rốt cuộc có thể thả lỏng. Chưa nói đến nữ quyến trong nhà, Quách Tử Du, Quách Tử Mục nhìn thấy bọn họ lập tức đỏ viền mắt. Nước mắt Chu thẩm rơi không ngừng, bế Ni tử đi tắm rửa, lòng đau như cắt. Miêu Nguyên và Tô Sách dụi khóe mắt, hầu hạ hai vị thiếu gia tắm rửa. Chưa bao giờ thấy Quách Tử Du nghiêm khắc giáo huấn bọn họ như vậy. "Sau này không được đi theo ba con hổ kia hồ nháo! Các ngươi có biết mọi người lo lắng lắm không! Lo sắp điên rồi!"

"Quách đại ca, chúng ta sai rồi, lần này là chúng ta lỗ mãng." Thiệu Vân An ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

Vương Thạch Tỉnh cũng nhận sai: "Sau này tuyệt đối sẽ không."

Yến Phù Sinh cũng nói. "Lão gia, tiểu lão gia, mấy ngày nay, mọi người không dám chợp mắt, sợ các ngươi xảy ra chuyện gì. Huyện lệnh đại nhân, cứ mỗi canh giờ lại phái người tới dò hòi. Các ngươi sau này không nên như vậy nữa."

Thiệu Vân An. "Sẽ không, sẽ không."

Tần Âm lên tiếng. "Lão gia, tiểu lão gia, các ngươi đi tắm đi, ta và Tử Mục huynh đệ đi chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi."

Thiệu Vân An nói. "Không cần đâu. Bên đại ca đang gấp, nghe nói hắn lo lắng tới mức trong miệng mọc mấy vết lở, cơm ăn không vô. Tắm rửa xong chúng ta sẽ lên huyện thành, đêm nay không trở lại. Chốc nữa Thư Bình ca sẽ đưa chút đồ ăn tới, chúng ta lấy một phần, dư lại các ngươi nấu ăn. Ni tử hái được ít hồng quả và dưa xanh, ăn khá ngon, các ngươi cũng lấy mấy trái, nhưng nhớ để hạt lại, mấy thứ đó trong rừng không có nhiều, ta muốn thử xem có thể trồng hay không."

Quách Tử Du nghe vậy, nói. "Nên lên huyện thành một chuyến, đại nhân lo lắng tới mức tóc sắp bạc. Ta đã phơi lá trà hết rồi, ngươi muốn thu vào không?"

Đúng rồi, còn trà!

"Cứ thu lại đi, chờ ta và Tỉnh ca tắm xong sẽ mang tới phòng chế trà."

"Các ngươi mau đi tắm đi."

Lần này thật đúng là làm mọi người sợ hãi. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim tới hậu viện tắm rửa, tuy trong trạch có cái hồ to cho chúng tắm, nhưng chúng nó cả người toàn bùn đất, nên thôi. Chờ tới khi năm người, cùng với ba con đại miêu tắm rửa sạch sẽ, Vương Thư Bình và Triệu Nguyên Đức đã mang thịt tới. Để ở nhà một nửa, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang trà mà Quách Tử Du đã phơi vào phòng chế trà, sau đó bỏ vào trong không gian. Số trà này phơi nắng hơi lâu, Thiệu Vân An phải xử lý một chút mới có thể xào chế.

Sắp xếp xong việc trong nhà, Vương Thạch Tỉnh tự mình đánh xe chở cả nhà lên huyện thành. Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim về lại trên núi. Kỳ thật là, Thiệu Vân An nhân lúc không ai chú ý, đã đưa chúng nó vào không gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện