“Hắn sai rồi, hắn sai thật rồi.”
Bị tiếng gõ cửa rung trời chuyển đất đánh thức, Lê Chiêu đưa tay ra tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc điện thoại đặt bên gối bị cậu lãng quên, cậu nheo mắt nhìn điện thoại, mười hai giờ tới nơi rồi, ai lại gõ cửa phòng cậu chứ? Nhất thời cậu rơi vào nỗi sợ hãi do Diêu Sa Sa gây ra lúc còn ở đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”. Cậu cẩn thận ghé sát vào cánh cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo, trông thấy gương mặt giận dữ đến độ nhăn nhó lại.
Mở cửa ra, Lê Chiêu lui về phía sau: “Anh Tống à, anh tìm em có chuyện gì vậy, vào rồi nói.”
Thấy Lê Chiêu vẫn còn ngái ngủ, Tống Dụ tức đến độ cười gằn: “Ngủ ngủ ngủ, cậu là heo à mà còn có thể ngủ?”
“Hơn nửa đêm rồi, không ngủ thì làm gì ạ?” Lê Chiêu đã quen với việc Tống Dụ tự nhiên nổi đóa, cậu xoay người cầm lấy chai nước còn chưa mở trong tủ đưa cho Tống Dụ: “Anh uống miếng nước bình tĩnh lại ạ.”
“Cậu đưa nước khách sạn phát miễn phí cho tôi uống à?” Tống Dụ cầm chai nước trong tay, không tin vào mắt mình: “Lê Chiêu, sao cậu có thể hà tiện đến mức ấy?”
“Nước đóng chai thì có gì không tốt chứ, vừa khỏe mạnh lại có thể giải khát.” Lê Chiêu sợ Tống Dụ to tiếng đánh thức người khác, vội vã đóng cửa lại, nở nụ cười lấy lòng với Tống Dụ: “Anh Tống à, anh không thích uống thì để cho em, mai em mang tới đoàn phim.”
Ở trong showbiz bao lâu như vậy, Lê Chiêu là người nghèo nhất trong số những người hắn từng biết. Hắn trừng mắt nhìn Lê Chiêu, vặn nắp chai, tu ừng ực uống hết nửa chai: “Xin lỗi, tôi uống rồi.”
Lê Chiêu im re, thế rốt cuộc anh tới đây làm gì?
“Lê Chiêu, không ngờ cậu lại là loại người dối trá như vậy.” Tống Dụ ném nửa chai còn lại vào thùng rác, cười gằn: “Ngoài mặt thì nói với tôi là không làm đại diện, nhưng thực tế đã thảo luận xong với Thương Hoàn, cậu coi tôi là thằng ngu à?”
“Thương Hoàn?” Lê Chiêu sửng sốt, đây không phải nơi Đình Đình đang làm việc hay sao?
Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới cậu chứ?
Cậu cúi đầu nhìn nửa chai nước bị ném vào thùng rác, thấy đau lòng quá trời.
Tống Dụ: “…….”
“Đã thông báo trên fanpage rồi còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?” Tống Dụ ngồi xuống chiếc sofa đơn: “Công ty giải trí Dâu Tây ghê gớm thật, tài nguyên lớn như vậy còn có thể lấy giúp cậu. Nhưng quản lý của cậu sao thế, sao không giúp cậu chia sẻ weibo của Thương Hoàn?”
“Weibo gì cơ?” Lê Chiêu dời mắt khỏi chiếc thùng rác, bật điện thoại lên, phát hiện weibo của mình bị lag.
Đại diện cho sản phẩm mới thuộc công ty Thương Hoàn?
Cậu trố mắt ra nhìn đi nhìn lại, xác định người được tag chính là mình, vội thoát ra khỏi weibo, mở danh bạ, bấm số điện thoại của La Vinh.
“Anh La, đại diện thương hiệu kia là sao vậy?” Lê Chiêu gãi đầu: “Dạo này em đóng phim bận quá, nên lỡ mất tin tức gì rồi à?”
“Anh còn tưởng cậu muốn ngủ tới sáng mai mới hỏi anh chứ?” La Vinh rất kiên nhẫn với Lê Chiêu: “Trong hợp đồng của công ty đã nói rõ, công ty cần sự đồng ý mới có thể sử dụng tài khoản cá nhân và công chúng của cậu, nên bọn anh vẫn chưa chia sẻ weibo giúp cậu. Nhưng đừng lo, weibo của studio đã chia sẻ đầu tiên rồi.”
“Không phải.” Lê Chiêu nhỏ giọng nói: “Công ty Thương Hoàn lớn như vậy, sao lại tìm em tới làm người đại diện chứ?”
Làm người ấy à, quan trọng nhất là phải tự biết thân biết phận, dù có nằm mơ cậu cũng không dám mơ như vậy. Ước mơ lớn nhất của cậu là làm đại diện cho mấy sản phẩm như mì ăn liền, bánh quy, như vậy trong lúc cậu làm đại diện, phía nhà sản xuất sẽ cho cậu thật nhiều đồ ăn miễn phí.
“Đừng tự ti, ngoại hình cậu rất xuất chúng, rất phù hợp với sản phẩm mới của họ.” Đương nhiên La Vinh sẽ không nói anh cũng không biết Thương Hoàn dở chứng dở gió gì, mà khen ngợi Lê Chiêu một phen: “Sản phẩm đại diện đầu tiên của cậu chính là đồng hồ đeo tay thuộc công ty Thương Hoàn, sau này đàm phán làm đại diện thương hiệu nào cũng có ưu thế hơn những nghệ sĩ cùng thời kỳ khác.”
Bình thường anh không thích nhiều lời, nhưng hôm nay lại nói không ít, anh nhìn các nhân viên vẫn còn đang tăng ca để kiểm soát dư luận trên mạng: “Lát nữa nếu cậu rảnh thì chia sẻ weibo của Thương Hoàn đi. Với cả ban nãy fanpage nhãn hàng thuộc công ty Thương Hoàn cũng đã đăng weibo, cậu cũng phải chia sẻ đấy.”
“Vâng, cảm ơn anh La ạ.” Lê Chiêu cúp máy, ngoái đầu nhìn Tống Dụ: “Hóa ra chuyện đại diện kia là thật ạ.”
“Lê Chiêu, cậu ghê gớm thật, chuyện lớn như vậy mà cậu còn không biết.” Tống Dụ thấy Lê Chiêu không biết chuyện này thật, cơn giận trong lòng dịu đi một nửa: “Cậu là heo à? Còn không mau chia sẻ weibo của Thương Hoàn đi?”
Lê Chiêu mở weibo ra, chia sẻ hai weibo.
“Lê Chiêu, cậu là heo à?” Tống Dụ nhìn nội dung Lê Chiêu chia sẻ mà sững người ra: “Lúc chia sẻ cậu không nói thêm được mấy câu à?”
Lê Chiêu V: Mong đợi hợp tác
Cái mặt cười này có quá nhiều hàm nghĩa, bình thường chỉ những lúc hắn muốn chửi tục, lại không tiện chửi bậy mới dùng biểu cảm này.
“Thôi bỏ đi, dù sao cậu cũng là cái tên nhà quê.” Tống Dụ đứng lên, hừ một tiếng: “Đi ngủ sớm đi, đừng để mình làm đại diện cho một thương hiệu đồng hồ đeo tay mà đã sướng không ngủ được. Mai tới đoàn phim bị người ta nhìn ra lại cười cho thối mũi.”
Hắn đi tới cửa, ngoái đầu lại nhìn Lê Chiêu: “Với cả cậu là ngôi sao rồi, sau này đừng hà tiện như vậy. Mấy chai nước, mấy bộ quần áo chẳng lẽ không mua nổi à?”
Lê Chiêu cong môi cười, tiễn Tống Dụ ra ngoài. Đóng cửa phòng khách sạn lại, Lê Chiêu không khỏi nhìn hơn nửa chai nước nằm yên trong thùng rác, quay về giường nằm.
Mấy năm qua ở trại trẻ mồ côi, cậu đã tập thói quen không lãng phí đồ ăn và thức uống. Bởi vì từng món đồ họ ăn, từng bộ đồ họ mặc, đều là quốc gia và những người có lòng hảo tâm tặng cho.
Nếu lãng phí, không chỉ lãng phí đồ vật, mà còn là tấm lòng của người ta. Bởi vậy nên dù đã rời khỏi cô nhi viện hai năm, nhưng cậu cũng không nỡ lãng phí đồ.
Thế nhưng cậu chỉ phiền lòng có chút xíu, nghĩ tới khoản tiền nhận được sau khi làm đại diện, Lê Chiêu lại hớn ha hớn hở. Cậu lăn qua lăn lại trên giường mấy vòng, theo bản năng muốn khoe chuyện này với Án Đình, nhưng lại sợ làm phiền Án Đình ngủ, đành phải đặt điện thoại xuống.
Haizzzz!!
Muốn kể chuyện này cho anh ấy quá, chuyện tốt như vậy phải chia sẻ với bạn bè đúng lúc, mới cảm nhận được niềm vui trọn vẹn.
Đang suy nghĩ thì Án Đình gọi điện thoại tới.
“Đình Đình!” Lê Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất để bắt máy: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”
“Xử lý văn kiện xong rồi đi ngủ.” Điện thoại vang lên tiếng lật giấy: “Có phải đã làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi không?”
“Không đâu, không đâu.” Bây giờ Lê Chiêu không buồn ngủ một chút nào cả: “Muộn như vậy rồi còn gọi tới, anh có chuyện gì à?”
Với tính cách của Đình Đình, sẽ không gọi điện thoại tới làm phiền cậu muộn như vậy.
“Ừm.” Án Đình nhìn máy tính trên bàn, trên đó đang hiển thị weibo của Lê Chiêu: “Tôi quên hỏi cậu thích ga trải giường và rèm cửa màu gì.”
“Dạ?” Lê Chiêu vẫn còn trong trạng thái hưng phấn không kịp suy nghĩ.
“Cậu quên ban nãy cậu nhận lời đón Tết cùng tôi rồi à?” Án Đình đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn biểu cảm mặt cười Lê Chiêu đăng trên weibo, biểu cảm này vừa nhìn đã thấy rất lễ phép.
“Không không, chuyện quan trọng như vậy sao mà em quên được.” Lê Chiêu trở mình ngồi dậy: “Đình Đình à, em có chuyện này vui lắm muốn kể với anh.”
“Chuyện gì vậy?”
Niềm vui của cậu ấy như muốn dâng trào ra khỏi chiếc điện thoại.
“Em kiếm được tiền rồi, một khoản tiền lớn luôn ý!”
Án Đình nghĩ, sao trên đời lại có một người dễ thỏa mãn như vậy? Được ăn ngon cũng vui, được làm đại diện cũng hớn hở, thể như bất cứ điều gì cũng có thể làm cậu ấy vui vẻ.
“Anh đoán xem công ty giúp em kiếm được tiền tên là gì đi?”
“Tên gì vậy?” Án Đình đứng dậy đi tới sofa, từ tốn ngồi xuống.
“Tên là Thương Hoàn.” Lê Chiêu bật cười: “Ngạc nhiên lắm phải không?”
“Ngạc nhiên thật.” Tách cafe trên bàn đã nguội ngắt từ lâu, Án Đình nâng tách lên định nhấp một ngụm, nhưng anh nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình phản chiếu trên đó.
“Đây là duyên phận rồi.” Lê Chiêu cảm thán một lần nữa: “Em xác định 100%, anh chính là quý nhân giúp em đổi vận.”
“Cậu ưu tú như vậy, chuyện này đâu liên quan gì tới tôi.”
“Anh không hiểu đâu.” Lê Chiêu phấn khích kể lể với Án Đình một thôi một hồi, sực nhớ ra ngày mai Án Đình phải bay về, cậu vội vã dừng lại: “Anh mau ngủ đi, đợi mai anh về mình nói chuyện sau.”
“Ừm.”
“Phải rồi, anh vốn bị mất ngủ, trước khi ngủ tuyệt đối đừng uống cafe với trà đấy.” Lê Chiêu lải nhải không ngừng: “Em thấy rất nhiều nhân viên cao cấp trong văn phòng hình như đều rất thích uống cafe.”
Anh đặt chiếc tách cafe lạnh lẽo xuống, tách chạm vào đĩa, phát ra tiếng vang khẽ khàng.
“Tôi không uống.”
“Giữ sức khỏe rất quan trọng, đi ngủ sớm đi.” Lê Chiêu tự tưởng tượng hình ảnh một bé yêu nằm ngoan trong ổ chăn, “Ngủ ngon nhé.”
“Ừm.”
Án Đình nhìn cafe trong tách, im lặng trong thoáng chốc, đứng dậy nằm xuống giường, tìm bản ghi âm đếm sủi cảo trong điện thoại.
Nhân viên bộ phận quan hệ công chúng của Thương Hoàn đột nhiên nhận được tin nhắn từ cấp trên.
“Đăng weibo biểu cảm, có biết lịch sự không hả?”
Nhân viên mở tài khoản weibo chính thức ra, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, là một thương hiệu có địa vị, nội dung weibo của họ luôn theo phong cách thần bí cao cấp, nhưng chưa bao giờ không lịch sự.
Gu thẩm mỹ của cấp trên luôn kỳ lạ như vậy, khiến người ta không tài nào hiểu được.
Sau khi hãng đồng hồ đeo tay Thương Thời công bố sản phẩm mới nhất, fan Lê vui như Tết vậy, một vài fan nhà giàu để ăn mừng cục cưng nhà mình lần đầu tiên làm đại diện thương hiệu, bắt đầu mở hoạt động give a way, chỉ cần cư dân mạng chưa từng bôi đen cục cưng, đều có thể tham gia nhận thưởng.
Người thường đều thương kẻ yếu, quý mến người quật cường. Cho nên khi kẻ yếu Lê Chiêu làm đại diện vả mặt Triệu Quân Nam, fans của Triệu Quân Nam lập tức trở thành đối tượng bị cả mạng chế giễu.
Mà Tống Dụ trước đó bị dân mạng chê là làm màu, lúc này nhờ bênh vực lẽ phải nên giành được hảo cảm từ một số cư dân mạng.
“Thực ra Tống Dụ vốn là rich kid, tuy rằng hơi ngốc, nhưng con người không xấu. Các diễn viên trong đoàn phim “Nữ tổng tài bá đạo”, lúc trả lời phỏng vấn câu nào cũng nhắc tới Lê Chiêu, cứ như thân thiết lắm. Nhưng lúc Lê Chiêu bị chế giễu, chỉ có mình Tống Dụ đứng ra nói giúp Lê Chiêu.”
“Hoạn nạn mới thấy chân tình, mới thấy rõ nhân phẩm, sau này không chế giễu cái tay Tống Dụ rich kid ngu ngốc nữa.”
“Không phải, lầu trên à, chế vừa mới chế giễu người ta ngu ngốc mà?”
“Đảng cá chép gáy lên anh em ơi!”
“Thím lầu trên đừng đi, em gáy với..”
Ekip của Tống Dụ nhân lúc này vội vã bán thiết lập Tống Dụ rich kid ngay thẳng, tiếng vang rất tốt.
“Em cảm thấy chuyện tốt nhất anh Tống từng làm, ấy chính là trước đó vì muốn vỗ béo Lê Chiêu mà ngày nào cũng mua đồ ăn cho cậu ấy.” Trợ lý của Tống Dụ nói với quản lý: “Cọ lưu lượng sướng quá đi à.”
Tuy rằng anh Tống Dụ thực sự rất thích làm màu.
Sáng hôm sau, Tống Dụ mắt sưng vêu và Lê Chiêu mắt đen xì đều bị chuyên gia trang điểm lên án.
“Thầy Tống à, anh thuộc thể chất dễ bị sưng phù, trước khi ngủ đừng uống nước.” Nhân viên trang điểm cho Tống Dụ thở dài: “Anh như vậy mà quay phim, sẽ ảnh hưởng tới nhan sắc đấy.”
Nhan sắc vốn không sánh bằng thầy Lê Chiêu ngồi bên cạnh, lại hành hạ gương mặt mình như vậy, đợi phim lên sóng rồi lấy gì để đi giành fan ngoại hình với thầy Lê ngồi bên cạnh đây?
Tuy rằng fan ngoại hình phong lưu, nhưng mấy cô ấy hào phóng lắm đấy!
Trong giới showbiz, có được fan ngoại hình là giành được nửa giang sơn rồi.
Thế nhưng cô không nói câu này ra, sợ đắc tội người ta.
Lê Chiêu nghe thấy chuyên gia trang điểm ngồi bên cạnh phàn nàn về Tống Dụ, không khỏi quay đầu nhìn mặt Tống Dụ.
Tống Dụ nghiêng người, không cho Lê Chiêu nhìn mặt mình.
Giờ hắn đang rất hối hận, vô cùng hối hận, sao lại tự nhiên nổi đóa, uống chai nước chỉ đáng hai đồng kia, hơn nữa còn uống nửa chai lận.
“Anh Tống à, em nhìn qua gương được mà.” Lê Chiêu chăm chú nhìn tấm gương trong thoáng chốc: “Không sao đâu, chỉ là mắt nhỏ đi một xíu thôi ấy mà, không ảnh hưởng nhiều đâu.”
“Cậu đừng nói chuyện với tôi nữa.” Tống Dụ tỏ vẻ rầu rĩ không thể yêu thương cái cuộc đời này.
Hắn sai rồi, sai thật rồi, đáng lẽ ngay từ đầu hắn không nên vào cùng đoàn phim với Lê Chiêu.
Tức giận bất lợi cho dưỡng sinh, cũng bất lợi cho nhan sắc.
“Anh Tống à!” Trợ lý Tống Dụ từ bên ngoài đi vào, giọng nói xen chút lo lắng: “Nam số ba Lục Nhậm Giá trong “Nữ tổng tài bá đạo”, chính là cái tay diễn viên hạng Z muốn ăn vạ anh lại lên bài đá xoáy anh đấy.”
Danh sách chương