Chỗ huyệt khẩu được một màu hồng phấn phấn nộn bao phủ, hơi hơi tách ra, theo tần suất hô hấp của Lộc Hàm mà hé ra hợp lại, sâu bên trong lỗ nhỏ như có lực hút làm cho Thế Huân không tự chủ được mà nhích lại một chút, thậm chí chóp mũi đã cọ xát vào khe hở giữa đùi. Hơi thở nóng rực của anh tiến vào trong hậu huyệt, làm thân thể Lộc Hàm run rẩy càng thêm lợi hại.
Lúc đầu khi hai người sống chung, Thế Huân cảm thấy Lộc Hàm là một MB, hậu huyệt dù có chặt chẽ ấm áp, bất quá cũng chỉ là nơi dùng để phát tiếc, cho nên tùy ý đích trừu sáp đảo lộng, chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Sau này bởi vì Lộc Hàm đối xử với anh quá tốt, làm tâm anh trở nên nhu hòa một chút, lúc ân ái cũng sẽ không đấu đá lung tung, tùy hứng vọt vào, mà mỗi lần sẽ dùng ngón tay dính nước miếng khuếch trương đến khi nó mềm mại ướt át, rồi mới chậm rãi cọ xát từng chút từng chút đi vào, Thế Huân sợ làm đau Lộc Hàm, nên luôn cố gắng cẩn thận.
Mà giờ khắc này là lần đầu tiên Thế Huân ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến bộ vị tối bí mật của Lộc Hàm, trong lòng anh không có nửa điểm phản cảm. Có lẽ từ lúc ân ái không mang theo bao hiểm, rồi đến việc giúp Lộc Hàm khẩu giao, Thế Huân bất luận là thân thể hay tâm lý, đều đã từng chút từng chút tiếp thu cùng thay đổi. Hiện tại anh nghĩ nếu mình đã bao nuôi cậu, Lộc Hàm cũng chỉ có một mình mình, dù sao cũng sẽ không tìm gã đàn ông nào khác, hai người lúc này bất luận có làm cái gì cũng không cần lo lắng băn khoăn,
“Thế… Thế Huân… Không nên nhìn …” Lộc Hàm cảm giác mông mình bị ánh mắt nóng rực của Thế Huân nhìn đến bốc cháy, hai chân lại bị Thế Huân tách ra không có biện pháp khép lại, trong lòng Lộc Hàm vừa thẹn vừa khẩn trương, hậu huyệt co rút lại càng nhanh hơn.
Một cái động khẩu nhỏ như vậy, tựa hồ cắm vào một ngón tay còn cảm thấy khó khăn, nhưng mỗi lần đều là phun ra nuốt vào cự vật to lớn của mình, nhớ tới cảm giác chặt chẽ tiêu hồn kia, khố gian Thế Huân lập tức lại khó chịu trướng đau. Nhìn chăm chú huyệt khẩu không ngừng co rút, đôi mắt Thế Huân ánh lên sự nguy hiểm, không kìm lòng nổi liền đưa lưỡi liếm lên.
“A a… Không không…” Cảm giác được đầu lưỡi ướt át tiến vào hậu huyệt, thần kinh Lộc Hàm lập tức căng thẳng, muốn né tránh Thế Huân liếm lộng, nhưng lại khẩn trương co rụt lại hậu huyệt, ngược lại kẹp chặt lấy đầu lưỡi Thế Huân.
Ngô… rất chặt! Nội vách tường thực mềm, đại khái do chưa khuếch trương, nên hơi có chút khô khan. Thế Huân bài khai cánh mông Lộc Hàm, đầu lưỡi lại liếm vào càng sâu, hô… Thực ấm, đầu lưỡi vốn dĩ đã ấm áp, mà hậu huyệt bên trong lại nóng hơn lửa. Khi anh rời khỏi, huyệt khẩu đã ướt sủng nước miếng, Thế Huân nghĩ muốn liếm cho ướt thêm một chút, để dương vật trướng đau của mình có thể nhanh chóng sáp nhập. Hiển nhiên dùng đầu lưỡi khuếch trương so với ngón tay sẽ mau hơn. Thế Huân liền đem đầu lưỡi đỉnh lại vào hậu huyệt, bắt chước động tác trừu sáp của dương vật mà tiến tiến xuất xuất.
“Ô ô… Thế Huân Thế Huân…” Lộc Hàm nhỏ giọng nức nở, nước mắt chảy dài, thân thể vui thích tâm hồn cũng rung động, lần đầu tiên cùng Thế Huân hôn môi, lần đầu tiên cùng Thế Huân không mang theo bảo hiểm làm tình, lần đầu tiên được Thế Huân khẩu giao, lần đầu tiên được Thế Huân liếm lộng hậu huyệt… Lộc Hàm cả thể xác và tinh thần đều rơi vào tay giặc, ở trong thế giới của Thế Huân mà vô pháp kiềm chế.
Đầu lưỡi Thế Huân đích trừu sáp một hồi lâu, cảm giác bên trong hậu huyệt đã trở nên ẩm ướt mềm mại, liền rút ra, hậu huyệt ướt sủng trong suốt lại mấp máy co rút, câu dẫn anh lại đem miệng đặt lên, bao trụ lấy hậu huyệt hung hăng hút một hơi.
“A!” Lộc Hàm xé yết hầu kêu lớn một tiếng, dương vật đứng thẳng ở phía trước run rẩy, liều mạng nhịn mới không trực tiếp bắn ra. Đầu Thế Huân còn đang chôn ở giữa chân cậu, Lộc Hàm làm sao dám để tinh dịch phun khắp nơi.
“Hiện tại đi vào hẳn là sẽ không đau.” Thế Huân cuối cùng cũng từ giữa hai chân Lộc Hàm rời đi, hơi nằm úp, dương vật chậm rãi đỉnh tiến vào hậu huyệt. Bất quá trong lúc tiến vào, còn dùng bàn tay xoa nắn dương vật của Lộc Hàm, giúp cậu giảm bớt cảm giác không thích ứng từ hậu huyệt.
“Không… Không đau… Nhanh lên tiến vào…” Lộc Hàm vừa mới bị Thế Huân làm cho sắp bắn, hiện tại chỗ nào cũng không thể khống chế được, chủ động nâng mông về phía trước, chỉnh dương vật đem nuốt vào hậu huyệt.
Lúc đầu khi hai người sống chung, Thế Huân cảm thấy Lộc Hàm là một MB, hậu huyệt dù có chặt chẽ ấm áp, bất quá cũng chỉ là nơi dùng để phát tiếc, cho nên tùy ý đích trừu sáp đảo lộng, chỉ cần bản thân thoải mái là được.
Sau này bởi vì Lộc Hàm đối xử với anh quá tốt, làm tâm anh trở nên nhu hòa một chút, lúc ân ái cũng sẽ không đấu đá lung tung, tùy hứng vọt vào, mà mỗi lần sẽ dùng ngón tay dính nước miếng khuếch trương đến khi nó mềm mại ướt át, rồi mới chậm rãi cọ xát từng chút từng chút đi vào, Thế Huân sợ làm đau Lộc Hàm, nên luôn cố gắng cẩn thận.
Mà giờ khắc này là lần đầu tiên Thế Huân ở khoảng cách gần như vậy nhìn đến bộ vị tối bí mật của Lộc Hàm, trong lòng anh không có nửa điểm phản cảm. Có lẽ từ lúc ân ái không mang theo bao hiểm, rồi đến việc giúp Lộc Hàm khẩu giao, Thế Huân bất luận là thân thể hay tâm lý, đều đã từng chút từng chút tiếp thu cùng thay đổi. Hiện tại anh nghĩ nếu mình đã bao nuôi cậu, Lộc Hàm cũng chỉ có một mình mình, dù sao cũng sẽ không tìm gã đàn ông nào khác, hai người lúc này bất luận có làm cái gì cũng không cần lo lắng băn khoăn,
“Thế… Thế Huân… Không nên nhìn …” Lộc Hàm cảm giác mông mình bị ánh mắt nóng rực của Thế Huân nhìn đến bốc cháy, hai chân lại bị Thế Huân tách ra không có biện pháp khép lại, trong lòng Lộc Hàm vừa thẹn vừa khẩn trương, hậu huyệt co rút lại càng nhanh hơn.
Một cái động khẩu nhỏ như vậy, tựa hồ cắm vào một ngón tay còn cảm thấy khó khăn, nhưng mỗi lần đều là phun ra nuốt vào cự vật to lớn của mình, nhớ tới cảm giác chặt chẽ tiêu hồn kia, khố gian Thế Huân lập tức lại khó chịu trướng đau. Nhìn chăm chú huyệt khẩu không ngừng co rút, đôi mắt Thế Huân ánh lên sự nguy hiểm, không kìm lòng nổi liền đưa lưỡi liếm lên.
“A a… Không không…” Cảm giác được đầu lưỡi ướt át tiến vào hậu huyệt, thần kinh Lộc Hàm lập tức căng thẳng, muốn né tránh Thế Huân liếm lộng, nhưng lại khẩn trương co rụt lại hậu huyệt, ngược lại kẹp chặt lấy đầu lưỡi Thế Huân.
Ngô… rất chặt! Nội vách tường thực mềm, đại khái do chưa khuếch trương, nên hơi có chút khô khan. Thế Huân bài khai cánh mông Lộc Hàm, đầu lưỡi lại liếm vào càng sâu, hô… Thực ấm, đầu lưỡi vốn dĩ đã ấm áp, mà hậu huyệt bên trong lại nóng hơn lửa. Khi anh rời khỏi, huyệt khẩu đã ướt sủng nước miếng, Thế Huân nghĩ muốn liếm cho ướt thêm một chút, để dương vật trướng đau của mình có thể nhanh chóng sáp nhập. Hiển nhiên dùng đầu lưỡi khuếch trương so với ngón tay sẽ mau hơn. Thế Huân liền đem đầu lưỡi đỉnh lại vào hậu huyệt, bắt chước động tác trừu sáp của dương vật mà tiến tiến xuất xuất.
“Ô ô… Thế Huân Thế Huân…” Lộc Hàm nhỏ giọng nức nở, nước mắt chảy dài, thân thể vui thích tâm hồn cũng rung động, lần đầu tiên cùng Thế Huân hôn môi, lần đầu tiên cùng Thế Huân không mang theo bảo hiểm làm tình, lần đầu tiên được Thế Huân khẩu giao, lần đầu tiên được Thế Huân liếm lộng hậu huyệt… Lộc Hàm cả thể xác và tinh thần đều rơi vào tay giặc, ở trong thế giới của Thế Huân mà vô pháp kiềm chế.
Đầu lưỡi Thế Huân đích trừu sáp một hồi lâu, cảm giác bên trong hậu huyệt đã trở nên ẩm ướt mềm mại, liền rút ra, hậu huyệt ướt sủng trong suốt lại mấp máy co rút, câu dẫn anh lại đem miệng đặt lên, bao trụ lấy hậu huyệt hung hăng hút một hơi.
“A!” Lộc Hàm xé yết hầu kêu lớn một tiếng, dương vật đứng thẳng ở phía trước run rẩy, liều mạng nhịn mới không trực tiếp bắn ra. Đầu Thế Huân còn đang chôn ở giữa chân cậu, Lộc Hàm làm sao dám để tinh dịch phun khắp nơi.
“Hiện tại đi vào hẳn là sẽ không đau.” Thế Huân cuối cùng cũng từ giữa hai chân Lộc Hàm rời đi, hơi nằm úp, dương vật chậm rãi đỉnh tiến vào hậu huyệt. Bất quá trong lúc tiến vào, còn dùng bàn tay xoa nắn dương vật của Lộc Hàm, giúp cậu giảm bớt cảm giác không thích ứng từ hậu huyệt.
“Không… Không đau… Nhanh lên tiến vào…” Lộc Hàm vừa mới bị Thế Huân làm cho sắp bắn, hiện tại chỗ nào cũng không thể khống chế được, chủ động nâng mông về phía trước, chỉnh dương vật đem nuốt vào hậu huyệt.
Danh sách chương