"Hắc... A... nhẹ thôi mà.đau... A a..."
Trên giường Dương Lệ thở gấp rên rỉ, hai má cô đỏ bừng, cảm giác nóng rực như lửa khiến cơ thể cô vừa khó chịu vừa thoải mái. Bên trên cô, Hắc đang dùng ánh mắt đỏ như m.á.u nhìn cô, hắn thô bạo ôm lấy Dương Lệ mà đẩy mạnh người.
Dương Lệ giữ chặt lấy bả vai hắn, mười đầu móng tay bậm sâu trong da thịt hắn, cái miệng nhỏ không ngừng nói lời kích thích , cặp n.g.ự.c đầy đặn trắng mịn rung lắc theo cơ thể, đè ép cọ xát n.g.ự.c hắn.
Hắc khẽ gầm nhẹ, hắn như một con dã thú tìm được thú vui mà không ngừng chơi đùa với cơ thể của Dương Lệ. Cơ bắp săn chắc ôm lấy eo cô, đưa thứ to lớn của mình vào sâu bên trong làm Dương Lệ chỉ biết run run chịu trận.
Khoái cảm kịch liệt đánh cho đầu óc cô choáng váng, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Chỉ còn người đàn ông trước mắt đang chiếm đoạt toàn bộ tâm thần cô.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cơ thể của Dương Lệ không còn chịu thêm được mà co thắt lại, căng chặt, run rẩy tiết ra như xuân triều ấm áp.
Hắc dừng động tác, cơ bắp trên thân thể căng lên, nhìn sắc mặt ửng hồng của Dương Lệ mà khẽ lên tiếng: "Nhịn một chút, anh còn chưa xong."
"Nhưng...nhưng em mệt lắm rồi, tha em đi mà~" Dương Lệ nỉ non nói, cô cảm giác bên dưới tê tê mất cảm giác, nhìn vào đồng hồ hình như đã hai tiếng rồi.
"Không được" Hắc cười nhẹ nói.
"Anh...anh là đồ đáng ghét, bắt nạt em á"
Cô vừa dứt câu thì Hắc đã tiếp tục, không cho cô có thời gian thích ứng.
Dương Lệ lên vừa đỉnh khoái lạc sao có thể chịu nổi kích thích như vậy, chỉ cảm thấy khoái cảm tưởng chừng đã dâng đến tận cổ, sướng đến mức ngay cả tiếng cũng không thể phát ra, chỉ phải há to miệng hô hấp như con cá mắc cạn.
Cô như món đồ chơi ở trong tay Hắc, hết bị nâng lên lại hạ xuống, khoái cảm không ngừng khiến thần kinh cô tê dại chỉ biết mặc cho Hắc sử dụng mà chơi đùa.
Cơ thể không ngừng run rẩy, cao trào liên tục đã khiến cơ thể cô mất hết ý thức, mọi thứ đều đã bị khoái cảm nhấn chìm, cô rên rỉ, thở dốc, nức nở...
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Dương Lệ cảm nhận được thứ bên trong cơ thể mình hơi run run rồi phóng thích hết tinh khí ra. Cảm giác ấm nóng khiến cô thở dài một hơi rồi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.
...
"Ưm~" Dương Lệ khẽ kêu, cô chậm rãi mở mắt ra thì thấy bên ngoài trời đã tối om, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cô cũng đã thay quần áo khác.
Cô dậy bật điện, đi chân trần vào nhà tắm, sau khi rửa mặt cho tỉnh táo thì ra ngoài lấy chiếc áo khoác mặc vào đi xuống dưới nhà.
Bên dưới Hắc và Bạch đang ngồi đánh cờ với nhau, hai người này rất ít khi ngủ buổi tối lên đêm thường ngồi chơi với nhau. Khi thấy Dương Lệ thì cả hai đều đứng lên cười cười vội dọn bàn.
Vì Dương Lệ đã sớm có lệnh buổi tối hai người họ phải về phòng ngủ, cô biết rõ quỷ hồn lên nhân gian không khác người thường la bao, lo lắng họ thức đêm hại sức khoẻ lên mới ra lệnh đó.
Bạch thì thi thoảng sẽ nghe, Hắc thì thường trốn không nghe. Nhưng hôm nay cả hai bị bắt gặp lên đều xấu hổ vì  họ chả có lý do nào để chối tội cả.
"Bọn tớ sẽ về ngủ ngay" Bạch nói, Hắc cũng gật đầu.
Nhưng Dương Lệ lại lắc đầu, cô ngồi xuống nói: "Hai người ngồi đây, tớ muốn nói vài việc"
Bạch và Hắc nhìn nhau rồi cũng ngồi xuống. Dương Lệ theo thói quen ngả người vào Bạch, một chân gác lên đùi Hắc, sau một hồi điều chỉnh sao cho thoải mái nhất thì cô mới mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
"Hai người có muốn gây chiến với tứ đại gia tộc luôn không?" Dương Lệ hỏi.
Đây là vấn đề quan trọng liên quan đến sự phát triển của Huyết Phủ hội lên cô không tự ý quyết định mà muốn Hắc Bạch cho ý kiến, dù sao tổ chức cũng do ba người họ đứng đầu, những việc lớn lên đồng nhất ý kiến cả ba người.
"Tùy ý cậu, đánh thì đánh thôi" Hắc cười cười nói, hắn từ trước tới nay luôn suy nghĩ đơn giản, cũng không ngán ai bao giờ lên chỉ cần Dương Lệ hạ lệnh thì sẽ lập tức dẫn quân tấn công.
"Quân số chúng ta so với bất kì gia tộc nào cũng không bằng, hơn nữa còn Lam Vân, hắn nhất định không để yên cho chúng ta đâu!" Bạch vuốt tóc Dương Lệ trầm giọng nói.
Dương Lệ ừm nhẹ một tiếng, theo điều tra quân số thì Đoàn gia xếp thứ tư cũng một vạn hai ngàn người, càng lên cao thì càng đông và mạnh hơn. Kim gia đứng đầu khoảng hơn hai vạn, quả thực đủ quét sạch Huyết Phủ hội.
"Thương Minh thành là nơi hàng đầu trong thế giới ngầm, ngũ đại gia tộc càng có mạng lưới quan hệ rộng khắp thế giới, một nhà ngã là rất nhiều nhà khác liên quan. Ngày trước chúng ta diệt Sở gia đã khiến không ít thế lực bên ngoài ảnh hưởng"
Điều Bạch nói cũng là một vấn đề Dương Lệ đau đầu, hiện tại bọn họ đã tạo liên kết lại với không ít thế lực ngày trước quan hệ với Sở gia, coi như giải quyết xong vấn đề này.
Nhưng một khi diệt Đoàn gia thì e rằng một vài kẻ bên ngoài sẽ nhảy vào Thương Minh thành, tệ nhất trong số đó chính là tập đoàn Thiên Vũ, một khi tập đoàn này vào đây sẽ giúp Lam Vân ép lại Huyết Phủ hội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Haiz thật khó nghĩ quá đi!"
"Vậy đừng nghĩ nữa, muộn rồi chúng ta đi ngủ đi"
"Được!"
Dương Lệ ngồi dậy chúc ngủ ngon Hắc, Bạch rồi về phòng tiếp tục mơ mộng trên giường.
Sáng hôm sau Dương Lệ giao cho Hắc nhiệm vụ đi tìm Lam Vân, còn cô với Bạch thì đi đến quán bar Thiên Thủy, đây là một quán mới chiếm được tối hôm qua bởi phân đoàn sáu.
Quán này nằm trên khu Linh Vân, do không thuộc khu trung tâm hay có địa điểm nổi tiếng nào được xây dựng lên chỗ này đa phần là người dân thường sống.
"Tại sao phân đoàn sáu lại chiếm nơi này nhỉ?" Bạch thắc mắc.
Dương Lệ cũng thắc mắc, vì theo cô thấy chỗ này không có giá trị kinh tế hay giá trị chiến lược đặc biệt gì, lúc tới nơi thấy chỉ là một quán bar nhỏ được trang trí theo phong cách cổ điển thì càng thắc mắc hơn.
Vào trong thì bây giờ là buổi sáng lên không có khách, chỉ có năm mươi người của phân đoàn sáu ở đây. Khi thấy Dương Lệ và Bạch thì tất cả đều nghiêm chỉnh gập người cung kính chào.
"Phó đoàn trưởng các cậu đâu?" Dương Lệ hỏi.
Một thành viên đứng ra nói: "Báo cáo đại tỷ, phó đoàn trưởng bọn em đang ở dưới tầng hầm ạ!"
Dương Lệ ồ một tiếng khá ngạc nhiên, cô không ngờ ở đây lại có một tầng hầm. Đi theo sự chỉ dẫn thì đúng là ở chân cầu thang có một cửa ngầm, mở ra bên dưới là đường dẫn xuống tầng hầm.
"Bạch, cậu xuống trước đi" Dương Lệ khẽ nói.
Bạch gật đầu đi xuống, cô thì bám góc áo theo sau, hai người đi khoảng mười năm bậc mới xuống tới nơi. Đập vào mắt cả hai là một căn phòng karaoke, ngồi đang hát là phó đoàn trưởng phân đoàn sáu tên Nhân Kiên.
Hắn vừa thấy Bạch và Dương Lệ thì giật mình vội ra chào, sau khi được Dương Lệ hỏi về việc chiếm nơi này thì hắn mới cười cười nói: "Đại tỷ, cho chị xem cái này"
Hắn nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh phía sau lôi ra một đám nữ sinh và hai tên đàn ông bắt quỳ trên đất. Dương Lệ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
"Đại tỷ, bọn em đã sớm nhận được tin báo có hai tên của Thiên Vân hội ở đây, tối qua đến rình bắt thì thấy chúng đi xuống dưới này. Con mẹ nó, hai tên này không ngờ dám giam một đám nữ sinh!"  Nhân Kiên nói mà kích động muốn đánh người.
Bạch hừ nhẹ, Nhân Kiên cũng hiểu mà lùi ra sau. Dương Lệ nhìn hai gã đàn ông thì thấy trên tay trái có xăm hai chữ Thiên Vân, đây là dấu hiệu nhận biết của Thiên Vân hội.
Huyết Phủ hội cũng có, Dương Lệ cũng xăm nhưng ngoài Hắc, Bạch ra không ít biết ở đâu.
"Lam Vân đang ở đâu?" Cô khẽ hỏi.
Một tên trong số đó hừ lạnh nói: "Nằm mơ ta mới khai, đám Huyết Phủ hội các ngươi rồi sẽ phải trả giá cho vụ Sở gia!"
"Muốn chết!" Nhân Kiên lập tức rút s.ú.n.g chĩa vào đầu tên này.
"Hahaha muốn g.i.ế.c cứ giết, dù sao cũng phải c.h.ế.t thì sợ cái gì!" Tên này cười lớn, vẻ mặt đầy dữ tợn, ánh mắt hiện lên sự căm hận nhìn Dương Lệ, hắn biết rõ nữ nhân trước mặt là kẻ đứng đầu Huyết Phủ hội.
Kể từ khi vụ Sở gia đến nay mỗi thành viên Thiên Vân hội đều hận Dương Lệ thấu xương, vì chính cô đã gài bẫy khiến bọn họ bị Sở Hùng dẫn quân tiến đánh làm hại c.h.ế.t rất nhiều huynh đệ trong hội.
Phải biết mỗi thành viên của Thiên Vân hội đều là thiên binh thiên tướng trên Thiên Đình, để đưa một người xuống phải trả giá rất lớn. Vậy lên bất kể ai c.h.ế.t cũng là tổn thất to lớn, đây còn bị gài bẫy hi sinh vô ích nữa khiến bọn họ vừa nhục vừa hận.
"Ngươi không sợ c.h.ế.t không có nghĩa là đồng bạn ngươi không sợ, Bạch, giao cho anh đó" Dương Lệ nói xong thì bảo Nhân Kiên đưa mấy nữ sinh về nhà.
"Nhớ kĩ không ai được nói gì, nếu không đừng trách chị!" Dương Lệ nhìn mấy nữ sinh nghiêm giọng nói, đám nữ sinh thấy s.ú.n.g đã sợ vội gật đầu liên tục.
Cô cũng đi lên trên ngồi, lát sau khi đang nhâm nhi cốc nước thì Bạch lên trầm trọng nói: "Lam Vân đang ở trường trung học số ba, thật không hiểu kiểu gì mà hắn và hai trăm thành viên đều giả trang học sinh ẩn nấp ở đó"
"Thảo nào tìm không ra"
Dương Lệ thầm nói, cô đã phái đi không biết bao nhiêu người đi tìm mà tên Lam Vân lại trốn ở trường học, cái nơi mà không ai nghĩ tới. Nhưng lần này đã biết, vậy thì phải nhanh chóng thiết kế bẫy để bắt gọn một mẻ mới được.
"Dương Lệ, có muốn chơi một trò chơi không?" Bạch lúc này đột nhiên nói.
"Trò gì?"
"Chúng ta thi xem ai bắt được Lam Vân trước!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện