Khi rắn nhỏ tỉnh ngủ đã là sau giờ ngọ, mở to mắt nhìn nam hài còn đang sao chép kinh Phật, ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào trên người nam hài, biểu tình nghiêm túc chuyên chú làm nó nhìn hồi lâu, duỗi duỗi người, rắn nhỏ cọ cọ góc áo nam hài.

Ánh mắt năm hài dời xuống, cười nói: “Ngươi ngủ hai canh giờ.”

Đôi mắt rắn nhỏ nhìn ra ngoài cửa sổ, “A Ngôn đói bụng không? Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi.”

Nam hài vừa định lắc đầu, bụng lại hợp thời vang lên làm hắn đỏ mặt.

Rắn nhỏ ngẩn người, nhảy lên đầu nam hài, nói: “Ngươi rõ ràng đói bụng, còn nói dối.”

Nam hài sợ rắn nhỏ ra ngoài bị người phát hiện, đói bụng chuyện này cũng không phải một lần hai lần, trước kia hắn thường thường ăn không đủ no, đều là đọc sách cho hết thời gian.

Nhưng hắn không thể nói cho rắn nho đành phải nói: “Không thể bị người khác phát hiện.”

Đôi mắt rắn nhỏ hiện lên một tia giảo hoạt, không đối diện vớ nam hài, cái đuôi vung vung nhảy ra khỏi phòng.

Chỉ có nó muốn để bọn họ nhìn thấy, bọn họ mới nhìn thấy nó, liền tính thấy được, bọn họ cũng sẽ thực thảm.

Chuyện này rắn nhỏ không thể nói cho nam hài, bằng không nam hài sẽ chán ghét nó.

Bất quá lần này rắn nhỏ cũng không gặp được người nào, bên ngoài Phật đường truyền đến âm thanh niệm Phật kinh, làm nó phiền lòng, nhảy lên trên nóc nhà, nhìn xuống  liền nhìn thấy một đám lừa trọc đang quỳ xung quanh một đống than củi niệm kinh.

Rắn nhỏ không thích những con lừa trọc đó, nhân lúc đi ra tìm đồ ăn, nó nghe thấy rất nhiều con lừa trọc nghị luận, phần lớn đều là nói A Ngôn, không có lời nào hay.

Nếu không phải A Ngôn nói, sinh mẹnh của mỗi người đều quý giá, nó đã sớm độc chết mấy con lừa trọc này, nhìn bọn họ đều phiền.

Thu hồi tầm mắt, rắn nhỏ hừ một tiếng, biến mất tại chỗ.

Trở lại Phật đường, sắc trời đã tối sầm, tối hôm qua là ngày mưa, đêm nay bầu trời đầy sao trải rộng, ánh trăng cao cao, một đường trở về ánh trăng chiếu khắp nơi, phảng phất như ban ngày.

Ngọn nến trong Phật đường đã dùng cả một ngày, đã đốt hết, rắn nhỏ nhảy đến cửa sổ nhìn vào bên, đen tuyền, dựa vào ánh trăng mới thấy rõ nam hài ở đâu.

Nam hài ngồi trên đệm hương bồ như lúc nó đi, thân thể không nhúc nhích, ngồi quỳ biến thành ngồi xếp bằng, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn rõ là ngủ rồi hay là làm sao.

Rắn nhỏ cuốn màn thầu nhảy đến trước mặt hắn, vừa lúc đối diện với ánh mắt nam hài, đôi mắt đỏ đậm che kín tơ máu, trên trán xuất hiện đồ án một bông hoa, rõ ràng là một khuôn mặt giống nhau lại làm rắn nhỏ sợ hãi.

Nam hài hé mở khóe môi, giọng nói khàn khàn dị thường, hàn ý tận xương thế nhưng có một tia ôn nhu, “Lại đây.”

Cực kỳ quỷ dị.

Rắn nhỏ càng sợ hãi, hoảng sợ lui về phía sau, đôi mắt bại lộ toàn bộ tâm tư, “Ngươi là ai? Ngươi không phải A Ngôn! A Ngôn đi đâu? Có phải ngươi đã bắt A Ngôn lại? Ngươi trả lại A Ngôn cho ta!”

Nam hài đứng lên, một bước, một bước đi tới chỗ rắn nhỏ, “Ngươi lo lắng hắn ta như vậy?”

Rắn nhỏ không muốn thua khí thế, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nhanh đối diện với đôi mắt kia, lập tức túng, “Ngươi đừng tới đây! Ta…… Ta……”

“Ngươi cái gì?”

“Ta siêu hung!”

“Phụt……”

Nghe thấy hắn cười, rắn nhỏ khó thở, nhe răng lộ ra hàm răng nhòn nhọt, “Ngươi không được cười!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện