Thẩm Ngư nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất bò lên, đỡ tường nghiến răng nghiến lợi liếc người đàn ông kia. May mắn cho gã! Lần sau đừng để cô nhìn thấy! Lướt qua gã từng bước đi về hướng trái ngược, trong người khô nóng càng ngày càng mạnh mẽ, Thẩm Ngư hận không thể xé rách quần áo trên người nằm trên khối băng.
【 Ký chủ, chị......chị không đợi Hà Nhất Trạch tới đây sao? 】
"Chờ hắn lại đây tôi còn có thể xuống giường sao?" Thẩm Ngư thừa dịp còn có một tia ý thức, bước chân nhanh hơn đi ra ngõ nhỏ.
Nghĩ đến biểu tình của hắn khi nói chuyện với Nhan Sanh ở cầu thang, Thẩm Ngư liền cảm thấy nếu lấy cái dạng này gặp Hà Nhất Trạch, chỉ sợ cô sẽ chết trên giường.
Nguyên bản cho rằng nếu có thể khống chế cơ thể, cô có thể đùa giỡn đùa giỡn Hà Nhất Trạch tăng tiến tình cảm một chút, nhưng không nghĩ đến thuốc sẽ mạnh như vậy......
Càng đi về phía trước, hai chân lại càng mềm, từng trận tê dại từ dưới thân tràn ngập đến mỗi một tấc cơ thể, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể tự hỏi, Thẩm Ngư cắn lưỡi cũng không thể làm ý thức khôi phục một chút.
Thân thể ngã về phía trước, tiếp xúc lại là một cái ôm, Thẩm Ngư hơi giãy giụa, giơ tay tát người nọ, người nọ bị Thẩm Ngư tát lui về phía sau vài bước, Thẩm Ngư ngã trên mặt đất, cổ tay đau đớn rốt cuộc làm cô khôi phục một tia lý trí.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, không phải người khác, thế nhưng lại là Lý Thanh Sâm!
Lý Thanh Sâm nhìn khuôn mặt xô đỏ bừng, ôn thanh nói:? "Tiểu Ngư, là ta, Lý Thanh Sâm."
Thẩm Ngư nâng tay, thở dốc một tiếng ngăn cản cậu ta lại đây, "Cách em xa một chút!"
"Tiểu Ngư!"
"Tôi nói anh tránh xa tôi ra!" Thẩm Ngư hai mắt mang theo lạnh lẽo, quỳ rạp trên mặt đất đỡ tường đứng lên, lung lay liền phải té ngã.
【 Cảnh cáo cảnh cáo!! Ký chủ tan vỡ nhân thiết nghiêm trọng trước mặt nam chủ!!! 】
Lý Thanh Sâm muốn đi đỡ, lại bị người nhanh chân đến trước.
Thẩm Ngư rơi vào một vòng tay rộng lớn, mùi hương quen thuộc trên chóp mũi làm cơ thể cô như được một dòng suối mát chảy qua, thoải mái nhịn không được tưởng ôm chặt lấy.
"Hà Nhất Trạch!" Mặt Lý Thanh Sâm âm trầm, tiến lên định kéo Thẩm Ngư qua đó.
Hà Nhất Trạch bế Thẩm Ngư lên, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cô ấy là em gái tôi."
Lý Thanh Sâm lại cười lạnh một tiếng, "Em gái? Có chắc cậu chỉ đơn giản xem cô ấy là em gái không?"
Hà Nhất Trạch không nhiều lời nữa, sải bước rời đi.
Lý Thanh Sâm giơ tay, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Nhất Trạch, "Sử dụng thuốc tê."
【 Chủ nhân, ngài không thể sử dụng đạo cụ với nam phụ. 】
"Cút!"
【.........】
*
Trên đường đi về nhà, cảnh đêm tươi đẹp bao phủ bám vào bóng dáng hai người.
Cha Thẩm cùng Hà mẫu đi sang nhà họ hàng, nguyên nhân chính là vì thế Thẩm Ngư mới có thể sử dụng xuân dược, nhưng cô không nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Ý thức dần dần biến mất, mùa đông mà Thẩm Ngư nóng cả người toát mồ hôi, tay kéo khóa áo, muốn cởi quần áo ra.
Một bàn tay to cầm cổ tay của cô, cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng truyền đến làn da Thẩm Ngư, tựa trấn an trái tim cô.
"Nóng...... Em nóng......" Thẩm Ngư thần chí không rõ, cọ cọ trên cổ Hà Nhất Trạch.
Con ngươi Hà Nhất Trạch càng thêm ám trầm, nắm chặt cổ tay cô, ôm cô đi nhanh vào nhà, đóng cửa lại đi vào.
Thẩm Ngư tựa như rắn vặn vẹo trên người Hà Nhất Trạch, tay nhỏ nóng bỏng từ dưới bụng hắn đi lên ngực, tác loạn sờ tới sờ lui.
Hà Nhất Trạch hơi thở rối loạn, cắn chặt răng nhịn lại, bước đi hỗn độn vào phòng, khóa cửa ngay sau đó đặt Thẩm Ngư lên giường.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
【 Ký chủ, chị......chị không đợi Hà Nhất Trạch tới đây sao? 】
"Chờ hắn lại đây tôi còn có thể xuống giường sao?" Thẩm Ngư thừa dịp còn có một tia ý thức, bước chân nhanh hơn đi ra ngõ nhỏ.
Nghĩ đến biểu tình của hắn khi nói chuyện với Nhan Sanh ở cầu thang, Thẩm Ngư liền cảm thấy nếu lấy cái dạng này gặp Hà Nhất Trạch, chỉ sợ cô sẽ chết trên giường.
Nguyên bản cho rằng nếu có thể khống chế cơ thể, cô có thể đùa giỡn đùa giỡn Hà Nhất Trạch tăng tiến tình cảm một chút, nhưng không nghĩ đến thuốc sẽ mạnh như vậy......
Càng đi về phía trước, hai chân lại càng mềm, từng trận tê dại từ dưới thân tràn ngập đến mỗi một tấc cơ thể, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể tự hỏi, Thẩm Ngư cắn lưỡi cũng không thể làm ý thức khôi phục một chút.
Thân thể ngã về phía trước, tiếp xúc lại là một cái ôm, Thẩm Ngư hơi giãy giụa, giơ tay tát người nọ, người nọ bị Thẩm Ngư tát lui về phía sau vài bước, Thẩm Ngư ngã trên mặt đất, cổ tay đau đớn rốt cuộc làm cô khôi phục một tia lý trí.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, không phải người khác, thế nhưng lại là Lý Thanh Sâm!
Lý Thanh Sâm nhìn khuôn mặt xô đỏ bừng, ôn thanh nói:? "Tiểu Ngư, là ta, Lý Thanh Sâm."
Thẩm Ngư nâng tay, thở dốc một tiếng ngăn cản cậu ta lại đây, "Cách em xa một chút!"
"Tiểu Ngư!"
"Tôi nói anh tránh xa tôi ra!" Thẩm Ngư hai mắt mang theo lạnh lẽo, quỳ rạp trên mặt đất đỡ tường đứng lên, lung lay liền phải té ngã.
【 Cảnh cáo cảnh cáo!! Ký chủ tan vỡ nhân thiết nghiêm trọng trước mặt nam chủ!!! 】
Lý Thanh Sâm muốn đi đỡ, lại bị người nhanh chân đến trước.
Thẩm Ngư rơi vào một vòng tay rộng lớn, mùi hương quen thuộc trên chóp mũi làm cơ thể cô như được một dòng suối mát chảy qua, thoải mái nhịn không được tưởng ôm chặt lấy.
"Hà Nhất Trạch!" Mặt Lý Thanh Sâm âm trầm, tiến lên định kéo Thẩm Ngư qua đó.
Hà Nhất Trạch bế Thẩm Ngư lên, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cô ấy là em gái tôi."
Lý Thanh Sâm lại cười lạnh một tiếng, "Em gái? Có chắc cậu chỉ đơn giản xem cô ấy là em gái không?"
Hà Nhất Trạch không nhiều lời nữa, sải bước rời đi.
Lý Thanh Sâm giơ tay, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Nhất Trạch, "Sử dụng thuốc tê."
【 Chủ nhân, ngài không thể sử dụng đạo cụ với nam phụ. 】
"Cút!"
【.........】
*
Trên đường đi về nhà, cảnh đêm tươi đẹp bao phủ bám vào bóng dáng hai người.
Cha Thẩm cùng Hà mẫu đi sang nhà họ hàng, nguyên nhân chính là vì thế Thẩm Ngư mới có thể sử dụng xuân dược, nhưng cô không nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.
Ý thức dần dần biến mất, mùa đông mà Thẩm Ngư nóng cả người toát mồ hôi, tay kéo khóa áo, muốn cởi quần áo ra.
Một bàn tay to cầm cổ tay của cô, cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng truyền đến làn da Thẩm Ngư, tựa trấn an trái tim cô.
"Nóng...... Em nóng......" Thẩm Ngư thần chí không rõ, cọ cọ trên cổ Hà Nhất Trạch.
Con ngươi Hà Nhất Trạch càng thêm ám trầm, nắm chặt cổ tay cô, ôm cô đi nhanh vào nhà, đóng cửa lại đi vào.
Thẩm Ngư tựa như rắn vặn vẹo trên người Hà Nhất Trạch, tay nhỏ nóng bỏng từ dưới bụng hắn đi lên ngực, tác loạn sờ tới sờ lui.
Hà Nhất Trạch hơi thở rối loạn, cắn chặt răng nhịn lại, bước đi hỗn độn vào phòng, khóa cửa ngay sau đó đặt Thẩm Ngư lên giường.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
Danh sách chương