Thẩm Ngư: "........."

Hệ thống! Sao không nhắc tôi Mộ Cung Mặc đã tỉnh?? 【 Không...không phải, tôi đã kiểm tra Mộ Cung Mặc còn say a! Không... Không có tỉnh lại a! 】

Thẩm Ngư mày nhăn lại, nhấc chân đi về phía Mộ Cung Mặc, vừa đi vừa sửa sang lại áo, sắc mặt trong nháy mắt khôi phục lại bộ dạng nhút nhát sợ sệt.

"Mộ... Mộ Cung Mặc?"

Mộ Cung Mặc hai tròng mắt thâm sâu không thấy đáy, không có một tia men say, khuôn mặt lạnh lùng bị tóc đen che khuất hơn phân nửa. Nếu không có mùi rượu trên người, người khác còn không biết hắn đã uống rượu.

Nơi nào có thể nhìn ra bộ dạng say rượu như vừa rồi.

Thẩm Ngư vẫy vẫy tay, người nọ không có phản ứng gì, vừa muốn thu tay lại, cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, ngay sau đó thân thể bị người nọ kéo vào ngực, hai người ngã xuống giường lớn mềm mại.

"........." Thẩm Ngư giãy giụa muốn tránh ra, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô sao có thể làm được.

Mộ Cung Mặc gắt gao ôm cô, yết hầu phát ra khàn khàn thanh âm, thêm vài phần yếu ớt: "Đừng đi...... Có thể đừng đi được không...... Thẩm Ngư..."

Thẩm Ngư thân hình chấn động, giãy giụa đều quên, thật lâu sau bên tai mới truyền tới tiếng hít thở có quy luật.

【 Ký... Ký chủ...... Mộ Cung Mặc tất cả chỉ số đều bình thường, không có dị thường. 】

Thẩm Ngư: "Hắn có ký ức?"

【 Không có, nằm mơ cũng chỉ mơ thấy bóng dáng, căn bản không biết tên, tôi cũng không rõ tại sao lại như vậy, ký chủ yên tâm, tôi sẽ phản hồi lỗi sai này cho Chủ Thần. 】

Thẩm Ngư hít sâu một hơi, chậm rãi thơt ra, hơi thở vững vàng một ít, thân thể buông lỏng biếng nhác, cơn buồn ngủ mãnh liệt đánh úp lại, nhắm mắt lại ngủ.

Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên giường có hai người đang ôm nhau ngủ, lộ ra một tia nhu sắc.



Sáng sớm, Thẩm Ngư đột nhiên bị đá xuống giường, mông đau truyền tới toàn thân, chợt tỉnh lại, vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt âm trầm của người kia.

Thẩm Ngư một câu ngọa tào nghẹn trong cổ họng, sắc mặt biến đổi, thất tha thất thểu bò dậy từ trên mặt đất, sắc mặt mơ hồ không phát hiện được trên vai trống rỗng, áo tắm trượt xuống trên tay, lộ ra bả vai tuyết trắng cùng một nửa bên ngực.

Mộ Cung Mặc còn đắm chìm trog phẫn nộ, nhưng đôi mắt đi xuống, lại nhìn thấy một mảnh trắng nõn mềm mại, đôi mắt nóng rực, vội vàng dời ánh mắt, mặt nóng như bị lửa đốt, một đường đốt tới ngực, kịch liệt nhảy lên.

Thẩm Ngư mơ mơ màng màng xoa mắt, không đeo kính mọi thứ đều mơ hồ, đầu cũng không có phản ứng lại, nâng lên tay nhỏ sờ sờ phía trước, lại sờ vào một vật gì đó cứng rắn.

Mộ Cung Mặc cả người run lên, bỗng chốc lui về phía sau mấy chục bước, từ trên giường tập tễnh nhảy xuống sàn nhà, đôi mắt sắc bén nhìn cô, lại nhìn thấy một mảnh tuyết trắng, hốt hoảng dời đi, ngữ khí không xong rống giận: "Cậu đang làm gì!?"

Thẩm Ngư buồn cười nhưng nhịn xuống, trên mặt vẫn là bộ dạng ngây thơ mờ mịt bộ, tay sờ đến trên tủ đầu giường, khi lấy được mắt kính mang lên, lúc này mới thấy rõ mọi thứ.

Sau khi nhìn thấy Mộ Cung Mặc, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, hoảng sợ xin lỗi: "Thực... Thực xin lỗi......"

Mộ Cung Mặc giơ tay xoa xoa thái dương, không nghĩ ra tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt nhìn về phía nơi khác, nhịn xuống tức giận hỏi: "Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

"...... Tôi... Tôi không dám nói......" Thẩm Ngư lắp bắp cúi đầu, sợ hãi nói.

"Tôi cho cô nói!" Mộ Cung Mặc thanh âm lạnh băng.

___________________

Vote vote vote🎉🎉🎉
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện