Bắc Hạ Thôn, thôn trấn cũng không tính là quá rộng lớn, nhân khẩu ước chừng khoảng hơn một trăm, những ngôi nhà được dựng lên san sát nhau, mùi khói bếp từ trong những ngôi nhà bốc lên hoà quyện với một loại khí hậu âm u làm cho nơi đây rất yên bình.

Trường Nam di chuyển tới một con ngõ nhỏ, đi vào bên trong cho tới cuối đường hắn dừng chân trước một ngôi nhà, ngôi nhà này không lớn cũng không nhỏ, đi vào bên trong lúc ngôi nhà có hai gian phòng, trên chiếc bàn gỗ vẫn còn nằm đó tẩu thuốc, chén trà đã nguội và những mẩu vụn bánh còn vương vãi.

Trường Nam ngồi xuống trong lòng âm trầm, thời gian một ngày cứ như vậy mà trôi qua, hoàng hôn trong Bắc Hạ Thôn, những tia sáng phiếm hồng rũ xuống, người dân trong thôn cũng di chuyển trở về sau một ngày làm việc, tiếng nói cười bàn tán cứ thế vang vọng ra khắp thôn.
Bóng tối phủ xuống, đêm thứ hai bên trong Linh Đấu Bí Cảnh, Trường Nam bên trong gian nhà đang nhắm mắt đả toạ, mọi chuyện dường như không có gì xảy ra thế nhưng lúc này hai con mắt của hắn từ từ mở ra.

Ở trong một gian phòng ngủ, một cái bóng vụt qua xuất hiện, đầu tiên là mơ hồ sau đó liền là ngưng thực hiện ra bộ dáng của một lão già.

Bộ dáng này so với lão trưởng thôn là hoàn toàn đồng dạng, duy chỉ có gương mặt của lão lúc này vô cùng quỷ dị, mái tóc xù xoã xuống, hàm răng vàng khè, gương mặt chỗ nồi chỗ nõm, hai hốc mắt đen ngòm nhìn thấy mà ghê người.

Một tia tử khí từ từ tại bàn tay lão già bắn ra tiếp cận gần tới Trường Nam, nhưng ngay khi tia tử khí này chỉ còn cách Trường Nam một bàn tay bỗng có một đầu lưỡi kiếm vô thanh vô tức cắm mạnh xuống chặn đứng tia tử khí này:
“Lão gia hoả diễn thế đủ rồi!”

Trường Nam âm trầm, hắn ngay khi bước chân vào ngôi làng này đã nhận thấy nhiều điểm không đúng, bên trong lời nói của lão già lộ ra nhiều manh mối, tỷ như việc trước đó đã có tu sĩ ngoại giới tới đây, lý do vì gì mà tu sĩ này lại chỉ thu đi một đạo ác hồn rồi rời đi, lại tỷ như việc Trường Nam có đề cập tới linh thạch, rõ ràng thứ tiền tệ tế bái ở đây với linh thạch là hoàn toàn khác biệt.

Trường Nam nhoáng người dậy đang định thi triển thuật pháp lúc bỗng con ngươi hắn co rụt lại, lão già quỷ dị kia cười lạnh một tiếng:

“Biết cũng đã muộn.”

Sau đó lão ngâm chú ngữ, quyền trượng trên tay lão có treo một đạo chuông, lão lắc quyền trượng một cái, tiếng chuông kêu lên leng keng một tiếng, thân thể lão già dần dần mơ hồ.
Mà căn phòng này cũng kịch liệt lắc lư, Trường Nam tâm thần chấn động, căn phòng bắt đầu thu hẹp lại với một tốc độ mắt thường có thể trông thấy, Trường Nam bên trong kịch liệt dãy dụa thế nhưng tất cả đều vô ích, căn phòng nhỏ lại sau đó biến thành một chiếc quan tài nằm bất động trên mặt đất.

Lão già thân ảnh xuất hiện, tiếp sau đó toàn bộ người dân trong thôn cũng đều xuất hiện, có điều trên mặt bọn chúng đều xuất hiện những nét cười quỷ dị đến cực điểm.

Giữa đêm người dân trong thôn lại vác theo một chiếc quan tài, trên đỉnh đầu ai nấy đều đeo khăn vải trắng, tiền giấy tung bay lên không trung, tiếng kèn thổi vang vọng khắp thôn trấn, rơi vào tai Trường Nam lúc đem hắn tâm thần tỉnh lại.

Thế nhưng quan tài này cũng hết sức quỷ dị, nó phong bế toàn bộ thuật pháp của Trường Nam, hắn vậy mà bây giờ khắp người đều không cử động nổi.

Tiếng lão già bên ngoài cất lên:

“Tế bái xong lần này một trăm năm nữa chúng ta sẽ lại yên ổn, hôm nay vận khí của chúng ta không tệ, không chỉ một mà đến tận hai tên ngoại giới.”

Tiếng cười quỷ dị cứ thế vang vọng, lão già quyền trượng trên tay lắc lắc một tiếng, một tiếng chuông leng keng kêu lên:

“Thiên linh linh, địa linh linh, chúng con ở đây, sống tại dưới vực này chỉ để dâng hiến cho ngài, chúng con nguyện dâng hiến cho ngài hết thảy, nhân cách, huyết nhục, mong ngài một đường bình an, tế phẩm đã xong, duyên khởi!”

Sau đó là từng tiếng leng keng leng keng liên tiếp, gió lạnh thổi tới, trong Bắc Hạ Thôn dần dần xuất hiện sương mù lờ mờ, những tia tà niệm bắt đầu xuất hiện, tất cả thôn dân đều đồng loạt quỳ xuống, hai lòng bàn tay chập vào nhau không ngừng bái lạy.

Một tiếng bước chân quỷ dị truyền tới, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhưng không một ai nhìn thấy thân ảnh kia cả, có chăng chỉ có nhìn thấy từng đạo bước chân to lớn in hằn trên mặt đất.

Trường Nam cảm nhận được một luồng khí tức tà ác đang đến gần, bước chân kia đi đến chỗ hai quan tài đang nằm đó, nắp của một chiếc quan tài vô thanh vô tức được mở ra, bên trong là thân ảnh của một tu sĩ Tây Uyên Tông, người này dãy dụa, nhưng thân thể như không làm chủ được mà bay lên, chỉ thấy vành mắt của tu sĩ này đỏ tươi sau đó một cái miệng thật lớn mở mạnh ra cắn đứt thân thể của tu sĩ này.

Huyết nhục bay lên tung toé, tiếng cắn nuốt truyền tới, tu sĩ này thân thể chỉ còn một nửa, phần đầu đã bị ăn đi, mà phần chân của hắn thì vẫn còn đang ngoe ngoẩy.

Trường Nam tâm thần nhấc lên từng trận mưa to gió lớn, hắn kịch liệt dãy dụa, thế nhưng hết thảy đều vô dụng, một khoảng thời gian sau quan tài hắn đang nằm rung lên một cái, nắp quan tài từ từ mở ra lộ ra từng đạo khe hở, sau đó nó liền là bật mạnh ra phía ngoài.

Chỉ thấy thân thể Trường Nam được một bàn tay vô hình nắm lên, sau đó Trường Nam tâm thần như chấn động, hắn cảm nhận được có một đạo ánh mắt khủng bố đang nhìn mình, ánh mắt này như đang thăm dò.

Sau đó điều kì dị đã xảy ra, chỉ thấy thân thể Trường Nam bỗng được thả lỏng, vô số khí tức tà ác lúc này dần dần tan biến, sương mù dày đặc cũng tản đi, mọi thứ lại trở về như thường.

Trường Nam cảnh giác, thế nhưng hết thảy hắn đều không có nhận bất cứ thương tổn nào, mà tu vi cũng đã khôi phục trở lại.

Lão già và toàn bộ thôn dân trong trấn thấy một màn sương mù tản đi đều đồng loạt thở ra một hơi nhẹ nhõm:

“Cuối cùng nghi thức cũng xong, tiếp sau chúng ta sẽ có một trăm năm yên ổn.”

Thế nhưng lúc này lão già con ngươi trợn tròn, trước mắt lão xuất hiện một thân ảnh thiếu niên, tóc đen dài không ngừng tung bay, trên tay còn đang cầm một thanh kiếm nhìn về phía lão và thôn dân.

Trường Nam không để cho tất cả kịp phản ứng, lôi mệnh sử dụng chém tới từng người rồi lại từng người, hắn sát khí tích tụ đến cực điểm, toàn thân tu vi bộc phát gϊếŧ hết tất cả.

Bắc Hạ Thôn loạn lạc, thế nhưng Trường Nam tu vi thực sự khủng bố, chỉ trong vài sát na hắn đã gϊếŧ hết người dân trong thôn trấn này, ác hồn đản sinh trên người bọn chúng hắn cũng là hấp thụ toàn bộ, những đạo xiềng xích trong cơ thể cũng đã có dấu hiệu nứt vỡ.

Sự việc quỷ dị tại Linh Đấu Bí Cảnh khiến cho Trường Nam không khỏi cảnh giác, đặc biệt đối với tia khí tức tà ác kia, mà loại khủng bố này hắn cũng không hiểu lý do vì gì mà lại biến mất trong khoảnh khắc vừa rồi.

Gác lại tâm tư này, Trường Nam mang theo một đường cảnh giác rời đi Bắc Hạ Thôn, tiếp tục tiến sâu vào bên trong Linh Đấu Bí Cảnh.



Ngày thứ ba bên trong Linh Đấu Bí Cảnh, Trường Nam một đường di chuyển chém gϊếŧ, hắn đang điên cuồng thu thập ác hồn, lại nói Trường Nam rất quan tâm đến tu sĩ Khôi Âm Tông, bởi vì trên người tu sĩ Khôi Âm Tông đều có ít nhất mười khôi lỗi tương đương với mười đạo ác hồn.

Mà hiện giờ Trường Nam càng là phát hiện ra nhiều bí ẩn bên trong Linh Đấu Bí Cảnh, bên trong Linh Đấu Bí Cảnh nguyên lai là cũng có sự sống, đặc biệt hơn là còn có tu sĩ, những tu sĩ này đều được sinh ra bên trong Bí Cảnh nên được gọi là tu sĩ Linh Đấu Vực, mà Trường Nam trong mắt các tu sĩ Linh Đấu Vực này được xem như tu sĩ ngoại vực.

Tu sĩ Linh Đấu Vực cũng rất mong sự kiện trăm năm mở cửa này của Linh Đấu Bí Cảnh, bởi vì lần mở cửa này cũng chính là cơ hội cho bọn chúng thu hoạch tài nguyên tu hành, săn gϊếŧ những tu sĩ ngoại vực để làm tế phẩm.

Ở trong Linh Đấu Bí Cảnh có một toà cung điện được gọi là Linh Đấu Vương Cung, cung này bên trong có những tồn tại rất khủng bố, bọn chúng một mặt ngủ say, chỉ khi đói bụng bọn chúng mới phát tiết làm cho chúng sinh Linh Đấu Vực lầm than, vì thế cho nên sinh linh Linh Đấu Vực mỗi trăm năm sẽ đều phải dâng lên tế phẩm, nếu không sẽ không thể yên ổn mà tu hành.

“Linh Đấu Vương Cung.”

Trường Nam lẩm bẩm một đường di chuyển, mà khoảng thời gian này hắn cũng đã diệt sát không ít tu sĩ, chiến lợi phẩm thu được về tay cũng hết sức phong phú.

Linh Đấu Bí Cảnh rộng lớn, Trường Nam cũng là hiểu được, bên trong Linh Đấu Bí Cảnh cũng có nhiều cái tông môn của Linh Đấu Vực, Linh Hà Tông là một trong những tông môn này.

Linh Hà Tông, tông môn nằm lưng chừng trên một ngọn núi, bên trong có rất nhiều toà phủ đệ, mà tu sĩ thì rất đông đúc, lão tổ tông này cảnh giới đã là Kim Đan tu sĩ.

Linh Hà Tông những ngày này đang không ngừng ban phát nhiệm vụ đưa chúng đệ tử ra bên ngoài săn gϊếŧ tu sĩ ngoại vực đoạt lấy pháp khí và tài nguyên tu hành.

Trường Nam một đường này đã gϊếŧ qua không ít tu sĩ Linh Hà Tông, thế nhưng đối với những tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ Trường Nam chỉ còn cách phải ẩn tàng chạy trốn.

Trường Nam cắn răng, hắn sau khi gϊếŧ chết một tu sĩ Linh Hà Tông sau đó liền dùng Hắc Thư mô phỏng lại tên tu sĩ này, sau đó Trường Nam đi tới Linh Hà Tông, hắn tin nơi đây cũng sẽ cung cấp cho hắn không ít ác hồn.

Linh Hà Tông phía xa xa xuất hiện, tông này lúc này rất ít người còn ở bên trong, phần lớn đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, Trường Nam đi tới khu nội môn lúc bỗng có một bàn tay đặt lên vai hắn:

“Bắc Hà, ngươi là mới về sao, hôm nay có thu hoạch gì không?”

Trường Nam liếc mắt, chỉ thấy bên cạnh hắn là một tu sĩ đầu trọc, làn da trắng nõn, khuôn mặt cân đối, bộ dáng rất thân mật.

Trường Nam lắc đầu:

“Thu hoạch không tốt, ngươi cũng biết tu sĩ ngoại vực về tu vi rõ ràng phần lớn là hơn chúng ta rất nhiều mà.”

Tu sĩ trọc đầu kia cười cười, sau đó vỗ vỗ bả vai Trường Nam:

“Bắc Hà ngươi còn nhớ không, ba tháng trước chúng ta gieo xuống một hạt giống thần bí bây giờ nó cũng đã nảy mầm rồi.”

Sau đó tu sĩ trọc đầu liền là dẫn theo Trường Nam đi về một vườn thảo dược, chỉ thấy bên trong có một lão già râu tóc điểm bạc đang ngồi đó phe phẩy quạt giấy, trên miệng lão không ngừng thở phì phò một cái tẩu thuốc:

“Bắc Hà, Phi Nguyên, các ngươi hôm nay lại tới?”

“Đổng Hoa sư thúc, chúng ta xem một chút mầm giống đằng kia.”

“Vào đi, cẩn thận không lại làm chết số dược hoa bên cạnh.”

“Đa tạ sư thúc!”

Phi Nguyên chấp tay hành lễ sau đó mang theo Trường Nam đến một khu vực bên trong vườn thảo dược, hắn gương mặt hưng phấn pha lẫn chút chờ mong nói ra:

“Bắc Hà ngươi xem.”

Trường Nam quét ánh mắt tới hạt mầm kia, thế nhưng lúc này ánh mắt hắn cứng đờ, gương mặt lộ ra vẻ không thể tin vào mắt mình, chỉ thấy hạt mầm trước mặt kia bộ dáng vậy mà so với Bạch Cốt Liên Hoa trong cơ thể mình không sai biệt lắm.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện