Giống Rồng
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười hai
Thành Phục Hòa Lý Toàn giết sói lang.
Mất tướng tài quân châu Phong sinh loạn.
Chương 12.2 Nga Tú giết kẻ thù năm xưa, Tồn Thành tiễn biệt người em tốt
Trương Sang lại dùng roi mây đánh trúng con chó đang đứng trực miếng thừa, tiểu bậy vào đống lửa. Sang nổi cơn đùng đùng quát mắng:
- Loài chó ngu xuẩn. Mày không biết bổn tướng đang làm nhiệm vụ hay sao mà đứng cản đường ta. Bay đâu, đã qua canh tý, ngày mười sáu mau mang con chó đó đi thịt.
Đám binh sĩ đứng trên thành bụng đói cồn cào, ánh mắt thòm thèm thấp thỏm nhìn xuống. Lý Toàn đi phía sau, thi thoảng trông ra thấy cảnh tượng chướng mắt liền sai quân lính mở cửa thành, lại cho tên người Thổ mở lời đón quân của Trương Sang vào:
- Diên đại nhân có lời mời tướng quân vào trong thành. Ngài ấy vừa đi về tới phủ. Cảm phiên tướng quân đã phải chờ đợi bấy lâu.
Trương Sang hếch miệng, lên ngựa đắc ý hiên ngang bước vào trong thành. Gã lấy chiếc tăm xỉa xỉa, nói lời mỉa mai:
- Loài chó cũng đâu có ngu. Nghe thấy ta gườm một tiếng mà đã co vòi sợ hãi, kính nể ta vài phần.
Đoàn quân của Trương Sang lục đục theo cửa thành bước vào. Đám quân kinh hãi trước cảnh tượng máu me, thây xác đầy đường. Mùi ôi thối xộc thẳng vào mũi khiến Trương Sang nôn nao, mơi ra hết chỗ thịt rượu khi nãy. Trương Sang ho sù sụ hỏi:
- Trong thành vừa có chiến sự gì mà thây xác lại nhiều đến vậy. Nghe Diên Hách nói có cướp đến phá thành, không ngờ lại ác liệt đến thế. Máu vẫn còn đỏ tươi, các ngươi vẫn còn đang dọn dẹp bên trong thành từ bấy giờ à. Diên Hách hiện đang ở chỗ nào.
Tên lính được cắt cử ra đón tiếp Trương Sang chạy theo cúi đầu bẩm lại:
- Dạ bẩm tướng quân. Diên đại nhân hiện đang ở bên trong phủ lo việc dọn dẹp thành phủ để đón Trương tướng quân vào trong thành.
Trương Sang ngả người trên ngựa đong đưa:
- Ra là Diên Hách trốn trong thành để dọn đống xác này. Không phải đám quân lính châu Phong đánh tới thành phủ hay sao. Ta nghe đám người châu Phong đó hung hãn và sẵn sàng liều chết tới cùng.
- Thật là may mắn cho thành Phục Hòa có Trương tướng quân tới kịp thời cứu giúp. Vừa bị đám cướp toàn thân mặc Hắc y tới cướp phá, sức còn chưa kịp hồi lại nên Diên đại nhân ra lệnh giữ chặt cửa thành đề phòng bất trắc. Lại nghe có đám quân lính đi từ phía thành Nà Lữ tới nên càng phải đề phòng. Để đại nhân phải đứng ngoài thành cũng là cái khó cho Diên đại nhân.
Có tên giám quân chạy tới thì thầm với Trương Sang:
- Bẩm tướng quân, bọn mật thám báo về có dấu chân, người ngựa đi từ bìa rừng phía nam vào trong thành. Quân ta vừa bắt được một tên lính trong thành này chạy trốn. Tên đó nói thành đã bị giết hết, không còn một bóng người, kể cả Diên Hách cũng bị bọn áo đen đó chặt đầu. Nay lại có rất nhiều binh lính trong thành, mà người trong thành chết rất nhiều tên kia lại nói lời thao thao, không tỏ mặt tiếc thương hay đau buồn gì cả. Xin tướng quân hãy cẩn trọng.
Có tiếng hô lớn từ trên thành:
- Giết! Giết chết Trương Sang bảo toàn tính mạng.
Một mũi tên bắn trúng tên giám quân, Trương Sang đỡ lấy lấy hắn đang khuỵu chân xuống. Máu chảy đầy tay, đầm đìa ra cả người tên giám quân. Từ phía sau một mũi giáo đâm trúng, một đòn côn đập trúng gáy khiến hắn dúi dụi dập mặt xuống đất chết tươi.
Từ trên thành, Lý Toàn hét lớn:
- Trương Sang là tên giáp hoa mang kích. Đứng cạnh kẻ mà các ngươi vừa đâm trúng.
Cửa thành đóng sập, quân của Trương Sang bị chia làm đôi, kẻ ngoài người trong thành hỗn loạn giao chiến với quân Lý Toàn.
Nga Tú Du Thủy dùng tiêu thổi một điệu nhức tai khiến toàn quân địch phía ngoài inh tai nhức óc bỏ vũ khí chạy vào rừng cây để tránh đi thứ âm thanh ma mị ấy. Chỉ trong chốc lát, trong thành xác cũ còn chưa nguội, xác mới máu ấm lại phủ khắp.
Cả thành tang thương, máu chảy, đầu rơi nhiều như lá trong rừng rụng những ngày cuối thu.
Trương Sang cầm kích xông tới chém loạt lính ngã xuống như ngả dạ, Lý Toàn nhảy lên yên ngựa dụ Sang vào trong một tửu quán. Biển hiệu sập sệ, những hũ rượu chất đầy máu tươi, trên bàn rượu là ngũ tạng của đám quân lính, khách qua đường bị chém giết còn chưa hết mùi tanh của máu. Ngồi quanh những chiếc bàn ấy là những xác người đang nằm ngồi nhiều tư thế, kẻ cổ lìa, người mắt mở thô lố, đầu vỡ, chân tay rời rạc tung tóe khắp quán. Áo rách, khố bung, tàn tạ trong mùi cháy khét từ gian bếp bốc lên.
Lý Toàn cầm một vò rượu dốc ngược, máu tươi đổ ra đầm đìa cả áo. Chàng ta vội nôn thốc tháo, cầm chắc đao ngắn trong tay, lưng gù mai rùa, miệng nhoen cười mà không khác kẻ đang mếu máo.
Trương Sang cười khểnh:
- Chỉ là một tên dị dạng lưng còng, cha ngươi hay vợ ngươi chết mà mặt mày chảy xị xuống.
Lý Toàn cầm đoản đao đạp lên chiếc bàn, vung đòn hiểm chém ngang khuôn mặt họ Trương. Họ Trương vung kích phản đòn nhưng sức chém của đoản đao khiến họ Trương bất giác không giữ được thăng bằng vung kích khỏi tay.
Lý Toàn dùng ám khí trộm phi về phía Trương Sang trúng lúc họ Trương vừa rút kiếm ra khỏi bao đỡ được. Trương Sang dùng chân đạp chiếc kích nằm dưới đất lao thẳng về phía Lý Toàn, chàng né được đứng trên hai chiếc ghế dài, chân dạng xuống tấn, mặt đăm đăm nhìn Trương Sang.
Trương Sang tiếp tục buông lời thóa mạ:
- Giống chó cùng đường cắn càn. Xem nhà ngươi có tài nghệ gì nào, giặc chân dài mai rùa.
Lý Toàn vuốt cằm, tay nắm chắc đao nhảy xuống dưới sàn nhà đi vòng vòng chỉ vào mặt họ Trương:
"Cái tên thất phu nhà ngươi. Đừng có già mồm. Ta đây vốn dòng dõi Uy mãnh Oanh liệt Phụ tín Đại vương Lý Ông Trọng. Tổ mẫu là Hoàng phi Bạch Tĩnh Cung con gái của tổ đế người Hoa Hạ. Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ là Lý Toàn."
Trương Sang nhìn Lý Toàn một lượt từ trên xuống, ánh mắt khinh miệt, phỉ nhổ buông lời xỉ nhục Lý Toàn. Chàng nghiến răng, chân mím nền đất khiến sàn nhà nứt toác, tay nắm chặt chuôi đao vỡ vụn thành hạt nhỏ.
Trương Sang thất kinh lui lại vài bước. Lý Toàn tung hạt nhỏ về phía Trương Sang, đoản đao ném sượt mái đầu Trương Sang, búi củ hành rụng xuống sàn đất.
Trương Sang chạy ra ngoài ôm lấy một tên lính lấy chiếc đuốc ném về phía quán rượu. Lửa bén nhanh cháy rụi sập quán.
Lý Toàn bước ra, tay nắm hai đấm, lưng còng chân dạng bước từng bước từ quán rượu đang cháy hừng hực tới chỗ Trương Sang đang cố chém giết quân của Lý Toàn. Trương Sang dùng kiếm xông tới hòng chém Lý Toàn, Toàn rút cây tiêu khi nãy chàng thổi đuổi quân địch ra đỡ kiếm. Kiếm mẻ, Trương Sang bật lại phía sau chừng năm bước.
Lý Toàn nhân lúc Trương Sang còn chưa lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của hắn chạy tới dùng đòn cước hậu tung trúng hàm dưới của hắn. Hắn rút kiếm toan chém trúng chân của chàng nhưng kiếm thêm lần nữa bị mẻ mà chân chàng chẳng hề hấn gì.
Trương Sang thảng thốt:
- Là thứ võ thuật kỳ quái gì mà khiến chân ngươi có thế cứng như sắt đá. Có lẽ nào là Liêu gia thập thất quái chiêu.
Lý Toàn rút từ ống chân một cây thiết bổng đầu rồng, xông tới đánh Trương Sang miệng hét lớn "Hầu hổ xà ưng long nhất cước".
Cú đánh từ trên giáng xuống uy lực như dũng thần, Trương Sang dùng kiếm đỡ chiêu mà kiếm gãy làm đôi, mũi kiếm văng trúng ngực trái của chính hắn. Nền đất lún sụt, đầu gối hắn như vỡ tung, xương trắng đâm thủng gối hắn lòi ra. Tay của Trương Sang các gân đứt lìa, mạch máu vỡ tung. Cả người sưng mọng, phù tím từ gáy đến hông. Khuôn mặt khô máu, không còn sự sống, Trương Sang nằm sấp mặt xuống nền đất đỏ dưới trăng.
Tướng cầm đầu đã chết, toán quân triều đình còn sót lại số ít trong thành đều giơ tay chịu trói. Lý Toàn lập tức cho nấu cơm lấy lá chuối nắm thành từng nắm nhỏ, mỗi lính hai đến ba nắm vội vã hành quân trở về phía tây.
Đi hơn nửa ngày đường, phó tướng của Lý Toàn là Đào Khắc bắt gặp một tên lính mật thám của Hàn Ước lén lén lút lút đi qua địa hạt Tư Nông châu liền bắt giải về trại.
Lý Toàn nghe không ra giọng nói của hắn nên cho người lấy nẹp tre quấn đầu ngón chân, ngón tay bện dây hai đầu rồi cho hắn ngồi lên ghế cầm trà nóng vừa mới hãm. Hai tên lính cầm hai đầu dây kéo mạnh khiến hắn kêu rống như lợn bị hoạn, đổ tách trà còn nghi ngút lên giữa bụng.
Đào Khắc tiến lại gần dùng lời đe hắn:
- Khôn hồn thi khai ra. Không thì đừng trách bọn ta là ác. Bay đâu mang muối, ớt, mắm cua tới bày trước mặt hắn cho ta.
Thoạt đầu tên này rắn mày rắn mặt nhưng bị Đào Khắc dùng mấy trò đe dọa, hắn sợ sệt, lấm lét xin tha. Miệng hắn lắp bắp, mắt liếc trái phải nói:
- Xin các tướng quân tha mạng. Tiểu nhân chỉ là người dân lương thiện đi qua vùng này. Nghe trên núi có thần tiên nên mới ghé tới thăm để hỏi chuyện trước sau.
- Đừng có lừa ta. Ta thấy ngươi lén lét lút lút, theo dõi bọn ta hồi lâu. Quân ta phát hiện ra ngươi đi từ thành Hanh Sơn đi về phía bắc, gặp bọn ta nên mới theo dõi chúng ta. Xét thấy trong tay nải nhà ngươi có mang một lá thư. Nhà ngươi còn định chối à. Nếu phát hiện ra nửa lời nói dối thì đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ như thế này. Một cách nhẹ nhàng. Nói mau, nhà ngươi biết những gì, định báo cho họ Hàn kia những gì.
"Khật" một tiếng, cây chuối dại cạnh đó bị Đào Khắc chém đứt ngọt lịm. Đào Khắc cắn một quả ớt, mặt nhăn nhó, rồi dí trúng bụng hắn chỗ vừa bị đổ nước sôi lên. Hắn kêu gào, giãy nảy trên ghế, toàn thân run rẩy, chân tay cố gắng cựa quậy, khóc lóc van xin:
- Các tướng quân tha cho. Ta là lính quèn không biết chuyện bố phòng của cấp trên. Chỉ nghe lệnh mà đi dò thám. Ta nghe trong đám quân lính của Vương Thăng Triều có nói chuyện với nhau đám quân của họ Dương, họ Đỗ gì đó sẽ là tốt thí cho họ Vương ở đầu trận tuyến. Nếu như họ Dương kia có ý phản lật đổ Thăng Triều thì họ Vương sẽ trở mặt đầu hàng Hàn Ước, đánh dẹp quân Trường Châu, Man Hoàng.
Lý Toàn từ xa nghe thấy lời hắn ta nói liền dùng gậy đập trúng gáy của hắn ta. Lý Toàn sai lính bắt một tổ kiến rừng vào chiếc là khoai bông phe phẩy trước mặt hắn. Hắn ta hãi hồn, nước tiểu ướt dầm dề, tiếp tục van xin.
Lý Toàn nhe răng, mắt nhìn hắn ta một lúc lâu lặng thinh rồi giậm chân mạnh. Hắn ta giật mình, mồ hôi nước tiểu làm người hắn ướt hết thảy. Lý Toàn hỏi hắn:
- Ta hỏi nhà ngươi. Quân của Hàn Ước đóng trại ở đâu. Tất thảy có bao nhiêu binh mã. Ở Tống Bình có kẻ nào nội ứng cho hắn hay không.
Hắn túng túng, giọng run run đáp:
"Bẩm bẩm. Về binh mã tiểu nhân không nắm được số lượng chỉ nghe đâu, tính cả vạn tám binh mã Kinh Nam, Giang Đông tộng cộng là bảy vạn.
Hàn Ước tướng quân thay đổi chỗ hạ trại liên tục nên tiểu nhân không rõ. Ngày hôm nay, có người nói với tiểu nhân lên chỗ núi cao có ba hồ nước lớn sẽ gặp được một vị tướng quân ở đó thì báo lại quân tình cho vị tướng quân ấy.
Còn về người nội ứng thì tiểu nhân không nghe có người nào ở Tống Bình. Bởi đám người được lệnh mang vàng bạc của cải đến Tống Bình hòng tư thông với người có ý hai lòng đều không gặp được người nào có ý ấy. Chỉ nghe ở châu Phong có đám người họ Triệu đang dấy quân hòng tiêu diệt Vương Thăng Hùng con trai của Thăng Triều."
Lý Toàn cho người trói hắn vào gốc cây, sau đó rời đi về phía tây nam. Một lát sau, có một tên lính mặt hớn hở quay lại khiến tên mật thám của họ Hàn mừng rỡ. Hắn mở lời cảm tạ xin tên lính đó thả ra. Tên lính không nói không rằng rút dao ra lăm le đi về phía hắn.
Hắn cười cợt trêu đùa tên lính, tên lính dùng dao đâm trúng bụng hắn, hẳn thổ huyết ú ớ vài câu. Tên lính đó liền dùng dao cắt cổ, mắt trợn ngược tên mật thám đó tắt thở.
Tên lính khám xét khắp người hắn rút ra một túi nhỏ đựng bạc xóc lên, tiếng bạc vụn va đập vào nhau khiến tên lính mừng ra mặt. Miệng hắn lẩm nhẩm “Thật may, đi đánh trận này dẫu có hơi vất vả nhưng ta lại kiếm được chút lộc coi như quà lấy may”.
Lý Toàn thoát chết, dẫn được đội binh hơn sáu nghìn người trở về tới Phong Châu khiến Sĩ Giao không khỏi mừng.
Nga Tú Du Thủy kể hết chuyện đã xảy ra với quân lính của mình, Đỗ Sĩ Giao không lấy làm bất ngờ. Bá Nam quân sư buồn bã kể lại chuyện của Lý Do Độc cho Lý Toàn nghe.
Bấy giờ, Toàn mới biết tất cả tướng sĩ của Do Độc hơn năm nghìn người đi theo đất châu Bình Nguyên chỉ quay lại vỏn vẹn mười người. Lý Toàn thất thần đi về phía bắc thành Bạch Hạc la lối xả bớt buồn giận trong lòng.
Hai ngày sau, Sĩ Giao cử hành lễ nghi tiễn đưa vị tướng quân trẻ tuổi xấu số cùng các binh lính đã vĩnh viễn nằm xuống nơi núi non hùng vĩ, rừng thiêng nước độc.
Mọi người trong thành Bạch Hạc cho tới đất Lâm Tây biết Phong Châu phát tang mà ai nấy đều tiếc thương, xót xa cho vị tướng quân trẻ tuổi. Khắp nơi đều rủ vải trắng trước nhà, các quán trọ, tửu lầu đều im ắng trong suốt mấy ngày tổ chức tang lễ. Cả Phong Châu nước mắt ngập Lô giang.
Tin báo về Tống Bình, Vương Thăng Triều ngày đêm u uất, nhốt mình trong phủ. Lý Lang Mộc phục vụ trong phủ họ Vương ngất lên ngất xuống bảy tám lần, lăn lộn khóc lóc thảm thương khôn tả xiết.
Không khí tang thương đến độ đám bò trâu, hổ cọp quanh đất Phong Châu đểu bỏ ăn bỏ uống suốt mấy tuần trời. Dương Thanh viết thư thăm hỏi, động viên Thăng Triều, Sĩ Giao cùng quân dân châu Phong:
“Sự ra đi của Lý tướng quân với châu Phong quả là một mất mát to lớn, niềm thương xót vô hạn. Đau đớn thay, căm phẫn lắm thay nó có khác chi đâu cơ thể ta sống mà chẳng còn đôi tay, đôi chân nguyên vẹn.
Trời xanh đâu có thể thấu rõ được nỗi lòng này. Xưa Lý tướng quân cùng huynh đệ xông pha trận mạc, cũng vinh nhục cùng ta mấy phen. Lại được tướng quân giúp đỡ lúc nguy nan, là điểm nối giữa ta với Thăng Triều. Nay Thăng Triều cùng với ta còn đang đương đầu với hoạn nạn phía trước, tướng quân ra đi để lại một khoảng trống mênh mông xiết nhường nào bù đắp nổi.
Ta cùng với Thăng Triều quyết dẹp lũ tham tàn, trước là để tỏ long trung hiếu với dân nam, với tổ tông, sau là để dâng lên tế linh hồn kẻ sĩ. Mong Lý tướng quân ở trên trời soi thấy tấm lòng thành nghĩa khí vượt trời xanh.”
Ở nơi xa xôi châu Ái, Đỗ Tồn Thành đang khỏe mạnh bỗng ốm liệt suốt mấy ngày liền. Đỗ Trang, Đỗ Kiêm sai người tìm khắp Ái Châu tìm thầy thuốc kê đơn mong cho Thành chóng khỏi.
Nàng Lã Vọng suốt mấy đêm không ngủ canh giấc cho chàng mà trông thấy nước mắt chàng trào ra không dứt. Nàng ôm lấy con trai lớn Thủ Trừng, khẽ hỏi han Tồn Thành:
- Đã suốt mấy ngày nay chàng không ăn không uống. Trong cơn mê chàng thường nhắc đến chú Do Độc, khi tỉnh giấc nước mắt lại đầm đìa. Phải chăng có điều gì ghê gớm lắm, mới khiến chàng ủy mị mà thiếp chưa quen.
Cựu Ái châu đô úy nắm chặt tay nàng, gọi Thủ Trừng khe khẽ ghé vào tai:
- Cha mơ thấy Lý thúc về cõi tiên. Trong giấc mộng chú ấy nói Thủ Trừng phải biết nghe lời tiền nhân làm điều có ích cho dân cho nước. Sau này gặp chuyện thù oán chớ có nóng vội kẻo thị phi không tránh được tai ương.
Trời nhá nhem tối, Đỗ Kiêm trở về nhà từ nha môn. Mặt thất thần, lời nói sét đánh ngang tai cựu Đô úy:
- Tin báo từ Giao Châu, Lý Do Độc tham gia trận chiến chống lại quân triều đình. Bị bắt giết không tìm thấy manh xác.
Thủ Trừng ôm lấy cha thút thít. Tiếng khóc nấc của đứa trẻ mười lăm mà nghẹn đắng như ngậm ngàn lá ngón. Tồn Thành đờ đẫn ở trên giường, ho từng cơn, thổ huyết mấy mươi lần.
Cả nông trang phủ vải trắng, khăn tang suốt hai tuần không giọng cười, tiếng nói. Lã Vọng nghe theo lời Tồn Thành, thúc xe ngựa chở hai cha con họ Đỗ tới huyện Cửu Chân, đi đến ngọn núi phía bắc thành.
Bước vào túp nhà tranh đơn sơ năm xưa đã cũ kỹ, mạng nhện giăng kín, bụi phủ khắp ba gian. Vẫn vò rượu còn trơ trơ trước mặt, khóm đinh lăng đã lụi, bật gốc hết loạt sau cơn bão gió mấy ngày trước, cỏ đã mọc xanh cả khu vườn. Bụi tre cũ ngả nghiêng theo cơn gió, kẽo cà kẽo kẹt đón ánh nắng như đổ lửa trời hè.
Tồn Thành thắp nén nhang thơm, quỳ gối trước chiếc chõng tre gãy mục. Lấy áo phủi bụi, ôm lấy chõng khóc than:
“Chàng trai em của ta ơi.
Bao nhiêu năm tháng xa nơi chiến trường.
Cành sung, chiếc chõng thân thương.
Em nơi đầu núi, ta giường phẳng phiu
Mái nhà vách nứa liêu xiêu
Măng lên thẳng gióng buồn thiu ngả cành
Đinh lăng lá hãy còn xanh
Nỡ đem đào gốc vườn thành bãi hoang
Giọng ai nghe tiếng vang vang
Chí trai vùng vẫy dở dang mấy lần
Rượu này xẻ nửa đôi thân
Nén nhang xin thắp cho gần nhau hơn.”
Nén đau, Tồn Thành lán lại gian nhà ấy vài ngày, soạn sửa cho gọn ghẽ tinh tươm. Bài vị người em xấu số được cất lên trên giường thờ ngay ngắn.
Mấy ngày ở gian nhà tranh ấy, cứ hễ trời sáng tỉnh dậy hay khi Tồn Thành đi đâu về bài vị cố nhân lại đổ về phía trước.
Tồn Thành cho gọi thợ mộc đến để xem xét lại rồi đóng đinh tre giữ cho chắc chân trên giường thờ rồi mới trở về huyện Sùng Bình.
Rằm tháng sáu mùa hạ, Tồn Thành soạn sửa lễ vật, cúng tuần đầu cho người em thì phát hiện ra chiếc bài vị bị rơi xuống nền đất vỡ vụn kỳ lạ. Thành đành phải sai người hạ giường thờ cho thấp xuống, đóng chặt bài vị lên vách nứa.
Cứ tuần rằm mồng một, Tồn Thành sai người mang nhang khói đến thắp cho nguôi ngoai lòng. Thủ Trừng đương tuổi mới lớn, tính tình dễ nóng giận bàn với cha:
- Cha ơi. Nhìn chú Do Độc vì dân nghèo, ghét kẻ bạo tham mà chết trong oanh liệt. Há lẽ nào cha con ta dửng dưng ở đứng nhìn. Đâu có đáng mặt anh hào, xứng với lời kết nghĩa năm xưa của cha với Lý thúc.
Tồn Thành nổi đùng đùng, ánh mắt nghiêm khắc lấy chiếc đũa cả đập vào đầu Thủ Trừng chín lần. Tồn Thành thở dài:
- Nhân thế đổi thay, lòng người khó đoán. Chỉ tiếc đại bàng vướng phải bùng nhùng cây leo mà chưa thể tung cánh bay đi. Con hãy còn trẻ tuổi, chưa thể hiểu được hết những việc ấy. Chỉ mong lớn lên, con sẽ tiếp nối chí khí thời còn trai trẻ của cha.
Tác giả: Nguyễn Khai Quốc
Hồi thứ mười hai
Thành Phục Hòa Lý Toàn giết sói lang.
Mất tướng tài quân châu Phong sinh loạn.
Chương 12.2 Nga Tú giết kẻ thù năm xưa, Tồn Thành tiễn biệt người em tốt
Trương Sang lại dùng roi mây đánh trúng con chó đang đứng trực miếng thừa, tiểu bậy vào đống lửa. Sang nổi cơn đùng đùng quát mắng:
- Loài chó ngu xuẩn. Mày không biết bổn tướng đang làm nhiệm vụ hay sao mà đứng cản đường ta. Bay đâu, đã qua canh tý, ngày mười sáu mau mang con chó đó đi thịt.
Đám binh sĩ đứng trên thành bụng đói cồn cào, ánh mắt thòm thèm thấp thỏm nhìn xuống. Lý Toàn đi phía sau, thi thoảng trông ra thấy cảnh tượng chướng mắt liền sai quân lính mở cửa thành, lại cho tên người Thổ mở lời đón quân của Trương Sang vào:
- Diên đại nhân có lời mời tướng quân vào trong thành. Ngài ấy vừa đi về tới phủ. Cảm phiên tướng quân đã phải chờ đợi bấy lâu.
Trương Sang hếch miệng, lên ngựa đắc ý hiên ngang bước vào trong thành. Gã lấy chiếc tăm xỉa xỉa, nói lời mỉa mai:
- Loài chó cũng đâu có ngu. Nghe thấy ta gườm một tiếng mà đã co vòi sợ hãi, kính nể ta vài phần.
Đoàn quân của Trương Sang lục đục theo cửa thành bước vào. Đám quân kinh hãi trước cảnh tượng máu me, thây xác đầy đường. Mùi ôi thối xộc thẳng vào mũi khiến Trương Sang nôn nao, mơi ra hết chỗ thịt rượu khi nãy. Trương Sang ho sù sụ hỏi:
- Trong thành vừa có chiến sự gì mà thây xác lại nhiều đến vậy. Nghe Diên Hách nói có cướp đến phá thành, không ngờ lại ác liệt đến thế. Máu vẫn còn đỏ tươi, các ngươi vẫn còn đang dọn dẹp bên trong thành từ bấy giờ à. Diên Hách hiện đang ở chỗ nào.
Tên lính được cắt cử ra đón tiếp Trương Sang chạy theo cúi đầu bẩm lại:
- Dạ bẩm tướng quân. Diên đại nhân hiện đang ở bên trong phủ lo việc dọn dẹp thành phủ để đón Trương tướng quân vào trong thành.
Trương Sang ngả người trên ngựa đong đưa:
- Ra là Diên Hách trốn trong thành để dọn đống xác này. Không phải đám quân lính châu Phong đánh tới thành phủ hay sao. Ta nghe đám người châu Phong đó hung hãn và sẵn sàng liều chết tới cùng.
- Thật là may mắn cho thành Phục Hòa có Trương tướng quân tới kịp thời cứu giúp. Vừa bị đám cướp toàn thân mặc Hắc y tới cướp phá, sức còn chưa kịp hồi lại nên Diên đại nhân ra lệnh giữ chặt cửa thành đề phòng bất trắc. Lại nghe có đám quân lính đi từ phía thành Nà Lữ tới nên càng phải đề phòng. Để đại nhân phải đứng ngoài thành cũng là cái khó cho Diên đại nhân.
Có tên giám quân chạy tới thì thầm với Trương Sang:
- Bẩm tướng quân, bọn mật thám báo về có dấu chân, người ngựa đi từ bìa rừng phía nam vào trong thành. Quân ta vừa bắt được một tên lính trong thành này chạy trốn. Tên đó nói thành đã bị giết hết, không còn một bóng người, kể cả Diên Hách cũng bị bọn áo đen đó chặt đầu. Nay lại có rất nhiều binh lính trong thành, mà người trong thành chết rất nhiều tên kia lại nói lời thao thao, không tỏ mặt tiếc thương hay đau buồn gì cả. Xin tướng quân hãy cẩn trọng.
Có tiếng hô lớn từ trên thành:
- Giết! Giết chết Trương Sang bảo toàn tính mạng.
Một mũi tên bắn trúng tên giám quân, Trương Sang đỡ lấy lấy hắn đang khuỵu chân xuống. Máu chảy đầy tay, đầm đìa ra cả người tên giám quân. Từ phía sau một mũi giáo đâm trúng, một đòn côn đập trúng gáy khiến hắn dúi dụi dập mặt xuống đất chết tươi.
Từ trên thành, Lý Toàn hét lớn:
- Trương Sang là tên giáp hoa mang kích. Đứng cạnh kẻ mà các ngươi vừa đâm trúng.
Cửa thành đóng sập, quân của Trương Sang bị chia làm đôi, kẻ ngoài người trong thành hỗn loạn giao chiến với quân Lý Toàn.
Nga Tú Du Thủy dùng tiêu thổi một điệu nhức tai khiến toàn quân địch phía ngoài inh tai nhức óc bỏ vũ khí chạy vào rừng cây để tránh đi thứ âm thanh ma mị ấy. Chỉ trong chốc lát, trong thành xác cũ còn chưa nguội, xác mới máu ấm lại phủ khắp.
Cả thành tang thương, máu chảy, đầu rơi nhiều như lá trong rừng rụng những ngày cuối thu.
Trương Sang cầm kích xông tới chém loạt lính ngã xuống như ngả dạ, Lý Toàn nhảy lên yên ngựa dụ Sang vào trong một tửu quán. Biển hiệu sập sệ, những hũ rượu chất đầy máu tươi, trên bàn rượu là ngũ tạng của đám quân lính, khách qua đường bị chém giết còn chưa hết mùi tanh của máu. Ngồi quanh những chiếc bàn ấy là những xác người đang nằm ngồi nhiều tư thế, kẻ cổ lìa, người mắt mở thô lố, đầu vỡ, chân tay rời rạc tung tóe khắp quán. Áo rách, khố bung, tàn tạ trong mùi cháy khét từ gian bếp bốc lên.
Lý Toàn cầm một vò rượu dốc ngược, máu tươi đổ ra đầm đìa cả áo. Chàng ta vội nôn thốc tháo, cầm chắc đao ngắn trong tay, lưng gù mai rùa, miệng nhoen cười mà không khác kẻ đang mếu máo.
Trương Sang cười khểnh:
- Chỉ là một tên dị dạng lưng còng, cha ngươi hay vợ ngươi chết mà mặt mày chảy xị xuống.
Lý Toàn cầm đoản đao đạp lên chiếc bàn, vung đòn hiểm chém ngang khuôn mặt họ Trương. Họ Trương vung kích phản đòn nhưng sức chém của đoản đao khiến họ Trương bất giác không giữ được thăng bằng vung kích khỏi tay.
Lý Toàn dùng ám khí trộm phi về phía Trương Sang trúng lúc họ Trương vừa rút kiếm ra khỏi bao đỡ được. Trương Sang dùng chân đạp chiếc kích nằm dưới đất lao thẳng về phía Lý Toàn, chàng né được đứng trên hai chiếc ghế dài, chân dạng xuống tấn, mặt đăm đăm nhìn Trương Sang.
Trương Sang tiếp tục buông lời thóa mạ:
- Giống chó cùng đường cắn càn. Xem nhà ngươi có tài nghệ gì nào, giặc chân dài mai rùa.
Lý Toàn vuốt cằm, tay nắm chắc đao nhảy xuống dưới sàn nhà đi vòng vòng chỉ vào mặt họ Trương:
"Cái tên thất phu nhà ngươi. Đừng có già mồm. Ta đây vốn dòng dõi Uy mãnh Oanh liệt Phụ tín Đại vương Lý Ông Trọng. Tổ mẫu là Hoàng phi Bạch Tĩnh Cung con gái của tổ đế người Hoa Hạ. Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ là Lý Toàn."
Trương Sang nhìn Lý Toàn một lượt từ trên xuống, ánh mắt khinh miệt, phỉ nhổ buông lời xỉ nhục Lý Toàn. Chàng nghiến răng, chân mím nền đất khiến sàn nhà nứt toác, tay nắm chặt chuôi đao vỡ vụn thành hạt nhỏ.
Trương Sang thất kinh lui lại vài bước. Lý Toàn tung hạt nhỏ về phía Trương Sang, đoản đao ném sượt mái đầu Trương Sang, búi củ hành rụng xuống sàn đất.
Trương Sang chạy ra ngoài ôm lấy một tên lính lấy chiếc đuốc ném về phía quán rượu. Lửa bén nhanh cháy rụi sập quán.
Lý Toàn bước ra, tay nắm hai đấm, lưng còng chân dạng bước từng bước từ quán rượu đang cháy hừng hực tới chỗ Trương Sang đang cố chém giết quân của Lý Toàn. Trương Sang dùng kiếm xông tới hòng chém Lý Toàn, Toàn rút cây tiêu khi nãy chàng thổi đuổi quân địch ra đỡ kiếm. Kiếm mẻ, Trương Sang bật lại phía sau chừng năm bước.
Lý Toàn nhân lúc Trương Sang còn chưa lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của hắn chạy tới dùng đòn cước hậu tung trúng hàm dưới của hắn. Hắn rút kiếm toan chém trúng chân của chàng nhưng kiếm thêm lần nữa bị mẻ mà chân chàng chẳng hề hấn gì.
Trương Sang thảng thốt:
- Là thứ võ thuật kỳ quái gì mà khiến chân ngươi có thế cứng như sắt đá. Có lẽ nào là Liêu gia thập thất quái chiêu.
Lý Toàn rút từ ống chân một cây thiết bổng đầu rồng, xông tới đánh Trương Sang miệng hét lớn "Hầu hổ xà ưng long nhất cước".
Cú đánh từ trên giáng xuống uy lực như dũng thần, Trương Sang dùng kiếm đỡ chiêu mà kiếm gãy làm đôi, mũi kiếm văng trúng ngực trái của chính hắn. Nền đất lún sụt, đầu gối hắn như vỡ tung, xương trắng đâm thủng gối hắn lòi ra. Tay của Trương Sang các gân đứt lìa, mạch máu vỡ tung. Cả người sưng mọng, phù tím từ gáy đến hông. Khuôn mặt khô máu, không còn sự sống, Trương Sang nằm sấp mặt xuống nền đất đỏ dưới trăng.
Tướng cầm đầu đã chết, toán quân triều đình còn sót lại số ít trong thành đều giơ tay chịu trói. Lý Toàn lập tức cho nấu cơm lấy lá chuối nắm thành từng nắm nhỏ, mỗi lính hai đến ba nắm vội vã hành quân trở về phía tây.
Đi hơn nửa ngày đường, phó tướng của Lý Toàn là Đào Khắc bắt gặp một tên lính mật thám của Hàn Ước lén lén lút lút đi qua địa hạt Tư Nông châu liền bắt giải về trại.
Lý Toàn nghe không ra giọng nói của hắn nên cho người lấy nẹp tre quấn đầu ngón chân, ngón tay bện dây hai đầu rồi cho hắn ngồi lên ghế cầm trà nóng vừa mới hãm. Hai tên lính cầm hai đầu dây kéo mạnh khiến hắn kêu rống như lợn bị hoạn, đổ tách trà còn nghi ngút lên giữa bụng.
Đào Khắc tiến lại gần dùng lời đe hắn:
- Khôn hồn thi khai ra. Không thì đừng trách bọn ta là ác. Bay đâu mang muối, ớt, mắm cua tới bày trước mặt hắn cho ta.
Thoạt đầu tên này rắn mày rắn mặt nhưng bị Đào Khắc dùng mấy trò đe dọa, hắn sợ sệt, lấm lét xin tha. Miệng hắn lắp bắp, mắt liếc trái phải nói:
- Xin các tướng quân tha mạng. Tiểu nhân chỉ là người dân lương thiện đi qua vùng này. Nghe trên núi có thần tiên nên mới ghé tới thăm để hỏi chuyện trước sau.
- Đừng có lừa ta. Ta thấy ngươi lén lét lút lút, theo dõi bọn ta hồi lâu. Quân ta phát hiện ra ngươi đi từ thành Hanh Sơn đi về phía bắc, gặp bọn ta nên mới theo dõi chúng ta. Xét thấy trong tay nải nhà ngươi có mang một lá thư. Nhà ngươi còn định chối à. Nếu phát hiện ra nửa lời nói dối thì đầu ngươi sẽ lìa khỏi cổ như thế này. Một cách nhẹ nhàng. Nói mau, nhà ngươi biết những gì, định báo cho họ Hàn kia những gì.
"Khật" một tiếng, cây chuối dại cạnh đó bị Đào Khắc chém đứt ngọt lịm. Đào Khắc cắn một quả ớt, mặt nhăn nhó, rồi dí trúng bụng hắn chỗ vừa bị đổ nước sôi lên. Hắn kêu gào, giãy nảy trên ghế, toàn thân run rẩy, chân tay cố gắng cựa quậy, khóc lóc van xin:
- Các tướng quân tha cho. Ta là lính quèn không biết chuyện bố phòng của cấp trên. Chỉ nghe lệnh mà đi dò thám. Ta nghe trong đám quân lính của Vương Thăng Triều có nói chuyện với nhau đám quân của họ Dương, họ Đỗ gì đó sẽ là tốt thí cho họ Vương ở đầu trận tuyến. Nếu như họ Dương kia có ý phản lật đổ Thăng Triều thì họ Vương sẽ trở mặt đầu hàng Hàn Ước, đánh dẹp quân Trường Châu, Man Hoàng.
Lý Toàn từ xa nghe thấy lời hắn ta nói liền dùng gậy đập trúng gáy của hắn ta. Lý Toàn sai lính bắt một tổ kiến rừng vào chiếc là khoai bông phe phẩy trước mặt hắn. Hắn ta hãi hồn, nước tiểu ướt dầm dề, tiếp tục van xin.
Lý Toàn nhe răng, mắt nhìn hắn ta một lúc lâu lặng thinh rồi giậm chân mạnh. Hắn ta giật mình, mồ hôi nước tiểu làm người hắn ướt hết thảy. Lý Toàn hỏi hắn:
- Ta hỏi nhà ngươi. Quân của Hàn Ước đóng trại ở đâu. Tất thảy có bao nhiêu binh mã. Ở Tống Bình có kẻ nào nội ứng cho hắn hay không.
Hắn túng túng, giọng run run đáp:
"Bẩm bẩm. Về binh mã tiểu nhân không nắm được số lượng chỉ nghe đâu, tính cả vạn tám binh mã Kinh Nam, Giang Đông tộng cộng là bảy vạn.
Hàn Ước tướng quân thay đổi chỗ hạ trại liên tục nên tiểu nhân không rõ. Ngày hôm nay, có người nói với tiểu nhân lên chỗ núi cao có ba hồ nước lớn sẽ gặp được một vị tướng quân ở đó thì báo lại quân tình cho vị tướng quân ấy.
Còn về người nội ứng thì tiểu nhân không nghe có người nào ở Tống Bình. Bởi đám người được lệnh mang vàng bạc của cải đến Tống Bình hòng tư thông với người có ý hai lòng đều không gặp được người nào có ý ấy. Chỉ nghe ở châu Phong có đám người họ Triệu đang dấy quân hòng tiêu diệt Vương Thăng Hùng con trai của Thăng Triều."
Lý Toàn cho người trói hắn vào gốc cây, sau đó rời đi về phía tây nam. Một lát sau, có một tên lính mặt hớn hở quay lại khiến tên mật thám của họ Hàn mừng rỡ. Hắn mở lời cảm tạ xin tên lính đó thả ra. Tên lính không nói không rằng rút dao ra lăm le đi về phía hắn.
Hắn cười cợt trêu đùa tên lính, tên lính dùng dao đâm trúng bụng hắn, hẳn thổ huyết ú ớ vài câu. Tên lính đó liền dùng dao cắt cổ, mắt trợn ngược tên mật thám đó tắt thở.
Tên lính khám xét khắp người hắn rút ra một túi nhỏ đựng bạc xóc lên, tiếng bạc vụn va đập vào nhau khiến tên lính mừng ra mặt. Miệng hắn lẩm nhẩm “Thật may, đi đánh trận này dẫu có hơi vất vả nhưng ta lại kiếm được chút lộc coi như quà lấy may”.
Lý Toàn thoát chết, dẫn được đội binh hơn sáu nghìn người trở về tới Phong Châu khiến Sĩ Giao không khỏi mừng.
Nga Tú Du Thủy kể hết chuyện đã xảy ra với quân lính của mình, Đỗ Sĩ Giao không lấy làm bất ngờ. Bá Nam quân sư buồn bã kể lại chuyện của Lý Do Độc cho Lý Toàn nghe.
Bấy giờ, Toàn mới biết tất cả tướng sĩ của Do Độc hơn năm nghìn người đi theo đất châu Bình Nguyên chỉ quay lại vỏn vẹn mười người. Lý Toàn thất thần đi về phía bắc thành Bạch Hạc la lối xả bớt buồn giận trong lòng.
Hai ngày sau, Sĩ Giao cử hành lễ nghi tiễn đưa vị tướng quân trẻ tuổi xấu số cùng các binh lính đã vĩnh viễn nằm xuống nơi núi non hùng vĩ, rừng thiêng nước độc.
Mọi người trong thành Bạch Hạc cho tới đất Lâm Tây biết Phong Châu phát tang mà ai nấy đều tiếc thương, xót xa cho vị tướng quân trẻ tuổi. Khắp nơi đều rủ vải trắng trước nhà, các quán trọ, tửu lầu đều im ắng trong suốt mấy ngày tổ chức tang lễ. Cả Phong Châu nước mắt ngập Lô giang.
Tin báo về Tống Bình, Vương Thăng Triều ngày đêm u uất, nhốt mình trong phủ. Lý Lang Mộc phục vụ trong phủ họ Vương ngất lên ngất xuống bảy tám lần, lăn lộn khóc lóc thảm thương khôn tả xiết.
Không khí tang thương đến độ đám bò trâu, hổ cọp quanh đất Phong Châu đểu bỏ ăn bỏ uống suốt mấy tuần trời. Dương Thanh viết thư thăm hỏi, động viên Thăng Triều, Sĩ Giao cùng quân dân châu Phong:
“Sự ra đi của Lý tướng quân với châu Phong quả là một mất mát to lớn, niềm thương xót vô hạn. Đau đớn thay, căm phẫn lắm thay nó có khác chi đâu cơ thể ta sống mà chẳng còn đôi tay, đôi chân nguyên vẹn.
Trời xanh đâu có thể thấu rõ được nỗi lòng này. Xưa Lý tướng quân cùng huynh đệ xông pha trận mạc, cũng vinh nhục cùng ta mấy phen. Lại được tướng quân giúp đỡ lúc nguy nan, là điểm nối giữa ta với Thăng Triều. Nay Thăng Triều cùng với ta còn đang đương đầu với hoạn nạn phía trước, tướng quân ra đi để lại một khoảng trống mênh mông xiết nhường nào bù đắp nổi.
Ta cùng với Thăng Triều quyết dẹp lũ tham tàn, trước là để tỏ long trung hiếu với dân nam, với tổ tông, sau là để dâng lên tế linh hồn kẻ sĩ. Mong Lý tướng quân ở trên trời soi thấy tấm lòng thành nghĩa khí vượt trời xanh.”
Ở nơi xa xôi châu Ái, Đỗ Tồn Thành đang khỏe mạnh bỗng ốm liệt suốt mấy ngày liền. Đỗ Trang, Đỗ Kiêm sai người tìm khắp Ái Châu tìm thầy thuốc kê đơn mong cho Thành chóng khỏi.
Nàng Lã Vọng suốt mấy đêm không ngủ canh giấc cho chàng mà trông thấy nước mắt chàng trào ra không dứt. Nàng ôm lấy con trai lớn Thủ Trừng, khẽ hỏi han Tồn Thành:
- Đã suốt mấy ngày nay chàng không ăn không uống. Trong cơn mê chàng thường nhắc đến chú Do Độc, khi tỉnh giấc nước mắt lại đầm đìa. Phải chăng có điều gì ghê gớm lắm, mới khiến chàng ủy mị mà thiếp chưa quen.
Cựu Ái châu đô úy nắm chặt tay nàng, gọi Thủ Trừng khe khẽ ghé vào tai:
- Cha mơ thấy Lý thúc về cõi tiên. Trong giấc mộng chú ấy nói Thủ Trừng phải biết nghe lời tiền nhân làm điều có ích cho dân cho nước. Sau này gặp chuyện thù oán chớ có nóng vội kẻo thị phi không tránh được tai ương.
Trời nhá nhem tối, Đỗ Kiêm trở về nhà từ nha môn. Mặt thất thần, lời nói sét đánh ngang tai cựu Đô úy:
- Tin báo từ Giao Châu, Lý Do Độc tham gia trận chiến chống lại quân triều đình. Bị bắt giết không tìm thấy manh xác.
Thủ Trừng ôm lấy cha thút thít. Tiếng khóc nấc của đứa trẻ mười lăm mà nghẹn đắng như ngậm ngàn lá ngón. Tồn Thành đờ đẫn ở trên giường, ho từng cơn, thổ huyết mấy mươi lần.
Cả nông trang phủ vải trắng, khăn tang suốt hai tuần không giọng cười, tiếng nói. Lã Vọng nghe theo lời Tồn Thành, thúc xe ngựa chở hai cha con họ Đỗ tới huyện Cửu Chân, đi đến ngọn núi phía bắc thành.
Bước vào túp nhà tranh đơn sơ năm xưa đã cũ kỹ, mạng nhện giăng kín, bụi phủ khắp ba gian. Vẫn vò rượu còn trơ trơ trước mặt, khóm đinh lăng đã lụi, bật gốc hết loạt sau cơn bão gió mấy ngày trước, cỏ đã mọc xanh cả khu vườn. Bụi tre cũ ngả nghiêng theo cơn gió, kẽo cà kẽo kẹt đón ánh nắng như đổ lửa trời hè.
Tồn Thành thắp nén nhang thơm, quỳ gối trước chiếc chõng tre gãy mục. Lấy áo phủi bụi, ôm lấy chõng khóc than:
“Chàng trai em của ta ơi.
Bao nhiêu năm tháng xa nơi chiến trường.
Cành sung, chiếc chõng thân thương.
Em nơi đầu núi, ta giường phẳng phiu
Mái nhà vách nứa liêu xiêu
Măng lên thẳng gióng buồn thiu ngả cành
Đinh lăng lá hãy còn xanh
Nỡ đem đào gốc vườn thành bãi hoang
Giọng ai nghe tiếng vang vang
Chí trai vùng vẫy dở dang mấy lần
Rượu này xẻ nửa đôi thân
Nén nhang xin thắp cho gần nhau hơn.”
Nén đau, Tồn Thành lán lại gian nhà ấy vài ngày, soạn sửa cho gọn ghẽ tinh tươm. Bài vị người em xấu số được cất lên trên giường thờ ngay ngắn.
Mấy ngày ở gian nhà tranh ấy, cứ hễ trời sáng tỉnh dậy hay khi Tồn Thành đi đâu về bài vị cố nhân lại đổ về phía trước.
Tồn Thành cho gọi thợ mộc đến để xem xét lại rồi đóng đinh tre giữ cho chắc chân trên giường thờ rồi mới trở về huyện Sùng Bình.
Rằm tháng sáu mùa hạ, Tồn Thành soạn sửa lễ vật, cúng tuần đầu cho người em thì phát hiện ra chiếc bài vị bị rơi xuống nền đất vỡ vụn kỳ lạ. Thành đành phải sai người hạ giường thờ cho thấp xuống, đóng chặt bài vị lên vách nứa.
Cứ tuần rằm mồng một, Tồn Thành sai người mang nhang khói đến thắp cho nguôi ngoai lòng. Thủ Trừng đương tuổi mới lớn, tính tình dễ nóng giận bàn với cha:
- Cha ơi. Nhìn chú Do Độc vì dân nghèo, ghét kẻ bạo tham mà chết trong oanh liệt. Há lẽ nào cha con ta dửng dưng ở đứng nhìn. Đâu có đáng mặt anh hào, xứng với lời kết nghĩa năm xưa của cha với Lý thúc.
Tồn Thành nổi đùng đùng, ánh mắt nghiêm khắc lấy chiếc đũa cả đập vào đầu Thủ Trừng chín lần. Tồn Thành thở dài:
- Nhân thế đổi thay, lòng người khó đoán. Chỉ tiếc đại bàng vướng phải bùng nhùng cây leo mà chưa thể tung cánh bay đi. Con hãy còn trẻ tuổi, chưa thể hiểu được hết những việc ấy. Chỉ mong lớn lên, con sẽ tiếp nối chí khí thời còn trai trẻ của cha.
Danh sách chương