Sau khi Trầm Sở Thiên đến, Mạc Ngữ Phi bắt đầu suy nghĩ tương lai phải làm thế nào. Tin rằng người nhà họ Trầm chẳng bao lâu sẽ biết hắn lại quay về bên cạnh Trầm Sở Hãn, nếu đã chính thức quyết định ở cùng Trầm Sở Hãn, như vậy, còn tiếp tục ở sòng bạc làm việc được sao? Hắn hiện giờ đã là giám đốc, đương nhiên không giống mấy hạng lưu manh kia, ở bên ngoài cũng là kẻ có thế lực, nhưng, bản chất hắc đạo vĩnh viễn cũng không xóa sạch được. Biết Trầm Sở Hãn sẽ không để ý, nhưng chính bởi vì sự “không để tâm” của anh, Mạc Ngữ Phi mới cảm thấy hắn nên chấm dứt.

Mạc Ngữ Phi nói cho Hương Xuyên biết quyết định của mình, “Anh nói anh phải…” Hương Xuyên mở to mắt nhìn Mạc Ngữ Phi, “Thật sao?”

“Ừ.” Mạc Ngữ Phi bình tĩnh gật đầu, rõ ràng là đã quyết định xong, sẽ  không dao động.

“Nếu Hách Nhĩ Phu tiên sinh…” Hương Xuyên do dự, nhẹ giọng nhắc nhở.

Mạc Ngữ Phi mỉm cười, “Cũng chẳng có gì to tát. Ông ta không hẳn muốn giữ lại một con hồ ly như tôi. Người như tôi ở đâu tìm chẳng được.”

“Nhưng anh…” Hương Xuyên vội nói, đưa tay đè lên mu bàn tay của Mạc Ngữ Phi, cô cảm thấy không cam lòng thay cho Mạc Ngữ Phi, “Vậy cố gắng mấy năm nay của anh, thành tích của anh, anh… chẳng phải là…”

“Không hề gì, tôi đã có Sở Hãn.”

Mạc Ngữ Phi nói một cách thoải mái như vậy, Hương Xuyên không khỏi cũng cảm thấy yên lòng, “Nếu, đây là quyết định của anh…”

Lúc Mạc Ngữ Phi nói với Trầm Sở Hãn rằng hắn phải trở về Úc báo cáo công việc, vẻ bối rối khẽ lướt qua trên mặt Trầm Sở Hãn khiến Mạc Ngữ Phi nhìn đến lo lắng, anh hẳn là sợ Mạc Ngữ Phi một đi không trở lại.

“Chỉ là báo cáo công việc thôi mà, xong việc em sẽ trở về.” Mạc Ngữ Phi nói, vươn tay ôm cổ Trầm Sở Hãn, cằm đặt lên vai anh.

“Cần thời gian rất lâu sao?”

“Không đâu, mấy ngày thôi.”

Rõ ràng cảm nhận được Trầm Sở Hãn đang ôm lấy thân thể hắn dần thả lỏng, Mạc Ngữ Phi nhếch miệng cười, kề sát vào, ở bên tai Trầm Sở Hãn nói: “Đêm nay, hãy ôm em.”

“Ừ.”

Lại lần nữa quay về Úc, nhìn thấy Hách Nhĩ Phu, Mạc Ngữ Phi mỉm cười ngồi đối diện bàn làm việc của ông, “Tôi muốn nói gì, ngài hẳn là có thể đoán được.”

“Cùng người yêu ở chung, chúc mừng.” Hách Nhĩ Phu cười nói.

“Cám ơn.”

“Tiếp đó định tính thế nào?”

“Cái này còn phải hỏi sao? Từ chức.”

Nghe được câu này, Hách Nhĩ Phu hiển nhiên có chút bất ngờ, “ Này, này, cậu không phải đàn bà, cũng không định từ nay về sau an tâm làm bà chủ gia đình chứ, từ chức cái gì.”

“Tôi muốn ở bên cạnh anh ấy.” Mạc Ngữ Phi thẳng thắn nói.

“Các cậu cũng không phải mấy lão già bảy tám mươi tuổi.”

“Tôi không ngại già.” Nói rồi, Mạc Ngữ Phi từ trong cặp giấy lấy ra một bản hợp đồng, đặt trên bàn, đẩy đến trước mặt Hách Nhĩ Phu.

Hách Nhĩ Phu mang theo một chút nghi hoặc cầm lấy hợp đồng, mở ra xem một lượt, ngẩng đầu lên hơi giận dữ nói: “Mạc, cậu chưa được sự cho phép của tôi mà đã nghĩ ra bản hợp đồng mới.”

“Còn muốn xin ngài nương tay, cho tôi một con đường sống.” Mạc Ngữ Phi thỉnh cầu, lần này hắn rất nghiêm túc, rất cẩn trọng.

Hách Nhĩ Phu do dự, không trả lời ngay lập tức.

“Hương Xuyên bây giờ đã được gọi là Nữ hoàng sòng bạc, cố ấy là người được chọn lựa tốt nhất cho công việc quản lý Tập đoàn Holden ở châu Á, cô ấy vẫn còn trẻ, rất có triển vọng. Tôi sẽ không lập tức chấm dứt chức vụ ở Tập đoàn Holden, tôi sẽ lui về sau hậu trường, ở bên cạnh hỗ trợ, sau khoảng chừng 3 đến 5 năm, đợi sau khi mọi thứ tiến thêm một bậc thì tôi sẽ chính thức dứt ra. Tin rằng ông sẽ đồng ý với đề nghị của tôi.” Điều Mạc Ngữ Phi hiện giờ đang nói chỉ là lời nói trên hình thức, trong lòng hắn cực kỳ hiểu rõ, Hách Nhĩ Phu sẽ không giữ hắn lại, hắn chẳng qua chỉ là một con tốt, cho dù có vị trí cao, thì vẫn là một con tốt, Hách Nhĩ Phu sẽ không thực sự tin tưởng hắn. Hồ ly thông minh hiểu rõ “qua cầu rút ván” là thế nào, cùng với tương lai vì cái mác “tài cao hơn chủ” mà bị diệt trừ, thì chẳng thà nhân cơ hội tốt nhất hiện giờ này mà rời đi, cái gì cũng không mang đi, về cả tư lẫn công đều là tốt nhất. May ra nhờ số tiền lớn kiếm được cho Tập đoàn, mà còn có thể toàn thân trở ra.

Trong mắt Hách Nhĩ Phu lóe qua tia sáng, “Mạc, cậu thật sự nguyện ý vứt bỏ mọi thứ hiện giờ trong tay?”

Mạc Ngữ Phi thoải mái đáp: “Phải.”

“Cái gì cũng không cần?”

“Dù sao thì anh ấy cũng nuôi tôi.”

Hách Nhĩ Phu cười, lấy tay chỉ lên tài liệu trên bàn, “Mạc, cậu muốn tẩy sạch, đúng không.”

Mạc Ngữ Phi cười gượng một chút, “Đã nhuốm đen, thì tẩy cũng không thể sạch được. Tôi không muốn tiếp tục ở lại sòng bạc, là không muốn anh ấy vì tôi mà trở mặt với người nhà. Nhìn đi, dưới danh nghĩa của ngài có nhiều khách sạn xa hoa như vậy, luôn cần có người quản lý, không bằng giao cho tôi quản lý mấy khách sạn ở Hương Đảo, tôi rất rành giao tiếp, nhất định sẽ giúp ngài làm tốt công việc kinh doanh này.”

Hách Nhĩ Phu ngẫm nghĩ, đẩy tài liệu ở trên bàn quay về trước mặt Mạc Ngữ Phi, “Tôi phải nói trước, cậu nhất định phải giới thiệu cho tôi vài người.”

“Đương nhiên.” Hoàn toàn không hối hận khi vứt bỏ quyền lực, địa vị, tài sản trong tay, Mạc Ngữ Phi chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

“Tôi dường như không còn gì để tiếc nuối nữa rồi.” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười thoải mái, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hách Nhĩ Phu tựa hồ không hài lòng lắm, “Này, Mạc, đây là lời mà chỉ có lão già mới nói.”

“Tôi đã không còn nhiệt huyết hăng hái nữa rồi. Nhưng ngài, mạnh mẽ, tràn đầy nhiệt huyết như vậy, thật sự khiến người khác hâm mộ.”

Một câu nói vừa lòng Hách Nhĩ Phu, khiến lão già đầu bạc này ha ha bật cười.

Thuận lợi đạt được sự đồng thuận, Mạc Ngữ Phi mang theo tâm tình thoải mái một lần nữa quay về Hương Đảo. Lần quay về này, hắn sẽ không rời khỏi thành phố này nữa, sẽ không rời khỏi người đó nữa.

Rửa đi một thân mỏi mệt sau chuyến bay đường dài, Mạc Ngữ Phi mặc áo ngủ nằm ở trên giường, lật xem báo trong tay. Trầm Sở Hãn ngồi xuống bên cạnh hắn, ho nhẹ một tiếng, Mạc Ngữ Phi lập tức dừng lại, nghiêng mặt qua nhìn anh.

“Ngữ Phi, có chuyện muốn nói với em.”

“Ừ, em cũng có chuyện muốn nói với anh.” Mạc Ngữ Phi để tờ báo xuống.

“Em nói trước đi.”

“Không cần, anh nói trước đi.” Tuy mắt thấy sắc mặt Trầm Sở Hãn bình tĩnh, thậm chí mang chút ý ngượng ngùng, nhưng nam hồ ly lập tức thấy nghi hoặc, hắn muốn nghe trước.

“Anh xin nghỉ 15 ngày, em có muốn cùng anh đi du lịch không?” Trước đây Trầm Sở Hãn từng lên kế hoạch chuyện này, nhưng không khởi hành được, bây giờ anh lại nói ra.

“Du lịch, ở một phòng hay hai phòng?” Mạc Ngữ Phi lộ ra nụ cười xấu xa, hỏi.

“Em nói thử xem?”

A, lại còn hỏi lại? Nam hồ ly lập tức chau mày trừng mắt.

“Em thì sao, em muốn nói gì?” Trầm Sở Hãn hỏi.

Vén chăn trên người ra rồi bò dậy, Mạc Ngữ Phi từ trong ngăn kéo trên tủ đầu giường lấy ra một tập tài liệu đưa cho Trầm Sở Hãn, “Đây, xem đi.”

Trầm Sở Hãn nhận lấy tài liệu mở ra xem. Mạc Ngữ Phi vẻ mặt đắc ý tựa lên vai Trầm Sở Hãn, cười nói: “Này, công chức như Ngài làm công việc nguy hiểm lại không kiếm được nhiều tiền, để tiết kiệm chút chi phí du lịch, vẫn nên ở một phòng là được rồi. Chỉ là, trước khi du lịch chúng ta nên cùng làm một chút thủ tục, thì đặt chung một phòng mới danh chính ngôn thuận.” Mạc Ngữ Phi đang ám chỉ, hắn tuyệt đối sẽ không nói thẳng, mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt Trầm Sở Hãn.

Trầm Sở Hãn xem xong liền quay đầu qua, “Em thật sự…”

“Ừ.” Mạc Ngữ Phi nghiêm túc gật đầu.

Trầm Sở Hãn trong lòng cảm động, không biết nên nói cái gì mới tốt, Mạc Ngữ Phi vứt bỏ địa vị cao của hắn ở Tập đoàn Holden, vứt bỏ lương cao cùng phúc lợi, vứt bỏ quyền lực một tay che trời, chọn một công việc tương đối bình thường, điều này có nghĩa rằng con hồ ly này vứt bỏ rất nhiều vật ngoài thân, mà lựa chọn tình yêu của anh.

Trầm Sở Hãn đứng lên đi đến bên tủ quần áo, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện đưa cho Mạc Ngữ Phi, “Trước khi đi du lịch, em hãy điền vào cái này đi.”

Mạc Ngữ Phi có chút khó chịu, sao vậy, thì ra Trầm Sở Hãn giấu văn kiện trong ngăn kéo, đáng ghét, có cái gì ghê gớm mà lại cất kỹ thế chứ. Là đơn đăng ký tham dự của công ty du lịch sao? Mạc Ngữ Phi bĩu môi nhận lấy, hắn không muốn gia nhập vào đoàn du lịch, hắn chỉ muốn cùng Trầm Sở Hãn hai người đến một vùng đất ngọt ngào lãng mạn. Hờ hững mở văn kiện ra, vẻ mặt Mạc Ngữ Phi đột nhiên đông cứng, thứ trong tay căn bản không phải đơn đăng ký tham dự gì cẳ, mà là giấy tờ đăng ký kết hôn.

Kết hôn! Mạc Ngữ Phi trong lòng xúc động không thôi, hắn trước đây chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày vì cảm giác có nơi để thuộc về mà vui vẻ như vậy. Nhưng bây giờ chính là như thế, thật sự vui, rất rất vui… Hốc mắt Mạc Ngữ Phi hơi đỏ. Ở chung với người đàn ông này, vô tình bị anh ảnh hưởng, lại trở nên mềm yếu đa cảm, hoặc là, sự mềm yếu của hắn sẽ khiến anh nhìn đến.

“Em cứ từ từ điền, điền xong thì đưa cho anh.”

Cái gì mà từ từ điền, Mạc Ngữ Phi vừa nghĩ, vừa cầm văn kiện xuống giường đến thư phòng tìm bút. Một lát sau đã điền xong, Mạc Ngữ Phi trả lại văn kiện cho Trầm Sở Hãn, đồng thời không quên hỏi: “Khi nào thì đi đăng ký?”

Trầm Sở Hãn đưa tay kéo Mạc Ngữ Phi qua, ôm hắn vào trong lòng, “Trước khi đi, thì cùng nhau về nhà một chuyến, được không?”

Mạc Ngữ Phi ngẫm nghĩ, “Vậy phải mua quà gì mới được đây?”

“Trước lên giường, rồi anh sẽ từ từ nói cho em.”

Hoàn
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện