Lăng Thiếu Đường nhíu
mày nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước. Đây là Ngạn Tước mà bọn họ quen biết sao?
Một người đàn ông có tiếng tao nhã sao lại bị một cô gái dọa cho sợ tới
mức “hồn bay phách tán” rồi? - Ngạn Tước, thân cậu mất đến
không biết bao nhiêu lần rồi, sao đột nhiên hôm nay lại bày ra vẻ thuần
khiết vậy? - Lăng Thiếu Đường cảm thấy rất có hứng thú.
- Đúng vậy, Ngạn Tước, cậu đừng nói cho tớ biết cậu cũng học theo Thiên Dục, trâu già gặm cỏ non hả?
Rõ ràng chuyện này khiến Cung Quý Dương cực kì thấy hứng thú, anh ta không chú ý vào chuyện có được ở trong Lãnh gia không nữa, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là…
Oan gia kia là ai?
Sao cô ấy lại có năng lực như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước khó xử, vẻ mặt vô tội. Anh ta bất đắc dĩ thở một hơi dài...
- Mấy người phụ nữ trước là thất thân vì tớ, nhưng mà đối mặt với cô nhóc này thì nếu tớ không nhanh chân chạy thì sẽ bị cô bé ấy đùa giỡn đến chết thì thôi! Các cậu không biết đâu, cô bé kia cực kì giống tiểu yêu tinh hồi xa xưa ý, trong đầu lúc nào cũng có đầy ý đồ xấu xa, tớ chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ chết trong tay cô nhóc đó thôi.
Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục nhìn nhau, vẻ mặt lộ ra ý cười.
Xem ra “thần tình yêu” đã gõ cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi. Chẳng qua là... dựa theo cách nói của cậu ta, lại thêm bộ dạng kinh hãi thế này nữa thì nhất định phải ép cậu ta khai ra mọi chuyện mới được!
Đúng lúc này, dì Trần đi tới, ghé tai nói nhỏ với Lãnh Thiên Dục. Sau đó, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục dần trở nên lạnh lẽo...
- Dục... - Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của Lãnh Thiên Dục. Vừa rồi hắn còn rất dịu dàng, vậy mà lúc này không biết đã có chuyện gì mà vẻ mặt lại thay đổi như vậy, toàn thân hắn như toát ra khí lạnh...
- Thiên Dục, có chuyện gì rồi à? - Ba người bạn cũng lên tiếng hỏi.
Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng cảm nhận được sự thay đổi...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Giáo phụ Nhân Cách tới đây”.
- Giáo phụ Nhân Cách? - Lăng Thiếu Đường nghe vậy, ánh mắt đầy nghi vấn.
- Là vị giáo phụ của gia tộc kia à?
- Đúng - Lãnh Thiên Dục trả lời dứt khoát. Hắn vô thức ôm chặt Thượng Quan Tuyền vào lòng nhưng hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy.
- Giáo phụ Nhân Cách là vị giáo phụ có địa vị cao trong tổ chức Mafia, thật không biết hôm nay ông ta tới có mục đích gì? - Lăng Thiếu Đường cũng thấy rất khó hiểu.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục trầm xuống, khí lạnh toát ra từ người hắn ngày càng đậm đặc.
Hắn nhếch mép cười...
- Nếu một người chỉ có thể sống trong sự lo lắng, chờ đợi ngày chết thì sẽ lộ ra bản tính của mình, tự động thay đổi tác phong ra tay.
Hắn đang nói thì bóng dáng của giáo phụ Nhân Cách xuất hiện tại vườn hoa. Phía sau ông ta là mấy người vệ sĩ mặc quần áo đen, trong tay bọn họ như cầm một thứ gì đó.
Giáo phụ Nhân Cách đi bên phải, bên cạnh là Phong. Anh ta bước nhanh lên phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lão đại, vì giáo phụ Nhân Cách thỉnh cầu nên tôi chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn đường cho ông ta, mong lão đại thứ tội”.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục không hề thay đổi nhìn Phong, sau đó nhìn giáo phụ Nhân Cách đã đi đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu đã tới đây thì đều là khách”.
- Lão đại! - Giáo phụ Nhân Cách cung kính cúi người.
- Biết hôm nay là ngày tụ họp của tứ đại tài phiệt nên để bày tỏ thành ý của mình, tôi đã chuẩn bị quà cho mấy vị tổng giám đốc, mong các ngài vui lòng nhận cho.
Vừa dứt lời thì ông tay giơ tay lên ra hiệu, mấy người vệ sĩ nhanh chóng mở hộp ra, bên trong toàn là những thứ đồ quý hiếm trên thế giới, lóe ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Giáo phụ khách khí quá, lần này chẳng qua là Lãnh mỗ và mấy người bạn ôn lại chuyện cũ với nhau thôi, không phải là bàn bạc chuyện gì quan trọng. Tôi nghĩ giáo phụ nên đem mấy thứ này về.
Lãnh Thiên Dục chỉ đơn giản liếc qua mấy thứ đồ lấp lánh, đôi mắt vẫn hết sức lạnh lẽo.
Mọi người đều chú ý đến Lãnh Thiên Dục và giáo phụ Nhân Cách nên không hề để ý đến vẻ mặt Thượng Quan Tuyền lúc này đang rất kì lạ. Cô hơi nhíu đôi lông mày lá liễu lại, đôi mắt đẹp cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giáo phụ Nhân Cách...
Người này... sao lại quen vậy? Cô đã từng gặp ở đâu rồi?
Cô xoa xoa hai bên thái dương, trong đầu như hiện lên một điều gì đó...
- Cô Thượng Quan, cô không sao chứ? - Phong là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của Thượng Quan Tuyền. Khi anh ta thấy Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt kì quái nhìn giáo phụ Nhân Cách thì vội vàng tiến lên hỏi.
Câu nói của Phong lập tức thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục. Hắn vội cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt kì lạ của Thượng Quan Tuyền, trong nháy mắt liền trở nên đầy dịu dàng...
- Tuyền, sao vậy? - Giọng nói trầm thấp đầy quan tâm của hắn vang lên.
- Em... - Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thân thiết của Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự đau đớn...
- Sao mỗi lần em muốn nhớ ra điều gì đó thì lại càng không thể nhớ ra được gì cả?
Nói xong, cô lại ngước đôi mắt trong veo như búp bê nhìn giáo phụ Nhân Cách, đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Giáo phụ Nhân Cách lúc này cũng chú ý đến sự khác thường của Thượng Quan Tuyền, trong lòng ông ta đột nhiên thấy kinh hãi...
Cô gái này thật là phiền phức!
Thật ra hôm nay giáo phụ Nhân Cách mạo hiểm tới đây chính là muốn yên tâm hơn một chút. Từ sau khi Sax Ân chết, Lãnh Thiên Dục không hề có bất cứ động thái nào.
Nhưng chính vì Lãnh Thiên Dục bình tĩnh, không có hành động gì lại khiến giáo phụ Nhân Cách càng trở nên lo lắng và bất an. Ông ta luôn cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đó vô cùng lạnh lẽo và tàn nhẫn cứ nhìn ông ta như vậy, trong lòng ông ta như treo lơ lửng một con dao, không biết khi nào thì rơi xuống...
Ông ta đến đây chỉ vì muốn thăm dò xem Lãnh Thiên Dục có phản ứng gì, thật không ngờ ánh mắt của Thượng Quan Tuyền lại khiến ông ta sợ đến mức gần chết. Ông ta hơi hối hận về hành động của mình, nếu còn ở đây lâu thì giáo phụ Nhân Cách sợ cô sẽ nhớ ra ông ta.
- Tuyền, em thấy không thoải mái ở đâu à? - Lãnh Thiên Dục thấy cô khác lạ thì vẻ mặt lại càng thêm lo lắng.
- Dì Trần, dì mau gọi bác sĩ tới đây.
- Dục... - Thượng Quan Tuyền lập tức giữ tay hắn, nhẹ giọng nói - Em không sao đâu, chỉ là vừa rồi dường như nhớ ra gì đó nên thấy hơi đau đầu thôi”.
Giáo phụ Nhân Cách nghe vậy thì hồi chuông cảnh báo trong lòng càng vang lên mãnh liệt. Ông ta lập tức cười xòa rồi nói: “Lão đại, nếu cô Thượng Quan thấy không thoải mái thì tôi cũng không tiện ở đây quấy rầy nữa. Quà thì hy vọng ngài lão đại nhận cho, coi như là tấm lòng của tôi”.
Lãnh Thiên Dục yên lặng nhìn giáo phụ Nhân Cách, đôi môi mỏng từ từ nhếch lên...
- Giáo phụ khách sáo quá rồi. Nếu đã như vậy mà Lãnh mỗ không nhận thì khác nào khiến giáo phụ mất mặt.
Giáo phụ Nhân Cách nghe xong thì vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ để quà ở lại rồi nhanh chóng rời đi.
- Lão đại, ở đây còn có việc của tôi không? - Phong cung kính hỏi.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn lạnh băng, hắn vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy nên không cần phải rời khỏi đây. Hôm nay là dịp mọi người thoải mái tụ tập nói chuyện, cậu không cần câu nệ như vậy”.
- Vâng, lão đại! - Phong lùi về đằng sau mấy bước.
Nhìn bóng lưng giáo phụ Nhân Cách, Hoàng Phủ Ngạn Tước bước nhẹ lên, đôi mắt âm trầm không thể khinh thường...
- Thiên Dục, cậu nghi ngờ ông ta?
Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ nên bọn họ cũng hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.
- Ít nhất tính đến thời điểm hiện tại thì ông ta là đối tượng đáng bị nghi ngờ nhất. Càng là người thông minh, lòng dạ thâm sâu thì khi lòi đuôi ra lại càng hành động ngu xuẩn - Lãnh Thiên Dục hơi nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, giọng nói bức người.
- Ông ta... - Thượng Quan Tuyền vô thức kêu nhỏ một tiếng, nhíu chặt lại, đôi mắt lóe lên tia hoang mang...
- Tuyền, em sao vậy? - Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi nét mặt, giọng nói cũng trở nên luống cuống.
- Dục, người này... sẽ gây hại cho anh... - Thượng Quan Tuyền cố gắng nắm bắt điều gì đó trong đầu nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Lãnh Thiên Dục đang bị nguy hiểm.
Lãnh Thiên Dục hơi ngẩn người ra...
Phong đứng ở một bên cũng hơi giật mình.
- Tuyền... - Lãnh Thiên Dục vươn tay ôm eo cô, sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất. Hắn nhìn về phía giáo phụ Nhân Cách vừa rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh...
- Yên tâm đi, người muốn giết anh còn nhiều lắm, nhưng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó không. Anh rất muốn xem bọn chúng định làm thế nào! - Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
- Dục... - Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền lúc này đầy lo lắng.
Lãnh Thiên Dục yêu chiều vỗ nhẹ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tuyền, anh cam đoan với em, vì em, vì con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì! Hãy tin anh!”
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của Lãnh Thiên Dục, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Lát sau, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
- Được rồi, không có việc gì đâu. Cô bé cứ yên tâm đi, mệnh Thiên Dục lớn lắm, nếu cậu ta đã nói như vậy thì nhất định là không có vấn đề gì đâu - Cung Quý Dương vừa vươn vai vừa nói.
Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng tiêu tan, biệt thự Lãnh gia lại khôi phục lại không khí thoải mái, mãi đến khi giọng nói của một cô gái vang lên...
- Mọi người có nhớ em không? - Giọng nói cực kỳ ngọt ngào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Thanh nhi? - Lãnh Thiên Hi kêu lên rồi sải bước đi về phía cô gái.
- Anh Thiên Hi, anh vẫn phong độ quá nhỉ! - Lãnh Tang Thanh đặt va li xuống đất rồi bổ nhào vào lòng Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền lập tức kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Bùi Vận Nhi. Cô thấy trên mặt Vận Nhi ngoài kinh ngạc thì còn toát lên sự đau lòng...
Thượng Quan Tuyền lại đưa mắt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện kia...
Cô gái này... sao lại quen thế nhỉ?
Cô ấy...???
Lúc này, Cung Quý Dương sang sảng cười to: “Thanh nhi, trong mắt em chỉ có anh Thiên Hi của em thôi à?”
Lãnh Tang Thanh luôn gọi anh hai mình là anh Thiên Hi, chuyện này mọi người ai cũng biết, tất nhiên trừ Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi.
Lãnh Tang Thanh nghe vậy thì liền chạy đến, nhẹ nhàng kéo tay áo Cung Quý Dương. Cô như đang làm nũng: “Anh Quý Dương, Thanh nhi sao có thể quên anh chứ. Còn có cả...”.
Cô lại đưa mắt sang mỉm cười với Hoàng Phủ Ngạn Tước...
- Anh Ngạn Tước, Thanh nhi rất nhớ anh... - Nói xong, cô ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạn Tước, kiễng chân hôn chụt một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
- Đúng vậy, Ngạn Tước, cậu đừng nói cho tớ biết cậu cũng học theo Thiên Dục, trâu già gặm cỏ non hả?
Rõ ràng chuyện này khiến Cung Quý Dương cực kì thấy hứng thú, anh ta không chú ý vào chuyện có được ở trong Lãnh gia không nữa, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là…
Oan gia kia là ai?
Sao cô ấy lại có năng lực như vậy?
Hoàng Phủ Ngạn Tước khó xử, vẻ mặt vô tội. Anh ta bất đắc dĩ thở một hơi dài...
- Mấy người phụ nữ trước là thất thân vì tớ, nhưng mà đối mặt với cô nhóc này thì nếu tớ không nhanh chân chạy thì sẽ bị cô bé ấy đùa giỡn đến chết thì thôi! Các cậu không biết đâu, cô bé kia cực kì giống tiểu yêu tinh hồi xa xưa ý, trong đầu lúc nào cũng có đầy ý đồ xấu xa, tớ chỉ sợ mình không cẩn thận sẽ chết trong tay cô nhóc đó thôi.
Lăng Thiếu Đường, Cung Quý Dương và Lãnh Thiên Dục nhìn nhau, vẻ mặt lộ ra ý cười.
Xem ra “thần tình yêu” đã gõ cửa Hoàng Phủ Ngạn Tước rồi. Chẳng qua là... dựa theo cách nói của cậu ta, lại thêm bộ dạng kinh hãi thế này nữa thì nhất định phải ép cậu ta khai ra mọi chuyện mới được!
Đúng lúc này, dì Trần đi tới, ghé tai nói nhỏ với Lãnh Thiên Dục. Sau đó, vẻ mặt Lãnh Thiên Dục dần trở nên lạnh lẽo...
- Dục... - Thượng Quan Tuyền nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của Lãnh Thiên Dục. Vừa rồi hắn còn rất dịu dàng, vậy mà lúc này không biết đã có chuyện gì mà vẻ mặt lại thay đổi như vậy, toàn thân hắn như toát ra khí lạnh...
- Thiên Dục, có chuyện gì rồi à? - Ba người bạn cũng lên tiếng hỏi.
Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng cảm nhận được sự thay đổi...
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, hắn lạnh nhạt lên tiếng: “Giáo phụ Nhân Cách tới đây”.
- Giáo phụ Nhân Cách? - Lăng Thiếu Đường nghe vậy, ánh mắt đầy nghi vấn.
- Là vị giáo phụ của gia tộc kia à?
- Đúng - Lãnh Thiên Dục trả lời dứt khoát. Hắn vô thức ôm chặt Thượng Quan Tuyền vào lòng nhưng hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có phản ứng như vậy.
- Giáo phụ Nhân Cách là vị giáo phụ có địa vị cao trong tổ chức Mafia, thật không biết hôm nay ông ta tới có mục đích gì? - Lăng Thiếu Đường cũng thấy rất khó hiểu.
Đôi mắt Lãnh Thiên Dục trầm xuống, khí lạnh toát ra từ người hắn ngày càng đậm đặc.
Hắn nhếch mép cười...
- Nếu một người chỉ có thể sống trong sự lo lắng, chờ đợi ngày chết thì sẽ lộ ra bản tính của mình, tự động thay đổi tác phong ra tay.
Hắn đang nói thì bóng dáng của giáo phụ Nhân Cách xuất hiện tại vườn hoa. Phía sau ông ta là mấy người vệ sĩ mặc quần áo đen, trong tay bọn họ như cầm một thứ gì đó.
Giáo phụ Nhân Cách đi bên phải, bên cạnh là Phong. Anh ta bước nhanh lên phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi nói: “Lão đại, vì giáo phụ Nhân Cách thỉnh cầu nên tôi chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn đường cho ông ta, mong lão đại thứ tội”.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục không hề thay đổi nhìn Phong, sau đó nhìn giáo phụ Nhân Cách đã đi đến trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Được rồi, nếu đã tới đây thì đều là khách”.
- Lão đại! - Giáo phụ Nhân Cách cung kính cúi người.
- Biết hôm nay là ngày tụ họp của tứ đại tài phiệt nên để bày tỏ thành ý của mình, tôi đã chuẩn bị quà cho mấy vị tổng giám đốc, mong các ngài vui lòng nhận cho.
Vừa dứt lời thì ông tay giơ tay lên ra hiệu, mấy người vệ sĩ nhanh chóng mở hộp ra, bên trong toàn là những thứ đồ quý hiếm trên thế giới, lóe ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Giáo phụ khách khí quá, lần này chẳng qua là Lãnh mỗ và mấy người bạn ôn lại chuyện cũ với nhau thôi, không phải là bàn bạc chuyện gì quan trọng. Tôi nghĩ giáo phụ nên đem mấy thứ này về.
Lãnh Thiên Dục chỉ đơn giản liếc qua mấy thứ đồ lấp lánh, đôi mắt vẫn hết sức lạnh lẽo.
Mọi người đều chú ý đến Lãnh Thiên Dục và giáo phụ Nhân Cách nên không hề để ý đến vẻ mặt Thượng Quan Tuyền lúc này đang rất kì lạ. Cô hơi nhíu đôi lông mày lá liễu lại, đôi mắt đẹp cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm giáo phụ Nhân Cách...
Người này... sao lại quen vậy? Cô đã từng gặp ở đâu rồi?
Cô xoa xoa hai bên thái dương, trong đầu như hiện lên một điều gì đó...
- Cô Thượng Quan, cô không sao chứ? - Phong là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của Thượng Quan Tuyền. Khi anh ta thấy Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt kì quái nhìn giáo phụ Nhân Cách thì vội vàng tiến lên hỏi.
Câu nói của Phong lập tức thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục. Hắn vội cúi đầu xuống, nhìn vẻ mặt kì lạ của Thượng Quan Tuyền, trong nháy mắt liền trở nên đầy dịu dàng...
- Tuyền, sao vậy? - Giọng nói trầm thấp đầy quan tâm của hắn vang lên.
- Em... - Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thân thiết của Lãnh Thiên Dục, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự đau đớn...
- Sao mỗi lần em muốn nhớ ra điều gì đó thì lại càng không thể nhớ ra được gì cả?
Nói xong, cô lại ngước đôi mắt trong veo như búp bê nhìn giáo phụ Nhân Cách, đôi mắt tràn đầy sự nghi hoặc.
Giáo phụ Nhân Cách lúc này cũng chú ý đến sự khác thường của Thượng Quan Tuyền, trong lòng ông ta đột nhiên thấy kinh hãi...
Cô gái này thật là phiền phức!
Thật ra hôm nay giáo phụ Nhân Cách mạo hiểm tới đây chính là muốn yên tâm hơn một chút. Từ sau khi Sax Ân chết, Lãnh Thiên Dục không hề có bất cứ động thái nào.
Nhưng chính vì Lãnh Thiên Dục bình tĩnh, không có hành động gì lại khiến giáo phụ Nhân Cách càng trở nên lo lắng và bất an. Ông ta luôn cảm thấy có một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm mình, đôi mắt đó vô cùng lạnh lẽo và tàn nhẫn cứ nhìn ông ta như vậy, trong lòng ông ta như treo lơ lửng một con dao, không biết khi nào thì rơi xuống...
Ông ta đến đây chỉ vì muốn thăm dò xem Lãnh Thiên Dục có phản ứng gì, thật không ngờ ánh mắt của Thượng Quan Tuyền lại khiến ông ta sợ đến mức gần chết. Ông ta hơi hối hận về hành động của mình, nếu còn ở đây lâu thì giáo phụ Nhân Cách sợ cô sẽ nhớ ra ông ta.
- Tuyền, em thấy không thoải mái ở đâu à? - Lãnh Thiên Dục thấy cô khác lạ thì vẻ mặt lại càng thêm lo lắng.
- Dì Trần, dì mau gọi bác sĩ tới đây.
- Dục... - Thượng Quan Tuyền lập tức giữ tay hắn, nhẹ giọng nói - Em không sao đâu, chỉ là vừa rồi dường như nhớ ra gì đó nên thấy hơi đau đầu thôi”.
Giáo phụ Nhân Cách nghe vậy thì hồi chuông cảnh báo trong lòng càng vang lên mãnh liệt. Ông ta lập tức cười xòa rồi nói: “Lão đại, nếu cô Thượng Quan thấy không thoải mái thì tôi cũng không tiện ở đây quấy rầy nữa. Quà thì hy vọng ngài lão đại nhận cho, coi như là tấm lòng của tôi”.
Lãnh Thiên Dục yên lặng nhìn giáo phụ Nhân Cách, đôi môi mỏng từ từ nhếch lên...
- Giáo phụ khách sáo quá rồi. Nếu đã như vậy mà Lãnh mỗ không nhận thì khác nào khiến giáo phụ mất mặt.
Giáo phụ Nhân Cách nghe xong thì vội vàng ra lệnh cho vệ sĩ để quà ở lại rồi nhanh chóng rời đi.
- Lão đại, ở đây còn có việc của tôi không? - Phong cung kính hỏi.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn lạnh băng, hắn vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Cậu theo tôi nhiều năm như vậy nên không cần phải rời khỏi đây. Hôm nay là dịp mọi người thoải mái tụ tập nói chuyện, cậu không cần câu nệ như vậy”.
- Vâng, lão đại! - Phong lùi về đằng sau mấy bước.
Nhìn bóng lưng giáo phụ Nhân Cách, Hoàng Phủ Ngạn Tước bước nhẹ lên, đôi mắt âm trầm không thể khinh thường...
- Thiên Dục, cậu nghi ngờ ông ta?
Dù sao cũng là bạn bè từ nhỏ nên bọn họ cũng hiểu suy nghĩ trong lòng hắn.
- Ít nhất tính đến thời điểm hiện tại thì ông ta là đối tượng đáng bị nghi ngờ nhất. Càng là người thông minh, lòng dạ thâm sâu thì khi lòi đuôi ra lại càng hành động ngu xuẩn - Lãnh Thiên Dục hơi nheo đôi mắt đầy nguy hiểm lại, giọng nói bức người.
- Ông ta... - Thượng Quan Tuyền vô thức kêu nhỏ một tiếng, nhíu chặt lại, đôi mắt lóe lên tia hoang mang...
- Tuyền, em sao vậy? - Lãnh Thiên Dục lập tức thay đổi nét mặt, giọng nói cũng trở nên luống cuống.
- Dục, người này... sẽ gây hại cho anh... - Thượng Quan Tuyền cố gắng nắm bắt điều gì đó trong đầu nhưng không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Lãnh Thiên Dục đang bị nguy hiểm.
Lãnh Thiên Dục hơi ngẩn người ra...
Phong đứng ở một bên cũng hơi giật mình.
- Tuyền... - Lãnh Thiên Dục vươn tay ôm eo cô, sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất. Hắn nhìn về phía giáo phụ Nhân Cách vừa rời đi, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh...
- Yên tâm đi, người muốn giết anh còn nhiều lắm, nhưng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó không. Anh rất muốn xem bọn chúng định làm thế nào! - Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
- Dục... - Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền lúc này đầy lo lắng.
Lãnh Thiên Dục yêu chiều vỗ nhẹ lên mặt cô, nhẹ giọng nói: “Tuyền, anh cam đoan với em, vì em, vì con của chúng ta, anh nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì! Hãy tin anh!”
Thượng Quan Tuyền nhìn vào đôi mắt đầy tự tin của Lãnh Thiên Dục, trái tim như có dòng nước ấm chảy qua. Lát sau, cô nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu.
- Được rồi, không có việc gì đâu. Cô bé cứ yên tâm đi, mệnh Thiên Dục lớn lắm, nếu cậu ta đã nói như vậy thì nhất định là không có vấn đề gì đâu - Cung Quý Dương vừa vươn vai vừa nói.
Bầu không khí căng thẳng nhanh chóng tiêu tan, biệt thự Lãnh gia lại khôi phục lại không khí thoải mái, mãi đến khi giọng nói của một cô gái vang lên...
- Mọi người có nhớ em không? - Giọng nói cực kỳ ngọt ngào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
- Thanh nhi? - Lãnh Thiên Hi kêu lên rồi sải bước đi về phía cô gái.
- Anh Thiên Hi, anh vẫn phong độ quá nhỉ! - Lãnh Tang Thanh đặt va li xuống đất rồi bổ nhào vào lòng Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền lập tức kinh ngạc, đưa mắt nhìn sang Bùi Vận Nhi. Cô thấy trên mặt Vận Nhi ngoài kinh ngạc thì còn toát lên sự đau lòng...
Thượng Quan Tuyền lại đưa mắt nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện kia...
Cô gái này... sao lại quen thế nhỉ?
Cô ấy...???
Lúc này, Cung Quý Dương sang sảng cười to: “Thanh nhi, trong mắt em chỉ có anh Thiên Hi của em thôi à?”
Lãnh Tang Thanh luôn gọi anh hai mình là anh Thiên Hi, chuyện này mọi người ai cũng biết, tất nhiên trừ Thượng Quan Tuyền và Bùi Vận Nhi.
Lãnh Tang Thanh nghe vậy thì liền chạy đến, nhẹ nhàng kéo tay áo Cung Quý Dương. Cô như đang làm nũng: “Anh Quý Dương, Thanh nhi sao có thể quên anh chứ. Còn có cả...”.
Cô lại đưa mắt sang mỉm cười với Hoàng Phủ Ngạn Tước...
- Anh Ngạn Tước, Thanh nhi rất nhớ anh... - Nói xong, cô ôm lấy cổ Hoàng Phủ Ngạn Tước, kiễng chân hôn chụt một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Danh sách chương