Thượng Quan Tuyền sửng sốt, đưa hai tay lên che chắn trước ngực.

Vì cô không hề đề phòng nên động tác của anh ta nhanh hơn cô. Anh ta giơ tay ra, vén áo cô lên…

Thượng Quan Tuyền vừa muốn ra tay lại nghe Lãnh Thiên Hi ôn hòa mở miệng: “Hơn nữa mỗi lần gặp cô đều thấy cô trong tình trạng mệt mỏi và bị thương”.

Ánh mắt dò xét của anh ta quét qua vết thương trên tay cô, cũng tự nhiên nhìn thấy những vết hôn trên xương quai xanh quyến rũ của cô, trong giọng nói tràn ngập ý tứ hàm xúc.

Không biết tại sao, hai lần Lãnh Thiên Hi gặp cô gái này, trong lòng đều cảm thấy thương xót. Trong mắt anh ta, cô như một đóa hoa thần bí mà quật cường khiến người ta thương tiếc, muốn cưng chiều cô hơn.

- Tôi… rất xin lỗi khi để anh thấy những chuyện này! – Giọng nói của Thượng Quan Tuyền đầy khó khăn và mệt mỏi.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khiến gương mặt Lãnh Thiên Hi thấp thoáng bên sáng bên tối, đôi mắt đen thâm thúy lại toát ra sức mạnh khiến cô cảm thấy yên tâm. Từng cơn mệt mỏi như thủy triều dâng lên, dù Thượng Quan Tuyền không hề biết gì về người đàn ông này nhưng từ trên người anh ta tản ra hơi thở mát lạnh cùng thân thiết, loại cảm giác thân thiết này khiến cô muốn khóc.

- Sao lại thế này chứ, nói cho tôi biết đã có chuyện gì? – Lãnh Thiên Hi rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán cô, thấp giọng hỏi.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong lòng rất ấm áp, sau đó, tất cả những uất ức tủi thân cũng đua nhau kéo đến, mũi nghèn nghẹn, hốc mắt đã ươn ướt!

Lãnh Thiên Hi vừa thấy cô như vậy liền cảm thấy thương xót, ánh mắt thoáng qua tia bối rối. Ngay sau đó, anh ta nâng gò má cô lên để cô nhìn anh ta.

- Không sao hết, có chuyện gì cứ nói cho tôi, tôi sẽ giúp cô! – Giọng nói của anh ta thật trầm thấp tựa như làn gió xuân ấm áp.

Hai mắt Thượng Quan Tuyền long lanh nước, vẻ đáng thương khiến người khác phải chua xót.

Cô có thể nói gì với anh ta đây? Chẳng lẽ nói cho anh ta biết thân phận thật sự của cô?

Chẳng lẽ nói cho anh ta biết, cô muốn giết một người mà không được?

Chẳng lẽ nói cho anh ta biết, cô bị người đàn ông kia ức hiếp?

- Tôi… xe tôi đâm vào gốc cây, bị cháy rồi! – Cuối cùng, cô chỉ có thể nói đại ra một lý do như vậy.

Lãnh Thiên Hi nghe cô nói vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, trấn an: “Chỉ cần người không làm sao là được rồi, nhất định là cô sợ lắm, không sao đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi”.

Anh ta cũng không hỏi nhiều nữa. Dù rất tò mò vết thương trên người cô, lại càng băn khoăn về những vết hôn kia, nhưng cô đã không muốn nói thì anh ta cũng không muốn ép buộc, nơi mềm mại nhất từ đáy lòng đã bị cô gái này chạm đến.

Khi hơi thở ấm áp của Lãnh Thiên Hi bao vây lấy cô, Thượng Quan Tuyền không nhịn nữa, nước mắt thi nhau rơi như những hạt trân châu, từng viên từng viên một rơi xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ càng làm người ta đau lòng.

Từ lúc đi theo Niếp Ngân, cô đã quên khóc là như thế nào, dù có muốn phát tiết, Niếp Ngân cũng dạy cô chỉ có thể kiên cường và cố gắng che đậy. Có lẽ cô không có một tuổi thơ vui vẻ, nhưng cô có ước mơ và hy vọng, mà hy vọng đó chính là Niếp Ngân.

Nhưng, lúc này khi gặp được Lãnh Thiên Hi, tất cả đều thay đổi, cô giống như đã mất tất cả mọi thứ.

Khi cô cảm nhận được sự ấm áp của Lãnh Thiên Hi, vẻ kiên cường đã hoàn toàn biến mất. Từ nhỏ đến lớn cô chỉ biết đến huấn luyện, đấu đá nhau, chưa từng có ai quan tâm cô như vậy, trong lòng cô không kìm được tủi thân mà khóc.

Lãnh Thiên Hi kéo cô vào lòng, đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, bàn tay ấm áp của anh ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền lên, giọng nói trầm thấp lại có phần dịu dàng che chở: “Ngoan, đừng khóc…”.

Anh ta cảm thấy tâm tình của mình cũng bị nước mắt của cô gái này lây sang, vậy nên anh ta cúi người xuống, hơi thở đàn ông khêu gợi mà ôn hòa khẽ hôn lên những giọt nước mắt của Thượng Quan Tuyền.

Không giống như người yêu mà giống người anh trai đang che chở cho em gái.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy sự lạnh lẽo trong lòng đang bị một cảm giác ấm áp dần dần thay thế. Sau đó, Lãnh Thiên Hi ôm lấy cô đang khóc nức nở vào lòng, bàn tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô, đôi mắt đầy vẻ cưng chiều.

Cô òa khóc như muốn trút hết mọi tâm sự cùng những tủi thân uất ức từ nhỏ đến lớn phải chịu. Còn Lãnh Thiên Hi cũng chỉ dịu dàng ôm cô, mặc cho nước mắt cô thấm ướt hết áo sơ mi mình.

Sau một lúc lâu, tiếng khóc nức nở dần biến thành những tiếng nấc nghẹn ngào, Lãnh Thiên Hi mới khẽ buông cô ra, lau nước mắt giúp cô, sau đó trìu mến nhéo nhéo mũi cô.

- Cô bé, còn muốn khóc nữa không, còn khóc nữa là cả hai phải ra đường đứng đấy! – Đôi mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, anh ta cất lời.

Thượng Quan Tuyền mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn anh ta, không hiểu hàm nghĩa trong câu nói.

Lãnh Thiên Hi ra vẻ trêu đùa giải thích: “Cô còn khóc nữa, xe tôi sẽ bị ngập mất”.

Câu nói đùa của anh ta khiến Thượng Quan Tuyền bật cười.

- Cô cười rất đẹp, vậy nên sau này đừng khóc nữa. Được không?

Lãnh Thiên Hi đau lòng giơ ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên mặt cô.

Mặc dù chỉ mới gặp cô gái này nhưng lại giống như đã thân quen từ lâu khiến anh ta sinh ra cảm giác muốn che chở cho cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện