Dương Túc Phong thở dài một tiếng, súng trong tay ngắm vào thân ảnh Sương Nguyệt Hoa. Với khoảng cách xa như thế, hắn cũng không cầu cho có thể bắn trúng nàng, nhưng chiến mã của nàng lại là một mục tiêu thật rõ ràng. Đoàng đoàng đoàng, liên tục sáu phát súng phát ra, chiến mã Sương Nguyệt Hoa ngã lăn ra đất, bản thân nàng bởi vì quán tính mà văng ra ngoài, vừa vặn rơi trước mặt Hiên Kiệt.

Tuy nhiên thân thủ của nàng hết sức nhanh nhẹn, mặc dù ngã xuống, nhưng lại lập tức bật người ngay dậy, trường kiếm trong tay vừa khéo ngăn cản được loan đao chém đến của Hiên Kiệt, nhưng cũng vì giao đấu kích liệt mà khăn che mặt của nàng đã bị gió cuốn bay, lộ ra chân diện mục, hơn nữa loan đao của Hiên Kiệt còn hung ác xẹt đứt một lọn tóc của nàng tung bay trong gió. Trong lòng nàng phẫn nộ vạn phần, mặc dù võ công cao cường, kiếm pháp trác tuyệt, nhưng dù sao vẫn bị Hiên Kiệt chiếm thế chủ động, lực đạo loan đao của Hiên Kiệt thế mạnh lực nặng, khó có thể chống lại, nhất thời, hai người giằng co lẫn nhau, khó phân thắng bại.

Đám kỵ binh còn lại không có Sương Nguyệt Hoa dẫn đầu, bị Bách kích pháo của Lam Vũ quân oanh tạc, ngã nhào, sau đó lại bị loạn đao của chiến sĩ Hốt Kỵ Thi chém chết, hoặc bị chiến mã kéo đi chạy loạn trong hàng rào kẽm gai, máu thịt dính đầy trên dây thép, tiếng kêu thảm vẫn vang lên, thậm chí có người vì muốn ngăn cản đồng bọn lại, kết quả là bị đồng bọn đánh ngã xuống ngựa, bóng người nhanh chóng không còn thấy đâu nữa.

Kỵ binh cho đến bây giờ vẫn chưa gặp phải đại pháo oanh tạc bao giờ, giờ phút này đã hoàn toàn mất đi phương hướng tiến công, không cách nào thoát khỏi cảnh hỗn loạn.

“Phong, huynh đánh trận này cắt đứt xương sống của Nguyệt Quang Lang, ta nghĩ bọn họ cả ngàn năm cũng không quên được. Đội kỵ binh này vốn là bọn họ phải vất vả lắm mới huấn luyện được, bình thường cũng không dễ dàng lấy ra sử dụng. Hôm nay bị huynh giết sạch, Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi nhất định là muốn ăn thịt huynh.” Vũ Phi Phàm than thở nói, đối với Bách Kích pháo lộ ra vẻ hâm mộ, nóng lòng được thử.

“Ta muốn đầu tiên hạ kỵ binh của bọn chúng. Sau đó bộ binh sẽ đối đầu với bộ binh, chúng ta có gì mà phải sợ.” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói.

Kỵ binh còn sót lại của Nguyệt Quang Lang rất nhanh chóng bị người Hốt Kỵ Thi giết sạch, ba ngàn kỵ binh trong vòng chưa đến nửa giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại máu tươi đầy đất, thi thể khắp nơi, chuyện này khiến cho người chỉ huy như Sương Nguyệt Hoa thương tâm đến ngơ ngẩn, liền theo đó mang theo lửa giận ào lên.

Nàng rốt cuộc hiểu được tổn thất của kỵ binh không phải là vì người Hốt Kỵ Thi dũng cảm, cũng không phải vì bản thân nàng vô năng, mà là vì ở đỉnh núi phía nam có những cỗ đại pháo độc ác phun lửa. Nàng huýt lên một tiếng sáo dài, một kiếm bức lui Hiên Kiệt, lập tức thi triển khinh công xông xuống núi, chỉ nhìn thấy một bóng người màu tím phiêu hốt chớp lên liên tục trên mặt đất, chỉ chốc lát đã quay về gần lại miệng hồ lô, xông lên sườn núi phía nam dựng đứng.

Hai mươi khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ sang trọng không chút do dự nhắm thẳng vào thân hình đang tung bay của nàng.

“Đừng bắn! Ta muốn đối phó nàng!” Dương Túc Phong bình thản nói, chậm rãi nâng súng mình lên.

Sương Nguyệt Hoa đột nhiên cười lạnh, trường kiếm rung lên, phát ra thanh âm tựa như tù và, hai chân điểm nhẹ lên vách đá, thân hình bay lên như một con chim sẻ vàng, mãnh liệt tấn công Dương Túc Phong. Vào thời khắc đó, thân thể nàng quay lưng về phía mặt trời, gương mặt tuyệt mỹ che khuất ánh mặt trời có phần lạnh lùng, có phần u oán, khiến cho kẻ khác có cảm giác thương xót, nhưng trường kiếm trong tay nàng không thể nghi ngờ, nó có thể đánh trúng tất cả, mang theo khí tức tử vong dày đặc.

Nhưng Dương Túc Phong vẫn thản nhiên như không, không hề thèm nhìn đến trường kiếm của nàng, chỉ có mũi súng là di chuyển theo thân thể phiêu đãng của nàng, cho đến khi thân ảnh của nàng đã xuất hiện tại phía trên vách núi, che khuất ánh mặt trời, bóng nàng hoàn toàn bao phủ lấy người Dương Túc Phong, trường kiếm tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, hắn mới bình tĩnh bóp cò.

Tiếng súng vang lên, Sương Nguyệt Hoa chấn động cả người, chân trái vô lực rũ xuống, thân ảnh cũng ngưng trệ trên vách đá, nhưng trường kiếm vẫn hướng về phía trước, chỉ là khoảng cách với Dương Túc Phong tựa hồ càng ngày càng xa.

Dương Túc Phong cười lạnh, hạ mũi súng xuống.

Thân ảnh Sương Nguyệt Hoa rốt cuộc đã rơi xuống bên cạnh vách núi cao, khi rơi xuống đất, nàng dùng trường kiếm chống xuống, mũi kiếm cắm thật sau vào nham thạch hoa cương cứng rắn, chỉ lộ ra mộ đoạn kiếm ngắn.

“Buông kiếm của người xuống!” Dương Túc Phong chậm rãi nói, trong lòng khẽ thở dài, Sương Nguyệt Hoa đích thực là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn được thấy, cho dù là tỷ muội Phượng Thải Y cũng không thể so sánh được, ngoại trừ hoàng hậu Phượng Lam Vũ xinh đẹp trong bức họa thì không ai có nhan sắc kinh người lại mang theo khí chất ngạo nghễ như nàng nữa, tuy nhiên, một tuyệt đại giai nhân như thế, sao lại làm cướp? Đôi mắt to đen nhánh của Sương Nguyệt Hoa chỉ bắn ra ánh mắt tràn ngập oán độc và cừu hận, hơi thở lạnh lẽo phảng phất như muốn làm Dương Túc Phong đóng băng dưới ánh mặt trời, khiến cho hắn xuất hiện cảm giác muốn rùng mình. Chỉ thấy nàng nghiến hai hàm răng trắng, trường kiếm rút ra từ khối hoa cương, khiến cho đá vụn bay tán loạn, nàng rít lên một tiếng, giơ cao trường kiếm, kéo lê chân trái rướm máu lướt qua bụi cỏ như thỏ chạy, tấn công về phía Dương Túc Phong.

“Buông kiếm ngươi xuống!” Dương Túc Phong chậm rãi cất tiếng.

Sương Nguyệt Hoa phớt lờ đi, thân kiếm bỗng nổ mạnh, tỏa ra một vầng ánh sáng tím.

Dương Túc Phong thở dài, chờ khi nàng vọt đến trước mặt mình chưa đến mười thước mới nổ phát súng thứ hai, trường kiếm Sương Nguyệt Hoa rời tay, thân hình cũng phảng phất ngưng kết trong nháy mắt, sắc mặt đỏ tươi như bị chưng chín.

Đám người Tang Cách xông lên, vất vả lắm mới khống chế được nàng, khi đó mới phát hiện ra chân trái và cổ tay phải của nàng đã bị Dương Túc Phong bắn trúng, võ công chỉ có thể thi triển được ba bốn thành. Tuy nhiên ngay cả là như thế, ý chí phản kháng của nàng cũng vẫn rất mãnh kiệt, ba bốn chiến sĩ Cung Đô cường tráng cũng không phải là đối thủ của nàng, cho dù tay không vũ khí vẫn đánh cho mấy chiến sĩ được huấn luyện nghiêm túc mặt mày sưng vù, không cách nào tiếp cận được, cuối cùng phải nhờ đến chiến sĩ Tang Lan tộc thông minh sử dụng dây thừng bẫy ngựa quấn lấy tứ chi và thân mình nàng, sau đó bảy tám người đồng thời xông đến trói nghiến lại thì nàng mới cam chịu vận mệnh trở thành tù binh của mình.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Sương Nguyệt Hoa tỏ vẻ chết không nhắm mắt, ánh mắt đầy sự phẫn hận, phảng phất muốn thiêu cháy Dương Túc Phong.

“Ta là Dương Túc Phong ở Tử Xuyên đạo thuộc địa Nam Hải, hôm nay được nhìn thấy diện mạo thật của Sương Nguyệt Hoa tiểu thư, thật sự là vinh hạnh.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, hơi khom người, hướng về phía đại viện Tằng gia, đưa tay làm thành một tư thế thỉnh mời.

Sương Nguyệt Hoa tựa hồ vẫn chưa tin giờ phút này mình đã bị bắt thành tù binh, vẫn vận sức giãy giụa, nhưng trên người có đến hai ba mươi vòng dây thừng siết chặt, nàng không thể nào nhúc nhích được, mấy chiến sĩ thúc đẩy áp giải nàng đi, nàng tức tối trợn mắt quay đầu lại nhìn Dương Túc Phong, nhưng cho dù là như thế thì cũng phải hết sức khó khăn mới làm được, huống chi Dương Túc Phong lúc này đã không còn để ý đến nàng nữa.

“Chuẩn bị chiến đấu, chú ý phải tiết kiệm đạn dược.” Dương Túc Phong trầm tĩnh hạ lệnh, chuẩn bị cho trận huyết chiến với hơn một vạn phỉ đồ.

Nhưng rất kỳ lạ, phía bên kia đột nhiên vang lên tiếng trống trận lẫn tiếng tù và, địch nhân đang tiến đến lập tức xoay người lại tháo chạy, tốc độ so với lúc tiến đến thì nhanh hơn rất nhiều. Ngay sau đó đại kỳ của địch nhân cũng được thu lại, Du Tiên Thi và Đông Phương Nhất Luyến cưỡi ngựa hòa nhập vào quần phỉ, rất nhanh chóng đã biến mất không thấy đâu.

“Ồ? Bọn chúng muốn chạy?” Tang Cách nói với vẻ nghi ngờ.

Dương Túc Phong gật đầu.

Đúng là như thế, địch nhân đã thối lui. Kỵ binh của bọn chúng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, một trong những đầu lĩnh của bọn họ là Sương Nguyệt Hoa đã bị bắt, vào lúc đối thủ của bọn chúng đã chuẩn bị cho cuộc huyết chiến cuối cùng thì Nguyệt Quang Lang phỉ đạo đã chủ động lựa chọn rút lui.

Dương Túc Phong chậm rãi tiến lên một tảng đá gần đó, nhíu mày nhìn địch nhân rút lui, không phát ra lệnh truy kích.

Đám người Tang Cách vội vã chạy đến: “Sư trưởng, mau ra lệnh, chậm sẽ không còn kịp nữa.”

Dương Túc Phong lắc đầu, chậm rãi nói: “Chớ đuổi theo giặc cùng đường.”

Tang Cách kích động nói: “Nếu chúng ta không truy sát, lần sau bọn chúng còn có thể tiếp tục quay trở lại.”

Nhưng Dương Túc Phong vẫn lắc đầu như cũ, lệnh cho Tang Cách chỉnh đốn đơn vị, chuẩn bị rút khỏi chiến trường, Tang Cách không phục nhưng cũng đành rời đi.

Vũ Phi Phàm thản nhiên vỗ vai Tang Cách, mỉm cười nói: “Mệnh lệnh của Phong lĩnh sẽ không sai, chấp hành đi.”

Nghe thanh âm của Vũ Phi Phàm, Dương Túc Phong xuất hiện một chút cảm xúc, nói: “Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi không hề đơn giản! Có thể tiến có thể thối, có thể đưa lên có thể đặt xuống, không phải là người tầm thường. Nếu đổi lại là người thường, khi kỵ binh bảo bối của mình bị tổn thất, nhất định sẽ tức tối, bất chấp tất cả để xông lên, cho dù phải trả giá đắt cũng phải tiêu diệt toàn bộ địch nhân mới cam lòng, đương nhiên là như thế thì bản thân mình cũng có thể bị tiêu diệt hoàn toàn. Đông Phương Nhất Luyến và Du Tiên Thi thối lui vào lúc này, Tằng gia nhất định sẽ gặp phiền toái lớn, Tằng Củng tuyệt đối sẽ không thể nào giữ lại nhiều người như thế trong nhà mình hàng ngày được.

Vũ Phi Phàm thản nhiên nói: “Dương huynh, đây chẳng phải là kết quả tốt nhất mà huynh chờ mong sao? Tằng gia vẫn còn, Nguyệt Quang Lang cũng vẫn còn. Thỏ chết chó vào nồi, nếu huynh giết chết địch nhân, Tằng Củng cũng sẽ không cần huynh nữa.”

Hai người nhìn nhau cười, Dương Túc Phong nói: “Người hiểu ta, chỉ có Minh Phàn huynh.”

Quả nhiên Nguyệt Quang Lang rút lui đã khiến cho sĩ khí Tằng gia dâng cao, người Hốt Kỵ Thi và các lực lượng vũ trang khác đều nhân cơ hội tổ chức truy kích, duy chỉ có Dương Túc Phong là vẫn như cũ, chỉ hạ lệnh bắn pháo từ xa xa làm bộ mà thôi. Kết quả là những người đuổi theo bị Nguyệt Quang Lang phản kích, khiến cho tổn hại hơn hai trăm người, ngay cả đệ đệ của Hiên Kiệt là Hiên Liệt cũng suýt nữa mất mạng dưới hồi mã thương của Đông Phương Nhất Luyến, vội vã quay trở về.

Chiến đấu của song phương kết thúc như thế, so với dự đoán một trường huyết chiến của mọi người trước đó thì không giống lắm, mặc dù máu tanh và thi thể ở khắp nơi, nhưng rất nhiều người lại cảm thấy trận chiến này dường như chưa xứng tầm lắm, thắng lợi đến một cách dễ dàng như thế thật khó tin, nhưng những người cơ trí thì lại cẩn thận quan sát hướng lui của phỉ đồ, lo lắng xem bọn chúng có đúng là đang thi triển âm mưu khác. Đương nhiên cũng có nhiều người bắt đầu hướng ánh mắt thân thiết về phía Lam Vũ quân chỉnh tề, bắt đầu ngắm nghía thủ lĩnh trẻ tuổi của Lam Vũ quân.

Chiến sự chấm dứt, Tằng Củng không thể chờ thêm, vội vã đến thăm Dương Túc Phong và Lam Vũ quân, còn mang đến rất nhiều vật phẩm gọi là ủy lạo. Giờ phút này hắn đã biết thân phận thật của Dương Túc Phong, tỏ ra rất khách khí và thân mật, liên mồm nói là có mắt không tròng, ân cần đến cực độ. Hiên Kiệt mặc dù có chút bực bội khi biết người Hốt Kỵ Thi cũng phải trả giá rất đắt bằng sức lực và sự hy sinh, tộc nhân tử vong hơn bốn trăm, những người còn lại cũng bị thương gần hết, song cũng không bì kịp Lam Vũ quân, Lam Vũ quân không hề chết một người chỉ bị thương không quá mười người, nhưng trong nội tâm hắn cũng không thể không bội phục sức chiến đấu của Lam Vũ quân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện