Sau khi buổi lễ bái sư kết thúc, Tô Diêu trở về viện liền nhận được một lá thư đến từ Vinh Vương phủ. Tin tức "Mộc Nghi Hoa" bị thương ở Phật đường của thái hậu đã lan truyền đi khắp nơi. Đến được tai người khác đương nhiên "phụ mẫu thân sinh" không thể nào không đến được.
Nhưng nàng là kẻ thế thân, quan tâm nàng làm gì chứ, cũng đâu phải con gái ruột của người ta đâu. Cũng may còn một người coi như là có lương tâm, viết gửi nàng lá thư này. Thông qua nó nàng biết được một số tin tức liên quan đến tai mắt Vinh phủ. Cánh tay của Vinh Vương cũng dài thật, vươn tới cả hoàng cung. Những người này ắt có lúc dùng đến. Cuối lá thư, nàng nhìn rồi cười khúc khích, không ngờ vị "ca ca" này cũng được đó chứ! Kết thúc nội dung bằng vài câu hỏi thăm sức khỏe và nhắc nhở phải cẩn thận nữa chứ!
Thư cũng đọc xong rồi, sao Khanh Thần còn chưa tới? Không phải gặp chuyện gì kéo chân rồi chứ? Nàng chờ cả nửa ngày cũng không thấy đệ đệ đâu.
Trong khi đó, Khanh Thần đang đi đến cổng lớn của biệt viện dành cho nữ tử, chưa kịp bước vào thì một thái giám từ bên trong chạy ra, vội vã hướng Khanh Thần nói chuyện một cách gấp gáp. ngôn tình tổng tài
"Mộc công tử, "Nghi Hoa" tiểu thư kêu ngài tới Hiên Viên Trai tìm nàng ta!"
"Hả? Vì sao lại đi Hiên Viên Trai, tỷ tỷ gặp phải chuyện gì rồi phải không?"
Không đầu không đuôi đáp:" Nô tài không rõ, Mộc công tử vẫn mau qua đó thì hơn!"
Lo sợ có chuyện chẳng lành. Tiểu hài tử hấp ta hấp tấp sau khi nghe xong liền chạy một mạch tới Hiên Viên Trai mà không một chút nghi ngờ. Dừng trước cửa phòng:"Tỷ tỷ, ta vào nhé!"
Cánh cửa khép hờ, không khóa nhanh chống bị Khanh Thần mở ra. Vừa bước vào cửa, đập vào mắt hắn là một nữ tử đang nằm bất động trên sàn. Đầu tóc hỗn loạn, rũ xuống che cả mặt. Trên người còn có những mảng đen tím không rõ ràng.
"Tỷ tỷ!" Kinh hoàng gọi lớn. Thần sắc tái nhợt như không còn máu. Vội vàng chạy tới đỡ người kia lên, xoay gương mặt lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Phù, cũng may không phải là tỷ tỷ....nhưng sao lại có người nằm đây chứ. Tay...máu, máu.... nàng ta...Không đúng, bị tính kế rồi".
Vừa nhận ra thì đã muộn rồi, cánh cửa đột nhiên mở ra, còn có tiếng cười nói. Chết tiệt.
"Chư vị, hôm nay ta mời khách! Chúng ta ở Hiên Viên Trai uống rượu làm thơ, còn gì tuyệt hơn.....
Hử? Mộc Khanh Thần, sao ngươi lại ở đây?" Chuyển tầm nhìn xuống dưới! "Còn cung nữ kia là sao vậy?" Uyển Kiệt gặng hỏi.
"Ta..." Lúc này biết nói cái gì bây giờ? Cảnh như thế này bị người ta bắt gặp, làm sao mà chứng minh bản thân không liên quan đây? "Ngươi... trên người nữ tử kia toàn là máu! Mộc Khanh Thần giết người rồi! Người đâu! Mau bắt lấy hắn!" Uyển Kiệt một màn hắn nói hết, căn bản không để người ta có cơ hội nói.
"Buông ra, ta không có giết người!" Một đám lính ba bốn người ấn Khanh Thần xuống, quỳ trên sàn tay giữ sau lưng. Thế là kéo nhau đến trước mặt hoàng thượng.
"Mộc Khanh Thần, lá gan của ngươi thật lớn!" Hoàng đế tức giận ném ly trà đến trước mặt Khanh Thần đang quỳ gối trên điện.
"Hoàng thượng, chuyện này không phải do Khanh Thần làm!"
Mộc Dương Lễ đứng bên cạnh, thêm dầu vào lửa:" Mộc Khanh Thần, không ngờ ngươi là người như thế, giờ chứng cứ đầy đủ ngươi đừng hòng giảo biện!"
Uyển Kiệt cũng chẳng vừa:"Đúng thế! Bao nhiêu người chúng ta nhìn thấy ngươi giết cung nữ kia, lẽ nào là giả?" Đảo trắng thay đen một cách trắng trợn, cao giọng mà chỉ thẳng vào mặt người đang quỳ.
Khanh Thần đang bị cho là kẻ giết người, chỉ có thể nhẹ giọng phủ nhận, chờ nghĩ cách cứu thôi.
"Hoàng thượng, khi nô tài vào trong phòng đó, thì cung nữ đã mất mạng rồi, chuyện này thật sự không phải do nô tài làm!" Hết mực nhún nhường cầu xin hoàng thượng, mong ông ta điều tra rõ ràng rồi hẳn buộc tội hắn chứ.
"Ồ? Ngô Thái y, ngươi nói xem, cung nữ này chết lúc nào?"
"Bẩm hoàng thượng, thời gian tử vong của cung nữ này tuyệt đối...không quá nửa thời thần, cũng chính là sau khi Mộc công tử đi vào phòng."
Nộ khí nổi lên, giận dữ quát:"Mộc Khanh Thần, ngươi còn gì để nói không?"."Người đâu, nhốt Mộc Khanh Thần lại, chờ ngày xứt xử!"
Không hay rồi, mọi thứ đều đang nhằm vào Mộc Khanh Thần hắn, làm sao đây?!?!
"Xin hoàng thượng chờ đã!" Một nữ tử chạy vào điện, thần sắc thập phần lo lắng, nhưng không đến mức thất lễ. "Thần nữ thiết nghĩ còn có điều đáng nghi ở đây!"
""Mộc Nghi Hoa", ngươi tới đúng lúc lắm, nhìn đệ đệ ngươi làm chuyện tốt gì kìa! Thi thể còn ở kia, ngươi nói xem cái gì đáng nghi?"
"Hoàng thượng, thứ cho thần nữ thất lễ, nhưng chuyện có điều đáng nghi, không thể nhanh chóng quyết định như vậy được!
Hoàng thượng, thần nữ dám thề với trời, Khanh Thần tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy xin hoàng thượng cho phép thần nữ kiểm tra thi thể!"
"Nếu như ngươi dám chắc chắn như thế thì trẫm cho phép ngươi, nếu như không nói ra được điều đáng nghi, trẫm xử tội cả ngươi!"
"Tạ hoàng thượng khai ân!" Tô Diêu hành lễ xong, dời bước tiến đến thi thể nữ tử đã chết kia, chắp tai khấn:"Đắc tội rồi!"
Quan sát tỉ mỉ những vết tím đen nàng liền phát hiện ra. Ván cờ này phải đổi kết cục rồi.
Nhưng nàng là kẻ thế thân, quan tâm nàng làm gì chứ, cũng đâu phải con gái ruột của người ta đâu. Cũng may còn một người coi như là có lương tâm, viết gửi nàng lá thư này. Thông qua nó nàng biết được một số tin tức liên quan đến tai mắt Vinh phủ. Cánh tay của Vinh Vương cũng dài thật, vươn tới cả hoàng cung. Những người này ắt có lúc dùng đến. Cuối lá thư, nàng nhìn rồi cười khúc khích, không ngờ vị "ca ca" này cũng được đó chứ! Kết thúc nội dung bằng vài câu hỏi thăm sức khỏe và nhắc nhở phải cẩn thận nữa chứ!
Thư cũng đọc xong rồi, sao Khanh Thần còn chưa tới? Không phải gặp chuyện gì kéo chân rồi chứ? Nàng chờ cả nửa ngày cũng không thấy đệ đệ đâu.
Trong khi đó, Khanh Thần đang đi đến cổng lớn của biệt viện dành cho nữ tử, chưa kịp bước vào thì một thái giám từ bên trong chạy ra, vội vã hướng Khanh Thần nói chuyện một cách gấp gáp. ngôn tình tổng tài
"Mộc công tử, "Nghi Hoa" tiểu thư kêu ngài tới Hiên Viên Trai tìm nàng ta!"
"Hả? Vì sao lại đi Hiên Viên Trai, tỷ tỷ gặp phải chuyện gì rồi phải không?"
Không đầu không đuôi đáp:" Nô tài không rõ, Mộc công tử vẫn mau qua đó thì hơn!"
Lo sợ có chuyện chẳng lành. Tiểu hài tử hấp ta hấp tấp sau khi nghe xong liền chạy một mạch tới Hiên Viên Trai mà không một chút nghi ngờ. Dừng trước cửa phòng:"Tỷ tỷ, ta vào nhé!"
Cánh cửa khép hờ, không khóa nhanh chống bị Khanh Thần mở ra. Vừa bước vào cửa, đập vào mắt hắn là một nữ tử đang nằm bất động trên sàn. Đầu tóc hỗn loạn, rũ xuống che cả mặt. Trên người còn có những mảng đen tím không rõ ràng.
"Tỷ tỷ!" Kinh hoàng gọi lớn. Thần sắc tái nhợt như không còn máu. Vội vàng chạy tới đỡ người kia lên, xoay gương mặt lại. Hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Phù, cũng may không phải là tỷ tỷ....nhưng sao lại có người nằm đây chứ. Tay...máu, máu.... nàng ta...Không đúng, bị tính kế rồi".
Vừa nhận ra thì đã muộn rồi, cánh cửa đột nhiên mở ra, còn có tiếng cười nói. Chết tiệt.
"Chư vị, hôm nay ta mời khách! Chúng ta ở Hiên Viên Trai uống rượu làm thơ, còn gì tuyệt hơn.....
Hử? Mộc Khanh Thần, sao ngươi lại ở đây?" Chuyển tầm nhìn xuống dưới! "Còn cung nữ kia là sao vậy?" Uyển Kiệt gặng hỏi.
"Ta..." Lúc này biết nói cái gì bây giờ? Cảnh như thế này bị người ta bắt gặp, làm sao mà chứng minh bản thân không liên quan đây? "Ngươi... trên người nữ tử kia toàn là máu! Mộc Khanh Thần giết người rồi! Người đâu! Mau bắt lấy hắn!" Uyển Kiệt một màn hắn nói hết, căn bản không để người ta có cơ hội nói.
"Buông ra, ta không có giết người!" Một đám lính ba bốn người ấn Khanh Thần xuống, quỳ trên sàn tay giữ sau lưng. Thế là kéo nhau đến trước mặt hoàng thượng.
"Mộc Khanh Thần, lá gan của ngươi thật lớn!" Hoàng đế tức giận ném ly trà đến trước mặt Khanh Thần đang quỳ gối trên điện.
"Hoàng thượng, chuyện này không phải do Khanh Thần làm!"
Mộc Dương Lễ đứng bên cạnh, thêm dầu vào lửa:" Mộc Khanh Thần, không ngờ ngươi là người như thế, giờ chứng cứ đầy đủ ngươi đừng hòng giảo biện!"
Uyển Kiệt cũng chẳng vừa:"Đúng thế! Bao nhiêu người chúng ta nhìn thấy ngươi giết cung nữ kia, lẽ nào là giả?" Đảo trắng thay đen một cách trắng trợn, cao giọng mà chỉ thẳng vào mặt người đang quỳ.
Khanh Thần đang bị cho là kẻ giết người, chỉ có thể nhẹ giọng phủ nhận, chờ nghĩ cách cứu thôi.
"Hoàng thượng, khi nô tài vào trong phòng đó, thì cung nữ đã mất mạng rồi, chuyện này thật sự không phải do nô tài làm!" Hết mực nhún nhường cầu xin hoàng thượng, mong ông ta điều tra rõ ràng rồi hẳn buộc tội hắn chứ.
"Ồ? Ngô Thái y, ngươi nói xem, cung nữ này chết lúc nào?"
"Bẩm hoàng thượng, thời gian tử vong của cung nữ này tuyệt đối...không quá nửa thời thần, cũng chính là sau khi Mộc công tử đi vào phòng."
Nộ khí nổi lên, giận dữ quát:"Mộc Khanh Thần, ngươi còn gì để nói không?"."Người đâu, nhốt Mộc Khanh Thần lại, chờ ngày xứt xử!"
Không hay rồi, mọi thứ đều đang nhằm vào Mộc Khanh Thần hắn, làm sao đây?!?!
"Xin hoàng thượng chờ đã!" Một nữ tử chạy vào điện, thần sắc thập phần lo lắng, nhưng không đến mức thất lễ. "Thần nữ thiết nghĩ còn có điều đáng nghi ở đây!"
""Mộc Nghi Hoa", ngươi tới đúng lúc lắm, nhìn đệ đệ ngươi làm chuyện tốt gì kìa! Thi thể còn ở kia, ngươi nói xem cái gì đáng nghi?"
"Hoàng thượng, thứ cho thần nữ thất lễ, nhưng chuyện có điều đáng nghi, không thể nhanh chóng quyết định như vậy được!
Hoàng thượng, thần nữ dám thề với trời, Khanh Thần tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy xin hoàng thượng cho phép thần nữ kiểm tra thi thể!"
"Nếu như ngươi dám chắc chắn như thế thì trẫm cho phép ngươi, nếu như không nói ra được điều đáng nghi, trẫm xử tội cả ngươi!"
"Tạ hoàng thượng khai ân!" Tô Diêu hành lễ xong, dời bước tiến đến thi thể nữ tử đã chết kia, chắp tai khấn:"Đắc tội rồi!"
Quan sát tỉ mỉ những vết tím đen nàng liền phát hiện ra. Ván cờ này phải đổi kết cục rồi.
Danh sách chương