Khi từ Lâu Ngoại Lâu bước ra, Dung Giới và Tô Diệu Y đều không còn chút huyết sắc trên mặt, khiến người đứng chờ ở xe ngựa, Khuyết Vân, suýt nữa phải vội vàng đưa họ cả hai đến y quán.

"Không cần."

Dung Giới nhìn Tô Diệu Y, giọng khàn đặc: "... Về Tri Vi Đường, hay là về Tu Nghiệp phường?”

“...”

Tô Diệu Y dựa vào vách xe, thần sắc mờ mịt.

“Lúc trước ta ngăn ngươi, là sợ ngươi nhất thời xúc động, nói ra những lời không thể thu hồi, làm ra những chuyện không thể cứu vãn... Giờ ngươi đã bình tĩnh, chỉ cần ngươi muốn, có thể lặp lại những lời vừa rồi, nói cho Tô lão gia nghe.”

Có một số chuyện, nói lần đầu là xúc động, nhưng nói lần thứ hai, chính là suy nghĩ cẩn thận.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Tô Diệu Y khẽ run mi, ngón tay cuộn lại trong lòng bàn tay, nặng nề nắm chặt: "... Tri Vi Đường.”

Nàng không còn vội vàng muốn gặp Tô Tích Ngọc.

Thậm chí, nàng tạm thời không nghĩ đến việc gặp ông...

Dung Giới gật đầu, phân phó Khuyết Vân cho xe đi về Tri Vi Đường, Khuyết Vân lên tiếng xác nhận.

Nhưng xe ngựa chưa kịp đến đầu phố, thì giữa đường đã phải dừng lại.

Dung Giới vén màn xe lên, thấy một tên hộ vệ Dung gia, mồ hôi đầy đầu, đứng cách xa ở trước cửa, đang thì thầm với Khuyết Vân.

“Làm sao vậy?”

Dung Giới hỏi.

Khuyết Vân cau mày, quay lại, đầu tiên nhìn vào trong xe Tô Diệu Y, rồi mới đáp: "Đoan Vương điện hạ đến thăm công tử, công tử nên nhanh chóng về hẻm Phúc An..."

“Trước đi Tu Nghiệp phường.”

Dường như ý định là đưa Tô Diệu Y về trước, rồi mới gặp Đoan Vương.

Khuyết Vân lộ vẻ khó xử, chỉ có thể thì thầm bên tai Dung Giới: "Người đến không chỉ có Đoan Vương, còn có...”

Câu sau, Khuyết Vân cố tình giảm âm lượng, Tô Diệu Y không nghe rõ, nhưng nàng rõ ràng thấy trong mắt Dung Giới hiện lên tia kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi.

“Không xa đâu, ta có thể tự đi về Tri Vi Đường, không cần để ý đến ta.”

Tô Diệu Y đứng dậy, định xuống xe.

Nhưng Dung Giới bỗng nhiên vươn tay ra, không nhẹ không nặng mà đặt lên vai nàng, rồi ấn nàng trở lại chỗ ngồi: "Khuyết Vân sẽ đưa ngươi về Tri Vi Đường."

Màn xe rơi xuống, Dung Giới rời đi.

Tô Diệu Y nhìn qua màn xe, hỏi Khuyết Vân: "Có chuyện quan trọng gì sao?”

Khuyết Vân ấp úng, lời nói không rõ ràng.

Tô Diệu Y đoán hơn phân nửa là nàng không nên biết về bí mật này, liền không truy hỏi nữa.

Khi về đến Tri Vi Đường, Lăng Trường Phong đang tiếp khách trong tiệm, vừa thấy Tô Diệu Y trở về thì vội vàng đón nàng, hỏi nàng đi đâu. Tô Diệu Y mệt mỏi trả lời, xua tay rồi lên lầu.

Trên lầu, tinh thần nàng hoảng loạn, ngồi đờ đẫn trong một canh giờ, không muốn gặp ai, lại có người tự tìm đến cửa.

“Tích Ngọc thúc?”

Ngoài cửa, Lăng Trường Phong kinh ngạc hỏi: "Không phải đã bảo ngài ở trong nhà đợi sao, không cần phải ra ngoài. Sao ngài lại chạy ra đây?"

Tô Diệu Y khẽ rùng mình, quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy ngay sau đó, Tô Tích Ngọc thở hổn hển, vội vàng đẩy cửa bước vào.

Cha con hai người đối diện, ánh mắt gặp nhau, trong mắt Tô Tích Ngọc lộ rõ sự thấp thỏm, hoảng sợ và áy náy không che giấu được.

"… Ta nghe người ta nói, hôm nay con đã đi qua Lâu Ngoại Lâu?"

Tô Tích Ngọc nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.

"…"

Tô Diệu Y không đáp lại.

Lăng Trường Phong đứng phía sau Tô Tích Ngọc, ngạc nhiên nhìn về phía Tô Diệu Y, vô tư nói: "Thì ra ngươi vừa mới đi ra ngoài, là đi Lâu Ngoại Lâu à?"

Lời này như một cú cảnh cáo vang vọng trong tai Tô Tích Ngọc.

Sắc mặt ông lập tức trở nên trắng bệch, môi mím chặt, nhưng lại không dám hỏi câu "Con đi Lâu Ngoại Lâu làm gì?"

Có lẽ vì Dung Giới đã ngăn Tô Diệu Y lại ở Lâu Ngoại Lâu, bảo nàng xả hết cảm xúc rồi mới để nàng rời đi. Cho nên giờ nhìn thấy Tô Tích Ngọc như vậy, Tô Diệu Y cũng không đủ sức để chất vấn hay lên án ông nữa…

"Ngươi đi ra ngoài đi, đóng cửa lại."

Tô Diệu Y nhìn Tô Tích Ngọc một lát, rồi chuyển ánh mắt sang Lăng Trường Phong.

Lăng Trường Phong không hiểu lý do, nhưng vẫn lui ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại hai cha con Tô Tích Ngọc và Tô Diệu Y.

Tô Tích Ngọc nhìn Tô Diệu Y, đôi mắt nàng lạnh lẽo đến lạ, dường như ánh nhìn ấy đã tẩy sạch mọi cảm xúc trong con ngươi, khiến ông chợt nhận ra rằng mình đã có câu trả lời cho tất cả, chẳng cần hỏi nữa.

"Con đã biết hết rồi…"

Ông thì thào: "Con đều nghe được hết rồi..."

Tô Diệu Y vẫn im lặng không đáp.

Nàng biết mình nên tức giận, lúc trước nàng đã làm khó Ngu Đinh Lan như thế nào, giờ đây nàng phải đối xử như thế với Tô Tích Ngọc? Nhưng nàng mệt mỏi quá, không còn sức lực nữa…

Im lặng của nàng khiến Tô Tích Ngọc càng thêm tuyệt vọng: "Diệu Y, con thật sự không muốn nói một câu gì với cha sao?"

Tô Diệu Y kéo khóe môi, cuối cùng cũng mở lời từ sau khi Tô Tích Ngọc bước vào: "Cha, thì ra ngươi đang nói về chuyện đó à…"

Tô Tích Ngọc cứng đờ.

Tô Diệu Y nhìn sang nơi khác, chậm rãi nói: "Trước đây ta vẫn luôn thắc mắc, Ngu Đinh Lan là người không có chút tình cảm nào, còn ngươi thì một lòng vì tiền bạc mà khuất phục, sao lại sinh ra được một đứa con như ta, khôn ngoan, tính toán thế này. Nhưng giờ thì, ta cũng chỉ là do ngươi mà ra thôi..."

Tô Tích Ngọc sắc mặt khẩn trương, tâm trạng như nổi trống.

"Nhưng Ngu Đinh Lan cũng có lý, nếu trước đây ngươi đã bí mật dùng Diêm Như Giới để đối phó với bà ấy, thì hôm nay ta không nên lại dùng bí mật đó đẩy ông ta vào chỗ chết, nếu không thì chính là bất nhân bất nghĩa..."

Tô Tích Ngọc ngây ra: "Diệu Y..."

"Ta sẽ giữ kín giống như ngươi. Ngươi có thể yên tâm báo cáo kết quả cho Ngu Đinh Lan."

Căn phòng im lặng một lúc lâu.

Cuối cùng, Tô Tích Ngọc mới run rẩy hỏi: "Không còn gì khác sao? Ngoài những điều này, con không còn gì muốn nói với ta nữa?"

Tô Diệu Y thu ánh mắt lại, nhìn thẳng vào Tô Tích Ngọc, môi khẽ nhúc nhích: "… Hôm nay, ta muốn ăn một chén canh đường."

Suốt bao năm qua, Tô Diệu Y và Tô Tích Ngọc có một quy định, nếu ai phạm lỗi và muốn xin tha thứ, người đó sẽ làm một chén canh đường để dâng cho đối phương.

Tô Tích Ngọc kinh ngạc một hồi, rồi mới chậm rãi nhận ra, vui mừng xen lẫn sợ hãi, thậm chí có chút hoang mang:

"Thật sao? Thật sao! Cha… cha sẽ làm ngay…"

Cảm giác như sống sót sau tai nạn, ông căng thẳng suốt một thời gian, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xoay người định đi. Khi mở cửa, suýt nữa vấp phải ngạch cửa, nhưng rất nhanh đã đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.

Tô Diệu Y nghe thấy tiếng bước chân của ông xuống lầu, không khỏi nhớ lại lời Dung Giới đã nói trước khi đi.

"Ngươi càng chấp niệm, càng khát khao, thì càng bị mắc kẹt…Đừng để ý đến bọn họ, giống như trước kia ta không màng đến ngươi vậy, cứ đi về phía trước thôi, đừng quay đầu lại."

Tô Diệu Y nhắm mắt, tựa như cười lạnh, lại như thở dài:

"Ha, đi về phía trước đi…"

***

Phúc An hẻm.

Dung Giới vội vã trở về, thấy Đoan Vương mặc thường phục, đứng dưới bóng cây. Cách đó không xa, ở cạnh bàn đá, có một bóng dáng quen thuộc, gầy ốm.

Nghe thấy tiếng bước chân, Đoan Vương quay đầu, nhanh chóng bước về phía Dung Giới và ra hiệu.

Lần này Đoan Vương tìm hắn không phải để tránh tai mắt, mà là vì có một vị khác ở đây…

"Vi thần khấu kiến bệ hạ."

Dung Giới cúi đầu hành lễ, vừa cúi người vừa lên tiếng.

Người ngồi bên bàn cũng xoay người lại, hóa ra chính là Hoàng đế cải trang!

"Trên người ngươi vẫn còn thương tích, miễn lễ đi."

Hoàng đế vẫy tay, hôm nay ngài có vẻ ôn hòa khác hẳn với bộ dạng khi nổi giận trong triều, lệnh cho Dung Giới chịu trách nhiệm.

Dung Giới vẫn cúi người hành lễ, đứng dậy có chút chậm chạp, cuối cùng là Đoan Vương tiến lên đỡ lấy.

Dung Giới cảm ơn.

Trước mặt Hoàng đế, cả hai cố tình thể hiện sự khách khí.

Hoàng đế nhìn Dung Giới, sắc mặt không rõ, thấy hắn trông có vẻ mệt mỏi liền nhíu mày:

"Vết thương chưa lành, sao còn dám ra ngoài chạy loạn? Chẳng lẽ ngươi vì chuyện ở triều đình mà oán giận trẫm, không thèm quay về Ngự Sử Đài, cũng chẳng thèm lên triều nữa?"

"… Vi thần không dám."

Dung Giới vừa đứng thẳng người, lại muốn tiếp tục hành lễ.

Hoàng đế vẫy tay ngừng hắn lại, giọng nói trầm xuống:

"Ngươi hẳn đã hiểu rõ lý do trẫm phải buông tha Cừu Thứ, buông tha Kỵ Hạc Quán. Sao ngươi còn muốn đối nghịch với trẫm?"

"Vi thần không dám."

Dung Giới mở miệng, vẫn chỉ là bốn chữ ấy:

"Chỉ là thần được hoàng ân, gia nhập Ngự Sử Đài, thăng chức hầu ngự sử, phải chủ trì điều tra vụ tham ô này. Nếu không lên tiếng, thì là không hoàn thành trách nhiệm, là thất trách…"

Nghe ra lời hắn không có chút tỉnh lại, Đoan Vương trong lòng không khỏi chấn động, đột nhiên nhìn về phía Dung Giới, quát lớn:

"Dung đại nhân! Xem ra hình phạt trước đây vẫn còn quá nhẹ, không khiến ngươi nhớ bài học…"

“Diễm Nhi.”

Lúc này, hoàng đế cắt ngang lời của Đoan Vương.

Đoan Vương im lặng, không biểu lộ cảm xúc, chỉ âm thầm quan sát sắc mặt hoàng đế. Thấy hoàng đế tuy có phần trầm tư, nhưng không hề giận dữ, lúc này y mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng đế nhìn Dung Giới với ánh mắt sâu xa, như thể đang nhìn xuyên qua Đoan Vương để quan sát người bên cạnh, một lúc lâu sau mới thở dài: “Ngươi đấy, đứa nhỏ này, tính tình quá thẳng thắn và ngoan cố. Không giống cha ngươi, lại càng không giống tổ phụ ngươi… Nhưng lại có điểm giống với ai đó…”

Dung Giới khẽ nhấp môi, không đáp lại, trong lòng thầm đoán xem hoàng đế hôm nay có dụng ý gì.

Hoàng đế liếc qua Lưu Hỉ, người theo sau.

Lưu Hỉ hiểu ý, ra hiệu để mọi người ngoài Đoan Vương lui ra ngoài.

Trong viện lúc này chỉ còn lại hoàng đế, Đoan Vương và Dung Giới. Hoàng đế mới ho khẽ hai tiếng, rồi hỏi Dung Giới: “Ngươi nghĩ tại sao Cừu Thứ lại để lại sổ sách với những điểm yếu rõ ràng như vậy?”

Nghe vậy, sắc mặt của cả Dung Giới và Đoan Vương đều bất giác thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng lên, nhìn về phía hoàng đế.

“Cừu Thứ không phải là người sơ suất. Dung Giới, ngươi không có chút nghi ngờ gì sao?”

Dung Giới ánh mắt hơi chuyển động.

Ban đầu, khi có được sổ sách, hắn thật sự đã cảm thấy nghi ngờ, thậm chí còn nghĩ liệu Cừu Thứ và Tề Chi Viễn có liên kết để giăng ra màn sương mù này hay không. Tuy nhiên, sau khi điều tra kỹ, hắn đã nhận ra, đó là chứng cứ phạm tội thật sự.

“Kỵ Hạc Quán và Biện Kinh phủ doãn đã nhận hối lộ và chia chác, đó đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Trước khi Cừu Thứ lên nắm quyền, trước khi Tề Chi Viễn nhậm chức, thậm chí trước khi trẫm đăng cơ, chuyện này đã có lời đồn rồi. Chỉ có điều, vì liên lụy quá rộng, khó có thể tận diệt, nếu không có người đứng ra, sẽ không có chứng cứ chắc chắn để buộc tội…”

Hoàng đế dừng lại một chút, rồi mới thở dài, nói một câu đầy ẩn ý: “Lần này buộc tội Tề Chi Viễn, chính là một nước cờ mà ngươi, Dung Giới, không thể thiếu.”

Lời này vừa nói ra, mọi chuyện lập tức sáng tỏ.

Đoan Vương mặt mày ngỡ ngàng, hỏi lại: “Vậy tất cả những việc Cừu Thứ làm, đều là kế hoạch của phụ hoàng sao?”

Hoàng đế nhìn Dung Giới, chậm rãi nói: “Mấy năm nay, ta đã thấy cách ông ấy kinh doanh Kỵ Hạc Quán, cũng biết mối quan hệ giữa ông ấy và Tề Chi Viễn, trẫm cảm kích, chỉ là giương cung mà không bắn.”

Vì sao giương cung mà không bắn, hoàng đế không tiếp tục nói thêm, nhưng Đoan Vương và Dung Giới đều hiểu rõ.

Đại Dận và Bắc Địch đã ngừng chiến, ước định hơn ba mươi năm, nhưng trong mấy năm gần đây, Bắc Địch lại có dấu hiệu muốn thay đổi. Trong triều đình, quan văn võ bá đang tranh luận gay gắt về chiến sự, tuy nhiên vẫn không có kết luận nào rõ ràng. Nếu muốn chiến, thì điều khó khăn thực sự là vấn đề thuế ruộng không đủ.

Quốc khố đã cạn kiệt từ lâu, nếu không tìm ra một phương thức khác, e rằng dù có cố gắng thế nào cũng không thể lấp đầy được lỗ hổng này…

Dưỡng tham sát tham*, tịch thu tang bạc, đó chính là thủ đoạn của hoàng đế.

*Dưỡng tham sát tham (養貪殺貪): Nuôi tham để g.i.ế.c tham. Đây là một biện pháp nghịch lý có tính "lấy độc trị độc", nghĩa là dùng chính lòng tham để tiêu diệt lòng tham

Hiểu ra rồi…

Dung Giới khẽ nhíu mày, như đang suy tư về điều gì đó.

Thì ra Cừu Thứ từ lâu đã là người của hoàng đế, ông ta đã ngủ đông nhiều năm, chỉ chờ một cơ hội để đưa chứng cứ tội lỗi ra ánh sáng, hạ gục Tề Chi Viễn và làm tổn thương Tề gia lâu dài.

Còn Tô Diệu Y...

Nàng đến nay vẫn chẳng hay biết gì, vẫn tưởng rằng Cừu Thứ là kẻ tham nhũng, hối lộ, bị đem ra ánh sáng như một gian thương.

"Điều này có lẽ không phải là cách tốt nhất, nhưng trong thời gian ngắn, trẫm không còn lựa chọn nào khác. Ban đầu, Cừu Thứ dự tính sẽ chọn một thời điểm thích hợp, đưa ra chứng cứ, vạch trần sự việc, ai ngờ các ngươi, huynh muội các ngươi lại ra tay giữa chừng... Giờ chỉ còn cách tạm thời thu lại mọi việc."

Hoàng đế nhìn Dung Giới, sắc mặt phức tạp: "Chuyện này, trẫm vốn không cần phải giải thích với thần tử... Nhưng hôm nay, trẫm vẫn cố ý xuất cung tìm ngươi. Ngươi có biết vì sao không?"

Dung Giới ngước mắt, đối diện ánh nhìn của hoàng đế: "... Vi thần không biết."

Ánh mắt hoàng đế càng thêm phức tạp, môi mím lại, như khó mở lời, nhưng sau một hồi đắn đo, rốt cuộc cũng quyết định nói ra: "Bởi vì trẫm cảm thấy hổ thẹn."

Giọng hoàng đế đã lạc đi, trong viện lặng im như tờ.

Đoan Vương ngạc nhiên, theo phản xạ, y nhìn về phía Dung Giới, nhưng lại thấy vẻ mặt Dung Giới không giống mình, mặc dù cả hai đều có chút bất ngờ, nhưng y không thể lý giải được vì sao cảm giác lại khác nhau.

Hoàng đế đặt hai tay lên đầu gối, cúi đầu, vẻ suy sụp tinh thần hiện rõ, hoàn toàn khác hẳn với vẻ đế vương quyền lực và biến hóa không lường trước đó: "Năm đó, vụ án giả mạo chỉ dụ vua, trẫm... Thẹn với tổ phụ ngươi..."

Đoan Vương càng thêm kinh ngạc, không dám thốt lên lời.

"Tổ phụ ngươi là ân sư của trẫm, trẫm kính trọng ông, luôn dựa vào ông, nhưng chỉ dám làm những việc nhỏ nhen với ông... Triều đình có Lâu Nhạc, hậu cung có Quý phi, mọi người đều kiềm chế trẫm, bức ép trẫm... Trên đầu trẫm luôn có một thanh đao, khi ấy trẫm còn trẻ, tính tình nóng nảy, thực sự không thể chịu đựng thêm nữa..."

Hoàng đế ngừng lại một chút, ánh mắt thoáng chút thống khổ, ông đưa tay lên xoa giữa trán, lẩm bẩm: "Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, trẫm không nên say rượu đêm đó... Nếu trẫm không say, tuyệt đối sẽ không vô trách nhiệm mà viết thư bãi bỏ... Chính trẫm hại Dung tướng..."

Hoàng đế đột ngột nghẹn ngào.

Đoan Vương ngạc nhiên nhìn, hoàng đế lúc này run rẩy vai, hai hàng nước mắt rơi xuống: "Là trẫm... hại Dung tướng..."

Dung Giới khẽ nhíu mày, có chút xúc động, nhưng môi hắn mím chặt, không thốt lên lời.

Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở, hoàng đế cố gắng kiềm chế nhưng không thể giấu được nỗi thống khổ và áy náy.

Đoan Vương lấy lại tinh thần từ sự kinh ngạc ngắn ngủi, suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng nói: "Phụ hoàng... Năm đó, chuyện này cuối cùng cũng là do Lâu Nhạc ép buộc..."

"Đúng vậy, Lâu Nhạc..."

Hoàng đế chậm rãi hạ tay, ngẩng đầu nhìn Dung Giới, sắc mặt tái nhợt, lộ ra chút hối hận: "Dung Giới, trẫm biết ngươi liều mạng cũng muốn tới Biện Kinh... Mọi thứ giờ đã khác xưa, năm đó trẫm bất lực, nhưng bây giờ... Trẫm nhất định sẽ giúp ngươi... Chúng ta quân thần một lòng, cùng nhau đền tội, làm tất cả để an ủi tổ phụ và phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng... Ngươi thấy sao?"

Đoan Vương sửng sốt, bất chợt nhìn về phía Dung Giới.

Dung Giới lặng lẽ đối diện với hoàng đế, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Ngay sau đó, hắn bước lùi một bước, từ từ quỳ xuống, cúi đầu cung kính nói:

“Thần, nguyện sống c.h.ế.t không từ.”

Hoàng đế sắc mặt thư thái, cúi người tiến lại gần, dùng sức vỗ nhẹ lên vai Dung Giới.

Đoan Vương đứng bên cạnh, nhíu mày, một chút động thái cũng khó mà nhận ra.

Lúc này đây, y như thể nhìn rõ biểu cảm của Dung Giới. Khác với mình, trên gương mặt Dung Giới không phải sự xúc động thật sự, mà là sự giả vờ, nông cạn, qua loa. Thậm chí trong đôi mắt hắn còn hiện lên một tia mỉa mai, đầy vẻ thờ ơ và lạnh nhạt…

Sau khi tiễn hoàng đế và Đoan Vương, Dung Giới ngồi một mình trong thư phòng rất lâu, giữa hai mày là sự mỉa mai pha lẫn vẻ tê tái, không thể che giấu, nhìn về phía trước mà ánh mắt không động.

Cho đến hôm nay, sự việc ấy vẫn ám ảnh hắn suốt mười mấy năm, thế nhưng hoàng đế chỉ thừa nhận một điều không nên làm… là say rượu.

Thôi vậy.

Một đế vương như vậy, làm sao hắn có thể tin tưởng được? Nếu sự việc năm đó tái diễn, nếu lần nữa đến lúc quyết định sống c.h.ế.t với Lâu Nhạc, liệu ngài ấy có lại lùi về phía sau, có lại đứng sau lưng hắn để trốn mũi tên? Những giọt nước mắt của đế vương, có thể là phát ra từ sự xấu hổ của kẻ bại trận, cũng có thể là một chiêu bí mật dùng để thu phục lòng người.

Dung Giới lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt đen thẳm.

Dù sao cũng không quan trọng...

Hắn cũng không có lựa chọn nào khác.

Bầu trời dần tối, hơi sương khắp nơi.

Khuyết Vân vừa định phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối, thì lại thấy Dung Giới từ trong thư phòng bước ra, lên tiếng ra lệnh: “Đi Tu Nghiệp Phường.”

Khuyết Vân ngạc nhiên: “Vẫn còn đi Tu Nghiệp Phường ạ?”

Dung Giới không trả lời, chỉ khẽ nhấc chân đi ra ngoài.

Vụ án tham ô của Cừu Thứ liệu có thật sự trong sạch hay không, đối với người khác có thể chả ảnh hưởng gì, nhưng với Tô Diệu Y thì lại vô cùng quan trọng.

“Vậy thì, việc Tề Chi Viễn và những người khác hối lộ, có phải là ý muốn của Cừu Thứ không? Hay là ông ta nhận lệnh hoàng gia, sở hữu các cửa hàng ở Biện Kinh, rồi cùng với tham quan ô lại thiết kế bẫy rập?”

Nghe xong thông tin mà Dung Giới mang đến, Tô Diệu Y ngây người.

Lăng Trường Phong cũng có mặt, cau mày hỏi: “Nghe như vậy, thì Cừu Thứ thực sự là vì nước vì dân, thanh bạch trong sáng?”

Nói xong, Tô Diệu Y và Dung Giới đều không trả lời ngay, mà cùng lúc nhìn về phía y, khiến Lăng Trường Phong cảm thấy rùng mình: "Các ngươi nhìn ta làm gì?”

“Cừu Thứ có thanh bạch hay không, phải hỏi ngươi, Lăng thiếu gia.”

Dung Giới nói, giọng không chút biến động: "Người bị chiếm đoạt gia sản là ngươi, không phải chúng ta.”

Lăng Trường Phong lúc này mới nhận ra mình đã lỡ lời, khoanh tay trước ngực, tựa vào xà nhà, nghiến răng thầm nói: “Ông ta có trong sạch hay không, vẫn là kẻ thù của ta.”

Tô Diệu Y liếc nhìn Lăng Trường Phong, rồi không nói gì nữa.

“Diệu Y, cơm xong rồi!”

Tô Tích Ngọc xoa tay đi ra ngoài, giọng nói vui vẻ: “Dung đại công tử nếu cũng tới, hôm nay cứ ở lại đây cùng ăn cơm với chúng ta nhé?”

Dung Giới vô thức nhìn về phía Tô Diệu Y, chỉ thấy nàng buông mắt xuống, ngoài đôi mắt hơi sưng đỏ, nét mặt không có gì thay đổi, cứ như thể hôm nay nàng chưa từng đi qua Lâu Ngoại Lâu, cũng chưa từng nghe Tô Tích Ngọc và Ngu Đinh Lan nói những lời ấy.

Rõ ràng là trời đổi gió, vật đổi sao dời, nhưng Dung Giới vẫn cảm nhận được một cơn mưa gió sắp ập đến...

“Tới ăn đi.”

Tô Diệu Y đứng dậy trước.

Ba người bước vào phòng ăn, Tô Tích Ngọc đã dọn sẵn bàn. Tuy nhiên, món không phù hợp nhất chính là một chén canh củ cải.

Lăng Trường Phong không hiểu rõ mối quan hệ giữa Tô Tích Ngọc và Tô Diệu Y, vừa thấy chén canh liền không nhịn được mà thốt lên: “Tích Ngọc thúc, cái canh củ cải này mang lên, làm bàn tiệc mất hết phong độ rồi…”

“Câm miệng đi.”

Tô Tích Ngọc quát, rồi ân cần múc một muỗng canh cho Tô Diệu Y: “Diệu Y, mau uống đi cho nóng.”

Tô Diệu Y nhận lấy, lặng lẽ uống một ngụm canh.

“Vẫn là hương vị như trước?” Tô Tích Ngọc hỏi.

Tô Diệu Y chậm rãi khuấy thìa, đáp: “Củ cải Biện Kinh, không bằng Củ cải Lâm An ngọt hơn…”

Tô Tích Ngọc ngẩn người: "Phải không?"

Hắn gắp một miếng củ cải vào miệng, nhưng không cảm nhận được gì khác biệt. Chưa kịp tiếp tục thưởng thức, Tô Diệu Y đã lên tiếng: "Vậy nên, cha, ngày mai ngươi sẽ khởi hành về Lâm An, phải không?"

Căn phòng ăn bỗng trở nên im lặng.

Dung Giới buông chén đũa, nhìn về phía Tô Diệu Y.

Lăng Trường Phong, dù không hiểu nguyên do, cũng bắt đầu quan sát kỹ cha con nhà Tô.

Tô Tích Ngọc có chút ngỡ ngàng, buông chén canh trong tay: "Ngày mai?"

Tô Diệu Y gật đầu, nhắc lại: "Ngày mai."

Tô Tích Ngọc khẽ cười, nhưng nụ cười trên môi có phần gượng gạo: "Sao lại gấp gáp như vậy, sao không ở lại Biện Kinh thêm chút thời gian? Cha còn tưởng có thể ở đây chăm sóc con thêm. Huống hồ, ở Lâm An có Chúc Tương rồi, thật ra cha về đó cũng chỉ vướng tay vướng chân mà thôi, chẳng thể giúp gì..."

Tô Diệu Y vẫn cúi mắt: "Ngươi ở Biện Kinh cũng chẳng giúp được gì cho ta."

Tô Tích Ngọc cứng họng.

"Biện Kinh bất ổn, mưa gió bất ngờ, thay đổi chỉ trong chốc lát. Ngày mai ngươi về Lâm An rồi, đừng có đến Biện Kinh nữa."

Lúc này, ngay cả Lăng Trường Phong, người vốn không quá tinh ý, cũng nhận ra trong lời nói của Tô Diệu Y có ý nghĩa từ biệt. Y ngạc nhiên quay sang Tô Diệu Y: "Đang yên đang lành, sao ngươi lại đột nhiên muốn đuổi Tích Ngọc thúc về?"

"Ta đã nói rồi, Biện Kinh nguy hiểm."

"Nhưng..."

Lăng Trường Phong còn muốn hỏi thêm, nhưng bị Tô Tích Ngọc cắt ngang.

"Diệu Y, con vẫn oán hận cha phải không?"

Tô Tích Ngọc cười khổ: "Canh củ cải hôm nay không ngon, hương vị không như trước, chẳng thể làm con tha thứ cho cha..."

Tô Diệu Y vẫn không nói gì.

Tô Tích Ngọc đặt tay lên đầu gối, từ từ siết chặt, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng, ông vô lực cúi đầu xuống: "Là cha sai. Cha không nên dùng cách này để giữ con lại, để con phải sống không có mẹ, lại theo cha sống ở cái nơi hẻo lánh kia. Con từ nhỏ đã là đứa có tiền đồ, nếu con thực sự ở bên mẹ, bên Cừu Thứ, thì mấy năm nay chắc chắn sẽ có tất cả những gì con muốn, đâu phải phải dốc sức làm việc vất vả như vậy... Là cha đã liên lụy con."

Lăng Trường Phong nghe thấy lời đó như lọt vào trong sương mù, vừa định mở miệng thì đột ngột bị một cú đá mạnh vào đùi. Y đau đến kêu lên một tiếng, mắt hình viên đạn bay về phía người vừa gây ra cú đá. Tuy nhiên, y chỉ kịp kịp trao cho Dung Giới một ánh mắt cảnh cáo, rồi cuối cùng vẫn nuốt lại câu định nói, không dám hỏi ra.

Bộp!

Cuối cùng, Tô Diệu Y cũng buông lỏng tay khỏi chiếc thìa.

Chiếc thìa rơi vào trong chén phát ra tiếng động nhỏ, khiến cả căn phòng ăn bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Ba nam nhân ngồi đó đều ngừng hô hấp, không dám thở mạnh.

Tô Diệu Y từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Tích Ngọc, đôi mắt ấy vẫn trong sáng, linh hoạt, như hai đóa hoa đào nở giữa bầu trời đêm, sâu thẳm không thể nhìn thấy đáy.

“Cha." Nàng lên tiếng, giọng điềm tĩnh: "Nếu cha thật sự nghĩ như vậy, dù có ngàn vạn lần tính toán đi nữa, thì cho dù không có Miên Hoa lâu, không có Cừu Thứ, Ngu Đinh Lan cũng sẽ không ở lại.”

Nàng lẳng lặng nhìn thẳng vào Tô Tích Ngọc: "Con cũng sẽ không chọn cha.”

Tô Tích Ngọc chấn động, ánh mắt co rút lại, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện