Ánh chiều tà ảm đạm phủ xuống, bầu không khí mơ màng, tĩnh lặng.
Phía sau khách xá của chùa Đại Tướng Quốc, một chiếc án thư nhỏ chất đầy giấy bút, mực nghiên cùng từng xấp bản thảo thư. Hai bên án thư, một người đang cặm cụi múa bút chép lại từng trang, một người thì gối đầu lên bản thảo, ngủ gà ngủ gật - Lăng Trường Phong và Trọng Thiếu Huyên.
Cuối cùng cũng chép xong xấp bản thảo trên cùng, Lăng Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, xoa xoa đôi bàn tay tê dại vì cầm bút quá lâu. Hai ngày nay y chép bản thảo nhiều đến mức suýt bằng tổng số chữ từng viết suốt hai mươi năm qua.
T xoay cổ cho đỡ mỏi, ngước lên liền thấy Trọng Thiếu Huyên ngủ đến mức phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
“...”
Hết cách, Lăng Trường Phong đành kéo xấp bản thảo dang dở trước mặt Trọng Thiếu Huyên sang phía mình, tiếp tục chép. Tay sao chép, miệng lẩm bẩm mắng thầm:
“Đúng là tên bất hiếu, dám để ta làm thay cả phần của hắn.”
Kỳ thực, y và Trọng Thiếu Huyên vốn là cùng một dạng người - cứ nhìn thấy chữ là hoa mắt chóng mặt, buồn ngủ rũ rượi. Ấy vậy mà hai ngày nay, y chép lại di cảo của Trọng Hoàn mà không hề cảm thấy buồn ngủ lấy một lần.
Có lẽ vì trong lòng kính sợ vị danh tướng này, không dám lơ là, hoặc cũng có thể vì từng câu từng chữ dưới ngòi bút của ông chứa đựng một sức mạnh khó tả, khiến y vô thức chìm đắm vào đó.
Ngoài trời, ánh nắng dần tắt. Lăng Trường Phong đứng dậy thắp đèn, rồi trở lại bàn, tiếp tục chép những trang bản thảo cuối cùng.
Chỉ mới chép được vài chữ, y đã nhận ra những trang này khác biệt hẳn so với trước. Phần lớn bản thảo trước đó đều là những tổng kết về võ học, binh pháp, nhưng những trang cuối cùng này lại là một phần tự truyện - kể về chí hướng thuở thiếu thời và nguyên do Trọng Hoàn quyết định tòng quân.
[Họ Trọng ta không sợ trời, không sợ đất. Từ nhỏ đã sùng bái võ học, trọng nghĩa hiệp, thích kết giao du hiệp, mộng làm khách giang hồ, lấy một thanh kiếm mà trừ gian diệt bạo, đem công lý trải khắp thiên hạ…]
Lăng Trường Phong sững người.
Từ trước đến nay, người đời chỉ truyền tụng về một Trọng Hoàn dũng lược trên sa trường, bày mưu lập kế, quyết chiến ngàn dặm. Không ai ngờ rằng, trước khi tòng quân, vị danh tướng này cũng từng giống hệt y - một kẻ ăn chơi trác táng, ôm mộng làm hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Lăng Trường Phong không kìm được, đặt bút xuống, lặng lẽ đọc tiếp từng chữ.
[Nhưng rồi nhìn thấu thế sự, ta bừng tỉnh: Tiểu hiệp có thể trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng hào hiệp mới có thể cứu quốc cứu dân. Từ đây, xin nguyện lấy thanh kiếm ba thước bên hông, không chỉ trảm gian trừ ác, mà còn muốn bình định bốn bể, dẹp yên chín châu.]
Cuối cùng, Trọng Hoàn trích dẫn một câu thơ trong bài Thiếu Niên Hành làm lời kết:
[Ai biết chốn biên cương quan tái bao gian khổ,
Dẫu c.h.ế.t đi, hào cốt vẫn còn hương.]
Lăng Trường Phong ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ bị nước mưa thấm ướt, chỉ cảm thấy từng nét bút sắc bén ấy như lưỡi kiếm, xé toạc những năm tháng hỗn loạn.
Gió đêm lùa qua cửa sổ, làm xấp bản thảo trên tay rung động xào xạc, cũng như cuộn lên cơn sóng dữ trong lòng, khiến y mãi không thể bình tĩnh lại.
****
Trời đã khuya, xe ngựa từ Cừu phủ mới đưa Tô Diệu Y về đến nhà.
Vừa bước vào viện, nàng đã nghe thấy tiếng kiếm vang lên leng keng từ chủ viện bên cạnh. Đôi mày đẹp khẽ nhíu, nàng vòng qua lối nhỏ đến trước cổng viện, ngước nhìn vào trong. Quả nhiên, Lăng Trường Phong đang luyện kiếm giữa sân vào lúc đêm muộn.
Rõ ràng ba ngày nay y cứ bám riết theo Trọng Thiếu Huyên không rời nửa bước…
Tô Diệu Y trầm mặt, sải bước đi về phía đó.
Hôm nay, Lăng Trường Phong có vẻ tâm sự nặng nề, không hề nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chỉ chăm chú múa kiếm. Đến khi xoay người, khóe mắt thoáng thấy bóng ai đó, y giật mình, cổ tay run lên theo bản năng, mũi kiếm lao thẳng về phía trước…
“Lăng Trường Phong!”
Giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lăng Trường Phong sực tỉnh, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là Tô Diệu Y. T vội vàng thu lực, mũi kiếm chệch sang bên, lơ lửng ngay sát cổ nàng.
“...”
Mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt y tái mét. Hiếm khi y lớn tiếng quát nàng: "Ngươi không muốn sống nữa à?"
Tô Diệu Y cúi xuống nhìn thanh kiếm đang kề sát cổ mình, sắc mặt cũng chẳng khá hơn: "Ngươi bị làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn bày trò gì thế? Ta chẳng phải đã bảo ngươi đi theo Trọng Thiếu Huyên sao?"
Lăng Trường Phong không nói không rằng thu kiếm lại, lập tức quay vào phòng. Chẳng bao lâu sau, y ôm ra một chiếc hộp đựng sách, trịnh trọng đưa cho nàng: "Di cảo của Trọng tướng quân đều ở đây."
Lúc này, sắc mặt Tô Diệu Y mới giãn ra. Nàng cẩn thận nhận lấy hộp, ngồi xuống bậc thềm dưới mái hiên, mở nắp hộp, rút ra từng xấp bản thảo: "Thật tốt quá…"
"Tô Diệu Y…"
Lăng Trường Phong ôm thanh kiếm, ngồi xuống bên cạnh nàng, gọi tên nàng một tiếng rồi lại ngập ngừng.
Tô Diệu Y vừa lật xem bản thảo vừa thất thần, khẽ đáp: "Nói đi."
"Ngươi có cảm thấy…"
Lăng Trường Phong nói đến đây lại im bặt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bộ dạng ấp úng của y khiến Tô Diệu Y phải chú ý. Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn y đầy nghi hoặc, cảnh giác hỏi: "Ngươi có phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?"
Lăng Trường Phong hé môi, vừa định hạ quyết tâm lên tiếng thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, mát lạnh. Theo bản năng, y nhìn xuống nơi mùi hương tỏa ra, lúc này mới phát hiện vết thương nhỏ bên tai Tô Diệu Y…
"Khoan đã, đây là do ta vừa mới vô ý làm ra sao?"
Đồng tử Lăng Trường Phong co rút, ngữ điệu cũng biến đổi vì kinh ngạc.
"Không phải, chỉ là vô tình bị mảnh gỗ văng trúng thôi."
Tô Diệu Y thản nhiên đáp, không hề để tâm, vừa cúi đầu lật xem bản thảo, vừa vài câu đã kể lại hết mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Lăng Trường Phong càng nghe, chân mày càng nhíu chặt, gương mặt đầy vẻ khó hiểu lẫn lo lắng. "Ta ngày càng không đoán ra được ngươi đang toan tính điều gì…"
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu thôi."
"Ngươi vẫn chưa từ bỏ chuyện tranh cử vị trí hành đầu của các tiệm sách sao?"
Ánh mắt Lăng Trường Phong dừng trên gương mặt nàng. "Ta đã dò hỏi rồi, ở Biện Kinh, nếu muốn thắng được chức hành đầu, nhất định phải vượt qua ba cửa ải. Thứ nhất, phải có hơn một nửa thành viên trong hội ủng hộ. Thứ hai, phải có quan viên thực chức từ cấp Tri Châu, Thông Phán trở lên tiến cử. Cuối cùng, còn phải được Kỵ Hạc Quán thông qua…"
Tô Diệu Y cụp mắt, mím môi không nói gì.
Lăng Trường Phong hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Hôm nay, ngươi giữ lại di cảo của Trọng Tướng quân, đắc tội toàn bộ hội sách. Không giao tiền nhuận bút, lại khiến Tề Chi Viễn phật lòng. Ba con đường, ngươi đã tự phá hỏng hai. Giờ chỉ còn lại Kỵ Hạc Quán… Chẳng lẽ ngươi dồn hết hy vọng vào Cừu Thứ? Ông ta chịu giúp ngươi sao?"
Tô Diệu Y lắc đầu, ánh mắt không chắc chắn.
Trên xe ngựa, khi nghe nàng nói muốn thay thế Thẩm Khiêm làm hành đầu, Cừu Thứ im lặng hồi lâu. Lặng đến mức nàng tưởng ông ta sẽ không đáp lại, mãi sau, ông mới thở dài.
"Diệu Y, con cần tiền bạc, ta có thể cho. Con muốn mặt tiền cửa hiệu, ta cũng có thể tặng. Nhưng duy chỉ có vị trí hành đầu này, kế thúc không thể giúp. Có những việc trên đời, đôi khi có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng cũng có lúc chỉ có thể điểm thêm hoa trên gấm mà thôi."
"Không muốn giúp thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy, ai nghe mà không thấy ghê tởm chứ? Ra vẻ đạo mạo làm gì!"
Lăng Trường Phong tức giận mắng một câu, rồi quay sang nhìn Tô Diệu Y. "Vậy nên, hiện tại ngươi đã không còn đường nào để đi nữa. Còn định đấu với họ Thẩm kiểu gì đây?"
Tô Diệu Y thu lại bản thảo, lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc mỡ mà Tế Cùng quán đã bào chế cho nàng. Giọng nàng thản nhiên:
"Làm người phải lạc quan một chút, tin rằng bị dồn vào chân tường cũng có đường sống."
Lăng Trường Phong: "..."
Nhìn thấy đầu ngón tay Tô Diệu Y dính thuốc mỡ nhưng lại vô tình bôi lệch đi đâu đó, không chạm đúng vết thương, Lăng Trường Phong không nhịn được nữa. Y cúi người, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, dẫn tay nàng đến đúng vị trí rồi nhẹ nhàng ấn xuống:
"Ngươi bôi đi đâu vậy, vết thương ở chỗ này..."
"Công tử, sao ngài còn đứng đây mà không vào?"
Một giọng nói vô tư vang lên từ cổng viện.
Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong đồng loạt quay đầu lại.
Lăng Trường Phong vẫn đang nắm lấy cổ tay Tô Diệu Y, còn nàng thì không vội tránh ra.
Dưới ánh trăng, Dung Giới đứng đó, nửa người chìm trong bóng hành lang, lặng lẽ quan sát hai người, không biết đã đứng đó bao lâu.
Sau lưng hắn, Khuyết Vân cũng vừa mới nhận ra tình huống trước mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc như vừa bắt gặp chuyện gì đó mờ ám.
Tô Diệu Y thoáng sững sờ, đầu óc chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể theo bản năng rụt tay lại. Còn chưa kịp nói gì, Dung Giới đã dời ánh mắt đi, không một lời nào, chỉ xoay người bước nhanh về phía nhà chính.
Hắn đi vội đến mức vạt áo cũng phất lên theo từng bước chân, mang theo cơn gió lạnh, như thể đang kìm nén điều gì đó trong lòng.
Lăng Trường Phong nhướng mày, bật cười khẽ:
"Nhịn giỏi thật đấy."
Tô Diệu Y đứng dậy, khẽ lắc cổ tay, liếc y một cái:
"Ai cho phép ngươi động tay động chân?"
Lăng Trường Phong nghẹn lời.
"Trễ rồi, ta về đây."
Tô Diệu Y cất thuốc mỡ vào tay áo, trước khi rời đi còn để lại một câu:
"Ba ngày sau tranh cử hành đầu, ngươi đi cùng ta."
****
Ba ngày sau, vào buổi trưa, tất cả các tiệm sách trong giới đều tề tựu tại Phong Nhạc Lâu để tổ chức cuộc tranh cử hành đầu hằng năm.
Thẩm Khiêm, với tư cách là hành đầu đương nhiệm, vẫn giữ thói quen đến muộn. Nhưng lần này, hắn ta không phải người đến trễ nhất. Đưa mắt quét một vòng đại sảnh, hắn ta lạnh giọng hỏi:
"Tri Vi Đường sao vẫn chưa tới?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Một người trong số đó, nhớ lại cảnh hôm trước bị Tô Diệu Y quát mắng ngay tại Tri Vi Đường, bèn cười nhạt:
"Cái cô nương không biết trời cao đất dày đó vốn chẳng coi toàn bộ tiệm sách hành và cả ngài ra gì. Hôm nay e là chẳng buồn đến đâu."
Một người khác tiếp lời:
"Theo ta thấy, phải dạy cho Tô Diệu Y một bài học, không thể để nàng tiếp tục làm loạn như vậy, phá vỡ quy củ của tiệm sách hành!"
Thẩm Khiêm ngồi vào vị trí chủ tọa, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
"Sau lưng nàng có chỗ dựa, ta sợ rằng chọc vào sẽ chẳng yên thân đâu."
"Cái gì mà chỗ dựa? Cừu gia sao? Theo ta thấy, Cừu Thứ cũng chẳng để tâm đến kế nữ này là bao. Nếu không, mấy ngày trước sao có thể trơ mắt nhìn Tô Diệu Y bị Tề đại nhân nhốt vào đại lao phủ nha suốt hai canh giờ?"
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Khiêm thoáng trầm ngâm.
Hắn ta nheo mắt, uống cạn chén trà trong tay, sau đó đặt mạnh chén không xuống bàn, thong thả đứng dậy:
"Thư phô còn nhiều việc quan trọng, Thẩm mỗ không thể ở lại lâu hơn. Trà bánh hôm nay cứ ghi vào sổ của ta."
Thẩm Khiêm đã giữ vị trí hành đầu ba năm liên tiếp. Hai năm trước, hắn ta chỉ coi đây như một cuộc dạo chơi. Năm nay, hắn ta đã nắm rõ đường đi nước bước của tất cả tiệm sách trong hành hội, nên căn bản không xem cuộc tranh cử này là điều đáng bận tâm.
Ngay khi Thẩm Khiêm định rời đi, cánh cửa yến thính đột nhiên bị đẩy ra.
Tô Diệu Y xuất hiện ngay ngưỡng cửa, vận một bộ váy dài bó sát, sắc đỏ rực như lửa. Trâm vàng, búi tóc gọn gàng không chút tì vết, ngay cả một sợi tóc mai cũng không có. Đường nét khuôn mặt nàng lộ rõ sự sắc sảo, cả người toát lên vẻ quyết đoán và tự tin chưa từng thấy.
"Thẩm hành đầu, người còn chưa đến đủ, sao ngài đã vội rời đi rồi?"
Vừa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, nàng vừa mỉm cười bước vào. Phía sau là Lăng Trường Phong, lặng lẽ ôm kiếm theo sát.
Tô Diệu Y đi thẳng đến trước mặt Thẩm Khiêm, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén:
"Hôm nay là đại hội tranh cử hành đầu. Nếu ngài rời đi, vậy còn bầu chọn thế nào đây? Hay là ngài nghĩ rằng, trong phòng này chẳng ai có thể uy h.i.ế.p được vị trí hành đầu của mình, nên ngay cả giả vờ cũng không muốn làm?"
Thẩm Khiêm nheo mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, cười mà như không cười:
"Sao thế? Tô lão bản để tâm đến cuộc tranh cử này như vậy… chẳng lẽ muốn thử sức với vị trí hành đầu?"
"Rẹt…"
Cùng với âm thanh ghế ma sát trên sàn đầy chói tai, Tô Diệu Y nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bành mà Lăng Trường Phong vừa kéo ra cho nàng. Nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, giọng nói thản nhiên nhưng đầy tự tin:
"Đúng vậy."
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Khiêm thoáng chững lại, rồi ngay sau đó, hắn ta bật cười, như thể vừa nghe được chuyện hài hước nhất trên đời. Khóe môi hắn ta ong lên đầy khoa trương:
"Ngươi muốn tranh cử hành đầu?"
"Không thể sao?"
"Tô lão bản, chức hành đầu đâu phải cứ muốn là được. Ngươi phải có ít nhất một nửa số phiếu ủng hộ trong phòng này thì mới có cơ hội."
Nói rồi, Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn quanh một lượt:
"Trong số các vị đang ngồi đây, ai nguyện ý ủng hộ Tô lão bản?"
Cả gian phòng im lặng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thẩm Khiêm hài lòng thu ánh mắt về, quay lại nhìn Tô Diệu Y.
Nhưng nàng vẫn không hề nao núng, chỉ phe phẩy cây quạt, khẽ cười:
"Thẩm hành đầu, vậy là không đúng quy củ rồi. Ta nghe nói, trước nay tranh cử hành đầu của tiệm sách đều bỏ phiếu kín mà?"
Trong lúc nói chuyện, Lăng Trường Phong đã tiện tay nhấc chiếc rương vốn chỉ để trang trí trên bàn, mở ra rồi phân phát giấy viết và bút cho mọi người.
“Hôm nay chỉ có Tri Vi Đường của ta và Thẩm gia thư phô tranh cao thấp một phen. Các vị ủng hộ ai, cứ viết tên tiệm sách đó lên giấy. Theo quy củ mà làm, chắc hẳn Thẩm hành đầu không có ý kiến gì chứ?”
Tô Diệu Y nhìn về phía Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm tựa người vào lưng ghế, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ khinh miệt: "Mời tự nhiên.”
Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Thẩm Khiêm và Tô Diệu Y, các chưởng quầy khác đã rì rầm bàn luận, rồi nhanh chóng đặt bút viết lên giấy, sau đó vo tròn lại ném vào hòm phiếu.
Hai gã tạp dịch của Phong Nhạc Lâu được gọi vào để kiểm phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thẩm gia thư phô.”
Trước mặt bao người, tạp dịch mở hòm phiếu, lần lượt trải phẳng từng tờ giấy nhăn nheo và đọc to lên: “Thẩm gia thư phô, Tri Vi Đường, Tri Vi Đường, Tri Vi Đường...”
Số lần cái tên Tri Vi Đường được xướng lên ngày càng nhiều, sắc mặt Thẩm Khiêm cũng dần biến đổi. Ban đầu hắn ta vẫn thoải mái tựa lưng vào ghế, nhưng rồi tư thế ngồi ngày càng thẳng, ánh mắt mở to. Đến khi tờ phiếu cuối cùng vang lên một tiếng “Tri Vi Đường," trong đáy mắt hắn ta chợt lóe lên sự kinh ngạc và khó hiểu.
“Sao có thể?”
Thẩm Khiêm đột ngột đứng bật dậy, đẩy đống giấy tạp dịch vừa kiểm tra sang một bên, sắc mặt khó coi, lần lượt giở từng tờ ra xem. Tri Vi Đường, Tri Vi Đường, vẫn là Tri Vi Đường… Không cần đếm cũng biết đã vượt quá một nửa!
Hắn ta mạnh tay quăng cả xấp giấy trở lại bàn, quét ánh mắt như tóe lửa về phía mọi người, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi… điên rồi sao?”
Đáp lại hắn ta chỉ là những ánh mắt né tránh.
Thẩm Khiêm giận dữ chỉ về phía Tô Diệu Y, người vẫn ung dung ngồi một bên, lạnh giọng nói: “Mấy năm nay ta có từng bạc đãi các ngươi không? Thế mà từng người trong các ngươi lại vong ân phụ nghĩa, quay sang quy phục nàng ta?”
Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, giọng điềm nhiên: “Thẩm lão bản, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, hà tất phải tức giận như vậy? Hơn nữa, theo ta được biết, những năm qua ngài cũng không ít lần cắt xén tiền thù lao do quan phủ cấp phát. Vậy thì ân nghĩa mà ngài nói… đến từ đâu?”
Sắc mặt Thẩm Khiêm cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Tô Diệu Y, rồi lại lia mắt sang những người khác. Trong khoảnh khắc, hắn ta bỗng hiểu ra điều gì đó - chắc chắn là Tô Diệu Y đã vạch trần chuyện hắn ta tham ô trước mặt họ, khiến bọn họ đổi ý sửa phiếu…
"Các ngươi nghĩ rằng Tô Diệu Y có thể tốt đẹp đến mức nào chứ?"
Thẩm Khiêm cười khẩy, nói: "Mấy ngày trước, nàng ta còn ngang nhiên chiếm giữ di cảo của Trọng Hoàn, một chữ cũng không chịu nhường. Chẳng lẽ các ngươi đã quên rồi? Loại người như nàng nếu làm đầu lĩnh thương hội, chỉ biết qua cầu rút ván, càng nhúng tay vào nhiều, thủ đoạn càng quỷ quyệt. Đến lúc đó, đừng nói là ăn thịt, ngay cả cái bóng của miếng thịt cũng chẳng thấy đâu!"
"Chuyện này không cần Thẩm lão bản bận tâm. Ta tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu đã đứng đầu thương hội, cũng nên noi theo tiền nhân, tỏ chút thành ý chứ?"
Tô Diệu Y thong thả phe phẩy quạt, từng đường vân trên phiến quạt nhẹ nhàng lay động theo bàn tay nàng. "Hai ngày nay, Tri Vi Đường đã ký khế ước với nhiều tiệm sách ở Biện Kinh, cùng nhau xuất bản di cảo binh thư của tướng quân Trọng Hoàn. Như vậy, có đủ thành ý chưa?"
Vừa nghe đến bốn chữ "Trọng Hoàn di cảo," đừng nói là Thẩm Khiêm, ngay cả những chưởng quầy thân thiết với hắn ta - vốn chưa từng nhìn thấy bản khế ước - cũng không ngồi yên nổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn quanh, thấy những người khác chỉ im lặng uống trà, không ai phản bác lời nào. Đến lúc này, họ mới nhận ra từng câu, từng chữ Tô Diệu Y nói đều là sự thật. Sắc mặt ai nấy lập tức sa sầm.
Mặt Thẩm Khiêm tái mét, hắn ta nghiến răng nói từng chữ một: "Ngày đó, ngươi rõ ràng đã nói..."
"Hôm ấy có quá nhiều người dư thừa, ta cũng đành bất đắc dĩ thôi."
Những "người dư thừa" kia là ai, chẳng cần nói cũng rõ.
Bỗng nhiên, Thẩm Khiêm như chợt nhớ ra điều gì, cố nén lửa giận trong lòng. Hắn ta nhìn đống phiếu vương vãi trên bàn, cười lạnh:
"Được lắm... Dùng di cảo của Trọng Hoàn để thu phục nhân tâm, lần này thương hội coi như ngươi nắm được. Nhưng còn quan phủ, còn có Kỵ Hạc Quán thì sao? Nếu không có người tiến cử, ngươi vẫn chưa thể chính thức trở thành đầu lĩnh!"
Động tác phe phẩy quạt của Tô Diệu Y thoáng khựng lại. Nàng quay đầu, liếc nhìn Lăng Trường Phong một cái.
Lăng Trường Phong hiểu ý, liền lấy từ trong tay áo ra một tờ thư tiến cử, đặt mạnh xuống bàn. Y nhấn mạnh từng chữ:
"Đây là thư tiến cử của đại nhân Tề Chi Viễn."
"Tề..."
Thấy rõ ấn quan phủ Biện Kinh trên thư, đồng tử của Thẩm Khiêm co rút lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Những chưởng quầy từng bàn luận về Tô Diệu Y trước khi nàng xuất hiện cũng không kìm được mà đứng bật dậy. Cả bọn đồng loạt nhìn chằm chằm vào lá thư trên bàn, không giấu nổi vẻ hoảng hốt, đồng thanh chất vấn:
"Sao Tề đại nhân có thể viết thư tiến cử cho ngươi? Hai ngày trước, ngươi chẳng phải vừa chọc giận ông ta, còn bị bắt vào đại lao phủ nha hay sao?"
Tô Diệu Y đưa tay xoa nhẹ bên má, nơi vết thương đã khép lại, khẽ cười mà không nói gì. Ngày đó, khi nàng tìm gặp Tề Chi Viễn, mang theo không chỉ vài đồng bạc mà còn cả một kế hoạch. Có điều, nàng không định giải thích điều này cho đám người Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm như bị rút cạn sức lực, ngồi phịch trở lại ghế bành.
Hội thương nhân ủng hộ, quan phủ tiến cử - hiện tại, thứ duy nhất có thể cản đường Tô Diệu Y ngồi lên vị trí hành đầu chỉ còn lại Kỵ Hạc Quán! Nhưng Kỵ Hạc Quán có Cừu Thứ, nếu Tô Diệu Y muốn được tiến cử, e rằng dễ như trở bàn tay...
Hắn ta lấy ra con dấu của Kỵ Hạc Quán, vuốt ve hồi lâu, rồi nhắm mắt, không còn chút hy vọng nào, ném nó lên bàn.
Vé vào Kỵ Hạc Quán chỉ dành cho hành đầu.
Hôm nay, nếu hắn ta đã mất đi vị trí hành đầu của giới tiệm sách, thì cả con dấu này cũng phải nhường lại cho người khác...
Ánh mắt Tô Diệu Y lướt qua con dấu trên bàn, thoáng lóe lên tia suy tư.
Phía sau nàng, Lăng Trường Phong cũng chằm chằm nhìn nó, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Chỉ có mình y biết rõ - Tô Diệu Y chưa hề nhận được sự tiến cử từ Kỵ Hạc Quán! Hơn nữa, Cừu Thứ đã thẳng thừng từ chối nàng!
Ngay trước khi bước vào Phong Nhạc Lâu, y vẫn còn hỏi nàng định làm thế nào. Đáp lại, nàng chỉ thản nhiên buông một chữ: "Cược."
Lăng Trường Phong nghĩ, đánh cược có lẽ chính là khiến mọi người tin rằng Cừu Thứ sẽ tiến cử nàng, sau đó thuận lợi vượt qua cửa ải này. Nhưng bây giờ xem ra... chẳng lẽ nàng thực sự thắng cược? Tô Diệu Y cúi người xuống, đầu ngón tay sắp chạm vào con dấu Kỵ Hạc Quán thì Thẩm Khiêm bỗng nhiên vươn tay, nhanh chóng che lấy nó, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Tô lão bản, ngươi có phải đã quên điều gì không?"
Động tác của Tô Diệu Y khựng lại, trên mặt không lộ ra chút bất thường nào. Nhưng sau lưng nàng, sắc mặt Lăng Trường Phong lại chợt lóe lên vẻ căng thẳng và chột dạ - tất cả đều bị Thẩm Khiêm tinh ý bắt trọn.
"!"
Ánh mắt Thẩm Khiêm híp lại, hắn ta ngồi thẳng dậy, nắm chặt con dấu trong tay, chậm rãi nói:
"Ngươi chưa có thư tiến cử từ Kỵ Hạc Quán, đúng không?"
Tình thế xoay chuyển bất ngờ. Trong phòng, những chưởng quầy đã bỏ phiếu cho Tri Vi Đường đều bắt đầu bất an, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, chậm rãi dựa lưng vào ghế bành, như có chút buồn rầu mà day nhẹ giữa chân mày.
Sắc mặt u ám của Thẩm Khiêm lập tức tươi lên, không chỉ lấy lại tinh thần mà còn mang theo chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn ta cười khẩy:
“Tô Diệu Y à, Tô Diệu Y… Ngươi chẳng những không nịnh bợ quan phủ, cũng không cầu cạnh hành hội, ngay cả cha kế của mình cũng chẳng màng lấy lòng. Cuối cùng, lại thua một ván ở Kỵ Hạc Quán!”
Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.
“Ai đó?”
Thẩm Khiêm nhíu mày, giọng đầy khó chịu.
Cửa mở, một gia nhân của Phong Nhạc Lâu bước vào, nghiêng người nhường lối cho một vị khách. Người đến còn chưa lộ mặt, nhưng thanh âm đã cất lên trước:
“Cừu mỗ vô tình quấy rầy, mong chư vị thứ lỗi.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cửa. Khi trông thấy người đến chính là Cừu Thứ, mỗi người lại có một phản ứng khác nhau: có kẻ tuyệt vọng như vừa bị rút đi quân bài cuối cùng, có kẻ thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng trong tay, cũng có kẻ vừa mừng rỡ lại vừa căm hận…
Biến cố trong cuộc tuyển chọn hành đầu cuối cùng cũng ngã ngũ nhờ tin tiến cử mà Cừu Thứ mang đến từ Kỵ Hạc Quán.
Khi Tô Diệu Y theo Cừu Thứ rời khỏi Phong Nhạc Lâu, Thẩm Khiêm không cam lòng, buông lời mỉa mai phía sau:
“Tô Diệu Y, ngươi chẳng qua chỉ là vận khí tốt, dựa vào một quyển di cảo của Trọng Hoàn mà trèo lên đầu ta… Nhưng trên đời này, Trọng Hoàn chỉ có một! Tiểu nhân đắc chí, ngươi có thể đắc ý được bao lâu? Đức không xứng vị, tất có tai ương!”
Tô Diệu Y chẳng buồn để tâm đến những lời kia.
Trọng Thiếu Huyên không phải người đầu tiên tìm đến Tri Vi Đường, nhưng lại là người duy nhất thực sự nghiêm túc đọc bản thảo ở đây. Dù cho cuối cùng y lựa chọn Tri Vi Đường vì Lăng Trường Phong, thì đó cũng là cái duyên do nàng thu nhận Lăng Trường Phong mà thành. Nàng dựa vào đâu mà không thể đắc ý?
Nàng không để tâm, nhưng Cừu Thứ thì khác. Ông đột ngột dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Thẩm Khiêm.
“Thẩm lão bản, nói năng cẩn trọng. Đem lòng ganh ghét mà tạo khẩu nghiệp với hậu bối, chẳng phải quá mất thể diện sao?” Ông ngừng lại một chút, giọng điệu bình thản nhưng mang theo uy nghiêm khó lường. “Huống hồ, ngươi đã kinh thương nhiều năm, lẽ nào còn chưa hiểu: kẻ biết nắm bắt thời cơ thì thịnh, kẻ bỏ lỡ cơ hội thì suy. Số mệnh nằm trong tay nàng, làm gì có tai ương?”
Tô Diệu Y hơi sững lại, liếc nhìn Cừu Thứ, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi.
Rời khỏi Phong Nhạc Lâu, Cừu Thứ chợt hướng về phía nàng nói:
“Hôm nay không vội bàn chuyện khác, theo ta về Cừu phủ một chuyến. Mẹ con nói hai ngày nay chưa gặp con.”
Người trước mắt vừa giúp nàng leo lên vị trí hành đầu của tiệm sách hành, dĩ nhiên nàng chẳng có lý do gì để từ chối. Chỉ là…
Nàng quay đầu lại, khẽ liếc nhìn Lăng Trường Phong.
Lăng Trường Phong vẫn không có sắc mặt tốt với Cừu Thứ, chỉ hừ lạnh rồi quay đi, không buồn nhìn thêm. Y chỉ khẽ vẫy tay với Tô Diệu Y, nói:
“Ngươi đi đi, ta về Tri Vi Đường.”
Lúc này, Tô Diệu Y mới cùng Cừu Thứ lên xe ngựa.
Xe vừa lăn bánh, Cừu Thứ liền hỏi:
“Con đoán được ta sẽ đến hôm nay sao?”
Tô Diệu Y khẽ mỉm cười, lặp lại lời ông từng nói:
“Có những chuyện trên đời, đôi khi có thể sưởi ấm giữa trời tuyết, đôi khi chỉ có thể dệt hoa trên gấm.”
Nàng dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
“Ta nghĩ, kế thúc không muốn thấy ta chỉ dựa vào sự giúp đỡ để tồn tại, nên muốn xem thử ta có thể đi đến đâu bằng chính sức mình. Hôm nay, ta đã tự mình dàn xếp ổn thỏa chuyện của hành hội và quan phủ, vậy hẳn là kế thúc đã có thể yên tâm mà ‘dệt hoa trên gấm’ rồi.”
Cừu Thứ nhìn nàng, đáy mắt không giấu nổi vẻ từ ái, nhưng cũng lẫn chút cảm xúc phức tạp.
Còn Tô Diệu Y, lúc này cúi đầu, trong tay vuốt ve chiếc ấn giám của Kỵ Hạc Quán mà nàng vừa lấy được từ Thẩm Khiêm.
Nàng nghĩ, cuối cùng mình cũng có được chiếc ấn giám này. Việc tiếp theo cần làm chính là thu thập chứng cứ về những hành vi sai trái của Kỵ Hạc Quán, đặc biệt là về Cừu Thứ...
Nghĩ đến đây, nàng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Cừu Thứ đang chăm chú nhìn mình.
Tim nàng khẽ lỡ một nhịp, có chút chột dạ, vội chuyển chủ đề:
“Kế thúc, bây giờ ta đã chính thức là một thành viên trong Kỵ Hạc Quán rồi chứ?”
“Còn chưa được tính.”
Cừu Thứ chậm rãi giải thích:
“Tuy ấn giám này thường do hành đầu đời trước giao lại cho người kế nhiệm, nhưng vẫn cần trải qua một tháng khảo sát. Trong thời gian đó, nếu ngươi nhận được sự tán thành của ít nhất một nửa số hành đầu trong Kỵ Hạc Quán, thì một tháng sau, ngươi mới thực sự trở thành thành viên.”
Tô Diệu Y giật giật mí mắt, có chút bất mãn:
“Còn phải chờ thêm một tháng sao...”
Cừu Thứ bật cười:
“Ngươi còn trẻ, không cần nóng vội. Dù lần này không qua được, sau này vẫn còn cơ hội.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay ra.
Tô Diệu Y khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn giao chiếc ấn giám ra.
****
Sáng sớm ở Cừu phủ, đã có người mang tin Tô Diệu Y trở thành hành đầu báo lại cho Ngu Đinh Lan. Ngay lập tức, Ngu Đinh Lan cho người chuẩn bị tiệc mừng trong phủ.
Vậy nên khi Tô Diệu Y trở về, Cừu phủ đã được trang hoàng rực rỡ, đèn hoa giăng khắp nơi, hỷ khí tưng bừng. Nhìn cảnh tượng này, nếu không biết chuyện, e rằng còn tưởng có hỉ sự gì sắp diễn ra.
Trong bữa tiệc, Tô Diệu Y cùng Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan ngồi chung bàn. Ngu Đinh Lan hỏi về quá trình tranh cử hành đầu, ban đầu Tô Diệu Y không muốn nhắc đến nhiều. Nhưng đáng tiếc, Cừu Thứ lại có vẻ rất hứng thú, kể lại tỉ mỉ từng chuyện đã xảy ra ở Phong Nhạc Lâu cho Ngu Đinh Lan nghe, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cừu Thứ đang trò chuyện hăng say thì một gia nhân bước vào, cung kính bẩm báo:
“Lão gia, phu nhân, bên ngoài phủ có một vị đại nhân đến, muốn truyền lời cho Tô nương tử…”
Ba người trong đại sảnh đều sững sờ.
Cừu Thứ cau mày hỏi: “Vị đại nhân nào?”
“Là Dung đại nhân ở Gián viện.”
Gia nhân liếc nhìn Tô Diệu Y, rồi tiếp tục: “Dung đại nhân nói vừa hay đi ngang qua Cừu phủ, muốn hỏi Tô nương tử có muốn cùng ngài ấy trở về không.”
Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Tô Diệu Y.
Nàng nhẹ đặt đũa xuống, thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản:
“Mẹ, thúc, nghĩa huynh đã đợi bên ngoài phủ, vậy ta theo huynh ấy cùng trở về.”
Ngu Đinh Lan suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là mời đại nhân vào phủ ngồi một lát? Ở Lâm An, ngài ấy đã quan tâm giúp đỡ con rất nhiều, chúng ta cũng nên thể hiện lòng cảm tạ mới phải.”
“Không cần đâu.”
Tô Diệu Y lập tức từ chối: “Bây giờ cũng đã muộn, nghĩa huynh ban ngày bận rộn công vụ, tốt nhất vẫn nên về nghỉ sớm thì hơn.”
Nghe vậy, Ngu Đinh Lan cũng không miễn cưỡng nữa.
Bước ra khỏi Cừu phủ, Tô Diệu Y đã thấy xe ngựa dừng sẵn ngoài cổng, bên cạnh còn có Khuyết Vân ngồi chờ.
“Tô nương tử.”
Khuyết Vân thấy nàng, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Tô Diệu Y khẽ gật đầu, vén rèm bước lên xe.
Bên trong xe ngựa, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lờ mờ. Dung Giới sắc mặt lạnh lùng, ngồi ngay ngắn, trên người vẫn còn khoác quan phục, rõ ràng vừa từ Gián viện trở về đã vội vã chạy đến Cừu phủ.
“Tề Chi Viễn vì sao lại tiến cử ngươi?”
Tô Diệu Y vừa ngồi xuống, nghe thấy câu hỏi, nàng hơi dừng lại, quay đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Dung Giới, chợt hiểu ra: “Khó trách ngươi vội vàng chạy đến Cừu phủ chặn ta ngay cửa, thì ra là để hưng sư vấn tội…”
Dung Giới khẽ nhíu mày, giọng càng trầm xuống: “Biết rõ ta đang điều tra ông ta, vậy mà ngươi còn để ông ta tiến cử, tặng thông hối để tranh giành chức hành đầu?”
Tô Diệu Y hôm nay ở Phong Nhạc Lâu đại thắng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Vì thế, nàng không chỉ không nổi giận với Dung Giới mà còn vui vẻ trêu chọc hắn.
Nàng chậm rãi chớp mắt, rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau, nâng chiếc quạt tròn trong tay lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt cong cong như hồ ly đang cười.
“Nếu ta thật sự làm vậy, đại nhân định xử trí thế nào? Là vì thiên vị mà bỏ qua cho ta, hay là muốn xử lý ta luôn một thể?”
Dung Giới nhìn chằm chằm nàng, không đáp.
Hồi lâu sau, hắn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đẩy quạt nàng lên cao.
Cạnh quạt không mạnh không nhẹ khẽ chạm vào trán Tô Diệu Y, cũng che khuất hoàn toàn đôi mắt hoa đào như biết gây họa kia.
Phía sau khách xá của chùa Đại Tướng Quốc, một chiếc án thư nhỏ chất đầy giấy bút, mực nghiên cùng từng xấp bản thảo thư. Hai bên án thư, một người đang cặm cụi múa bút chép lại từng trang, một người thì gối đầu lên bản thảo, ngủ gà ngủ gật - Lăng Trường Phong và Trọng Thiếu Huyên.
Cuối cùng cũng chép xong xấp bản thảo trên cùng, Lăng Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, xoa xoa đôi bàn tay tê dại vì cầm bút quá lâu. Hai ngày nay y chép bản thảo nhiều đến mức suýt bằng tổng số chữ từng viết suốt hai mươi năm qua.
T xoay cổ cho đỡ mỏi, ngước lên liền thấy Trọng Thiếu Huyên ngủ đến mức phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
“...”
Hết cách, Lăng Trường Phong đành kéo xấp bản thảo dang dở trước mặt Trọng Thiếu Huyên sang phía mình, tiếp tục chép. Tay sao chép, miệng lẩm bẩm mắng thầm:
“Đúng là tên bất hiếu, dám để ta làm thay cả phần của hắn.”
Kỳ thực, y và Trọng Thiếu Huyên vốn là cùng một dạng người - cứ nhìn thấy chữ là hoa mắt chóng mặt, buồn ngủ rũ rượi. Ấy vậy mà hai ngày nay, y chép lại di cảo của Trọng Hoàn mà không hề cảm thấy buồn ngủ lấy một lần.
Có lẽ vì trong lòng kính sợ vị danh tướng này, không dám lơ là, hoặc cũng có thể vì từng câu từng chữ dưới ngòi bút của ông chứa đựng một sức mạnh khó tả, khiến y vô thức chìm đắm vào đó.
Ngoài trời, ánh nắng dần tắt. Lăng Trường Phong đứng dậy thắp đèn, rồi trở lại bàn, tiếp tục chép những trang bản thảo cuối cùng.
Chỉ mới chép được vài chữ, y đã nhận ra những trang này khác biệt hẳn so với trước. Phần lớn bản thảo trước đó đều là những tổng kết về võ học, binh pháp, nhưng những trang cuối cùng này lại là một phần tự truyện - kể về chí hướng thuở thiếu thời và nguyên do Trọng Hoàn quyết định tòng quân.
[Họ Trọng ta không sợ trời, không sợ đất. Từ nhỏ đã sùng bái võ học, trọng nghĩa hiệp, thích kết giao du hiệp, mộng làm khách giang hồ, lấy một thanh kiếm mà trừ gian diệt bạo, đem công lý trải khắp thiên hạ…]
Lăng Trường Phong sững người.
Từ trước đến nay, người đời chỉ truyền tụng về một Trọng Hoàn dũng lược trên sa trường, bày mưu lập kế, quyết chiến ngàn dặm. Không ai ngờ rằng, trước khi tòng quân, vị danh tướng này cũng từng giống hệt y - một kẻ ăn chơi trác táng, ôm mộng làm hiệp khách hành tẩu giang hồ.
Lăng Trường Phong không kìm được, đặt bút xuống, lặng lẽ đọc tiếp từng chữ.
[Nhưng rồi nhìn thấu thế sự, ta bừng tỉnh: Tiểu hiệp có thể trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng hào hiệp mới có thể cứu quốc cứu dân. Từ đây, xin nguyện lấy thanh kiếm ba thước bên hông, không chỉ trảm gian trừ ác, mà còn muốn bình định bốn bể, dẹp yên chín châu.]
Cuối cùng, Trọng Hoàn trích dẫn một câu thơ trong bài Thiếu Niên Hành làm lời kết:
[Ai biết chốn biên cương quan tái bao gian khổ,
Dẫu c.h.ế.t đi, hào cốt vẫn còn hương.]
Lăng Trường Phong ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ bị nước mưa thấm ướt, chỉ cảm thấy từng nét bút sắc bén ấy như lưỡi kiếm, xé toạc những năm tháng hỗn loạn.
Gió đêm lùa qua cửa sổ, làm xấp bản thảo trên tay rung động xào xạc, cũng như cuộn lên cơn sóng dữ trong lòng, khiến y mãi không thể bình tĩnh lại.
****
Trời đã khuya, xe ngựa từ Cừu phủ mới đưa Tô Diệu Y về đến nhà.
Vừa bước vào viện, nàng đã nghe thấy tiếng kiếm vang lên leng keng từ chủ viện bên cạnh. Đôi mày đẹp khẽ nhíu, nàng vòng qua lối nhỏ đến trước cổng viện, ngước nhìn vào trong. Quả nhiên, Lăng Trường Phong đang luyện kiếm giữa sân vào lúc đêm muộn.
Rõ ràng ba ngày nay y cứ bám riết theo Trọng Thiếu Huyên không rời nửa bước…
Tô Diệu Y trầm mặt, sải bước đi về phía đó.
Hôm nay, Lăng Trường Phong có vẻ tâm sự nặng nề, không hề nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chỉ chăm chú múa kiếm. Đến khi xoay người, khóe mắt thoáng thấy bóng ai đó, y giật mình, cổ tay run lên theo bản năng, mũi kiếm lao thẳng về phía trước…
“Lăng Trường Phong!”
Giọng nữ quen thuộc vang lên.
Lăng Trường Phong sực tỉnh, lúc này mới nhìn rõ người trước mặt là Tô Diệu Y. T vội vàng thu lực, mũi kiếm chệch sang bên, lơ lửng ngay sát cổ nàng.
“...”
Mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt y tái mét. Hiếm khi y lớn tiếng quát nàng: "Ngươi không muốn sống nữa à?"
Tô Diệu Y cúi xuống nhìn thanh kiếm đang kề sát cổ mình, sắc mặt cũng chẳng khá hơn: "Ngươi bị làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn bày trò gì thế? Ta chẳng phải đã bảo ngươi đi theo Trọng Thiếu Huyên sao?"
Lăng Trường Phong không nói không rằng thu kiếm lại, lập tức quay vào phòng. Chẳng bao lâu sau, y ôm ra một chiếc hộp đựng sách, trịnh trọng đưa cho nàng: "Di cảo của Trọng tướng quân đều ở đây."
Lúc này, sắc mặt Tô Diệu Y mới giãn ra. Nàng cẩn thận nhận lấy hộp, ngồi xuống bậc thềm dưới mái hiên, mở nắp hộp, rút ra từng xấp bản thảo: "Thật tốt quá…"
"Tô Diệu Y…"
Lăng Trường Phong ôm thanh kiếm, ngồi xuống bên cạnh nàng, gọi tên nàng một tiếng rồi lại ngập ngừng.
Tô Diệu Y vừa lật xem bản thảo vừa thất thần, khẽ đáp: "Nói đi."
"Ngươi có cảm thấy…"
Lăng Trường Phong nói đến đây lại im bặt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Bộ dạng ấp úng của y khiến Tô Diệu Y phải chú ý. Nàng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn y đầy nghi hoặc, cảnh giác hỏi: "Ngươi có phải đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?"
Lăng Trường Phong hé môi, vừa định hạ quyết tâm lên tiếng thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng, mát lạnh. Theo bản năng, y nhìn xuống nơi mùi hương tỏa ra, lúc này mới phát hiện vết thương nhỏ bên tai Tô Diệu Y…
"Khoan đã, đây là do ta vừa mới vô ý làm ra sao?"
Đồng tử Lăng Trường Phong co rút, ngữ điệu cũng biến đổi vì kinh ngạc.
"Không phải, chỉ là vô tình bị mảnh gỗ văng trúng thôi."
Tô Diệu Y thản nhiên đáp, không hề để tâm, vừa cúi đầu lật xem bản thảo, vừa vài câu đã kể lại hết mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Lăng Trường Phong càng nghe, chân mày càng nhíu chặt, gương mặt đầy vẻ khó hiểu lẫn lo lắng. "Ta ngày càng không đoán ra được ngươi đang toan tính điều gì…"
"Mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu thôi."
"Ngươi vẫn chưa từ bỏ chuyện tranh cử vị trí hành đầu của các tiệm sách sao?"
Ánh mắt Lăng Trường Phong dừng trên gương mặt nàng. "Ta đã dò hỏi rồi, ở Biện Kinh, nếu muốn thắng được chức hành đầu, nhất định phải vượt qua ba cửa ải. Thứ nhất, phải có hơn một nửa thành viên trong hội ủng hộ. Thứ hai, phải có quan viên thực chức từ cấp Tri Châu, Thông Phán trở lên tiến cử. Cuối cùng, còn phải được Kỵ Hạc Quán thông qua…"
Tô Diệu Y cụp mắt, mím môi không nói gì.
Lăng Trường Phong hạ quyết tâm, cuối cùng vẫn dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Hôm nay, ngươi giữ lại di cảo của Trọng Tướng quân, đắc tội toàn bộ hội sách. Không giao tiền nhuận bút, lại khiến Tề Chi Viễn phật lòng. Ba con đường, ngươi đã tự phá hỏng hai. Giờ chỉ còn lại Kỵ Hạc Quán… Chẳng lẽ ngươi dồn hết hy vọng vào Cừu Thứ? Ông ta chịu giúp ngươi sao?"
Tô Diệu Y lắc đầu, ánh mắt không chắc chắn.
Trên xe ngựa, khi nghe nàng nói muốn thay thế Thẩm Khiêm làm hành đầu, Cừu Thứ im lặng hồi lâu. Lặng đến mức nàng tưởng ông ta sẽ không đáp lại, mãi sau, ông mới thở dài.
"Diệu Y, con cần tiền bạc, ta có thể cho. Con muốn mặt tiền cửa hiệu, ta cũng có thể tặng. Nhưng duy chỉ có vị trí hành đầu này, kế thúc không thể giúp. Có những việc trên đời, đôi khi có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng cũng có lúc chỉ có thể điểm thêm hoa trên gấm mà thôi."
"Không muốn giúp thì cứ nói thẳng, vòng vo như vậy, ai nghe mà không thấy ghê tởm chứ? Ra vẻ đạo mạo làm gì!"
Lăng Trường Phong tức giận mắng một câu, rồi quay sang nhìn Tô Diệu Y. "Vậy nên, hiện tại ngươi đã không còn đường nào để đi nữa. Còn định đấu với họ Thẩm kiểu gì đây?"
Tô Diệu Y thu lại bản thảo, lấy từ trong tay áo ra một hộp thuốc mỡ mà Tế Cùng quán đã bào chế cho nàng. Giọng nàng thản nhiên:
"Làm người phải lạc quan một chút, tin rằng bị dồn vào chân tường cũng có đường sống."
Lăng Trường Phong: "..."
Nhìn thấy đầu ngón tay Tô Diệu Y dính thuốc mỡ nhưng lại vô tình bôi lệch đi đâu đó, không chạm đúng vết thương, Lăng Trường Phong không nhịn được nữa. Y cúi người, trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng, dẫn tay nàng đến đúng vị trí rồi nhẹ nhàng ấn xuống:
"Ngươi bôi đi đâu vậy, vết thương ở chỗ này..."
"Công tử, sao ngài còn đứng đây mà không vào?"
Một giọng nói vô tư vang lên từ cổng viện.
Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong đồng loạt quay đầu lại.
Lăng Trường Phong vẫn đang nắm lấy cổ tay Tô Diệu Y, còn nàng thì không vội tránh ra.
Dưới ánh trăng, Dung Giới đứng đó, nửa người chìm trong bóng hành lang, lặng lẽ quan sát hai người, không biết đã đứng đó bao lâu.
Sau lưng hắn, Khuyết Vân cũng vừa mới nhận ra tình huống trước mặt, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc như vừa bắt gặp chuyện gì đó mờ ám.
Tô Diệu Y thoáng sững sờ, đầu óc chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể theo bản năng rụt tay lại. Còn chưa kịp nói gì, Dung Giới đã dời ánh mắt đi, không một lời nào, chỉ xoay người bước nhanh về phía nhà chính.
Hắn đi vội đến mức vạt áo cũng phất lên theo từng bước chân, mang theo cơn gió lạnh, như thể đang kìm nén điều gì đó trong lòng.
Lăng Trường Phong nhướng mày, bật cười khẽ:
"Nhịn giỏi thật đấy."
Tô Diệu Y đứng dậy, khẽ lắc cổ tay, liếc y một cái:
"Ai cho phép ngươi động tay động chân?"
Lăng Trường Phong nghẹn lời.
"Trễ rồi, ta về đây."
Tô Diệu Y cất thuốc mỡ vào tay áo, trước khi rời đi còn để lại một câu:
"Ba ngày sau tranh cử hành đầu, ngươi đi cùng ta."
****
Ba ngày sau, vào buổi trưa, tất cả các tiệm sách trong giới đều tề tựu tại Phong Nhạc Lâu để tổ chức cuộc tranh cử hành đầu hằng năm.
Thẩm Khiêm, với tư cách là hành đầu đương nhiệm, vẫn giữ thói quen đến muộn. Nhưng lần này, hắn ta không phải người đến trễ nhất. Đưa mắt quét một vòng đại sảnh, hắn ta lạnh giọng hỏi:
"Tri Vi Đường sao vẫn chưa tới?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Một người trong số đó, nhớ lại cảnh hôm trước bị Tô Diệu Y quát mắng ngay tại Tri Vi Đường, bèn cười nhạt:
"Cái cô nương không biết trời cao đất dày đó vốn chẳng coi toàn bộ tiệm sách hành và cả ngài ra gì. Hôm nay e là chẳng buồn đến đâu."
Một người khác tiếp lời:
"Theo ta thấy, phải dạy cho Tô Diệu Y một bài học, không thể để nàng tiếp tục làm loạn như vậy, phá vỡ quy củ của tiệm sách hành!"
Thẩm Khiêm ngồi vào vị trí chủ tọa, khóe môi cong lên đầy ẩn ý:
"Sau lưng nàng có chỗ dựa, ta sợ rằng chọc vào sẽ chẳng yên thân đâu."
"Cái gì mà chỗ dựa? Cừu gia sao? Theo ta thấy, Cừu Thứ cũng chẳng để tâm đến kế nữ này là bao. Nếu không, mấy ngày trước sao có thể trơ mắt nhìn Tô Diệu Y bị Tề đại nhân nhốt vào đại lao phủ nha suốt hai canh giờ?"
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Khiêm thoáng trầm ngâm.
Hắn ta nheo mắt, uống cạn chén trà trong tay, sau đó đặt mạnh chén không xuống bàn, thong thả đứng dậy:
"Thư phô còn nhiều việc quan trọng, Thẩm mỗ không thể ở lại lâu hơn. Trà bánh hôm nay cứ ghi vào sổ của ta."
Thẩm Khiêm đã giữ vị trí hành đầu ba năm liên tiếp. Hai năm trước, hắn ta chỉ coi đây như một cuộc dạo chơi. Năm nay, hắn ta đã nắm rõ đường đi nước bước của tất cả tiệm sách trong hành hội, nên căn bản không xem cuộc tranh cử này là điều đáng bận tâm.
Ngay khi Thẩm Khiêm định rời đi, cánh cửa yến thính đột nhiên bị đẩy ra.
Tô Diệu Y xuất hiện ngay ngưỡng cửa, vận một bộ váy dài bó sát, sắc đỏ rực như lửa. Trâm vàng, búi tóc gọn gàng không chút tì vết, ngay cả một sợi tóc mai cũng không có. Đường nét khuôn mặt nàng lộ rõ sự sắc sảo, cả người toát lên vẻ quyết đoán và tự tin chưa từng thấy.
"Thẩm hành đầu, người còn chưa đến đủ, sao ngài đã vội rời đi rồi?"
Vừa phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, nàng vừa mỉm cười bước vào. Phía sau là Lăng Trường Phong, lặng lẽ ôm kiếm theo sát.
Tô Diệu Y đi thẳng đến trước mặt Thẩm Khiêm, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén:
"Hôm nay là đại hội tranh cử hành đầu. Nếu ngài rời đi, vậy còn bầu chọn thế nào đây? Hay là ngài nghĩ rằng, trong phòng này chẳng ai có thể uy h.i.ế.p được vị trí hành đầu của mình, nên ngay cả giả vờ cũng không muốn làm?"
Thẩm Khiêm nheo mắt nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch, cười mà như không cười:
"Sao thế? Tô lão bản để tâm đến cuộc tranh cử này như vậy… chẳng lẽ muốn thử sức với vị trí hành đầu?"
"Rẹt…"
Cùng với âm thanh ghế ma sát trên sàn đầy chói tai, Tô Diệu Y nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bành mà Lăng Trường Phong vừa kéo ra cho nàng. Nụ cười trên môi vẫn rạng rỡ, giọng nói thản nhiên nhưng đầy tự tin:
"Đúng vậy."
Bầu không khí trong đại sảnh bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Khiêm thoáng chững lại, rồi ngay sau đó, hắn ta bật cười, như thể vừa nghe được chuyện hài hước nhất trên đời. Khóe môi hắn ta ong lên đầy khoa trương:
"Ngươi muốn tranh cử hành đầu?"
"Không thể sao?"
"Tô lão bản, chức hành đầu đâu phải cứ muốn là được. Ngươi phải có ít nhất một nửa số phiếu ủng hộ trong phòng này thì mới có cơ hội."
Nói rồi, Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn quanh một lượt:
"Trong số các vị đang ngồi đây, ai nguyện ý ủng hộ Tô lão bản?"
Cả gian phòng im lặng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Thẩm Khiêm hài lòng thu ánh mắt về, quay lại nhìn Tô Diệu Y.
Nhưng nàng vẫn không hề nao núng, chỉ phe phẩy cây quạt, khẽ cười:
"Thẩm hành đầu, vậy là không đúng quy củ rồi. Ta nghe nói, trước nay tranh cử hành đầu của tiệm sách đều bỏ phiếu kín mà?"
Trong lúc nói chuyện, Lăng Trường Phong đã tiện tay nhấc chiếc rương vốn chỉ để trang trí trên bàn, mở ra rồi phân phát giấy viết và bút cho mọi người.
“Hôm nay chỉ có Tri Vi Đường của ta và Thẩm gia thư phô tranh cao thấp một phen. Các vị ủng hộ ai, cứ viết tên tiệm sách đó lên giấy. Theo quy củ mà làm, chắc hẳn Thẩm hành đầu không có ý kiến gì chứ?”
Tô Diệu Y nhìn về phía Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm tựa người vào lưng ghế, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lại thoáng vẻ khinh miệt: "Mời tự nhiên.”
Chỉ trong chớp mắt, ngoại trừ Thẩm Khiêm và Tô Diệu Y, các chưởng quầy khác đã rì rầm bàn luận, rồi nhanh chóng đặt bút viết lên giấy, sau đó vo tròn lại ném vào hòm phiếu.
Hai gã tạp dịch của Phong Nhạc Lâu được gọi vào để kiểm phiếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thẩm gia thư phô.”
Trước mặt bao người, tạp dịch mở hòm phiếu, lần lượt trải phẳng từng tờ giấy nhăn nheo và đọc to lên: “Thẩm gia thư phô, Tri Vi Đường, Tri Vi Đường, Tri Vi Đường...”
Số lần cái tên Tri Vi Đường được xướng lên ngày càng nhiều, sắc mặt Thẩm Khiêm cũng dần biến đổi. Ban đầu hắn ta vẫn thoải mái tựa lưng vào ghế, nhưng rồi tư thế ngồi ngày càng thẳng, ánh mắt mở to. Đến khi tờ phiếu cuối cùng vang lên một tiếng “Tri Vi Đường," trong đáy mắt hắn ta chợt lóe lên sự kinh ngạc và khó hiểu.
“Sao có thể?”
Thẩm Khiêm đột ngột đứng bật dậy, đẩy đống giấy tạp dịch vừa kiểm tra sang một bên, sắc mặt khó coi, lần lượt giở từng tờ ra xem. Tri Vi Đường, Tri Vi Đường, vẫn là Tri Vi Đường… Không cần đếm cũng biết đã vượt quá một nửa!
Hắn ta mạnh tay quăng cả xấp giấy trở lại bàn, quét ánh mắt như tóe lửa về phía mọi người, nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi… điên rồi sao?”
Đáp lại hắn ta chỉ là những ánh mắt né tránh.
Thẩm Khiêm giận dữ chỉ về phía Tô Diệu Y, người vẫn ung dung ngồi một bên, lạnh giọng nói: “Mấy năm nay ta có từng bạc đãi các ngươi không? Thế mà từng người trong các ngươi lại vong ân phụ nghĩa, quay sang quy phục nàng ta?”
Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, giọng điềm nhiên: “Thẩm lão bản, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, hà tất phải tức giận như vậy? Hơn nữa, theo ta được biết, những năm qua ngài cũng không ít lần cắt xén tiền thù lao do quan phủ cấp phát. Vậy thì ân nghĩa mà ngài nói… đến từ đâu?”
Sắc mặt Thẩm Khiêm cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Tô Diệu Y, rồi lại lia mắt sang những người khác. Trong khoảnh khắc, hắn ta bỗng hiểu ra điều gì đó - chắc chắn là Tô Diệu Y đã vạch trần chuyện hắn ta tham ô trước mặt họ, khiến bọn họ đổi ý sửa phiếu…
"Các ngươi nghĩ rằng Tô Diệu Y có thể tốt đẹp đến mức nào chứ?"
Thẩm Khiêm cười khẩy, nói: "Mấy ngày trước, nàng ta còn ngang nhiên chiếm giữ di cảo của Trọng Hoàn, một chữ cũng không chịu nhường. Chẳng lẽ các ngươi đã quên rồi? Loại người như nàng nếu làm đầu lĩnh thương hội, chỉ biết qua cầu rút ván, càng nhúng tay vào nhiều, thủ đoạn càng quỷ quyệt. Đến lúc đó, đừng nói là ăn thịt, ngay cả cái bóng của miếng thịt cũng chẳng thấy đâu!"
"Chuyện này không cần Thẩm lão bản bận tâm. Ta tuy nhỏ nhoi, nhưng nếu đã đứng đầu thương hội, cũng nên noi theo tiền nhân, tỏ chút thành ý chứ?"
Tô Diệu Y thong thả phe phẩy quạt, từng đường vân trên phiến quạt nhẹ nhàng lay động theo bàn tay nàng. "Hai ngày nay, Tri Vi Đường đã ký khế ước với nhiều tiệm sách ở Biện Kinh, cùng nhau xuất bản di cảo binh thư của tướng quân Trọng Hoàn. Như vậy, có đủ thành ý chưa?"
Vừa nghe đến bốn chữ "Trọng Hoàn di cảo," đừng nói là Thẩm Khiêm, ngay cả những chưởng quầy thân thiết với hắn ta - vốn chưa từng nhìn thấy bản khế ước - cũng không ngồi yên nổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn quanh, thấy những người khác chỉ im lặng uống trà, không ai phản bác lời nào. Đến lúc này, họ mới nhận ra từng câu, từng chữ Tô Diệu Y nói đều là sự thật. Sắc mặt ai nấy lập tức sa sầm.
Mặt Thẩm Khiêm tái mét, hắn ta nghiến răng nói từng chữ một: "Ngày đó, ngươi rõ ràng đã nói..."
"Hôm ấy có quá nhiều người dư thừa, ta cũng đành bất đắc dĩ thôi."
Những "người dư thừa" kia là ai, chẳng cần nói cũng rõ.
Bỗng nhiên, Thẩm Khiêm như chợt nhớ ra điều gì, cố nén lửa giận trong lòng. Hắn ta nhìn đống phiếu vương vãi trên bàn, cười lạnh:
"Được lắm... Dùng di cảo của Trọng Hoàn để thu phục nhân tâm, lần này thương hội coi như ngươi nắm được. Nhưng còn quan phủ, còn có Kỵ Hạc Quán thì sao? Nếu không có người tiến cử, ngươi vẫn chưa thể chính thức trở thành đầu lĩnh!"
Động tác phe phẩy quạt của Tô Diệu Y thoáng khựng lại. Nàng quay đầu, liếc nhìn Lăng Trường Phong một cái.
Lăng Trường Phong hiểu ý, liền lấy từ trong tay áo ra một tờ thư tiến cử, đặt mạnh xuống bàn. Y nhấn mạnh từng chữ:
"Đây là thư tiến cử của đại nhân Tề Chi Viễn."
"Tề..."
Thấy rõ ấn quan phủ Biện Kinh trên thư, đồng tử của Thẩm Khiêm co rút lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Những chưởng quầy từng bàn luận về Tô Diệu Y trước khi nàng xuất hiện cũng không kìm được mà đứng bật dậy. Cả bọn đồng loạt nhìn chằm chằm vào lá thư trên bàn, không giấu nổi vẻ hoảng hốt, đồng thanh chất vấn:
"Sao Tề đại nhân có thể viết thư tiến cử cho ngươi? Hai ngày trước, ngươi chẳng phải vừa chọc giận ông ta, còn bị bắt vào đại lao phủ nha hay sao?"
Tô Diệu Y đưa tay xoa nhẹ bên má, nơi vết thương đã khép lại, khẽ cười mà không nói gì. Ngày đó, khi nàng tìm gặp Tề Chi Viễn, mang theo không chỉ vài đồng bạc mà còn cả một kế hoạch. Có điều, nàng không định giải thích điều này cho đám người Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm như bị rút cạn sức lực, ngồi phịch trở lại ghế bành.
Hội thương nhân ủng hộ, quan phủ tiến cử - hiện tại, thứ duy nhất có thể cản đường Tô Diệu Y ngồi lên vị trí hành đầu chỉ còn lại Kỵ Hạc Quán! Nhưng Kỵ Hạc Quán có Cừu Thứ, nếu Tô Diệu Y muốn được tiến cử, e rằng dễ như trở bàn tay...
Hắn ta lấy ra con dấu của Kỵ Hạc Quán, vuốt ve hồi lâu, rồi nhắm mắt, không còn chút hy vọng nào, ném nó lên bàn.
Vé vào Kỵ Hạc Quán chỉ dành cho hành đầu.
Hôm nay, nếu hắn ta đã mất đi vị trí hành đầu của giới tiệm sách, thì cả con dấu này cũng phải nhường lại cho người khác...
Ánh mắt Tô Diệu Y lướt qua con dấu trên bàn, thoáng lóe lên tia suy tư.
Phía sau nàng, Lăng Trường Phong cũng chằm chằm nhìn nó, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Chỉ có mình y biết rõ - Tô Diệu Y chưa hề nhận được sự tiến cử từ Kỵ Hạc Quán! Hơn nữa, Cừu Thứ đã thẳng thừng từ chối nàng!
Ngay trước khi bước vào Phong Nhạc Lâu, y vẫn còn hỏi nàng định làm thế nào. Đáp lại, nàng chỉ thản nhiên buông một chữ: "Cược."
Lăng Trường Phong nghĩ, đánh cược có lẽ chính là khiến mọi người tin rằng Cừu Thứ sẽ tiến cử nàng, sau đó thuận lợi vượt qua cửa ải này. Nhưng bây giờ xem ra... chẳng lẽ nàng thực sự thắng cược? Tô Diệu Y cúi người xuống, đầu ngón tay sắp chạm vào con dấu Kỵ Hạc Quán thì Thẩm Khiêm bỗng nhiên vươn tay, nhanh chóng che lấy nó, ánh mắt đầy cảnh giác.
"Tô lão bản, ngươi có phải đã quên điều gì không?"
Động tác của Tô Diệu Y khựng lại, trên mặt không lộ ra chút bất thường nào. Nhưng sau lưng nàng, sắc mặt Lăng Trường Phong lại chợt lóe lên vẻ căng thẳng và chột dạ - tất cả đều bị Thẩm Khiêm tinh ý bắt trọn.
"!"
Ánh mắt Thẩm Khiêm híp lại, hắn ta ngồi thẳng dậy, nắm chặt con dấu trong tay, chậm rãi nói:
"Ngươi chưa có thư tiến cử từ Kỵ Hạc Quán, đúng không?"
Tình thế xoay chuyển bất ngờ. Trong phòng, những chưởng quầy đã bỏ phiếu cho Tri Vi Đường đều bắt đầu bất an, đồng loạt hướng ánh mắt về phía Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, chậm rãi dựa lưng vào ghế bành, như có chút buồn rầu mà day nhẹ giữa chân mày.
Sắc mặt u ám của Thẩm Khiêm lập tức tươi lên, không chỉ lấy lại tinh thần mà còn mang theo chút vui sướng khi thấy người gặp họa. Hắn ta cười khẩy:
“Tô Diệu Y à, Tô Diệu Y… Ngươi chẳng những không nịnh bợ quan phủ, cũng không cầu cạnh hành hội, ngay cả cha kế của mình cũng chẳng màng lấy lòng. Cuối cùng, lại thua một ván ở Kỵ Hạc Quán!”
Đúng lúc này, một tràng tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong phòng.
“Ai đó?”
Thẩm Khiêm nhíu mày, giọng đầy khó chịu.
Cửa mở, một gia nhân của Phong Nhạc Lâu bước vào, nghiêng người nhường lối cho một vị khách. Người đến còn chưa lộ mặt, nhưng thanh âm đã cất lên trước:
“Cừu mỗ vô tình quấy rầy, mong chư vị thứ lỗi.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía cửa. Khi trông thấy người đến chính là Cừu Thứ, mỗi người lại có một phản ứng khác nhau: có kẻ tuyệt vọng như vừa bị rút đi quân bài cuối cùng, có kẻ thản nhiên như đã nắm chắc phần thắng trong tay, cũng có kẻ vừa mừng rỡ lại vừa căm hận…
Biến cố trong cuộc tuyển chọn hành đầu cuối cùng cũng ngã ngũ nhờ tin tiến cử mà Cừu Thứ mang đến từ Kỵ Hạc Quán.
Khi Tô Diệu Y theo Cừu Thứ rời khỏi Phong Nhạc Lâu, Thẩm Khiêm không cam lòng, buông lời mỉa mai phía sau:
“Tô Diệu Y, ngươi chẳng qua chỉ là vận khí tốt, dựa vào một quyển di cảo của Trọng Hoàn mà trèo lên đầu ta… Nhưng trên đời này, Trọng Hoàn chỉ có một! Tiểu nhân đắc chí, ngươi có thể đắc ý được bao lâu? Đức không xứng vị, tất có tai ương!”
Tô Diệu Y chẳng buồn để tâm đến những lời kia.
Trọng Thiếu Huyên không phải người đầu tiên tìm đến Tri Vi Đường, nhưng lại là người duy nhất thực sự nghiêm túc đọc bản thảo ở đây. Dù cho cuối cùng y lựa chọn Tri Vi Đường vì Lăng Trường Phong, thì đó cũng là cái duyên do nàng thu nhận Lăng Trường Phong mà thành. Nàng dựa vào đâu mà không thể đắc ý?
Nàng không để tâm, nhưng Cừu Thứ thì khác. Ông đột ngột dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Thẩm Khiêm.
“Thẩm lão bản, nói năng cẩn trọng. Đem lòng ganh ghét mà tạo khẩu nghiệp với hậu bối, chẳng phải quá mất thể diện sao?” Ông ngừng lại một chút, giọng điệu bình thản nhưng mang theo uy nghiêm khó lường. “Huống hồ, ngươi đã kinh thương nhiều năm, lẽ nào còn chưa hiểu: kẻ biết nắm bắt thời cơ thì thịnh, kẻ bỏ lỡ cơ hội thì suy. Số mệnh nằm trong tay nàng, làm gì có tai ương?”
Tô Diệu Y hơi sững lại, liếc nhìn Cừu Thứ, nhưng rất nhanh lại dời ánh mắt đi.
Rời khỏi Phong Nhạc Lâu, Cừu Thứ chợt hướng về phía nàng nói:
“Hôm nay không vội bàn chuyện khác, theo ta về Cừu phủ một chuyến. Mẹ con nói hai ngày nay chưa gặp con.”
Người trước mắt vừa giúp nàng leo lên vị trí hành đầu của tiệm sách hành, dĩ nhiên nàng chẳng có lý do gì để từ chối. Chỉ là…
Nàng quay đầu lại, khẽ liếc nhìn Lăng Trường Phong.
Lăng Trường Phong vẫn không có sắc mặt tốt với Cừu Thứ, chỉ hừ lạnh rồi quay đi, không buồn nhìn thêm. Y chỉ khẽ vẫy tay với Tô Diệu Y, nói:
“Ngươi đi đi, ta về Tri Vi Đường.”
Lúc này, Tô Diệu Y mới cùng Cừu Thứ lên xe ngựa.
Xe vừa lăn bánh, Cừu Thứ liền hỏi:
“Con đoán được ta sẽ đến hôm nay sao?”
Tô Diệu Y khẽ mỉm cười, lặp lại lời ông từng nói:
“Có những chuyện trên đời, đôi khi có thể sưởi ấm giữa trời tuyết, đôi khi chỉ có thể dệt hoa trên gấm.”
Nàng dừng lại một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
“Ta nghĩ, kế thúc không muốn thấy ta chỉ dựa vào sự giúp đỡ để tồn tại, nên muốn xem thử ta có thể đi đến đâu bằng chính sức mình. Hôm nay, ta đã tự mình dàn xếp ổn thỏa chuyện của hành hội và quan phủ, vậy hẳn là kế thúc đã có thể yên tâm mà ‘dệt hoa trên gấm’ rồi.”
Cừu Thứ nhìn nàng, đáy mắt không giấu nổi vẻ từ ái, nhưng cũng lẫn chút cảm xúc phức tạp.
Còn Tô Diệu Y, lúc này cúi đầu, trong tay vuốt ve chiếc ấn giám của Kỵ Hạc Quán mà nàng vừa lấy được từ Thẩm Khiêm.
Nàng nghĩ, cuối cùng mình cũng có được chiếc ấn giám này. Việc tiếp theo cần làm chính là thu thập chứng cứ về những hành vi sai trái của Kỵ Hạc Quán, đặc biệt là về Cừu Thứ...
Nghĩ đến đây, nàng vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Cừu Thứ đang chăm chú nhìn mình.
Tim nàng khẽ lỡ một nhịp, có chút chột dạ, vội chuyển chủ đề:
“Kế thúc, bây giờ ta đã chính thức là một thành viên trong Kỵ Hạc Quán rồi chứ?”
“Còn chưa được tính.”
Cừu Thứ chậm rãi giải thích:
“Tuy ấn giám này thường do hành đầu đời trước giao lại cho người kế nhiệm, nhưng vẫn cần trải qua một tháng khảo sát. Trong thời gian đó, nếu ngươi nhận được sự tán thành của ít nhất một nửa số hành đầu trong Kỵ Hạc Quán, thì một tháng sau, ngươi mới thực sự trở thành thành viên.”
Tô Diệu Y giật giật mí mắt, có chút bất mãn:
“Còn phải chờ thêm một tháng sao...”
Cừu Thứ bật cười:
“Ngươi còn trẻ, không cần nóng vội. Dù lần này không qua được, sau này vẫn còn cơ hội.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay ra.
Tô Diệu Y khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn giao chiếc ấn giám ra.
****
Sáng sớm ở Cừu phủ, đã có người mang tin Tô Diệu Y trở thành hành đầu báo lại cho Ngu Đinh Lan. Ngay lập tức, Ngu Đinh Lan cho người chuẩn bị tiệc mừng trong phủ.
Vậy nên khi Tô Diệu Y trở về, Cừu phủ đã được trang hoàng rực rỡ, đèn hoa giăng khắp nơi, hỷ khí tưng bừng. Nhìn cảnh tượng này, nếu không biết chuyện, e rằng còn tưởng có hỉ sự gì sắp diễn ra.
Trong bữa tiệc, Tô Diệu Y cùng Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan ngồi chung bàn. Ngu Đinh Lan hỏi về quá trình tranh cử hành đầu, ban đầu Tô Diệu Y không muốn nhắc đến nhiều. Nhưng đáng tiếc, Cừu Thứ lại có vẻ rất hứng thú, kể lại tỉ mỉ từng chuyện đã xảy ra ở Phong Nhạc Lâu cho Ngu Đinh Lan nghe, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cừu Thứ đang trò chuyện hăng say thì một gia nhân bước vào, cung kính bẩm báo:
“Lão gia, phu nhân, bên ngoài phủ có một vị đại nhân đến, muốn truyền lời cho Tô nương tử…”
Ba người trong đại sảnh đều sững sờ.
Cừu Thứ cau mày hỏi: “Vị đại nhân nào?”
“Là Dung đại nhân ở Gián viện.”
Gia nhân liếc nhìn Tô Diệu Y, rồi tiếp tục: “Dung đại nhân nói vừa hay đi ngang qua Cừu phủ, muốn hỏi Tô nương tử có muốn cùng ngài ấy trở về không.”
Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang Tô Diệu Y.
Nàng nhẹ đặt đũa xuống, thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản:
“Mẹ, thúc, nghĩa huynh đã đợi bên ngoài phủ, vậy ta theo huynh ấy cùng trở về.”
Ngu Đinh Lan suy nghĩ một chút rồi đề nghị: “Hay là mời đại nhân vào phủ ngồi một lát? Ở Lâm An, ngài ấy đã quan tâm giúp đỡ con rất nhiều, chúng ta cũng nên thể hiện lòng cảm tạ mới phải.”
“Không cần đâu.”
Tô Diệu Y lập tức từ chối: “Bây giờ cũng đã muộn, nghĩa huynh ban ngày bận rộn công vụ, tốt nhất vẫn nên về nghỉ sớm thì hơn.”
Nghe vậy, Ngu Đinh Lan cũng không miễn cưỡng nữa.
Bước ra khỏi Cừu phủ, Tô Diệu Y đã thấy xe ngựa dừng sẵn ngoài cổng, bên cạnh còn có Khuyết Vân ngồi chờ.
“Tô nương tử.”
Khuyết Vân thấy nàng, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.
Tô Diệu Y khẽ gật đầu, vén rèm bước lên xe.
Bên trong xe ngựa, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng lờ mờ. Dung Giới sắc mặt lạnh lùng, ngồi ngay ngắn, trên người vẫn còn khoác quan phục, rõ ràng vừa từ Gián viện trở về đã vội vã chạy đến Cừu phủ.
“Tề Chi Viễn vì sao lại tiến cử ngươi?”
Tô Diệu Y vừa ngồi xuống, nghe thấy câu hỏi, nàng hơi dừng lại, quay đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Dung Giới, chợt hiểu ra: “Khó trách ngươi vội vàng chạy đến Cừu phủ chặn ta ngay cửa, thì ra là để hưng sư vấn tội…”
Dung Giới khẽ nhíu mày, giọng càng trầm xuống: “Biết rõ ta đang điều tra ông ta, vậy mà ngươi còn để ông ta tiến cử, tặng thông hối để tranh giành chức hành đầu?”
Tô Diệu Y hôm nay ở Phong Nhạc Lâu đại thắng, tâm trạng vô cùng thoải mái. Vì thế, nàng không chỉ không nổi giận với Dung Giới mà còn vui vẻ trêu chọc hắn.
Nàng chậm rãi chớp mắt, rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau, nâng chiếc quạt tròn trong tay lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt cong cong như hồ ly đang cười.
“Nếu ta thật sự làm vậy, đại nhân định xử trí thế nào? Là vì thiên vị mà bỏ qua cho ta, hay là muốn xử lý ta luôn một thể?”
Dung Giới nhìn chằm chằm nàng, không đáp.
Hồi lâu sau, hắn đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng đẩy quạt nàng lên cao.
Cạnh quạt không mạnh không nhẹ khẽ chạm vào trán Tô Diệu Y, cũng che khuất hoàn toàn đôi mắt hoa đào như biết gây họa kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương