Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa tỏ, hai chiếc xe ngựa đã dừng trước cổng lớn nhà họ Tô.
Dung Giới ngồi trên chiếc xe ngựa phía trước, còn Tô Diệu Y lên chiếc xe phía sau. Lăng Trường Phong, Tô An An và Chúc Tương đương nhiên cũng theo nàng, cùng lên chiếc xe sau.
Nhìn đoàn xe cùng đội hộ vệ nhà họ Dung chuẩn bị xuất phát, Tô Tích Ngọc thoáng yên tâm đôi chút. Nhưng điều khiến ông lo lắng nhất không phải là hành trình phía trước, mà là chuyện khác.
“Diệu Y…”
Tô Tích Ngọc bước đến bên xe ngựa, cất giọng gọi.
Tô Diệu Y vén màn xe, ánh mắt rũ xuống nhìn ông.
“Cha, có chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Tô Tích Ngọc ngập ngừng một lúc rồi mới chậm rãi nói:
“Lần này đến Biện Kinh, nếu như mẫu thân con muốn gặp con…”
Vừa nghe hai chữ “mẫu thân," sắc mặt Tô Diệu Y lập tức thay đổi. Nàng buông tay, để màn xe rơi xuống, cắt đứt câu chuyện.
Biết nàng không muốn nghe, Tô Tích Ngọc vẫn kiên nhẫn khuyên qua lớp màn xe.
“Đã nhiều năm con chưa gặp bà ấy. Nếu bà ấy muốn gặp con, con hãy đi gặp một lần đi. Đừng quá cố chấp…”
Màn xe đột nhiên bị vén lên lần nữa, để lộ gương mặt đầy phẫn nộ của Tô Diệu Y.
“Bà ta muốn gặp con thì gặp, không cần nữa thì vứt bỏ, nói đi là đi! Trên đời này, mọi thứ đều phải chiều theo ý bà ta sao?”
Tô Tích Ngọc há miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói nên lời. Ông chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo đoàn xe khuất dần vào xa lộ, sắc mặt dần trở nên u ám.
Bên trong xe, Lăng Trường Phong và Chúc Tương đưa mắt nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Lăng Trường Phong nghe có người nhắc đến mẫu thân của Tô Diệu Y. Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng đã gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong y. Thế nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của nàng lúc này, y không dám tùy tiện mở miệng.
Y đành quay sang nhìn Tô An An, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt.
Nhưng Tô An An chỉ cúi đầu ăn mứt hoa quả, còn đưa thêm cho Tô Diệu Y vài miếng, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Lăng Trường Phong.
Tô Diệu Y nhấp một miếng mứt, sắc mặt dần dịu đi đôi chút.
Lăng Trường Phong đắn đo hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà thử hỏi:
“Hóa ra nương ngươi cũng ở Biện Kinh à? Sao trước nay chưa từng nghe ngươi nhắc đến?”
Tô Diệu Y lạnh nhạt đáp, giọng nói không hề gợn sóng:
“Có gì đáng nói?”
Tô Diệu Y không hề tức giận, ngược lại, chỉ thoáng liếc Lăng Trường Phong một cách đầy ẩn ý, chậm rãi nói:
“Chờ đến Biện Kinh, tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ.”
Mặt trời vừa ló rạng, đoàn xe rời khỏi thành Lâm An. Nhưng khi còn chưa đi lên quan đạo, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tô Diệu Y ngạc nhiên, vén rèm xe nhìn ra ngoài, liền thấy Khuyết Vân hấp tấp chạy tới.
“Tô nương tử.”
“Sao vậy?”
Khuyết Vân liếc mắt nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói:
“Tô nương tử, xe ngựa phía trước có điểm tâm mà người thích ăn. Công tử mời người qua ngồi cùng.”
Lăng Trường Phong lập tức cảnh giác, thò đầu ra từ sau lưng Tô Diệu Y, lớn tiếng đáp thay:
“Trở về nói với Dung Giới, nàng không đi!”
Khuyết Vân hướng ánh mắt về phía Tô Diệu Y.
Nàng trầm ngâm giây lát rồi từ tốn đáp: “Ta không đi, còn nhiều chuyện cần bàn bạc với Chúc tiên sinh.”
Khuyết Vân bối rối gãi đầu, khó xử nói:
“Nhưng mà, Tô nương tử à… Bốn người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, thật sự rất chật chội. Hơn nữa, đường đến Biện Kinh còn xa, công tử nhà ta một mình ngồi xe trước, cô đơn hiu quạnh, khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo…”
Lăng Trường Phong lập tức cười nhạo:
“Đừng có bịa chuyện! Dung Giới trời sinh là kẻ cô độc, ngươi nghĩ hắn lại sợ ở một mình sao?”
Tô Diệu Y suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu:
“Đúng là ta suy xét chưa chu toàn. Huynh trưởng một mình trên xe cũng thật vắng vẻ… Quả nhiên nên có người đến trò chuyện cùng.”
Khuyết Vân lập tức lộ rõ vẻ vui mừng.
Sau một lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, đoàn xe tiếp tục lên đường. Hộ vệ Dung phủ giục ngựa hộ tống hai cỗ xe, men theo quan đạo hướng về Biện Kinh.
Trong xe ngựa phía trước, Dung Giới mặt đen sì ngồi chính giữa. Một bên là Tô An An đang vui vẻ ăn điểm tâm, một bên là Lăng Trường Phong ôm chặt thanh kiếm, lắc lư ngồi sát bên.
Dung Giới trầm giọng hỏi:
“...Ai cho các ngươi qua đây?”
Tô An An vừa nhai bánh vừa đáp tỉnh bơ:
“Cô cô nói bên này có đồ ăn ngon.”
Lăng Trường Phong ôm kiếm, giọng hậm hực:
“Diệu Y thấy ngươi một mình trơ trọi, đáng thương quá, nên bảo bọn ta qua bầu bạn với ngươi, cùng nhau nói chuyện.”
Dung Giới lạnh lùng liếc y:
“Diệu Y là cái tên ngươi có thể tùy tiện gọi đấy à?”
Lăng Trường Phong chẳng chút e dè, bĩu môi thách thức:
“Ngươi quản nổi sao?”
Thấy Dung Giới không phản ứng, y càng thêm ngang ngược, cố tình lặp lại:
“Diệu Y, Diệu Y, Diệu Y ~”
Dung Giới không thèm chấp nhặt với y, chỉ lẳng lặng quay sang Tô An An:
“Ăn chậm một chút.”
Nói rồi, không biết từ đâu, hắn lấy ra một túi bánh tô quỳnh diệp nhỏ, đưa cho cô:
“Ngươi thích cái này.”
Tô An An mắt sáng rỡ, vui vẻ nhận lấy:
“Cả tô quỳnh diệp cũng có sao…”
Dung Giới khẽ cười:
“Không chỉ có tô quỳnh diệp.”
Dung Giới tiện tay kéo ra ngăn bí mật trong xe, bên trong chất đầy đủ loại mứt hoa quả và điểm tâm.
Tô An An chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, cô hào hứng nói:
“Nhiều món cô cô thích ăn quá! Đợi lát nữa ta lấy một ít cho cô cô.”
Dung Giới khẽ cong khóe môi, gật đầu:
“Vậy mới đúng.”
Nhìn thấy Tô An An thiên vị Dung Giới, Lăng Trường Phong không phục, liền lấy ra một chiếc bánh hấp, chìa ra trước mặt cô:
“Tô An An, đừng ăn mấy thứ loè loẹt kia, không no bụng được đâu! Ngươi không phải thích nhất bánh hấp sao?”
Y đưa bánh tới gần, nhưng lại không chịu đưa cho cô ngay, giọng đầy ý uy hiếp:
“Ném miếng Tô Quỳnh Diệp kia đi, ta mới cho ngươi bánh hấp.”
Tô An An: “……”
Lăng Trường Phong kiên nhẫn dỗ dành:
“Tô An An, thực ra bánh hấp với Tô Quỳnh Diệp chẳng qua là một thứ mà thôi! Tô Quỳnh Diệp nghe thì hay, trông thì đẹp, nhưng thực chất cũng chỉ là bánh hấp cắt lát, chiên vàng giòn, quét mật ong, rắc thêm chút gia vị trang trí. Chỉ vì được chưng diện lại một chút mà giá thành tăng lên gấp mấy lần…”
Y nói rồi liếc sang Dung Giới đầy ẩn ý, giọng điệu châm chọc:
“Có hoa mà không có quả, chỉ là giả danh lừa bịp!”
Sau đó, y lại quay sang Tô An An, đẩy chiếc bánh hấp tới gần hơn:
“Còn chiếc bánh hấp này, tuy trông bình thường, nhưng thế nào thì ăn vào miệng cũng vẫn như vậy, nguyên vẹn hương vị, thuần khiết và chân thực! Tô An An, ngươi sẽ chọn cái nào?”
Lăng Trường Phong chăm chú nhìn cô, ánh mắt mong đợi, như thể câu hỏi của y không chỉ dừng lại ở hai món ăn, mà còn là muốn so xem giữa y và Dung Giới, ai mới là người tốt hơn.
Tô An An nhìn chiếc bánh hấp trước mặt, lại cúi xuống ngắm miếng Tô Quỳnh Diệp trong tay, lòng đầy phân vân: “……”
Dung Giới bình thản thu lại ánh mắt, giọng điềm nhiên:
“Bánh hấp ở đâu chẳng có, có gì đặc biệt? Nhưng túi Tô Quỳnh Diệp này lại là do hôm qua Khuyết Vân phải xếp hàng suốt một canh giờ ở tiệm điểm tâm Lý Ký mới mua được.”
Nghe vậy, Tô An An lập tức siết chặt miếng Tô Quỳnh Diệp trong tay:
“Ta… ta hôm nay ăn Tô Quỳnh Diệp trước! Hôm khác lại ăn bánh hấp!”
“……”
Nụ cười trên mặt Lăng Trường Phong thoáng cứng lại. Y bất lực nhìn nàng, hận sắt không thành thép, bèn tức tối cắn một miếng bánh hấp để xả giận.
Sau đó, y quay sang nhìn Dung Giới đang ung dung bình thản, càng thêm khó chịu. Y lại cắn thêm một miếng bánh, giọng châm chọc:
“Thực ra theo lý mà nói, bây giờ Diệu Y đã coi ngươi như cốt nhục chí thân, còn gọi ngươi một tiếng ‘huynh trưởng’, ta cũng nên khách khí với ngươi một chút.”
Vừa thốt ra hai chữ “huynh trưởng”, trong mắt Dung Giới xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã tan biến. Đến khi ngước lên, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Ngươi đã có lòng như vậy, vậy ta, với tư cách huynh trưởng, cũng không ngại nói với ngươi vài lời thật lòng.”
Dung Giới nhìn thẳng vào Lăng Trường Phong, giọng sắc bén:
“Đừng nói là Tô Diệu Y, dù có là muội ruột của ta, ta cũng tuyệt đối không cho phép nàng ở bên một kẻ chẳng làm nên trò trống gì, không nghề nghiệp, không học vấn như một tiểu nhị tiệm sách. Lăng Trường Phong, với bộ dạng hiện giờ của ngươi, ngươi nghĩ mình có điểm nào xứng với nghĩa nữ của Dung gia, xứng với Tô Diệu Y?”
“……”
Như thể bị đ.â.m trúng chỗ đau, gân xanh trên thái dương Lăng Trường Phong giật liên hồi. Bàn tay đang nắm chặt chuôi thanh Hắc Thanh Kiếm bỗng siết lại mạnh hơn.
Y muốn phản bác, nhưng không biết phải nói gì. Y muốn rút kiếm c.h.é.m Dung Giới một nhát, nhưng lại chẳng có đủ dũng khí. Cuối cùng, sắc mặt y lúc đỏ lúc trắng, rồi chỉ đành thất vọng tựa người vào vách xe.
Bên trong xe ngựa, Tô An An tỏ vẻ như không nghe thấy cuộc tranh cãi bên ngoài, một lòng chỉ chăm chú ăn bánh Tô Quỳnh Diệp. Nhưng khi xuống xe, cô vẫn tranh thủ lúc đưa điểm tâm cho Tô Diệu Y, lén ghé sát tai nàng thì thầm:
“Lăng Trường Phong bị Dung Giới chèn ép đến phát khóc.”
Tô Diệu Y: “?”
Nàng nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Lăng Trường Phong. Quả nhiên, y đang ngồi xổm dưới bóng cây, dùng thanh Hắc Thanh Kiếm chọc chọc xuống đất, trông chẳng khác gì một cây nấm ủ rũ.
Tô Diệu Y hạ giọng hỏi:
“Dung Giới đã nói gì?”
Tô An An vừa nhai bánh giòn rụm vừa lười biếng đáp, giọng nói mơ hồ:
“Cũng không có gì… Chỉ là… nhục mạ hắn thôi.”
“Nhục mạ…”
Tô Diệu Y tròn mắt, bỗng dưng có chút đồng cảm với Lăng Trường Phong.
Bởi vì bị Dung Giới nhục mạ… thật sự rất đau.
****
Sau khi nghỉ ngơi một lát, đoàn người tiếp tục lên đường.
Trước khi xuất phát, Tô Diệu Y gọi Lăng Trường Phong, người đang ủ rũ không thôi:
“Lăng Trường Phong!”
Y vừa bước một chân lên xe ngựa của Dung Giới, nghe tiếng nàng gọi liền khựng lại, quay đầu nhìn. Đôi mắt quả nhiên đã hoe đỏ.
Tô Diệu Y càng thêm tin lời Tô An An, giọng nói cũng mềm đi đôi chút:
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi, mau trở lại đây.”
Lăng Trường Phong toàn thân chấn động, hệt như vừa được tiếp thêm sức mạnh. Cả người phấn chấn hẳn lên, ôm chặt thanh Hắc Thanh Kiếm rồi nhảy xuống xe, vui vẻ chạy về phía nàng:
“Đến đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tấm màn xe bị vén lên.
Dung Giới nhìn theo bóng lưng Lăng Trường Phong đang hào hứng chạy về phía Tô Diệu Y, rồi lại thấy nàng tiện tay gỡ một cọng cỏ mắc trên tóc y. Hai người một trước một sau lên xe ngựa, không hề do dự.
Dung Giới mím môi chặt lại, giữa hàng chân mày chậm rãi phủ một tầng u ám.
“Công tử…”
Khuyết Vân lo lắng gọi một tiếng.
Dung Giới buông màn xe, giọng điệu thản nhiên: “Khởi hành.”
Đến lúc hoàng hôn, xe ngựa nhà họ Dung đã tới Giá Phong huyện. Họ tìm một khách điếm để nghỉ chân.
Bị xóc nảy suốt cả ngày, Tô Diệu Y chỉ mong sớm được nghỉ ngơi. Nàng cùng Tô An An ở chung một gian phòng, vừa bước vào cửa đã mệt mỏi ngã xuống giường.
“Cô cô, chúng ta còn chưa ăn tối, sao ngươi đã định ngủ rồi?”
Tô An An níu tay áo nàng, lay lay.
Tô Diệu Y mệt đến mức mí mắt sắp mở không nổi, lẩm bẩm: “Để ta ngủ một lát đã…”
“Nhưng mà ta đói bụng…”
Nàng đáp qua quýt trong cơn mơ màng: “Vậy tự xuống lầu… tìm chút gì ăn…”
“Dạ.”
Lần nữa mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã là một màn đêm thăm thẳm, trong phòng tối đen như mực. Tô Diệu Y chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tô An An đâu.
“Tô An An?”
Nàng gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Mơ hồ nhớ lại cuộc đối thoại trước khi ngủ, Tô Diệu Y lập tức đẩy cửa bước nhanh xuống lầu. Nhưng nàng đi khắp khách điếm một vòng vẫn không tìm thấy Tô An An.
Một dự cảm bất an bỗng chốc dâng lên, nàng vội vã chặn một tiểu nhị lại, gấp gáp hỏi: “Ngươi có thấy một tiểu cô nương đi đâu không?”
“Có chuyện gì vậy?”
Dung Giới từ phía sau cất giọng.
“Tô An An không thấy đâu nữa! Ngươi có gặp nàng không?”
“Nàng muốn ra ngoài tìm chút gì ăn, ta đã bảo Khuyết Vân đưa đi rồi.”
Nghe vậy, Tô Diệu Y mới nhẹ nhõm thở phào: “Vậy thì tốt…”
Lời còn chưa dứt, Khuyết Vân đã từ bên ngoài khách điếm lao vào, mồ hôi đầm đìa.
“Công tử! Không ổn rồi!”
Tim Tô Diệu Y thót lên. Nàng giật mình xoay phắt lại, ánh mắt chằm chằm vào Khuyết Vân.
“Tô nương tử…”
Chạm phải ánh mắt nàng, sắc mặt Khuyết Vân tái nhợt, ấp úng: “Tô… Tô An An… đi lạc rồi…”
***
Giá Phong huyện không lớn, ban đêm càng không thể nào náo nhiệt như thành Lâm An. Khi mọi người đổ ra đường tìm kiếm Tô An An, các cửa tiệm xung quanh đều đã đóng cửa. Đến cả những chiếc đèn lồng treo ngoài quán cũng không còn sáng, chỉ có bóng trăng nhạt nhòa len lỏi qua những khe cửa hắt ra ánh sáng lờ mờ.
“An An cô nương muốn ăn trà quả ở quán này. Lúc nãy ta còn đang xếp hàng giúp nàng, nhưng vừa quay đầu lại… nàng đã biến mất…”
Khuyết Vân đưa mọi người đến con phố nơi Tô An An mất tích, giọng đầy áy náy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Tô Diệu Y không có thời gian trách cứ y, lập tức quay người, chặn lại những người qua đường, lần lượt miêu tả dáng vẻ của Tô An An:
"Khoảng chừng cao thế này, mặc váy màu cam, tóc búi song bình..."
Những người khác cũng tỏa ra khắp các con phố, hỏi thăm xem có ai nhìn thấy Tô An An hay không.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là khi nghe họ tìm một đứa trẻ, người dân địa phương đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu và ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ im lặng, không ai dám tiết lộ gì thêm.
Có một bà lão không nhịn được liếc Lăng Trường Phong một cái, giọng điệu lấp lửng:
"Các ngươi tìm trẻ con gì vậy? Chẳng lẽ chưa từng nghe đến danh tiếng của Giá Phong huyện này sao..."
Nhận ra có điều bất thường, Tô Diệu Y vội tiến lên, hỏi ngay:
"Danh tiếng gì cơ?"
Thế nhưng, bà lão kia dù thế nào cũng không chịu nói thêm lời nào nữa, chỉ xua tay rồi quay lưng bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, đường phố trở nên vắng lặng, người qua lại cũng không còn. Không còn ai để hỏi thăm, bọn họ chỉ có thể vô vọng lang thang tìm kiếm khắp nơi.
Thấy Tô Diệu Y nhíu chặt đôi mày thanh tú, vẻ mặt lo lắng, Lăng Trường Phong không nhịn được khuyên nhủ:
"Ngươi về trước đi, ở đây cứ để chúng ta lo."
Tô Diệu Y cắn răng, kiên quyết nói:
"Không được! Còn chưa tìm thấy Tô An An, ta sao có thể quay về..."
Lúc này, Dung Giới cũng đã bước tới, trầm giọng nói:
"Khách điếm bên kia dù sao cũng cần có người trông. Tô An An cũng không phải một đứa trẻ ngây thơ vô tri, có khi nàng ấy đã tự tìm đường về rồi."
Tô Diệu Y chần chừ một lúc, rồi mới đổi lời:
"Vậy ta về khách điếm."
Nàng vội vã trở về, lòng nóng như lửa đốt. Nào ngờ vừa bước vào cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Tô An An đang bình an vô sự, ngồi trong đại sảnh khách điếm cùng một phụ nhân trẻ tuổi.
"Tô An An!"
Tô Diệu Y vừa mừng vừa giận, lao nhanh tới, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái:
"Ngươi chạy đi đâu hả?"
Tên hộ vệ họ Dung vừa đưa nàng về Dung phủ cũng nhìn thấy Tô An An. Y thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người đi báo tin cho Dung Giới và Lăng Trường Phong, những người vẫn đang chia nhau tìm kiếm trên phố.
Tô An An ôm đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Tô Diệu Y:
"Cô cô, ta bị lạc đường… May mà gặp được Ngô tỷ tỷ…"
"Ngô tỷ tỷ?"
Tô Diệu Y ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu lại. Ánh mắt chạm phải một gương mặt trông có vẻ quen thuộc. Nàng sững người một lát, rồi mới giật mình nhận ra:
"Ngô nương tử? Sao ngươi lại ở đây?"
Ngô nương tử đứng dậy, mỉm cười hành lễ:
"Tô lão bản quên rồi sao? Ta vốn dĩ là người Giá Phong huyện mà."
Người phụ nữ trước mặt không ai khác chính là quả phụ từng tìm đến Tri Vi Đường nhờ giúp đỡ. Nàng ấy là người đầu tiên tìm đến Mục Lan, mong được viết trạng thư kêu oan.
Lần đó, cũng chính Tô Diệu Y đã tìm khách điếm giúp mẹ con nàng ấy có chỗ nương thân. Mục Lan mất ba ngày viết đơn kiện, còn tận tình hướng dẫn nàng ấy cách trình bày vụ việc trước nha môn. Vì vậy, trong lòng Ngô nương tử, Mục Lan và Tô Diệu Y đều là ân nhân.
"Ta thấy An An cô nương bị lạc trên phố, nên vội vàng đưa nàng về nhà trước."
Ngô nương tử nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ do dự, giống hệt những người dân trên đường ban nãy, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Giá Phong huyện không giống Lâm An thành đâu."
Tô Diệu Y càng nghe càng thấy lạ, liền truy hỏi:
"Không giống chỗ nào?"
Ngô nương tử lặng lẽ quan sát xung quanh, hạ giọng nói:
"Giá Phong huyện không yên ổn đâu. Hôm nay An An cô nương may mắn gặp ta, nên mới không xảy ra chuyện gì. Nhưng từ giờ về sau, các ngươi tuyệt đối không được để nàng đi một mình ngoài phố nữa… Còn những chuyện khác, Tô lão bản, ngươi đừng hỏi nhiều thì hơn."
Tô Diệu Y suy nghĩ một lúc, rồi ra hiệu cho Ngô nương tử:
“Ngươi theo ta.”
Ba người lên lầu, khép chặt cửa phòng. Tô Diệu Y nhìn Ngô nương tử, nghiêm túc hỏi lại:
“Nơi này không có ai khác, ngươi hãy nói rõ mọi chuyện với ta. Rốt cuộc Giá Phong huyện đang che giấu bí mật gì?”
Ngô nương tử do dự một lát, rồi thở dài:
“Ở Giá Phong huyện, trẻ con thường xuyên mất tích. Không chỉ người từ nơi khác đi ngang qua, mà ngay cả hài tử trong huyện, chơi ngay trước cửa nhà, chỉ trong thời gian một nén nhang đã không thấy bóng dáng…”
Tô Diệu Y nhíu mày:
“Bị bắt cóc sao? Tệ nạn buôn bán trẻ con ở Giá Phong huyện lại hoành hành đến vậy…? Vậy tại sao không báo quan?”
“Phần lớn những đứa trẻ bị bắt đều là con nhà nghèo. Dĩ nhiên cũng có người báo quan, nhưng quan phủ cứ chần chừ, mãi không điều tra ra được manh mối.”
“Nhiều vụ án như vậy, chẳng lẽ không để lại chút dấu vết nào sao?”
“Quan phủ có manh mối hay không, chúng ta không rõ. Nhưng giữa dân gian, từ lâu đã có lời đồn…”
Ngô nương tử ngập ngừng, rồi hạ giọng:
“Người ta nói, những vụ buôn bán trẻ con này có liên quan đến Từ Ấu Trang trong huyện.”
Tô Diệu Y sững người:
“Từ Ấu Trang?”
Ngô nương tử gật đầu.
Ánh mắt Tô Diệu Y bỗng sáng lên, nàng nghiêng người tới trước, giọng có phần gấp gáp:
“Ta nghe nói, khắp nơi đều có Từ Ấu Trang do đại phú thương Cừu Thứ quyên tiền lập ra. Vậy còn Từ Ấu Trang ở Giá Phong huyện thì sao?”
“Cũng do Cừu đại thiện nhân xây dựng.”
Ngô nương tử thở dài:
“Ban đầu, Cừu đại thiện nhân lập ra Từ Ấu Trang là để cưu mang những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Nhưng không biết từ khi nào, nơi ấy lại biến thành một ‘địa ngục nuốt người’… Có lời đồn rằng những đứa trẻ mất tích đều bị giam ở đó. Có kẻ bị bán đi, có kẻ bị nhốt lại trong hậu viện, trở thành lao dịch… Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, không ai có chứng cứ rõ ràng…”
Ngô nương tử mải lo kể chuyện, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Tô Diệu Y đã thay đổi.
Sau khi tiễn Ngô nương tử đi, Dung Giới cùng Lăng Trường Phong và mọi người cũng vừa trở về. Thấy Tô An bình an vô sự, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tất cả về nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn phải dậy sớm lên đường.”
Dung Giới dặn dò.
Ánh mắt Tô Diệu Y khẽ d.a.o động, nhưng nàng không lên tiếng.
Dung Giới dường như nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn nàng:
"Sao vậy?"
Tô Diệu Y khẽ ho một tiếng, như để che giấu điều gì đó, rồi bình thản đáp:
"Không có gì. Huynh trưởng nói phải, vậy ta về nghỉ trước đây."
Nói rồi, nàng kéo tay Tô An An, cùng nhau trở về phòng.
Dung Giới lặng lẽ dõi theo cho đến khi cánh cửa phòng các nàng đóng chặt, ánh mắt trầm xuống một thoáng rồi mới quay người rời đi.
****
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn trong khách điếm đều đã tắt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chỉ có tiếng "kẽo kẹt" rất khẽ vang lên trong bóng tối.
Cánh cửa phòng Tô Diệu Y lại một lần nữa bị mở ra từ bên trong. Nàng rón rén bước ra ngoài, men theo ánh trăng đi đến cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ nhẹ vài cái.
Một lúc lâu sau, cửa mới khẽ mở ra. Lăng Trường Phong, mắt còn ngái ngủ, thò đầu ra, lầm bầm:
"Đêm hôm khuya khoắt, gọi hồn... Ưm!"
Chưa kịp nói hết câu, y đã bị Tô Diệu Y bịt miệng, kéo thẳng vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ban đầu, Lăng Trường Phong còn kinh ngạc, định giãy giụa. Nhưng khi nhận ra "kẻ đột nhập" lại chính là Tô Diệu Y, động tác giãy giụa lập tức ngừng bặt.
Chờ đến khi đã vào phòng, Tô Diệu Y mới thả tay ra.
Lăng Trường Phong ngồi dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, khuôn mặt lại ửng đỏ, bối rối lắp bắp:
"Tô Diệu Y, ta... ta không phải hạng người tùy tiện đâu..."
"Nghĩ cái gì thế!"
Tô Diệu Y khẽ quát, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào y.
"Lăng Trường Phong, trước khi vào kinh, ngươi có muốn tặng cho Cừu Thứ một món đại lễ không?"
Lăng Trường Phong sững người.
Dung Giới ngồi trên chiếc xe ngựa phía trước, còn Tô Diệu Y lên chiếc xe phía sau. Lăng Trường Phong, Tô An An và Chúc Tương đương nhiên cũng theo nàng, cùng lên chiếc xe sau.
Nhìn đoàn xe cùng đội hộ vệ nhà họ Dung chuẩn bị xuất phát, Tô Tích Ngọc thoáng yên tâm đôi chút. Nhưng điều khiến ông lo lắng nhất không phải là hành trình phía trước, mà là chuyện khác.
“Diệu Y…”
Tô Tích Ngọc bước đến bên xe ngựa, cất giọng gọi.
Tô Diệu Y vén màn xe, ánh mắt rũ xuống nhìn ông.
“Cha, có chuyện gì muốn dặn dò sao?”
Tô Tích Ngọc ngập ngừng một lúc rồi mới chậm rãi nói:
“Lần này đến Biện Kinh, nếu như mẫu thân con muốn gặp con…”
Vừa nghe hai chữ “mẫu thân," sắc mặt Tô Diệu Y lập tức thay đổi. Nàng buông tay, để màn xe rơi xuống, cắt đứt câu chuyện.
Biết nàng không muốn nghe, Tô Tích Ngọc vẫn kiên nhẫn khuyên qua lớp màn xe.
“Đã nhiều năm con chưa gặp bà ấy. Nếu bà ấy muốn gặp con, con hãy đi gặp một lần đi. Đừng quá cố chấp…”
Màn xe đột nhiên bị vén lên lần nữa, để lộ gương mặt đầy phẫn nộ của Tô Diệu Y.
“Bà ta muốn gặp con thì gặp, không cần nữa thì vứt bỏ, nói đi là đi! Trên đời này, mọi thứ đều phải chiều theo ý bà ta sao?”
Tô Tích Ngọc há miệng, nhưng cuối cùng chẳng nói nên lời. Ông chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo đoàn xe khuất dần vào xa lộ, sắc mặt dần trở nên u ám.
Bên trong xe, Lăng Trường Phong và Chúc Tương đưa mắt nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên Lăng Trường Phong nghe có người nhắc đến mẫu thân của Tô Diệu Y. Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng đã gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt trong y. Thế nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của nàng lúc này, y không dám tùy tiện mở miệng.
Y đành quay sang nhìn Tô An An, điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt.
Nhưng Tô An An chỉ cúi đầu ăn mứt hoa quả, còn đưa thêm cho Tô Diệu Y vài miếng, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt cầu cứu của Lăng Trường Phong.
Tô Diệu Y nhấp một miếng mứt, sắc mặt dần dịu đi đôi chút.
Lăng Trường Phong đắn đo hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà thử hỏi:
“Hóa ra nương ngươi cũng ở Biện Kinh à? Sao trước nay chưa từng nghe ngươi nhắc đến?”
Tô Diệu Y lạnh nhạt đáp, giọng nói không hề gợn sóng:
“Có gì đáng nói?”
Tô Diệu Y không hề tức giận, ngược lại, chỉ thoáng liếc Lăng Trường Phong một cách đầy ẩn ý, chậm rãi nói:
“Chờ đến Biện Kinh, tự nhiên mọi chuyện sẽ rõ.”
Mặt trời vừa ló rạng, đoàn xe rời khỏi thành Lâm An. Nhưng khi còn chưa đi lên quan đạo, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tô Diệu Y ngạc nhiên, vén rèm xe nhìn ra ngoài, liền thấy Khuyết Vân hấp tấp chạy tới.
“Tô nương tử.”
“Sao vậy?”
Khuyết Vân liếc mắt nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói:
“Tô nương tử, xe ngựa phía trước có điểm tâm mà người thích ăn. Công tử mời người qua ngồi cùng.”
Lăng Trường Phong lập tức cảnh giác, thò đầu ra từ sau lưng Tô Diệu Y, lớn tiếng đáp thay:
“Trở về nói với Dung Giới, nàng không đi!”
Khuyết Vân hướng ánh mắt về phía Tô Diệu Y.
Nàng trầm ngâm giây lát rồi từ tốn đáp: “Ta không đi, còn nhiều chuyện cần bàn bạc với Chúc tiên sinh.”
Khuyết Vân bối rối gãi đầu, khó xử nói:
“Nhưng mà, Tô nương tử à… Bốn người chen chúc trong một chiếc xe ngựa, thật sự rất chật chội. Hơn nữa, đường đến Biện Kinh còn xa, công tử nhà ta một mình ngồi xe trước, cô đơn hiu quạnh, khó tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo…”
Lăng Trường Phong lập tức cười nhạo:
“Đừng có bịa chuyện! Dung Giới trời sinh là kẻ cô độc, ngươi nghĩ hắn lại sợ ở một mình sao?”
Tô Diệu Y suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu:
“Đúng là ta suy xét chưa chu toàn. Huynh trưởng một mình trên xe cũng thật vắng vẻ… Quả nhiên nên có người đến trò chuyện cùng.”
Khuyết Vân lập tức lộ rõ vẻ vui mừng.
Sau một lúc nghỉ ngơi chỉnh đốn, đoàn xe tiếp tục lên đường. Hộ vệ Dung phủ giục ngựa hộ tống hai cỗ xe, men theo quan đạo hướng về Biện Kinh.
Trong xe ngựa phía trước, Dung Giới mặt đen sì ngồi chính giữa. Một bên là Tô An An đang vui vẻ ăn điểm tâm, một bên là Lăng Trường Phong ôm chặt thanh kiếm, lắc lư ngồi sát bên.
Dung Giới trầm giọng hỏi:
“...Ai cho các ngươi qua đây?”
Tô An An vừa nhai bánh vừa đáp tỉnh bơ:
“Cô cô nói bên này có đồ ăn ngon.”
Lăng Trường Phong ôm kiếm, giọng hậm hực:
“Diệu Y thấy ngươi một mình trơ trọi, đáng thương quá, nên bảo bọn ta qua bầu bạn với ngươi, cùng nhau nói chuyện.”
Dung Giới lạnh lùng liếc y:
“Diệu Y là cái tên ngươi có thể tùy tiện gọi đấy à?”
Lăng Trường Phong chẳng chút e dè, bĩu môi thách thức:
“Ngươi quản nổi sao?”
Thấy Dung Giới không phản ứng, y càng thêm ngang ngược, cố tình lặp lại:
“Diệu Y, Diệu Y, Diệu Y ~”
Dung Giới không thèm chấp nhặt với y, chỉ lẳng lặng quay sang Tô An An:
“Ăn chậm một chút.”
Nói rồi, không biết từ đâu, hắn lấy ra một túi bánh tô quỳnh diệp nhỏ, đưa cho cô:
“Ngươi thích cái này.”
Tô An An mắt sáng rỡ, vui vẻ nhận lấy:
“Cả tô quỳnh diệp cũng có sao…”
Dung Giới khẽ cười:
“Không chỉ có tô quỳnh diệp.”
Dung Giới tiện tay kéo ra ngăn bí mật trong xe, bên trong chất đầy đủ loại mứt hoa quả và điểm tâm.
Tô An An chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, cô hào hứng nói:
“Nhiều món cô cô thích ăn quá! Đợi lát nữa ta lấy một ít cho cô cô.”
Dung Giới khẽ cong khóe môi, gật đầu:
“Vậy mới đúng.”
Nhìn thấy Tô An An thiên vị Dung Giới, Lăng Trường Phong không phục, liền lấy ra một chiếc bánh hấp, chìa ra trước mặt cô:
“Tô An An, đừng ăn mấy thứ loè loẹt kia, không no bụng được đâu! Ngươi không phải thích nhất bánh hấp sao?”
Y đưa bánh tới gần, nhưng lại không chịu đưa cho cô ngay, giọng đầy ý uy hiếp:
“Ném miếng Tô Quỳnh Diệp kia đi, ta mới cho ngươi bánh hấp.”
Tô An An: “……”
Lăng Trường Phong kiên nhẫn dỗ dành:
“Tô An An, thực ra bánh hấp với Tô Quỳnh Diệp chẳng qua là một thứ mà thôi! Tô Quỳnh Diệp nghe thì hay, trông thì đẹp, nhưng thực chất cũng chỉ là bánh hấp cắt lát, chiên vàng giòn, quét mật ong, rắc thêm chút gia vị trang trí. Chỉ vì được chưng diện lại một chút mà giá thành tăng lên gấp mấy lần…”
Y nói rồi liếc sang Dung Giới đầy ẩn ý, giọng điệu châm chọc:
“Có hoa mà không có quả, chỉ là giả danh lừa bịp!”
Sau đó, y lại quay sang Tô An An, đẩy chiếc bánh hấp tới gần hơn:
“Còn chiếc bánh hấp này, tuy trông bình thường, nhưng thế nào thì ăn vào miệng cũng vẫn như vậy, nguyên vẹn hương vị, thuần khiết và chân thực! Tô An An, ngươi sẽ chọn cái nào?”
Lăng Trường Phong chăm chú nhìn cô, ánh mắt mong đợi, như thể câu hỏi của y không chỉ dừng lại ở hai món ăn, mà còn là muốn so xem giữa y và Dung Giới, ai mới là người tốt hơn.
Tô An An nhìn chiếc bánh hấp trước mặt, lại cúi xuống ngắm miếng Tô Quỳnh Diệp trong tay, lòng đầy phân vân: “……”
Dung Giới bình thản thu lại ánh mắt, giọng điềm nhiên:
“Bánh hấp ở đâu chẳng có, có gì đặc biệt? Nhưng túi Tô Quỳnh Diệp này lại là do hôm qua Khuyết Vân phải xếp hàng suốt một canh giờ ở tiệm điểm tâm Lý Ký mới mua được.”
Nghe vậy, Tô An An lập tức siết chặt miếng Tô Quỳnh Diệp trong tay:
“Ta… ta hôm nay ăn Tô Quỳnh Diệp trước! Hôm khác lại ăn bánh hấp!”
“……”
Nụ cười trên mặt Lăng Trường Phong thoáng cứng lại. Y bất lực nhìn nàng, hận sắt không thành thép, bèn tức tối cắn một miếng bánh hấp để xả giận.
Sau đó, y quay sang nhìn Dung Giới đang ung dung bình thản, càng thêm khó chịu. Y lại cắn thêm một miếng bánh, giọng châm chọc:
“Thực ra theo lý mà nói, bây giờ Diệu Y đã coi ngươi như cốt nhục chí thân, còn gọi ngươi một tiếng ‘huynh trưởng’, ta cũng nên khách khí với ngươi một chút.”
Vừa thốt ra hai chữ “huynh trưởng”, trong mắt Dung Giới xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã tan biến. Đến khi ngước lên, gương mặt hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
Hắn nhàn nhạt đáp:
“Ngươi đã có lòng như vậy, vậy ta, với tư cách huynh trưởng, cũng không ngại nói với ngươi vài lời thật lòng.”
Dung Giới nhìn thẳng vào Lăng Trường Phong, giọng sắc bén:
“Đừng nói là Tô Diệu Y, dù có là muội ruột của ta, ta cũng tuyệt đối không cho phép nàng ở bên một kẻ chẳng làm nên trò trống gì, không nghề nghiệp, không học vấn như một tiểu nhị tiệm sách. Lăng Trường Phong, với bộ dạng hiện giờ của ngươi, ngươi nghĩ mình có điểm nào xứng với nghĩa nữ của Dung gia, xứng với Tô Diệu Y?”
“……”
Như thể bị đ.â.m trúng chỗ đau, gân xanh trên thái dương Lăng Trường Phong giật liên hồi. Bàn tay đang nắm chặt chuôi thanh Hắc Thanh Kiếm bỗng siết lại mạnh hơn.
Y muốn phản bác, nhưng không biết phải nói gì. Y muốn rút kiếm c.h.é.m Dung Giới một nhát, nhưng lại chẳng có đủ dũng khí. Cuối cùng, sắc mặt y lúc đỏ lúc trắng, rồi chỉ đành thất vọng tựa người vào vách xe.
Bên trong xe ngựa, Tô An An tỏ vẻ như không nghe thấy cuộc tranh cãi bên ngoài, một lòng chỉ chăm chú ăn bánh Tô Quỳnh Diệp. Nhưng khi xuống xe, cô vẫn tranh thủ lúc đưa điểm tâm cho Tô Diệu Y, lén ghé sát tai nàng thì thầm:
“Lăng Trường Phong bị Dung Giới chèn ép đến phát khóc.”
Tô Diệu Y: “?”
Nàng nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Lăng Trường Phong. Quả nhiên, y đang ngồi xổm dưới bóng cây, dùng thanh Hắc Thanh Kiếm chọc chọc xuống đất, trông chẳng khác gì một cây nấm ủ rũ.
Tô Diệu Y hạ giọng hỏi:
“Dung Giới đã nói gì?”
Tô An An vừa nhai bánh giòn rụm vừa lười biếng đáp, giọng nói mơ hồ:
“Cũng không có gì… Chỉ là… nhục mạ hắn thôi.”
“Nhục mạ…”
Tô Diệu Y tròn mắt, bỗng dưng có chút đồng cảm với Lăng Trường Phong.
Bởi vì bị Dung Giới nhục mạ… thật sự rất đau.
****
Sau khi nghỉ ngơi một lát, đoàn người tiếp tục lên đường.
Trước khi xuất phát, Tô Diệu Y gọi Lăng Trường Phong, người đang ủ rũ không thôi:
“Lăng Trường Phong!”
Y vừa bước một chân lên xe ngựa của Dung Giới, nghe tiếng nàng gọi liền khựng lại, quay đầu nhìn. Đôi mắt quả nhiên đã hoe đỏ.
Tô Diệu Y càng thêm tin lời Tô An An, giọng nói cũng mềm đi đôi chút:
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi, mau trở lại đây.”
Lăng Trường Phong toàn thân chấn động, hệt như vừa được tiếp thêm sức mạnh. Cả người phấn chấn hẳn lên, ôm chặt thanh Hắc Thanh Kiếm rồi nhảy xuống xe, vui vẻ chạy về phía nàng:
“Đến đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tấm màn xe bị vén lên.
Dung Giới nhìn theo bóng lưng Lăng Trường Phong đang hào hứng chạy về phía Tô Diệu Y, rồi lại thấy nàng tiện tay gỡ một cọng cỏ mắc trên tóc y. Hai người một trước một sau lên xe ngựa, không hề do dự.
Dung Giới mím môi chặt lại, giữa hàng chân mày chậm rãi phủ một tầng u ám.
“Công tử…”
Khuyết Vân lo lắng gọi một tiếng.
Dung Giới buông màn xe, giọng điệu thản nhiên: “Khởi hành.”
Đến lúc hoàng hôn, xe ngựa nhà họ Dung đã tới Giá Phong huyện. Họ tìm một khách điếm để nghỉ chân.
Bị xóc nảy suốt cả ngày, Tô Diệu Y chỉ mong sớm được nghỉ ngơi. Nàng cùng Tô An An ở chung một gian phòng, vừa bước vào cửa đã mệt mỏi ngã xuống giường.
“Cô cô, chúng ta còn chưa ăn tối, sao ngươi đã định ngủ rồi?”
Tô An An níu tay áo nàng, lay lay.
Tô Diệu Y mệt đến mức mí mắt sắp mở không nổi, lẩm bẩm: “Để ta ngủ một lát đã…”
“Nhưng mà ta đói bụng…”
Nàng đáp qua quýt trong cơn mơ màng: “Vậy tự xuống lầu… tìm chút gì ăn…”
“Dạ.”
Lần nữa mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã là một màn đêm thăm thẳm, trong phòng tối đen như mực. Tô Diệu Y chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Tô An An đâu.
“Tô An An?”
Nàng gọi một tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Mơ hồ nhớ lại cuộc đối thoại trước khi ngủ, Tô Diệu Y lập tức đẩy cửa bước nhanh xuống lầu. Nhưng nàng đi khắp khách điếm một vòng vẫn không tìm thấy Tô An An.
Một dự cảm bất an bỗng chốc dâng lên, nàng vội vã chặn một tiểu nhị lại, gấp gáp hỏi: “Ngươi có thấy một tiểu cô nương đi đâu không?”
“Có chuyện gì vậy?”
Dung Giới từ phía sau cất giọng.
“Tô An An không thấy đâu nữa! Ngươi có gặp nàng không?”
“Nàng muốn ra ngoài tìm chút gì ăn, ta đã bảo Khuyết Vân đưa đi rồi.”
Nghe vậy, Tô Diệu Y mới nhẹ nhõm thở phào: “Vậy thì tốt…”
Lời còn chưa dứt, Khuyết Vân đã từ bên ngoài khách điếm lao vào, mồ hôi đầm đìa.
“Công tử! Không ổn rồi!”
Tim Tô Diệu Y thót lên. Nàng giật mình xoay phắt lại, ánh mắt chằm chằm vào Khuyết Vân.
“Tô nương tử…”
Chạm phải ánh mắt nàng, sắc mặt Khuyết Vân tái nhợt, ấp úng: “Tô… Tô An An… đi lạc rồi…”
***
Giá Phong huyện không lớn, ban đêm càng không thể nào náo nhiệt như thành Lâm An. Khi mọi người đổ ra đường tìm kiếm Tô An An, các cửa tiệm xung quanh đều đã đóng cửa. Đến cả những chiếc đèn lồng treo ngoài quán cũng không còn sáng, chỉ có bóng trăng nhạt nhòa len lỏi qua những khe cửa hắt ra ánh sáng lờ mờ.
“An An cô nương muốn ăn trà quả ở quán này. Lúc nãy ta còn đang xếp hàng giúp nàng, nhưng vừa quay đầu lại… nàng đã biến mất…”
Khuyết Vân đưa mọi người đến con phố nơi Tô An An mất tích, giọng đầy áy náy, thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Tô Diệu Y không có thời gian trách cứ y, lập tức quay người, chặn lại những người qua đường, lần lượt miêu tả dáng vẻ của Tô An An:
"Khoảng chừng cao thế này, mặc váy màu cam, tóc búi song bình..."
Những người khác cũng tỏa ra khắp các con phố, hỏi thăm xem có ai nhìn thấy Tô An An hay không.
Thế nhưng, điều kỳ lạ là khi nghe họ tìm một đứa trẻ, người dân địa phương đều lộ ra vẻ mặt khó hiểu và ngập ngừng, như muốn nói điều gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng chỉ im lặng, không ai dám tiết lộ gì thêm.
Có một bà lão không nhịn được liếc Lăng Trường Phong một cái, giọng điệu lấp lửng:
"Các ngươi tìm trẻ con gì vậy? Chẳng lẽ chưa từng nghe đến danh tiếng của Giá Phong huyện này sao..."
Nhận ra có điều bất thường, Tô Diệu Y vội tiến lên, hỏi ngay:
"Danh tiếng gì cơ?"
Thế nhưng, bà lão kia dù thế nào cũng không chịu nói thêm lời nào nữa, chỉ xua tay rồi quay lưng bỏ đi.
Chẳng bao lâu sau, đường phố trở nên vắng lặng, người qua lại cũng không còn. Không còn ai để hỏi thăm, bọn họ chỉ có thể vô vọng lang thang tìm kiếm khắp nơi.
Thấy Tô Diệu Y nhíu chặt đôi mày thanh tú, vẻ mặt lo lắng, Lăng Trường Phong không nhịn được khuyên nhủ:
"Ngươi về trước đi, ở đây cứ để chúng ta lo."
Tô Diệu Y cắn răng, kiên quyết nói:
"Không được! Còn chưa tìm thấy Tô An An, ta sao có thể quay về..."
Lúc này, Dung Giới cũng đã bước tới, trầm giọng nói:
"Khách điếm bên kia dù sao cũng cần có người trông. Tô An An cũng không phải một đứa trẻ ngây thơ vô tri, có khi nàng ấy đã tự tìm đường về rồi."
Tô Diệu Y chần chừ một lúc, rồi mới đổi lời:
"Vậy ta về khách điếm."
Nàng vội vã trở về, lòng nóng như lửa đốt. Nào ngờ vừa bước vào cửa, ngẩng đầu lên đã thấy Tô An An đang bình an vô sự, ngồi trong đại sảnh khách điếm cùng một phụ nhân trẻ tuổi.
"Tô An An!"
Tô Diệu Y vừa mừng vừa giận, lao nhanh tới, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô một cái:
"Ngươi chạy đi đâu hả?"
Tên hộ vệ họ Dung vừa đưa nàng về Dung phủ cũng nhìn thấy Tô An An. Y thở phào nhẹ nhõm, lập tức quay người đi báo tin cho Dung Giới và Lăng Trường Phong, những người vẫn đang chia nhau tìm kiếm trên phố.
Tô An An ôm đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Tô Diệu Y:
"Cô cô, ta bị lạc đường… May mà gặp được Ngô tỷ tỷ…"
"Ngô tỷ tỷ?"
Tô Diệu Y ngạc nhiên, theo bản năng quay đầu lại. Ánh mắt chạm phải một gương mặt trông có vẻ quen thuộc. Nàng sững người một lát, rồi mới giật mình nhận ra:
"Ngô nương tử? Sao ngươi lại ở đây?"
Ngô nương tử đứng dậy, mỉm cười hành lễ:
"Tô lão bản quên rồi sao? Ta vốn dĩ là người Giá Phong huyện mà."
Người phụ nữ trước mặt không ai khác chính là quả phụ từng tìm đến Tri Vi Đường nhờ giúp đỡ. Nàng ấy là người đầu tiên tìm đến Mục Lan, mong được viết trạng thư kêu oan.
Lần đó, cũng chính Tô Diệu Y đã tìm khách điếm giúp mẹ con nàng ấy có chỗ nương thân. Mục Lan mất ba ngày viết đơn kiện, còn tận tình hướng dẫn nàng ấy cách trình bày vụ việc trước nha môn. Vì vậy, trong lòng Ngô nương tử, Mục Lan và Tô Diệu Y đều là ân nhân.
"Ta thấy An An cô nương bị lạc trên phố, nên vội vàng đưa nàng về nhà trước."
Ngô nương tử nói xong, ánh mắt hiện lên vẻ do dự, giống hệt những người dân trên đường ban nãy, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Giá Phong huyện không giống Lâm An thành đâu."
Tô Diệu Y càng nghe càng thấy lạ, liền truy hỏi:
"Không giống chỗ nào?"
Ngô nương tử lặng lẽ quan sát xung quanh, hạ giọng nói:
"Giá Phong huyện không yên ổn đâu. Hôm nay An An cô nương may mắn gặp ta, nên mới không xảy ra chuyện gì. Nhưng từ giờ về sau, các ngươi tuyệt đối không được để nàng đi một mình ngoài phố nữa… Còn những chuyện khác, Tô lão bản, ngươi đừng hỏi nhiều thì hơn."
Tô Diệu Y suy nghĩ một lúc, rồi ra hiệu cho Ngô nương tử:
“Ngươi theo ta.”
Ba người lên lầu, khép chặt cửa phòng. Tô Diệu Y nhìn Ngô nương tử, nghiêm túc hỏi lại:
“Nơi này không có ai khác, ngươi hãy nói rõ mọi chuyện với ta. Rốt cuộc Giá Phong huyện đang che giấu bí mật gì?”
Ngô nương tử do dự một lát, rồi thở dài:
“Ở Giá Phong huyện, trẻ con thường xuyên mất tích. Không chỉ người từ nơi khác đi ngang qua, mà ngay cả hài tử trong huyện, chơi ngay trước cửa nhà, chỉ trong thời gian một nén nhang đã không thấy bóng dáng…”
Tô Diệu Y nhíu mày:
“Bị bắt cóc sao? Tệ nạn buôn bán trẻ con ở Giá Phong huyện lại hoành hành đến vậy…? Vậy tại sao không báo quan?”
“Phần lớn những đứa trẻ bị bắt đều là con nhà nghèo. Dĩ nhiên cũng có người báo quan, nhưng quan phủ cứ chần chừ, mãi không điều tra ra được manh mối.”
“Nhiều vụ án như vậy, chẳng lẽ không để lại chút dấu vết nào sao?”
“Quan phủ có manh mối hay không, chúng ta không rõ. Nhưng giữa dân gian, từ lâu đã có lời đồn…”
Ngô nương tử ngập ngừng, rồi hạ giọng:
“Người ta nói, những vụ buôn bán trẻ con này có liên quan đến Từ Ấu Trang trong huyện.”
Tô Diệu Y sững người:
“Từ Ấu Trang?”
Ngô nương tử gật đầu.
Ánh mắt Tô Diệu Y bỗng sáng lên, nàng nghiêng người tới trước, giọng có phần gấp gáp:
“Ta nghe nói, khắp nơi đều có Từ Ấu Trang do đại phú thương Cừu Thứ quyên tiền lập ra. Vậy còn Từ Ấu Trang ở Giá Phong huyện thì sao?”
“Cũng do Cừu đại thiện nhân xây dựng.”
Ngô nương tử thở dài:
“Ban đầu, Cừu đại thiện nhân lập ra Từ Ấu Trang là để cưu mang những đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Nhưng không biết từ khi nào, nơi ấy lại biến thành một ‘địa ngục nuốt người’… Có lời đồn rằng những đứa trẻ mất tích đều bị giam ở đó. Có kẻ bị bán đi, có kẻ bị nhốt lại trong hậu viện, trở thành lao dịch… Nhưng rốt cuộc cũng chỉ là lời đồn, không ai có chứng cứ rõ ràng…”
Ngô nương tử mải lo kể chuyện, hoàn toàn không nhận ra sắc mặt Tô Diệu Y đã thay đổi.
Sau khi tiễn Ngô nương tử đi, Dung Giới cùng Lăng Trường Phong và mọi người cũng vừa trở về. Thấy Tô An bình an vô sự, ai nấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tất cả về nghỉ ngơi đi, mai chúng ta còn phải dậy sớm lên đường.”
Dung Giới dặn dò.
Ánh mắt Tô Diệu Y khẽ d.a.o động, nhưng nàng không lên tiếng.
Dung Giới dường như nhận ra điều gì đó, quay sang nhìn nàng:
"Sao vậy?"
Tô Diệu Y khẽ ho một tiếng, như để che giấu điều gì đó, rồi bình thản đáp:
"Không có gì. Huynh trưởng nói phải, vậy ta về nghỉ trước đây."
Nói rồi, nàng kéo tay Tô An An, cùng nhau trở về phòng.
Dung Giới lặng lẽ dõi theo cho đến khi cánh cửa phòng các nàng đóng chặt, ánh mắt trầm xuống một thoáng rồi mới quay người rời đi.
****
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn trong khách điếm đều đã tắt.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Chỉ có tiếng "kẽo kẹt" rất khẽ vang lên trong bóng tối.
Cánh cửa phòng Tô Diệu Y lại một lần nữa bị mở ra từ bên trong. Nàng rón rén bước ra ngoài, men theo ánh trăng đi đến cửa phòng bên cạnh, giơ tay gõ nhẹ vài cái.
Một lúc lâu sau, cửa mới khẽ mở ra. Lăng Trường Phong, mắt còn ngái ngủ, thò đầu ra, lầm bầm:
"Đêm hôm khuya khoắt, gọi hồn... Ưm!"
Chưa kịp nói hết câu, y đã bị Tô Diệu Y bịt miệng, kéo thẳng vào phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Ban đầu, Lăng Trường Phong còn kinh ngạc, định giãy giụa. Nhưng khi nhận ra "kẻ đột nhập" lại chính là Tô Diệu Y, động tác giãy giụa lập tức ngừng bặt.
Chờ đến khi đã vào phòng, Tô Diệu Y mới thả tay ra.
Lăng Trường Phong ngồi dậy, nhìn nàng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, khuôn mặt lại ửng đỏ, bối rối lắp bắp:
"Tô Diệu Y, ta... ta không phải hạng người tùy tiện đâu..."
"Nghĩ cái gì thế!"
Tô Diệu Y khẽ quát, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào y.
"Lăng Trường Phong, trước khi vào kinh, ngươi có muốn tặng cho Cừu Thứ một món đại lễ không?"
Lăng Trường Phong sững người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương