Nghị sự kết thúc, nhóm người tản ra, rời khỏi Kỵ Hạc Quán theo từng tốp nhỏ. Trong lúc họ bàn tán sôi nổi về việc Cừu Thứ giao toàn bộ tài sản cho hoàng thất, một bóng dáng nhỏ nhắn, yểu điệu, vội vàng xẹt qua bên cạnh họ.

“Tô Diệu Y!”

Ngay sau đó, Đoan Vương xuất hiện sau lưng họ, gọi lại người vừa rời đi, chính là tổng chưởng sự Kỵ Hạc Quán: "Bổn vương còn có việc muốn cùng Tô hành đầu thương nghị, xin dừng bước.”

“……”

Chúc Tương đang canh giữ ở ngoài tĩnh thất Kỵ Hạc Quán, trong khi Đoan Vương và Tô Diệu Y ngồi đối diện trong phòng.

“Bổn vương đã nghĩ, sau khi cùng ngươi nói chuyện hôm ấy, ngươi sẽ đi đến Cừu gia khuyên bảo, nên đêm qua Cừu Thứ mới có thể tiến cung gặp mặt phụ hoàng.”

“…… Ta cái gì cũng chưa nói.”

“Đã nhìn ra rồi… Nếu không hôm nay ở phòng nghị sự, ngươi sẽ không biểu hiện như vậy. Nhưng nếu Cừu Thứ đã đưa ra quyết định, ngươi còn có thể làm gì để bất bình thay ông ấy? An phận làm người chưởng sự của ngươi, đừng sinh thêm phiền phức.”

Tô Diệu Y ngẩng mắt nhìn Đoan Vương, miệng lưỡi có chút lạnh nhạt: "Điện hạ giữ ta lại, là vì muốn dạy ta làm việc sao?”

“Bổn vương muốn nói cho ngươi, Cừu Thứ đêm qua vào cung đã đề ra ba yêu cầu, trong đó hai yêu cầu liên quan đến ngươi. Một là khiến ngươi tiếp tục làm chưởng sự của Kỵ Hạc Quán, yêu cầu còn lại là Từ Ấu Trang phải được an trí, ông ấy yêu cầu Từ Ấu Trang cần phải để ngươi và cung vua cùng nhau quản lý.”

Tô Diệu Y cúi đầu, nhanh chóng hiểu được dụng ý của Cừu Thứ: "Ta đã biết.”

Dừng lại một chút, nàng không kìm được mà hỏi thêm: "Ngươi nói ba yêu cầu, còn một yêu cầu nữa là gì?”

Đoan Vương sắc mặt bỗng trở nên phức tạp: "Cừu Thứ cầu xin phụ hoàng cấp cho ông ấy một chức quan.”

“Chức quan?”

“Phủ kho Tư lang trung, phụ trách gom góp và áp giải quân lương.”

Từ Kỵ Hạc Quán rời đi, Tô Diệu Y đến Cừu phủ. Từ sau khi đưa Ngu Đinh Lan về, đây là lần đầu tiên nàng đến Cừu phủ.

Trong vài ngày qua, Cừu phủ đã không còn là nơi phú quý hiển hách như trong trí nhớ nàng. Nó bẩn thỉu, tường viện gồ ghề, mái ngói vỡ vụn, đất đầy cành khô và lá rụng, cửa hông cũng trong tình trạng như vậy. Cửa chính chắc chắn còn tồi tệ hơn.

Tô Diệu Y từ cửa hông bước vào Cừu phủ, hạ nhân dẫn nàng đi gặp Cừu Thứ. Khi đi qua hành lang, nàng thấy các hạ nhân trong phủ đều mặt mày u ám, tâm trạng nặng nề.

“Dung tướng, mời bên này.”

Một giọng nói từ phía hành lang bên kia vọng lại tiếng gọi.

Tô Diệu Y dừng bước, quay lại và nhìn qua khe cửa sổ, thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Dung Giới?”

Nàng bỗng nhiên quay người, bước trở lại, vòng qua cuối hành lang rồi chặn người lại: "Ngươi sao lại ở đây?”

“Phụng mệnh bệ hạ, đưa Cừu lang trung hồi phủ.”

“Cừu lang trung……”

Tô Diệu Y khẽ cười, nhưng không hề có chút vui vẻ: "Cừu lang trung.”

"Cừu gia, nguy khốn ít ngày nữa sẽ được giải trừ. Diệu Y, chuyện này chưa chắc là chuyện xấu."

Tô Diệu Y hỏi lại: "Vậy vì sao kế thúc lại đột nhiên vào cung? Có phải là ngươi và ông ấy đã nói chuyện gì đó...?"

Dung Giới lặng lẽ nhìn nàng.

Những nghi vấn lướt qua môi nàng, nhưng cuối cùng, Tô Diệu Y vẫn nuốt chúng lại.

Hai người im lặng, trong không khí là sự giằng co ngấm ngầm.

Bất chợt, Cừu Thứ xuất hiện ở một góc hành lang, gọi lớn: "Tô Diệu Y."

Ông mỉm cười với Tô Diệu Y, nói: "Việc này không liên quan đến Dung tướng, là quyết định của ta."

Tô Diệu Y đi theo Cừu Thứ vào thư phòng, vừa bước qua cửa, nàng không thể kiềm chế tính nóng, hỏi ngay: "Vì sao không thể đợi thêm một chút? Vì sao lại vội vàng ra quyết định như vậy? Ngài có biết hoàng thất..."

"Ta biết."

Tô Diệu Y ngẩn người: "Cái gì?"

Cừu Thứ ngồi xuống bên cửa sổ, tự tay pha trà: "Từ khi đồng d.a.o được phát tán, ta đã biết ai là người viết, biết mục đích của họ. Việc kéo dài đến hôm qua mới vào cung, chỉ vì những vấn đề đó khó giải quyết hơn nhiều..."

"……"

Tô Diệu Y đứng sững lại, không thể tưởng tượng được rằng Cừu Thứ lại đã biết hết từ lâu, thậm chí đã đưa ra quyết định trong khi nàng còn đang bối rối mấy ngày nay.

Trong thư phòng, không gian rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng nước sôi ùng ục.

Một lúc lâu sau, Tô Diệu Y mới ngồi xuống đối diện với Cừu Thứ, thấp giọng hỏi: "Vậy... Vì sao? Vì sao lại làm vậy?"

"Vì..."

Cừu Thứ rót nước sôi vào chén trà: "Đây vốn là lý do ta trở thành Cừu Thứ."

Tô Diệu Y ngạc nhiên.

Hơi nước từ tách trà bốc lên, lan tỏa trong không khí, mơ hồ che khuất khuôn mặt Cừu Thứ, một vẻ trầm ổn lạ thường.

"Thực ra, ta chỉ nghe nói về danh của Trọng Hoàn tướng quân sau khi tổ phụ qua đời. Trước đó, không ai dám nhắc đến cái tên đó trước mặt ta..."

"Cho đến sau này, ta không còn là Diêm Như Giới nữa, mà là Cừu Thứ. Ta đã đọc vô số sách, đi ngàn dặm, nghe từ miệng người khác kể về Trọng Hoàn tướng quân, nghe họ ca ngợi công lao của ông, tế điện để tưởng nhớ, nhưng cũng nghe họ căm ghét ông, nghiến răng thù hận... Lúc đó, ta mới dần dần hiểu ra. Họ Diêm này, dính líu bao nhiêu m.á.u xương, mang theo bao nhiêu tội lỗi..."

"Tổ phụ của ta, đã phạm phải tội ác trời không dung, cái c.h.ế.t của ông không đáng tiếc..."

Dừng lại một chút, ông thở dài, lẩm bẩm nói: “Ta phải chuộc tội, phải chuộc tội thay tổ phụ, phải chuộc tội thay người nhà Diêm gia. Mạng ta có thể giữ lại, chính là để chuộc tội…”

Ngoài cửa sổ, ánh nắng bị che khuất, lòng Tô Diệu Y càng thêm nặng trĩu.

Cừu Thứ đột nhiên ngẩng mắt nhìn về phía nàng, tự giễu mà mỉm cười, hỏi: “Tiểu Diệu Y, nếu con là ta, con sẽ làm thế nào để chuộc tội?”

“……”

Tô Diệu Y giật giật môi, nhưng không thốt ra lời nào.

“Ta có thể trốn vào núi sâu, sống cả đời không gặp ánh mặt trời, hoặc có thể mai danh ẩn tích, sống một cuộc đời giản dị, an phận như một người bình thường mặc áo trắng… Chỉ cần ta bằng lòng sống như một con chuột cống, sẽ không ai phát hiện ta là Diêm Như Giới, kẻ năm xưa suýt c.h.ế.t trong đại nạn…”

“Nhưng một con chuột không thể sống trong ánh sáng, vậy thì làm sao mới có thể chuộc tội? Chẳng lẽ chỉ có thể dâng hương cầu nguyện, xin Trọng Hoàn tướng quân và những gia đình của Trọng gia quân khoan dung sao?”

Cừu Thứ lắc đầu: “Đó không phải là điều ta muốn.”

Tô Diệu Y hình như đã nhận ra điều gì, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói trước đó của ông: "Vậy nên, ngài mới chọn con đường kinh thương…”

Cừu Thứ gật đầu: "Chỉ có đi đến những vị trí cao hơn, mới có thể làm được nhiều hơn, mới có thể đền bù lỗi lầm mà tổ phụ đã phạm phải. Một ngày nào đó, ta muốn mang lại chiến thắng cho những người vì Diêm gia mà chiến đấu, mang lại sự bình yên cho những người đã hy sinh vì Diêm gia. Và để làm được tất cả đó, ngoài người, còn phải có tiền. Ngoài việc làm tướng, còn phải làm buôn bán…”

Tạm dừng một chút, ông nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh thản và kiên định nói: “Diêm Như Giới… Ninh minh mà chết, không mặc mà sinh.”

“Ninh minh mà chết, không mặc mà sinh.”*

*Ninh minh mà chết, không mặc mà sinh: Thà lên tiếng rồi c.h.ế.t còn hơn sống mà im lặng.

Tô Diệu Y ngơ ngẩn nhìn Cừu Thứ.

Từ khi còn nhỏ, nàng đã coi người này như một đối thủ tưởng tượng, nàng không thiếu lần hỏi ông làm thế nào để giàu có. Nhưng chưa từng có ai nghĩ rằng, mục đích của ông khi làm kinh thương không phải vì phú quý, mà chính là để “cầu thứ”...

Cừu Thứ nhìn Tô Diệu Y, nở một nụ cười: "Vậy, trong lòng con đã cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Tô Diệu Y siết chặt tay, sắc mặt vẫn có chút khó chịu: "Nếu không có cái đồng d.a.o kia, ngài có thể làm như vậy sao? Người trong cung, vị kia hà tất phải đẩy ngài đến bước đường này? Chỉ cần ngài ấy mở miệng, ngài nhất định sẽ đồng ý, nhưng ngài ấy lại thử sức, chưa từng thương thảo, chỉ trực tiếp vạch trần thân phận của ngài…”

Cừu Thứ cười khổ: “Có lẽ vì là con cháu của Diêm gia, không thể không làm vậy.”

Tô Diệu Y không biết nói gì nữa.

Phòng trong im lặng một lúc, Cừu Thứ lại thở dài.

“Đã đến bước này, ta cũng không phải không chuẩn bị tâm lý. Gặp Thánh Thượng cầu quan là để có thể biến những tiền bạc này thành lương thảo, đưa lên tiền tuyến; đòi lấy Từ Ấu Trang là vì ta chỉ có thể tin con…Thực ra, ở Từ Ấu Trang, ban đầu chỉ có đám cô nhi, sau này mới có phần lớn là con cháu của những gia đình Trọng gia quân. Diệu Y, nếu không có con, ta sợ rằng chẳng ai có thể làm như con đối với Từ Ấu Trang Giá Phong huyện, giúp đỡ đám trẻ nhỏ đó.”

Nghĩ nghĩ, Tô Diệu Y mở miệng: “Việc này đã xong, về chuyện Từ Ấu Trang, ta sẽ giao cho Tô An An xử lý.”

Cừu Thứ sửng sốt, sau đó liên tục gật đầu: "Vậy rất tốt. Không ai sẽ quan tâm, chăm sóc đám trẻ đó hơn con bé đâu. Còn nữa…”

Dừng một chút, Cừu Thứ rót trà ngon, đặt vào tay Tô Diệu Y: "Không lâu nữa, ta có thể sẽ rời Biện Kinh. Trước khi đi, ta có một người không nỡ rời xa…”

Lần đầu tiên từ khi vào thư phòng, Cừu Thứ để lộ vẻ hoảng hốt trong mắt: "Nói thật, mấy năm qua ta luôn hối hận, lúc trước ở Lâm An, ta không nên, không nên gặp bà ấy, lại càng không nên để bà ấy trở thành Cừu phu nhân… Diêm Như Giới sinh ra trong Diêm gia, cả đời mang theo tội nghiệt của tổ tông, nhưng bà ấy không phải, bà ấy vốn dĩ có thể sống một cuộc sống an ổn, có con, một nữ nhi tốt như vậy, thật sự không cần phải cùng ta chịu khổ…”

Hương trà lan tỏa, không khí vẫn im lặng.

Cừu Thứ trầm mặc một lúc, rồi thấp giọng nói: "… Nhưng Ngu Đinh Lan là điều duy nhất Cừu Thứ ta để tâm.”

Tô Diệu Y cúi mắt, nhìn mảnh trà bay nhẹ nhàng trong tách.

Một lúc lâu sau, nàng mới trịnh trọng nói ra ba chữ: “Ngài yên tâm.”

Dù cho quá trình như thế nào, cuối cùng Tô Diệu Y cũng đạt được nguyện vọng của mình, trở thành tổng chưởng sự của Kỵ Hạc Quán. Công việc chưởng sự không như nàng tưởng tượng, không có cảnh sắc tươi đẹp, đặc biệt là trong thời buổi hỗn loạn này. Nàng bận rộn đến mức trời đất tối sầm, có khi ăn cơm cũng không kịp. May thay, có Chúc Tương và những quản sự khác hỗ trợ.

Việc tiếp nhận Từ Ấu Trang, Tô Diệu Y thực sự giao cho Tô An An. Mà Tô An An trong hơn nửa năm tới, phải tự mình đi khắp nơi, làm công việc liên quan đến Từ Ấu Trang.

Vào ngày đó, đoàn người đưa Tô An An đến cửa thành.

"Mới cập kê đã để nàng một mình đi làm việc này, chẳng phải quá tàn nhẫn sao…"

Mục Lan cũng đến tiễn đưa, nhưng không ngừng lải nhải trách móc Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y mệt mỏi sau nhiều ngày làm việc, chỉ lẳng lặng nghe, không muốn đáp lại.

Tô An An bước xuống xe, nhẹ nhàng nói:

"Mục Lan tỷ tỷ, là ta tự mình muốn đi."

"Ngươi và cô cô càng ngày càng giống nhau, đúng là luôn không sợ nguy hiểm!"

Mục Lan vươn tay, dùng ngón tay chọc mạnh vào trán Tô An An. Còn định tiếp tục chọc thêm một lần nữa, nhưng Tô Diệu Y đã nhanh chóng đẩy tay Mục Lan ra.

Giang Miểu nhìn về phía Tô An An và đoàn người đi theo, mấy hộ vệ và một quản sự, rồi hỏi:

"Tri Vi Đường không có ai sao, mà lại phái mấy người như vậy đi theo?"

"Đến nơi rồi, sẽ có người tiếp ứng."

Tô Diệu Y quay sang nhìn Tô An An, thần sắc bình thản:

"Có gì không hiểu thì hỏi quản sự."

Đoàn người đang trò chuyện thì bỗng một chiếc xe ngựa khác tiến lại, dừng ngay sau xe Tô An An.

Giang Miểu nhìn thấy hoa văn trên màn xe, nhướng mày:

"Tô An An, ngươi thật có mặt mũi, ngay cả người tiễn đưa cũng đông đủ như vậy?"

Chưa dứt lời, Dung Giới liền xốc màn xe xuống và bước ra. Hắn mặc quan phục tím, đội mũ cánh chuồn, hiển nhiên là vừa từ triều đình vội vã đến đây.

"Mới nhìn, tưởng là tới tiễn Tô An An, nhưng hóa ra lại là tới tiễn cô cô nàng."

Mục Lan lẩm bẩm nhỏ.

Điều khiến mọi người bất ngờ là, Dung Giới không hề liếc nhìn Tô Diệu Y, mà lập tức đi thẳng đến trước mặt Tô An An.

Mục Lan và Giang Miểu đều sửng sốt, nhìn nhau.

Tô Diệu Y cũng ngẩn người một chút, rất nhanh mới nhớ ra, người này hẳn là vẫn còn tức giận chuyện với nàng trước đó.

Dung Giới từ trong tay áo lấy ra một chiếc lệnh bài của Dung gia, đưa cho Tô An An:

"Trên đường nếu gặp phải trở ngại gì, có thể dùng lệnh bài này đến quan phủ."

Tô An An cảm kích, vội vàng hành lễ:

"Đa tạ Dung tướng."

"Ngoài lệnh bài, ta còn cho ngươi một người giúp đỡ. Hắn sẽ hộ tống ngươi trên đường."

Dung Giới nói, rồi quay đầu nhìn về phía xe ngựa, gọi:

"Dung Hề, xuống xe."

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, một thiếu niên mặc ngọc quan áo gấm, tuổi trẻ nhưng có dáng vẻ tương tự Dung Giới, bước ra từ trong xe. Y có khuôn mặt giống Dung Giới, nhưng đôi mắt cười đa tình, trái ngược hoàn toàn với vẻ nghiêm nghị của huynh trưởng, lại còn có chút tàn nhẫn.

"Tô An An, bản công tử sẽ hộ tống ngươi, ngươi dám từ chối không?"

Thiếu niên nhìn Tô An An, cười nói.

Tô An An ngẩn người, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng. Cô nhìn Dung Hề từ trên xe ngựa nhảy xuống và tiến đến trước mặt mình.

"Dung Hề?"

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Tô Diệu Y cũng ngạc nhiên không kém, hỏi:

"Ngươi tới Biện Kinh khi nào?"

Dung Hề cười khanh khách, gọi một tiếng "Diệu Y tỷ tỷ", nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô An An:

"Đêm qua vừa đến. Nghe nói Tô An An muốn đi làm việc thiện, ta liền xung phong nhận việc, cùng huynh trưởng đi theo."

Tô Diệu Y nhíu mày, quay sang Dung Giới, nói:

"Việc tiếp nhận Từ Ấu Trang đâu phải việc lớn gì, người Tri Vi Đường đã đủ rồi. Huống hồ, Dung nhị công tử thể trạng yếu ớt, sao có thể chịu nổi vất vả trên đường?"

Dung Giới chỉ cúi đầu chỉnh lại tay áo, vẻ mặt lạnh nhạt, không có chút quan tâm.

Mà Dung Hề càng không nghe lời khuyên: "Ta mấy năm nay ăn ngon uống tốt, thân thể cũng rắn chắc hơn rồi. Diệu Y tỷ tỷ không cần phải lo lắng cho ta. Ta trên đường tới đây, ăn ở đều do chính mình lo liệu, cũng có hộ vệ đi theo, nói ra, chỉ là thêm một chiếc xe đồng hành mà thôi, Tri Vi Đường sẽ không keo kiệt đến mức đó chứ?”

Nói xong, Dung Hề liền bước một bước dài, trực tiếp lướt qua Tô An An lên xe, trên xe ồn ào lên.

“Tô An An, đi thôi!”

Tô An An: “……”

Cô mơ màng, hồ đồ xoay người, vừa định lên xe thì lại bị Tô Diệu Y gọi lại.

Tô Diệu Y đi tới, thần sắc phức tạp nhìn cô một lúc, rồi dùng thanh âm chỉ có hai người họ mới nghe được, chậm rãi nói: "Tô An An, bất luận ngươi là mồi dụ của Tri Vi Đường, hay là thay ta tiếp nhận Từ Ấu Trang, ngươi và ta đều không thể quay lại như trước. Ngươi hiểu không?”

“……”

Tô An An đứng bất động tại chỗ.

“Vậy nên không cần ôm hy vọng rằng mọi thứ sẽ quay lại giống ban đầu.”

Tô Diệu Y nhìn thẳng vào mắt cô: "Ta giờ hỏi lại ngươi một lần, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự nguyện ý tiếp quản Từ Ấu Trang sao?”

Tô An An hơi nắm chặt tay, từng chữ từng lời kiên định: "Ta nguyện ý.”

Tô Diệu Y cúi mắt, khó khăn lắm mới lộ ra nụ cười: "Đi đi.”

Nhìn theo xe ngựa của Tô An An rời khỏi thành, Tô Diệu Y mới quay người đối diện với Dung Giới. Dung Giới vẫn không nhìn nàng, mà chỉ nói lời từ biệt với Giang Miểu và Mục Lan rồi phất tay áo bỏ đi.

Tô Diệu Y đứng tại chỗ, mắt nhìn theo.

“Ngươi lại làm gì mà chọc Dung Giới tức giận vậy? Hắn là đang giận ngươi sao?” Giang Miểu hỏi.

Tô Diệu Y trầm mặt nói thầm: "Dựa vào cái gì, hắn dựa vào cái gì dám tức giận với ta? Chắc hắn đang chờ ta xin lỗi trước à? Nếu muốn hòa hảo cũng phải từ hắn chứ không phải ta, xem ai kiên nhẫn hơn ai……”

Nàng xoay người lên xe ngựa: "Về Kỵ Hạc Quán!”

Bên kia, xe ngựa ra khỏi thành.

Tô An An buồn bực, không vui cúi đầu, bên tai vẫn vang vọng những lời của Tô Diệu Y.

“Ngươi và ta không thể trở lại như trước.”

“Không cần ôm hy vọng rằng mọi thứ có thể quay lạ.”

Đột nhiên, một túi bánh chưng nóng hổi được đưa đến trước mắt cô.

Tô An An kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đối diện với Dung Hề.

Dung Hề nhìn cô rồi nhanh chóng rút ánh mắt lại, thay vào đó là một vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Ngươi mấy năm nay có ăn cơm không vậy, sao gầy như quỷ thế?”

“……”

Tô An An nhìn Dung Hề, lại nhìn vào chiếc bánh chưng trong tay y.

“Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi biết cái túi bánh chưng này quý giá như thế nào không? Đây là ta cố ý mang từ Lâm An về, bánh chưng này ngươi thích nhất mà! Ta đã dùng khối băng đông lạnh nó, sáng nay mới đem ra chưng lại, chỉ để cho ngươi nếm thử một lần hương vị cũ của nó…… Không tin thì thử xem, xem có phải giống với mấy năm trước không.”

Tô An An ngơ ngẩn cầm một miếng, cắn mạnh, rồi nước mắt lập tức tuôn trào không kịp ngăn lại.

Dung Hề hoảng hốt, tay run lên, những chiếc bánh chưng còn lại "lạch cạch" rơi xuống đệm mềm.

****

Cửa hàng và điền trang của Cừu gia giao dịch gần như đã được hoàn tất, tòa phủ đệ mà Tô Diệu Y từng cực kỳ ngưỡng mộ cũng bị thu về nội kho, tính toán một thời gian nữa thì rao bán. Tuy nhiên, hoàng đế vẫn không để cho người Cừu gia không có chỗ ở, vẫn cho họ một khu đất ngoại ô.

Vào một ngày khi Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan dẫn theo những người hầu còn lại từ Cừu phủ rời đi, cả thành Biện Kinh gần như ai ai cũng đổ xô ra đường, tất cả đều vây quanh ngoài Cừu phủ, muốn một lần nhìn thấy cảnh Diêm Như Giới nhà tan cửa nát.

Lần này, ngoài Cừu phủ không phải là quan sai thông thường của Biện Kinh, mà là các tướng sĩ mặc giáp, ba tầng trong ngoài, bao vây quanh Cừu phủ, cách khoảng 50 bước mới có thể tiếp cận.

Tô Diệu Y vốn không định tham gia vào cảnh náo nhiệt này, nhưng nàng không thể ngồi yên, cuối cùng vẫn dẫn theo một vài hộ vệ đi đến Cừu phủ. Tuy nhiên, khi nàng tới nơi, Cừu phủ đã đầy người, họ chỉ có thể đứng từ xa, đứng giữa đám đông, và cùng với các tướng sĩ đứng một bên.

Tô Diệu Y hôm nay cố ý đeo khăn che mặt, không ai nhận ra nàng. Tuy vậy, nàng vẫn liếc mắt quan sát những tướng sĩ xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở vài gương mặt quen thuộc — chính là những quân sĩ đã cùng Lăng Trường Phong trở về kinh trước kia!

Nói cách khác, hôm nay phụ trách bảo hộ Cừu Thứ chính là Đạp Vân quân…

Tô Diệu Y trong lòng thoáng có chút bất an.

Có hai quân sĩ đang đứng một bên, khe khẽ trò chuyện.

“Chúng ta là Trọng gia quân, giờ lại bị phái đi bảo hộ Diêm thị, thật là xui xẻo đủ đường.”

“Nghe nói trước kia vì truy đuổi Diêm Như Giới, để được tiền thưởng từ môn phái giang hồ, có người không có chiêu bài, phái một nhóm sát thủ đi trên đường… Nếu không, các ngươi nghĩ xem, sao lại phải phái nhiều người thủ vệ tới đây như vậy? Mục đích là chỉ để phòng dân chúng thôi sao?”

“Khó trách… Theo ta thì, Diêm Như Giới này chắc chắn phải trả giá bằng mạng sống. Nếu có thích khách, chúng ta có nên nhắm mắt cho qua không?”

Một quân sĩ vội vàng ngừng lại: "Ngươi đừng nói nữa, ta coi như không nghe thấy gì.”

Tô Diệu Y nghe rõ từng lời của bọn họ, mày khẽ nhíu lại, trong lòng càng thêm bất an.

Đột nhiên, từ phía trước, một trận ầm ĩ vang lên. Ngay sau đó, cổng lớn của Cừu phủ “kẽo kẹt” mở ra.

Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan sóng vai cùng bước, phía sau là một lão quản gia, một tỳ nữ cùng hai người hầu. Khác hẳn với những bộ trang phục hoa lệ trước kia, lần này Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan đều mặc những bộ y phục đơn giản, không có hoa văn trên vải. Ngu Đinh Lan thậm chí không trang điểm, chỉ có một chiếc trâm ngọc rẻ tiền cài trên tóc, toàn thân không mang bất kỳ trang sức nào.

Khi họ xuống bậc thang, cổng lớn Cừu phủ khép lại, hai tướng sĩ tiến lên, dán giấy niêm phong lên cửa.

Dù đứng từ xa, Tô Diệu Y không thể nhìn rõ khuôn mặt của tướng sĩ, nhưng khi một trong số đó đeo đai kim ngọc, nàng nhận ra ngay người đó là Lăng Trường Phong, còn một người khác, theo cách ăn mặc, có vẻ cấp bậc cao hơn Lăng Trường Phong. Nếu không nhầm, đó chính là Trọng Thiếu Huyên.

“Tốt!”

Ngay khi giấy niêm phong được dán lên, một tiếng hô quát vang lên trong đám đông, ngay sau đó là hàng loạt tiếng khen ngợi, ngày càng vang dội, giống như tất cả oán khí đã được phát tán qua tiếng hô ấy.

Tiếng khen ngợi rầm rộ vang lên, Ngu Đinh Lan lo lắng nhìn Cừu Thứ, còn Cừu Thứ chỉ mỉm cười, duỗi tay ôm vai bà, che chở bà đi về phía xe ngựa đã đợi sẵn.

Khác với lần trước khi bá tánh xách giỏ rau ném đồ vào họ, lần này, ngoài tiếng khen ngợi, họ không có động thái nào khác.

Khi Tô Diệu Y vừa thở phào nhẹ nhõm, một ánh sáng lạnh bỗng xuyên qua tầm mắt nàng.

“Vèo.”

Cùng với tiếng vũ khí sắc bén xé gió, tiếng khen ngợi trong đám đông đột nhiên im bặt.

Trước mặt mọi người, ba mũi ám khí lập tức lao về phía Cừu Thứ.

Tô Diệu Y ánh mắt sắc bén, theo phản xạ bước lên một bước.

Nhìn ám khí lao đến, cảnh tượng ấy như tái hiện lại một lần nữa…

Cừu Thứ đột ngột nghiêng người, che chắn Ngu Đinh Lan trước mặt, rồi vội vã né sang một bên.

Ngay sau đó, một kiếm lướt qua, chặn lại hai mũi ám khí, nhưng một mũi vẫn lao đi, trúng vào lưng của lão quản gia, khiến ông ngã gục ngay tại chỗ.

Lão quản gia ngẩn ngơ sờ vào vết thương, sau đó, m.á.u tươi lập tức lan ra, ông trợn mắt, rồi đổ cả người xuống đất.

Lúc này, đám người mới thực sự hoảng sợ, vội vã lùi lại, sợ bị ám khí trúng phải.

Cừu Thứ nhìn thấy lão quản gia đã tắt thở, nét đau buồn thoáng qua trong ánh mắt. Ông bước tới, định tiến lên, nhưng Lăng Trường Phong chặn lại bằng kiếm: "Kế thúc, vào xe!”

Trọng Thiếu Huyên ngồi xổm xuống, sắc mặt phức tạp, dò xét tình hình rồi ngẩng đầu nhìn Lăng Trường Phong, trầm giọng nói: "Ám khí có độc.”

Lăng Trường Phong sắc mặt càng thêm khó coi, vội vã che chở Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan, đẩy họ lên xe ngựa rồi nhanh chóng rút lui.

Đám đông ào ạt như thủy triều, dồn dập trôi đi, tiếng xô đẩy, la hét vang lên khắp nơi. Cảnh tượng trở nên hỗn loạn, Tô Diệu Y cũng bị đẩy lùi liên tục, may mắn là bên cạnh có các hộ vệ bảo vệ, nên nàng không bị đám đông dẫm đạp lên.

Tô Diệu Y không để ý dưới chân nữa, nàng ngẩng đầu, theo hướng ám khí vừa rồi bay đến, liếc nhanh qua và nhận ra phía xa, có một cửa sổ của tửu lầu hai tầng đang mở.

“Sát thủ ở kia!”

Tô Diệu Y nhanh chóng kéo lấy một quân sĩ đứng gần: "Trước hết phải khống chế bọn chúng, không thể để chúng tiếp tục ra tay!”

Quân sĩ theo hướng ánh mắt của nàng nhìn lên tầng tửu lầu, nhưng không lập tức hành động. Thay vào đó, hắn ta dẫn nàng cùng những người còn lại lùi về phía gò đất, giọng nói vang lên: "Đừng hoảng loạn, đi qua bên này, giữ an toàn đã!”

Tô Diệu Y kiên quyết không chịu rời đi, lại nói: "Ngươi không nghe ta nói sao? Sát thủ đang ở trên lầu!”

Quân sĩ cuối cùng nhìn nàng, sắc mặt không cảm xúc đáp: "Không có quân lệnh, ta không thể tự ý hành động.”

“……”

Cùng lúc đó, một loạt ám khí lại bay đến, lướt qua đám đông hoảng loạn, lao thẳng vào xe ngựa.

Trước cửa Cừu phủ, Lăng Trường Phong, người hộ tống Ngu Đinh Lan và Cừu Thứ, đã có phần không thể lo hết mọi việc. Y không chỉ phải đối mặt với mệnh lệnh rút lui, mà Trọng Thiếu Huyên hình như chỉ chú tâm vào việc bảo vệ dân chúng, không mấy quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của người nhà Cừu gia.

Muốn Đạp Vân quân vì Diêm Như Giới vào sinh ra tử, thật đúng là trớ trêu...

Tô Diệu Y nhận ra không thể trông chờ vào Đạp Vân quân nữa, đành phải chuyển hướng, nhìn sang các hộ vệ bên mình, muốn nói mà thôi: "Các ngươi...”

“Bọn ta sẽ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân.”

Người dẫn đầu đáp.

Tô Diệu Y khẽ cắn môi: "Đi ngăn cản sát thủ, chỉ cần kéo dài thời gian là được, không cần lo cho ta!”

Các hộ vệ lập tức quay người, lao nhanh về phía tửu lầu. Khi họ đi, Tô Diệu Y lại rơi vào tình trạng không có bảo vệ, lập tức bị cuốn vào đám đông, bị xô đẩy đến chới với.

“Cúi đầu!”

Trong xe ngựa, Lăng Trường Phong nhanh chóng ấn Ngu Đinh Lan và Cừu Thứ xuống, một tay rút kiếm c.h.é.m những ám khí bay tới, đồng thời chui vào trong xe, né tránh một cách vội vàng.

Lăng Trường Phong vén màn xe lên, muốn ra lệnh cho xa phu tiếp tục lái đi, nhưng lại thấy xa phu đã không còn ở đó. Y chỉ có thể tự mình cầm dây cương, điều khiển xe ngựa lao về phía cuối con hẻm.

Trong tửu lầu, nhóm sát thủ ẩn nấp một lần nữa chuẩn bị ám khí tấn công, họ lại nhắm đến chiếc xe ngựa, vừa muốn tiếp tục truy sát, thì đột nhiên nghe thấy phía sau, cửa phòng bị đạp văng mở. Nhóm sát thủ giật mình, lập tức quay lại và sẵn sàng nghênh chiến.

Tuy nhiên, cửa đã bị đạp văng ra trước, ám khí lao tới đều bị những người bên ngoài tránh đi một cách dễ dàng.

Lợi dụng sơ hở khi nhóm sát thủ thay đổi ám khí, hộ vệ Tri Vi Đường rút dao, lao vào tấn công.

Nhóm sát thủ nhìn nhau, chỉ còn cách bảo vệ một người và tiếp tục chuẩn bị ám khí, phá cửa chạy ra.

Cửa sổ của tửu lầu đột ngột vỡ tung, nhóm sát thủ nhảy xuống, dừng lại giữa đám đông, khiến mọi người xung quanh hốt hoảng kêu lên, tạo thành một trận hỗn loạn.

Cả đám người đang di chuyển phía trước bỗng nhiên quay lại chạy về phía sau. Lúc này, Tô Diệu Y bị đẩy tới gần, nàng vấp ngã và ngồi xuống đất. Khăn che mặt bay khỏi đầu, hoàn toàn bại lộ trước mắt nhóm sát thủ.

Nhóm sát thủ lúc đầu không nhận ra nàng, cũng không muốn ra tay với dân thường, nhưng khi thấy nàng, một tên trong nhóm liền thay đổi sắc mặt, vô thức hét lên: "Chủ nhân!”

Một tiếng “Chủ nhân!” khiến ánh mắt của nhóm sát thủ lại chuyển sang Tô Diệu Y.

Không kịp suy nghĩ, một tên trong nhóm liền giơ tay, ném ám khí về phía nàng.

Ngay khi Tô Diệu Y cảm nhận được cái lạnh của ám khí bay tới, một sức mạnh đột ngột dừng lại trên vai nàng, ôm nàng ra ngoài, tránh sang một bên.

Gió mạnh vù vù qua tai, nàng rơi vào một vòng tay ấm áp. Cả người nàng nghiêng về phía trước, rồi ngã xuống, nhưng không phải là ngã xuống đất, mà là rơi vào vòng tay quen thuộc.

Người ấy rên rỉ một tiếng, là một giọng nói nàng không thể nào quên.

Tô Diệu Y bỗng nhiên hồi tỉnh, đôi mắt mở lớn, và trong tầm mắt nàng là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Dung Giới.

“Ngươi...”

Dung Giới nhíu chặt mày, không để Tô Diệu Y kịp lên tiếng. Một tay hắn ôm nàng lên, quay người bước nhanh vào một cửa hàng vàng bạc bên đường. Các thị vệ của hắn cũng rút đao, xông vào đánh trả những sát thủ đang vây quanh.

Mọi đường đều bị truy đuổi, nhóm sát thủ không thể lùi, một cánh tay phất mạnh, rồi một quả sương khói đạn nổ trên mặt đất.

Lợi dụng khoảnh khắc bụi mù tỏa ra, tất cả đều như mờ ảo, trong khi sát thủ cuối cùng lướt qua xe ngựa của bọn họ, phóng ra ba mũi ám khí.

Lăng Trường Phong, ngồi trên ngựa, vô tình nhìn thấy ba tia sáng lạnh lao về phía xe. Y thấy chúng như muốn xuyên thủng màn xe, lao vào trong. Ánh mắt y co rút lại, định ném Hắc Thanh kiếm ra đỡ đòn, nhưng ngay khi đó, một tiếng xé gió mạnh mẽ vang lên.

Tiếp theo là một tiếng “Đang!” vang dội.

Một thanh trường thương mạnh mẽ cắm vào thân xe, đầu thương rung động mạnh, còn ba mũi ám khí lạnh lẽo rơi xuống từ cạnh xe.

Lăng Trường Phong nhìn theo hướng cây thương vừa bay đến, ánh mắt thoáng chấn động, rồi dừng lại nơi Trọng Thiếu Huyên, người đang đứng giữa đám đông, nét mặt phức tạp, như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Lăng Trường Phong gật đầu ra hiệu, Trọng Thiếu Huyên hiểu ý, nhưng có chút không thoải mái, liền vội vã quay sang ra lệnh cho các tướng sĩ bên cạnh: "Các ngươi đi theo Lăng tướng quân, hộ tống người rời khỏi. Các ngươi đi theo ta.”

Nói xong, đội quân phân tán theo hai hướng.

Lăng Trường Phong nhảy lên xe, Trọng Thiếu Huyên dẫn theo người đi về phía nhóm sát thủ đang bị vây đổ, áp giải nhóm bị trói rời đi.

Chỉ một khoảnh khắc sau, con phố trước đó đông nghịt người, giờ đây đã trở nên vắng lặng.

Nghe thấy tiếng động nhỏ trên đường, Tô Diệu Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng trong lòng nàng cũng từ từ buông lỏng.

Sống sót sau nguy hiểm, nàng mệt mỏi quay người lại, tựa vào cửa sổ, ngồi xuống. Đến lúc này, nàng mới bất chợt nhớ ra, chính là Dung Giới đã cứu nàng khỏi ám khí vừa rồi...

Tô Diệu Y sắc mặt chợt biến, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Giới, người vẫn lặng lẽ đứng im một bên: "Ngươi không sao chứ?”

Dung Giới một tay đỡ cánh tay, tay kia rũ xuống, đứng trong bóng tối, vẻ mặt không thể đoán.

Hắn không lên tiếng, khiến Tô Diệu Y cảm thấy bất an. Nàng cố gắng đứng lên, gọi khẽ: "Dung Giới…”

Một mùi hương nhẹ của tuyết trúc hòa cùng một tia m.á.u tanh bốc vào mũi nàng.

Cùng với mùi m.á.u tươi, ánh mắt Tô Diệu Y dừng lại ở cánh tay hắn, nơi chiếc ống tay áo đã bị cắt rách, để lộ vết thương đang rỉ máu. Nàng giật mình, vội vàng chạy lại, nắm lấy tay Dung Giới: "Ngươi bị thương sao?”

Dung Giới không phát ra tiếng, chỉ nhíu mày khi vết thương trên cánh tay bị động.

“Ừ….”

Chiếc ống tay áo tím đã bị xé rách dọc theo vết cắt, để lộ vết thương rỉ m.á.u trên cánh tay trái của hắn.

“……”

Đây là vết thương mà Dung Giới đã chịu khi cứu nàng khỏi ám khí lúc nãy.

Không có khả năng nào khác.

Trong một thoáng, hình ảnh quản gia Cừu gia c.h.ế.t không nhắm mắt, sắc mặt thảm hại hiện lên trong đầu Tô Diệu Y. Sau đó, từng hình ảnh ấy dần biến thành hình ảnh của Dung Giới...

Dung Giới cúi mắt, nhìn thấy Tô Diệu Y đang cúi đầu, tay run rẩy khẽ chạm vào cổ tay hắn, dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nàng nổi lên, ngón tay cũng lộ ra màu đỏ.

Dung Giới nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một sự quái dị.

Cảm giác chưa đủ, vẫn chưa đủ...

Trong lòng hắn, cảm giác sâu thẳm khó tả như một vực thẳm tối tăm, như có thứ gì đó đang dâng lên, thôi thúc hắn phải lên tiếng.

“Diệu Y…”

Dung Giới hé môi: "Nếu ta c.h.ế.t ở đây vì nàng, nàng sẽ đau khổ chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện