Ôn Noãn xoa mái tóc ngắn rối bù, loạng choạng xuống lầu, đầu óc mơ màng.





Hôm nay hiếm có dịp Diêu Mạn Chi ở nhà, bà lấy tư thái của một người mẹ, đặt ly sữa nóng hổi lên bàn, nói với Ôn Noãn: “Tiểu Noãn dậy rồi à, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi con.”





Ôn Noãn ngáp dài, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.





Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.





Bộ dạng thiếu niên trong gương biếng nhác mệt mỏi, cằm hơi hếch lên, trông thật quyến rũ…





Mới sáng sớm mà Ôn Noãn đã suýt tự làm bản thân choáng váng.





Cô đang đóng vai Ôn Hàn sao, không, Ôn Hàn làm sao hấp dẫn bằng một nửa cô. 





Hot boy của trường trung học Thập Tam, quả là danh bất hư truyền.





Diêu Mạn Chi đi đến bên nhà vệ sinh, thăm dò hỏi: “Tiểu Noãn, đêm qua cậu bé chở con về, các con… có quan hệ gì vậy?”





Ôn Noãn đang dùng bàn chải điện rè rè đánh răng, mồm đầy bọt trắng: “Còn quan hệ gì nữa, là anh em tốt của con trai cưng của mẹ đấy.”





Diêu Mạn Chi bán tín bán nghi, hỏi: “Thật sự chỉ là bạn bè của Tiểu Hàn thôi sao? Mẹ thấy hình như cậu ta quan tâm con lắm đấy.”





Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.





“Thôi thôi, cậu ta chỉ mong con tránh xa cậu ta ra ấy.” Ôn Noãn ngậm một ngụm nước, khục khục súc miệng.





“Đêm qua cậu ta còn ôm con về phòng đấy.” Diệu Mạn Chi nhấn mạnh: “Là ôm kiểu công chúa ấy.”





Ôn Noãn không kiềm được nuốt một ít nước súc miệng xuống bụng, ho sặc sụa, mặt mũi đỏ bừng lên.





Ôm kiểu công chúa?!





Sáng hôm nay dậy đã thấy eo xót lưng đau, cô còn tưởng Giang Trác buộc mình vào đuôi xe kéo đi chứ.





“Gì phản ứng dữ vậy.” Diêu Mạn Chi càng lúc càng nghi ngờ: “Có phải con đang chột dạ không?”





Ôn Noãn kéo khăn lông lau mặt, đi ra khỏi nhà vệ sinh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cho dù có là ôm kiểu công chúa thì người cậu ta ôm cũng không phải là con mà cục cưng Hàn Hàn của mẹ đó, cho nên…”





Ôn Noãn bưng ly sữa lên, uống một ngụm: “Thay vì hoài nghi con thì chi bằng nghi ngờ con trai của mẹ ấy.”





Diêu Mạn Chi ngồi vào ghế, kẹp một miếng sandwich đưa cho cô: “Con nhóc này đừng có đánh trống lảng, mẹ còn không rõ cái đức hạnh của anh con chắc, nó mà có bản lĩnh mê hoặc đàn ông thì cũng đâu đến nỗi bị bạn gái cũ xoay mòng mòng, nói như giới trẻ của các con thì anh con chính là lốp dự phòng.”





Ôn Noãn nhìn mẹ bằng ánh mắt tán thưởng: “Mẹ hiểu rõ con trai mình thật đấy.”





“Không ai hiểu con cái bằng mẹ.” Diêu Mạn Chi nghiêm chỉnh nói: “Cậu con trai chở con về nhà tối qua nhìn cũng tuấn tú lắm, nhưng mẹ có thể cảm giác được lệ khí trên người cậu ta nặng lắm, không giống con trai tốt.”





Ôn Noãn thoải mái cười: “Bên cạnh Hàn Hàn cục cưng của mẹ thì có thể có được mấy người bạn đàng hoàng chứ.”





Ờ, có một người, Lục Tự Dương xếp đầu toàn khối, chỉ đáng tiếc cậu ta lại là một tên b!ến thái.





“Mẹ không giỡn với con đâu.” Diêu Mạn Chi nghiêm túc nói: “Giao du bình thường thì không sao, nhưng yêu đương thì không được, người hiếu thắng như con… nhất định phải tìm một người con trai có gia thế trong sạch, tính cách hiền hậu, không thì sau này lại gà bay chó sủa, làm sao ổn định được.”





Từ miêu tả của Diêu Mạn Chi, hình ảnh đầ u tiên hiện ra trong đầu Ôn Noãn chính là cậu cán sự bốn mắt ngồi phía trước cô.





Đó là kiểu người điển hình của gia thế trong sạch, tính cách hiền hậu, không nóng nảy, là kiểu người có thể đọc thuộc 100 số sau số pi, nếu kêu cô ở chung với kiểu người thế này suốt đời, có khi cô sẽ chán chết mất.





“Thôi đừng… Vậy chán lắm.”





Diêu Mạn Chi thủng thỉnh nói: “Sau này con sẽ hiểu thôi, mẹ đã gặp nhiều người hơn con, có vài người dùng thời thơ ấu để chữa lành tổn thương một đời, mà cũng có người, dùng cả một đời để chữa lành tổn thương thời thơ ấu. Ở với kiểu thứ hai, tuyệt đối sẽ không thể hạnh phúc.”





Bởi vì con gái không ở bên cạnh nên Diêu Mạn Chi rất hiếm khi thảo luận vấn đề tình cảm với con gái, bây giờ con bé đã trở về, Diêu Mạn Chi cảm thấy mình nên gieo mầm những quan điểm về tình yêu lành mạnh cho con bé.





Thấy Ôn Noãn im lặng không nói gì, bà chân thành khuyên nhủ: “Không cần quá nhiều tiền, chỉ cần lớn lên trong môi trường trong sạch, bất luận là về tính cách, hay là năng lực, các phương diện đều sẽ ưu tú hơn, người như vậy mới có thể đem lại hạnh phúc cho nửa đời sau của con.”





Ôn Noãn nghĩ tới những gì Giang Trác đã trải qua, bỗng cảm thấy không vui, đáp lại một câu: “Giống như ba con vậy ạ?”





Lời này nói ra, Diêu Mạn Chi đột nhiên im lặng, cúi đầu ăn sandwich, thật lâu… không nói gì.





Ôn Hằng là kiểu đại thiếu gia tài giỏi xuất thân từ môi trường lành mạnh điển hình, cho dù là về sự nghiệp hay tính cách, các phương diện đều không có gì để chê, chỉ có một khuyết điểm duy nhất… chính là không yêu bà nhưng lại cưới bà, cưới bà rồi lại ở cùng với người khác.





Ôn Noãn thấy mẹ buồn, cắn c ắn môi dưới, hơi hối hận.





Cô cẩn thận kéo kéo tay bà, rầu rĩ nói: “Mẹ, con xin lỗi, con không nên nói thế.”





Diêu Mạn Chi cười xòa: “Không sao, con lớn rồi, dĩ nhiên sẽ có cách nhìn của bản thân.”





Ôn Noãn ngoạm một miếng sandwich to, ngoan ngoãn cười với bà.





Diêu Mạn Chi bất lực nhìn cô: “Con đó, cái tính hiếu thắng như vậy, không biết có đứa con trai nào trị nổi con đây.”





“Có chứ, bạn trai của con nhất định sẽ mạnh hơn con.”





“Tiểu Noãn nhà chúng ta, thông minh lanh lợi, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, lại còn rất có bản lĩnh! Thế gian này liệu có mấy đứa con trai có thể mạnh hơn Tiểu Noãn nhà chúng ta đây?”





“Mẹ đó nha, nói mà người ta muốn phổng lỗ mũi luôn!”





Diêu Mạn Chi chọt chọt mũi cô.





“Tất nhiên là có chứ.”





Trong đầu Ôn Noãn hiện lên bóng hình của người nào đó, khóe miệng khẽ nhếch.





Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp 5 và lớp 7 ngồi lại với nhau, lướt xem bài đăng đã bạo hồng [1] tối qua.





[1] bạo hồng: rất hot





“Đảng CP Giang Hàn phát đường cho tôi! #Đầu gấu trường học khẽ biết yêu và #Anh em mọt truyện có phúc lợi lớn!”





Hai người đàn ông trung niên 40 tuổi, một trong số đó còn nhẵn thín đỉnh đầu, nhìn bài đăng mà chúng hủ nữ hú hét, cả hai cùng trưng ra bộ mặt của người già coi điện thoại.





Không khí trong cả văn phòng trang nghiêm, chẳng ai hó hé câu nào.





Hai người đã làm sự nghiệp giáo dục cả một đời, cũng coi như là nhìn thấy nhiều điều, có dạng học sinh nào là chưa từng gặp, có điều… kiểu quan hệ phức tạp như Ôn Hàn và Giang Trác, bọn họ thực sự chưa từng chứng kiến trước đây.





Giáo viên chủ nhiệm của Ôn Noãn—thầy Trương Chí Minh, người đàn ông hói đầu dạy môn hoá, phá vỡ sự im lặng trước: “Thầy Viên, chuyện này… thầy thấy thế nào?”





Giáo viên chủ nhiệm của Giang Trác, Viên Tòng Quân, thở dài đánh thượt: “Thầy Trương, ảnh hưởng của chuyện này quá tệ, chưa nói hai bạn học sinh này thế nào, thầy xem cái thị hiếu của trường mình xem, xem cái cách những em học sinh này bình luận, tôi sâu sắc cảm thấy, cách giáo dục của chúng ta nhất định đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.”





Trương Chí Minh hệt như gặp được tri kỷ, hận không thể nắm chặt lấy đôi tay ông: “Thầy Viên, thầy nói đúng lắm, bình thường chúng ta đều dành toàn bộ sức lực để đi bắt các em học sinh nam nữ yêu sớm, thế nhưng lại lơi là vấn đề giữa các em học sinh nam với nhau, hiện giờ xem ra, yêu sớm hoàn toàn chẳng là gì cả.”





“Thầy nói chí phải.” Viên Tòng Quân ra sức gật đầu: “Nhất định phải ngăn chặn sự lan tràn của xu hướng xấu này, tôi nghĩ hai em học sinh này có bệnh tâm lý, tôi đề nghị mời giáo viên của khoa tư vấn tâm lý tới, tiến hành điều trị tâm lý cho hai em học sinh này.”





Lục Tự Dương đang giúp giáo viên sắp xếp hồ sơ trong văn phòng, nghe thấy bốn chữ “có bệnh tâm lý” của Viên Tòng Quân, con ngươi đen nhánh tối sầm lại.





“Tôi thấy hay là tìm hai em này nói chuyện riêng đi, biết đâu chỉ là hiểu lầm thì sao?” Trương Chí Minh vẫn mang tâm lý ăn may, nói: “Tôi tin rằng đa phần các em học sinh của chúng ta đều bình thường, sẽ không làm ra chuyện thế này đâu.”





Viên Tòng Quân đồng ý với đề nghị của Trương Chí Minh, quay đầu nói với Lục Tự Dương: “Tự Dương ơi, em đi liên lạc với quản trị viên của diễn đàn trường mình, bảo người ta mau xóa bài đăng không hợp với thuần phong mỹ tục đó đi! Đúng là không ra sao!”





Lục Tự Dương siết chặt nắm đấm, rồi khẽ buông ra, gân xanh nổi lên ở mu bàn tay cũng dịu xuống.





Cậu ta mỉm cười nói: “Thầy Viên, thầy Trương, chuyện này cứ giao cho em làm, hai thầy có thể yên tâm.”





Viên Tòng Quân và Trương Chí Minh nhìn Lục Tự Dương rời khỏi văn phòng, đáy mắt lộ ra ý tán thưởng.





Nếu các em học sinh mà bọn họ dạy dỗ có thể nghe lời bằng một nửa Lục Tự Dương thì hay rồi!





Bài đăng hot hòn họt kia bị xoá, các học sinh chuyên lươn lẹo với thầy cô quanh năm suốt tháng tinh tường nhận ra tình hình có gì đó không đúng lắm.





Buổi chiều, Ôn Noãn mặc một chiếc áo khoác da màu đen cool ngầu, tay đút túi quần, thản nhiên đi xuống cầu thang.





Thân là một nữ nhi lớn lên cùng một đám đực rựa, cô rất rõ con trai theo style nào thì nhìn đẹp trai thật, còn theo style nào nhìn thì tưởng đẹp trai nhưng lại vô cùng khả ố.





Hiện giờ, độ nổi tiếng của “Ôn Hàn” tăng vọt, phải gọi là hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.





Nếu anh cô tỉnh dậy lúc này thì chắc chắn sẽ cảm nhận được sự sủng ái của con gái toàn trường mà cả đời này chưa từng được hưởng thụ.



Triệu Nịnh Manh đứng trước cột đá hoa cương ở toà dạy học, nôn nóng đợi cô.





“Hi, Tiểu Nịnh, tìm tôi có việc gì không?”





Triệu Nịnh Manh chạy tới, vẻ mặt gay gắt: “Mọi người đang xôn xao chuyện của cậu và Giang Trác kia kìa, bây giờ lãnh đạo trường học biết luôn danh tiếng của các cậu rồi đấy, phỏng chừng sắp tới tìm hai cậu nói chuyện rồi.”





Ôn Noãn không hề để trong lòng, cô thong thả nói: “Tôi với Giang Trác? Tụi tôi đều là con trai, sao có thể chứ.”





Triệu Nịnh Manh thấy cô vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, có hơi nóng nảy: “Chính bởi vì các cậu đều là con trai nên ảnh hưởng của chuyện này mới càng ác liệt hơn đấy!”





“Không phải chứ.” Ôn Noãn cảm thấy có chút hoang đường: “Cho dù học sinh có ship thuyền này nọ nhưng cũng chỉ là đùa thôi mà, ai mà cho là thật.”





“Có rồi đó, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu đấy.”





Triệu Nịnh Manh vừa dứt lời, Trương Chí Minh vừa khéo cũng đang xuống lầu.





Nhìn thấy Ôn Noãn, nét mặt ông hiện vẻ mất tự nhiên.





Triệu Nịnh Manh đột nhiên nảy ra một kế, nói với Ôn Noãn: “Lẹ, kabedon tôi đi!”





“Gì?”





Ôn Noãn chưa load kịp: “Cậu bảo tôi làm gì cơ?”





“Kabedon tôi!”





“Thôi, thôi đừng!”





Mặc dù Triệu Nịnh Manh xinh gái thật, nhưng Ôn Noãn là con gái chính cống, không có hứng thú về phương diện đó.





“Cậu có phải con trai không thế.” Triệu Nịnh Manh thấy giáo viên chủ nhiệm đi tới, bèn túm lấy cổ áo Ôn Noãn, trực tiếp ấn cô vào cột đá hoa cương bên cạnh tường, đồng thời làm ra tư thế chuẩn bị hôn.





Đương nhiên, cũng chỉ là chạm nhẹ vào má mà thôi.





Nhìn thấy cảnh này, giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh ngây ra, ông ôm lấy ngực, loạng choạng lùi về sau hai bước.





Không ngờ lại có học sinh dám quang minh chính đại giở trò chim chuột nhau ngay trước mặt ông.





Dãy học sinh ở hành lang trên lầu bắt đầu hú hét hoan hô—





“Ô ô ô! Hai người kia thân nhau từ lúc nào đấy!”





“Cp Hàn Giang chìm thuyền!”





“Hàn gia ơi, k!ch thích quá nha!”





Trương Chí Minh ôm lấy ngực, chỉ vào bọn cô: “Các… các em đang làm gì  đấy?”





Ôn Noãn chỉ đành đẩy Triệu Nịnh Manh ra, vuốt vuốt đầu, làm ra vẻ bất lực: “Chúng em đang yêu sớm ạ, thật ngại quá thầy Trương.”





Đời này Trương Chí Minh chưa từng thấy cặp nào yêu sớm mà quang minh chính đại, lý lẽ hùng hồn như vậy.





Có điều nghĩ lại, nhớ tới chuyện của Giang Trác, Trương Chí Minh lại nhìn về phía cặp nam nữ trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm đánh phào: “Yêu sớm là tốt, yêu sớm là tốt, yêu sớm là chuyện bình thường mà.”





“Thầy đang nói gì vậy?”





“Ừ, thầy nói, bọn em đang ở trong cái tuổi con trai con gái thu hút lẫn nhau, đều là chuyện bình thường, không sao hết.”





Trương Chí Minh huơ huơ tay, cười ha ha rời đi.





Học sinh xung quanh đều mẹ nó ngu người luôn.





Vậy mà cũng được hả!



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện