Nhà tắm không quá to nhưng được cái ngăn nắp sáng sủa, trên kệ để sữa tắm và dầu gội của nam giới, còn có một con dao cạo râu.





Ôn Noãn nhớ lại nhà tắm của ông anh mình, chỗ tắm riêng, chỗ rửa tay riêng, trên kệ bày đủ thể loại sữa rửa mặt, riêng dầu gội đầu là đã 4-5 lọ, càng đừng nói đến kem mắt, kem dưỡng da.





Nhà tắm của Giang Trác bày biện tương đối đơn giản, cũng nhìn giống nhà tắm của con trai hơn.









Ôn Noãn nhoài người về phía bệ nước gội đầu, sau đó dùng khăn lau người thật cẩn thận, tránh cho vết thương bị dính nước rồi nhiễm trùng.





Cô lại nghĩ tới thanh niên mặt sẹo, mặc dù tuổi tác ngang với cô nhưng võ công trên người tuyệt đối là thâm tàng bất lộ.





Nếu tối nay không có Giang Trác thì có lẽ cô sẽ thực sự lành ít dữ nhiều.





Rốt cuộc làm sao Ôn Hàn lại đắc tội với người này, liệu gã có liên quan tới chuyện lúc trước Ôn Hàn bị thương ở ngọn núi sau trường không?





Ôn Noãn nghĩ mãi mà không ra.





Bỗng nhiên, cửa nhà tắm bị gõ.





Ôn Noãn đề phòng ngoảnh đầu: “Cái gì!”







Ở ngoài cửa, Giang Trác biếng nhác nói: “Quần áo để thay.”





Ôn Noãn vội vàng quấn khăn tắm, sau đó mở cửa, chỉ để hở một khe nhỏ, thò tay ra lấy: “Đưa cho tôi đi.”





Giang Trác nhìn cánh tay thò ra khỏi khe cửa, càng nhìn… càng giống con gái, tay con trai ai đời lại trắng nõn thon gầy như vậy.





Cậu đưa quần áo vào tay cô, cô giống như một chú hamster bị dọa sợ, lập tức rụt tay lại, sau đó đóng mạnh cửa, như thể sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì đó.





Giang Trác cầm quần ngồi trên sofa, bắt đầu nghĩ vẩn vơ, nhưng cho dù cậu có ép mình nghĩ đến những chuyện khác như thế nào thì đầu óc lại giống như bị kiểm soát, cứ liên tục nghĩ đến cô.





Nghĩ đến cánh tay trắng nõn của cô, nghĩ đến vòng eo thon nhỏ của cô…





Điên rồi.





Ôn Hàn đã dính vào một rắc rối không hề nhỏ, Giang Trác cũng đã từng dặn dò bản thân mình vô số lần, tuyệt đối không thể tiếp tục dây dưa với cô nữa.





Thế nhưng ban nãy khi Triệu Nịnh Manh gọi điện nói cô gặp nguy hiểm, đầu Giang Trác bỗng “bùm” một tiếng, thậm chí còn chưa kịp cân nhắc kỹ lưỡng mà đã bất chấp tất cả đi cứu cô, bảo vệ cô.





Mặc dù rõ ràng biết là không thể, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà tưởng tượng vô số lần, nếu như Ôn Hàn là một cô gái…





Không được nghĩ nữa.





Giang Trác tiện tay nhặt một cuốn sách tiếng Anh lên, nhưng cho dù có đọc thế nào cũng không vô đầu nổi, toàn bộ sự chú ý đã đặt hết lên cái người đang ở trong nhà tắm kia.





Mấy phút sau, cửa nhà tắm mở ra, trong làn hơi nước mờ ảo, Ôn Noãn bước ra ngoài.





Giang Trác nhịn không được nhìn cô một cái.





Mái tóc ngắn gọn gàng của cô đã được sấy khô, vài sợi tóc mái loà xoà xuống trước mắt, hai má trắng nõn khẽ ửng đỏ.





Cô mặc áo thể thao của Giang Trác, áo thể thao rất to, gần như dài quá bắp đùi.





Giang Trác nhíu mày, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó lại nhìn về phía đôi boots ở cửa kia, đột nhiên cảm thấy khô lời.





“Cậu nhìn cái gì?”





Ôn Noãn bị cậu dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chặp thì rất không thoải mái.





“Cậu mang giày độn à? Cậu có phải là con trai không đấy?”





Ôn Noãn: …





Bị phát hiện rồi.





Có điều may mà lúc trước Ôn Hàn và Giang Trác không thân nhau lắm nên Giang Trác không biết chiều cao thực sự của anh.





“Là con trai mới mang chứ, cậu còn kì thị cả người lùn à!” Cô hùng hồn nói: “Thực ra tôi chỉ cao có nhiêu đây thôi.”





Giang Trác đặt sách xuống, đi tới trước mặt cô, vươn tay sờ đầu cô, đột nhiên bật cười: “Con mẹ nó, thế này cũng quá lùn rồi, còn chưa tới 1m7?”





Ôn Noãn nghiến răng, bực rồi nha!





“Cái đồ vô duyên! Tránh ra.”





Cô đẩy cậu ra, đi tới chỗ cái gương trong phòng, dùng lược chải đầu, từ trong gương có thể nhìn thấy người con trai đằng sau vẫn đang nhìn về phía cô, mãi cho đến khi hai mắt chạm nhau, cậu mới nhìn đi chỗ khác.





“Có kem dưỡng da không?” Cô ngoảnh đầu hỏi Giang Trác.





“Không có.”





“Cậu không bôi kem dưỡng à?”





“Mắc mớ gì tôi phải bôi thứ đó.”





Giang Trác biếng nhác trợn mắt, nằm lại lên sofa.





Ôn Noãn nghĩ, có lẽ thực sự chỉ có boy điệu đàng như anh trai cô mới đi dưỡng da.





May mà Ôn Hàn biết chăm sóc da, thân là con trai nhưng làn da rất mịn màng, lúc Ôn Noãn đóng giả thành anh cũng không có gì lấn cấn.





Giang Trác lại nhìn cô, dường như cảm thấy nước da non mịn của cô xứng đáng được chăm sóc thật kỹ càng.





Cậu đi tới bên cửa sổ, kêu lên với lầu trên: “Thanh Nhi.”





Diệp Thanh ở lầu trên nhanh chóng đáp lại cậu: “Trác ca, có chuyện gì à? Tôi đã ngủ rồi đấy.”





“Cậu có… cái thứ đồ… kem dưỡng da gì đó không?”





Diệp Thanh: “Không có, ai lại đi dùng cái đấy.”





“Giúp tôi chạy ra ngoài mua một lọ đi.”





Diệp Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Chắc chú tôi có đấy, cậu đợi một chút để tôi đi tìm thử.”





Rất nhanh, Diệp Thanh đã đưa một lọ kem dưỡng da dành cho nam giới tới, Ôn Noãn thấy nhãn hiệu này còn là hàng nhập khẩu.





“Dùng lẹ lên, tôi còn phải trả về, không thể để chú phát hiện được.” Diệp Thanh giục.





Ôn Noãn vội vàng dùng tay nặn ra một cục nhỏ, nói: “Cảm ơn nhé, Tiểu Diệp Thanh.”





Diệp Thanh vẫn giữ cái mặt đơ: “Không cần, nể mặt Trác ca thôi, dùng lẹ lên rồi trả, chú tôi mà biết là sẽ tẩn tôi đấy.”





Ôn Noãn đơn giản vỗ vỗ mặt, cảm thấy làn da căng cứng mềm ra, cô ngoảnh đầu nói với Giang Trác: “Cậu thấy không, vẫn có đàn ông biết dưỡng da, đâu chỉ riêng gì tôi…”





Giang Trác mặt không cảm xúc nói: “Ờ, chú cậu ta là gay.”





Ôn Noãn: …





Bầu không khí đột nhiên trở nên hơi kỳ quái, ánh mắt Giang Trác nhìn cô cũng thêm mấy phần ẩn ý.





“Tôi là nam thẳng 100%!” Ôn Noãn chỉ tay lên trời thề: “Cậu đừng hiểu lầm!”





Giang Trác lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi cũng vậy.”





Sau khi Diệp Thanh rời đi, Giang Trác nằm bò lên sofa, cầm bút làm bài tập.





Ôn Noãn buồn chán nhoài người về phía cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài—





Đây là một căn tứ hợp viện ba tầng kiểu cũ, dường như có rất nhiều hộ gia đình sinh sống, Diệp Thanh sống ở tầng trên của Giang Trác, hành lang thông nhau, mặc dù căn nhà là kiểu cổ nhưng bên ngoài lại nhìn rất khí thế, trông không giống chỗ người bình thường có thể ở.





Cô nhìn thấy thảo dược khô đang được phơi nắng trong căn nhà, ngoảnh đầu hỏi Giang Trác: “Cậu biết y thuật à?”





Giang Trác lắc đầu: “Chú Diệp Thanh là bác sĩ.”





“Thì ra là vậy.” Ôn Noãn gật gật đầu: “Cậu luôn sống cùng với bọn Diệp Thanh à.”





“Ừ.”





“Ban nãy… Diệp Thanh nói cậu đi về đưa quà sinh nhật cho mẹ.”





“Bị bà ta đuổi cổ rồi.” Cậu không quan tâm đáp.





“Ồ.” Ôn Noãn không hỏi kĩ thêm nữa, cô để ý tay cậu đang nghịch một chiếc vòng tay của nữ.





Trên vòng tay có đính một hạt pha lê màu hồng nhạt, trong hạt pha lê có những mảnh vàng vụn nhìn như hoa quế.





Cô khen ngợi: “Đẹp quá!”





Con gái thật sự không thể kháng cự lại những vật lấp lánh lung linh như vậy.





Giang Trác liếc cô một cái: “Cậu là con trai đấy.”





“Con trai thì không thể thích kim cương hột xoàn hả, ai quy định thế.”





Cậu đảo mắt, tiện tay ném vòng tay cho cô: “Tặng cậu đấy.”





Ôn Noãn vững vàng đón lấy chiếc vòng, nhìn nó dưới ánh sáng: “Đây chẳng phải là quà sinh nhật cậu tặng mẹ hay sao? Cho tôi thật à?”





“Bà ta không cần.” Cậu nhàn nhạt nói: “Cậu thích thì cầm đi, tặng cho bạn gái hay vứt đi cũng được.”





Ôn Noãn còn lâu mới vứt, cô đeo chiếc vòng vào tay, sau đó để dưới ánh đèn ngắm nghía thật lâu, càng nhìn càng thích: “Giang Trác, sau này cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa, trên đời này nếu chính mình còn không yêu bản thân thì ai sẽ yêu cậu chứ.”





Giang Trác đóng cuốn sách tiếng Anh lại, nhắm mắt: “Ông đây không cần.”





“Cậu chỉ cứng miệng thôi.”





Sau khi mưa tạnh mây tan, mặt trăng liền ló ra.





Người xưa thường nói, ánh trăng sẽ làm cho con người trở nên dịu dàng hơn.





Giang Trác dường như có thêm mấy phần nhẫn nại, mở mắt ra, từ tốn nói: “Bà ta hỏi tại sao tôi không chết đi, năm 10 tuổi, tôi đã từng thử, được chú Diệp cứu sống.”





Ôn Noãn nhìn về phía cậu, chiếc vòng trong tay rơi xuống đất.





“Cái gì mà yêu với không yêu.” Khoé miệng cậu cong lên một nụ cười giễu cợt: “Nghe nực cười lắm.”





Ôn Noãn nhặt vòng tay lên, đi tới bên sofa, khẽ đưa tay nhéo da cánh tay cậu một cái—





“Đau không?”





Giang Trác liếc xéo cô: “Tự mình dùng lực thế nào còn không biết à?”





Cô muốn nhéo mạnh hơn nhưng lại không nhẫn tâm, bèn ngượng ngùng rút tay về.





Dưới ánh đèn, con ngươi đen láy của cô trở nên trong suốt, cô ngoan ngoãn nằm bò lên tay vịn của ghế sofa: “Tôi cứ tưởng cậu là cao thủ võ lâm.”





“Thất vọng sao?”





“Không thất vọng, ngược lại còn hơi mừng.”





“Cười trên nỗi đau của người khác, sau này có thể tuỳ tiện đánh tôi rồi?”





Ôn Noãn lắc đầu: “Không phải, như vậy tôi có thể bảo vệ cậu rồi.”





Giang Trác cắn môi, trái tim run lên dữ dội.





“Mẹ nó, ai cần cậu bảo vệ.”





“Tôi còn có một em gái.” Ôn Noãn cười nói: “Con bé cũng luôn bảo vệ tôi, vô cùng lợi hại.”





Giang Trác liếc cô một cái, nói: “Em gái cậu chắc chắn ngoan hơn cậu.”





“Chưa chắc à!” Ôn Noãn lập tức nổi hứng, lải nhà lải nhải: “Em tôi nhìn đẹp hơn tôi gấp vạn lần, ha ha ha, lương thiện, cởi mở, ưu tú tầm vũ trụ, có cần tôi giới thiệu cho cậu không…”





Lời còn chưa dứt, đã bị Giang Trác xách cổ áo ném lên giường: “Phắn đi ngủ đi.”





Giường được kê dựa vào tường và cửa sổ, rất có cảm giác an toàn, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy ánh trăng và bóng cây bên ngoài cửa sổ.





“Tôi ngủ trên giường, cậu ngủ trên sofa hả?” Ôn Noãn ngồi ở mé trong, ngây ngô hỏi cậu.





Giang Trác đã lên giường, quay lưng lại: “Cậu mơ đẹp nhỉ.”





Ôn Noãn ngồi xếp bằng trên giường, nhìn bóng lưng của cậu, hết cách nói: “Giang Trác, chuyện đó… nói sao nhỉ, con người tôi không có thói quen ngủ cùng người khác.”





Mặc dù cô đóng giả Ôn Hàn nhưng dù sao cũng là con gái, đêm nay làm sao cô có thể ngủ cùng giường với Giang Trác, lố quá rồi!





Giang Trác có hơi mất kiên nhẫn, nói: “Sao cậu lắm chuyện thế.”





“Chỉ là… thói quen cá nhân thôi, thông cảm tí đi.”





“Cậu chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngủ trên giường, hoặc là cút ra sofa mà ngủ.”





“Tôi chọn sofa!” Ôn Noãn vội vàng xuống giường, chạy đến chỗ chiếc sofa lớn nằm.





Mặc dù sofa cứng như đá nhưng nằm tạm một đêm cũng không sao.





Thế nhưng nửa tiếng sau, cô vẫn đang lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ được.





Giang Trác mở mắt ra, nhìn về phía cô.





Trong màn đêm mờ mịt, cô cuộn tròn người lại, nép vào trong sofa, không có chăn cũng không có gối đầu, đêm cuối thu rất lạnh.





Vốn dĩ chẳng muốn để ý, một đứa con trai lớn đầu chịu khổ một đêm thì có là gì, vào lúc cậu khó khăn nhất trong quá khứ còn từng ngủ trên đường vào mùa đông kia, cũng có chết cóng đâu.





Thế nhưng, so sánh mình với người này, Giang Trác rốt cuộc cũng không đành lòng nhẫn tâm.





Ôn Hàn là một đại thiếu gia sống trong nhung lụa, trước giờ chưa từng chịu khổ, làm sao giống cậu được.





Mấy phút sau, cậu ngồi dậy đi tới bên sofa, trực tiếp bồng Ôn Noãn lên, đi đến vứt lên giường.





Ôn Noãn hoảng hốt: “Cậu làm gì đấy!”





Giang Trác có thể cảm nhận được cơ thể lạnh lẽo của cô, cậu cầm chăn đắp lên người Ôn Noãn, lạnh lùng nói: “Ngủ cùng đi, ông đây không làm thịt cậu đâu.”





Ôn Noãn vốn còn muốn từ chối, có điều cái chăn ấm áp vừa được đắp lên người, cô liền xụi lơ ngay lập tức.





Ôi, thoải mái quá, ấm áp quá.





Hoàn toàn không cách nào chống cự được túi ngủ ấm áp như vậy.





Trong túi ngủ toàn là nhiệt độ cơ thể của Giang Trác, nhiệt độ cơ thể của con trai và con gái hoàn toàn khác nhau một trời một vực.





Ngay vào lúc Ôn Noãn đang ra sức hấp thụ nhiệt độ trong chăn, Giang Trác cũng chui vào.





Cô lập tức duy trì khoảng cách với cậu, trong đầu thầm tụng kinh liên tục: “Ta là con trai ta là con trai ta là con trai.”





Giang Trác không hề có ý định chạm vào cô, cậu nằm ngửa, một tay gối ra sau đầu, một tay đặt ở bụng dưới, nhắm mắt.





Ôn Noãn co người lại, lén lút nhìn cậu.





Bên ngoài cửa sổ, bóng cây đung đưa, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét bên mặt của cậu rõ ràng, rất có sự cứng cáp của con trai, rất hoang dã.





So với cậu, ngũ quan của Ôn Hàn lại mềm mại hơn.





Lúc trước, Ôn Noãn cảm thấy ông anh nhà mình cũng được xếp vào hàng đẹp trai trong đám nam sinh, nhưng sau khi gặp Giang Trác, Ôn Noãn phát hiện… ông anh nhà mình còn không được tính là con trai kia.





Đúng như những gì mẹ thường hay nói với cô lúc trước, sau này tìm bạn trai tuyệt đối không thể tìm một người loè loẹt giống anh trai cô.





Thế nhưng Ôn Noãn phát hiện ở trong trường có không ít con trai có phong cách giống với anh trai cô, trang điểm tinh xảo, ăn mặc thời thượng, kiểu tóc cũng tương đối đáng quan ngại.





Ôn Noãn chắc chắn sẽ không thích kiểu con trai như vậy, lúc trước trong đám sư huynh sư đệ cũng có người theo đuổi cô, nhưng cô chẳng thèm để mắt đến người ta, lý do từ chối chính là muốn tìm một người có thể đánh thắng mình…





Sau đó, có không ít sư huynh đệ tới thách đấu cô, đều bị đánh cho tơi bời hoa lá, bại trận rời đi.





Thật sự cần phải tìm một người có thể đánh thắng mình sao?





Ôn Noãn nhìn sườn mặt tuấn tú của Giang Trác… nếu như thật sự đánh không thắng, thì cố tình thua cũng không phải là không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện