Đường tỷ Tạ gia thế nào?”
Người lên tiếng vẫn là Tạ Trọng Sơn.
Trước kia khi Thôi Lãnh đến Tạ viên đọc sách. Trong mười năm liền luôn có thể gặp được thiếu niên với ánh mắt đen trầm này.
Nhiều lần đều là Tạ Quỳnh ngẩng cao đầu đi về phía hắn ta, thiếu niên này lẳng lặng trốn ở chỗ tối, lén nhìm trộm Tạ Quỳnh giống như một thổ địa. Hắn ta hỏi Tạ Quỳnh thiếu niên luôn si mê quấn quít bên cạnh nàng rốt cuộc là ai, nàng cũng chỉ vò vò khăn lụa trong tay, không hề để ý mà nói rằng hắn chính là gia phó cùng đi tới từ Tuần Dương.
Nhưng hôm nay xem ra, ở trong lòng Tạ Quỳnh hắn không còn là gia phó bình thường nữa.
Thân là hạ phó, ngôn ngữ không đúng mực, nàng cũng đã nghe mãi thành quen rồi.
Dường như hắn ở đây nên bọn họ thế này, vậy lúc hắn không ở nơi này thì bọn họ sẽ như thế nào? Suy nghĩ trong đầu vừa nổi lên đã không ngừng được, giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở tốt qua tháng năm.
Nam tử mặc lam sam tố y hiếm khi nhíu mày với Tạ Quỳnh, chỉ vào căn phòng với cánh cửa lớn: “Nàng đi vào với ta đi.”
Hắn ta nghĩ bản thân mình cho dù là ca ca Thôi gia lớn lên từ nhỏ với Tạ Quỳnh, hay là vị hôn phu tương lai sẽ nghênh đón nàng vào cửa thì cũng phải coi trọng một chút quy củ cô nương gia với chính nàng.
Mặc dù trong thời đại này không quá câu nệ nữ tử khuê các gì đó, chỉ là nữ tử thì nên quý trọng bản thân, yêu quý danh dự, không nên làm ra mấy chuyện gì có thể phá hủy thanh danh.
Tạ Quỳnh không đi, Thôi Lãnh lập tức đứng yên.
Nàng rất muốn biết hiện tại Tạ Chương đang như thế nào, cũng chỉ có thể để thiếu niên mặt mày ảm đạm dẫn theo A Bảo đợi ở trong sân.
Cửa căn phòng mở rộn, Thôi Lãnh khoanh tay bước đi thong thả, đối diện với thiếu niên có chim ưng đậu trên vai.
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, khi nhìn vào nhau thì đều mất đi sự kiên nhẫn và dịu dàng khi đối mặt với Tạ Quỳnh. Một người lạnh lùng, một người khinh thường, người bên ngoài nhìn vào đúng thật là không thể phân biệt được ai xuất thân quyền quý Uyển Thành, ai lại là đứa con mồ côi trên chiến trường ở Tuần Dương.
“Ca đã phái người đến Tạ gia hỏi. Tạ gia chỉ nói là tam tẩu bị lo lắng thành bệnh, bình thường còn yếu ớt bệnh tật nên bị vậy, uống nhiều thuốc thanh lương giải nhiệt là không còn gì lo lắng nữa.”
Thôi Lãnh cong môi cười chậm rãi với Tạ Trọng Sơn, cũng không vội vàng gì mà lên tiếng để Tạ Quỳnh ghét hắn ta thêm.
“Nhưng nếu nàng hỏi ta rốt cuộc bọn họ đang như thế nào… Ta đến Liêu Châu rồi, ca chỉ bảo tam tẩu gửi cho ta hai phong thư. Nàng xem phong thư đầu tiên đi, nếu chịu theo ta trở về, ta sẽ lập tức hộ tống nàng trở về. Nếu nàng không chịu thì còn có phong thư thứ hai.”
“Cái thứ hai?”
Tạ Quỳnh không kịp kinh ngạc thì Thôi Lãnh đã đáp lời nàng: “Là hưu thư.”
Đường tỷ Tạ Chương và tam lang Thôi gia Thôi Diễm, chính là cặp vợ chồng trẻ nổi tiếng ân ái trong Uyển Thành.
Ngày xưa Tạ Chương chiêu đãi kén rể, thư mời các lang quân gia đến đi dạo ngắm hoa còn chưa được gửi đi. Thôi Diễm xưa nay luôn thủ lễ đã sai người nâng thi họa trân quý, binh thư châu ngọc tới cửa, chặn lại cửa lớn Tạ gia. Bản thân lại tự đưa trưởng bối cha mẹ Thôi gia đến, nhờ bà mai đến cầu hôn, lúc đó còn cầu xin nhị thúc vừa mới bãi triều về cho được cưới Tạ Chương.
Tạ Quỳnh cũng từng hỏi qua đường tỷ hiền lành nhút nhát, thật sự được lớn lên trong lụa là gấm vóc Giang Nam của mình, rốt cuộc nàng ấy gả cho Thôi Diễm vì thích hắn ta, hay là vì bị hắn ta làm ồn ào không có lang quân gia khác dám đến cửa nên mới bằng lòng gật đầu.
Nữ tử khuôn mặt như ngọc trơn, mái tóc như mây kia lại hiện lên vẻ hạnh phúc trên mặt, nàng ấy gõ cái trán Tạ Quỳnh, nói nàng còn là tiểu hài tử đừng có suy nghĩ lung tung, chờ sau này bản thân thành hôn rồi sẽ hiểu được.
Hiểu được, hiểu được, hiểu được cái gì chứ? Còn mấy tháng nữa Tạ Quỳnh cũng có thể kén rể rồi nhưng vẫn không suy nghĩ ra được.
Nhưng mà Thôi Lãnh lại không ngại mở miệng.
“Ta nghe ý của ca, hắn đang huy vọng tam tẩu sẽ hết giận và quay về Uyển Thành. Nhưng lỡ đâu tam tẩu thật sự không muốn, vậy hắn sẽ thả cho tỷ ấy được tự do, đi theo Tạ gia đến biên cương cũng được, hay là… hay là sau này tái giá cũng không có, để tỷ ấy làm chủ hết.”
Tạ Quỳnh bắt đầu nổi giận rồi. Phụ thân sống chết không rõ, Tạ Chương luôn ôn hòa lại ầm ĩ muốn hòa ly với phu quân, chắc chắn là bị tủi thân rồi.
“Tính tình đường tỷ nhút nhát như thế, khiến tỷ ấy tức giận đến thế, chắc chắn là ca huynh làm ra chuyện có lỗi với tỷ ấy rồi.”
“Trùng Nương.”
Thôi Lãnh đỡ trán.
“Thân thể tam tẩu suy yếu, đường đến vùng biên cương xa xôi xóc nảy, sao tỷ ấy có thể chịu khổ được. Cho dù ca làm cái gì, có thể đừng so đo như thế nữa được không, thân thể tam tẩu quan trọng hơn. Chờ Tạ gia tới Liêu Châu rồi, nàng tới khuyên tỷ ấy với ta trước đi. Đón tỷ ấy quay về Uyển Thành trước đã, rồi cho dù tỷ ấu có muốn đánh hay gì thì ca cũng sẽ chịu đựng. Ca cũng nói rồi, hưu thư chỉ có thể lấy ra khi vạn bất đắc dĩ thôi.”
Người lên tiếng vẫn là Tạ Trọng Sơn.
Trước kia khi Thôi Lãnh đến Tạ viên đọc sách. Trong mười năm liền luôn có thể gặp được thiếu niên với ánh mắt đen trầm này.
Nhiều lần đều là Tạ Quỳnh ngẩng cao đầu đi về phía hắn ta, thiếu niên này lẳng lặng trốn ở chỗ tối, lén nhìm trộm Tạ Quỳnh giống như một thổ địa. Hắn ta hỏi Tạ Quỳnh thiếu niên luôn si mê quấn quít bên cạnh nàng rốt cuộc là ai, nàng cũng chỉ vò vò khăn lụa trong tay, không hề để ý mà nói rằng hắn chính là gia phó cùng đi tới từ Tuần Dương.
Nhưng hôm nay xem ra, ở trong lòng Tạ Quỳnh hắn không còn là gia phó bình thường nữa.
Thân là hạ phó, ngôn ngữ không đúng mực, nàng cũng đã nghe mãi thành quen rồi.
Dường như hắn ở đây nên bọn họ thế này, vậy lúc hắn không ở nơi này thì bọn họ sẽ như thế nào? Suy nghĩ trong đầu vừa nổi lên đã không ngừng được, giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở tốt qua tháng năm.
Nam tử mặc lam sam tố y hiếm khi nhíu mày với Tạ Quỳnh, chỉ vào căn phòng với cánh cửa lớn: “Nàng đi vào với ta đi.”
Hắn ta nghĩ bản thân mình cho dù là ca ca Thôi gia lớn lên từ nhỏ với Tạ Quỳnh, hay là vị hôn phu tương lai sẽ nghênh đón nàng vào cửa thì cũng phải coi trọng một chút quy củ cô nương gia với chính nàng.
Mặc dù trong thời đại này không quá câu nệ nữ tử khuê các gì đó, chỉ là nữ tử thì nên quý trọng bản thân, yêu quý danh dự, không nên làm ra mấy chuyện gì có thể phá hủy thanh danh.
Tạ Quỳnh không đi, Thôi Lãnh lập tức đứng yên.
Nàng rất muốn biết hiện tại Tạ Chương đang như thế nào, cũng chỉ có thể để thiếu niên mặt mày ảm đạm dẫn theo A Bảo đợi ở trong sân.
Cửa căn phòng mở rộn, Thôi Lãnh khoanh tay bước đi thong thả, đối diện với thiếu niên có chim ưng đậu trên vai.
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, khi nhìn vào nhau thì đều mất đi sự kiên nhẫn và dịu dàng khi đối mặt với Tạ Quỳnh. Một người lạnh lùng, một người khinh thường, người bên ngoài nhìn vào đúng thật là không thể phân biệt được ai xuất thân quyền quý Uyển Thành, ai lại là đứa con mồ côi trên chiến trường ở Tuần Dương.
“Ca đã phái người đến Tạ gia hỏi. Tạ gia chỉ nói là tam tẩu bị lo lắng thành bệnh, bình thường còn yếu ớt bệnh tật nên bị vậy, uống nhiều thuốc thanh lương giải nhiệt là không còn gì lo lắng nữa.”
Thôi Lãnh cong môi cười chậm rãi với Tạ Trọng Sơn, cũng không vội vàng gì mà lên tiếng để Tạ Quỳnh ghét hắn ta thêm.
“Nhưng nếu nàng hỏi ta rốt cuộc bọn họ đang như thế nào… Ta đến Liêu Châu rồi, ca chỉ bảo tam tẩu gửi cho ta hai phong thư. Nàng xem phong thư đầu tiên đi, nếu chịu theo ta trở về, ta sẽ lập tức hộ tống nàng trở về. Nếu nàng không chịu thì còn có phong thư thứ hai.”
“Cái thứ hai?”
Tạ Quỳnh không kịp kinh ngạc thì Thôi Lãnh đã đáp lời nàng: “Là hưu thư.”
Đường tỷ Tạ Chương và tam lang Thôi gia Thôi Diễm, chính là cặp vợ chồng trẻ nổi tiếng ân ái trong Uyển Thành.
Ngày xưa Tạ Chương chiêu đãi kén rể, thư mời các lang quân gia đến đi dạo ngắm hoa còn chưa được gửi đi. Thôi Diễm xưa nay luôn thủ lễ đã sai người nâng thi họa trân quý, binh thư châu ngọc tới cửa, chặn lại cửa lớn Tạ gia. Bản thân lại tự đưa trưởng bối cha mẹ Thôi gia đến, nhờ bà mai đến cầu hôn, lúc đó còn cầu xin nhị thúc vừa mới bãi triều về cho được cưới Tạ Chương.
Tạ Quỳnh cũng từng hỏi qua đường tỷ hiền lành nhút nhát, thật sự được lớn lên trong lụa là gấm vóc Giang Nam của mình, rốt cuộc nàng ấy gả cho Thôi Diễm vì thích hắn ta, hay là vì bị hắn ta làm ồn ào không có lang quân gia khác dám đến cửa nên mới bằng lòng gật đầu.
Nữ tử khuôn mặt như ngọc trơn, mái tóc như mây kia lại hiện lên vẻ hạnh phúc trên mặt, nàng ấy gõ cái trán Tạ Quỳnh, nói nàng còn là tiểu hài tử đừng có suy nghĩ lung tung, chờ sau này bản thân thành hôn rồi sẽ hiểu được.
Hiểu được, hiểu được, hiểu được cái gì chứ? Còn mấy tháng nữa Tạ Quỳnh cũng có thể kén rể rồi nhưng vẫn không suy nghĩ ra được.
Nhưng mà Thôi Lãnh lại không ngại mở miệng.
“Ta nghe ý của ca, hắn đang huy vọng tam tẩu sẽ hết giận và quay về Uyển Thành. Nhưng lỡ đâu tam tẩu thật sự không muốn, vậy hắn sẽ thả cho tỷ ấy được tự do, đi theo Tạ gia đến biên cương cũng được, hay là… hay là sau này tái giá cũng không có, để tỷ ấy làm chủ hết.”
Tạ Quỳnh bắt đầu nổi giận rồi. Phụ thân sống chết không rõ, Tạ Chương luôn ôn hòa lại ầm ĩ muốn hòa ly với phu quân, chắc chắn là bị tủi thân rồi.
“Tính tình đường tỷ nhút nhát như thế, khiến tỷ ấy tức giận đến thế, chắc chắn là ca huynh làm ra chuyện có lỗi với tỷ ấy rồi.”
“Trùng Nương.”
Thôi Lãnh đỡ trán.
“Thân thể tam tẩu suy yếu, đường đến vùng biên cương xa xôi xóc nảy, sao tỷ ấy có thể chịu khổ được. Cho dù ca làm cái gì, có thể đừng so đo như thế nữa được không, thân thể tam tẩu quan trọng hơn. Chờ Tạ gia tới Liêu Châu rồi, nàng tới khuyên tỷ ấy với ta trước đi. Đón tỷ ấy quay về Uyển Thành trước đã, rồi cho dù tỷ ấu có muốn đánh hay gì thì ca cũng sẽ chịu đựng. Ca cũng nói rồi, hưu thư chỉ có thể lấy ra khi vạn bất đắc dĩ thôi.”
Danh sách chương