*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Làm sao thế?"

Tạ Trọng Sơn đang rất bận rộn,, khi nghe được tiếng rên rỉ giống như khóc như than kia thì cuống quít nuốt xuống dòng sữa thơm tho ngọt ngào trong miệng, giương mắt lên lại nhìn thấy Tạ Quỳnh đang đỏ mặt trừng hắn.

"Ngươi nói làm sao hả?"

Tạ Quỳnh trợn to mắt.

Nàng vẫn còn chìm vào trong cảm giác vui sướng ngọt ngào như mật ong, trên người không hề chút sức lực và tê dại, lại bị ánh mắt của Tạ Trọng Sơn làm cho vừa thẹn vừa giận.

Hắn cứ thế mà nhìn nàng.

Hàng mi dài không chớp cái nào, trong mắt còn có ý cười, còn có chút tình cảm mập mờ gì đó mà Tạ Quỳnh không hiểu rõ được, nhưng nàng cũng không muốn hiểu.

Ánh mắt quá mức mạo phạm như thế vốn không phải thứ mà một gia nô nên có.

"Ngươi không được nhìn ta như thế!" Vẫn là Tạ Quỳnh bại trận trước.

Nàng nhíu mày, cố gắng ra sức nhấc tay áo lên che trên mặt Tạ Trọng Sơn.

Để cho hắn nhìn thấy cơ thể mình cũng không sao, hắn lại còn dám dùng ánh mắt vượt quá phép tắc này để nhìn nàng! Nhưng nàng mới nâng tay lên, xe ngựa lại xóc nảy một cái.

Tạ Trọng Sơn vốn dựa vào trong lòng Tạ Quỳnh, lúc này bị chế giễu thì lập tức bị đẩy vào lòng nàng.

Mới vừa rồi hắn còn đang hút trên đầu vú nàng, bây giờ lại bị đụng mạnh trở về.

Bầu ngực ấm áp mềm mại áp sát vào hai má hắn, cú va chạm đột ngột làm cho đầu v* phun ra đầy sữa lấp đầy ngụm hắn vừa uống.

"Trùng nương! Khụ..."

Tạ Trọng Sơn ho khan, dòng sữa màu trắng ngà chảy dọc xuống bốn phía theo tóc và cằm của hắn.

"Do người nhìn ta như vậy đo, đều do ngươi hết!"

Tạ Quỳnh đẩy Tạ Trọng Sơn ra, nhìn bộ dạng chật vật của hắn rồi cười trêu.

Tuy rằng nàng ngượng ngùng nhưng vẫn cảm thấy nếu không lộ ra chút sắc mặt với hắn thì hắn vẫn dám nhìn nàng như thế.

Nhưng thiếu niên chật vật này lại học theo bộ dạng của nàng mà nhăn mày lại, tiếp tục nhìn nàng không hề nhúc nhích gì.

Xe ngựa vừa rồi còn xóc nảy bây giờ lại dần đi chậm lại, trục xe thì vẫn còn kêu cót két lạch cạch.

Tạ Quỳnh cắn răng nhìn lại, hai má càng ngày càng đỏ.

"Lang quân, tới quán trà rồi, hay là chúng ta xuống đó nghỉ chân một chút, uống chén trà rồi đi tiếp. Cũng để cho con ngựa già của chúng ta ăn chút cỏ khô rồi mới tiếp tục chạy đi được."

Phu xe nhẹ nhàng gõ cửa, cao giọng hét to.

Tạ Quỳnh lại bại trận tìm được một cái cớ, vội vàng thoát khỏi người Tạ Trọng Sơn, muốn trốn ra sau hắn.

"Được, nghỉ ngơi ở nơi này một chút. Bọn ta không xuống dưới, ngươi mua trà tới đây, đây là một lượng bạc, còn dư bao nhiêu thì thưởng cho ngươi."

Tạ Trọng Sơn mặt đầy sữa ngồi dậy, căn dặn phu xe qua một cánh cửa.

Thật ra hắn rất thông minh, không trêu chọ cũng không nói lộ ra gì, chỉ thẳng lưng che lại Tạ Quỳnh đang lộn xộn lung tung ở kia, tùy ý để nàng cầm quần áo hắn lau đi đống hỗn độn trước ngực nàng.

Phu được nhận được tiền thưởng bên ngoài xe ngựa thì rất vui vẻ.

Sau khi dừng xe ngựa lại, hắn ta chạy tới quán trà mua một bình trà lạnh về theo sự căn dặn của Tạ Trọng Sơn, xong rồi mới nhớ tới ông bạn già của mình từ lúc khởi hành sáng sớm tới giờ vẫn chưa được ăn gì, hắn ta vội vàng tháo con ngựa già ra, kéo đến quán trà với mình để uống nước ăn cỏ.

Nghe thấy xung quanh không còn ai, Tạ Trọng Sơn mới cầm bình trà để bên ngoài xe vào trong.

"Trùng nương, uống tạm một chút."

Tạ Trọng Sơn rót ra một chén, cũng không vội vàng để mình uống mà chỉ đưa cho Tạ Quỳnh trước.

Chén trà làm bằng sứ thô, nước trà trong suốt có màu vàng nhạt, bên trong còn có lá trà nổi lên, làm sao cũng không thể so sánh được với trà vị cam mát lạnh do thị nữ pha trà của Tạ gia pha ra.

Tạ Quỳnh cố gắng không so sánh những điều này  Thậm chí nàng còn quên so đo chuyện trước đó với Tạ Trọng Sơn.

Nàng chưa ăn uống gì từ sáng giờ nên miệng đắng lưỡi khô từ sớm rồi. Nàng nhận lấy chén trà lạnh rồi uống cạn, uống xong rồi trả lại cho Tạ Trọng Sơn, chờ hắn rót nữa.

"Sao ngươi lại không uống? Cũng không phải không có chén trà."

Tạ Quỳnh lại uống xong một chén, lúc này nhìn lên mới nhận ra nãy giờ Tạ Trọng Sơn chưa hề chạm vào một chén trà khác.

Nàng nghi ngờ quan sát hắn, lần này lại đến phiên hắn không dám đối diện với nàng.

Thiếu niên cúi đầu rót trà vẫn còn vết ướt ở bên thái dương, bàn tay cầm bình trà cũng không run rẩy gì nhưng giọng nói lại rất khàn.

"Ta không khát thì uống làm gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện