Edit + Beta: Jojo Nguyen
Ý thức được người này có khả năng có quan hệ với Ân Thành Lan, trong lòng Linh Giang liền điên cuồng nhảy dựng, hơi thở đều có chút không xong.
Bởi vì y biết chỉ bằng khuôn mặt rất giống cùng tuổi tác của thiếu niên, có khả năng nhất chính là quan hệ cha con.
Linh Giang trầm mặc nhìn hoa tuyết bay xuống trên vai áo thanh sa của thiếu niên, hồi tưởng lại lời đồn đãi y từng nghe trong Ngự Phượng các về thê nhi Ân Thành Lan, y suy nghĩ một lần, xác định lấy chú ý của mình đối với Ân Thành Lan, là chưa từng nghe qua tí tẹo nào.
Như vậy thiếu niên này là từ đâu toát ra? Mẫu thân của hắn đâu? Vì sao tuổi còn trẻ đã cạo đầu làm tăng, vào cửa Phật đây? Chung quy là, người phàm đi vào Phật môn, phần lớn không phải vì thất vọng với trần thế hay là không còn gì vướng bận mới nhập sao, thiếu niên cũng là như thế ư? Vậy hắn thất vọng với ai trên trần thế rồi? ... Là Ân Thành Lan chăng.
Tiểu hoàng điểu chấn động toàn thân, lắc lắc thân mình, đã ở trong lòng vì Ân Thành Lan bố trí ra một hồi kịch ngược tâm vứt bỏ thê nhi bây giờ hoàn toàn tỉnh ngộ liền ngàn dặm tìm con.
Y yên lặng nghĩ thầm, thiếu niên nếu đã xuất gia, chứng tỏ mẫu thân hắn khả năng không còn nữa, hiện giờ Ân Thành Lan tới Phật môn tìm hắn, chắc chắc đã ôm đầu khóc rống nhận thân rồi đi.
Y não bổ mà nghĩ, vậy chờ khi nào Ân Thành Lan theo y, có phải y sẽ thành cha kế của thiếu niên hay không?
Tự nhiên nhặt được đứa con trai, chuyện này quả thực là kích thích quá độ.
Linh Giang bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên vai của thiếu niên, dự định lại cẩn thận xem xét hắn.
Bả vai Vô Trần khẽ động, phát hiện trên vai thế nhưng nhiều thêm một con chim, bông tuyết đậu ở trên thân mình to bằng lòng bàn tay của nó, kết ra một tầng băng nhỏ vụn trên lông chim vàng nhạt.
"Hả? Ngươi từ đâu tới đây? Lạnh không?"
Linh Giang im lặng không lên tiếng suy nghĩ, có nên trước tiên cùng đại nhi tử giao lưu chút cảm tình hay không.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, cùng với âm thanh mặt tuyết bị bánh xe nghiền ép.
"Duệ Tư, chờ tuyết ngừng lại quét đi." Một giọng nữ nói.
Trên vai Vô Trần đội tiểu hoàng điểu, nắm chổi xoay người, hướng hai người dưới hành lang đi tới, ngoan ngoãn hô: "Nương, nghĩa phụ, trên mặt đất trơn, các ngươi đừng tới đây."
Hắn quay người lại, Ân Thành Lan liền thấy tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên đầu vai thiếu niên.
Một cục bụ bẫm kia, thật đúng là vàng, từ đầu đến móng vuốt không có một chút pha tạp, hai viên mắt tròn nhỏ đen nhánh như ngôi sao trong bóng đêm, lúc nhìn người vừa sáng lại vừa tròn.
Con chim nhỏ này lớn lên thật giống con hắn nuôi kia.
Ân Thành Lan vừa định tiến lên, liền thấy chim nhỏ trên đầu vai Duệ Tư công tử bỗng nhiên vẫy túm lông ngốc trên đầu một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai vọt vào trong lồng ngực hắn, sau đó xoay người, kích động vạn phần vùng vẫy vui mừng trong ngực hắn.
Ân Thành Lan: "..."
Há, trách sao nhìn đầu trộm đuôi cướp, cũng thật là con nhà hắn kia nha.
Vô Trần kinh ngạc: "Nghĩa phụ, con chim này là?"
Ân Thành Lan một tay bọc lại tiểu lông vàng cọ loạn ngã chổng vó lên trời trên đùi hắn, trấn định nói: "Chê cười rồi, chim đưa tin trong các."
Mẫu thân Vô Trần che miệng cười nói: "Con chim này nhìn thật là hoạt bát."
Ân Thành Lan khách khí gật đầu một cái, nhìn con chim ngốc nghếch lông chim đã rối như tơ vò không còn ra hình chim trên đùi, nghĩ thầm: "Hoạt bát? Thực sự là khách khí, mất mặt xấu hổ a!"
Vô Trần nói: "Là xảy ra chuyện gì? Ta không thấy ống đựng thư trên người nó."
Ân Thành Lan cảm giác trên người chim nhỏ mềm mại dưới tay lạnh như băng, cũng không đông chết nha, dùng tay ủ cho y ấm ấm.
Hắn còn chưa nghĩ ra Linh Giang là thế nào mà tới, tới nơi này có chuyện gì, tuy nhiên không cần dùng đầu nghĩ, cũng có thể đoán ra một hai, bèn nói: "Đừng lo, hết thảy đều nằm trong khống chế, Duệ Tư, bên ngoài rét lạnh, cùng nương ngươi trở về nhà đi."
Vô Trần đem ánh mắt tò mò từ trên lông vàng lộ ra giữa khe hở ngón tay Ân Thành Lan thu hồi về, đặt cái chổi sang một bên, đi lên đỡ lấy xe lăn Ân Thành Lan: "Được, ta đưa nghĩa phụ trở về trước."
Sân sau chùa cổ có một gian phòng dùng cho khách hành hương, Vô Trần chân trước vừa mới đưa người vào phòng, quay lưng Linh Giang đã biến hóa thành người, đem cửa phòng đóng chặt chẽ.
Ân Thành Lan ngồi ở bên cạnh bàn, đem lò sưởi thắp lên, rót hai chén trà nóng, bưng một chén trà lên cúi đầu nhấp một ngụm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn lá trà chìm nổi.
Linh Giang lẫm liệt ngồi vào bên cạnh hắn, chống cằm nhìn hắn trong phút chốc, bỗng nhiên duỗi tay sờ qua.
Ân Thành Lan bị y đùa giỡn rất có kinh nghiệm, tại lúc y vừa mới có động tác liền dùng cái tay bưng trà kia cản lại, ai biết Linh Giang chỉ là ra chiêu giả, trở tay bắt lấy cổ tay hắn, kéo đến trước mặt, cúi đầu uống ngay cái chén trong tay hắn, vừa in vào chỗ Ân Thành Lan mới đặt môi uống qua.
"Hương vị không tồi."
Trên mặt nam nhân nháy mắt phủ lên một tầng hồng mỏng, bực bội ném cái chén tới mặt y.
Linh Giang cười tủm tỉm chặn đứng, bưng cái chén của hắn, nói: "Ta nói trà uống ngon, ngươi tức cái gì."
Ân Thành Lan đùa bỡn lưu manh cả đời, triệt để thua ở trong tay con chim này, nghĩ tới hành động khi nãy của Linh Giang, da mặt khó giải thích được nóng lên, thần sắc lại không tự chủ được lạnh đi, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi làm sao tìm được nơi này?"
"Đại khái là cùng ngươi tâm ý tương thông?" Linh Giang cợt nhả.
Ân Thành Lan cau mày: "Nơi đây không tầm thường, nếu như bị người biết đến..."
Linh Giang ngắt lời hắn: "Được rồi, sẽ không bị người ta biết, là Liên đại tổng quản nói cho ta."
Ân Thành Lan chẳng tin y, lấy tính tình Liên Ấn Ca, tuyệt đối sẽ không để lộ tung tích hắn, công việc quan trọng, người của hắn rất có chừng mực.
Linh Giang đem chén trà mình uống hết rót đầy đưa tới: "Dùng bất cứ thử đoạn nào, công phá nhược điểm, tự nhiên là có thể có được thứ ta muốn."
Ân Thành Lan hoài nghi nhìn y.
Linh Giang bèn duỗi đầu đưa tới, lật mí mắt mình xuống, nói: "Ta đến trước mặt hắn vừa khóc vừa than, hắn liền nói cho ta biết, ngươi xem, đôi mắt bây giờ còn sưng đây."
Ngắn ngủi trong chốc lát, Ân Thành Lan cân nhắc qua hết thảy khả năng có thể bức Liên Ấn Ca nói ra, mà hiển nhiên không ngờ tới là nguyên nhân này, hắn sửng sốt, sau đó, hoài nghi phòng bị tuôn ra trong lòng bỗng nhiên vô thanh vô tức bị dập tắt, bên ngoài tuyết trắng dồn dập rơi, ngươi tranh ta gạt, trong lòng hắn cũng chỉ có một mảnh mềm mại, không tự chủ được ôn thanh nói: "Như thế nào lại khóc?"
Linh Giang rũ mắt xuống, thì thầm: "Nhớ ngươi."
Ân Thành Lan bật cười ra tiếng: "Còn bần đến vậy."
Linh Giang tiến đến trước mặt hắn, từ trên đùi hắn nhặt lấy cọng lông chim của mình, đưa cho hắn.
Ân Thành Lan nói: "Bây giờ chưa tới lúc rụng lông."
Linh Giang thuận miệng đáp: "Lông chim thưa dần nhưng đến cùng không hối, vì ngươi chim hao gầy đến tiều tụy(*)."
((*)Nhái theo câu: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy" trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh, nghĩa là: Đai áo rộng dần (gầy đi), nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì ngươi (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy)
Biết là y rất tiện, nhưng không ngờ còn tiện đến xuất thần nhập hóa như vậy, Ân Thành Lan rốt cuộc banh không nổi, khóe mắt uốn cong, nở nụ cười, vỗ lên đầu y, nói: "Không cho bóp méo thơ từ tổ tiên lung tung."
Linh Giang lẳng lặng nhìn khóe mắt cười của hắn, phẩm ra một tia tịch liêu thói đời ấm lạnh lòng người đổi thay.
Đợi trong phút chốc, Linh Giang nói: "Chúng ta đi Cương Bắc đi, tìm nước Hàn Hương."
Nụ cười của Ân Thành Lan nhạt đi, giữa mặt mày vẫn là nhu hòa, hắn thêm than vào trong chiếc lò sưởi, ấm áp ánh đỏ gò má hắn: "Nếu đã tới, liền ngoan ngoãn đợi đi, chớ suy nghĩ nhiều."
Linh Giang đè tay hắn lại: "Ngươi đến thử đều không thử đã từ bỏ? Thật sự tính toán theo hắn cùng chết?"
Ân Thành Lan rút tay mình ra, không nhìn y, nhẹ nhàng ngoắng nước trà trong chén: "Ngươi không hiểu."
"Không phải ta không hiểu, mà là ngươi." Linh Giang nói: "Vì hắn, bồi cả cuộc đời mình, ngươi thấy đáng giá không, Thập Cửu, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Hai chữ "Cam tâm" như một cái dùi, bất ngờ không kịp trở tay đâm vào trái tim Ân Thành Lan, trái tim của hắn vốn đã thủng trăm ngàn lỗ, sớm đã đau đớn thành thói quen thế nhưng giống như bị bóc ra một lần nữa, hung hăng chọc hắn đau, làm hô hấp hắn đều ngưng lại.
Ân Thành Lan nhấp môi dưới, phát hiện máu độc trong thân thể đang ngo ngoe rục rịch, hắn rũ đầu, thực mau, đầu lưỡi liền nếm thấy vị tanh ngọt trong cổ họng.
Linh Giang ý thức được mình đã nói sai rồi, vội vã muốn đi sửa, lại nghe Ân Thành Lan xì cười, thời điểm hắn nâng con mắt lên, trong mắt lạnh như băng.
"Ngươi biết tư vị bị vây trên xe lăn sao, đó thật sự là muốn sống không được muốn chết không xong." Ân Thành Lan chậm rãi nói.
Trước nay hắn vẫn như thể không để ý mình tàn tật, như thể luôn lãnh đạm bình tĩnh trước sau như một, nhưng chỉ có Ân Thành Lan tự mình biết, hắn đã sớm mau bị bức điên, trên mặt hắn bình tĩnh cỡ nào, nội tâm hắn liền dày vò cỡ đó, loại cảm giác bị vây trong một tấc vuông, thân bất do kỷ(*), loại tư vị tàn phế gầy yếu không thể ra sức này, giống như là mụn nhọt nằm trên mu bàn chân, ngày đêm hành hạ hắn muốn tẩu hỏa nhập ma.
((*)Thân bất do kỷ: thân thể không do mình điều khiển)
Hắn cam lòng hay không, còn có thể thế nào, nhiều năm tìm kiếm như vậy, nhiều lần thất vọng như vậy, sớm đã làm hắn hao hết, cho tới hôm nay, toàn bộ bên trong xương thịt hắn đều lấp đầy cừu hận, chỉ có cừu hận mới có thể chống đỡ cho sống lưng hắn thẳng tắp chứ không phải hi vọng.
Về phần "Cam tâm", hắn đã sớm không muốn.
Linh Giang căng thẳng nhìn hắn: "Ta chỉ là cảm thấy..."
"Đi ra ngoài." Ân Thành Lan điều khiển xe lăn xoay mình, "Ta không muốn thấy ngươi."
Bóng lưng hắn lạnh lẽo bất cận nhân tình, bàn tay gác lên của Linh Giang nắm chặt lại, mạch máu banh ra trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng, y âm thầm hít sâu nhiều lần, mới nhịn xuống được xung động của nội tâm, đứng lên, không nói lời nào đi ra ngoài.
Phút cuối cùng, còn nhớ rõ trở tay giúp hắn đóng cửa lại.
Ân Thành Lan nhìn thật sâu vào cửa phòng đóng chặt, ho ra một ngụm máu tươi.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa mới hoàng hôn, bên ngoài đã tối sầm, ánh trăng lạnh lùng sáng rực như thác nước, phản chiếu nền tuyết, soi sáng một bóng người lẻ loi.
Linh Giang không đi nơi khác, cứ như vậy đứng trước phòng Ân Thành Lan, trầm mặc nhìn tuyết lớn chầm chậm trôi nổi như lông ngỗng trong sân, hoa tuyết bay nghiêng thổi vào dưới mái hiên, không mất bao lâu, bả vai y phủ đầu hoa tuyết đọng.
Bên trong chùa cổ im ắng đắm chìm dưới ánh trăng, bao phủ lớp áo bạc lên một thân thanh lãnh, tuyết trắng mênh mông tiết trời giá rét, khắp nơi ngoại trừ tiếng gió tuyết rì rào ở ngoài, ngay cả một tiếng côn trùng kêu vang đều không thấy.
Tuy có pháp thuật bên người, nhưng đứng lâu như vậy, Linh Giang vẫn bị đông đến cứng ngắc cả người, khẽ động đậy là một tầng băng tan.
Trong phòng, Ân Thành Lan nhìn tuyết được chiếu sáng ngoài cửa sổ, phía trên kia có vệt thân ảnh cao nghiêng, đã đứng yên thật lâu.
Bên ngoài rất lạnh đi, cái bóng lâu như vậy vẫn bất động, sẽ không phải bị đông cứng rồi đi?
Ân Thành Lan nghĩ thầm, con chim nhỏ kia hẳn là sẽ không ngu ngốc đến thế, đông chết chính mình, hắn tự an ủi thu hồi tầm mắt lại, muốn nhắm mắt, nhưng mí mắt lại không chịu nghe lời cứ mở ra, con ngươi trừng trừng nhìn đỉnh màn – nhưng mà hôm nay y mới đến chùa cổ, lại là mùa đông, muốn gian phòng không có gian phòng, muốn tổ chim không có tổ chim, cũng không có nơi nào để đi.
Bên ngoài thật sự rất lạnh.
Ân Thành Lan không khống chế được nghĩ, giống như có một lão hòa thượng ghé sát lỗ tai hắn không ngừng lẩm bẩm nói câu này, vào lúc Ân Thành Lan cảm thấy tai mình sắp mọc thành cái kén, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi, vén chăn lên, ngồi dậy, trong nháy mắt ngồi lên, mọi âm thanh đều im ắng, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh bên ngoài phòng thành âm thanh duy nhất trên ba ngàn thế gian, ở trong đêm tuyết yên tĩnh nhẹ nhàng gõ cánh cửa lòng hắn.
Ân Thành Lan thở dài, ấn ấn huyệt thái dương, nhấc mình ngồi vào trong xe lăn, điều khiển bánh xe đi tới trước cửa, giơ tay lên, dừng một chút, cuối cùng vẫn hạ xuống.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, một trận gió rét lạnh vô cùng thổi vào trong, không chờ Ân Thành Lan cảm nhận được gió lạnh thấu xương, cửa phòng lập tức bị đóng lại, người tiến vào bỗng nhiên một cước đạp phải xe lăn hắn, người hắn bất ngờ đổ về phía trước một cái, sau lưng đã bị ôm chặt lấy.
Sau khi ôm lấy người xong, Linh Giang thả người nhảy một cái, động tác làm liền một mạch, nháy mắt đã đem Ân Thành Lan ấn trên giường, ngay sau đó, lấy thân mình đè lên áp xuống.
"Ngươi –"
"Lạnh quá." Linh Giang cấp tốc sờ tiến vào vạt áo Ân Thành Lan, đem đôi tay lạnh băng nhét vào trong ngực hắn, hai chân chặt chẽ cuốn lấy đôi chân không thể cử động của hắn, cuối cùng đem mặt chôn vào bên gáy Ân Thành Lan, xác nhận mình từ trên xuống dưới đều dán lên nguồn nhiệt, cả người Linh Giang đều run run, nói: "Ta sắp chết rét rồi."
Ân Thành Lan cảm giác như mình đang ôm một tảng băng lạnh lẽo, vừa lạnh vừa ẩm ướt, tay đè lại bả vai Linh Giang, vừa định đẩy y ra, nghe thấy một câu như vậy, động tác đẩy người không biết làm sao lại dừng lại, trong bóng đêm tối tăm, hắn mặc cho Linh Giang ôm phút chốc, cảm thụ người trong ngực thỉnh thoảng không có cách nào kìm chế mà run rẩy lập cập, Ân Thành Lan nhắm mắt lại, trên tay lúc này mới có động tác.
Hắn không có đẩy y ra nữa, mà là kéo chăn bên cạnh qua, đem Linh Giang bọc lại, nói: "Nên thế." Âm thanh có chút khàn.
Nghe vậy Linh Giang cười cười, trực tiếp vén lớp áo đơn mỏng manh cách tay vừa rồi, sờ lên cơ thịt căng mịn trên lồng ngực Ân Thành Lan.
Da thịt trần trụi dán vào nhau làm Ân Thành cứng đờ, cắn răng nói: "Lấy ra."
Linh Giang cử động, ngón tay vô tình cố ý quét đến chỗ nhô lên trên thân thể, y đàng hoàng trịnh trọng có tình có lý nói: "Như vậy ta khôi phục tương đối nhanh, thẹn thùng cái gì, đều là nam nhân."
Ân Thành Lan bị y sờ đến sởn da gà.
Dán quá gần rồi, không cần tay, hắn dường như cũng có thể miêu tả đường cong dán lên thân thể mình của Linh Giang – thiếu niên bụng chắc eo gầy, phần hông hơi hơi lõm xuống, còn có cái đùi lớn thon dài mạnh mẽ, đây là một phó thân hình gần như hoàn mỹ không hề có tỳ vết, mang theo sức sống Ân Thành Lan chỉ có thể nhìn mà thèm.
Hắn khát vọng loại sức sống này, lại sợ loại sức sống này, vừa muốn thân cận loại sức sống này, lại bài xích loại sức sống này, cảm giác rối rắm phức tạp quanh quẩn trong lòng Ân Thành Lan, làm hắn nhất thời không nhận rõ bàn tay đặt trên lưng Linh Giang của mình đến cùng là muốn đẩy ra, hay là muốn ôm chặt.
Ngay tại lúc hắn không thể chịu đựng muốn trốn tránh đáp án, bỗng nhiên, hắn cảm giác trên bụng có chút dị thường, mười năm sinh hoạt như tăng nhân khổ hạnh làm cho Ân Thành Lan nhất thời không ý thức được đó là cái gì, đang muốn duỗi tay đi sờ chút, lại nghe thấy Linh Giang không hề báo trước lớn tiếng nói: "Ngươi chưa phát hiện ra kế hoạch của ngươi có một lỗ hổng trí mạng sao?!"
Ý thức được người này có khả năng có quan hệ với Ân Thành Lan, trong lòng Linh Giang liền điên cuồng nhảy dựng, hơi thở đều có chút không xong.
Bởi vì y biết chỉ bằng khuôn mặt rất giống cùng tuổi tác của thiếu niên, có khả năng nhất chính là quan hệ cha con.
Linh Giang trầm mặc nhìn hoa tuyết bay xuống trên vai áo thanh sa của thiếu niên, hồi tưởng lại lời đồn đãi y từng nghe trong Ngự Phượng các về thê nhi Ân Thành Lan, y suy nghĩ một lần, xác định lấy chú ý của mình đối với Ân Thành Lan, là chưa từng nghe qua tí tẹo nào.
Như vậy thiếu niên này là từ đâu toát ra? Mẫu thân của hắn đâu? Vì sao tuổi còn trẻ đã cạo đầu làm tăng, vào cửa Phật đây? Chung quy là, người phàm đi vào Phật môn, phần lớn không phải vì thất vọng với trần thế hay là không còn gì vướng bận mới nhập sao, thiếu niên cũng là như thế ư? Vậy hắn thất vọng với ai trên trần thế rồi? ... Là Ân Thành Lan chăng.
Tiểu hoàng điểu chấn động toàn thân, lắc lắc thân mình, đã ở trong lòng vì Ân Thành Lan bố trí ra một hồi kịch ngược tâm vứt bỏ thê nhi bây giờ hoàn toàn tỉnh ngộ liền ngàn dặm tìm con.
Y yên lặng nghĩ thầm, thiếu niên nếu đã xuất gia, chứng tỏ mẫu thân hắn khả năng không còn nữa, hiện giờ Ân Thành Lan tới Phật môn tìm hắn, chắc chắc đã ôm đầu khóc rống nhận thân rồi đi.
Y não bổ mà nghĩ, vậy chờ khi nào Ân Thành Lan theo y, có phải y sẽ thành cha kế của thiếu niên hay không?
Tự nhiên nhặt được đứa con trai, chuyện này quả thực là kích thích quá độ.
Linh Giang bỗng nhiên bay lên, rơi xuống trên vai của thiếu niên, dự định lại cẩn thận xem xét hắn.
Bả vai Vô Trần khẽ động, phát hiện trên vai thế nhưng nhiều thêm một con chim, bông tuyết đậu ở trên thân mình to bằng lòng bàn tay của nó, kết ra một tầng băng nhỏ vụn trên lông chim vàng nhạt.
"Hả? Ngươi từ đâu tới đây? Lạnh không?"
Linh Giang im lặng không lên tiếng suy nghĩ, có nên trước tiên cùng đại nhi tử giao lưu chút cảm tình hay không.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng nói chuyện, cùng với âm thanh mặt tuyết bị bánh xe nghiền ép.
"Duệ Tư, chờ tuyết ngừng lại quét đi." Một giọng nữ nói.
Trên vai Vô Trần đội tiểu hoàng điểu, nắm chổi xoay người, hướng hai người dưới hành lang đi tới, ngoan ngoãn hô: "Nương, nghĩa phụ, trên mặt đất trơn, các ngươi đừng tới đây."
Hắn quay người lại, Ân Thành Lan liền thấy tiểu hoàng điểu ngồi xổm trên đầu vai thiếu niên.
Một cục bụ bẫm kia, thật đúng là vàng, từ đầu đến móng vuốt không có một chút pha tạp, hai viên mắt tròn nhỏ đen nhánh như ngôi sao trong bóng đêm, lúc nhìn người vừa sáng lại vừa tròn.
Con chim nhỏ này lớn lên thật giống con hắn nuôi kia.
Ân Thành Lan vừa định tiến lên, liền thấy chim nhỏ trên đầu vai Duệ Tư công tử bỗng nhiên vẫy túm lông ngốc trên đầu một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai vọt vào trong lồng ngực hắn, sau đó xoay người, kích động vạn phần vùng vẫy vui mừng trong ngực hắn.
Ân Thành Lan: "..."
Há, trách sao nhìn đầu trộm đuôi cướp, cũng thật là con nhà hắn kia nha.
Vô Trần kinh ngạc: "Nghĩa phụ, con chim này là?"
Ân Thành Lan một tay bọc lại tiểu lông vàng cọ loạn ngã chổng vó lên trời trên đùi hắn, trấn định nói: "Chê cười rồi, chim đưa tin trong các."
Mẫu thân Vô Trần che miệng cười nói: "Con chim này nhìn thật là hoạt bát."
Ân Thành Lan khách khí gật đầu một cái, nhìn con chim ngốc nghếch lông chim đã rối như tơ vò không còn ra hình chim trên đùi, nghĩ thầm: "Hoạt bát? Thực sự là khách khí, mất mặt xấu hổ a!"
Vô Trần nói: "Là xảy ra chuyện gì? Ta không thấy ống đựng thư trên người nó."
Ân Thành Lan cảm giác trên người chim nhỏ mềm mại dưới tay lạnh như băng, cũng không đông chết nha, dùng tay ủ cho y ấm ấm.
Hắn còn chưa nghĩ ra Linh Giang là thế nào mà tới, tới nơi này có chuyện gì, tuy nhiên không cần dùng đầu nghĩ, cũng có thể đoán ra một hai, bèn nói: "Đừng lo, hết thảy đều nằm trong khống chế, Duệ Tư, bên ngoài rét lạnh, cùng nương ngươi trở về nhà đi."
Vô Trần đem ánh mắt tò mò từ trên lông vàng lộ ra giữa khe hở ngón tay Ân Thành Lan thu hồi về, đặt cái chổi sang một bên, đi lên đỡ lấy xe lăn Ân Thành Lan: "Được, ta đưa nghĩa phụ trở về trước."
Sân sau chùa cổ có một gian phòng dùng cho khách hành hương, Vô Trần chân trước vừa mới đưa người vào phòng, quay lưng Linh Giang đã biến hóa thành người, đem cửa phòng đóng chặt chẽ.
Ân Thành Lan ngồi ở bên cạnh bàn, đem lò sưởi thắp lên, rót hai chén trà nóng, bưng một chén trà lên cúi đầu nhấp một ngụm, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nhìn lá trà chìm nổi.
Linh Giang lẫm liệt ngồi vào bên cạnh hắn, chống cằm nhìn hắn trong phút chốc, bỗng nhiên duỗi tay sờ qua.
Ân Thành Lan bị y đùa giỡn rất có kinh nghiệm, tại lúc y vừa mới có động tác liền dùng cái tay bưng trà kia cản lại, ai biết Linh Giang chỉ là ra chiêu giả, trở tay bắt lấy cổ tay hắn, kéo đến trước mặt, cúi đầu uống ngay cái chén trong tay hắn, vừa in vào chỗ Ân Thành Lan mới đặt môi uống qua.
"Hương vị không tồi."
Trên mặt nam nhân nháy mắt phủ lên một tầng hồng mỏng, bực bội ném cái chén tới mặt y.
Linh Giang cười tủm tỉm chặn đứng, bưng cái chén của hắn, nói: "Ta nói trà uống ngon, ngươi tức cái gì."
Ân Thành Lan đùa bỡn lưu manh cả đời, triệt để thua ở trong tay con chim này, nghĩ tới hành động khi nãy của Linh Giang, da mặt khó giải thích được nóng lên, thần sắc lại không tự chủ được lạnh đi, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi làm sao tìm được nơi này?"
"Đại khái là cùng ngươi tâm ý tương thông?" Linh Giang cợt nhả.
Ân Thành Lan cau mày: "Nơi đây không tầm thường, nếu như bị người biết đến..."
Linh Giang ngắt lời hắn: "Được rồi, sẽ không bị người ta biết, là Liên đại tổng quản nói cho ta."
Ân Thành Lan chẳng tin y, lấy tính tình Liên Ấn Ca, tuyệt đối sẽ không để lộ tung tích hắn, công việc quan trọng, người của hắn rất có chừng mực.
Linh Giang đem chén trà mình uống hết rót đầy đưa tới: "Dùng bất cứ thử đoạn nào, công phá nhược điểm, tự nhiên là có thể có được thứ ta muốn."
Ân Thành Lan hoài nghi nhìn y.
Linh Giang bèn duỗi đầu đưa tới, lật mí mắt mình xuống, nói: "Ta đến trước mặt hắn vừa khóc vừa than, hắn liền nói cho ta biết, ngươi xem, đôi mắt bây giờ còn sưng đây."
Ngắn ngủi trong chốc lát, Ân Thành Lan cân nhắc qua hết thảy khả năng có thể bức Liên Ấn Ca nói ra, mà hiển nhiên không ngờ tới là nguyên nhân này, hắn sửng sốt, sau đó, hoài nghi phòng bị tuôn ra trong lòng bỗng nhiên vô thanh vô tức bị dập tắt, bên ngoài tuyết trắng dồn dập rơi, ngươi tranh ta gạt, trong lòng hắn cũng chỉ có một mảnh mềm mại, không tự chủ được ôn thanh nói: "Như thế nào lại khóc?"
Linh Giang rũ mắt xuống, thì thầm: "Nhớ ngươi."
Ân Thành Lan bật cười ra tiếng: "Còn bần đến vậy."
Linh Giang tiến đến trước mặt hắn, từ trên đùi hắn nhặt lấy cọng lông chim của mình, đưa cho hắn.
Ân Thành Lan nói: "Bây giờ chưa tới lúc rụng lông."
Linh Giang thuận miệng đáp: "Lông chim thưa dần nhưng đến cùng không hối, vì ngươi chim hao gầy đến tiều tụy(*)."
((*)Nhái theo câu: "Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy" trong bài Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh, nghĩa là: Đai áo rộng dần (gầy đi), nhưng trước sau cũng không hối hận, chỉ vì ngươi (nhớ nhung) mà hao gầy tiều tụy)
Biết là y rất tiện, nhưng không ngờ còn tiện đến xuất thần nhập hóa như vậy, Ân Thành Lan rốt cuộc banh không nổi, khóe mắt uốn cong, nở nụ cười, vỗ lên đầu y, nói: "Không cho bóp méo thơ từ tổ tiên lung tung."
Linh Giang lẳng lặng nhìn khóe mắt cười của hắn, phẩm ra một tia tịch liêu thói đời ấm lạnh lòng người đổi thay.
Đợi trong phút chốc, Linh Giang nói: "Chúng ta đi Cương Bắc đi, tìm nước Hàn Hương."
Nụ cười của Ân Thành Lan nhạt đi, giữa mặt mày vẫn là nhu hòa, hắn thêm than vào trong chiếc lò sưởi, ấm áp ánh đỏ gò má hắn: "Nếu đã tới, liền ngoan ngoãn đợi đi, chớ suy nghĩ nhiều."
Linh Giang đè tay hắn lại: "Ngươi đến thử đều không thử đã từ bỏ? Thật sự tính toán theo hắn cùng chết?"
Ân Thành Lan rút tay mình ra, không nhìn y, nhẹ nhàng ngoắng nước trà trong chén: "Ngươi không hiểu."
"Không phải ta không hiểu, mà là ngươi." Linh Giang nói: "Vì hắn, bồi cả cuộc đời mình, ngươi thấy đáng giá không, Thập Cửu, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Hai chữ "Cam tâm" như một cái dùi, bất ngờ không kịp trở tay đâm vào trái tim Ân Thành Lan, trái tim của hắn vốn đã thủng trăm ngàn lỗ, sớm đã đau đớn thành thói quen thế nhưng giống như bị bóc ra một lần nữa, hung hăng chọc hắn đau, làm hô hấp hắn đều ngưng lại.
Ân Thành Lan nhấp môi dưới, phát hiện máu độc trong thân thể đang ngo ngoe rục rịch, hắn rũ đầu, thực mau, đầu lưỡi liền nếm thấy vị tanh ngọt trong cổ họng.
Linh Giang ý thức được mình đã nói sai rồi, vội vã muốn đi sửa, lại nghe Ân Thành Lan xì cười, thời điểm hắn nâng con mắt lên, trong mắt lạnh như băng.
"Ngươi biết tư vị bị vây trên xe lăn sao, đó thật sự là muốn sống không được muốn chết không xong." Ân Thành Lan chậm rãi nói.
Trước nay hắn vẫn như thể không để ý mình tàn tật, như thể luôn lãnh đạm bình tĩnh trước sau như một, nhưng chỉ có Ân Thành Lan tự mình biết, hắn đã sớm mau bị bức điên, trên mặt hắn bình tĩnh cỡ nào, nội tâm hắn liền dày vò cỡ đó, loại cảm giác bị vây trong một tấc vuông, thân bất do kỷ(*), loại tư vị tàn phế gầy yếu không thể ra sức này, giống như là mụn nhọt nằm trên mu bàn chân, ngày đêm hành hạ hắn muốn tẩu hỏa nhập ma.
((*)Thân bất do kỷ: thân thể không do mình điều khiển)
Hắn cam lòng hay không, còn có thể thế nào, nhiều năm tìm kiếm như vậy, nhiều lần thất vọng như vậy, sớm đã làm hắn hao hết, cho tới hôm nay, toàn bộ bên trong xương thịt hắn đều lấp đầy cừu hận, chỉ có cừu hận mới có thể chống đỡ cho sống lưng hắn thẳng tắp chứ không phải hi vọng.
Về phần "Cam tâm", hắn đã sớm không muốn.
Linh Giang căng thẳng nhìn hắn: "Ta chỉ là cảm thấy..."
"Đi ra ngoài." Ân Thành Lan điều khiển xe lăn xoay mình, "Ta không muốn thấy ngươi."
Bóng lưng hắn lạnh lẽo bất cận nhân tình, bàn tay gác lên của Linh Giang nắm chặt lại, mạch máu banh ra trên mu bàn tay có thể thấy rõ ràng, y âm thầm hít sâu nhiều lần, mới nhịn xuống được xung động của nội tâm, đứng lên, không nói lời nào đi ra ngoài.
Phút cuối cùng, còn nhớ rõ trở tay giúp hắn đóng cửa lại.
Ân Thành Lan nhìn thật sâu vào cửa phòng đóng chặt, ho ra một ngụm máu tươi.
Mùa đông trời tối rất sớm, vừa mới hoàng hôn, bên ngoài đã tối sầm, ánh trăng lạnh lùng sáng rực như thác nước, phản chiếu nền tuyết, soi sáng một bóng người lẻ loi.
Linh Giang không đi nơi khác, cứ như vậy đứng trước phòng Ân Thành Lan, trầm mặc nhìn tuyết lớn chầm chậm trôi nổi như lông ngỗng trong sân, hoa tuyết bay nghiêng thổi vào dưới mái hiên, không mất bao lâu, bả vai y phủ đầu hoa tuyết đọng.
Bên trong chùa cổ im ắng đắm chìm dưới ánh trăng, bao phủ lớp áo bạc lên một thân thanh lãnh, tuyết trắng mênh mông tiết trời giá rét, khắp nơi ngoại trừ tiếng gió tuyết rì rào ở ngoài, ngay cả một tiếng côn trùng kêu vang đều không thấy.
Tuy có pháp thuật bên người, nhưng đứng lâu như vậy, Linh Giang vẫn bị đông đến cứng ngắc cả người, khẽ động đậy là một tầng băng tan.
Trong phòng, Ân Thành Lan nhìn tuyết được chiếu sáng ngoài cửa sổ, phía trên kia có vệt thân ảnh cao nghiêng, đã đứng yên thật lâu.
Bên ngoài rất lạnh đi, cái bóng lâu như vậy vẫn bất động, sẽ không phải bị đông cứng rồi đi?
Ân Thành Lan nghĩ thầm, con chim nhỏ kia hẳn là sẽ không ngu ngốc đến thế, đông chết chính mình, hắn tự an ủi thu hồi tầm mắt lại, muốn nhắm mắt, nhưng mí mắt lại không chịu nghe lời cứ mở ra, con ngươi trừng trừng nhìn đỉnh màn – nhưng mà hôm nay y mới đến chùa cổ, lại là mùa đông, muốn gian phòng không có gian phòng, muốn tổ chim không có tổ chim, cũng không có nơi nào để đi.
Bên ngoài thật sự rất lạnh.
Ân Thành Lan không khống chế được nghĩ, giống như có một lão hòa thượng ghé sát lỗ tai hắn không ngừng lẩm bẩm nói câu này, vào lúc Ân Thành Lan cảm thấy tai mình sắp mọc thành cái kén, hắn rốt cuộc chịu đựng không nổi, vén chăn lên, ngồi dậy, trong nháy mắt ngồi lên, mọi âm thanh đều im ắng, chỉ có tiếng hít thở mỏng manh bên ngoài phòng thành âm thanh duy nhất trên ba ngàn thế gian, ở trong đêm tuyết yên tĩnh nhẹ nhàng gõ cánh cửa lòng hắn.
Ân Thành Lan thở dài, ấn ấn huyệt thái dương, nhấc mình ngồi vào trong xe lăn, điều khiển bánh xe đi tới trước cửa, giơ tay lên, dừng một chút, cuối cùng vẫn hạ xuống.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, một trận gió rét lạnh vô cùng thổi vào trong, không chờ Ân Thành Lan cảm nhận được gió lạnh thấu xương, cửa phòng lập tức bị đóng lại, người tiến vào bỗng nhiên một cước đạp phải xe lăn hắn, người hắn bất ngờ đổ về phía trước một cái, sau lưng đã bị ôm chặt lấy.
Sau khi ôm lấy người xong, Linh Giang thả người nhảy một cái, động tác làm liền một mạch, nháy mắt đã đem Ân Thành Lan ấn trên giường, ngay sau đó, lấy thân mình đè lên áp xuống.
"Ngươi –"
"Lạnh quá." Linh Giang cấp tốc sờ tiến vào vạt áo Ân Thành Lan, đem đôi tay lạnh băng nhét vào trong ngực hắn, hai chân chặt chẽ cuốn lấy đôi chân không thể cử động của hắn, cuối cùng đem mặt chôn vào bên gáy Ân Thành Lan, xác nhận mình từ trên xuống dưới đều dán lên nguồn nhiệt, cả người Linh Giang đều run run, nói: "Ta sắp chết rét rồi."
Ân Thành Lan cảm giác như mình đang ôm một tảng băng lạnh lẽo, vừa lạnh vừa ẩm ướt, tay đè lại bả vai Linh Giang, vừa định đẩy y ra, nghe thấy một câu như vậy, động tác đẩy người không biết làm sao lại dừng lại, trong bóng đêm tối tăm, hắn mặc cho Linh Giang ôm phút chốc, cảm thụ người trong ngực thỉnh thoảng không có cách nào kìm chế mà run rẩy lập cập, Ân Thành Lan nhắm mắt lại, trên tay lúc này mới có động tác.
Hắn không có đẩy y ra nữa, mà là kéo chăn bên cạnh qua, đem Linh Giang bọc lại, nói: "Nên thế." Âm thanh có chút khàn.
Nghe vậy Linh Giang cười cười, trực tiếp vén lớp áo đơn mỏng manh cách tay vừa rồi, sờ lên cơ thịt căng mịn trên lồng ngực Ân Thành Lan.
Da thịt trần trụi dán vào nhau làm Ân Thành cứng đờ, cắn răng nói: "Lấy ra."
Linh Giang cử động, ngón tay vô tình cố ý quét đến chỗ nhô lên trên thân thể, y đàng hoàng trịnh trọng có tình có lý nói: "Như vậy ta khôi phục tương đối nhanh, thẹn thùng cái gì, đều là nam nhân."
Ân Thành Lan bị y sờ đến sởn da gà.
Dán quá gần rồi, không cần tay, hắn dường như cũng có thể miêu tả đường cong dán lên thân thể mình của Linh Giang – thiếu niên bụng chắc eo gầy, phần hông hơi hơi lõm xuống, còn có cái đùi lớn thon dài mạnh mẽ, đây là một phó thân hình gần như hoàn mỹ không hề có tỳ vết, mang theo sức sống Ân Thành Lan chỉ có thể nhìn mà thèm.
Hắn khát vọng loại sức sống này, lại sợ loại sức sống này, vừa muốn thân cận loại sức sống này, lại bài xích loại sức sống này, cảm giác rối rắm phức tạp quanh quẩn trong lòng Ân Thành Lan, làm hắn nhất thời không nhận rõ bàn tay đặt trên lưng Linh Giang của mình đến cùng là muốn đẩy ra, hay là muốn ôm chặt.
Ngay tại lúc hắn không thể chịu đựng muốn trốn tránh đáp án, bỗng nhiên, hắn cảm giác trên bụng có chút dị thường, mười năm sinh hoạt như tăng nhân khổ hạnh làm cho Ân Thành Lan nhất thời không ý thức được đó là cái gì, đang muốn duỗi tay đi sờ chút, lại nghe thấy Linh Giang không hề báo trước lớn tiếng nói: "Ngươi chưa phát hiện ra kế hoạch của ngươi có một lỗ hổng trí mạng sao?!"
Danh sách chương