Tế ti thấy thế chân liền mềm nhũn ra, nếu không có người đỡ thì chỉ sợ đã té lăn trên mặt đất.

Thái y cẩn thận kiểm tra quần áo, sắc mặt biến đổi, “Hoàng Thượng, đây là loại thuốc bột kích phát thú tính của dã thú, căn bản không phải là loại thuốc này.”

“Tế ti, sao lại thế này?” Sở Kim Triêu trầm giọng hỏi.

“Vi thần… Vi thần cũng không rõ!” Thân thể tế ti run rẩy nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “ Là Thất vương phi, nhất định là Thất vương phi đổi thuốc của Thần phi nương nương.”

“Tế ti đại nhân, nhiều người đều nhìn thấy, vừa rồi bản Vương phi có từng đổi thuốc sao?” Gia Cát Linh Ẩn lạnh như băng nói.

“Không có, quả thật không có.”

“Chúng ta đều nhìn thấy, Thất vương phi không làm gì cả.”

“Tế ti đại nhân, sao có thể trợn mắt nói dối, đổ oan cho Thất vương phi?”

“Đúng vậy, coi chúng ta đều là người mù sao?”

Những đại thần khác lập tức nói. Hiện tại Thất điện hạ có thể là người cuối cùng được ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, đương nhiên muốn nhanh chóng thể hiện lòng trung thành.

“Ta…. Ta…. Chính là do người đổi, nếu không sao thuốc kia lại ở trên người Thần phi nương nương được.”

“A?” Gia Cát Linh Ẩn nheo mắt lại, chậm rãi đi đến trước mặt Tế ti, “Nghe ý nói của Tế ti thì thứ thuốc đó phải ở trên người bản Vương phi mới là đúng. Cũng chính là, hôm nay có người tính kế với bản Vương phi, muốn để ta vui thây trong miệng hổ. Tế ti đại nhân cũng tham dự chuyện này, đúng không?”

“Không, không, vi thần không có, vi thần cũng là bị người bức hiếp!” Tế ti cũng không chống cự nữa, thẳng thắn thừa nhận, “Hoàng Thượng, Thất vương phi, là Thần phi nương nương bức thần phải làm như vậy. Nương nương nói nếu thần không đồng ý sẽ giết chết cả nhà thần cho nên thần bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Cầu xin Hoàng Thượng thứ tội!”

“Ngươi nói cái gì?” Sở Kim Triêu dùng sức đạp Tế ti một cái, “Ngươi nói chuyện hôm nay là Thần phi cố ý tính kế với Tam nha đầu?” Giờ phút này trên lưng Sở Kim triêu đổ biết bao nhiêu mồ hôi lạnh. Nếu không phải ở giữa có chuyện ngoài ý muốn thì giờ phút này chính Tam nha đầu đã mất mạng rồi.

“Bẩm Hoàng Thượng, đúng là như vậy. Tội thần cũng là không còn cách nào, xin Hoàng Thượng cho thần một cơ hội. Thần không dám nữa.”

“Hừ! Ngươi đương nhiên không dám, bởi vì trẫm sẽ không cho ngươi cơ hội!” Sở Kim Triêu trừng mắt, “Người đâu, đưa hắn vào trong núi sâu cho trẫm, cho hắn tự sinh tự diệt!”

Tế ti vừa nghe, nhất thời khóc rống lên, “Hoàng Thượng, không được! Hoàng Thượng, thần biết sai rồi! Hoàng Thượng, tha cho thần lần này đi!” Vào trong núi sâu, kết cục chỉ có thảm hại hơn Thần phi.

“Hoàng Thượng, nhanh đem hài cốt của Thần phi đi hạ táng thôi.” Liên công công nhắc nhở.

“Hừ, hạ táng. Ả xứng đáng sao?” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Người đâu, mau mang xương cốt của nữ nhân kia đến vứt trước ngọn núi!” Chuyện viên thuốc ông đã không truy cứu rồi, còn độc ác như vậy thì cũng đừng trách ông không khách khí.

Mấy thị vệ tiến lên, nhặt xương cốt của Chu Tuyết Tranh, ném tới rừng cây như ném mấy cục đá.

Bởi vì một màn này mà nghi thức Tế thiên không thể không dừng lại, đợi thời gian khác rồi làm lại.

Trở lại trong cung, Sở Kim Triêu đi hạ lệnh phát hiện Hoàng lăng bị trộm, phái Sở Lăng Hiên đi trấn thủ Hoàng lăng, quyền thống lĩnh cấm quân giao cho Sở Lăng Hàn.

Sở Lăng Hiên hung hăng ném thánh chỉ xuống mặt đất, cái gì đây? Dời đi trung tâm quyền lực của hắn? Sở Lăng Hàn là cái gì, cũng muốn đoạt quyền thống lĩnh cấm quân với hắn? Sở Kim Triêu, ông cứ chờ đó, bản Vương nhất định sẽ trở lại giết chết ông!

Không cam chịu tất cả, cũng không dám cãi lại mệnh lệnh, chỉ đơn gian thu xếp một ít đồ dùng, Sở Lăng Hiên đi đến Hoàng lăng.

Thất vương phủ. Gia Cát Linh Ẩn cũng nhận được tin tức.

“Chuyện này thật tốt, xem Sở Lăng Hiên còn làm xằng làm bậy bằng cách nào.” Kinh Phong vui sướng nói.

Gia Cát Linh Ẩn lại không đồng ý, “Chưa chắc, Sở Lăng Hiên là một người không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua. Hoàng Thượng làm như vậy ngược lại có thể kích thích sự bất mãn của hắn, khiến cho hắn thực hiện kế hoạch trước thời hạn. Ta lo là một hồi phong ba sẽ nhanh chóng xuất hiện ngay thôi.”

“Tiểu thư, người giống như rất hiểu hắn?” Kinh Phong có chút khó hiểu, không, tiểu thư giống như là hiểu hết suy nghĩ trong lòng của mọi người.

“A.” Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh một tiếng, còn có người hiểu rõ Sở Lăng Hiên hơn nàng nữa sao? Mười năm phu thê, Nam chinh Bắc chiến, rồi đến cả những lúc gặp hoàn cảnh gian nan, chưa bao giờ rời bỏ hắn. Hắn thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc giết người không chớp mắt, còn có thể có người hiểu rõ hơn so với nàng sao?

Nàng quyết định đi tìm Sở Lăng Hàn, nhắc nhở y tăng cường đề phòng, chưa biết chừng Sở Lăng Hiên sẽ trở về nhanh thôi.

Đêm đến, Sở Lăng Hiên ngửa đầu uống một ly rượu vào miệng, cổ họng gay gắt, đối diện với hắn là Diệp Thần.

“Này, ta nói, Sở Lão nhân cho ngươi tới đây là có ý gì?” Diệp Thần bất mãn hô lên, “Còn tước binh quyền của ngươi, vậy thì phần thắng của ngươi có vẻ rất nhỏ. Bản Điệnc chủ thấy vẫn nên đi giúp Sở Lăng Thiên thì tốt hơn.”

Sở Lăng Hiên cười lạnh một tiếng, “Ngươi chắc chắn rằng Sở Lăng Thiên sẽ để ý ngươi sao?”

“Bản điện chủ cũng không tin là hắn sẽ không có phản ứng gì. Thực ra cũng không khác gì lời đồn… nghe nói hắn rất để ý đến nữ nhân của hắn, hay là bản Điện chủ dùng nữ nhân kia uy hiếp hắn, ta không tin là hắn không hạ mình.” Diệp Thần đột nhiên nhìn Sở Lăng Hiên một cách bí ẩn, “Làn đó phá hủy chuyện tốt của ngươi, ta thực xin lỗi, sau đó có thực hiện được không?”

Sắc mặt Sở Lăng Hiên âm lãnh, không nói gì. Hai ngày đêm đó dường nhu đã làm hao phí tất cả tinh lực của hắn, cái lần chơi đùa đó khiến hắn phải nằm úp sấp mãi, hắn hoài nghĩ là mình đã dùng cả đời luôn rồi.

Tay cầm lấy ly rượu run lên, Gia Cát Linh Ẩn, ngươi giỏi, thù này bản vương nhất định sẽ báo! Bản vương sẽ nghĩ ra thủ đoạn tra tấn ngươi, sẽ rất hiếm có!

“Xem ra là không có.” Diệp thần cười ha ha hai tiếng, “Chỉ là một nữ nhân thôi mà, có được thiên hạ thì nữ nhân muốn ít hay nhiều cũng đều có.”

“Ta muốn ngươi giúp, ngươi có thể cho ta bao nhiêu người?” Sở Lăng Hiên đột nhiên hỏi.

“Sao? Muốn trưc tiếp đi bức vua thoái vị? Bản điện chủ thích, ngươi muốn bao nhiêu người?”

“Thực ra thì cấm quân vẫn còn trong tay của ta, tùy thời có thể khởi binh. Ta cần hai vạn người ở bên ngoài trấn thù, tránh cho việc đột nhiên có ngươi đột nhiên tiến vào cung.”

“Hai vạn người?” Diệp Thần nhíu mày, bộ dạng khó xử, “Lục điện hạ, người cũng biết hiện tại có rất nhiều nước cũng mượn người của Thánh Điện, cho nên quả thực rất cần người. Nước Tinh Long dùng một phần năm giang sơn để làm trao đổi, cũng chỉ mượn được một vạn người mà thôi.”

“Một phần tư gian sơn nước Lăng Nguyệt, hai vạn người.”

“Này… Được rồi, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ?” Diệp Thần ra vẻ như ngươi là người chiếm được tiện nghi hơn, “Khi nào động thù? Ta cần thời gian chuẩn bị.”

“Bản vương cho ngươi thời gian năm ngày.”

“Thời gian năm ngày cũng đủ.” Diệp Thần hướng chén rượu về phía Sở Lăng Hiên, “Hợp tác vui vẻ! Tân Hoàng bệ hạ.”

“Điện chủ khách khí.”

Khóe miệng Sở Lăng Hiên hiện lên ý cười, năm ngày sau, nước Lăng Nguyệt sẽ rơi vào sự khống chế của hắn.

Ngày thứ năm, Gia Cát Linh Ẩn mang Thế tử vào cung vấn an Sở Kim Triêu. Đến lúc trời chạng vạng tối, đang chuẩn bị ra khỏi cung lại nhìn thấy Sở Lăng Hàn hoang mang rối loạn chạy tới.

“Phụ hoàng, Thất tẩu, Lục ca… Lục ca đánh vào rồi, mọi người ngàn vạn lần không nên đi ra ngoài!”

“Cái gì?” Tách trà Sở Kim Triêu cầm trên tay rơi xuống mặt đất, “Sở Lăng Hiên, lá gan ngươi thật lớn, trẫm còn chưa chết mà đã bức vua thoái vị! Lão Cửu, triệu tập cấm quân bắt phản quân, bất kể là ai tham dự phản loạn đều giết không tha!”

“Vâng, Phụ hoàng!” Sở Lăng Hàn phủ thêm áo giáp, vội vàng chạy ra ngoài.

Cũng may Gia Cát Linh Ẩn đã sớm nhắc nhở với y, có chuẩn bị, nếu không khẳng định là rất nhanh sẽ tan tác.

“Hoàng Thượng, thần nữ cũng đi xem thử.”

Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, tốt xấu gì nàng cũng từng cùng với Sở Lăng Hiên chinh chiến vô số lần, đối với việc đánh nhau cũng có chút hiểu biết.

“Tam nha đầu, đao kiếm không có mắt, nếu như con bị thương thì trẫm không biết ăn nói thế nào với Thiên nhi được.”

“Hoàng Thượng, quốc gia hưng vong, dân thường phải có trách nhiệm. Nếu như tình hình không ổn thì người có thể màn Thế tử đi trước, thần nữ sẽ không sao đâu. Thần nữ đã nói là sẽ chờ Thất gia trở về rồi.”

“Vậy con cẩn thận.”

Gia Cát Linh Ẩn gật gật đầu, cũng may đã nhiều ngày nay nàng đem nhuyễn giáp tơ vàng mặc trên người, không nghĩ tới Sở Lăng hiên hành động nhanh như vậy. Nàng gỡ một thanh kiếm trên tường xuống, sau đó liền xông ra ngoài. Cả nhóm cung nữ, công công sợ tới mức chạy trốn khắp nơi.

Từng cửa cung đều rơi vào công kích, nàng đi vào trong nội thành gần cửa Tây nhất. Binh sĩ trên thành đang liều chết chống cự. Sở Lăng Hàn đứng đầu tiên, xung phong cho binh sĩ.

Nguy hiểm liên tục, Gia Cát Linh Ẩn đi tới bên cạnh Sở Lăng hàn, “Cửu điện hạ, cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, cửa thành sớm hay muộn gì cũng sẽ bị mở ra.”

“Thất tẩu, sao tẩu lại tới đây?” Sở Lăng Hàn vừa nói vừa kéo nàng đến một nơi an toàn, “Tẩu mau trở về đi, nơi này rất nguy hiểm!”

“Ta cũng là một thành viên của Sở gia, nên chia lực lượng ra. Nhanh đi tìm một ít dầu hỏa đến, trực tiếp vứt xuống dưới!”

“Ta đã biết!” Sở Lăng Hàn quay đầu lại phân phó, “Nhanh đi chuẩn bị dầu hỏa!”

Rất nhanh, một thùng dầu hỏa được đưa lên trên thành, sau đó ngay lập tức được đổ xuống dưới. Dầu hỏa nhanh chóng từ trên thành chảy xuống dưới thành, quân phía dưới rốt cục cũng yếu bớt.

“Thất điện hạ, không tốt, không tốt, cửa phía Đông bị công phá rồi!”

“Cái gì?” Lòng Sở Lăng Hàn trầm xuống, “Cửa phía Đông có số người trấn thủ nhiều nhất, cửa thành cũng kiên cố nhất, vì sao lại bị công phá trước?”

Nháy mắt Gia Cát Linh Ẩn liền hiểu được, kéo Sở Lăng Hàn chạy xuống khỏi thành, chạy đến một nơi rất xa mới dừng lại.

“Thất tẩu, sao vậy?”

“Bên trong cấm quân có người tạo phản. Chỉ sợ không chỉ có cửa phía Đông mà những người trấn thủ ở mỗi cửa thành đều có thể có phản quân!”

Hai người đều nghĩ mà sợ không thôi, có lẽ phản quân mới vừa rồi ở ngay bên cạnh bọn họ, trong cảnh hỗn loạn đều có thể dễ dàng giết chết bọn họ.

“Thất tẩu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Triệu tập bộ phận cấm quân mà người tin tưởng nhất, lui giữ nội thành! Ta đi giám sát những người khác tiếp tục trấn thủ ngoại thành.”

“Thất tẩu, nơi đó có thể tất cả đều là phản quân!” Sở Lăng Hàn nói gì cũng không cho nàng đi.

“Yên tâm, ta có chừng mực!”

Gia Cát Linh Ẩn xông lên trên thành, không quan tâm mà chém mười người dọc đường đi. Những người khác đều nghĩ nàng điên rồi, lại có thể động thủ với người một nhà.

“Bọn họ đều là phản quân! Bản vương phi đã lấy được danh sách, ai nằm trong danh sách đó hẳn là trong lòng các ngươi đều biết! Nếu các ngươi toàn lực chống đỡ thì sau này ta có thể sẽ cầu xin với Hoàng Thượng tha cho các ngươi một mạng. Người ngu ngốc thì không thể sống, hiện tại bản Vương phi đã chém hết rồi.”

Gia Cát Linh Ẩn đứng trên thành, quần áo trắng bay lên, kiếm trong tay còn có máu nhỏ xuống, cả người tản ra một cỗ xơ xác tiêu điều, làm kinh sợ tất cả các tướng sĩ.

“Vương phi nương nương, chúng tiểu nhân thề cũng sống cùng chết với Hoàng Thành.”

“Được! Bản vương phi cùng các ngươi!”

Thất một nữ tử như nàng cũng không sợ chết thủ thành của cấm quân nhất thời thu hồi ý niệm phản nghịch trong đầu, liều chết chống cự. Nhưng vẫn có bộ phận vẫn không động đậy, bọn họ chỉ hy vọng Lục điện hạ nhanh chóng tiến vào một chút, chấm dứt trận chiến này
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện