Lại là một hồi tiếng động loảng xoảng, những thứ trước mặt đều bị đập bể tan tành, cả đại điện chỉ nhìn qua thôi cũng phát hoảng. Gia Cát Linh Ẩn ngồi, tựa lưng vào ghế, nhàn nhã uống trà.
“Nói cho bản vương phi nghe thử, đồ vật mà Thần phi nương nương của các ngươi thích nhất là cái gì?”
“Có lẽ là… Là một cây trâm của Thất điện hạ tặng.”
“Trâm để ở đâu?”
“Ở… Ở sương phòng phía Đông.”
“Lập tức đốt sương phòng phía Đông cho bản vương phi!” Dám cất giấu đồ vật của nam nhân của nàng, đốt sạch cho ngươi biết tay!
“Vương phi nương nương, người hãy tha cho nô tỳ đi.”
Một cung nữ quỳ gối trước mặt nàng, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống. Nếu đốt thật, Thần phi nương nương trở về còn không lấy mạng bọn họ đi sao.
“Không đi, vậy bản vương phi tự mình đi!”
Gia Cát Linh Ẩn cầm một ngọn nến đi ra ngoài, ở trước mắt bao nhiêu người châm lửa đốt sương phòng phía Đông, rồi điềm nhiên như không có việc gì mà uống trà.
Lúc này, Chu Tuyết Tranh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời nghĩ rằng chính mình đi nhầm nơi.
“Chu Tuyết Tranh, rốt cuộc cũng có gan xuất hiện rồi?” Gia Cát Linh Ẩn nhanh chân bước lên, “Tiểu Thế tử đâu? Trả đứa nhỏ lại cho ta!”
“Những chuyện này là do ngươi làm?” Bộ ngực Chu Tuyết Tranh phập phồng kịch liệt, lại nhìn sương phòng của mình đã cháy sạch không còn gì. Nàng quát to một tiếng, tiến lên, lại bị Gia Cát Linh Ẩn kéo lại.
“Bản vương phi hỏi ngươi, tiểu Thế tử đâu?”
Rốt cục Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy được nàng có gì đó khác thường, ánh mắ của nảng tuyệt vọng và bi thương, trong đó còn mang theo chút không không kiêng nể gì, giống như cái gì cũng không để ý. Chẳng lẽ Sở Lăng Hiên thực hiện được rồi? Trong lòng Chu Tuyết Tranh mừng như điên. Thật tốt quá! Vậy là nàng có thể rõ ràng được những hành động bất thường này.
Nghĩ như vậy nên nàng cũng không cảm thấy đau lòng với những tổn thất của mình nữa. Gia Cát Linh Ẩn, trên người ngươi đã có hơi thở của người đàn ông khác rồi liệu Thiên ca ca còn có thể để ý đến ngươi sao? “Sở Lăng Hiên không làm gì ngươi chứ?” Nàng thử thăm dò.
“Đừng nhắc đến hắn với ta! Tên khốn nạn hắn!” Gia Cát Linh Ẩn điên cuồng hét lên “Mau trả lại Thế tử cho ta, ngươi có tin là ta sẽ dùng cả cây đuốc này đốt cháy hết cả điện của ngươi!”
Chu Tuyết Tranh chắc chắn là Sở Lăng Hiên đã được như ý nguyện, nếu không thì nàng cũng sẽ không thể có bộ dáng điên cuồng như vậy. Nếu vậy thì đứa nhỏ có ở trong tay cũng không có ý nghĩa nữa rồi.
“Bản cung thấy tiểu Thế đáng yêu nên mới ôm ra ngoài đi dạo một lát, đã đưa đến tẩm cung của Hoàng Thượng rồi, nếu không tin ngươi có thể tới đó xem.”
“Được, nếu như không có thì bản vương phi sẽ không để ngươi yên! Ngươi chờ đi!”
“Khoan đã!” Chu Tuyết Tranh thấy nàng nóng vội định đi, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh của ngày thường, nhất định là gặp phải chuyện bị kích động mạnh, nhưng lại không thể khẳng định, “Sở Lăng Hiên thật sự cùng ngươi…”
“Không được nhắc đến hắn! Bản vương phi nhất định sẽ giết chết hắn! Khiến cho hắn chết không toàn thây.”
Chu Tuyết Tranh càng thêm tin tưởng, lệnh cho cung nữ dọn dẹp trong cung cho sạch sẽ, chuẩn bị tới chỗ Hoàng Thượng cáo trạng, ai bảo Gia Cát Linh Ẩn lại hủy đi thứ mà nàng yêu thích nhất chứ. Gia Cát Linh Ẩn bị nhục nhã như vậy nhất định sẽ không dám nói ra, nếu không thì nàng ta cùng Sở Lăng Thiên sẽ chấm dứt, chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong bụng. Vậy thì cứ cho nàng thêm một tôi danh nữa, loại chuyện bỏ đá xuống giếng này Chu Tuyết Tranh rất thích làm.
Sở Kim Triêu ở trong tẩm điện, tiểu Thế tử quả thật bị đưa về đây. Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn lại khôi phục lại bình thường. Phá hỏng tẩm cung của Chu Tuyết Tranh một trận, giờ phút này tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều.
Hừ, Chu Tuyết Tranh, ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Vẫn chưa xong đâu. Nàng nhéo nhéo vào mặt tiểu Thế tử, tiểu tử, thật xin lỗi, vì để trừng phạt nữ nhân kia mà khiến ngươi phải ủy khuất một chút rồi.
Nàng lấy ra một viên thuốc, cho tiểu Thế tử ăn vào, sau đó đi vào chỗ của Sở Kim Triêu.
Chu Tuyết Tranh đến sau nàng một bước, một phen nước mắt nước mũi đầm đìa lên án Gia Cát Linh Ẩn, thêm mắm thêm muối những hành động ngang ngược của nàng để nói với Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp. Một Vương phi mà lại đi khi dễ trên đầu thần thiếp, không để thần thiếp vào mắt, nàng ta ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt, quả thực rất là thái quá!”
“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng.”
Mí mắt Sở Kim Triêu giật giật, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, nghe nói con đập bể đồ đạc trong tẩm cung của Thần phi, còn phóng hỏa nữa? Rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm tin là con có nguyên nhân.”
“Hoàng Thượng, Thần phi nương nương mang Thế tử đi, thần nữ tưởng rằng nương nương làm hại Thế tử nên trong lúc bị kích động đã làm như vậy. Mong Thần phi nương nương đại nhân đại lượng mà thứ tội cho!”
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, quả nhiên ngươi không dám nói ra chân tướng. Nhìn Gia Cát Linh Ẩn âm thầm chịu đựng mà nàng thấy rất cao hứng.
“Thôi, con cũng là vì lo lắng cho Thế tử, Thần phi, nàng xem xem tổn thất cái gì thì liệt kê ra, bảo phủ nội vụ đi mua lại đồ đạc.” Sở Kim Triêu bình tĩnh nói, không hề tức giận.
Chu Tuyết Tranh không cam lòng, sao lại có thể buông tha nàng một cách dễ dàng như thế được! Đồ Sở Lăng Thiên tặng nàng không thể đền lại được. Cái trâm kia là trước lúc nàng đến Thiên Thai Tự Sở Lăng Thiên đã đưa cho nàng.
“Hoàng Thượng, đồ vật tổn thất kia thật ra không đáng giá gì, nhưng mà thần thiếp chỉ là không nỡ lấy tiền đi mua lại đồ đạc một lần nữa thôi. Bây giờ chiến sự đang căng thẳng, cần dùng lương thảo với số lượng lớn cho quân, Thất vương phi thật sự không nên lãng phí như vậy. Hơn nữa, làm như vậy ảnh hưởng cũng không tốt, nếu để truyền ra ngoài thì chỉ sợ làm cho người ta chê cười.”
Gia Cát Linh Ẩn hết sức đồng ý mà gật đầu, “Vẫn là Thần phi nương nương nghĩ đến nghĩa lớn, thần nữ cảm thấy xấu hổ. Hoàng Thượng, thần nữ đề nghị những đồ vật bị phá trong cung Thần phi tạm thời không cần mua lại, nơi bị thiêu hủy cũng không cần sửa chữa, tác thành cho ý tốt của nương nương.”
Trong lòng Chu Tuyết Tranh chợt lạnh, đón nhận vẻ mặt cười như không cười của Gia Cát Linh Ẩn, hận không thể bóp chết nàng. Bản thân muốn ở trước mặt Hoàng Thượng nói xấu nàng, cái tốt không chiếm được lại còn phải nhận lấy hậy quả như vậy. Chu gia không còn nữa, mỗi hàng động bước đi của nàng ở trong cung đều khó khăn hơn. Nếu không phải trước kia cất được chút tiền, lại được Hoàng Thượng thỉnh thoảng ban cho cùng với của Sở Lăng Hiên thì chỉ sợ hiện tại nàng kém phế phi không là bao.
“Vậy làm theo y như lời của Tam nha đầu đi. Thần phi, nàng xem xem cái gì cần thiết thì hãy thêm.” Sở Kim Triêu nói.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Chu Tuyết Tranh nắm chặt khăn tay, hung hăng trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái.
Cứu để cho ngươi kiêu ngạo một chút, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị chồng ruồng bỏ thôi mà! Bản cung chờ đến lúc có thể cười trước mặt ngươi, cho dù ngươi chết thì Thiên ca ca cũng sẽ hận ngươi.
“Vương phi nương nương, không tốt, không tốt.” Cung nữ phụ trách chăm sóc tiểu Thế tử hoamg mang chạy vào, ngay việc hành lễ cơ bản cũng quên mất, mặt nàng trắng bạch, giọng nói cũng vô cùng run rẩy, “Thế tử…. Thế tử không thở nữa.”
“Cái gì?” Sở Kim Triêu từ trên giường nhảy xuống. Chu Tuyết Tranh lập tức lấy áo choàng khoác lên cho ông.
“Hoàng Thượng, người chậm một chút, chúng ta qua xem tiểu Thế tử đã.”
Lúc hai người nói chuyện thì Gia Cát Linh Ẩn đã ra khỏi phòng, chạy về hướng tiểu Thế tử. Trên mặt nàng mang theo nụ cười lạnh, Chu Tuyết Tranh, ngươi chơi đùa với ta, vậy ta chơi đùa lại với ngươi! Xem ai ác hơn!
“Vương phi nương nương, người xem, người xem, Thế tử thật sự không có hơi thở.” Cung nữ đã mất hết bình tĩnh. Sao nàng lại có thể xui xẻo như vậy chứ. Trong vòng một ngày mà tiểu Thế tử lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Vô liên sỉ!”
Ba! Gia Cát Linh Ẩn giáng cho cung nữ một cái tát vang dội. Sở Kim Triêu cùng Chu Tuyết Tranh tiến vào, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Bọn họ ba bước làm hai đi đến bên giường, xác định tiểu Thế tử không còn hơi thở, Sở Kim Triêu không cầm được nước mắt. Mất đi con trai, giờ lại mất đi cháu trai, đả kích này đối với ông đúng là quá lớn.
“Hoàng Thượng, người nén bi thương đi.” Chu Tuyết Tranh an ủi, “Sống chết có số.” Nàng chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, tiểu Thế tử là do ngươi chăm sóc, ngươi giải thích đi! Chuyện lớn như vậy cũng khó mà thoát tội được.”
Chu Tuyết Tranh càng thêm hưng phấn. Gia Cát Linh Ẩn, thật đúng là ngày nào cũng muốn giết chết ngươi. Giết chết cháu trai trưởng của Hoàng Thượng, để bản cung nhìn xem lần này ngươi chết kiểu nào.
Gia Cát Linh Ẩn không một chút bối rối, nàng nhìn cung nữ, hỏi, “Ngoài ta ra còn có ai tiếp xúc với tiểu Thế tử nữa không?”
Cung nữ nghĩ nghĩ, nhìn Chu Tuyết Tranh, “Ngoại trừ Vương phi cùng nô tỳ thì chính là Thần phi nương nương. Nương nương ôm Thế tử đi ra ngoài, lúc đó vẫn tốt. Sau khi trở về nô tỳ sợ Thế tử đói bụng nên đi lấy đồ ăn, không nghĩ tới mới đi một hồi thôi, lúc quay lại liền nhìn thấy….” Cung nữ nghẹn ngào, rốt cuộc không nói tiếp được nữa. Đứa nhỏ nhỏ như vậy, nàng thực sự rất đau lòng.
“Thần phi nương nương, người đã làm gì Thế tử?”
“Cái gì?” Chu Tuyết Tranh chẳng hiểu ra sao mà nhìn Gia Cát Linh Ẩn, mơ hồ ý thức được tính nghiêm trọng, “Có liên quan gì tới bản cung? Bản cung chỉ ôm nó đi ra ngoài một chút thôi, ngươi sẽ không nghĩ là bản cung làm gì chứ? Thất vương phi, ngươi là đang vu oan giá họa, rõ ràng là ngươi làm!”
“Thần phi nương nương, ta sẽ ngốc như vậy sao? Thế tử là do Hoàng Thượng phó thác cho ta chăm sóc, chỉ cần nó có một chút không khỏe thôi là ta cũng không thể thoát tội được rồi. Nếu làm như vậy thì chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao? Thần phi nương nương, ta đâu có ngu ngốc như vậy?”
“Ngươi!”
“Đừng ầm ĩ nữa!” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Truyền thái y, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra!”
Nghe được tâm tình của ông cực kì nặng nề. Thế tử ở ngay trước mắt ông mà mất mạng, ông làm sao mà giải thích được với con mình. Đứa nhỏ nhỏ như vậy ai nhẫm tâm xuống tay với nó.
Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, giờ phút này cùng với bộ dáng nàng ở trong cung của mình mà càn quấy hoàn toàn là hai người khác hhau. Trong lòng nàng cười lạnh, ngươi che dấu thật tốt, là đang lo lắng Hoàng Thượng phát hiện ra chuyện bê bối của ngươi cùng Sở Lăng Hiên!
Về phần tiểu Thế tử, Chu Tuyết Tranh xác định không làm gì với nó. Chẳng lẽ Gia Cát Linh Ẩn bày ra một vở kịch, khiến Hoàng Thượng nghĩ rằng chính mình hại chết Thế tử
Rất nhanh, thái y liền chạy tới. Ông kiểm tra thân thể cho Thế tử, quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu, nói: “Hoàng Thượng, Thế tử là vì hít vào phấn hoa mai nên mới khiến cho việc hít thở không thông.”
“Hoa mai?” Gia Cát Linh Ẩn la lên, “Sao lại có hoa mai? Thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai! Thần phi nương nương, ngươi mang Thế tử đi những nơi nào?”
“Bản cung chỉ là mang nó về tẩm cung mà thôi.” Trong lòng Chu Tuyết Tranh cả kinh. Trong cung có ai không biết , cung của nàng nơi nơi đều là hoa mai.
“Nương nương, ta nhớ rõ đã nói qua với người rằng tiểu Thế tử dị ứng với phấn hoa mai, không được mang nó tới những nớ có hoa mai rồi mà?” Giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn không lớn, lại làm cho sắc mặt của Sở Kim Triêu ngày càng khó coi thêm.
Đón nhận ánh mắt của Sở Kim Triêu, Chu Tuyết Tranh cảm thấy hít thở không thông. Nàng không nhớ rõ là Gia Cát Linh Ẩn có nói qua, “Ngươi nói qua lúc nào?”
“Thần phi nương nương dễ quên như vậy? Ta nhớ rõ lúc ấy người này cũng ở đó mà.” Hoa Cát Linh Ẩn chỉ vào cung nữ bên cạnh.
Cung nữ coi như cũng thông minh, lập tức liền phản ứng lại, “Đúng đúng đúng, nô tỳ có thể làm chứng.” Thần phi nương nương, người không nên trách nô tỳ, nếu không như vậy thì hôm nay nô tỳ phải mang trên lưng tội lớn rồi.
“Ngươi!” Chu Tuyết Tranh tức giận không thôi, tiến lên hung hăng tát cung nữ một cái, “Các ngươi…. Liên hợp lại đổ oan cho bản cung! Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, người phải tin tưởng thần thiếp.”
“Nương nương….” Gia Cát Linh Ẩn nghẹn ngào, “Nó chỉ là một đứa nhỏ.”
“Ta…” Chu Tuyết Tranh không thể nào mở miệng, “Ta thật sự không có!”
“Còn ngụy biện!”
“Nói cho bản vương phi nghe thử, đồ vật mà Thần phi nương nương của các ngươi thích nhất là cái gì?”
“Có lẽ là… Là một cây trâm của Thất điện hạ tặng.”
“Trâm để ở đâu?”
“Ở… Ở sương phòng phía Đông.”
“Lập tức đốt sương phòng phía Đông cho bản vương phi!” Dám cất giấu đồ vật của nam nhân của nàng, đốt sạch cho ngươi biết tay!
“Vương phi nương nương, người hãy tha cho nô tỳ đi.”
Một cung nữ quỳ gối trước mặt nàng, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống. Nếu đốt thật, Thần phi nương nương trở về còn không lấy mạng bọn họ đi sao.
“Không đi, vậy bản vương phi tự mình đi!”
Gia Cát Linh Ẩn cầm một ngọn nến đi ra ngoài, ở trước mắt bao nhiêu người châm lửa đốt sương phòng phía Đông, rồi điềm nhiên như không có việc gì mà uống trà.
Lúc này, Chu Tuyết Tranh từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tình cảnh này nhất thời nghĩ rằng chính mình đi nhầm nơi.
“Chu Tuyết Tranh, rốt cuộc cũng có gan xuất hiện rồi?” Gia Cát Linh Ẩn nhanh chân bước lên, “Tiểu Thế tử đâu? Trả đứa nhỏ lại cho ta!”
“Những chuyện này là do ngươi làm?” Bộ ngực Chu Tuyết Tranh phập phồng kịch liệt, lại nhìn sương phòng của mình đã cháy sạch không còn gì. Nàng quát to một tiếng, tiến lên, lại bị Gia Cát Linh Ẩn kéo lại.
“Bản vương phi hỏi ngươi, tiểu Thế tử đâu?”
Rốt cục Chu Tuyết Tranh cũng cảm thấy được nàng có gì đó khác thường, ánh mắ của nảng tuyệt vọng và bi thương, trong đó còn mang theo chút không không kiêng nể gì, giống như cái gì cũng không để ý. Chẳng lẽ Sở Lăng Hiên thực hiện được rồi? Trong lòng Chu Tuyết Tranh mừng như điên. Thật tốt quá! Vậy là nàng có thể rõ ràng được những hành động bất thường này.
Nghĩ như vậy nên nàng cũng không cảm thấy đau lòng với những tổn thất của mình nữa. Gia Cát Linh Ẩn, trên người ngươi đã có hơi thở của người đàn ông khác rồi liệu Thiên ca ca còn có thể để ý đến ngươi sao? “Sở Lăng Hiên không làm gì ngươi chứ?” Nàng thử thăm dò.
“Đừng nhắc đến hắn với ta! Tên khốn nạn hắn!” Gia Cát Linh Ẩn điên cuồng hét lên “Mau trả lại Thế tử cho ta, ngươi có tin là ta sẽ dùng cả cây đuốc này đốt cháy hết cả điện của ngươi!”
Chu Tuyết Tranh chắc chắn là Sở Lăng Hiên đã được như ý nguyện, nếu không thì nàng cũng sẽ không thể có bộ dáng điên cuồng như vậy. Nếu vậy thì đứa nhỏ có ở trong tay cũng không có ý nghĩa nữa rồi.
“Bản cung thấy tiểu Thế đáng yêu nên mới ôm ra ngoài đi dạo một lát, đã đưa đến tẩm cung của Hoàng Thượng rồi, nếu không tin ngươi có thể tới đó xem.”
“Được, nếu như không có thì bản vương phi sẽ không để ngươi yên! Ngươi chờ đi!”
“Khoan đã!” Chu Tuyết Tranh thấy nàng nóng vội định đi, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh của ngày thường, nhất định là gặp phải chuyện bị kích động mạnh, nhưng lại không thể khẳng định, “Sở Lăng Hiên thật sự cùng ngươi…”
“Không được nhắc đến hắn! Bản vương phi nhất định sẽ giết chết hắn! Khiến cho hắn chết không toàn thây.”
Chu Tuyết Tranh càng thêm tin tưởng, lệnh cho cung nữ dọn dẹp trong cung cho sạch sẽ, chuẩn bị tới chỗ Hoàng Thượng cáo trạng, ai bảo Gia Cát Linh Ẩn lại hủy đi thứ mà nàng yêu thích nhất chứ. Gia Cát Linh Ẩn bị nhục nhã như vậy nhất định sẽ không dám nói ra, nếu không thì nàng ta cùng Sở Lăng Thiên sẽ chấm dứt, chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong bụng. Vậy thì cứ cho nàng thêm một tôi danh nữa, loại chuyện bỏ đá xuống giếng này Chu Tuyết Tranh rất thích làm.
Sở Kim Triêu ở trong tẩm điện, tiểu Thế tử quả thật bị đưa về đây. Vẻ mặt Gia Cát Linh Ẩn lại khôi phục lại bình thường. Phá hỏng tẩm cung của Chu Tuyết Tranh một trận, giờ phút này tâm tình của nàng tốt lên rất nhiều.
Hừ, Chu Tuyết Tranh, ngươi cho rằng như vậy là xong rồi sao? Vẫn chưa xong đâu. Nàng nhéo nhéo vào mặt tiểu Thế tử, tiểu tử, thật xin lỗi, vì để trừng phạt nữ nhân kia mà khiến ngươi phải ủy khuất một chút rồi.
Nàng lấy ra một viên thuốc, cho tiểu Thế tử ăn vào, sau đó đi vào chỗ của Sở Kim Triêu.
Chu Tuyết Tranh đến sau nàng một bước, một phen nước mắt nước mũi đầm đìa lên án Gia Cát Linh Ẩn, thêm mắm thêm muối những hành động ngang ngược của nàng để nói với Hoàng Thượng.
“Hoàng Thượng, người nhất định phải làm chủ cho thần thiếp. Một Vương phi mà lại đi khi dễ trên đầu thần thiếp, không để thần thiếp vào mắt, nàng ta ngay cả Hoàng Thượng cũng không để vào mắt, quả thực rất là thái quá!”
“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng.”
Mí mắt Sở Kim Triêu giật giật, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Tam nha đầu, nghe nói con đập bể đồ đạc trong tẩm cung của Thần phi, còn phóng hỏa nữa? Rốt cuộc là có chuyện gì? Trẫm tin là con có nguyên nhân.”
“Hoàng Thượng, Thần phi nương nương mang Thế tử đi, thần nữ tưởng rằng nương nương làm hại Thế tử nên trong lúc bị kích động đã làm như vậy. Mong Thần phi nương nương đại nhân đại lượng mà thứ tội cho!”
Chu Tuyết Tranh cười lạnh, quả nhiên ngươi không dám nói ra chân tướng. Nhìn Gia Cát Linh Ẩn âm thầm chịu đựng mà nàng thấy rất cao hứng.
“Thôi, con cũng là vì lo lắng cho Thế tử, Thần phi, nàng xem xem tổn thất cái gì thì liệt kê ra, bảo phủ nội vụ đi mua lại đồ đạc.” Sở Kim Triêu bình tĩnh nói, không hề tức giận.
Chu Tuyết Tranh không cam lòng, sao lại có thể buông tha nàng một cách dễ dàng như thế được! Đồ Sở Lăng Thiên tặng nàng không thể đền lại được. Cái trâm kia là trước lúc nàng đến Thiên Thai Tự Sở Lăng Thiên đã đưa cho nàng.
“Hoàng Thượng, đồ vật tổn thất kia thật ra không đáng giá gì, nhưng mà thần thiếp chỉ là không nỡ lấy tiền đi mua lại đồ đạc một lần nữa thôi. Bây giờ chiến sự đang căng thẳng, cần dùng lương thảo với số lượng lớn cho quân, Thất vương phi thật sự không nên lãng phí như vậy. Hơn nữa, làm như vậy ảnh hưởng cũng không tốt, nếu để truyền ra ngoài thì chỉ sợ làm cho người ta chê cười.”
Gia Cát Linh Ẩn hết sức đồng ý mà gật đầu, “Vẫn là Thần phi nương nương nghĩ đến nghĩa lớn, thần nữ cảm thấy xấu hổ. Hoàng Thượng, thần nữ đề nghị những đồ vật bị phá trong cung Thần phi tạm thời không cần mua lại, nơi bị thiêu hủy cũng không cần sửa chữa, tác thành cho ý tốt của nương nương.”
Trong lòng Chu Tuyết Tranh chợt lạnh, đón nhận vẻ mặt cười như không cười của Gia Cát Linh Ẩn, hận không thể bóp chết nàng. Bản thân muốn ở trước mặt Hoàng Thượng nói xấu nàng, cái tốt không chiếm được lại còn phải nhận lấy hậy quả như vậy. Chu gia không còn nữa, mỗi hàng động bước đi của nàng ở trong cung đều khó khăn hơn. Nếu không phải trước kia cất được chút tiền, lại được Hoàng Thượng thỉnh thoảng ban cho cùng với của Sở Lăng Hiên thì chỉ sợ hiện tại nàng kém phế phi không là bao.
“Vậy làm theo y như lời của Tam nha đầu đi. Thần phi, nàng xem xem cái gì cần thiết thì hãy thêm.” Sở Kim Triêu nói.
“Vâng, Hoàng Thượng.” Chu Tuyết Tranh nắm chặt khăn tay, hung hăng trừng mắt liếc Gia Cát Linh Ẩn một cái.
Cứu để cho ngươi kiêu ngạo một chút, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bị chồng ruồng bỏ thôi mà! Bản cung chờ đến lúc có thể cười trước mặt ngươi, cho dù ngươi chết thì Thiên ca ca cũng sẽ hận ngươi.
“Vương phi nương nương, không tốt, không tốt.” Cung nữ phụ trách chăm sóc tiểu Thế tử hoamg mang chạy vào, ngay việc hành lễ cơ bản cũng quên mất, mặt nàng trắng bạch, giọng nói cũng vô cùng run rẩy, “Thế tử…. Thế tử không thở nữa.”
“Cái gì?” Sở Kim Triêu từ trên giường nhảy xuống. Chu Tuyết Tranh lập tức lấy áo choàng khoác lên cho ông.
“Hoàng Thượng, người chậm một chút, chúng ta qua xem tiểu Thế tử đã.”
Lúc hai người nói chuyện thì Gia Cát Linh Ẩn đã ra khỏi phòng, chạy về hướng tiểu Thế tử. Trên mặt nàng mang theo nụ cười lạnh, Chu Tuyết Tranh, ngươi chơi đùa với ta, vậy ta chơi đùa lại với ngươi! Xem ai ác hơn!
“Vương phi nương nương, người xem, người xem, Thế tử thật sự không có hơi thở.” Cung nữ đã mất hết bình tĩnh. Sao nàng lại có thể xui xẻo như vậy chứ. Trong vòng một ngày mà tiểu Thế tử lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Vô liên sỉ!”
Ba! Gia Cát Linh Ẩn giáng cho cung nữ một cái tát vang dội. Sở Kim Triêu cùng Chu Tuyết Tranh tiến vào, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Bọn họ ba bước làm hai đi đến bên giường, xác định tiểu Thế tử không còn hơi thở, Sở Kim Triêu không cầm được nước mắt. Mất đi con trai, giờ lại mất đi cháu trai, đả kích này đối với ông đúng là quá lớn.
“Hoàng Thượng, người nén bi thương đi.” Chu Tuyết Tranh an ủi, “Sống chết có số.” Nàng chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người Gia Cát Linh Ẩn, “Thất vương phi, tiểu Thế tử là do ngươi chăm sóc, ngươi giải thích đi! Chuyện lớn như vậy cũng khó mà thoát tội được.”
Chu Tuyết Tranh càng thêm hưng phấn. Gia Cát Linh Ẩn, thật đúng là ngày nào cũng muốn giết chết ngươi. Giết chết cháu trai trưởng của Hoàng Thượng, để bản cung nhìn xem lần này ngươi chết kiểu nào.
Gia Cát Linh Ẩn không một chút bối rối, nàng nhìn cung nữ, hỏi, “Ngoài ta ra còn có ai tiếp xúc với tiểu Thế tử nữa không?”
Cung nữ nghĩ nghĩ, nhìn Chu Tuyết Tranh, “Ngoại trừ Vương phi cùng nô tỳ thì chính là Thần phi nương nương. Nương nương ôm Thế tử đi ra ngoài, lúc đó vẫn tốt. Sau khi trở về nô tỳ sợ Thế tử đói bụng nên đi lấy đồ ăn, không nghĩ tới mới đi một hồi thôi, lúc quay lại liền nhìn thấy….” Cung nữ nghẹn ngào, rốt cuộc không nói tiếp được nữa. Đứa nhỏ nhỏ như vậy, nàng thực sự rất đau lòng.
“Thần phi nương nương, người đã làm gì Thế tử?”
“Cái gì?” Chu Tuyết Tranh chẳng hiểu ra sao mà nhìn Gia Cát Linh Ẩn, mơ hồ ý thức được tính nghiêm trọng, “Có liên quan gì tới bản cung? Bản cung chỉ ôm nó đi ra ngoài một chút thôi, ngươi sẽ không nghĩ là bản cung làm gì chứ? Thất vương phi, ngươi là đang vu oan giá họa, rõ ràng là ngươi làm!”
“Thần phi nương nương, ta sẽ ngốc như vậy sao? Thế tử là do Hoàng Thượng phó thác cho ta chăm sóc, chỉ cần nó có một chút không khỏe thôi là ta cũng không thể thoát tội được rồi. Nếu làm như vậy thì chẳng phải là tự lấy đá đập vào chân mình hay sao? Thần phi nương nương, ta đâu có ngu ngốc như vậy?”
“Ngươi!”
“Đừng ầm ĩ nữa!” Sở Kim Triêu tức giận nói, “Truyền thái y, điều tra xem chuyện gì đã xảy ra!”
Nghe được tâm tình của ông cực kì nặng nề. Thế tử ở ngay trước mắt ông mà mất mạng, ông làm sao mà giải thích được với con mình. Đứa nhỏ nhỏ như vậy ai nhẫm tâm xuống tay với nó.
Chu Tuyết Tranh có chút đăm chiêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, giờ phút này cùng với bộ dáng nàng ở trong cung của mình mà càn quấy hoàn toàn là hai người khác hhau. Trong lòng nàng cười lạnh, ngươi che dấu thật tốt, là đang lo lắng Hoàng Thượng phát hiện ra chuyện bê bối của ngươi cùng Sở Lăng Hiên!
Về phần tiểu Thế tử, Chu Tuyết Tranh xác định không làm gì với nó. Chẳng lẽ Gia Cát Linh Ẩn bày ra một vở kịch, khiến Hoàng Thượng nghĩ rằng chính mình hại chết Thế tử
Rất nhanh, thái y liền chạy tới. Ông kiểm tra thân thể cho Thế tử, quỳ gối trước mặt Sở Kim Triêu, nói: “Hoàng Thượng, Thế tử là vì hít vào phấn hoa mai nên mới khiến cho việc hít thở không thông.”
“Hoa mai?” Gia Cát Linh Ẩn la lên, “Sao lại có hoa mai? Thế tử mẫn cảm với phấn hoa mai! Thần phi nương nương, ngươi mang Thế tử đi những nơi nào?”
“Bản cung chỉ là mang nó về tẩm cung mà thôi.” Trong lòng Chu Tuyết Tranh cả kinh. Trong cung có ai không biết , cung của nàng nơi nơi đều là hoa mai.
“Nương nương, ta nhớ rõ đã nói qua với người rằng tiểu Thế tử dị ứng với phấn hoa mai, không được mang nó tới những nớ có hoa mai rồi mà?” Giọng nói của Gia Cát Linh Ẩn không lớn, lại làm cho sắc mặt của Sở Kim Triêu ngày càng khó coi thêm.
Đón nhận ánh mắt của Sở Kim Triêu, Chu Tuyết Tranh cảm thấy hít thở không thông. Nàng không nhớ rõ là Gia Cát Linh Ẩn có nói qua, “Ngươi nói qua lúc nào?”
“Thần phi nương nương dễ quên như vậy? Ta nhớ rõ lúc ấy người này cũng ở đó mà.” Hoa Cát Linh Ẩn chỉ vào cung nữ bên cạnh.
Cung nữ coi như cũng thông minh, lập tức liền phản ứng lại, “Đúng đúng đúng, nô tỳ có thể làm chứng.” Thần phi nương nương, người không nên trách nô tỳ, nếu không như vậy thì hôm nay nô tỳ phải mang trên lưng tội lớn rồi.
“Ngươi!” Chu Tuyết Tranh tức giận không thôi, tiến lên hung hăng tát cung nữ một cái, “Các ngươi…. Liên hợp lại đổ oan cho bản cung! Hoàng Thượng, thần thiếp bị oan, người phải tin tưởng thần thiếp.”
“Nương nương….” Gia Cát Linh Ẩn nghẹn ngào, “Nó chỉ là một đứa nhỏ.”
“Ta…” Chu Tuyết Tranh không thể nào mở miệng, “Ta thật sự không có!”
“Còn ngụy biện!”
Danh sách chương