“Khoan đã!” Bỗng nhiên có người hô lên, “Vừa rồi Thất vương phi mượn máu nói là phải trả.”

Gia Cát Linh Ẩn vỗ vỗ trán, cười cười, “Xem trí nhớ của ta này, lại quên mất. Lấy dao đến đây!”

“Linh nhi!” Sở Lăng Thiên lập tức ngăn cản nàng, “Để ta.”

“Không được, vừa rồi Thất vương phi nói là lấy của người.” Người nọ hét lên.

Gia Cát Linh Ẩn vỗ vỗ vào tay Sở Lăng Thiên, “Thất gia, một chút máu thôi mà, không sao đâu. Ta không muốn làm người nói lời không giữ lời. Lấy dao đến đây!”

Nhận lấy con dao lạnh như băng cắt một cái, máu từng giọt từng giọt chảy ra.

“1,2, ……… 20,Thái tử điện hạ, hai mươi giọt máu. Cầm bát đến.”

Máu tươi ào ạt chảy vào trong bát, Sở Lăng Hiên gắt gao nhìn chằm chằm, tim trở nên nhoi nhói, trong mắt hắn tất cả đều là màu đỏ tươi.

“Đủ rồi!”

“Lục điện hạ, hai bát mà, còn chưa đủ!”

“Bản vương nói đủ rồi! Trước thì chừng này đã, lần sau trả tiếp!” Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn không dừng tay, hắn nhất thời phẫn nộ đến cực điểm, “Bản vương nói đủ rồi, nàng không nghe thấy sao?”

“Nghe thấy, Thất gia, bôi thuốc cầm máu cho ta.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười. Ngươi đã không cần thì ngu ngốc mới cho ngươi hai bát máu.

Sở Lăng Hiên ngẩn ra, nhìn thấy động tác của nàng và Sở Lăng Thiên nhất thời hối hận lời nói vừa nói ra.

“Linh nhi…..” Sở Lăng Thiên tập trung, nữ tử này lúc nào cũng vì y, y phải yêu nàng như thế nào mới tốt, thiên ngôn vạn ngữ chỉ thành một câu thực xin lỗi. Thực xin lỗi, không bảo vệ tốt cho nàng.

“Thất gia, chúng ta là một.”

Gắt gao ôm nàng vào trong ngực, không có lời nào có thể diễn tả được. Nếu không phải Sở Lăng Hiên ngăn cản thì nàng nhất định sẽ cho ra hai bát máu. Bỗng nhiên y muốn hôn nàng, đem tất cả tĩnh cảm đều trút xuống ở nụ hôn triền miên.

Màn đêm buông xuống, Dịch Khôn cung. Các cung nữ đầu đã đổ đầy mổ hôi nhưng mà Hoàng hậu vẫn hô lạnh, vì thế đành phải không ngừng tăng thêm bếp lò.

“Nương nương, Thái tử điện hạ cầu kiến.” Tiêu Ôn thông báo.

“Tiến vào.”

Sắc mặt Sở Lăng Dực không tốt, yên lặng ngồi xuống, không nói gì.

“Có việc gì?” Hoàng hậu phá vỡ trầm mặc.

“Chuyện hôm nay là do người làm? Chẳng phải con đã nói là không cần phải gây thêm rắc rối, con đã có kế hoạch cả rồi, vì sao lần nào người cũng không nghe con?” Sở Lăng Dực tức giận.

“Bản cung cũng là vì tốt cho con!”

“Những lời này con nghe đến chán rồi! Tốt với con? Nếu như phụ hoàng truy xét tới cùng, Người cho rằng sẽ thoát được sao? Cuối cùng thì người vẫn sẽ nghĩ là do con làm!”

“Bản cung cũng là nghe nói Hoàng Thượng muốn lật ngôi Thái tử nên mới muốn giúp con một chút. Ta đang vì mình sao chứ?”

“Lật đổ? Phụ hoàng thật sự muốn lật đổ? Kế tiếp là ai? Sở Lăng Thiên?” Sở Lăng Dực rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa, “Điều người nói là thật?”

“Đương nhiên là thật!” Ánh mắt Hoàng hậu lóe lên một chút, “Bản cung chính tai nghe được, nếu không ta sẽ hạ thủ với Sở Lăng Thiên sao?”

“Thực sự là hay mà! Phụ hoàng vậy mà lại có suy nghĩ này.”

“Sở Lăng Thiên tay cầm binh quyền, còn có Gia Cát Như Phong cũng đứng về phía hắn, con nói nên làm sao bây giờ?”

“Vậy thì kéo Gia Cát Như Phong qua phía ta, chẳng phải Cầm Phàm là người của Trần gia sao? Thuyết phục nó hẳn là mẫu hậu có thể làm được?”

“Ta thử xem!”

Ngày hôm sau. Hoàng hậu triệu Trần Cẩm Phàm tiến cung, bảo nàng thuyết phục Như Phong hướng về phía Trần gia. Trần Cầm Phàm lại lấy lý do không tham dự quốc sự để cự tuyệt khiến Hoàng hậu tức giận không thôi.

“Cẩm Phàm, thân phận của con tôn quý, là cẩm y ngọc thực đều do Trần gia cung cấp, vì Trần gia làm chút chuyện lại khó như vậy?”

“Nương nương, Cẩm Phàm chỉ là một nữ nhân, thầm nghĩ cùng phu quân trải qua cuộc sống bình thản, chuyện quốc sự con thật sự không hiểu, phu quân làm như thế nào con cũng không can thiệp.”

“Hừ! Vẫn chưa thành thân mà khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài! Bản cung quá thất vọng về ngươi!”

“Vậy sau này nương nương không nên triệu Cẩm Phàm vào cung, tránh việc làm người tức giận. Nếu không còn chuyện gì khì Cẩm Phàm xin cáo lui trước!”

Nắm tay đánh vào bông vải, Hoàng hậu trở nên tức giận. Trần Cẩm Phàm là như vậy, nhìn rất dễ bảo nhưng thật ra lại rất kiên định.

“Ngươi đi đi, sau này vinh quang của Trần gia cùng ngươi không có liên quan gì.”

“Nương nương muốn đuổi con ra khỏi Trần gia? Vậy thì phải chờ gia gia định đoạt. Vẫn nên để con về hỏi gia gia xem đây có phải là ý của người hay không đã.”

“Ngươi…. Ngươi cút cho ta!”

“Cẩm Phàm cáo lui!”

“Buồn cười! Một đám đều đối đầu với bản cung! Bản cung nhất định cho các ngươi đẹp mặt!”

Tiêu Ôn lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình. Không biết là bắt đầu từ khi nào, một Hoàng hậu rộng lượng trước kia không thấy nữa, ;à cái gì khiến người biến thành như vậy? Là Thất vương phi sao?”

“Nương nương, nương nương, không tốt không tốt, có tứ thư đến!” Đại cung nhữ Mãn Châu mới tới Dịch Khôn cung vừa hô vừa chạy vào, “Nô tỳ nghe nói chiến trận nổ ra, chiến trận nổ ra!”

“Cái gì chiến trận? Ai đánh đến?” Hoàng hậu nghi hoặc hỏi, “Nói mau!”

“Nước Tinh Long cùng nước Lăng Nguyệt đánh nhau!”

“A? Sao ngươi biết?”

“Vừa rồi lúc nô tỳ trở về có nghe được Liên công công đang dặn dò ngươi đi báo với Thất điện hạ cùng tướng quân Như Phong tiến cung.”

“Thật sự đánh đến đây?” Hoàng hậu lầm bầm lầu bầu, chuyện này cũng không phải là tin không tức tốt, hỗn loạn mới có thể dễ ra tay. “Đi truyền Thái tử đến Dịch Không cung, nói bản cung tìm nó có chuyện quan trọng cần bàn.”

Thất vương phủ. Sở Lăng Thiên phải gấp rút tong quân nên vội vã trở về. Vừa dặn Kinh Phong cùng Phá Trận chuẩn bì đồ, vừa kéo Gia Cát Linh Ẩn vào phòng ngủ, ngậm lấy đôi môi nàng, tùy ý mút vào, giống như muốn hút khô nàng. Nụ hôn của y chưa bao giờ triền miên như thế, cũng chưa bào giờ bất an như thế.

“Thất gia, xảy ra chuyện gì?” Cảm giác được y khác thường, Gia Cát Linh Ẩn kinh ngạc hỏi.

“Ta…. Phải xuất chinh.”

“Nhanh như vậy?”

“Nước Tinh Long đột nhiên xâm chiến, cùng ta xuất chinh còn có đại ca nàng!”

“Đại ca cũng đi? Vậy hôn kỳ của bọn họ?”

“Chỉ sợ phải dời ngày ra sau.”

“Nước Tinh Long đột nhiên khơi mào chiến tranh, chỉ sợ là đã chuẩn bị tốt, trận chiến này phải đánh lâu dài.”

“Yên tâm, ta sẽ nhanh chóng chấm dứt, nhanh chóng trở về.” Sở Lăng Thiên an ủi. Thực ra trong lòng y cũng không yên được, âm mưu lần này tuyệt đối không chỉ là nước Tinh Long, nước Đại Mạc, thậm chí cả Thánh Điện cũng có tham dự.

“Khi nào thì xuất phát?”

“Ngay bây giờ.”

Nói xong y lại hôn lên môi nàng, so với một lần đều mãnh liệt hơn. Y muốn khắc ghi bộ dáng của nàng trong đầu, đem từng hơi thở của nàng ghi tạc trong lòng, muốn đêm chính mình khắc sâu trong lòng nàng.

“Xoạt!”

Sở Lăng Thiên sửng sốt, qóa quần trên người bị Gia Cát Linh Ẩn kéo xuống hơn nửa, “Thất gia, ta muốn! Yêu ta!”

Lời của nàng như một ngọn lửa bùng cháy quanh y, châm vào mỗi một tế bào trên thân thế. Giây tiếp theo, hai người liền ngã vào trên giường, khẩn cấm cởi áo quần của đối phương. Lúc này đây, bọn họ đều hung hăng cho đối phương, hung hăng yêu đối phương.

Y di chuyển hết mình, nàng tùy ý rên rỉ, chỉ hận không thể cho người mình yêu càng nhiều hơn. Giường lớn cũng theo sự sung sướng mà xướng lên những tiếng kêu. Một hồi kết thúc, bọn họ yên lặng nhìn đối phương, lại lại một nụ hôn sâu triền miên.

“Linh nhi, đồng ý với ta, chờ ta trở về! Có việc gì có thể tìm Cửu đệ.”

“Ta chờ chàng, mặc kệ là bao lâu!”

“Ta đi đây!” Lưu luyến vuốt ve khuôn mặt nàng, lại hung hăng hôn một cái.

Quân tình khẩn cấp không dám chậm trễ, hai người nhanh chóng rời giường mặc quần áo.

Bên ngoài, Kinh Phong đã chuẩn bị tốt đồ đạc, đang chờ. Lúc này, Như Phong cùng Trần Cẩm Phàm cũng đến đây.

“Linh nhi!”

“Đại ca!”

Hai huynh muội đều cùng chạy về phía đối phương. Như Phong vuốt tóc nàng, “Đại ca là muốn đến nhìn muội một chút, không biết đến lúc nào mới có thể trở về, muội phải giữ gìn sức khỏe cho tốt.”

“Muội biết rồi, đại ca nhất định phải bình an trở về. Muội cùng Cẩm Phàm tỷ tỷ đều chờ huynh.”

“Đại ca nhất định sẽ bình an trở về.” Như Phong trịnh trọng gật đầu, “Sau này muộ và Cẩm Phàm phải quan tâm lẫn nhau.”

“Muội biết rồi. Hai người đi nhanh đi, bọn muội tiền hai người.”

Bốn người cùng nhau đi tới điểm tập hợp binh lính. Tần phó tướng tiến lên bẩm báo đã chờ xuất phát, Sở Lăng Thiên cùng Như Phong thay ao giáp, chỉ huy xuất chinh. Thân thể Hoàng Thượng không khỏe, Thái tử điện hạ đến làm tiệc tiễn biệt các tướng sĩ.

Hai mươi vạn tướng sĩ chậm rãi rời khỏi Ngân Đô. ở cuối đội ngũ là hai nữ tử quần áo tung bay.

Lần này đi, biết khi nào mới được gặp lại.

Trần Cẩm Phàm xuốt ve bụng, mới vừa rồi trong lúc tình cảm mãnh liệt không biết có mầm móng gieo trong người hay chưa. Đây là lần đầu tiên của nàng cùng Như Phong, vốn là muốn giữ đến đêm tân hôn nhưng đột nhiên diễn ra chiến sự, hô kỳ hoàn lại đến sau này. Nàng chủ động, Như Phong lại một mực tránh đi, nàng biết y là sợ mình không về được lại khổ cho nàng về sau, nàng lấy cái chết để bức y mới thúc đẩy được chuyện này.

Có quan hệ da thịt rồi thì nàng chính là người của y, nhất định sẽ chờ y trở về.

“Cẩm Phàm tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Trần Cẩm Phàm ôm lấy cánh tay Gia Cát Linh Ẩn, cùng nhau quay về.

Dịch Khôn cung.

“Dực nhi, biện pháp này được không?” Hoàng hậu hỏi.

“Mẫu hậu, nhất định có thể. Gia Cát Linh Ẩn là người Thất đệ thương nhất, nàng có nguy hiểm thì nó nhất định sẽ liều lĩnh quay trở về, đến lúc đó nhi thần sẽ chặn lại ở trên đường, lấy lý do lâm trận đào thoát, tội danh cãi lời quân lệnh rồi chém chết nó!” Trong mắt Sở Lăng Dực hiện lên một tầng âm lãnh, một kích trí mạng mới có thể diệt sạch hắn được!

“Vậy làm như

thế đi! Giết Sở Lăng Thiên, tiếp đến chính là Sở Lăng Hiên, Sở Lăng Hàn cùng Gia Cát Linh Ẩn, cứ như vậy ngôi vị hoàng đế của con vô cùng kiên cố, không có ai có thể động vào!”

“Nhi thần phải đi chuẩn bị, mẫu hậu chờ tin tốt của nhi thần.” Mang theo sát khí cùng với Sở Lăng Dực bình thường ôn nhuận là hai người khác nhau.

“Đi thôi, xong lần này bản cung rốt cục có thể thư thái rồi.” Hoàng hậu nhắm mắt lại, dường như đã nhìn thấy thời khắc Sở Lăng Dực đăng cơ, nà trở thành Hoàng thái hậu được vạn người kính ngưỡng.

Một tiểu đội yên lặng ra khỏi Ngân Đô, đứng đầu là Sở Lăng Dực.

Liên công công lén lút ra khỏi cung, tim ông đập thình thịch liên hồi. Vừa rồi ở Dịch Khôn cung nghe đươc tin tức khiến cho ông một khắc cũng không thể bình tĩnh được. Thái tử vậy mà chuẩn bị hạ độc thủ với Thất điện hạ.

Gia Cát Linh Ẩn trở lại Thất vương phủ. Xung quanh đều là bóng dáng của Sở Lăng Thiên, nàng chỉ có không ngừng xem sổ sách mới bổ khuyết được nhung nhớ trong lòng.

Ưng tổng quan mang Liên công công tiến vào thư phòng, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của ông, trong lòng Gia Cát Linh Ẩn trầm xuống, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? “Liên công công, có chuyện gì?”

“Vương phi nương nương, không tốt. Nô tài nghe được Thái tử điện hạ sẽ gây bất lợi với Thất điện hạ….”

“Cái gì? Nói vậy là sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện