Sở Lăng Thiên ra khỏi lều trại, ngửi ngửi mùi trên người mình, không khỏi nhíu mày, y nói với Phá Trận: “Chuẩn bị nước ấm cho ta.”

“Gia, thái tử điện hạ đã sai người chuẩn bị xong rồi.” Phá Trận cười hì hì nói, “Gia nhất định phải tắm táp kỹ càng nha!”

“Gia nhất định sẽ tắm sạch như chưa từng được sạch!” Kinh Phong tiếp lời.

Sở Lăng Thiên trừng mắt với hai người, đi về chỗ tối.

Bài trí trong lều trại vô cùng giản dị, một chiếc giường đơn sơ, bên cạnh bày bộ cung tên dùng để đi săn, Gia Cát Linh Ẩn ngồi trên chiếc ghế bên cạnh mà thấp thỏm không yên, một lát sau, nàng đứng lên muốn ra khỏi lều trại, muốn nhân lúc Sở Lăng Thiên chưa trở về, lén hồi cung.

Đúng lúc này, Sở Lăng Thiên vén rèm đi vào. Thấy y chỉ mặc độc một chiếc quần, thân trên rắn chắc để lộ ra ngoài, trên làn da còn có nhiều bọt nước, trong tay bưng đến một cái chậu: “Linh nhi muốn đi đâu?”

“Ta… muốn ra ngoài một chút.” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, không dám nhìn Sở Lăng Thiên.

“Bên ngoài nguy hiểm lắm, ta còn nghĩ Linh nhi định lén trốn đi.” Sở Lăng Thiên đặt Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống ghế, đặt cái chậu trong tay xuống, cầm lấy khăn nhúng vào trong, vắt ráo, dịu dàng lau mặt cho nàng, lau mặt xong lại lau đến tay nàng. Làm xong chuyện này, y đứng dậy đi ra ngoài, chốc lát sau lại bưng chậu nước đi vào, tháo hài của Gia Cát Linh Ẩn ra, đặt đôi chân trắng trẻo của Gia Cát Linh Ẩn vào trong chậu, nhẹ nhàng rửa chân cho nàng.

“Thất gia, để ta tự làm được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn có chút băn khoăn, người xưa đều có chủ nghĩa đại nam tử, nào có chuyện nam nhân hầu hạ nữ nhân, bởi thế trong lòng nàng cảm động không thôi, chính nàng cũng không muốn Sở Lăng Thiên làm chuyện này vì mình.

“Ngồi yên nào!” Sở Lăng Thiên trái lại không để ý, lau khô chân của Gia Cát Linh Ẩn, rồi y bế bổng Gia Cát Linh Ẩn lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Cơ thể Gia Cát Linh Ẩn cứng nhắc, như một tấm thép mới ra lò, để mặc Sở Lăng Thiên bế mình.

Sở Lăng Thiên mỉm cười xấu xa, cúi người ngậm lấy môi Gia Cát Linh Ẩn: “Đừng căng thẳng, nàng ngủ đi, ta có việc phải đi tìm đại ca.”

Gia Cát Linh Ẩn rốt cục cũng yên tâm, gật đầu: “Người đi đi.”

Nhìn thấy Sở Lăng Thiên đến, Sở Lăng Dực lập tức nghênh đón: “Thất đệ, đã đi dò xét rồi, Lục đệ không có trong lều.”

“Hóa ra là vậy.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Khó trách huynh ấy muốn dựng lều trại ở chỗ khác, là muốn diệt trừ cả hai chúng ta!”

“Không thể tưởng tượng được tâm địa của Sở Lăng Hiên lại độc ác đến vậy! Phụ hoàng còn khỏe mạnh, hắn lại dám ra tay với chúng ta, đúng là quá mức kiêu ngạo. Nếu không phải thất đệ sớm có chuẩn bị, e rằng chúng ta đã phải vùi thân nơi này. Những người đêm nay là đến từ Cửu Thiên Cung đúng không?”

“Ừm.” Sở Lăng Thiên cũng không muốn giấu Sở Lăng Dực, “Đại ca yên tâm, đệ tuyệt đối sẽ không làm như lục ca.”

“Ha ha.” Sở Lăng Dực mỉm cười xấu hổ, “Ta đương nhiên tin tưởng thất đệ rồi, nếu thất đệ có lòng riêng, sẽ không để cho người của Cửu Thiên Cung lộ diện trước mặt ta. Ngày nào nước Lăng Nguyệt thuộc về ta, sẽ đảm bảo chu toàn cho Thất đệ.”

“Có sự che chở của đại ca, đệ tự do tự tại, cớ sao lại không làm.”

“Thất đệ nói sai rồi! Nước Lăng Nguyệt là của Sở gia, sau này thất đệ phải phò trợ ta nhiều hơn mới đúng, huynh đệ đồng lòng sẽ tạo thành sức mạnh to lớn! Thất đệ mau chóng trở về đi.”

“Đại ca hiểu được lòng đệ là tốt rồi.”

“Từ đầu đến cuối ta đều tin tưởng thất đệ.” Sở Lăng Dực cười cười, “Thất đệ vẫn nên mau chóng quay về cùng Tam tiểu thư đi. Chuyện tiếp theo, chúng ta hồi cung rồi nói sau.”

Sở Lăng Thiên đứng dậy, hiểu ý gật đầu: “Vậy đệ trở về.”

“Ừm. Thất đệ phải kiềm chế một chút, sáng mai còn phải đi săn.” Sở Lăng Dực thiện ý nhắc nhở.

“Đại ca…” Sở Lăng Thiên đầu đầy vạch đen, “Hôm khác lại đến học hỏi kinh nghiệm của đại ca.”

“Ha ha!” Sở Lăng Dực cười to, “Học hỏi kinh nghiệm thì không dám, chỉ là nghiên cứu, luận bàn thôi!”

Gia Cát Linh Ẩn ngủ thiu thiu cộng thêm trong lòng không yên, vừa nghe thấy tiếng bước chân, nhất thời bừng tỉnh, cảm nhận được Sở Lăng Thiên đang đến gần, không khỏi dịch sát vào bên trong.

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn nhíu mày, Sở Lăng Thiên không khỏi cảm thấy đau lòng, nữ tử mà chính mình xem như bảo vật, rốt cục trong lòng đang nghĩ gì, chỉ trách bản thân làm cho nàng quá ít. Trên mặt y hiện lên nhu tình, đưa tay chạm vào đôi mày đang nhíu lại của nàng, cúi người hôn lên trán nàng.

Gia Cát Linh Ẩn mở mắt ra, đối diện với gương mặt tuấn tú như yêu nghiệt của Sở Lăng Thiên, nàng lập tức nghiêng người, tránh đối mặt với y: “Người về rồi à?”

“Ừm, nàng ngủ đi.” Sở Lăng Thiên đứng dậy thổi tắt nến, tháo giày cùng áo choàng ra, lên giường, Gia Cát Linh Ẩn lại dịch sát vào bên trong.

“Đừng nhích nữa, sắp rớt ra khỏi lều rồi!” Sở Lăng Thiên vươn cánh tay vòng lấy thắt lưng của Gia Cát Linh Ẩn, kéo nàng lại gần, trói nàng trước ngực mình: “Linh nhi sợ ta ư?”

“Ta… chỉ là không quen.” Gia Cát Linh Ẩn không biết nên nói gì.

“Vậy tập làm quen trước.” Sở Lăng Thiên cúi đầu mỉm cười, vươn bàn tay còn lại luồn dưới cổ Gia Cát Linh Ẩn, để nàng gối đầu lên cánh tay mình, “Ngủ đi.”

Sáng sớm hôm sau, dưới sự hộ tống của Kinh Phong, Gia Cát Linh Ẩn hồi cung sớm, Tiểu Điệp nhìn thấy nàng trở về, rốt cục cũng yên tâm.

Một đêm không có tin tức gì, Sở Lăng Hiên biết nhiệm vụ chắc chắn thất bại. Sau khi rời khỏi chỗ của Gia Cát Hồng Nhan, hắn liền quay về lều trại, đợi chờ tin tức của Thánh Điện, nhưng mãi đến hừng đông, cũng không có người đến báo tin. Hắn ngồi giữa lều, sắc mặt tái xanh, không ngờ tấn công ồ ạt như thế cũng không thành công, bên cạnh Sở Lăng Dực và Sở Lăng Thiên xem ra cũng tồn tại cao nhân. Trong lòng hắn biết chuyện này có gấp cũng chẳng được, cơ hội sau này lại càng hiếm hoi hơn, tuy rằng đã đánh rắn động cỏ, nhưng cũng không đáng ngại. Cứ nghĩ đến Sở Lăng Thiên còn sống, mà bản thân lại chiếm hữu được cơ thể của Gia Cát Linh Ẩn, khóe miệng Sở Lăng Hiên không khỏi hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Bản vương đã từng nói, Gia Cát Linh Ẩn là của ta! Sở Lăng Thiên, ngươi thua rồi.” Sở Lăng Hiên sờ vào bên hông, bỗng nhiên biến sắc, ngọc bội bình thường hắn hay đeo lại không cánh mà bay, chẳng lẽ… Sở Lăng Hiên hoài nghi là bị rớt trong phòng của Gia Cát Linh Ẩn, nhưng cũng may mắn là ngọc bội kia chẳng có hoa văn gì đặc biệt, cho dù bị người khác nhặt được, cũng không ai biết là của hắn, huống hồ nếu biết thì đã sao, hắn hoàn toàn có thể nói là Gia Cát Linh Ẩn dụ dỗ hắn.

Gia Cát Hồng Nhan chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy toàn thân rã rời, yếu đuối không còn chút sức lực nào, mỗi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức không thôi. Nàng ta dụi cặp mắt còn tèm nhèm, bỗng nhiên phát hiện mình không mặc gì cả. Gia Cát Hồng Nhan ngồi bật dậy, nhìn thấy xiêm áo bị ném một bên, nhìn lại trên người mình, không biết sao toàn là dấu vết xanh tím, trên chỗ ngực lại càng nhiều hơn, vừa nhúc nhích, cơn đau ngay dưới eo càng tăng lên.

Gia Cát Hồng Nhan lắc đầu, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cảnh tượng diễn ra tối qua từ từ hiện lên trong đầu nàng, chẳng lẽ bản thân thực sự đã bị… tối qua trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chỉ tưởng mình đang mơ, khi ý thức được toàn bộ đều là thực, nàng nhất thời sợ hãi quá độ, chân tay luống cuống, bối rối mặc quần áo, nhìn thấy vết máu đã sớm khô trên tấm trải giường, cơ thể nàng càng không ngừng run rẩy.

Là ai? Bản tiểu thư nhất định phải giết hắn! Bỗng nhiên, Gia Cát Hồng Nhan trông thấy một miếng ngọc bội nằm chỏng chơ trên đất, nàng nhặt lên, xác nhận không phải của mình, thấy chất ngọc có vẻ tốt, người sở hữu miếng ngọc nhất định có thân phận bất phàm, nghĩ đến Tiểu Lục nói phong thủy phòng này rất tốt, chẳng lẽ tối qua là vị vương tôn quý nhân nào đó đã tới đây? Nghĩ vậy, trong lòng Gia Cát Hồng Nhan dâng lên niềm vui sướng, hay là cái ngày mà chính mình được bay lên ngọn cây đã đến rồi? Nàng cẩn thận nhét miếng ngọc vào trong ngực, cho dù thế nào, nhất định phải tìm được người nọ trước.

“Tiểu Lục.” Gia Cát Hồng Nhan hướng ra ngài hô, Tiểu Lục đi vào, nàng chỉ vào đệm giường, “Đổi tấm trải cho ta!”

“Chủ tử, đây là?” Tiểu Lục kinh ngạc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, tuy rằng chưa trải đời nhiều, nhưng cũng hầu hạ không ít chủ tử, “Giống như là… tối qua đã xảy ra chuyện gì?”

“Chảy máu mũi thôi.” Gia Cát Hồng Nhan liếc mắt, “Mau thay giúp ta đi!”

“Dạ, chủ tử.” Tiểu Lục nửa tin nửa ngờ, không hỏi đến nữa, nàng ôm tấm trải giường có vết máu đi ra ngoài, nhanh chóng nhận lấy cái mới sạch sẽ, mau trở vào trải lại giúp Gia Cát Hồng Nhan.

Bên kia, Gia Cát Linh Ẩn vừa mới dùng bữa xong, hỏi Tiểu Điệp: “Tiểu Điệp, sáng nay có sắp xếp gì?”

“Chủ tử, Tiêu công công nói không có, hoàng hậu nương nương có chỉ, chỉ cần mọi người đợi ở trong cung là được.” Tiểu Điệp đáp.

Gia Cát Linh Ẩn gật đầu: “Vậy chúng ta đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Ra khỏi phòng, nhìn thấy các vị khác cũng đang chuẩn bị đến Dịch Khôn Cung, mấy người họ liền đi cùng nhau. Hôm nay lạ là Gia Cát Hồng Nhan ít nói hơn, cũng không đến gần Gia Cát Linh Ẩn, chỉ đi ở sau lưng mọi người.

Lúc mọi người đến, Hà Sướng Uyển và Liên Mộ Vân cũng vào cung, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn, Liên Mộ Vân liền mỉm cười nghênh đón.

“Tam tiểu thư, tiểu thư đến rồi?” Liên Mộ Vân nhiệt tình nói, “Cũng không biết biểu ca thế nào? Săn bắn có thể gặp nguy hiểm hay không? Hy vọng biểu ca sớm trở về. Tam tiểu thư, tiểu thư cũng nghĩ vậy phải không?”

“Nha đầu nhà ngươi, thấy ngươi quan tâm đến sức khỏe của Thiên nhi như vậy, sau này Thiên nhi cưới ngươi, đúng là may mắn của nó.” Nghe được lời nói của Liên Mộ Vân, hoàng hậu hài lòng nói, “Tam nha đầu, ngươi cần phải học tập Mộ Vân nhiều hơn, về sự quan tâm dành cho Thiên nhi, ngươi không sánh bằng nha đầu ấy.”

“Dạ, nương nương.” Gia Cát Linh Ẩn cũng không nói nhiều.

“Nương nương, Tam tiểu thư chỉ là ngoài miệng không nói thôi, nhưng trong lòng lo lắng cho biểu ca hơn bất cứ ai.” Liên Mộ Vân cười cười, “Mộ Vân phải học hỏi Tam tiểu thư mới đúng, làm thế nào để câu mất cả trái tim của biểu ca đi.”

Ý cười trên mặt hoàng hậu càng đậm: “Nhìn thấy hai ngươi thân mật như thế, bản cung cảm thấy vô cùng vui mừng.”

“Lời này của công chúa Mộ Vân, sao ta lại nghe thấy nồng nặc mùi giấm chua vậy? Nếu ta là nam nhân, cũng nhất định sẽ yêu thương chân thành nữ tử như Tam tiểu thư đây.” Công chúa Sướng Uyển nghiêm mặt nói, “Ta thấy Tam tiểu thư và Thất điện hạ rất xứng đôi, sao công chúa Mộ Vân không tác thành cho họ?”

“Công chúa Sướng Uyển nói rất đúng.” Liên Mộ Vân cười cười, nhưng nụ cười kia lại vô cùng gượng gạo, “Mộ Vân cũng không muốn phá vỡ tình yêu đẹp đẽ này, nhưng lệnh phụ mẫu khó cãi.”

“Có gì khó chứ? Không gả là xong.” Hà Sướng Uyển khó hiểu hỏi.

“Người xưa có câu chữ hiếu làm đầu, Mộ Vân không dám cãi lại lệnh phụ mẫu. Mộ Vân vô cùng hâm mộ công chúa Sướng Uyển, làm việc gì cũng tùy mình, không cần băn khoăn nhiều.”

“Công chúa có thể sinh trong nhà đế vương, đều là vận may tốt, nhất định có thể định ra nhân duyên mỹ mãn.” Hoàng hậu ra mặt cắt ngang đối thoại của hai người, “Không biết công chúa Sướng Uyển có hôn ước chưa?”

“Làm nương nương phải bận lòng, Sướng Uyển vẫn chưa có hôn ước.” Hà Sướng Uyển cung kính đáp.

“Dực nhi cũng chưa có hôn phối, không biết ý của công chúa thế nào?”

“Thái tử điện hạ anh minh thần vũ, Sướng Uyển luôn luôn bội phục, nhưng sức khỏe của đại ca và mẫu hậu không tốt, Sướng Uyển không thể không ở gần bên. Nghịch ý tốt của nương nương, mong nương nương thứ tội.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện