「Nghe nói Thập Nhất Vương mỗi ngày đều ở Hoa Viện.」
***
"Gia! Tin đồn đã lan truyền khắp thành rồi!"
Thời Giang hộc tốc chạy vào Hoa Viện, bất chấp việc có thể nhìn thấy hình ảnh không thuận tiện nào đó. Hết cách rồi, dạo gần đây vương gia luôn chôn thân ở nơi này, muốn gặp người cũng chỉ có thể xông vào đây.
Nhưng Thời Giang thật ra nghĩ nhiều, hai người họ cũng không làm ra hành động quá mức gì. Vì thiếu niên thì đang cúi đầu viết chữ, thấy Thời Giang đột nhiên xuất hiện cũng không bất ngờ hay giật mình, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại chuyên tâm viết chữ.
Hoàng Phủ Thương Dung thì bình tĩnh lắm, chỉ dời tầm mắt từ trang giấy nhìn lên, hỏi: "Đồn những gì?"
"Kia..." Thời Giang thấy vương gia không có ý định nhấc lên cái mông cao quý của hắn, cân nhắc từ ngữ: "Bây giờ dân chúng khắp thành đều đang truyền miệng nhau, nói rằng gia say đắm nam tử, muốn lấy nam tử làm vợ. Sự việc này chưa từng xảy ra, không phù hợp với truyền thống của Bắc Nguyên. Còn nói, Ngân Khuynh công tử là yêu tinh, mê hoặc vương gia. Cho rằng vương gia coi thường quốc pháp và gia quy, đi ngược với luân thường đạo lý..."
Hoàng Phủ Thương Dung trầm ngâm hồi lâu, sau cùng gật gù bảo: "Bọn họ nói đều không sai, ta phải làm sao?"
Thời Giang không khỏi muốn phun máu mà chết.
Vương gia! Khẩn cầu người nghiêm túc!
Thời Giang cố gắng giữ vững tâm lí, nói tiếp: "Gia, trong cung truyền tin tới, thánh thượng triệu kiến người!"
"Không đi được không?" Hắn chẳng muốn gặp kẻ sắp chửi vào mặt mình tí nào!
Thời Giang lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.
"Được rồi, ta biết rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung nghiêng đầu tiếp tục nhìn Ngân Khuynh viết chữ.
Thời Giang không biết y viết gì, nhưng thấy vương gia cười đáp: "Không sao!"
Vẻ mặt kia, vừa ôn nhu vừa đẹp trai. Khung cảnh này sao mà hài hòa thế nhỉ? Thời Giang nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy mình dư thừa quá, đang định rời đi thì lại nghe giọng của vương gia.
Hắn hỏi: "Tối nay ăn gì?"
Thời Giang vội không kịp chuẩn bị thấy não co lại, lời sắp tuôn ra đến miệng bỗng thấy một thứ gì đó xé không lao đến. May mà phản ứng không tồi, Thời Giang bắt được vật kia hốt hoảng vuốt ngực, tí thì đi tong khuôn mặt đẹp trai này rồi!
Đến khi mở ra tờ giấy gấp bốn, Thời Giang mới biết, câu hỏi mà vương gia nói kia không phải là hỏi mình. Trên tờ giấy gấp bốn ghi tên món ăn, chữ viết ngay ngắn xinh đẹp của Ngân Khuynh công tử.
Vậy nên, vương gia là hỏi Ngân Khuynh công tử, tờ giấy này là câu trả lời của y.
Thời Giang mừng muốn rơi nước mắt: "Thuộc hạ cáo lui!"
Từ giờ, không cần phải vắt óc suy nghĩ buổi tối ăn gì nữa.
Trù phòng nhìn món ăn trên tờ giấy, biểu cảm không thể tin được: "Chỉ năm món?"
Thời Giang gật đầu, lấy ra một thỏi bạc: "Ngân Khuynh công tử thưởng cho các ngươi, nói cảm ơn!"
Trù phòng: "…" Không phải điên cuồng nấu cơm, còn được thưởng bạc. Ngân Khuynh công tử là thần tiên xuất thế sao? Đã nghe thấy tiếng lòng của mình những ngày qua?
Trù phòng nhìn tên món ăn thực đơn giản, lần đầu tiên cảm thấy có tâm huyết với việc nấu nướng.
.
"Ta dường như nghe thấy tin đồn không hay về Thập Nhất Vương." Nữ nhân xinh đẹp dựa mình vào bệ cửa sổ, vừa ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt, vừa hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à Huệ Nhi?"
Nha hoàn đứng bên cạnh nàng, cầm quạt quạt mát cho nàng. Nghe hỏi vội thưa: "Dạ thưa nương nương, em nghe cung nữ nói là Thập Nhất Vương giấu trong phủ một nam sủng. Hơn nữa, còn là ở trong Hoa Viện, nơi ở định sẵn là của Thập Nhất Vương phi. Mới sáng nay nô tì đã thấy Châu Hoa quận chúa tức tốc chạy đến Thiên Trà cung, sau đó thì thái hậu giận lắm! Không biết thái hậu nói gì với thánh thượng mà ngay buổi trưa thánh thượng đã triệu kiến Thập Nhất Vương..."
Nữ nhân xinh đẹp nghe thế thì ngồi thẳng người lên, đuôi mắt khẽ nhướn lên dường như ngạc nhiên, nàng lại hỏi: "Thập Nhất Vương có phản ứng gì? Hắn vào cung sao?"
Huệ Nhi lắc đầu: "Không có ạ! Thập Nhất Vương ngày hôm nay không ra khỏi phủ, đối với triệu kiến của thánh thượng cũng không đáp một lời."
"Châu Hoa quận chúa thì sao?"
Huệ Nhi vẫn là nghe được rất nhiều tin tức: "Nghe nói sau khi trời khỏi chỗ thái hậu thì Châu Hoa quận chúa vẫn luôn nhốt mình trong phòng."
"Có vẻ náo nhiệt rồi đây..." Nữ nhân đứng dậy, chỉnh trang lại váy áo: "Nhưng lời đồn kia là thật sao?"
"Là thật ạ!" Huệ Nhi giúp nàng sửa lại tà váy hơi nhăn, thấy nàng muốn ra ngoài thì với tay lấy áo choàng. Bổ sung tin tức: "Sáng nay lúc tin đồn được truyền đi, có rất nhiều người xác nhận chính mắt họ nhìn thấy Thập Nhất Vương dẫn theo vị nam sủng kia, ở các cửa tiệm lớn trong thành mua rất nhiều thứ. Sau đó đến buổi chiều, Thời Giang công tử đã thay mặt Thập Nhất Vương truyền lời ra, nói chuyện của vương phủ là chuyện của vương phủ, ngài ấy làm gì không cần người khác quản."
"Đúng là phong cách của hắn." Nữ nhân mỉm cười, cùng nha hoàn đi ra ngoài, như nhớ lại chuyện xưa cảm thán: "Hắn từ trước đến nay chưa từng thay đổi!"
Huệ Nhi hỏi: "Nương nương, người muốn tới đâu?"
"Đi điện Thừa Chính!"
***
"Gia! Tin đồn đã lan truyền khắp thành rồi!"
Thời Giang hộc tốc chạy vào Hoa Viện, bất chấp việc có thể nhìn thấy hình ảnh không thuận tiện nào đó. Hết cách rồi, dạo gần đây vương gia luôn chôn thân ở nơi này, muốn gặp người cũng chỉ có thể xông vào đây.
Nhưng Thời Giang thật ra nghĩ nhiều, hai người họ cũng không làm ra hành động quá mức gì. Vì thiếu niên thì đang cúi đầu viết chữ, thấy Thời Giang đột nhiên xuất hiện cũng không bất ngờ hay giật mình, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái rồi lại chuyên tâm viết chữ.
Hoàng Phủ Thương Dung thì bình tĩnh lắm, chỉ dời tầm mắt từ trang giấy nhìn lên, hỏi: "Đồn những gì?"
"Kia..." Thời Giang thấy vương gia không có ý định nhấc lên cái mông cao quý của hắn, cân nhắc từ ngữ: "Bây giờ dân chúng khắp thành đều đang truyền miệng nhau, nói rằng gia say đắm nam tử, muốn lấy nam tử làm vợ. Sự việc này chưa từng xảy ra, không phù hợp với truyền thống của Bắc Nguyên. Còn nói, Ngân Khuynh công tử là yêu tinh, mê hoặc vương gia. Cho rằng vương gia coi thường quốc pháp và gia quy, đi ngược với luân thường đạo lý..."
Hoàng Phủ Thương Dung trầm ngâm hồi lâu, sau cùng gật gù bảo: "Bọn họ nói đều không sai, ta phải làm sao?"
Thời Giang không khỏi muốn phun máu mà chết.
Vương gia! Khẩn cầu người nghiêm túc!
Thời Giang cố gắng giữ vững tâm lí, nói tiếp: "Gia, trong cung truyền tin tới, thánh thượng triệu kiến người!"
"Không đi được không?" Hắn chẳng muốn gặp kẻ sắp chửi vào mặt mình tí nào!
Thời Giang lệ rơi đầy mặt, lắc đầu.
"Được rồi, ta biết rồi!" Hoàng Phủ Thương Dung nghiêng đầu tiếp tục nhìn Ngân Khuynh viết chữ.
Thời Giang không biết y viết gì, nhưng thấy vương gia cười đáp: "Không sao!"
Vẻ mặt kia, vừa ôn nhu vừa đẹp trai. Khung cảnh này sao mà hài hòa thế nhỉ? Thời Giang nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy mình dư thừa quá, đang định rời đi thì lại nghe giọng của vương gia.
Hắn hỏi: "Tối nay ăn gì?"
Thời Giang vội không kịp chuẩn bị thấy não co lại, lời sắp tuôn ra đến miệng bỗng thấy một thứ gì đó xé không lao đến. May mà phản ứng không tồi, Thời Giang bắt được vật kia hốt hoảng vuốt ngực, tí thì đi tong khuôn mặt đẹp trai này rồi!
Đến khi mở ra tờ giấy gấp bốn, Thời Giang mới biết, câu hỏi mà vương gia nói kia không phải là hỏi mình. Trên tờ giấy gấp bốn ghi tên món ăn, chữ viết ngay ngắn xinh đẹp của Ngân Khuynh công tử.
Vậy nên, vương gia là hỏi Ngân Khuynh công tử, tờ giấy này là câu trả lời của y.
Thời Giang mừng muốn rơi nước mắt: "Thuộc hạ cáo lui!"
Từ giờ, không cần phải vắt óc suy nghĩ buổi tối ăn gì nữa.
Trù phòng nhìn món ăn trên tờ giấy, biểu cảm không thể tin được: "Chỉ năm món?"
Thời Giang gật đầu, lấy ra một thỏi bạc: "Ngân Khuynh công tử thưởng cho các ngươi, nói cảm ơn!"
Trù phòng: "…" Không phải điên cuồng nấu cơm, còn được thưởng bạc. Ngân Khuynh công tử là thần tiên xuất thế sao? Đã nghe thấy tiếng lòng của mình những ngày qua?
Trù phòng nhìn tên món ăn thực đơn giản, lần đầu tiên cảm thấy có tâm huyết với việc nấu nướng.
.
"Ta dường như nghe thấy tin đồn không hay về Thập Nhất Vương." Nữ nhân xinh đẹp dựa mình vào bệ cửa sổ, vừa ngắm nhìn ánh trăng mờ nhạt, vừa hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à Huệ Nhi?"
Nha hoàn đứng bên cạnh nàng, cầm quạt quạt mát cho nàng. Nghe hỏi vội thưa: "Dạ thưa nương nương, em nghe cung nữ nói là Thập Nhất Vương giấu trong phủ một nam sủng. Hơn nữa, còn là ở trong Hoa Viện, nơi ở định sẵn là của Thập Nhất Vương phi. Mới sáng nay nô tì đã thấy Châu Hoa quận chúa tức tốc chạy đến Thiên Trà cung, sau đó thì thái hậu giận lắm! Không biết thái hậu nói gì với thánh thượng mà ngay buổi trưa thánh thượng đã triệu kiến Thập Nhất Vương..."
Nữ nhân xinh đẹp nghe thế thì ngồi thẳng người lên, đuôi mắt khẽ nhướn lên dường như ngạc nhiên, nàng lại hỏi: "Thập Nhất Vương có phản ứng gì? Hắn vào cung sao?"
Huệ Nhi lắc đầu: "Không có ạ! Thập Nhất Vương ngày hôm nay không ra khỏi phủ, đối với triệu kiến của thánh thượng cũng không đáp một lời."
"Châu Hoa quận chúa thì sao?"
Huệ Nhi vẫn là nghe được rất nhiều tin tức: "Nghe nói sau khi trời khỏi chỗ thái hậu thì Châu Hoa quận chúa vẫn luôn nhốt mình trong phòng."
"Có vẻ náo nhiệt rồi đây..." Nữ nhân đứng dậy, chỉnh trang lại váy áo: "Nhưng lời đồn kia là thật sao?"
"Là thật ạ!" Huệ Nhi giúp nàng sửa lại tà váy hơi nhăn, thấy nàng muốn ra ngoài thì với tay lấy áo choàng. Bổ sung tin tức: "Sáng nay lúc tin đồn được truyền đi, có rất nhiều người xác nhận chính mắt họ nhìn thấy Thập Nhất Vương dẫn theo vị nam sủng kia, ở các cửa tiệm lớn trong thành mua rất nhiều thứ. Sau đó đến buổi chiều, Thời Giang công tử đã thay mặt Thập Nhất Vương truyền lời ra, nói chuyện của vương phủ là chuyện của vương phủ, ngài ấy làm gì không cần người khác quản."
"Đúng là phong cách của hắn." Nữ nhân mỉm cười, cùng nha hoàn đi ra ngoài, như nhớ lại chuyện xưa cảm thán: "Hắn từ trước đến nay chưa từng thay đổi!"
Huệ Nhi hỏi: "Nương nương, người muốn tới đâu?"
"Đi điện Thừa Chính!"
Danh sách chương