「Thập Nhất Vương thấy mình say rồi, lại thấy mình cũng chẳng say lắm.」
***
Hoàng Phủ Thương Dung tỉnh giấc, đầu tiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, đau đến co cứng cả trán lại. Sau đó, hắn mới cảm thấy không đúng, tầm mắt dời xuống, khung cảnh đập vào mắt làm hắn chết nằm luôn.
Hoàng Phủ Thương Dung phải chớp mắt mấy lần, để chắc rằng hắn không nằm mơ. Tuy nhiên, người đang nằm trong ngực hắn là thật, mà áo của hắn bị cởi ra cũng là thật. Hơi thở của Ngân Khuynh phả vào lồng ngực hắn, làm cho tâm tình hắn ngứa ngáy. Xét thấy y vẫn mặc y phục tử tế, hắn thoáng yên tâm một chút, còn tốt, trong lúc say mình còn không làm ra chuyện cầm thú gì.
"…" Lại nói, áo của hắn làm sao cởi ra? Mà đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Phủ Thương Dung thấy Ngân Khuynh vẫn ngủ say, cẩn thận nhích người ra, tìm áo mặc vào rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, thiếu niên nằm trên giường tỉnh dậy, y nhìn chằm chằm vào khoảng không một lát rồi mới ngồi dậy, xuống giường đi ra ngoài. Y ngồi xuống gốc cây gạo, ngón tay sờ môi suy nghĩ gì đó. Cây gạo đón gió khẽ rung rinh cành lá, thả vài cánh hoa rơi xuống, rơi lên tà váy của thiếu niên...
.
Bóng trăng lặng lẽ hạ mình thấp xuống, ngoan cường hơn đám mây đen không ngừng nghỉ tỏa ra ánh sáng.
Xuyên qua khung cửa sổ năm góc, có bóng dáng chập chùng hắt lên bức bình phong, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng trở nên mờ ảo khó lường.
Nam nhân chống tay đỡ lấy cơ thể không ngã xuống, giam giữ thiếu niên trong lồng ngực. Mái tóc của hắn bị cọ rơi ngọc quan, từng sợi trút xuống che đi quá nửa gương mặt tuấn mỹ, đuôi tóc quét đến bờ vai trần của thiếu niên. Thiếu niên đối mặt với thân trên để trần của hắn, biểu cảm bình đạm, nhưng hai bên má hơi hồng. Hắn nhìn y đôi mắt mông lung không tiêu cự, nơi gò má đỏ ửng, không rõ là vì say hay vì điều gì khác.
Giọng nói của nam nhân không giấu nổi tiếng nấc vì say: "Khuynh Khuynh! Khuynh Khuynh của ta sao lại đẹp thế này..."
"Ta thích Khuynh Khuynh lắm, phải làm sao bây giờ?"
"Hừ! Bọn họ lại dám nói xấu Khuynh Khuynh của ta...bọn họ thật xấu xa!"
"Khuynh Khuynh..."
Nam nhân thấp giọng nỉ non, hắn luồn một tay vào dưới gáy thiếu niên, lại cúi cười hôn xuống. Hắn hôn rất chậm rãi, rất dịu dàng, như vuốt ve một món bảo vật trân quý. Từ đôi môi của y, một đường xuống cằm, đến vai, dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp nổi lên. Làn da của thiếu niên trắng vô cùng, trắng đến mức có thể nhìn thấy từng dấu hôn ửng đỏ.
Thiếu niên ôm lấy tấm lưng trần của hắn, bị nụ hôn ôn nhu của hắn làm cho cơ thể sinh ra phản ứng mà thở dốc, chỉ là tuyệt nhiên không phát ra âm thanh bất thường nào.
Nam nhân duy trì nụ hôn ở xương quai xanh rất lâu, sau đó thì nằm xuống bên cạnh thiếu niên. Vừa kéo thiếu niên vào lồng ngực mình, vừa thủ thỉ làm nũng: "Khuynh Khuynh, bọn họ bắt nạt ta!"
Ngân Khuynh bị Hoàng Phủ Thương Dung ôm cứng, đối mặt với lồng ngực rắn chắc của hắn, y dùng tay viết mấy chữ:
【Có chuyện gì?】
Hoàng Phủ Thương Dung tuy đã say đến choáng váng, nhưng vẫn biết y viết gì. Ngặt nỗi, ngón tay y chạm vào ngực hắn làm hắn càng thêm nhộn nhạo.
Hắn dùng cái giọng lè nhè kể cho y nghe: "Bọn họ nói xấu Khuynh Khuynh của ta, còn bắt ta lấy vợ, lại bắt ta đi đánh giặc. Bọn họ kẻ muốn lôi kéo ta, kẻ muốn phế ta, kẻ muốn lợi dụng ta, có kẻ lại muốn ta sống không yên ổn. Khuynh Khuynh, bọn họ lúc nào cũng ép buộc ta."
"Kể từ lúc mẹ ta qua đời, ta đã luôn phải nhìn sắc mặt người ta để sống. Vì sao lại thế chứ? Vì sao họ có thể vì ta không có mẹ mà bắt nạt ta? Ta ghét tất cả bọn họ, ta muốn..."
Phía sau hắn nói rất nhỏ, Ngân Khuynh không nghe được hắn nói gì. Hắn im lặng, y nghĩ hắn chắc là buồn ngủ, y bèn ôm lấy hắn, dựa vào gần người hắn thêm một chút. Thật ra, y cũng buồn ngủ lắm rồi!
Nhưng lúc y đã sắp ngủ say, chợt nghe trên đỉnh đầu giọng nói của hắn: "Khuynh Khuynh, gả cho ta đi!"
Giọng nói của hắn lúc nói ra câu kia, không có tiếng nấc, không có lè nhè say xỉn. Mà nghiêm túc như đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra, rõ rõ ràng ràng.
Ngân Khuynh sửng sốt.
Nhưng Hoàng Phủ Thương Dung không nhìn thấy, thiếu niên ở trong ngực hắn chậm rãi cong môi thành một nụ cười vừa đủ mãn nguyện.
Mà Ngân Khuynh cũng không biết, hắn nói câu kia là lúc hắn rất tỉnh táo. Hơn nữa, là do hắn nghĩ y đã ngủ rồi, nên mới dám nói như vậy.
Ai mà có ngờ, y nghe thấy, còn đáp lời.
Kết quả là Hoàng Phủ Thương Dung trở về phòng thay quần áo, trong lúc loay hoay lam rơi ra một thứ gì đó. Là một tờ giấy được gấp lại vuông vắn, hắn rất bất ngờ, Khuynh Khuynh muốn nói gì với hắn nhỉ?
Hắn mở ra nhìn, bên trong viết ba chữ rất đẹp mắt.
Chỉ ba chữ, đủ làm cho hắn không kìm được mỉm cười.
Thời Giang cầm theo trang phục thượng triều của vương gia, vừa đi vào đã nhìn thấy vương gia nhà mình cười tươi như nhặt được một đống vàng.
Thời Giang tò mò muốn chết: "…" Vương gia nhìn tờ giấy cười như điên, tờ giấy kia chắc chắn là của Ngân Khuynh công tử, rốt cuộc trong đó viết gì nhỉ?
***
Hoàng Phủ Thương Dung tỉnh giấc, đầu tiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, đau đến co cứng cả trán lại. Sau đó, hắn mới cảm thấy không đúng, tầm mắt dời xuống, khung cảnh đập vào mắt làm hắn chết nằm luôn.
Hoàng Phủ Thương Dung phải chớp mắt mấy lần, để chắc rằng hắn không nằm mơ. Tuy nhiên, người đang nằm trong ngực hắn là thật, mà áo của hắn bị cởi ra cũng là thật. Hơi thở của Ngân Khuynh phả vào lồng ngực hắn, làm cho tâm tình hắn ngứa ngáy. Xét thấy y vẫn mặc y phục tử tế, hắn thoáng yên tâm một chút, còn tốt, trong lúc say mình còn không làm ra chuyện cầm thú gì.
"…" Lại nói, áo của hắn làm sao cởi ra? Mà đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Hoàng Phủ Thương Dung thấy Ngân Khuynh vẫn ngủ say, cẩn thận nhích người ra, tìm áo mặc vào rời đi.
Sau khi hắn rời khỏi, thiếu niên nằm trên giường tỉnh dậy, y nhìn chằm chằm vào khoảng không một lát rồi mới ngồi dậy, xuống giường đi ra ngoài. Y ngồi xuống gốc cây gạo, ngón tay sờ môi suy nghĩ gì đó. Cây gạo đón gió khẽ rung rinh cành lá, thả vài cánh hoa rơi xuống, rơi lên tà váy của thiếu niên...
.
Bóng trăng lặng lẽ hạ mình thấp xuống, ngoan cường hơn đám mây đen không ngừng nghỉ tỏa ra ánh sáng.
Xuyên qua khung cửa sổ năm góc, có bóng dáng chập chùng hắt lên bức bình phong, ngay cả ánh đèn trong phòng cũng trở nên mờ ảo khó lường.
Nam nhân chống tay đỡ lấy cơ thể không ngã xuống, giam giữ thiếu niên trong lồng ngực. Mái tóc của hắn bị cọ rơi ngọc quan, từng sợi trút xuống che đi quá nửa gương mặt tuấn mỹ, đuôi tóc quét đến bờ vai trần của thiếu niên. Thiếu niên đối mặt với thân trên để trần của hắn, biểu cảm bình đạm, nhưng hai bên má hơi hồng. Hắn nhìn y đôi mắt mông lung không tiêu cự, nơi gò má đỏ ửng, không rõ là vì say hay vì điều gì khác.
Giọng nói của nam nhân không giấu nổi tiếng nấc vì say: "Khuynh Khuynh! Khuynh Khuynh của ta sao lại đẹp thế này..."
"Ta thích Khuynh Khuynh lắm, phải làm sao bây giờ?"
"Hừ! Bọn họ lại dám nói xấu Khuynh Khuynh của ta...bọn họ thật xấu xa!"
"Khuynh Khuynh..."
Nam nhân thấp giọng nỉ non, hắn luồn một tay vào dưới gáy thiếu niên, lại cúi cười hôn xuống. Hắn hôn rất chậm rãi, rất dịu dàng, như vuốt ve một món bảo vật trân quý. Từ đôi môi của y, một đường xuống cằm, đến vai, dừng lại ở xương quai xanh xinh đẹp nổi lên. Làn da của thiếu niên trắng vô cùng, trắng đến mức có thể nhìn thấy từng dấu hôn ửng đỏ.
Thiếu niên ôm lấy tấm lưng trần của hắn, bị nụ hôn ôn nhu của hắn làm cho cơ thể sinh ra phản ứng mà thở dốc, chỉ là tuyệt nhiên không phát ra âm thanh bất thường nào.
Nam nhân duy trì nụ hôn ở xương quai xanh rất lâu, sau đó thì nằm xuống bên cạnh thiếu niên. Vừa kéo thiếu niên vào lồng ngực mình, vừa thủ thỉ làm nũng: "Khuynh Khuynh, bọn họ bắt nạt ta!"
Ngân Khuynh bị Hoàng Phủ Thương Dung ôm cứng, đối mặt với lồng ngực rắn chắc của hắn, y dùng tay viết mấy chữ:
【Có chuyện gì?】
Hoàng Phủ Thương Dung tuy đã say đến choáng váng, nhưng vẫn biết y viết gì. Ngặt nỗi, ngón tay y chạm vào ngực hắn làm hắn càng thêm nhộn nhạo.
Hắn dùng cái giọng lè nhè kể cho y nghe: "Bọn họ nói xấu Khuynh Khuynh của ta, còn bắt ta lấy vợ, lại bắt ta đi đánh giặc. Bọn họ kẻ muốn lôi kéo ta, kẻ muốn phế ta, kẻ muốn lợi dụng ta, có kẻ lại muốn ta sống không yên ổn. Khuynh Khuynh, bọn họ lúc nào cũng ép buộc ta."
"Kể từ lúc mẹ ta qua đời, ta đã luôn phải nhìn sắc mặt người ta để sống. Vì sao lại thế chứ? Vì sao họ có thể vì ta không có mẹ mà bắt nạt ta? Ta ghét tất cả bọn họ, ta muốn..."
Phía sau hắn nói rất nhỏ, Ngân Khuynh không nghe được hắn nói gì. Hắn im lặng, y nghĩ hắn chắc là buồn ngủ, y bèn ôm lấy hắn, dựa vào gần người hắn thêm một chút. Thật ra, y cũng buồn ngủ lắm rồi!
Nhưng lúc y đã sắp ngủ say, chợt nghe trên đỉnh đầu giọng nói của hắn: "Khuynh Khuynh, gả cho ta đi!"
Giọng nói của hắn lúc nói ra câu kia, không có tiếng nấc, không có lè nhè say xỉn. Mà nghiêm túc như đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra, rõ rõ ràng ràng.
Ngân Khuynh sửng sốt.
Nhưng Hoàng Phủ Thương Dung không nhìn thấy, thiếu niên ở trong ngực hắn chậm rãi cong môi thành một nụ cười vừa đủ mãn nguyện.
Mà Ngân Khuynh cũng không biết, hắn nói câu kia là lúc hắn rất tỉnh táo. Hơn nữa, là do hắn nghĩ y đã ngủ rồi, nên mới dám nói như vậy.
Ai mà có ngờ, y nghe thấy, còn đáp lời.
Kết quả là Hoàng Phủ Thương Dung trở về phòng thay quần áo, trong lúc loay hoay lam rơi ra một thứ gì đó. Là một tờ giấy được gấp lại vuông vắn, hắn rất bất ngờ, Khuynh Khuynh muốn nói gì với hắn nhỉ?
Hắn mở ra nhìn, bên trong viết ba chữ rất đẹp mắt.
Chỉ ba chữ, đủ làm cho hắn không kìm được mỉm cười.
Thời Giang cầm theo trang phục thượng triều của vương gia, vừa đi vào đã nhìn thấy vương gia nhà mình cười tươi như nhặt được một đống vàng.
Thời Giang tò mò muốn chết: "…" Vương gia nhìn tờ giấy cười như điên, tờ giấy kia chắc chắn là của Ngân Khuynh công tử, rốt cuộc trong đó viết gì nhỉ?
Danh sách chương