Nhìn con gái mình toàn thân đột nhiên bất động như thể, hai mắt nhắm chặt, Trịnh Liên còn chưa kịp hoàn hồn thì Thẩm Quân Dao đã ngất ở trên giường bệnh rồi.

Bà ta vội vàng lao đến ôm lấy người của Thẩm Quân Dao, miệng liên tục gào thét.

"Con ơi, con làm sao thể này?"
Nghe thấy tiếng hét của Trịnh Liên, Trác Du Hiên bên ngoài nhanh chóng chạy vào.

"Có chuyện gì? Quân Dao bị làm sao?"
Sắc mặt của Trác Du Hiên tái xanh lại vì sợ hãi, người đàn ông vội vàng lao tới ôm lấy cả người yếu ớt của Thẩm Quân Dao ở trên giường kia, đôi mắt mệt mỏi quay sang lườm Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân không biết vì sao đột nhiên con gái mình lại bị như vậy nữa, bà ta run rẩy kể lại mọi chuyện cho Trác Du Hiên nghe.

"Tôi cũng không biết con bé bị làm sao, ban đầu Quân Dao rất bình thường, nhưng càng ngày nó càng ho nhiều, thậm chí là còn ho ra máu.

Tôi định gọi bác sĩ đến đây nhưng con bé nó nhất quyết không chịu, cho nên mới ngất ra như thế"
"Đúng là để bà lại gần Quân Dao là chẳng hề có chuyện gì tốt mà!"

Trác Du Hiên lạnh lùng quăng cho Trịnh Liên một câu, hắn lườm bà ta một cái nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt quan tâm lo lắng ấy của hắn đã đặt ở trên người của Thẩm Quân Dao rồi.

Ôm lấy thân thể gầy yếu đang hơi run lên ấy của người con gái, Trác Du Hiên vỗ tay lên má cô, miệng liên tục gọi tên.

"Quân Dao, em làm sao thế, mau mở mắt ra nhìn anh đi, em đừng làm anh sợ có được không?"
Người đàn ông này không hề hay biết rằng bản thân của hẳn đang sa vào trong những mộng tưởng của bản thân lúc nào không hay biết.

Lo sợ, hoảng hốt, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn ở trong đầu của Trác Du Hiên.

Đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc cửa màu trắng đang đóng lại kia, huyết mạch ở trong người hắn lúc này như ngừng trệ, từng hơi thở ngày một trở nên nặng nề và khó khăn hơn.

Quân Dao, anh xin em, em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, xin em phải cố gắng lên.

Chỉ cần em khỏe lại, em muốn anh làm gì cũng được, ngay cả việc buông tay cho em để em đi tìm cuộc sống hạnh phúc của chính mình.

Anh chỉ muốn thấy em được sống khỏe mạnh mà thôi, anh thật không thể chịu nổi khi sống một cuộc sống mà không có em em có biết không? Trác Du Hiên đang không ngừng cầu xin ông trời, xin ông cứu lấy Thẩm Quân Dao.


Chỉ cần Thẩm Quân Dao được sống, muốn hắn làm gì cũng được, ngay cả bắt hắn đánh đổi mạng sống của mình, Trác Du Hiên cũng cam lòng.

Thẩm phu nhân gào khóc một hồi, đột nhiên bà ta chạy đến, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt nhìn Trác Du Hiên, tay bà ta túm chặt lấy tay áo của người đàn ông.

"Trác Du Hiên, cậu nói đi, con gái của tôi bị bệnh gì, sao sức khỏe của nó càng ngày càng kém đi như thế.

Thậm chí là con bé sắp chết rồi, cậu nói đi, con gái của tôi mắc bệnh gì mà lại không sống được bao lâu nữa cơ chứ?"
"Bà đừng có ăn nói linh tinh.

Ai sắp chết chứ? Quân Dao chỉ là bị bệnh cảm vặt mà thôi, chắc chắn cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cô ấy tuyệt đối sẽ không chết, tôi không cho phép bà nói mấy điều xui xẻo như vậy.

Quân Dao nhất định sẽ tiếp tục sống mà"
Trác Du Hiên dường như rất kích động khi nghe đến từ "chết" kia, hẳn ngay lập tức hất tay của Trịnh Liên ra, ánh mắt hằm hằm nhìn người phụ nữ này.

Hắn ta tuyệt đối sẽ không để cho Thẩm Quân Dao chết đâu, chắc chắn sẽ là như thế.

Thẩm Quân Dao nhất định sẽ ở bên cạnh hản mà phải không? Trịnh Liên cũng sững sờ trước sự kích động của Trác Du Hiên, bà ta không ngờ người đàn ông này lại cố chấp như thế.

Nhìn tình trạng hiện giờ của Thẩm Quân Dao, chắc chắn sẽ không khả quan..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện