"Trác Du Hiên, tôi có chuyện cần phải nói riêng với cậu.Đến phòng làm việc của cậu đi"
Ai cũng có thể nghe ra âm thanh tức giận nghiến răng nghiến lợi ở trong lời nói của Lục Ngạn.

Trác Du Hiên chỉ gật đầu một cái rồi hai người đi thẳng đến phòng làm việc của Trác Du Hiên.

Cô ta tuy xinh đẹp nhưng lại mang một vẻ nguy hiểm, nhất là ở đôi mắt kia.

Để cô ta ở bên cạnh anh trai mình, Trác Dương Phong cảm thấy không yên tâm một chút nào cả, hơn nữa anh còn cảm thấy lo lẳng.

Trác Dương Phong nhìn cô ta một lát rồi tìm cách đuổi khéo cô ta đi.

"Cô à, nếu ở đây không còn việc gì thì mời cô đi cho.Tôi còn phải xem chị ấy thế nào, mong cô hãy trở về phòng của mình nếu không giúp ích được gì.Anh tôi cưng chiều cô nhưng không có nghĩa là tôi sẽ như vậy, để cho cô lộng hành"
Người phụ nữ này Trác Dương Phong cực kỳ không an tâm khi để cô ta ở bên cạnh anh trai mình như vậy.

Nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra, e là hậu quả sẽ khó gánh đấy.

Trác Dương Phong nhìn Quách Tịnh Kỳ, anh nói rất nhẹ nhàng nhưng lời nói ấy lại mang theo một sự cảnh cáo ngầm ở trong đó.

Dường như Quách Tịnh Kỳ cũng đã nghe ra lời cảnh cáo đó, gương mặt của cô ta hơi biến sắc một chút nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài sự thông minh vốn có của cô ta.

Quách Tịnh Kỳ bày ra bộ dạng đáng thương, hai mắt cô ta long lanh nhìn Trác Dương Phong, vẻ mặt như là sắp khóc.

Khoé môi của cô ta hơi mấp máy, hình như là muốn nói cái gì đó nhưng cô ta không hề muốn nói ra, chỉ giả bộ bản thân mình cực kỳ ấm ức.


"Nhưng.....!
Nhưng mà....!
Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, cô à, xin mời cô về phòng mình hoặc đi chỗ khác.

Cô không nên ở đây, lỡ xảy ra chuyện gì anh tôi sẽ không để tôi yên đâu.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Vậy nên mời cô rời khỏi đây"
Trác Dương Phong chẳng hề bị ánh mắt của Quách Tịnh Kỳ kia làm cho lay động.

Anh vẫn rất kiên quyết muốn Quách Tịnh Kỳ phải rời khỏi nơi này.

Người phụ nữ này thực chất rất thông minh, nhưng cô ta đã che giấu đi điều đó.

Sự thông mà ấy chẳng những không giúp ích được gì cho Trác Du Hiên mà còn rất có thể sẽ khiến cho hắn ta gặp nguy hiểm.

Trác Dương Phong vẫn không yên tâm đến người phụ nữ này, tuy hai người chỉ mới gặp mặt lần đầu.

Quả thật Trác Dương Phong cũng nhận ra gương mặt của Quách Tịnh Kỳ rất giống với người chị dâu hụt của anh, Thấm Sơ Vũ.

Đợi Trác Dương Phong giải quyết xong xuôi chuyện của Thẩm Quân Giao, anh nhất định sẽ phải điều tra người phụ nữ này.

Quách Tịnh Kỳ giương mắt nhìn Trác Dương Phong một lúc lâu, nhưng người đàn ông vẫn không hề bị lay động, cô ta đành phải ngậm ngùi xoay lưng bỏ xuống nhà.

Trong lòng của Quách Tịnh Kỳ không khỏi cảm thấy bực tức, cô ta rất muốn ở lại đây, rất muốn xem xem Thẩm Quân Giao đã chết chưa.

Cô ta vốn rất mong Thẩm Quân Giao gặp chuyện, khi đó cô ta hành sự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Thấy người phụ nữ kia cuối cùng cũng chịu đi, Trác Dương Phong mới thở phào một hơi, anh mở cửa vào xem xem Thẩm Quân Giao ra sao rồi.

Cùng lúc đó, Trác Du Hiên cùng với Lục Ngạn cũng đã đến phòng làm việc.

Sau khi cẩn thận đóng cửa, Trác Du Hiên mới lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang khoác chiếc áo blouse trắng kia, giọng nói vẫn lạnh nhạt như mọi khi.

"Lục Ngạn, cậu muốn nói gì với tôi?"
Bạn thân lâu ngày không gặp, vậy mà Trác Du Hiên lại chẳng hề hỏi han gì người ta, chị lạnh lùng quăng mỗi một câu cho Lục Ngạn như vậy.

Nhưng có thể thấy, Trác Du Hiên cũng rất quan tâm đến người bạn này của mình.

Cũng có thể thấy, Lục Ngạn chính là người bạn thân duy nhất, người mà Trác Du Hiên có thể đặt niềm tin vào trên chốn thương trường khốc liệt này.

Lục Ngạn nhìn Trác Du Hiên, ánh mắt của anh vô cùng căm giận nhưng vẫn phải kiềm chế.

Lục Ngạn cố gắng kiềm chế hỏi Trác Du Hiên.


"Trác Du Hiên, quen cậu lâu như vậy, sao bây giờ tôi mới biết cậu lại là một kẻ tàn nhẫn ra tay hành hạ một người con gái đến thê thảm như vậy.

Dù sao cô ấy cũng là con người, hơn nữa còn là vợ của cậu đấy"
Lục Ngạn khoanh hai tay, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Trác Du Hiên, người bạn thân đã lâu không gặp kia của anh.

Thật không ngờ rằng, mấy năm không gặp, Trác Du Hiên lại có thể trở nên tàn độc đến như vậy.

Điều đó quả thật khiến Lục Ngạn không thể nào ngờ tới.

Hai người vốn là bạn thân, đã thế Lục Ngạn với Trác Du Hiên còn chơi với nhau từ nhỏ.

Chỉ tại hai con đường, hai chí hướng của hai người khác nhau, một người theo học ngành y, một người theo kinh doanh mà thôi.

Năm hai mươi tuổi, Lục Ngạn ra nước ngoài theo đuổi đam mê, còn Trác Du Hiên tiếp tục phát triển sự nghiệp của gia đình.

Trong kí ức của Lục Ngạn, Trác Du Hiên đúng là con người máu lạnh nhưng anh không ngờ rằng người bạn này của anh lại có thế nhẫn tâm đến thế, mà người đó lại còn là vợ của hẳn nữa chứ.

Có lẽ Lục Ngạn cũng đã nhận ra Thẩm Quân Giao là cô gái hôm trước, nhìn những vết thương trên người cô xâu chuỗi với những điều trước đây anh biết về cô gái này thì Lục Ngạn có thể đoán ra được Thẩm Quân Giao đã gặp phải những chuyện gì.

Không ngờ rằng người mang đến cho cô những tổn thương ấy lại chính là chồng của mình.

Đầu tiên Lục Ngạn còn tưởng đó là người giúp việc ở đây, sau nghe Trác Dương Phong kể mới biết đó là vợ của Trác Du Hiên, bạn thân của anh.

Trác Du Hiên hơi nhếch môi nhìn về phía Lục Ngạn, âm thanh mang theo sự thù hằn cùng giận dữ.

"Lục Ngạn, cậu mới về nước nên không biết những chuyện độc ác mà người phụ nữ đó đã làm đâu.

Cô ta phải bị hành hạ cho đến chết, mình không muốn để cho cô ta sống ung dung tự tại như vậy."
"Trác Du Hiên, cô ấy cho dù gây tội gì thì cậu cũng không thể làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với cô ấy.


Hơn nữa, cô ấy vẫn còn là vợ của cậu đấy"
Lục Ngạn thở dài liên tục khuyên can người bạn thân đã lâu không gặp này của mình.

Trác Du Hiên hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến Thẩm Quân Giao, hẳn lại cảm thấy khinh bỉ vạn phân.

"Cô ta ư? Cô ta không xứng! Với mình, cô ta cũng chỉ là một con chó, một loại súc vật mà thôi.

Lục Ngạn, mình biết cậu luôn lạc quan, luôn biết thương hại cho kẻ yếu, nhưng mình khuyên cậu đừng có bị cái bộ dạng giả tạo của người phụ nữ kia lừa gạt.

Cậu tốt nhất nên tránh xa cô ta ra, mình không muốn một người tốt đẹp như cậu bị người phụ nữ đó vấy bẩn"
Trác Du Hiên đang muốn nhắc nhở Lục Ngạn.

Hắn không muốn nhìn Lục Ngạn bị vẻ ngoài đáng thương của Thẩm Quân Giao kia lừa gạt, hắn không thể để người bạn thân nhất của mình bị cô ta tổn thương vậy.

Lục Ngạn đối với Trác Du Hiên chẳng khác gì anh em ruột thịt cả, cho nên hắn không để người này bị vấy bẩn.

Lục Ngạn khẽ thở dài, anh hơi lắc đầu.

"Mình đúng là hết nói nổi với cậu"
"Lục Ngạn, mình coi cậu là anh em tốt, nhưng không có nghĩa là cậu có thể xen vào chuyện tình cảm của mình"
Lục Ngạn bất lực nhìn Trác Du Hiên, anh thở dài một tiếng.

"Trác Du Hiên, mình không muốn xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng mình nhắc cậu một câu, sau này đừng hối hận đó.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện