Màn đêm buông xuống Kiều Nhan ngủ có chút không yên, trong mơ đều là hơi thở cùng hương vị của người ấy, cô tựa như đang mắc kẹt trong vòng tay anh như cá cắn vào lưới câu giãy dụa không thoát ra được.
Buổi sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót líu lo, cô gái trên giường giật mình tỉnh giấc, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi chiếc lưới bám chặt đó.
Kiều Nhan ngồi dậy thở ra một hơi, ngơ ngẩn một lát rồi đi thay quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu ăn sáng.
Dưới lầu mùi cháo thơm phức, bà chủ phòng thuê đã mua cháo cùng bánh bao tiệm cách vách. Cô xuống lầu chào hỏi một chút rồi trực tiếp đi vào trong tiệm ăn.
Hơn mười giờ, Vương Tĩnh gọi điện thoại tới.
Kiều Nhan kỳ thật vẫn đợi điện thoại của cô ấy, chờ biệt thự cùng vòng cổ tìm được chủ nhân mới, có như vậy cô mới mua được nhà cho chính mình.
“Kiều Nhan, chuyện ngày hôm qua, cô cùng Triệu thúc thúc, chú ấy…” Vương Tĩnh vừa mở miệng lại nói đến chuyện này, giọng điệu thử hỏi thăm.
Kiều Nhan dừng một chút, cực kỳ tự nhiên trả lời, “Chuyện hôm qua không phải ngoài ý muốn sao, Triệu thúc thúc gì đó của cô uống nhiều quá, chắc là nhận lầm người.”
Trừ bỏ chuyện nhận định sự thật này, cô cũng không nói một chút chuyện dư thừa nào.
“Hả, đúng vậy. Thiệt thòi cho cô rồi, lúc ấy đáng ra tôi phải bảo vệ cô.” Vương Tĩnh nói quanh co, trong lòng thoáng xin lỗi.
Ngọn núi lớn Triệu gia cao quá, cô không có biện pháp đòi lại công bằng cho cô ấy, chỉ có thể nói vài lời an ủi mà thôi.
Kiều Nhan cười cười không thèm để ý, suy nghĩ một chút còn nói, “Không sao, lúc ấy tôi đã cho anh ta một bạt tai rồi, coi như đã báo thù, cho nên tôi cũng muốn quên nó đi, chúng ta xem như chuyện đó chưa từng xảy ra là được rồi.”
Vương Tĩnh cứng lưỡi “… …”
Trách không được lúc cô quay lại, Triệu thúc thúc lại đứng cúi đầu, phỏng chừng lúc đó trên mặt đã mang dấu tay rồi.
“Kiều Tiểu Nhan, cô thật lớn gan!” Vương Tĩnh yên lặng nói một câu, giọng điệu hơi run.
Ngay cả Triệu Đại Thần cô ấy cũng dám đánh, bổn đại tiểu thư không sợ trời sợ đất, lúc này liền sợ cô!!
Thần sắc giảo hoạt trên mặt Kiều Nhan cứng đờ, một giây sau vì chính mình giải thích, “Cái đó, kỳ thật tôi cũng không dám đánh mạnh, lúc đó bị anh ta đùa giỡn lưu manh, trong lòng hoảng loạn nên liền ra tay, hẳn là không có việc gì.” Đàn ông không phải đều là da dày thịt béo sao.
Bên kia Vương Tĩnh có thể nói cái gì nữa, dù sao về sau chuyện của Triệu Quân Khiêm một chút không thể lộ ra ngoài.
Nếu đã quyết định đem chuyện tối hôm qua trở thành bí mật vĩnh viễn chôn xuống, giờ phút này cô cũng không đề cập thêm cái gì, đơn giản chỉ vô tình nhắc tới rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
“Thôi không nhắc chuyện đó nữa, Kiều Nhan, đồ vật cô nhờ tôi hôm nay đã có người hỏi mua.” Vương Tĩnh nói đến chuyện này tâm tình liền tốt lên.
“Một đám con gái sau khi nghe lai lịch của vòng cổ cùng biệt thự liền nhìn trúng, tranh nhau muốn cướp lấy, nhân cơ hội này tôi mở một cuộc đấu giá, ai ra giá cao sẽ mua được, nay đã có kết quả.”
Vương Tĩnh nói mấy lời này khiến Kiều Nhan nháy mắt mở cờ trong bụng vui mừng ra mặt, cô vốn tưởng rằng còn phải đợi mấy ngày nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm đến người mua, tốc độ quá nhanh rồi.
“Cám ơn, cám ơn, Đại tiểu thư quả nhiên năng lực siêu cấp, tôi vô cùng bội phục!” Kiều Nhan cười nói cảm ơn.
Vương Tĩnh rụt rè chấp nhận lời khen, sau đó nói Kiều Nhan chuẩn bị tốt thủ tục chuyển nhượng, sau đó cô sẽ cho người đến lấy, đợi đối phương xác nhận đồ vật, dự tính hôm nay sẽ chuyển tiền đến.
Đối với chuyện này, Kiều Nhan rất vui vẻ, cô cũng không lo lắng bị Vương Tĩnh lừa, dù sao cô ấy cũng là Đại tiểu thư gia đình giàu có, làm sao có thể để ý chút đồ vật nhỏ của cô cơ chứ.
Hơn nữa như vậy cũng rất tiện, cô không cần tự mình chạy đi làm thủ tục, càng không cần gặp mặt giao dịch, chỉ cần đưa giấy tờ đồ vật cho cô ấy, sau đó ngồi chờ lấy tiền là được, quả thật không thể thoải mái hơn.
Ước chừng hơn một giờ sau, bà chủ phòng thuê chạy lên gọi Kiều Nhan, nói dưới lầu có người tìm.
Kiều Nhan đi xuống, nhìn qua đã thấy biết đây là người phụ nữ có năng lực, chính là trợ lý sinh hoạt của Vương Tĩnh, tìm cô để lấy đồ.
Kiều Nhan xác định danh tính xong liền trở về phòng cầm ra giấy tờ nhà cùng vòng cổ để chung trong một cái hộp rồi đi ra.
Đợi đến lúc đối phương nhận lấy rồi lên xe trở về, cô nhìn lên bầu trời đen kịt mây đen, nhanh chóng chạy lên lầu.
Mưa rào sấm chớp mùa hạ vội đến rồi vội đi, gió lạnh vừa thổi, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn ào ào đổ xuống.
Kiều Nhan đóng chặt cửa cửa sổ, vừa nghe tiếng gió rít ngoài cửa, vừa nằm trên giường ăn uống xem phim, thoải mái một mình hết cả buổi chiều.
Trước cơm tối, Kiều Nhan tự mình ăn no luôn rồi, cô quyết định mua thêm một phần canh bồi bổ cơ thể, gần đây có một quán bán canh tẩm bổ lại có cả giao hàng tận nơi, vô cùng tiện lợi.
Chẳng qua giao hàng còn chưa tới, Kiều Nhan đã thấy một số tiền lớn chạy vào tài khoản mình.
Lúc ấy cô vừa đi vệ sinh xong, nghe được điện thoại đầu giường vang lên tin nhắn, cô còn tưởng rằng người giao hàng gọi đến, kết quả vừa cầm điện thoại lên, đầu tiên đập vào mắt một tin nhắn có một chuỗi số 0…
“Mẹ nó chứ!” Kiều Nhan nhịn không được thốt ra một câu th ô tục, biểu đạt sự rung động của chính mình.
Cô xoa xoa mắt, sau đó khống chế không được mở ra nội dung tin nhắn bắt đầu đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy... Bảy chữ số 0, phía trước còn có một số ba, chính chính là ba ngàn vạn ba ngàn vạn nha!!
Trên thực tế, dựa theo giá thị trường, căn biệt thự kia diện tích coi như khá lớn, vị trí lại là có chút tốt, nhưng không thể bán được giá này.
Kiều Nhan căn cứ vào thị trường giao dịch, đại khái tính toán qua, bán không thể vượt qua 2500 vạn, lại khấu trừ thuế, tiền hoa hồng linh tinh, có thể đến tay 2000 vạn đã là tốt lắm rồi.
Hiện tại tốt quá rồi, chuyển nhượng sang cho một chị gái nhỏ không thiếu tiền, cô chỉ chỉ cần đưa thủ tục sang tên là được, mà người mua còn rất hào phóng chịu phí sang tên, giúp cô không ít việc, thât quá sảng khoái.
Kiều Nhan lập tức nhắn tin cảm ơn cho Vương Tĩnh, cô ấy nói cô khoan hẵng cảm tạ, còn có vòng cổ còn chưa bán được đâu.Tiền bán vòng cổ bây giờ còn chưa chuyển đến, chờ thu được một lần rồi cảm ơn sau cũng không muộn.
Giờ phút này Kiều Nhan cảm xúc sục sôi, đã muốn mặc kệ cái gì vòng cổ kim cương hay không phải vòng cổ kim cương, số tiền bán căn biệt thự kia khiến cô có chút chóng mặt, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong đầu bây giờ chỉ toàn là số 0, khóe mắt đuôi lông mày cùng miệng đều khống chế không được cong lên.
“Phát tài, phát tài rồi, tôi là kẻ có tiền HaHa!”
Kiều Nhan lẩm bẩm ở trong phòng nhảy múa khắp nơi, sau khi dừng lại, đột nhiên cảm giác căn phòng này có chút bé nhỏ chật chội, cô chỉ vừa di chuyển một chút đã hết không gian rồi.
Chỉ chốc lát sau, lại một tiếng tinh tinh vang lên, cô lập tức cầm lên di đông, quả nhiên lại là một tin nhắn thông báo tiền đến.
Lúc này đây số 0 không nhiều như trước, thế nhưng đếm qua cũng được 6 số, là trăm vạn.
Vương Tĩnh bên kia gửi tới tin nhắn đơn giản giải thích, nói vòng cổ này không phải hoàn toàn làm từ kim cương, tuy rằng có lịch sử nguồn gốc, nhưng bản thân giá trị của nó thua xa căn biệt thự, cho nên đối phương chỉ có thể ra giá 600 vạn cũng do nguyên nhân trước đó nó là của Triệu Cảnh Hàn, giá này không tính là thấp.
Đúng vậy, cái vòng cổ kim cương kia bán giá 600 vạn, gần như là Kiều Nhan nhặt được về.
Đừng nói là 600 vạn, chính là 60 vạn, cô cũng là rất thỏa mãn.
Đêm đó, Kiều Nhan cao hứng đến hơn nửa đêm không đủ, nhìn tài khoản nhiều thêm một chuỗi số 0, hưng phấn lên một loạt kế hoạch cho tương lai, chuẩn bị dựa vào số tiền này khởi đầu, vì một cuộc sống tốt đẹp.
Có tiền thật tốt, khắp nơi tràn ngập hi vọng, ha ha ha!
…
Cao ốc Thịnh Hải tập đoàn, trợ lý Tôn sáng sớm vừa vừa đi làm đã bị ông chủ nhà mình gọi vào phòng làm việc, một lát sau đi ra, trên mặt biểu cảm quái dị.
Thư ký Lý cầm cặp văn kiện đi ngang qua nhìn thấy cô, quan tâm đồng nghiệp hỏi han một chút, “Sao vậy, Thân thích đến sao? Nhớ uống nhiều nước ấm.”
Tôn Mộng Khiết vừa nghe anh nói xong liền giẫm chân tức giận.
“Uống nước ấm em gái nhà anh ấy, tôi đây rất tốt, thẳng nam nhanh cút đi!” Tôn Trợ Lý oán giận một câu, dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi xa, ném cho đối phương một bóng dáng uyển chuyển lạnh lùng.
“Ơ, sao lại tức giận rồi, tính tình này thật sự là… cũng chỉ có tôi mới chịu được.” Thư ký Lý sờ sờ mũi, lẩm bẩm đi vào phòng.
Thời gian còn rất sớm, Triệu Quân Khiêm đã ngồi trên bàn làm việc xử lý công vụ, chỉ là so với trước đây có chút khác biệt, sắc mặt hôm nay của anh hơi kém, giống như đêm qua còn chưa ngủ đủ.
Sau khi thư ký Lý đi vào liền phát hiện, vốn dĩ muốn quan tâm ông chủ một chút, định hỏi han cái gì đó.
Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng đã bị anh vẫy tay áp chế, đành phải trực tiếp báo cáo hành trình công tác hôm nay.
Lý bí thư nghẹn nghẹn, lập tức nghiêm chỉnh lại, hướng sang ông chủ nhà mình báo báo cáo xong công việc hôm nay, rồi lại rút ra phía dưới một tập văn kiện, bắt đầu nói sang chuyện khác.
“Sếp, chuyện lần trước của cậu chủ đã tra được người đứng sau quạt gió thêm củi.”
“Ừ?” Triệu Quân Khiêm dừng bút, đối với chuyện này có chút hứng thú.
Thư ký Lý lập tức đưa lên tập tài liệu điều tra, thuận tiện tổng kết nói, “Thông qua một ít dấu vết để lại, người của chúng ta một đường điều tra được chuyện đó có liên quan đến tập đoàn Chartol của Mỹ, chắc hẳn người nhúng tay vào chính là người đứng đầu bên đó.”
Kết quả này thư ký Lý cũng không thể tin được, anh không thể tưởng tượng cậu chủ Triệu Cảnh Hàn vô cùng ít xuất ngoại, làm sao lại động đến người của tập đoàn Chartol ở Mỹ được.
Triệu Quân Khiêm cũng có vài phần kinh ngạc, không biết con trai anh làm sao chọc đến người ta.
“Sếp, chúng ta có nên xử lý chuyện này không?” Thư ký Lý đẩy gọng kính mắt lên hỏi, lấy năng lực hiện nay của Triệu Cảnh Hàn, nếu là đối phương lại liên tiếp xuống tay, công ty Hàn Nhã khó có thể đứng ra chống đỡ.
Công ty Hàn Nhã chính là công ty Triệu Cảnh Hàn đứng ra gây dựng sự nghiệp, so sánh với tập đoàn Thịnh Hải cũng chỉ là một hạt cát, nhưng so với các xí nghiệp bên ngoài, nó xem như không tồi, ít nhất đã lên thị trường thành công, tài sản cũng không nhỏ.
Lúc trước Kiều Nhan nghe đến tên công ty này liền phủi miệng, một chút không muốn nhắc lại, bởi vì xem tên liền biết người đứng đầu là ai, sau khi biết chân tướng cô đối với nó càng thêm chán ghét. Chẳng qua người ta là ông chủ, không đề cập tới cũng vậy.
Sau khi thư ký hỏi xong, anh còn cho rằng ông chủ sẽ đưa ra chỉ thị, ai ngờ đợi trong chốc lát cũng không động tĩnh gì.
Triệu Quân Khiêm trầm tư một lát, ngón tay theo quy luật gõ lên mặt bàn, sau đó lắc đầu.
“Không cần để ý, để thằng bé làm đá mài dao, nếu lần trước quyết định rèn luyện nó, vậy còn chưa xong đâu, xem xem nó làm được gì.”
Theo sau, hai người lại nói một ít chuyện khác, đến lúc trợ lý Tôn gõ cửa lúc đi vào, thư ký Lý báo cáo công tác cũng vừa hoàn thành.
“Sếp, thuốc ngài bảo đã mua được.” Trợ Lý Tôn đi lên phía trước đặt xuống một hộp thuốc, thư ký Lý đứng phía sau không hiểu làm sao.
Thuốc? Sếp anh mua thuốc làm cái gì? Vấn đề này đợi đến khi hai người bị Triệu Quân Khiêm đuổi ra khỏi phòng, Thư ký Lý liền lôi kéo trợ lý Tôn hỏi han.
“Anh không biết sao? Đầu lưỡi của sếp bị nhiễm trùng, đoán chừng là ăn cái gì không cẩn thận, lại không kịp thời uống thuốc.”
Thư ký Lý “…”
Đầu lưỡi nhiễm trùng? Cái quỷ gì vậy? Tại sao anh lại không biết?
Buổi sáng, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót líu lo, cô gái trên giường giật mình tỉnh giấc, cuối cùng cô cũng thoát ra khỏi chiếc lưới bám chặt đó.
Kiều Nhan ngồi dậy thở ra một hơi, ngơ ngẩn một lát rồi đi thay quần áo, rửa mặt rồi đi xuống lầu ăn sáng.
Dưới lầu mùi cháo thơm phức, bà chủ phòng thuê đã mua cháo cùng bánh bao tiệm cách vách. Cô xuống lầu chào hỏi một chút rồi trực tiếp đi vào trong tiệm ăn.
Hơn mười giờ, Vương Tĩnh gọi điện thoại tới.
Kiều Nhan kỳ thật vẫn đợi điện thoại của cô ấy, chờ biệt thự cùng vòng cổ tìm được chủ nhân mới, có như vậy cô mới mua được nhà cho chính mình.
“Kiều Nhan, chuyện ngày hôm qua, cô cùng Triệu thúc thúc, chú ấy…” Vương Tĩnh vừa mở miệng lại nói đến chuyện này, giọng điệu thử hỏi thăm.
Kiều Nhan dừng một chút, cực kỳ tự nhiên trả lời, “Chuyện hôm qua không phải ngoài ý muốn sao, Triệu thúc thúc gì đó của cô uống nhiều quá, chắc là nhận lầm người.”
Trừ bỏ chuyện nhận định sự thật này, cô cũng không nói một chút chuyện dư thừa nào.
“Hả, đúng vậy. Thiệt thòi cho cô rồi, lúc ấy đáng ra tôi phải bảo vệ cô.” Vương Tĩnh nói quanh co, trong lòng thoáng xin lỗi.
Ngọn núi lớn Triệu gia cao quá, cô không có biện pháp đòi lại công bằng cho cô ấy, chỉ có thể nói vài lời an ủi mà thôi.
Kiều Nhan cười cười không thèm để ý, suy nghĩ một chút còn nói, “Không sao, lúc ấy tôi đã cho anh ta một bạt tai rồi, coi như đã báo thù, cho nên tôi cũng muốn quên nó đi, chúng ta xem như chuyện đó chưa từng xảy ra là được rồi.”
Vương Tĩnh cứng lưỡi “… …”
Trách không được lúc cô quay lại, Triệu thúc thúc lại đứng cúi đầu, phỏng chừng lúc đó trên mặt đã mang dấu tay rồi.
“Kiều Tiểu Nhan, cô thật lớn gan!” Vương Tĩnh yên lặng nói một câu, giọng điệu hơi run.
Ngay cả Triệu Đại Thần cô ấy cũng dám đánh, bổn đại tiểu thư không sợ trời sợ đất, lúc này liền sợ cô!!
Thần sắc giảo hoạt trên mặt Kiều Nhan cứng đờ, một giây sau vì chính mình giải thích, “Cái đó, kỳ thật tôi cũng không dám đánh mạnh, lúc đó bị anh ta đùa giỡn lưu manh, trong lòng hoảng loạn nên liền ra tay, hẳn là không có việc gì.” Đàn ông không phải đều là da dày thịt béo sao.
Bên kia Vương Tĩnh có thể nói cái gì nữa, dù sao về sau chuyện của Triệu Quân Khiêm một chút không thể lộ ra ngoài.
Nếu đã quyết định đem chuyện tối hôm qua trở thành bí mật vĩnh viễn chôn xuống, giờ phút này cô cũng không đề cập thêm cái gì, đơn giản chỉ vô tình nhắc tới rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
“Thôi không nhắc chuyện đó nữa, Kiều Nhan, đồ vật cô nhờ tôi hôm nay đã có người hỏi mua.” Vương Tĩnh nói đến chuyện này tâm tình liền tốt lên.
“Một đám con gái sau khi nghe lai lịch của vòng cổ cùng biệt thự liền nhìn trúng, tranh nhau muốn cướp lấy, nhân cơ hội này tôi mở một cuộc đấu giá, ai ra giá cao sẽ mua được, nay đã có kết quả.”
Vương Tĩnh nói mấy lời này khiến Kiều Nhan nháy mắt mở cờ trong bụng vui mừng ra mặt, cô vốn tưởng rằng còn phải đợi mấy ngày nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm đến người mua, tốc độ quá nhanh rồi.
“Cám ơn, cám ơn, Đại tiểu thư quả nhiên năng lực siêu cấp, tôi vô cùng bội phục!” Kiều Nhan cười nói cảm ơn.
Vương Tĩnh rụt rè chấp nhận lời khen, sau đó nói Kiều Nhan chuẩn bị tốt thủ tục chuyển nhượng, sau đó cô sẽ cho người đến lấy, đợi đối phương xác nhận đồ vật, dự tính hôm nay sẽ chuyển tiền đến.
Đối với chuyện này, Kiều Nhan rất vui vẻ, cô cũng không lo lắng bị Vương Tĩnh lừa, dù sao cô ấy cũng là Đại tiểu thư gia đình giàu có, làm sao có thể để ý chút đồ vật nhỏ của cô cơ chứ.
Hơn nữa như vậy cũng rất tiện, cô không cần tự mình chạy đi làm thủ tục, càng không cần gặp mặt giao dịch, chỉ cần đưa giấy tờ đồ vật cho cô ấy, sau đó ngồi chờ lấy tiền là được, quả thật không thể thoải mái hơn.
Ước chừng hơn một giờ sau, bà chủ phòng thuê chạy lên gọi Kiều Nhan, nói dưới lầu có người tìm.
Kiều Nhan đi xuống, nhìn qua đã thấy biết đây là người phụ nữ có năng lực, chính là trợ lý sinh hoạt của Vương Tĩnh, tìm cô để lấy đồ.
Kiều Nhan xác định danh tính xong liền trở về phòng cầm ra giấy tờ nhà cùng vòng cổ để chung trong một cái hộp rồi đi ra.
Đợi đến lúc đối phương nhận lấy rồi lên xe trở về, cô nhìn lên bầu trời đen kịt mây đen, nhanh chóng chạy lên lầu.
Mưa rào sấm chớp mùa hạ vội đến rồi vội đi, gió lạnh vừa thổi, sấm chớp ầm ầm, mưa lớn ào ào đổ xuống.
Kiều Nhan đóng chặt cửa cửa sổ, vừa nghe tiếng gió rít ngoài cửa, vừa nằm trên giường ăn uống xem phim, thoải mái một mình hết cả buổi chiều.
Trước cơm tối, Kiều Nhan tự mình ăn no luôn rồi, cô quyết định mua thêm một phần canh bồi bổ cơ thể, gần đây có một quán bán canh tẩm bổ lại có cả giao hàng tận nơi, vô cùng tiện lợi.
Chẳng qua giao hàng còn chưa tới, Kiều Nhan đã thấy một số tiền lớn chạy vào tài khoản mình.
Lúc ấy cô vừa đi vệ sinh xong, nghe được điện thoại đầu giường vang lên tin nhắn, cô còn tưởng rằng người giao hàng gọi đến, kết quả vừa cầm điện thoại lên, đầu tiên đập vào mắt một tin nhắn có một chuỗi số 0…
“Mẹ nó chứ!” Kiều Nhan nhịn không được thốt ra một câu th ô tục, biểu đạt sự rung động của chính mình.
Cô xoa xoa mắt, sau đó khống chế không được mở ra nội dung tin nhắn bắt đầu đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy... Bảy chữ số 0, phía trước còn có một số ba, chính chính là ba ngàn vạn ba ngàn vạn nha!!
Trên thực tế, dựa theo giá thị trường, căn biệt thự kia diện tích coi như khá lớn, vị trí lại là có chút tốt, nhưng không thể bán được giá này.
Kiều Nhan căn cứ vào thị trường giao dịch, đại khái tính toán qua, bán không thể vượt qua 2500 vạn, lại khấu trừ thuế, tiền hoa hồng linh tinh, có thể đến tay 2000 vạn đã là tốt lắm rồi.
Hiện tại tốt quá rồi, chuyển nhượng sang cho một chị gái nhỏ không thiếu tiền, cô chỉ chỉ cần đưa thủ tục sang tên là được, mà người mua còn rất hào phóng chịu phí sang tên, giúp cô không ít việc, thât quá sảng khoái.
Kiều Nhan lập tức nhắn tin cảm ơn cho Vương Tĩnh, cô ấy nói cô khoan hẵng cảm tạ, còn có vòng cổ còn chưa bán được đâu.Tiền bán vòng cổ bây giờ còn chưa chuyển đến, chờ thu được một lần rồi cảm ơn sau cũng không muộn.
Giờ phút này Kiều Nhan cảm xúc sục sôi, đã muốn mặc kệ cái gì vòng cổ kim cương hay không phải vòng cổ kim cương, số tiền bán căn biệt thự kia khiến cô có chút chóng mặt, vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong đầu bây giờ chỉ toàn là số 0, khóe mắt đuôi lông mày cùng miệng đều khống chế không được cong lên.
“Phát tài, phát tài rồi, tôi là kẻ có tiền HaHa!”
Kiều Nhan lẩm bẩm ở trong phòng nhảy múa khắp nơi, sau khi dừng lại, đột nhiên cảm giác căn phòng này có chút bé nhỏ chật chội, cô chỉ vừa di chuyển một chút đã hết không gian rồi.
Chỉ chốc lát sau, lại một tiếng tinh tinh vang lên, cô lập tức cầm lên di đông, quả nhiên lại là một tin nhắn thông báo tiền đến.
Lúc này đây số 0 không nhiều như trước, thế nhưng đếm qua cũng được 6 số, là trăm vạn.
Vương Tĩnh bên kia gửi tới tin nhắn đơn giản giải thích, nói vòng cổ này không phải hoàn toàn làm từ kim cương, tuy rằng có lịch sử nguồn gốc, nhưng bản thân giá trị của nó thua xa căn biệt thự, cho nên đối phương chỉ có thể ra giá 600 vạn cũng do nguyên nhân trước đó nó là của Triệu Cảnh Hàn, giá này không tính là thấp.
Đúng vậy, cái vòng cổ kim cương kia bán giá 600 vạn, gần như là Kiều Nhan nhặt được về.
Đừng nói là 600 vạn, chính là 60 vạn, cô cũng là rất thỏa mãn.
Đêm đó, Kiều Nhan cao hứng đến hơn nửa đêm không đủ, nhìn tài khoản nhiều thêm một chuỗi số 0, hưng phấn lên một loạt kế hoạch cho tương lai, chuẩn bị dựa vào số tiền này khởi đầu, vì một cuộc sống tốt đẹp.
Có tiền thật tốt, khắp nơi tràn ngập hi vọng, ha ha ha!
…
Cao ốc Thịnh Hải tập đoàn, trợ lý Tôn sáng sớm vừa vừa đi làm đã bị ông chủ nhà mình gọi vào phòng làm việc, một lát sau đi ra, trên mặt biểu cảm quái dị.
Thư ký Lý cầm cặp văn kiện đi ngang qua nhìn thấy cô, quan tâm đồng nghiệp hỏi han một chút, “Sao vậy, Thân thích đến sao? Nhớ uống nhiều nước ấm.”
Tôn Mộng Khiết vừa nghe anh nói xong liền giẫm chân tức giận.
“Uống nước ấm em gái nhà anh ấy, tôi đây rất tốt, thẳng nam nhanh cút đi!” Tôn Trợ Lý oán giận một câu, dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi xa, ném cho đối phương một bóng dáng uyển chuyển lạnh lùng.
“Ơ, sao lại tức giận rồi, tính tình này thật sự là… cũng chỉ có tôi mới chịu được.” Thư ký Lý sờ sờ mũi, lẩm bẩm đi vào phòng.
Thời gian còn rất sớm, Triệu Quân Khiêm đã ngồi trên bàn làm việc xử lý công vụ, chỉ là so với trước đây có chút khác biệt, sắc mặt hôm nay của anh hơi kém, giống như đêm qua còn chưa ngủ đủ.
Sau khi thư ký Lý đi vào liền phát hiện, vốn dĩ muốn quan tâm ông chủ một chút, định hỏi han cái gì đó.
Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng đã bị anh vẫy tay áp chế, đành phải trực tiếp báo cáo hành trình công tác hôm nay.
Lý bí thư nghẹn nghẹn, lập tức nghiêm chỉnh lại, hướng sang ông chủ nhà mình báo báo cáo xong công việc hôm nay, rồi lại rút ra phía dưới một tập văn kiện, bắt đầu nói sang chuyện khác.
“Sếp, chuyện lần trước của cậu chủ đã tra được người đứng sau quạt gió thêm củi.”
“Ừ?” Triệu Quân Khiêm dừng bút, đối với chuyện này có chút hứng thú.
Thư ký Lý lập tức đưa lên tập tài liệu điều tra, thuận tiện tổng kết nói, “Thông qua một ít dấu vết để lại, người của chúng ta một đường điều tra được chuyện đó có liên quan đến tập đoàn Chartol của Mỹ, chắc hẳn người nhúng tay vào chính là người đứng đầu bên đó.”
Kết quả này thư ký Lý cũng không thể tin được, anh không thể tưởng tượng cậu chủ Triệu Cảnh Hàn vô cùng ít xuất ngoại, làm sao lại động đến người của tập đoàn Chartol ở Mỹ được.
Triệu Quân Khiêm cũng có vài phần kinh ngạc, không biết con trai anh làm sao chọc đến người ta.
“Sếp, chúng ta có nên xử lý chuyện này không?” Thư ký Lý đẩy gọng kính mắt lên hỏi, lấy năng lực hiện nay của Triệu Cảnh Hàn, nếu là đối phương lại liên tiếp xuống tay, công ty Hàn Nhã khó có thể đứng ra chống đỡ.
Công ty Hàn Nhã chính là công ty Triệu Cảnh Hàn đứng ra gây dựng sự nghiệp, so sánh với tập đoàn Thịnh Hải cũng chỉ là một hạt cát, nhưng so với các xí nghiệp bên ngoài, nó xem như không tồi, ít nhất đã lên thị trường thành công, tài sản cũng không nhỏ.
Lúc trước Kiều Nhan nghe đến tên công ty này liền phủi miệng, một chút không muốn nhắc lại, bởi vì xem tên liền biết người đứng đầu là ai, sau khi biết chân tướng cô đối với nó càng thêm chán ghét. Chẳng qua người ta là ông chủ, không đề cập tới cũng vậy.
Sau khi thư ký hỏi xong, anh còn cho rằng ông chủ sẽ đưa ra chỉ thị, ai ngờ đợi trong chốc lát cũng không động tĩnh gì.
Triệu Quân Khiêm trầm tư một lát, ngón tay theo quy luật gõ lên mặt bàn, sau đó lắc đầu.
“Không cần để ý, để thằng bé làm đá mài dao, nếu lần trước quyết định rèn luyện nó, vậy còn chưa xong đâu, xem xem nó làm được gì.”
Theo sau, hai người lại nói một ít chuyện khác, đến lúc trợ lý Tôn gõ cửa lúc đi vào, thư ký Lý báo cáo công tác cũng vừa hoàn thành.
“Sếp, thuốc ngài bảo đã mua được.” Trợ Lý Tôn đi lên phía trước đặt xuống một hộp thuốc, thư ký Lý đứng phía sau không hiểu làm sao.
Thuốc? Sếp anh mua thuốc làm cái gì? Vấn đề này đợi đến khi hai người bị Triệu Quân Khiêm đuổi ra khỏi phòng, Thư ký Lý liền lôi kéo trợ lý Tôn hỏi han.
“Anh không biết sao? Đầu lưỡi của sếp bị nhiễm trùng, đoán chừng là ăn cái gì không cẩn thận, lại không kịp thời uống thuốc.”
Thư ký Lý “…”
Đầu lưỡi nhiễm trùng? Cái quỷ gì vậy? Tại sao anh lại không biết?
Danh sách chương