Aragorn cẩn thận nhìn lấy bốn tên Nazgul phía trước mặt mình. Cùng lúc đó, anh nhẹ nhàng lùi bước sao cho đống lửa ở đằng sau, có thể chiếu sáng được toàn bộ cơ thể anh. Lửa,... ở thế giới Arda. Nó là sức mạnh đại diện cho chúa tể bóng tối từ Melkor đến Sauron, tất cả các quyền năng của chúng đều có một chút phần nào đó liên quan đến cái năng lượng nóng bỏng, táo bạo, bất trị và nguy hiểm này.
Nhưng kỳ lạ thay, nó cũng là một thứ mang lại rất nhiều cái lợi cho những sinh linh tốt đẹp trên thế giới. Như ngay bây giờ, Aragorn tự tin bản thân mình có thể chống chọi được chúng. Vì lũ Nazgul không quý mến lửa cho lắm, chúng cũng chẳng thích thú với kẻ sử dụng nó.
“ Aragorn,... ” Arwen đứng bên cạnh anh. Cô cũng rút vũ khí của mình ra, một thanh kiếm tộc Elves một lưỡi như họ thường hay sử dụng trong thời đại này.
“ Em nên đưa họ rời khỏi đây,... “ Aragorn khuyên cô, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
“ Không,... chúng ta có thể đẩy lùi được chúng. “
Cả ba chàng Hobbit không biết làm gì cả, ngoài trừ để cái nỗi sợ hãi gặm nhấm đến trái tim hoạt bát của họ. Merry và Pippin ôm chặt lấy Frodo ở giữa. Họ vẫn đang bàng hoàng trước những tiếng thét của bạn mình, Sam. Tuy nó đã biến mất từ vài giây trước, nhưng họ không dám tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.
Còn Eothur nữa? Anh ấy đâu mất rồi? Anh ta luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ họ mà.
...
Eothur hụp người mình xuống để né tránh đòn đánh ngang qua đầu của một tên Nazgul. Lại phải vung kiếm lên để đẩy lùi tên đó ra xa, cùng thời điểm đó thì lại một tên khác bổ kiếm từ trên cao xuống. Hắn tiếp tục vận dụng hai tay của mình để nâng AngaNim phòng thủ.
“ Keng,... “ Đã bao nhiêu cái âm thanh này vang lên rồi nhỉ. Tiếng thép va chạm vào nhau đấy. Có lẽ là lần thứ hai mươi hay ba mươi gì đó và giờ nó vẫn tăng lên chứ không hề dừng lại. Cứ khoảng một giây là nó lại xuất hiện thêm một lần.
“ Keng,... “
Trông dáng vẻ Eothur bây giờ có chút hơi thất thế, với những lọn tóc dính trên trán và những giọt mồ hôi đổ xuống. Song, hắn vẫn chứng tỏ mình là một chiến binh tài giỏi, ngoan cường bằng cách trên người hắn vẫn chưa có một vết thương nào.
Đối lập với Eothur, bộ giáp cứng chắc của bốn tên Nazgul đã có vài vết xước, vết nứt, vết lỏm do những đòn phản công điêu luyện của hắn. Tuy thế, mới chỉ có một tên là thực sự đã bị thương với vết chém trên ngực.
“ Mình cần phải thoát khỏi đây. “ Eothur không ham chiến nhiều, cố đang tìm cách rời khỏi vòng vây của bốn tên này. Aragorn và mọi người có thể sẽ đang gặp rắc rối, nhưng nếu họ tụ họp với nhau thì khả năng đẩy lùi bọn kỵ sĩ đen này có thể tăng lên.
...
Sam đứng dậy sau cơn đau đầu khủng khiếp. Chợt cậu nhận ra mình vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, phải mau chóng chạy đến chỗ Aragorn và mọi người mới được. Cậu cố chống cự lại những dư uy của cơn đau đầu, nhấc đôi chân mình lên phóng như đang lướt đi trên bầu trời. Rồi nhảy qua những chướng ngại vật chặn dưới chân mình, như một vận động viên điền kinh tài giỏi.
Một chút sau, trong cái bóng tối lẫn những cái cây cối to lớn và rậm rạp, sum suê. Với tầm mắt của mình, Sam đã có thể nhìn thấy được cái ánh sáng đỏ của ngọn lửa trước mặt.
“ Gần đến rồi. “ Cậu vui mừng và tăng thêm sức lực vào đôi chân. Trước mặt cậu có một bụi rậm dày đặc, nhưng cậu không tìm đường khác mà cứ lao thẳng vào bên trong. Khiến cho những cành cây sắc nhọn đâm vào da thịt trên khuôn mặt lẫn cơ thể.
Mặc kệ sự đau đớn đó, Sam quyết tâm không dừng chân mình lại. Cuối cùng nó đã giúp cậu thoát khỏi những bụi rậm phiền toái, đến với đống trại của mình.
“ Sam,...!!! “ Các chàng Hobbit giật mình khi nhìn thấy cái bóng nhỏ lao ra từ bên cánh phải của họ. Rồi nhận ra người đó là ai, họ vui mừng thốt lên. Ngay cả Aragorn cũng phải có chút yên lòng hơn hồi nãy.
“ Sao chúng vẫn chưa tấn công ta. “ Arwen như nghi ngờ điều gì đó. Bốn tên Nazgul đối diện họ chưa bước thêm một bước từ khi chúng xuất hiện, ngoài trừ hành động rút vũ khí ra.
Không chờ Sam để vui mừng một giây nào. Trước mặt cậu là một hình ảnh bàng hoàng, khủng khiếp. Phía sau các chàng Hobbit là ba bức tượng tên Troll. Nhưng sau chúng là một cái bóng đen của một tên kỵ sĩ nguyền rủa, hắn ta đang cầm trên tay là một con dao ngắn nhưng nó sáng bóng và đầy vẻ chết chóc.
“ Frodo,...!!! Sau lưng,... “
Không chờ tất cả bọn họ kịp phản ứng gì. Phía trước mặt bốn tên Nazgul lao đến tấn công mạnh lấy Aragorn, và cuốn anh ta vào trận chiến bằng những vũ khí chết chóc. Arwen cũng ngăn cản một tên trong đó, đừng nhìn nàng là một người phụ nữ, nhưng kỹ năng chiến đấu của nàng cũng không hề đơn giản một chút nào.
Cả ba chàng Hobbit sững sờ, họ cảm nhận cái lạnh nào đó bám lên lưng của họ, và sờ đến gáy như một bàn tay đang bóp chặt. Cả ba quay người lại và run sợ đến nỗi không thể nào nghĩ ngợi được gì nhiều, một tên Nazgul đã đứng trước họ từ lúc bao giờ.
Bóng tối, đó là những gì bọn họ thấy được. Cơ thể họ đang bị chìm xuống với những bùn lầy tối tăm khủng khiếp. Nó nuốt lấy cơ thể bọn họ khiến họ chẳng lùi được một bước nào cả. Ngoài ra, họ như cảm thấy được xung quanh mình là hàng ngàn cái cơ thể khác nhau, chúng đang gào thét trong sự đau đớn, tuyệt vọng mà không có lối thoát.
Bàn tay Frodo tự nhiên thọt vào trong túi, điều cậu có thể nghĩ duy nhất ngay bây giờ là đeo chiếc nhẫn vào. Đi cùng với cái ý nghĩ đó, là những âm thanh ma quái kỳ lạ, nó bỗng dưng xuất hiện và không ngừng cuốn hút cậu hãy làm như vậy.
Frodo lùi lại vài bước. Tay kị sĩ nhìn thẳng vào cậu, hắn có thể thấy được những hành động và phản ứng của cậu. Thế nên liền nhanh chóng đâm mạnh con dao xuống.
“ Không,... “ Merry và Pippin như đã lấy lại sự dũng cảm của mình vì tình bạn. Họ rút thanh kiếm ngắn bên hông, muốn ngăn cản tên phía trước. Nhưng chỉ bằng một cái đạp và một cái quơ tay, hai người họ đã văng xa ra. Lấy được cơ hội tay kỵ sĩ hành động ngay, hắn đè ngay tim của Frodo mà đâm vào.
“ Bụp,... “ Một hòn đá đã từ đâu đập vào cánh tay của Kỵ Sĩ, khiến mũi kiếm bị chệch hướng và đâm vào vai của Frodo. Ngay khi đó, cậu cũng đã gần như đeo chiếc nhẫn vào, nhưng sự đau đớn đã làm cậu dừng hành động đó lại.
“ Rời khỏi đây, cút đi tên bị nguyền rủa. “ Arwen cuối cùng đã thoát được kẻ thù trước mặt. Vì mọi việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi chỉ chưa đến vài giây thì Frodo đã bị đâm. Khiến cô không kịp cứu viện và trễ mất một bước.
Cô dùng kiếm mình vung vào đống lửa trại. Như một cây gậy đánh Golf, đánh bật ra những củi gỗ đang cháy mạnh vào tên Nazgul chơi bẩn kia.
Ngọn lửa nhanh chóng bắt được vào chiếc áo choàng của hắn, và cháy phừng phực lên một cách mạnh mẽ. “ Đùng,... “ Một âm thanh nổ lớn ở trong cánh rừng gần đây cũng vang lên ngay tức khắc.
...
Trái, phải, trái,... Eothur tấn công liên tục vào tên Nazgul trước mặt mình. Trong hắn đang nổi lên một cơn nóng vội mà không thể chờ đợi được nữa. Sự phối hợp của chúng quá phiền phức và gây khó, đến nỗi mà hắn không thể nào tìm ra cách thoát khỏi được. Mà nếu liều, thì sẽ khiến hắn bị giết vì đưa lưng cho kẻ thù.
Càng bực mình là, chúng như đang quấy rối và ngăn cản Eothur. Chứ không phải muốn giết chết hắn. Và chúng cực kỳ để ý đến đội hình, ngăn cản mọi phương hướng hắn có thể chạy thoát.
“ Chết đi,...!!! “ Eothur giả vờ tấn công mạnh với tên trước mặt, rồi nhân cơ hội khi tên khác tấn công mà né tránh. Hắn vứt người lao đến trước một tên bên cạnh chưa kịp vung kiếm. Đập mạnh vào người tên đó khiến cho cả hai ngã lăn xuống đất.
Tên thứ tư cũng nhân lấy cơ hội chạy đến tính kết liễu Eothur bằng một đòn vung từ trên cao. Hắn liền lăn người thêm một vòng để né tránh “ Bụp “ Kiếm tên Nazgul đập mạnh xuống mặt đất.
Tên khác cũng tấn công tương tự từ đằng sau lưng của Eothur, khi hắn chỉ mới kịp quỳ gối ngồi dậy. Như một phản xạ tự nhiên, hắn ngã người ra sau thật mạnh để đụng vào thân tên đó. Nhưng lần này, thanh AngaNim đã được cầm ngược lại, lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua tên đánh lén này.
Lưỡi kiếm trắng phát ra nguồn năng lượng thánh thần mạnh mẽ, khi xuyên qua linh hồn bóng tối tà ác, và từ vết thương đó thổi bùng ra làn khói bóng đen mạnh mẽ khác. Khiến thân xác Nazgul không ngừng run rẩy như bị bệnh Parkinson. Từ từ, bóng đen không ngừng bị cháy bỏng và thay thế bằng những đốm trắng bám trên đó.
Không nghi ngờ gì nữa, Eothur đã giết chết được một tên Nazgul. Chiến tích đầu tiên trong lịch sử của toàn bộ nhân loại ở thế giới Arda. Đồng thời khi chứng kiến đồng bạn mình chết, ba tên Nazgul đã có chút sững sờ vài giây.
Nhìn cái xác không ngừng co rút lại, Eothur có cảm nhận không tốt lành mấy. Hắn nhanh chóng rút kiếm khỏi thân tên này, trước khi nó hóa thành một đống sắt vụn. Và cố nhảy người ra thật là xa, cũng may là đáp đất an toàn. Đã có tên Nazgul đứng bên cạnh vung kiếm ngang người tấn công. Mũi kiếm sắc bén đó cũng đã lưu lại một vết cắt bên hông của hắn, tuy không sâu cho lắm nhưng đủ để cho máu chảy ra ngoài.
“ Đùng,...!!! “ Trong khi đó, cái xác của tên Nazgul bị đâm chết kia đã co lại thành một quả cầu tròn. Sau đó nó nổ thật là mạnh, đánh bay tất cả mọi thứ đang ở xung quanh. Nhất là ba tên Nazgul đang đứng thẳng người gần đó, làm chúng va đập mạnh vào mỗi góc khác nhau.
Ngay cả đã nằm dưới đất như Eothur cũng bị dính phải dư chấn, hắn lăn người vài vòng mới có thể dừng lại được. Bụi khói, lá cây bay mù mịt trong bóng tối. Nhờ có ánh sáng từ thanh AngaNim, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng quanh mình.
Tất cả từ từ lắng xuống, Eothur đã có thể nhìn thấy cái chỗ tên Nazgul chết khi nãy đã hóa thành một hố đất nhỏ, xung quanh đất đai cũng bị tàn phá do cơn chấn động và lá cây, cành cây rớt đầy dưới đó. Nhanh chóng đứng dậy, hắn phát hiện mấy tên Nazgul khác do đứng gần dư chấn nên đã bị đẩy lùi khá xa và nằm cách đó khoảng vài mét.
Biết cơ hội mình đã đến, Eothur lấy một tay kiềm chặt vết thương. Một tay cầm AngaNim mà bỏ chạy, chỉ để lại cái bóng đen di chuyển thoăn thoắt trong khu rừng đen tối dưới ánh mắt của ba tên Nazgul.
...
Trước những cặp mắt của bốn chàng Hobbit, tên kỵ sĩ đen vừa tấn công Frodo đã phải vật lộn với ngọn lửa trên người. Bọn họ có thể chứng kiến được sự hoảng loạn của hắn, không ngừng va đập vào xung quanh để dập tắt.
Arwen chụp lấy thời cơ tốt nhất, cô tấn công bằng thanh kiếm của mình nhưng đã bị hắn lùi bước né được. Lưỡi kiếm cô chặt mạnh vào cánh tay của bức tượng con Troll, cắt sâu vào bên trong nó. Và khi cô rút ra, phần tượng bị chặt kia rớt xuống đất kêu “ Bụp,... “.
Ở bên kia, Aragorn cũng vừa thoát ra khỏi được vòng vây kẻ địch. Nhờ tiếng nổ “ đùng,...! “ khi nãy, đã làm chúng sững sờ một chút. Anh lùi lại thật là nhanh và đứng trước mặt tất cả bọn chúng. Thanh kiếm Narsil đã gãy đầu của anh giơ cao lên để đề phòng.
“ Bịch,... Bịch,... “ Từ trong bóng tối, một nguồn ánh sáng trắng hiện thân và chiếu sáng, nó làm lóe mắt tất cả người ở đây một chút. Rồi khi thị lực trở lại bình thường, đứng trước mặt mọi người chính là Eothur, một tay hắn vẫn đang ôm chặt vết thương đang rỉ máu bên hông.
Thấy được sự có mặt của Eothur, năm tên kỵ sĩ đen như đã có chút kiêng kỵ. Chúng nhìn nhau và lập tức hòa mình vào trong bóng tối, biến mất khỏi nơi này mà không để lại dấu vết.
“ Frodo,... “ Sam cúi đầu nhìn lại bạn của mình. Cậu ấy đang nằm vật vả dưới nền đất đen với khuôn mặt nhăn nhó vì sự đau đớn. Giật mình thốt lên một câu, cậu chạy tới gần ôm lấy cái thân gầy gò đó.
Nhờ tiếng la của Sam, Eothur đã phát hiện ra Frodo đang bị thương. Trước khi hắn tới gần thì Arwen vừa chạy tới bên cậu ấy. Lấy chiếc khăn mùi soa màu trắng nào đó đè lên vết thương.
Aragorn cất kiếm trở lại, anh cũng chạy đến bên cậu. Chứng kiến được vẻ mặt hoảng hốt của Arwen khi cô vừa ngước đầu lên nhìn anh. Điều này chứng tỏ có chuyện không lành xảy ra.
“ Chúng ta phải kiềm máu cho cậu ấy trước. “ Khuôn mặt Arwen tuy có chút e ngại nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh để xử lý tình huống này.
Nhưng kỳ lạ thay, nó cũng là một thứ mang lại rất nhiều cái lợi cho những sinh linh tốt đẹp trên thế giới. Như ngay bây giờ, Aragorn tự tin bản thân mình có thể chống chọi được chúng. Vì lũ Nazgul không quý mến lửa cho lắm, chúng cũng chẳng thích thú với kẻ sử dụng nó.
“ Aragorn,... ” Arwen đứng bên cạnh anh. Cô cũng rút vũ khí của mình ra, một thanh kiếm tộc Elves một lưỡi như họ thường hay sử dụng trong thời đại này.
“ Em nên đưa họ rời khỏi đây,... “ Aragorn khuyên cô, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.
“ Không,... chúng ta có thể đẩy lùi được chúng. “
Cả ba chàng Hobbit không biết làm gì cả, ngoài trừ để cái nỗi sợ hãi gặm nhấm đến trái tim hoạt bát của họ. Merry và Pippin ôm chặt lấy Frodo ở giữa. Họ vẫn đang bàng hoàng trước những tiếng thét của bạn mình, Sam. Tuy nó đã biến mất từ vài giây trước, nhưng họ không dám tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.
Còn Eothur nữa? Anh ấy đâu mất rồi? Anh ta luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ họ mà.
...
Eothur hụp người mình xuống để né tránh đòn đánh ngang qua đầu của một tên Nazgul. Lại phải vung kiếm lên để đẩy lùi tên đó ra xa, cùng thời điểm đó thì lại một tên khác bổ kiếm từ trên cao xuống. Hắn tiếp tục vận dụng hai tay của mình để nâng AngaNim phòng thủ.
“ Keng,... “ Đã bao nhiêu cái âm thanh này vang lên rồi nhỉ. Tiếng thép va chạm vào nhau đấy. Có lẽ là lần thứ hai mươi hay ba mươi gì đó và giờ nó vẫn tăng lên chứ không hề dừng lại. Cứ khoảng một giây là nó lại xuất hiện thêm một lần.
“ Keng,... “
Trông dáng vẻ Eothur bây giờ có chút hơi thất thế, với những lọn tóc dính trên trán và những giọt mồ hôi đổ xuống. Song, hắn vẫn chứng tỏ mình là một chiến binh tài giỏi, ngoan cường bằng cách trên người hắn vẫn chưa có một vết thương nào.
Đối lập với Eothur, bộ giáp cứng chắc của bốn tên Nazgul đã có vài vết xước, vết nứt, vết lỏm do những đòn phản công điêu luyện của hắn. Tuy thế, mới chỉ có một tên là thực sự đã bị thương với vết chém trên ngực.
“ Mình cần phải thoát khỏi đây. “ Eothur không ham chiến nhiều, cố đang tìm cách rời khỏi vòng vây của bốn tên này. Aragorn và mọi người có thể sẽ đang gặp rắc rối, nhưng nếu họ tụ họp với nhau thì khả năng đẩy lùi bọn kỵ sĩ đen này có thể tăng lên.
...
Sam đứng dậy sau cơn đau đầu khủng khiếp. Chợt cậu nhận ra mình vẫn đang trong tình thế nguy hiểm, phải mau chóng chạy đến chỗ Aragorn và mọi người mới được. Cậu cố chống cự lại những dư uy của cơn đau đầu, nhấc đôi chân mình lên phóng như đang lướt đi trên bầu trời. Rồi nhảy qua những chướng ngại vật chặn dưới chân mình, như một vận động viên điền kinh tài giỏi.
Một chút sau, trong cái bóng tối lẫn những cái cây cối to lớn và rậm rạp, sum suê. Với tầm mắt của mình, Sam đã có thể nhìn thấy được cái ánh sáng đỏ của ngọn lửa trước mặt.
“ Gần đến rồi. “ Cậu vui mừng và tăng thêm sức lực vào đôi chân. Trước mặt cậu có một bụi rậm dày đặc, nhưng cậu không tìm đường khác mà cứ lao thẳng vào bên trong. Khiến cho những cành cây sắc nhọn đâm vào da thịt trên khuôn mặt lẫn cơ thể.
Mặc kệ sự đau đớn đó, Sam quyết tâm không dừng chân mình lại. Cuối cùng nó đã giúp cậu thoát khỏi những bụi rậm phiền toái, đến với đống trại của mình.
“ Sam,...!!! “ Các chàng Hobbit giật mình khi nhìn thấy cái bóng nhỏ lao ra từ bên cánh phải của họ. Rồi nhận ra người đó là ai, họ vui mừng thốt lên. Ngay cả Aragorn cũng phải có chút yên lòng hơn hồi nãy.
“ Sao chúng vẫn chưa tấn công ta. “ Arwen như nghi ngờ điều gì đó. Bốn tên Nazgul đối diện họ chưa bước thêm một bước từ khi chúng xuất hiện, ngoài trừ hành động rút vũ khí ra.
Không chờ Sam để vui mừng một giây nào. Trước mặt cậu là một hình ảnh bàng hoàng, khủng khiếp. Phía sau các chàng Hobbit là ba bức tượng tên Troll. Nhưng sau chúng là một cái bóng đen của một tên kỵ sĩ nguyền rủa, hắn ta đang cầm trên tay là một con dao ngắn nhưng nó sáng bóng và đầy vẻ chết chóc.
“ Frodo,...!!! Sau lưng,... “
Không chờ tất cả bọn họ kịp phản ứng gì. Phía trước mặt bốn tên Nazgul lao đến tấn công mạnh lấy Aragorn, và cuốn anh ta vào trận chiến bằng những vũ khí chết chóc. Arwen cũng ngăn cản một tên trong đó, đừng nhìn nàng là một người phụ nữ, nhưng kỹ năng chiến đấu của nàng cũng không hề đơn giản một chút nào.
Cả ba chàng Hobbit sững sờ, họ cảm nhận cái lạnh nào đó bám lên lưng của họ, và sờ đến gáy như một bàn tay đang bóp chặt. Cả ba quay người lại và run sợ đến nỗi không thể nào nghĩ ngợi được gì nhiều, một tên Nazgul đã đứng trước họ từ lúc bao giờ.
Bóng tối, đó là những gì bọn họ thấy được. Cơ thể họ đang bị chìm xuống với những bùn lầy tối tăm khủng khiếp. Nó nuốt lấy cơ thể bọn họ khiến họ chẳng lùi được một bước nào cả. Ngoài ra, họ như cảm thấy được xung quanh mình là hàng ngàn cái cơ thể khác nhau, chúng đang gào thét trong sự đau đớn, tuyệt vọng mà không có lối thoát.
Bàn tay Frodo tự nhiên thọt vào trong túi, điều cậu có thể nghĩ duy nhất ngay bây giờ là đeo chiếc nhẫn vào. Đi cùng với cái ý nghĩ đó, là những âm thanh ma quái kỳ lạ, nó bỗng dưng xuất hiện và không ngừng cuốn hút cậu hãy làm như vậy.
Frodo lùi lại vài bước. Tay kị sĩ nhìn thẳng vào cậu, hắn có thể thấy được những hành động và phản ứng của cậu. Thế nên liền nhanh chóng đâm mạnh con dao xuống.
“ Không,... “ Merry và Pippin như đã lấy lại sự dũng cảm của mình vì tình bạn. Họ rút thanh kiếm ngắn bên hông, muốn ngăn cản tên phía trước. Nhưng chỉ bằng một cái đạp và một cái quơ tay, hai người họ đã văng xa ra. Lấy được cơ hội tay kỵ sĩ hành động ngay, hắn đè ngay tim của Frodo mà đâm vào.
“ Bụp,... “ Một hòn đá đã từ đâu đập vào cánh tay của Kỵ Sĩ, khiến mũi kiếm bị chệch hướng và đâm vào vai của Frodo. Ngay khi đó, cậu cũng đã gần như đeo chiếc nhẫn vào, nhưng sự đau đớn đã làm cậu dừng hành động đó lại.
“ Rời khỏi đây, cút đi tên bị nguyền rủa. “ Arwen cuối cùng đã thoát được kẻ thù trước mặt. Vì mọi việc xảy ra quá nhanh, đến nỗi chỉ chưa đến vài giây thì Frodo đã bị đâm. Khiến cô không kịp cứu viện và trễ mất một bước.
Cô dùng kiếm mình vung vào đống lửa trại. Như một cây gậy đánh Golf, đánh bật ra những củi gỗ đang cháy mạnh vào tên Nazgul chơi bẩn kia.
Ngọn lửa nhanh chóng bắt được vào chiếc áo choàng của hắn, và cháy phừng phực lên một cách mạnh mẽ. “ Đùng,... “ Một âm thanh nổ lớn ở trong cánh rừng gần đây cũng vang lên ngay tức khắc.
...
Trái, phải, trái,... Eothur tấn công liên tục vào tên Nazgul trước mặt mình. Trong hắn đang nổi lên một cơn nóng vội mà không thể chờ đợi được nữa. Sự phối hợp của chúng quá phiền phức và gây khó, đến nỗi mà hắn không thể nào tìm ra cách thoát khỏi được. Mà nếu liều, thì sẽ khiến hắn bị giết vì đưa lưng cho kẻ thù.
Càng bực mình là, chúng như đang quấy rối và ngăn cản Eothur. Chứ không phải muốn giết chết hắn. Và chúng cực kỳ để ý đến đội hình, ngăn cản mọi phương hướng hắn có thể chạy thoát.
“ Chết đi,...!!! “ Eothur giả vờ tấn công mạnh với tên trước mặt, rồi nhân cơ hội khi tên khác tấn công mà né tránh. Hắn vứt người lao đến trước một tên bên cạnh chưa kịp vung kiếm. Đập mạnh vào người tên đó khiến cho cả hai ngã lăn xuống đất.
Tên thứ tư cũng nhân lấy cơ hội chạy đến tính kết liễu Eothur bằng một đòn vung từ trên cao. Hắn liền lăn người thêm một vòng để né tránh “ Bụp “ Kiếm tên Nazgul đập mạnh xuống mặt đất.
Tên khác cũng tấn công tương tự từ đằng sau lưng của Eothur, khi hắn chỉ mới kịp quỳ gối ngồi dậy. Như một phản xạ tự nhiên, hắn ngã người ra sau thật mạnh để đụng vào thân tên đó. Nhưng lần này, thanh AngaNim đã được cầm ngược lại, lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua tên đánh lén này.
Lưỡi kiếm trắng phát ra nguồn năng lượng thánh thần mạnh mẽ, khi xuyên qua linh hồn bóng tối tà ác, và từ vết thương đó thổi bùng ra làn khói bóng đen mạnh mẽ khác. Khiến thân xác Nazgul không ngừng run rẩy như bị bệnh Parkinson. Từ từ, bóng đen không ngừng bị cháy bỏng và thay thế bằng những đốm trắng bám trên đó.
Không nghi ngờ gì nữa, Eothur đã giết chết được một tên Nazgul. Chiến tích đầu tiên trong lịch sử của toàn bộ nhân loại ở thế giới Arda. Đồng thời khi chứng kiến đồng bạn mình chết, ba tên Nazgul đã có chút sững sờ vài giây.
Nhìn cái xác không ngừng co rút lại, Eothur có cảm nhận không tốt lành mấy. Hắn nhanh chóng rút kiếm khỏi thân tên này, trước khi nó hóa thành một đống sắt vụn. Và cố nhảy người ra thật là xa, cũng may là đáp đất an toàn. Đã có tên Nazgul đứng bên cạnh vung kiếm ngang người tấn công. Mũi kiếm sắc bén đó cũng đã lưu lại một vết cắt bên hông của hắn, tuy không sâu cho lắm nhưng đủ để cho máu chảy ra ngoài.
“ Đùng,...!!! “ Trong khi đó, cái xác của tên Nazgul bị đâm chết kia đã co lại thành một quả cầu tròn. Sau đó nó nổ thật là mạnh, đánh bay tất cả mọi thứ đang ở xung quanh. Nhất là ba tên Nazgul đang đứng thẳng người gần đó, làm chúng va đập mạnh vào mỗi góc khác nhau.
Ngay cả đã nằm dưới đất như Eothur cũng bị dính phải dư chấn, hắn lăn người vài vòng mới có thể dừng lại được. Bụi khói, lá cây bay mù mịt trong bóng tối. Nhờ có ánh sáng từ thanh AngaNim, hắn đã có thể nhìn thấy cảnh tượng quanh mình.
Tất cả từ từ lắng xuống, Eothur đã có thể nhìn thấy cái chỗ tên Nazgul chết khi nãy đã hóa thành một hố đất nhỏ, xung quanh đất đai cũng bị tàn phá do cơn chấn động và lá cây, cành cây rớt đầy dưới đó. Nhanh chóng đứng dậy, hắn phát hiện mấy tên Nazgul khác do đứng gần dư chấn nên đã bị đẩy lùi khá xa và nằm cách đó khoảng vài mét.
Biết cơ hội mình đã đến, Eothur lấy một tay kiềm chặt vết thương. Một tay cầm AngaNim mà bỏ chạy, chỉ để lại cái bóng đen di chuyển thoăn thoắt trong khu rừng đen tối dưới ánh mắt của ba tên Nazgul.
...
Trước những cặp mắt của bốn chàng Hobbit, tên kỵ sĩ đen vừa tấn công Frodo đã phải vật lộn với ngọn lửa trên người. Bọn họ có thể chứng kiến được sự hoảng loạn của hắn, không ngừng va đập vào xung quanh để dập tắt.
Arwen chụp lấy thời cơ tốt nhất, cô tấn công bằng thanh kiếm của mình nhưng đã bị hắn lùi bước né được. Lưỡi kiếm cô chặt mạnh vào cánh tay của bức tượng con Troll, cắt sâu vào bên trong nó. Và khi cô rút ra, phần tượng bị chặt kia rớt xuống đất kêu “ Bụp,... “.
Ở bên kia, Aragorn cũng vừa thoát ra khỏi được vòng vây kẻ địch. Nhờ tiếng nổ “ đùng,...! “ khi nãy, đã làm chúng sững sờ một chút. Anh lùi lại thật là nhanh và đứng trước mặt tất cả bọn chúng. Thanh kiếm Narsil đã gãy đầu của anh giơ cao lên để đề phòng.
“ Bịch,... Bịch,... “ Từ trong bóng tối, một nguồn ánh sáng trắng hiện thân và chiếu sáng, nó làm lóe mắt tất cả người ở đây một chút. Rồi khi thị lực trở lại bình thường, đứng trước mặt mọi người chính là Eothur, một tay hắn vẫn đang ôm chặt vết thương đang rỉ máu bên hông.
Thấy được sự có mặt của Eothur, năm tên kỵ sĩ đen như đã có chút kiêng kỵ. Chúng nhìn nhau và lập tức hòa mình vào trong bóng tối, biến mất khỏi nơi này mà không để lại dấu vết.
“ Frodo,... “ Sam cúi đầu nhìn lại bạn của mình. Cậu ấy đang nằm vật vả dưới nền đất đen với khuôn mặt nhăn nhó vì sự đau đớn. Giật mình thốt lên một câu, cậu chạy tới gần ôm lấy cái thân gầy gò đó.
Nhờ tiếng la của Sam, Eothur đã phát hiện ra Frodo đang bị thương. Trước khi hắn tới gần thì Arwen vừa chạy tới bên cậu ấy. Lấy chiếc khăn mùi soa màu trắng nào đó đè lên vết thương.
Aragorn cất kiếm trở lại, anh cũng chạy đến bên cậu. Chứng kiến được vẻ mặt hoảng hốt của Arwen khi cô vừa ngước đầu lên nhìn anh. Điều này chứng tỏ có chuyện không lành xảy ra.
“ Chúng ta phải kiềm máu cho cậu ấy trước. “ Khuôn mặt Arwen tuy có chút e ngại nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh để xử lý tình huống này.
Danh sách chương