*Mật thất Cấm Thành*

“Đã tìm ra nơi lẩn khuất của con ma thú, xin cấp lệnh để tiêu diệt”

“Săn nó về đây cho ta”

Một nụ cười gian sảo ánh lên trong góc tối của chiếc ghế.

Hai bóng người biến mất trong màn đêm thăm thẳm.

*Nhà Bạch Nhi*

Ngọn gió rít lên ở ngoài thành cửa sổ, như gào thét từ Rừng Cháy, những cành cây trơ trọi như cắt vào trong gió khiến âm thành càng ghê rợn.

Nhưng trong nhà kia lại ấm áp, hình ảnh hai con người đang vui cười bên ánh lửa từ lò sưởi bập bùng khiến cho bao người ganh tị.

Khi ánh sáng từ bếp lửa tắt nhường chỗ cho ánh sáng huyền ảo của mặt trăng, phòng ngủ lại sáng lên hình bóng của hai con người đang ôm nhau ngủ.

Hai hình bóng đen xuất hiện trong cánh rừng hướng đôi mắt khát máu và nụ cười gian xảo đến ngôi nhà nơi Hoàng Tứ ở.

[Buổi sáng]

[Buổi sáng]

[Bạn đã đủ điểm trí tuệ và sức mạnh để nhận nghề]

[Tiến vào không gian nhận nghề sẽ khiến cơ thể bạn tạm thời bất động và không thể di chuyển hay kháng cự. Tiếp tục??]

Hoàng Tứ ngồi trên một tảng đá bằng phẳng và gọi Bạch Nhi

“Anh phải dùng Hệ Thống một chút em trông chừng giúp anh nhé”

“Vâng ạ”

Hoàng Tứ gật đầu, Hệ thống lại thông báo:

[Tiến vào không gian nhận class]

[Tất cả các chỉ số đều được cân bằng]

[Bạn nhận được class: Đấu Sĩ Pháp Sư]

[mở khóa skill Class: Vỏ Bọc Ngoại Công]

[Thiên phú: Tất cả các hệ]

[Tất cả các hệ đã được thành thạo skill căn bản

Đặc ân từ Class Đấu Sĩ Pháp Sư: Không Gian Ma Pháp

Class chính thức: Đấu Sĩ Pháp Sư Không Gian]

Niềm vui xen lẫn sự khó hiểu được biểu hiện trên mặt của Hoàng Tứ. Vui vì mình có liên quan đến không gian nên sẽ có triển vọng hơn trong việc tìm đường cứu mẹ, khó hiểu ở chỗ class Đấu Sĩ Pháp Sư, trước đến giờ chưa thấy ai có được class này.

*Trong lúc Hoàng Tứ rơi vào trạng thái bất tỉnh*

“Fu Fu Fu, cô em đây xinh đẹp đấy chứ, nếu cô em chẳng phải con ma thú ấy thì bọn anh có thể đùa vui với cô em một chút rồi”

Từ đằng xa, hai thanh niên cầm dao găm bước tới, trên tay còn đang tung bắt con dao vừa đi vừa nói.

“Các người là ai?? Tại sao các người lại tới đây??”

“Lí do ư?? Tất nhiên là cái đầu của mày rồi.”

Nói xong hai thanh niên lao tới. Hình ảnh mờ nhạt dần chỉ để lại dư ảnh, trong thoáng chốc hai kẻ lạ mặt đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhi, tay vung dao như sắp chém.

Bạch Nhi nhanh chóng né đi, và khóa đòn, ánh mắt ngây thơ thường ngày của cô giờ đây được thay thế bởi ánh mắt khát máu.

Tên bị khóa đòn nhanh chóng tung bom khói để ẩn trốn, trong bom khói xuất hiện các mũi tên độc bắn về phía Bạch Nhi, không một mũi tên nào chạm được vào người Hoàng Tứ và Bạch Nhi cả.

Tên còn lại cũng không thua kém, hắn niệm chú gì đó rồi bước vào trong cái bóng của hắn, hắn xuất hiện ngay sau Bạch Nhi, vung dao vào cổ cô nhưng đã bị chặn lại bởi nguồn khí bao quanh cô.

Sau vài phút, bọn sát thủ đã không còn cách nào để ám sát cô nữa, chúng để ý tới người đang nằm yên một góc tại tảng đá kia, miệng chúng nở ra một nụ cười gian xảo.

Cả hai tên vừa niệm chú vừa chui xuống bóng của chúng. Bạch Nhi vừa quay đầu lại thấy dao găm của hai tên đã sắp đâm vào cổ của Hoàng Tứ, Cô hét to và điên cuồng lao tới:

“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGG”

Vào phút chốc cô thấy như cơ thể mình nhẹ hơn, cơn gió nhẹ buổi trưa như đang đẩy cô tới chỗ của Hoàng Tứ. Hai tên sát thủ đang cười đắc chí thì nhận thấy hai con dao đã bị chặn bởi hai bàn tay của cô, hai bàn tay chảy máu, cô ngẩn mặt lên nhìn chằm chằm vào hai đôi mắt của hai tên sát thủ.

“Hóa Đá”

Đôi mắt của hai tên sát thủ không còn chút ánh sáng, đông đá lan sang toàn thân, sau phút chốc, bọn chúng trở thành hai tảng đá hình người vô tri vô giác. Bạch Nhi đứng dậy và đạp đổ hai tảng đá khiến chúng vỡ vụn.

Lúc này Hoàng Tứ tỉnh dậy thì thấy cảnh tượng Bạch Nhi trên hai tay găm hai con dao găm, máu vẫn đang chảy xuống, Bạch Nhi quay mặt lại, ánh mắt màu đỏ thẩm như kéo con người vào cơn say đã không còn, thay vào đó là đôi mắt màu trắng tinh khiết.

“Không sao đâu, mắt em sẽ bình thường lại thôi, em vẫn có thể cảm nhận được anh, anh đừng lo”

Nói xong cô gục xuống ngất xỉu. Chất độc từ hai con dao găm đã lan đến hết hai bàn tay. Hoàng Tứ vội đỡ cô, rút hai con dao găm ra khỏi tay.

Hoàng Tứ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhi, bầu trời như sụp đổ, đôi tay nắm chặt dao găm đến nỗi vỡ nát, tự trách bản thân không cứu được Bạch Nhi. Trong thoáng chốc anh nhớ ra gì đó.

Hoàng Tứ lôi vội những quyển sách từ trong Không Gian Hệ Thống ra, bất kì quyển nào liên quan đến chữa lành hay trị độc cậu đều tiếp nhận kỹ năng.

Cho tới quyển cuối cùng, quyển sách màu tím mà lúc trước cậu không thể tiếp nhận skill. Cậu nhận được thông báo:

[Sách dành riêng cho Class Skill:Pháp Sư Không gian Có chắc chắn học?? Vì Bạn là Đấu Sĩ Pháp Sư Không gian nên sẽ có chút khác biệt.]

“Đồng ý”

Sau khi nói đồng ý thì một loạt thông báo nhận kỹ năng hiện ra và quyển sách dần tiêu biến thành ánh sáng và hấp thụ vào người Hoàng Tứ.

Trong loạt skill cậu nhận được, cậu chỉ để ý một Skill duy nhất lúc này “Ngưng Đọng Không Gian”

Skill này cho phép người dùng ngưng đọc một không gian trong không gian đó thì mọi thứ phân tử sẽ ngừng chuyển động.

Cậu nhanh chóng dùng nó trên tay của Bạch Nhi. Chất độc đã ngừng không lan ra nữa nhưng Bạch Nhi giờ đây hai bàn tay đã không thể sử dụng cho đến khi chất độc được xử lí hoàn toàn.

Hoàng Tứ từ từ nhấc người Bạch Nhi vào nhà và sắc thuốc chờ Bạch Nhi tỉnh lại.

Cơn bão kéo đến Thung Lũng Cháy, những hạt mưa cứ rơi, Hoàng Tứ từ từ giúp cho Bạch Nhi uống thuốc. Gió thét gào từng đợt trên Thung Lũng Cháy, giờ đây, chỉ còn Hoàng Tứ và Bạch Nhi trong ngôi nhà nhỏ giữa rừng sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện