Center ngủ một giấc tới khi trời tối mới tỉnh. Trong bóng tối hàng lông mi của Center khẽ run. Lúc tỉnh dậy, gã thấy bên người ấm áp, hóa ra là Alexander đang nằm bên cạnh.
Đối phương đáng thương nhẹ nhàng dựa vào người gã, cẩn thận không chạm đến cánh tay bị thương của gã nên tư thế nằm có hơi kỳ quặc.
Cái đuôi thậm chí còn không có chỗ để mà rũ xuống bên giường, nhìn thật sự là buồn cười.
Tỉnh dậy với cảm xúc lẫn lộn, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu Center là: "Tao có thể tin được mày không? Nghĩ tới vấn đề phiền phức này, ánh mắt của Center lúc thì lạnh lẽo, lúc lại mê man, gã biết rõ Alexander có rất nhiều cơ hội rời đi, đó là còn chưa kể giấc ngủ dài vừa rồi.
"Sao mày không đi?" Center tự nhủ chỉ cần Alexander dám bước ra khỏi nơi này nửa bước, gã nhất định sẽ không chần chờ một giây phút nào nữa.
Nhưng đối phương chỉ ở trên giường bám lấy gã mà không đi đâu cả.
Đừng tưởng rằng Center không biết mấy hôm nay con chó này ăn uống chẳng ra gì.
Mấy ngày này mình mang về nuôi mà nó cũng chưa béo lên.
Mặc dù béo sẽ không đẹp nhưng đó là biểu hiện của việc chủ nhân đang lơ là.
Trong mắt Center đã không còn chút buồn ngủ nào. Gã đặt tay bên gối đầu chậm rãi vuốt ve thú cưng đang ngủ say.
Đương nhiên gã thích gọi nó là một bảo mẫu nhiều chuyện hơn.
Bọn họ huấn luyện mày như thế nào? bọn họ có đánh mày không? Nếu không sao có thể ngoan ngoãn nghe lời đến như vậy. Center mím chặt môi, gã cực kỳ chán ghét loại huấn luyện viên như vậy.
"Gâu gâu..." Không có chuyện đó đâu nha.
Alexander bị Center sờ bừng tỉnh lại, vừa hay nghe được câu này liền dùng đầu ủi ủi cằm của Center. Cậu rất muốn nói huấn luyện viên ở quân khu không ai biết quất roi đâu.
Cùng lắm là đá nhẹ hai cái dọa dọa tí xíu thôi?
Dù sao mỗi lần Ngu Thiệu muốn đánh cậu thì Otis đều sẽ đứng trước mặt chắn cho cậu: nếu muốn đánh thì đánh tôi đây nè.
Ngu Thiệu không nỡ đánh Otis. Trong lòng y, Otis là hoàn mỹ mà Trứng Trứng thối chỉ là đồ tặng kèm thôi.
Nếu một ngày nào đó cả hai gặp rắc rối thì đó chắc chắn là lỗi do Trứng Trứng gây ra.
Alexander cực kỳ oan uổng, cậu chỉ là một con chó thì có thể gây ra chuyện gì chứ.
Center cảm thấy hơi đói liền yêu cầu người hầu chuẩn bị buổi tối cho mình và tên ngốc Alexander.
Ngay cả lúc Center đang loay hoay mặc quần áo, gã cũng không quên hả hê nhìn con chó ngốc nghếch: "Nhiệm vụ của mày thất bại rồi."
Alexander: ...
Nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần.
Nhưng Center bắt đầu mở miệng nói kháy chứng tỏ quan hệ của bọn họ đã phá băng rồi. Hai hôm trước đối phương còn chẳng nói gì đến nhiệm vụ.
Dường như không thể thẳng thắn đối mặt với nó.
Alexander cảm thấy rất có lỗi. Trước khi được phái tới đây làm nhiệm vụ, cậu không hề biết Center là người như vậy. Chỉ cần Center xấu xa một chút cậu nhất định sẽ không thèm để ý đến đối phương mà cao chạy xa bay.
Mà cũng không đúng, nếu Center là người như vậy thì ngay cả cơ hội đến gần thư phòng cậu cũng không có chứ nói gì đến mật khẩu. Kể cả có biết mật khẩu và lấy được tài liệu cũng sẽ bị bắt giam tại chỗ luôn.
Dù sao nhiệm vụ này khó ngoài sức tưởng tượng, tỷ lệ thất bại cao tới 99%. Cậu chắc chắn không thể thuận lợi có nhiều cơ hội trốn thoát như đêm hôm đó được.
Center ngốc nghếch đã cho cậu cơ hội phản bội. Nếu cậu được hời mà còn mang ra khoe mẽ... Alexander tưởng tượng đến cảnh đẫm máu này liền lập tức dừng lại.
Sau khi bữa ăn kết thúc trong im lặng, mặc dù quan hệ của bọn họ đã được phá băng nhưng Center vẫn tiếp tục bắt bẻ. Dường như gã không thể chịu đựng được việc Alexander là một gián điệp và tất cả những điều tốt đẹp mà cậu làm cho gã đều do sự sai bảo của người khác.
Đương nhiên hiện tại mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn nên trước khi Center biết rõ chân tướng, gã không thể kết án "tử hình" cho Alexander được.
"Thêm một ly rượu vang đỏ." Center có thói quen trước và sau bữa ăn đều uống một ly rượu. Hôm nay Center không thấy rượu nên vô cùng khó chịu gọi món.
Đặc biệt là khi tâm trạng gã không tốt thì lại càng muốn uống rượu. Ngay cả điều này cũng không được thỏa mãn sẽ làm tâm trạng gã càng thêm cáu gắt.
Người hầu không biết phải làm sao: "Chủ nhân, ngài bị thương."
Tình trạng sức khỏe của chủ nhân mấy hôm nay ai cũng biết, bác sĩ cũng nói tốt nhất là không nên uống rượu.
Nói thì nói vậy chứ người trực tiếp phục vụ chủ nhân thì thật sự không biết làm sao.
"Cứ làm theo lời ta nói đi." Center định tức giận nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã cố gắng kìm nén bản thân kiên nhẫn nói.
Lỗ tai Alexander run lên , cậu đi đến bên cạnh toa ăn để đồ uống, dùng móng vuốt chỉ vào một bình sữa dừa.
"Mày muốn uống cái này à?" Center bị hấp dẫn ngay lập tức.
"Thưa ngài..." m thanh của người hầu thu hút sự chú ý của Center, đối phương run rẩy nói: "Tôi cảm thấy cậu Alexander muốn ngài uống cái này..."
Người hầu bất chấp sự nguy hiểm tính mạng mà nói ra câu này. Mặc dù bình thường ông chủ cũng không đáng sợ, cùng lắm là sẽ bị đuổi về quê thôi.
"Ta cảm thấy chính nó muốn uống thì có." Center nói thầm, nhưng gã vẫn từ bỏ ý định uống rượu vang đỏ: "Vậy uống cái này cũng được."
Gã không thèm tranh cãi, quá mệt mỏi rồi.
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở một bình sữa dừa rót một ly cho chủ nhân và một bát lớn cho Alexander.
Center nhấp một ngụm sữa dừa, cảm thấy hương vị không ngọt ngào như trong tưởng tượng. Vừa hay lúc này người hầu mang lên một đĩa trái cây có cả nho.
Chùm nho màu hoa hồng này làm Center nhớ lại buổi tối đẹp trời giữa gã và Alexander, cũng khiến trái tim gã dịu dàng lại đôi chút.
"Muốn ăn nho không? Quả nho này nhìn có vẻ ngọt đó." Center hái một quả nho chuẩn bị đút cho Alexander.
Tuy nhiên người hầu bên cạnh lập tức nhắc nhở: "Chủ nhân, chó không ăn được nho, sẽ bị suy thận."
Center chưa từng nghe kiến thức này nên hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Ăn hai quả cũng không được à?"
Người hầu gật đầu mạnh: "Đúng vậy, một quả cũng không được."
Trước đây ông chủ chưa bao giờ tự tay cho chó ăn, cũng không ăn cơm cùng chó nên không biết chuyện này cũng rất bình thường.
Center nghe vậy lập tức chau mày, hiện tại vẻ mặt của gã rất khó chịu vì gã đã cho Alexander ăn nho, không chỉ là một quả.
Gã cảm thấy người hầu đang nói quá lên, nếu không thì sao mà Alexander có thể không bị việc gì chứ?
Nhưng Center cũng không phải kiểu người cố chấp. Sau khi ăn tối xong, gã ngồi trước lò sưởi gọi điện cho bác sĩ và vẫn nhận được câu trả lời là chó không thể ăn nho.
Dù chỉ ăn một quả thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
"Thưa ngài, có chuyện gì vậy? Có phải một trong số những con chó của ngài đã ăn nhầm nho không?"
"Là chuyện mấy hôm trước rồi... Có lẽ cậu nên đến đây kiểm tra cho nó." Center khô khan nói.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt đưa Alexander vào phòng y tế có đầy đủ trang thiết bị phục vụ cho những con chó trong trang viên.
Alexander cũng vừa nghe bọn họ nói về quả nho. Nói thật là cậu cũng không để ý lắm, thật may kết quả kiểm tra cho thấy cậu cũng không gặp vấn đề gì.
Bác sĩ nói mỗi con vật đều có khả năng tiêu hóa đặc biệt. Mà tình cờ là Alexander chính là con vật may mắn đó nên không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù là như vậy nhưng Center cũng thừa hiểu suýt nữa mình đã giết chết Alexander chỉ bằng một quả nho nhỏ.
Dù thật sự gã không hề có ác ý, gã chỉ muốn chia sẻ hương vị ngọt ngào của nho cho đối phương.
Center tin tưởng khi Alexander đưa nho cho gã thì nó cũng nghĩ như vậy.
Biết mình không có việc gì, Alexander thở phào nhẹ nhõm bước đến bên cạnh bên Center và dụi đầu vào đầu gối của gã ngay khi vừa lấy máu xong.
Cậu thoải mái duỗi eo thể hiện cậu không sao. Không phải cậu vẫn có thể thoải mái nhảy nhót sao?
Cái đuôi cũng ngoe nguẩy, nhìn kìa, không sao cả.
"Xin lỗi, mặc dù không phải cố ý nhưng suýt chút nữa hại chết mày, tao không thể trốn tránh trách nhiệm." Center mặc áo khoác len ngồi trên ghế sô pha tìm kiếm các ví dụ tương tự, càng xem càng sợ hãi.
May mà Alexander của gã tránh được kiếp này.
"Ư ử ư." Không sao đâu bé Center ơi, còn sống đây nè.
m thanh của Alexander xen lẫn với tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi khiến trong lòng Center cảm thấy ấm áp.
Với chiếc chăn dày trên đầu gối và băng gạc quấn quanh tay thì rõ ràng gã mới chính là một bệnh nhân xứng chức.
"Xem ra vận xui của tao không lây cho màyi." Thật lâu sau, Center cười nói.
Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi phản chiếu trên khuôn mặt như tạc khiến gã trông đẹp trai lạ thường. Quả nhiên người đẹp trai khi cười sẽ càng đẹp hơn.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là Center cười rồi. Xem ra Center đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
"Chúng ta bắt tay đi." Center suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa ra lòng bàn tay lành lặn về phía Alexander: "Hòa nhau nhé."
Đôi mắt của Alexander mở to vì ngạc nhiên, nghĩ lại thì thật tuyệt khi được hòa thuận hay gì đó. Mặc dù cậu không hi vọng phải trả giá bằng mạng chó của mình cho điều đó.
Nhưng cũng không lỗ.
Cứ như vậy, Alexander trịnh trọng duỗi ra móng vuốt của mình. Center cầm trong tay, cảm giác thật thần kỳ, gã cảm thấy Alexander hiểu rõ chính mình,. Vì như thế nên tình cảm của gã được lại, sự tủi thân của gã có nơi giãi bày.
"Tao đã mua mày bằng tiền, vì vậy bây giờ mày là của tao có phải không?" Center nhìn Alexander, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nheo lại.
Cảnh sát Gấu Nhỏ: ...
Công bằng mà nói, đó là sự thật.
Nghĩ lại Center thật đáng thương, chẳng được gì, lại còn phải nếm trải nỗi đau thấu tim vì bị phản bội.
"Mày ngốc như vậy, có về cũng chỉ là ăn không ngồi rồi. Không bằng ở lại bên cạnh tao, tao sẽ không bạc đãi mày." Trong lòng tính toán rõ ràng, Center nghiêng người tựa vào lưng ghế mềm mại nói: "Tao thậm chí có thể cho tổ chức của mày một khoản tiền để họ đào tạo một con chó gián điệp khác."
Alexander: Mặc dù anh giàu có và quyền lực thật á, nhưng đừng nghĩ về chuyện này nữa được không.
Trong mắt Center, Alexander tỏ ra thờ ơ như thể cậu không quan tâm đến những điều kiện mà gã đưa ra.
"Con chó ngốc nghếch, mày không hài lòng với cuộc sống hiện tại à?" Có nhà to để ở, đồ chơi mới liên tục cập bến, thức ăn dồi dào và tình yêu thương của chủ nhân. Center tin rằng mình là điều kiện tốt nhất trên thế giới.
Nếu Alexander vẫn từ chối nhất định là bởi vì nguyên nhân khác. Center suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được: "Trong tay đối phương có người nhà của mày không? Cha mẹ, hay là anh chị em?"
"Gâu ư ử..." Center ngốc, không phải, Alexander liếc anh một cái rồi thầm nghĩ, anh nên chăm sóc tốt vết thương của mình đi! Đừng có nằm mơ ban ngày.
Ngài Center cho cậu sắc mặt tốt thì cậu lại được đà lấn tới tỏ ra cao quý.
Cậu không quan tâm đâu, ngay cả khi bị vỗ vào đầu.
Buổi tối ngày hôm đó, ngài Center tận mắt nhìn thấy cậu trắng trợn cắn ngăn tủ. Khi bị phát hiện còn bẽn lẽn giả vờ chết.
"..." Center không nhịn được, tìm một tờ tạp chí cuộn tròn lại: "Alexander!"
"Ư ử ư ử!" Giết chó, có ai không, có người giết chó nàyyy!
Toàn bộ dinh thự tràn ngập tiếng chó sủa của Alexander, nhưng Center căn bản còn chưa đụng tới cậu mà chỉ giận dữ đuổi theo.
Với tư cách là những người làm việc cho Center, tất nhiên họ phải giúp ngài Center bao vây Alexander. Cho dù không có tác dụng gì vì Alexander chạy quá nhanh!
Chưa đầy 5 phút sau khi trò hề kết thúc, Alexander lại mặt dày dính lấy Center. Có vẻ như họ đã làm hòa với nhau.
Những người vừa giúp đỡ: ???
Họ thề lần sau sẽ tự lo thân còn hơn. Nếu họ còn can thiệp nữa thì sẽ là chó con.
Lần thứ hai phát hiện Alexander cắn tủ, ngài Center có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh nhắm mắt làm ngơ tiếp tục khoanh chân xem tài liệu.
Gã thậm chí còn sẵn sàng cười nhạo một chú chó nào đó đang làm việc vô ích: "Răng mày có đau không?"
"Gâu gâu. . . " Alexander nhe răng rên ư ử. Cậu đi tới lắc tay Center lên đặt ở bên trên ổ khóa tủ. Ai cũng biết cậu có ý gì.
Vò mẻ không sợ nứt cơ đấy?
Nói thật Center chưa từng thấy con chó nào hỗn láo như vậy. Đây không còn là một vụ trộm đơn giản nữa mà là một vụ ăn cướp trắng trợn.
Nhưng gã không giận nổi, thậm chí còn cảm thấy Alexander như thế này cũng thật đáng yêu đến mức không biết phải làm sao...
"Không được." Center lạnh lùng từ chối rút tay lại, tiện tay nắm chặt miệng chó của đối phương: " Có giỏi thì tự mà lấy, tao không lấy đấy."
Cái ánh mắt khinh miệt ấy chỉ gói gọn trong hai từ thôi, đáng ghét.
Nửa đêm, Center tỉnh dậy sờ vào chỗ trống bên cạnh. Con chó thích ngủ cạnh gã đã biến mất, ngay cả chiếc giường cũng trở nên lạnh lẽo.
"Alexander?" Đoán được đối phương đang định làm gì, Center đột nhiên vén chăn ra đứng lên mà quên mang áo khoác và giày.
Lòng bàn chân trần giẫm lên thảm, cảm giác mềm mại khẽ xoa dịu trái tim anh.
Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc tủ thủng lỗ chỗ trong phòng làm việc, dù ngài Center giàu đến mấy vẫn muốn gục ngã. Alexander nói đúng, chiếc tủ đó rất đáng giá, rất đắt.
Center xoa trán, vươn tay ra lệnh cho con chó xấu xa đáng ghét: "Đưa cho tao."
Đứng giữa phòng làm việc là Alexander ngậm USB, cậu suy nghĩ một lúc rồi lao đến và lướt qua Center.
Làm sao có thể ngoan ngoãn bị bắt? !
"Alexander!" Tiếng ngài Center đuổi chó lại vang lên trong biệt thự, nhưng mọi người đã quen nên không ai giúp gã đuổi bắt con chó.
Ngay cả khi ngài Center hét lên: "Dừng lại đi!"
Nhưng vẫn không ai muốn giúp đỡ.
Là Alexander tự mình dừng lại, Center mặc quá mỏng. Cho nên cậu dừng ở trước cửa không đi ra ngoài.
Bên ngoài bây giờ rất lạnh, nếu cậu mở cửa, gió lạnh sẽ tràn vào.
Center thở hồng hộc đuổi tới cửa với vẻ mặt phức tạp. Gã biết Alexander sẽ mở cửa, nhưng đối phương lại dừng lại.
Nhớ lại bản chất bảo mẫu hay cằn nhằn của Alexander, Center nhún vai vui mừng vì Alexander đang nghĩ đến mình. Điều đó cũng có nghĩa là gã đã thắng.
Nhưng Center cũng biết không thể trì hoãn chuyện này được nữa, nó bắt buộc phải giải quyết.
Đương nhiên gã không muốn giải quyết. Vì gã hi vọng Alexander có thể luôn ở trang viên cùng với mình...
Đó là một suy nghĩ vô cùng hèn hạ.
Center hít một hơi, quỳ một gối trên tấm thảm, chân thành nói: "Alexander, trả lại đồ cho tao, tao hứa với mày tao sẽ giao cho chúng cho tổ chức của mày. Tin tao đi, những thứ này đối với tao chẳng có tác dụng gì, tao sẽ không mang chúng đi uy hiếp bất cứ ai."
Gã vẫn luôn một doanh nhân chính trực, chưa bao giờ thay đổi kể từ thời điểm tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
"Quay lại đây được không?" Center hít một hơi, nghiêm túc ôm cánh tay nói: "Tao hơi lạnh."
Khổ nhục kế của gã đã thành công một cách dễ dàng.
Con chó lớn có thể rời xa gã bất cứ lúc nào, giờ đã quay trở lại bên cạnh và được gã ôm vào lòng.
"Người mày ấm áp quá." Center dụ dỗ xoa đầu con chó tiện tay lấy USB từ trong miệng đối phương rút ra, giọng điệu chua ngoa: "Tao ghen tị với chủ nhân thật sự của mày đấy, mày biết không?"
Bởi vì tuy gã có được Alexander thật đấy.
Nhưng gã cũng chẳng thể làm gì.
Alexander tựa cằm lên vai Center, nếu có thể nói, cậu muốn nói với Center cậu không có chủ nhân. Cậu làm chủ chính bản thân mình.
Sen hốt phân và huấn luyện viên đều không thể coi là chủ nhân. Tình cảm của Alexander với họ là tình đồng chí.
Và bé Center là bạn của Alexander mà.
"Gâu gâu." Gã cũng là người đầu tiên trên thế giới này biết tên của Gấu Nhỏ là Alexander!
Kết thúc cái ôm ấm áp này, một người và một con chó trở về phòng. Alexander dỗ Center chìm vào giấc ngủ. Cậu nghĩ 'tui đã nhận được trái tim của anh, và tui biết anh là một người rất tốt'. Tương tự, anh cũng vậy, anh biết tui đối xử với anh bằng cả trái tim mà.
Đó là lý do tại sao chúng ta thăm dò lẫn nhau như vậy, và chúng ta không thể buông tay đối phương.
Nếu có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, Center.
Cái đuôi mềm mại của Alexander quét qua cổ tay lộ ra ngoài của Center. Trước khi rời đi, cậu giúp Center kéo chăn bông để gã không bị cảm lạnh.
Dưới ánh trăng, cảnh sát Gấu Nhỏ ngậm ổ USB trong miệng, dùng tư thế cường tráng vượt qua rất nhiều chướng ngại vật và đi ra khỏi trang viên mà không quấy rầy bất kỳ ai.
Cậu quay đầu lại, dùng đôi mắt to tròn màu hổ phách nhìn tòa nhà cao cao kia, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng.
Ngay cả khi Center tỉnh dậy vào ngày hôm sau, chắc gã cũng sẽ không quá buồn.
Vì cái ôm ấm áp ấy này còn hơn ngàn lời muốn nói.
Otis vẫn luôn chờ ở gần đó,hắn ngồi xổm như pho tượng dưới ánh trăng ở sườn đồi . Gió đêm thổi tung bộ lông của hắn nhưng cũng không thể làm hắn dao động.
Khi mệt mỏi, hắn sẽ nằm xuống và đặt miếng thịt khô lên chân lau sạch.
Thỉnh thoảng, kiến và bọ leo lên để ăn cắp thức ăn, nhưng Otis sẽ thổi bay chúng. Lúc đầu hắn không biết kỹ năng này, nhưng đó là một kỹ năng độc đáo do gấu nhỏ kỳ quặc dạy cho hắn.
Sau một lúc sững sờ, hắn nhớ đến Gấu Nhỏ đang làm việc.
Otis ngáp một cái nhưng lại không ngủ được. Ngày nào hắn cũng đợi ở chỗ này. hôm nay đã là đêm thứ tám.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ trống trải như trước, không ngờ vừa nằm xuống không lâu liền nghe thấy động tĩnh.
Otis ngẩng đầu nhìn lên. Ở một nơi rất xa, một điểm đen đang chạy về phía hắn.
Otis chưa bao giờ hiểu thế nào là một nụ cười, nhưng bây giờ dường như hắn đã biết tất cả.
Hắn thấy mình đang mỉm cười.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tết Thanh Minh mưa nhiều, tiết trời se lạnh cuối xuân, mọi người nhớ giữ ấm nhé.
Đối phương đáng thương nhẹ nhàng dựa vào người gã, cẩn thận không chạm đến cánh tay bị thương của gã nên tư thế nằm có hơi kỳ quặc.
Cái đuôi thậm chí còn không có chỗ để mà rũ xuống bên giường, nhìn thật sự là buồn cười.
Tỉnh dậy với cảm xúc lẫn lộn, câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu Center là: "Tao có thể tin được mày không? Nghĩ tới vấn đề phiền phức này, ánh mắt của Center lúc thì lạnh lẽo, lúc lại mê man, gã biết rõ Alexander có rất nhiều cơ hội rời đi, đó là còn chưa kể giấc ngủ dài vừa rồi.
"Sao mày không đi?" Center tự nhủ chỉ cần Alexander dám bước ra khỏi nơi này nửa bước, gã nhất định sẽ không chần chờ một giây phút nào nữa.
Nhưng đối phương chỉ ở trên giường bám lấy gã mà không đi đâu cả.
Đừng tưởng rằng Center không biết mấy hôm nay con chó này ăn uống chẳng ra gì.
Mấy ngày này mình mang về nuôi mà nó cũng chưa béo lên.
Mặc dù béo sẽ không đẹp nhưng đó là biểu hiện của việc chủ nhân đang lơ là.
Trong mắt Center đã không còn chút buồn ngủ nào. Gã đặt tay bên gối đầu chậm rãi vuốt ve thú cưng đang ngủ say.
Đương nhiên gã thích gọi nó là một bảo mẫu nhiều chuyện hơn.
Bọn họ huấn luyện mày như thế nào? bọn họ có đánh mày không? Nếu không sao có thể ngoan ngoãn nghe lời đến như vậy. Center mím chặt môi, gã cực kỳ chán ghét loại huấn luyện viên như vậy.
"Gâu gâu..." Không có chuyện đó đâu nha.
Alexander bị Center sờ bừng tỉnh lại, vừa hay nghe được câu này liền dùng đầu ủi ủi cằm của Center. Cậu rất muốn nói huấn luyện viên ở quân khu không ai biết quất roi đâu.
Cùng lắm là đá nhẹ hai cái dọa dọa tí xíu thôi?
Dù sao mỗi lần Ngu Thiệu muốn đánh cậu thì Otis đều sẽ đứng trước mặt chắn cho cậu: nếu muốn đánh thì đánh tôi đây nè.
Ngu Thiệu không nỡ đánh Otis. Trong lòng y, Otis là hoàn mỹ mà Trứng Trứng thối chỉ là đồ tặng kèm thôi.
Nếu một ngày nào đó cả hai gặp rắc rối thì đó chắc chắn là lỗi do Trứng Trứng gây ra.
Alexander cực kỳ oan uổng, cậu chỉ là một con chó thì có thể gây ra chuyện gì chứ.
Center cảm thấy hơi đói liền yêu cầu người hầu chuẩn bị buổi tối cho mình và tên ngốc Alexander.
Ngay cả lúc Center đang loay hoay mặc quần áo, gã cũng không quên hả hê nhìn con chó ngốc nghếch: "Nhiệm vụ của mày thất bại rồi."
Alexander: ...
Nhân sinh gian nan có một số việc đừng nên vạch trần.
Nhưng Center bắt đầu mở miệng nói kháy chứng tỏ quan hệ của bọn họ đã phá băng rồi. Hai hôm trước đối phương còn chẳng nói gì đến nhiệm vụ.
Dường như không thể thẳng thắn đối mặt với nó.
Alexander cảm thấy rất có lỗi. Trước khi được phái tới đây làm nhiệm vụ, cậu không hề biết Center là người như vậy. Chỉ cần Center xấu xa một chút cậu nhất định sẽ không thèm để ý đến đối phương mà cao chạy xa bay.
Mà cũng không đúng, nếu Center là người như vậy thì ngay cả cơ hội đến gần thư phòng cậu cũng không có chứ nói gì đến mật khẩu. Kể cả có biết mật khẩu và lấy được tài liệu cũng sẽ bị bắt giam tại chỗ luôn.
Dù sao nhiệm vụ này khó ngoài sức tưởng tượng, tỷ lệ thất bại cao tới 99%. Cậu chắc chắn không thể thuận lợi có nhiều cơ hội trốn thoát như đêm hôm đó được.
Center ngốc nghếch đã cho cậu cơ hội phản bội. Nếu cậu được hời mà còn mang ra khoe mẽ... Alexander tưởng tượng đến cảnh đẫm máu này liền lập tức dừng lại.
Sau khi bữa ăn kết thúc trong im lặng, mặc dù quan hệ của bọn họ đã được phá băng nhưng Center vẫn tiếp tục bắt bẻ. Dường như gã không thể chịu đựng được việc Alexander là một gián điệp và tất cả những điều tốt đẹp mà cậu làm cho gã đều do sự sai bảo của người khác.
Đương nhiên hiện tại mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn nên trước khi Center biết rõ chân tướng, gã không thể kết án "tử hình" cho Alexander được.
"Thêm một ly rượu vang đỏ." Center có thói quen trước và sau bữa ăn đều uống một ly rượu. Hôm nay Center không thấy rượu nên vô cùng khó chịu gọi món.
Đặc biệt là khi tâm trạng gã không tốt thì lại càng muốn uống rượu. Ngay cả điều này cũng không được thỏa mãn sẽ làm tâm trạng gã càng thêm cáu gắt.
Người hầu không biết phải làm sao: "Chủ nhân, ngài bị thương."
Tình trạng sức khỏe của chủ nhân mấy hôm nay ai cũng biết, bác sĩ cũng nói tốt nhất là không nên uống rượu.
Nói thì nói vậy chứ người trực tiếp phục vụ chủ nhân thì thật sự không biết làm sao.
"Cứ làm theo lời ta nói đi." Center định tức giận nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gã cố gắng kìm nén bản thân kiên nhẫn nói.
Lỗ tai Alexander run lên , cậu đi đến bên cạnh toa ăn để đồ uống, dùng móng vuốt chỉ vào một bình sữa dừa.
"Mày muốn uống cái này à?" Center bị hấp dẫn ngay lập tức.
"Thưa ngài..." m thanh của người hầu thu hút sự chú ý của Center, đối phương run rẩy nói: "Tôi cảm thấy cậu Alexander muốn ngài uống cái này..."
Người hầu bất chấp sự nguy hiểm tính mạng mà nói ra câu này. Mặc dù bình thường ông chủ cũng không đáng sợ, cùng lắm là sẽ bị đuổi về quê thôi.
"Ta cảm thấy chính nó muốn uống thì có." Center nói thầm, nhưng gã vẫn từ bỏ ý định uống rượu vang đỏ: "Vậy uống cái này cũng được."
Gã không thèm tranh cãi, quá mệt mỏi rồi.
Người hầu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng mở một bình sữa dừa rót một ly cho chủ nhân và một bát lớn cho Alexander.
Center nhấp một ngụm sữa dừa, cảm thấy hương vị không ngọt ngào như trong tưởng tượng. Vừa hay lúc này người hầu mang lên một đĩa trái cây có cả nho.
Chùm nho màu hoa hồng này làm Center nhớ lại buổi tối đẹp trời giữa gã và Alexander, cũng khiến trái tim gã dịu dàng lại đôi chút.
"Muốn ăn nho không? Quả nho này nhìn có vẻ ngọt đó." Center hái một quả nho chuẩn bị đút cho Alexander.
Tuy nhiên người hầu bên cạnh lập tức nhắc nhở: "Chủ nhân, chó không ăn được nho, sẽ bị suy thận."
Center chưa từng nghe kiến thức này nên hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Ăn hai quả cũng không được à?"
Người hầu gật đầu mạnh: "Đúng vậy, một quả cũng không được."
Trước đây ông chủ chưa bao giờ tự tay cho chó ăn, cũng không ăn cơm cùng chó nên không biết chuyện này cũng rất bình thường.
Center nghe vậy lập tức chau mày, hiện tại vẻ mặt của gã rất khó chịu vì gã đã cho Alexander ăn nho, không chỉ là một quả.
Gã cảm thấy người hầu đang nói quá lên, nếu không thì sao mà Alexander có thể không bị việc gì chứ?
Nhưng Center cũng không phải kiểu người cố chấp. Sau khi ăn tối xong, gã ngồi trước lò sưởi gọi điện cho bác sĩ và vẫn nhận được câu trả lời là chó không thể ăn nho.
Dù chỉ ăn một quả thôi cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
"Thưa ngài, có chuyện gì vậy? Có phải một trong số những con chó của ngài đã ăn nhầm nho không?"
"Là chuyện mấy hôm trước rồi... Có lẽ cậu nên đến đây kiểm tra cho nó." Center khô khan nói.
Bác sĩ nhanh chóng có mặt đưa Alexander vào phòng y tế có đầy đủ trang thiết bị phục vụ cho những con chó trong trang viên.
Alexander cũng vừa nghe bọn họ nói về quả nho. Nói thật là cậu cũng không để ý lắm, thật may kết quả kiểm tra cho thấy cậu cũng không gặp vấn đề gì.
Bác sĩ nói mỗi con vật đều có khả năng tiêu hóa đặc biệt. Mà tình cờ là Alexander chính là con vật may mắn đó nên không có chuyện gì xảy ra.
Cho dù là như vậy nhưng Center cũng thừa hiểu suýt nữa mình đã giết chết Alexander chỉ bằng một quả nho nhỏ.
Dù thật sự gã không hề có ác ý, gã chỉ muốn chia sẻ hương vị ngọt ngào của nho cho đối phương.
Center tin tưởng khi Alexander đưa nho cho gã thì nó cũng nghĩ như vậy.
Biết mình không có việc gì, Alexander thở phào nhẹ nhõm bước đến bên cạnh bên Center và dụi đầu vào đầu gối của gã ngay khi vừa lấy máu xong.
Cậu thoải mái duỗi eo thể hiện cậu không sao. Không phải cậu vẫn có thể thoải mái nhảy nhót sao?
Cái đuôi cũng ngoe nguẩy, nhìn kìa, không sao cả.
"Xin lỗi, mặc dù không phải cố ý nhưng suýt chút nữa hại chết mày, tao không thể trốn tránh trách nhiệm." Center mặc áo khoác len ngồi trên ghế sô pha tìm kiếm các ví dụ tương tự, càng xem càng sợ hãi.
May mà Alexander của gã tránh được kiếp này.
"Ư ử ư." Không sao đâu bé Center ơi, còn sống đây nè.
m thanh của Alexander xen lẫn với tiếng củi nổ lách tách trong lò sưởi khiến trong lòng Center cảm thấy ấm áp.
Với chiếc chăn dày trên đầu gối và băng gạc quấn quanh tay thì rõ ràng gã mới chính là một bệnh nhân xứng chức.
"Xem ra vận xui của tao không lây cho màyi." Thật lâu sau, Center cười nói.
Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi phản chiếu trên khuôn mặt như tạc khiến gã trông đẹp trai lạ thường. Quả nhiên người đẹp trai khi cười sẽ càng đẹp hơn.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là Center cười rồi. Xem ra Center đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng.
"Chúng ta bắt tay đi." Center suy nghĩ hồi lâu, sau đó đưa ra lòng bàn tay lành lặn về phía Alexander: "Hòa nhau nhé."
Đôi mắt của Alexander mở to vì ngạc nhiên, nghĩ lại thì thật tuyệt khi được hòa thuận hay gì đó. Mặc dù cậu không hi vọng phải trả giá bằng mạng chó của mình cho điều đó.
Nhưng cũng không lỗ.
Cứ như vậy, Alexander trịnh trọng duỗi ra móng vuốt của mình. Center cầm trong tay, cảm giác thật thần kỳ, gã cảm thấy Alexander hiểu rõ chính mình,. Vì như thế nên tình cảm của gã được lại, sự tủi thân của gã có nơi giãi bày.
"Tao đã mua mày bằng tiền, vì vậy bây giờ mày là của tao có phải không?" Center nhìn Alexander, đôi mắt xanh lục xinh đẹp nheo lại.
Cảnh sát Gấu Nhỏ: ...
Công bằng mà nói, đó là sự thật.
Nghĩ lại Center thật đáng thương, chẳng được gì, lại còn phải nếm trải nỗi đau thấu tim vì bị phản bội.
"Mày ngốc như vậy, có về cũng chỉ là ăn không ngồi rồi. Không bằng ở lại bên cạnh tao, tao sẽ không bạc đãi mày." Trong lòng tính toán rõ ràng, Center nghiêng người tựa vào lưng ghế mềm mại nói: "Tao thậm chí có thể cho tổ chức của mày một khoản tiền để họ đào tạo một con chó gián điệp khác."
Alexander: Mặc dù anh giàu có và quyền lực thật á, nhưng đừng nghĩ về chuyện này nữa được không.
Trong mắt Center, Alexander tỏ ra thờ ơ như thể cậu không quan tâm đến những điều kiện mà gã đưa ra.
"Con chó ngốc nghếch, mày không hài lòng với cuộc sống hiện tại à?" Có nhà to để ở, đồ chơi mới liên tục cập bến, thức ăn dồi dào và tình yêu thương của chủ nhân. Center tin rằng mình là điều kiện tốt nhất trên thế giới.
Nếu Alexander vẫn từ chối nhất định là bởi vì nguyên nhân khác. Center suy nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được: "Trong tay đối phương có người nhà của mày không? Cha mẹ, hay là anh chị em?"
"Gâu ư ử..." Center ngốc, không phải, Alexander liếc anh một cái rồi thầm nghĩ, anh nên chăm sóc tốt vết thương của mình đi! Đừng có nằm mơ ban ngày.
Ngài Center cho cậu sắc mặt tốt thì cậu lại được đà lấn tới tỏ ra cao quý.
Cậu không quan tâm đâu, ngay cả khi bị vỗ vào đầu.
Buổi tối ngày hôm đó, ngài Center tận mắt nhìn thấy cậu trắng trợn cắn ngăn tủ. Khi bị phát hiện còn bẽn lẽn giả vờ chết.
"..." Center không nhịn được, tìm một tờ tạp chí cuộn tròn lại: "Alexander!"
"Ư ử ư ử!" Giết chó, có ai không, có người giết chó nàyyy!
Toàn bộ dinh thự tràn ngập tiếng chó sủa của Alexander, nhưng Center căn bản còn chưa đụng tới cậu mà chỉ giận dữ đuổi theo.
Với tư cách là những người làm việc cho Center, tất nhiên họ phải giúp ngài Center bao vây Alexander. Cho dù không có tác dụng gì vì Alexander chạy quá nhanh!
Chưa đầy 5 phút sau khi trò hề kết thúc, Alexander lại mặt dày dính lấy Center. Có vẻ như họ đã làm hòa với nhau.
Những người vừa giúp đỡ: ???
Họ thề lần sau sẽ tự lo thân còn hơn. Nếu họ còn can thiệp nữa thì sẽ là chó con.
Lần thứ hai phát hiện Alexander cắn tủ, ngài Center có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh nhắm mắt làm ngơ tiếp tục khoanh chân xem tài liệu.
Gã thậm chí còn sẵn sàng cười nhạo một chú chó nào đó đang làm việc vô ích: "Răng mày có đau không?"
"Gâu gâu. . . " Alexander nhe răng rên ư ử. Cậu đi tới lắc tay Center lên đặt ở bên trên ổ khóa tủ. Ai cũng biết cậu có ý gì.
Vò mẻ không sợ nứt cơ đấy?
Nói thật Center chưa từng thấy con chó nào hỗn láo như vậy. Đây không còn là một vụ trộm đơn giản nữa mà là một vụ ăn cướp trắng trợn.
Nhưng gã không giận nổi, thậm chí còn cảm thấy Alexander như thế này cũng thật đáng yêu đến mức không biết phải làm sao...
"Không được." Center lạnh lùng từ chối rút tay lại, tiện tay nắm chặt miệng chó của đối phương: " Có giỏi thì tự mà lấy, tao không lấy đấy."
Cái ánh mắt khinh miệt ấy chỉ gói gọn trong hai từ thôi, đáng ghét.
Nửa đêm, Center tỉnh dậy sờ vào chỗ trống bên cạnh. Con chó thích ngủ cạnh gã đã biến mất, ngay cả chiếc giường cũng trở nên lạnh lẽo.
"Alexander?" Đoán được đối phương đang định làm gì, Center đột nhiên vén chăn ra đứng lên mà quên mang áo khoác và giày.
Lòng bàn chân trần giẫm lên thảm, cảm giác mềm mại khẽ xoa dịu trái tim anh.
Tuy nhiên, nhìn thấy chiếc tủ thủng lỗ chỗ trong phòng làm việc, dù ngài Center giàu đến mấy vẫn muốn gục ngã. Alexander nói đúng, chiếc tủ đó rất đáng giá, rất đắt.
Center xoa trán, vươn tay ra lệnh cho con chó xấu xa đáng ghét: "Đưa cho tao."
Đứng giữa phòng làm việc là Alexander ngậm USB, cậu suy nghĩ một lúc rồi lao đến và lướt qua Center.
Làm sao có thể ngoan ngoãn bị bắt? !
"Alexander!" Tiếng ngài Center đuổi chó lại vang lên trong biệt thự, nhưng mọi người đã quen nên không ai giúp gã đuổi bắt con chó.
Ngay cả khi ngài Center hét lên: "Dừng lại đi!"
Nhưng vẫn không ai muốn giúp đỡ.
Là Alexander tự mình dừng lại, Center mặc quá mỏng. Cho nên cậu dừng ở trước cửa không đi ra ngoài.
Bên ngoài bây giờ rất lạnh, nếu cậu mở cửa, gió lạnh sẽ tràn vào.
Center thở hồng hộc đuổi tới cửa với vẻ mặt phức tạp. Gã biết Alexander sẽ mở cửa, nhưng đối phương lại dừng lại.
Nhớ lại bản chất bảo mẫu hay cằn nhằn của Alexander, Center nhún vai vui mừng vì Alexander đang nghĩ đến mình. Điều đó cũng có nghĩa là gã đã thắng.
Nhưng Center cũng biết không thể trì hoãn chuyện này được nữa, nó bắt buộc phải giải quyết.
Đương nhiên gã không muốn giải quyết. Vì gã hi vọng Alexander có thể luôn ở trang viên cùng với mình...
Đó là một suy nghĩ vô cùng hèn hạ.
Center hít một hơi, quỳ một gối trên tấm thảm, chân thành nói: "Alexander, trả lại đồ cho tao, tao hứa với mày tao sẽ giao cho chúng cho tổ chức của mày. Tin tao đi, những thứ này đối với tao chẳng có tác dụng gì, tao sẽ không mang chúng đi uy hiếp bất cứ ai."
Gã vẫn luôn một doanh nhân chính trực, chưa bao giờ thay đổi kể từ thời điểm tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
"Quay lại đây được không?" Center hít một hơi, nghiêm túc ôm cánh tay nói: "Tao hơi lạnh."
Khổ nhục kế của gã đã thành công một cách dễ dàng.
Con chó lớn có thể rời xa gã bất cứ lúc nào, giờ đã quay trở lại bên cạnh và được gã ôm vào lòng.
"Người mày ấm áp quá." Center dụ dỗ xoa đầu con chó tiện tay lấy USB từ trong miệng đối phương rút ra, giọng điệu chua ngoa: "Tao ghen tị với chủ nhân thật sự của mày đấy, mày biết không?"
Bởi vì tuy gã có được Alexander thật đấy.
Nhưng gã cũng chẳng thể làm gì.
Alexander tựa cằm lên vai Center, nếu có thể nói, cậu muốn nói với Center cậu không có chủ nhân. Cậu làm chủ chính bản thân mình.
Sen hốt phân và huấn luyện viên đều không thể coi là chủ nhân. Tình cảm của Alexander với họ là tình đồng chí.
Và bé Center là bạn của Alexander mà.
"Gâu gâu." Gã cũng là người đầu tiên trên thế giới này biết tên của Gấu Nhỏ là Alexander!
Kết thúc cái ôm ấm áp này, một người và một con chó trở về phòng. Alexander dỗ Center chìm vào giấc ngủ. Cậu nghĩ 'tui đã nhận được trái tim của anh, và tui biết anh là một người rất tốt'. Tương tự, anh cũng vậy, anh biết tui đối xử với anh bằng cả trái tim mà.
Đó là lý do tại sao chúng ta thăm dò lẫn nhau như vậy, và chúng ta không thể buông tay đối phương.
Nếu có duyên, chúng ta nhất định sẽ gặp lại, Center.
Cái đuôi mềm mại của Alexander quét qua cổ tay lộ ra ngoài của Center. Trước khi rời đi, cậu giúp Center kéo chăn bông để gã không bị cảm lạnh.
Dưới ánh trăng, cảnh sát Gấu Nhỏ ngậm ổ USB trong miệng, dùng tư thế cường tráng vượt qua rất nhiều chướng ngại vật và đi ra khỏi trang viên mà không quấy rầy bất kỳ ai.
Cậu quay đầu lại, dùng đôi mắt to tròn màu hổ phách nhìn tòa nhà cao cao kia, trong lòng cảm thấy bình yên vô cùng.
Ngay cả khi Center tỉnh dậy vào ngày hôm sau, chắc gã cũng sẽ không quá buồn.
Vì cái ôm ấm áp ấy này còn hơn ngàn lời muốn nói.
Otis vẫn luôn chờ ở gần đó,hắn ngồi xổm như pho tượng dưới ánh trăng ở sườn đồi . Gió đêm thổi tung bộ lông của hắn nhưng cũng không thể làm hắn dao động.
Khi mệt mỏi, hắn sẽ nằm xuống và đặt miếng thịt khô lên chân lau sạch.
Thỉnh thoảng, kiến và bọ leo lên để ăn cắp thức ăn, nhưng Otis sẽ thổi bay chúng. Lúc đầu hắn không biết kỹ năng này, nhưng đó là một kỹ năng độc đáo do gấu nhỏ kỳ quặc dạy cho hắn.
Sau một lúc sững sờ, hắn nhớ đến Gấu Nhỏ đang làm việc.
Otis ngáp một cái nhưng lại không ngủ được. Ngày nào hắn cũng đợi ở chỗ này. hôm nay đã là đêm thứ tám.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ trống trải như trước, không ngờ vừa nằm xuống không lâu liền nghe thấy động tĩnh.
Otis ngẩng đầu nhìn lên. Ở một nơi rất xa, một điểm đen đang chạy về phía hắn.
Otis chưa bao giờ hiểu thế nào là một nụ cười, nhưng bây giờ dường như hắn đã biết tất cả.
Hắn thấy mình đang mỉm cười.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tết Thanh Minh mưa nhiều, tiết trời se lạnh cuối xuân, mọi người nhớ giữ ấm nhé.
Danh sách chương