Trước đây Dương Chi chưa từng thấy bộ dáng lúc lái xe của đàn ông quyến rũ, nhưng vừa rồi khi Khấu Hưởng khởi động xe, cô chợt cảm giác anh trong mắt cô thật hấp dẫn.
Đương nhiên, nếu là người đàn ông khác thì cô cũng chẳng cảm nhận được hương vị này, có thể còn liên quan đến loại xe nữa, dù sao hiện tại cô đang ngồi trong một chiếc siêu xe tầm cỡ thế giới cơ mà.
Đàn ông cũng không ngoại lệ, phải phô bày những thứ tốt đẹp nhất của mình với người thương, nhan sắc đẹp đương nhiên là chiêu thường dùng, nhìn nhiều sẽ thấy bình thường, nhưng quyền thế và tiền bạc lại vĩnh viễn là giá trị hấp dẫn lớn nhất của đàn ông, huống chi, người đàn ông này đẹp trai nhưng không đơn giản, anh đẹp đến mức phụ nữ nhìn vào chỉ muốn hét.
Hiện giờ con công đực loè loẹt này đang bước đến trước mặt Dương Chi, xoè ra toàn bộ cánh chim, sức hấp dẫn trí mạng khiến người khác không thể chối từ.
Dương Chi liếc nhìn ghế sau theo bản năng, không gian bên trong vô cùng rộng rãi.
Khấu Hưởng bắt gặp ánh mắt này của cô, không nhịn được nở nụ cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
Dường như bị nhìn thấu tâm tư, mặt Dương Chi đỏ lên: “Em chẳng nghĩ gì cả, anh tập trung lái xe đi, nhìn em làm gì.”
Mắt Khấu Hưởng nhìn thẳng phía trước, khóe miệng vẫn không kìm được cong lên: “Hôm nay anh không thể thỏa mãn nguyện vọng của em được.”
Mặt Dương Chi càng thêm nóng bừng: “Em có nghĩ gì đâu.”
“Trong xe có độ khó rất cao, lần đầu tiên chỉ sợ rất khó dùng tay chân.”
“……”
Dương Chi nói: “Sao trước đây em không nhìn ra anh đen tối như vậy nhỉ.”
Khấu Hưởng đáp trả: “Anh cũng không biết em lại giả dối như vậy, nghĩ gì cũng không dám nhận.”
Cô thật sự không muốn nói với anh thêm một câu nào nữa!
Sau đó xe đỗ dưới siêu thị một lát, Khấu Hưởng nói chúng mình không thể đói bụng được, đi siêu thị mua chút rau dưa trước rồi về nhà nấu cơm.
Điều này Dương Chi rất tán thành, bụng cô đã sớm đói đến kêu ùng ục. Vì thế hai người đẩy xe mua sắm dạo siêu thị. Trong thời gian này, khách hàng cũng không quá nhiều, hoàn toàn không phải chen chúc xếp hàng, hai người lấy thức ăn trong quầy rau củ quả, Dương Chi nhờ Khấu Hưởng đeo giúp cô túi xách, còn cô đến quầy thu ngân trả tiền, Khấu Hưởng tiện tay rút ví của mình ra đưa cho cô.
Lúc Dương Chi mở ví trả tiền, chợt nhìn thấy một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp chung của mọi người vào trận thi đấu bóng rổ năm xưa, sau khi cô nhảy aerobic.
Cô mặc áo phông và chân váy, Khấu Hưởng lại mặc một bộ đồng phục màu đỏ, hai người được cả nhóm bạn vây xung quanh, Khấu Hưởng đứng sau Dương Chi, Dương Chi giơ tay hình chữ V, cười rạng rỡ.
Còn Khấu Hưởng đứng sau trông rất nghiêm túc, một bàn tay đặt trên vai cô, một cái tay khác cũng học theo cô giơ hình chữ V.
Lúc ấy anh rất ít cười, vẻ mặt nghiêm nghị, cũng rất ít khi chụp ảnh. Bức ảnh này là một trong số những bức ảnh hiếm hoi mà anh chụp thời đó, mặt banh ra trông lại có vẻ đáng yêu.
Lúc đó trên khuôn mặt của hai người tràn ngập vẻ ngây thơ trong sáng.
Đến khi Dương Chi ngẩng đầu lên, cách đám đông, chàng trai khôi ngô cao ráo của cô đứng bên quầy hàng, đã là một người đàn ông trưởng thành có thể gánh vác tất cả.
Thời gian trôi đi thật nhanh.
Cùng Khấu Hưởng đi ra khỏi siêu thị, Dương Chi ôn lại kỉ niệm năm xưa, còn anh kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cong lên khẽ cười.
Năm đó vì chuyện bức ảnh này, Dương Chi còn từng ăn dấm, nói trong ví tiền của đàn ông chỉ được để ảnh của người phụ nữ quan trọng nhất.
Khấu Hưởng gãi đầu, hỏi không thể để ảnh bạn bè sao, ai lại đưa ra quy định bá đạo như vậy.
Cho nên hiện tại bên trong bức ảnh được kẹp vào ví anh có người con gái anh yêu nhất, những người anh em tốt nhất, có toàn bộ năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất và những hồi ức đáng quý nhất.
Sau khi lên xe, Dương Chi nhận được một cuộc điện thoại.
“Đàn anh Văn Hạo?”
Khấu Hưởng liếc mắt nhìn cô vài giây.
“Ồ, nhưng tại sao lại như vậy?”
“Anh muốn tôi giúp gì, có thể nói thẳng.”
“Ồ, cái này, nhưng anh không nói cho tôi lí do, tôi biết giúp anh như thế nào?”
……
Khấu Hưởng nhướng mày, đại khái có thể hiểu được mục đích “Tình địch” gọi cho Dương Chi.
Sau khi Dương Chi cúp điện thoại, không đợi anh mở miệng hỏi, cô nói: “Thật là kỳ lạ, anh với đàn anh Văn Hạo có mâu thuẫn gì à, tại sao anh ta liên tục nói muốn xin lỗi anh qua em thế.”
Khấu Hưởng cong cong khóe miệng, ánh mắt bình thản nhìn thẳng phía trước: “Muốn xin lỗi anh qua em ấy hả?”
“Vâng, em nói để em đưa điện thoại cho anh, anh ta nói không cần, chỉ hy vọng em truyền đạt lại lời xin lỗi với anh thôi.” Dương Chi khó hiểu: “Nhưng khi em hỏi lí do anh ta lại không chịu nói.”
Khấu Hưởng hiểu ý định của Văn Hạo, anh ta muốn mượn sức Dương Chi để đẩy thuyền, hy vọng Khấu Hưởng có thể vì Dương Chi mà cho anh ta thêm một cơ hội làm đại diện thương hiệu.
“Quan hệ giữa em với anh ta thế nào?” Khấu Hưởng hỏi.
“Cũng… Cũng bình thường ạ.” Dương Chi không hề che giấu: “Trước đây lúc còn ở trường anh ta từng giúp em một số việc, nhưng em không thân với anh ta.”
Bởi cô biết Văn Hạo thích cô cho nên cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
“Anh ta từng giúp em?”
“Chỉ… Chỉ xách giúp hành lý thôi ạ, lúc ấy anh ta giằng lấy vali của em, sau đó em còn không đuổi kịp.” Dương Chi cho rằng Khấu Hưởng ghen, cố gắng giải thích: “Quan hệ thật sự rất bình thường.”
“Xách giúp hành lý.” Khấu Hưởng cúi đầu trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói: “Cũng giỏi đấy.”
Sau đó anh đeo tai nghe Bluetooth lên, định gọi cho bộ phận thiết kế một cuộc, nhưng Dương Chi bỗng ngăn lại: “Anh nói trước cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Thấy thái độ của cô tương đối kiên quyết, Khấu Hưởng bèn kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Chi.
“Mặc dù ơn một trả mười, nhưng cách Văn Hạo đối xử với anh khiến em rất tức giận.” Ấn đường của Dương Chi nhíu lại: “Hơn nữa trong tình huống anh ta chưa biết thân phận của anh là ai mà dùng vai trò người phát ngôn của mình đe dọa công ty đuổi nhân viên, điều này chính là do nhân phẩm và tố chất có vấn đề, vì thế em cảm thấy quyết định của bộ thiết kế không hề sai.”
Khấu Hưởng nhướng mày, trầm ngâm một lát, nói: “Ừ, lời vợ nói chính là khuôn vàng thước ngọc, không sai thì không sai.”
Anh đặt điện thoại xuống, tập trung lái xe, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Hai mươi phút lúc sau, xe Khấu Hưởng dừng lại trước một khu biệt thự sang trọng.
Dương Chi hỏi Khấu Hưởng: “Đây là chỗ ở bây giờ của anh hả?”
“Ừ.”
“Sao anh không ở lại nhà cũ ạ?”
“Bên này cách công ty gần hơn, hơn nữa hiện tại là lúc thành gia lập nghiệp, không nên ru rú trong nhà.”
Dương Chi nhướng mày: “Nếu nói như vậy thì đây mới là nhà chính của anh à.”
“Ừ.” Khấu Hưởng nói: “Anh đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm vào đây, hiện giờ vẫn còn cho vay.”
“Anh thật là chăm chỉ.” Dương Chi nói đùa: “Có khi chưa cần tốt nghiệp đại học là anh đã có thể mua được nhà rồi.”
“Trước đây anh với Từ Gia Mậu cùng nhau làm ăn nhỏ, kiếm được phần nào thì cậu ấy cầm đi đầu tư, anh mua nhà ở.”
“Từ Gia Mậu người ta vừa kiếm được tiền đã nghĩ cách kiếm nhiều hơn, sao anh chỉ mua nhà thôi.” Dương Chi vừa đi vào thang máy với anh, vừa cười nói: “Đúng là không có tiền đồ.”
Khấu Hưởng cong môi: “Sau đó cậu ấy mua cổ phiếu nước ngoài, đúng lúc gặp phải nền kinh tế thị trường đang sụt giảm, đầu tư thất bại, toàn bộ đi tong, còn nhà của anh mỗi tháng lại tăng thêm 3000.”
Dương Chi:……
Không còn lời nào để nói, Dương Chi yên lặng thắp cho Từ Gia Mậu một cây nến.
*****
Nhà của Khấu Hưởng không quá lớn, hai buồng hai phòng, phòng đơn hoặc phòng đôi, đều gãi đúng chỗ ngứa. Căn nhà được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng đơn giản, sắp xếp ngăn nắp, sáng sủa sạch sẽ, trông rất hiện đại.
Khấu Hưởng dẫn Dương Chi đi tham quan tổ ấm nho nhỏ của mình, mỗi một cách xếp đồ lại chứa tâm tư và ngụ ý của anh. Nhìn ngăn tủ bày biện từng món đồ chơi nhỏ ấm áp, Dương Chi cảm thấy anh giống như đang dốc lòng chăm chút cho tổ chim của mình vậy, từng cái lá chiếc cành, dần dần hoàn thiện ngôi nhà.
“Bây giờ trong nhà chỉ còn thiếu một nữ chủ nhân.”
Khấu Hưởng tùy ý nhắc đến, Dương Chi lại ngượng ngùng cúi đầu, đỏ mặt nói em đi nấu cơm.
Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì bị Khấu Hưởng kéo lại, anh đè cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này không giống những nụ hôn lướt qua rồi ngừng như trước đây mà lại chứa hương vị tình dục, anh tham lam mút lấy cô, làm cô gần như không thở nổi.
Mà tay anh cũng từ eo cô chậm rãi dịch lên trên, nhẹ nhàng ôm lấy thứ phía trước.
Dương Chi khẽ ưm một tiếng, nháy mắt biến thành một vũng nước, mềm mại ngả vào Khấu Hưởng.
Cơ thể cô nhạy cảm lập tức làm Khấu Hưởng hưng phấn, trực tiếp ôm cô đặt lên giường, tay theo vạt áo cô trượt vào.
Nhưng đúng lúc quan trọng nhất, Dương Chi vẫn phanh lại, cách một lớp vải mỏng đè lên tay anh, cô thở dồn dập, vừa nóng bỏng hôn anh, vừa nói: “Em đói ~.”
Dĩ nhiên Khấu Hưởng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không kiên trì, sau khi im lặng một lát, liếm liếm môi cô rồi ngồi dậy.
“Được, vợ đói rồi thì để anh đi nấu cơm trước, ăn no mới có sức……”
Câu tiếp theo anh không nói, nhéo nhéo mũi Dương Chi, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
Dương Chi đi tắm trước, đến khi ra ngoài đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong phòng bếp, cô dựa người vào cửa, nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp của Khấu Hưởng.
Anh thay sang một bộ quần áo mặc ở nhà nhẹ nhàng thoải mái, đeo tạp dề ren, vừa thả rau vào trong chảo, trong chảo truyền đến tiếng xì xèo xì xèo.
Thật khó tưởng tượng được một người đàn ông từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, mười ngón không dính nước, giờ phút này lại sắn tay áo, rửa tay nấu cơm.
Dương Chi khá nghi ngờ với kỹ thuật xào rau của anh, cô đi ra phía sau anh, lén nhìn vào trong chảo.
Tư thế xào rau rất thành thạo, màu sắc trông cũng không tệ lắm.
Khấu Hưởng cúi đầu liếc cô, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
“Không tin vào kỹ thuật của anh à?”
“Vậy thì phải xem kỹ thuật trong việc nào mới được chứ.”
Dương Chi trêu anh, không ngờ lại trực tiếp trêu đến mức nổi “Lửa”, anh buông muôi xuống, xoay người ôm lấy cô, đôi tay rơi xuống bên hông cô, dùng đầu gối tách đùi cô ra, lấy tư thế áp đảo mà bá đạo đè cô lên tường trong căn bếp chật hẹp.
Dương Chi rõ ràng cảm nhận được chỗ nào đó trên cơ thể anh đang vô cùng vô cùng không bình thường.
Vừa rồi anh vẫn giữ trạng thái như vậy hả? Dương Chi đột nhiên bối rối, cô không nên trêu chọc linh tinh, người đàn ông này quả thật vừa chạm vào đã nổ.
“Em sai rồi, anh buông em ra đi.” Cô mềm mỏng xin tha, ngước mắt nhìn anh, đôi mày như núi xuân nhíu lại, ra vẻ nhu nhược đáng thương: “Em thật sự sai rồi.”
“Em sai ở đâu?”
“Không nên, không nên lái xe linh tinh.”
Đương nhiên Khấu Hưởng cũng biết hiện tại không phải thời điểm, anh đã nhịn ba năm, nhất thời không vội. Vì thế anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai, sau đó buông cô ra.
“Lát nữa anh sẽ trừng phạt em.”
Anh lại cầm muôi lên, múc thức ăn trong chảo ra đĩa, Dương Chi cười hì hì, ngoan ngoãn bưng đĩa đi ra nhà ăn.
Cô đang mặc áo phông của anh, vạt áo dài đến đùi cô, bao lấy bờ mông tròn trịa, Khấu Hưởng bất đắc dĩ gãi gãi gáy, buộc bản thân phải bình tĩnh.
Bữa cơm này Dương Chi ăn rất ngon miệng, tay nghề của Khấu Hưởng đều do hàng ngày tham khảo cách dạy nấu ăn trên mạng, nấu ra được hương vị gia đình, thơm ngào ngạt nóng hôi hổi.
“Anh học nấu cơm từ khi nào vậy?”
“Từ lúc anh dọn vào nhà này, khi nào nổi hứng thì sẽ học một vài thứ.”
Dương Chi tán gẫu với anh: “Chẳng phải việc học và công việc của anh rất bận sao, về nhà cũ có phải tiện hơn không, còn có dì Chu chăm sóc cho anh.”
Khấu Hưởng khẽ cười, nhướng mày nhìn cô: “Anh đã trưởng thành.”
“Dạ?”
Dương Chi khó hiểu.
Khấu Hưởng gắp cho cô một miếng thịt bò, nói: “Bây giờ anh đã là đàn ông, không phải chàng trai, là đàn ông thì phải biết chăm sóc người phụ nữ của mình.”
Dương Chi cúi đầu nhai thịt bò, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, gương mặt ửng hồng, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Sau khi cơm nước xong, Dương Chi giúp Khấu Hưởng thu dọn bát đũa, sau đó Khấu Hưởng ôm cô, thoải mái ngả ra sô pha xem TV một lát. Mùi hương trên người anh đã thay đổi, không thể nói rõ, nhưng rất thơm, không còn mùi thuốc lá như thời trẻ, anh đã cai thuốc nhiều năm.
Kênh TV chuyển đi chuyển lại một hồi, hai người cũng chẳng có tâm trạng xem TV, Dương Chi lén nhìn anh, khuôn mặt anh rất tinh tế, trong mắt người ngoài, có lẽ mặt anh luôn bao trùm vẻ lạnh nhạt xa cách, vết sẹo nhạt dưới khóe mắt còn khiến người khác cảm thấy rất hung dữ.
Nhưng thực tế tính cách của anh vô cùng dịu dàng.
Khấu Hưởng nhận ra Dương Chi đang nhìn lén mình, nhưng anh không quay mặt về phía cô mà lại nhìn thẳng vào TV, khóe miệng hơi cong, mím môi nở nụ cười xấu xa.
Dương Chi lập tức dời mắt, lúc này, cô có thể cảm nhận rõ anh đang ghé sát vào, thì thầm bên tai cô: “Em đã chuẩn bị xong chưa.”
Giọng anh vừa trầm thấp lại gợi cảm, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, trêu chọc làm cô ngứa ngáy, trái tim bắt đầu điên cuồng đập thịch thịch thịch, thật ra tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, kể từ giây phút theo anh về nhà cô đã biết.
Không đợi cô trả lời, Khấu Hưởng đã cắn lỗ tai cô, liếm láp làn da sau tai và cổ, đồng thời đặt tay lên eo Dương Chi, nhẹ nhàng kéo áo cô.
“Dương Chi.”
“Dạ?”
Hơi thở của cô dần dần trở nên dồn dập.
“Có một câu trước đây anh không kịp nói, bây giờ anh muốn…”
“Không cần đâu anh, em biết mà.”
Buổi chiều thi xong đại học, tay anh đầy máu tươi, dùng hết sức lực đấm vào tường, mỗi một quyền lại là một câu anh yêu em, anh nói suốt 32 lần.
Hết chương 78
Đương nhiên, nếu là người đàn ông khác thì cô cũng chẳng cảm nhận được hương vị này, có thể còn liên quan đến loại xe nữa, dù sao hiện tại cô đang ngồi trong một chiếc siêu xe tầm cỡ thế giới cơ mà.
Đàn ông cũng không ngoại lệ, phải phô bày những thứ tốt đẹp nhất của mình với người thương, nhan sắc đẹp đương nhiên là chiêu thường dùng, nhìn nhiều sẽ thấy bình thường, nhưng quyền thế và tiền bạc lại vĩnh viễn là giá trị hấp dẫn lớn nhất của đàn ông, huống chi, người đàn ông này đẹp trai nhưng không đơn giản, anh đẹp đến mức phụ nữ nhìn vào chỉ muốn hét.
Hiện giờ con công đực loè loẹt này đang bước đến trước mặt Dương Chi, xoè ra toàn bộ cánh chim, sức hấp dẫn trí mạng khiến người khác không thể chối từ.
Dương Chi liếc nhìn ghế sau theo bản năng, không gian bên trong vô cùng rộng rãi.
Khấu Hưởng bắt gặp ánh mắt này của cô, không nhịn được nở nụ cười: “Em đang nghĩ gì thế?”
Dường như bị nhìn thấu tâm tư, mặt Dương Chi đỏ lên: “Em chẳng nghĩ gì cả, anh tập trung lái xe đi, nhìn em làm gì.”
Mắt Khấu Hưởng nhìn thẳng phía trước, khóe miệng vẫn không kìm được cong lên: “Hôm nay anh không thể thỏa mãn nguyện vọng của em được.”
Mặt Dương Chi càng thêm nóng bừng: “Em có nghĩ gì đâu.”
“Trong xe có độ khó rất cao, lần đầu tiên chỉ sợ rất khó dùng tay chân.”
“……”
Dương Chi nói: “Sao trước đây em không nhìn ra anh đen tối như vậy nhỉ.”
Khấu Hưởng đáp trả: “Anh cũng không biết em lại giả dối như vậy, nghĩ gì cũng không dám nhận.”
Cô thật sự không muốn nói với anh thêm một câu nào nữa!
Sau đó xe đỗ dưới siêu thị một lát, Khấu Hưởng nói chúng mình không thể đói bụng được, đi siêu thị mua chút rau dưa trước rồi về nhà nấu cơm.
Điều này Dương Chi rất tán thành, bụng cô đã sớm đói đến kêu ùng ục. Vì thế hai người đẩy xe mua sắm dạo siêu thị. Trong thời gian này, khách hàng cũng không quá nhiều, hoàn toàn không phải chen chúc xếp hàng, hai người lấy thức ăn trong quầy rau củ quả, Dương Chi nhờ Khấu Hưởng đeo giúp cô túi xách, còn cô đến quầy thu ngân trả tiền, Khấu Hưởng tiện tay rút ví của mình ra đưa cho cô.
Lúc Dương Chi mở ví trả tiền, chợt nhìn thấy một bức ảnh, đó là bức ảnh chụp chung của mọi người vào trận thi đấu bóng rổ năm xưa, sau khi cô nhảy aerobic.
Cô mặc áo phông và chân váy, Khấu Hưởng lại mặc một bộ đồng phục màu đỏ, hai người được cả nhóm bạn vây xung quanh, Khấu Hưởng đứng sau Dương Chi, Dương Chi giơ tay hình chữ V, cười rạng rỡ.
Còn Khấu Hưởng đứng sau trông rất nghiêm túc, một bàn tay đặt trên vai cô, một cái tay khác cũng học theo cô giơ hình chữ V.
Lúc ấy anh rất ít cười, vẻ mặt nghiêm nghị, cũng rất ít khi chụp ảnh. Bức ảnh này là một trong số những bức ảnh hiếm hoi mà anh chụp thời đó, mặt banh ra trông lại có vẻ đáng yêu.
Lúc đó trên khuôn mặt của hai người tràn ngập vẻ ngây thơ trong sáng.
Đến khi Dương Chi ngẩng đầu lên, cách đám đông, chàng trai khôi ngô cao ráo của cô đứng bên quầy hàng, đã là một người đàn ông trưởng thành có thể gánh vác tất cả.
Thời gian trôi đi thật nhanh.
Cùng Khấu Hưởng đi ra khỏi siêu thị, Dương Chi ôn lại kỉ niệm năm xưa, còn anh kiên nhẫn lắng nghe, khóe miệng cong lên khẽ cười.
Năm đó vì chuyện bức ảnh này, Dương Chi còn từng ăn dấm, nói trong ví tiền của đàn ông chỉ được để ảnh của người phụ nữ quan trọng nhất.
Khấu Hưởng gãi đầu, hỏi không thể để ảnh bạn bè sao, ai lại đưa ra quy định bá đạo như vậy.
Cho nên hiện tại bên trong bức ảnh được kẹp vào ví anh có người con gái anh yêu nhất, những người anh em tốt nhất, có toàn bộ năm tháng thanh xuân tốt đẹp nhất và những hồi ức đáng quý nhất.
Sau khi lên xe, Dương Chi nhận được một cuộc điện thoại.
“Đàn anh Văn Hạo?”
Khấu Hưởng liếc mắt nhìn cô vài giây.
“Ồ, nhưng tại sao lại như vậy?”
“Anh muốn tôi giúp gì, có thể nói thẳng.”
“Ồ, cái này, nhưng anh không nói cho tôi lí do, tôi biết giúp anh như thế nào?”
……
Khấu Hưởng nhướng mày, đại khái có thể hiểu được mục đích “Tình địch” gọi cho Dương Chi.
Sau khi Dương Chi cúp điện thoại, không đợi anh mở miệng hỏi, cô nói: “Thật là kỳ lạ, anh với đàn anh Văn Hạo có mâu thuẫn gì à, tại sao anh ta liên tục nói muốn xin lỗi anh qua em thế.”
Khấu Hưởng cong cong khóe miệng, ánh mắt bình thản nhìn thẳng phía trước: “Muốn xin lỗi anh qua em ấy hả?”
“Vâng, em nói để em đưa điện thoại cho anh, anh ta nói không cần, chỉ hy vọng em truyền đạt lại lời xin lỗi với anh thôi.” Dương Chi khó hiểu: “Nhưng khi em hỏi lí do anh ta lại không chịu nói.”
Khấu Hưởng hiểu ý định của Văn Hạo, anh ta muốn mượn sức Dương Chi để đẩy thuyền, hy vọng Khấu Hưởng có thể vì Dương Chi mà cho anh ta thêm một cơ hội làm đại diện thương hiệu.
“Quan hệ giữa em với anh ta thế nào?” Khấu Hưởng hỏi.
“Cũng… Cũng bình thường ạ.” Dương Chi không hề che giấu: “Trước đây lúc còn ở trường anh ta từng giúp em một số việc, nhưng em không thân với anh ta.”
Bởi cô biết Văn Hạo thích cô cho nên cô luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh ta.
“Anh ta từng giúp em?”
“Chỉ… Chỉ xách giúp hành lý thôi ạ, lúc ấy anh ta giằng lấy vali của em, sau đó em còn không đuổi kịp.” Dương Chi cho rằng Khấu Hưởng ghen, cố gắng giải thích: “Quan hệ thật sự rất bình thường.”
“Xách giúp hành lý.” Khấu Hưởng cúi đầu trầm ngâm một lát, lẩm bẩm nói: “Cũng giỏi đấy.”
Sau đó anh đeo tai nghe Bluetooth lên, định gọi cho bộ phận thiết kế một cuộc, nhưng Dương Chi bỗng ngăn lại: “Anh nói trước cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Thấy thái độ của cô tương đối kiên quyết, Khấu Hưởng bèn kể lại chuyện xảy ra hôm đó cho Dương Chi.
“Mặc dù ơn một trả mười, nhưng cách Văn Hạo đối xử với anh khiến em rất tức giận.” Ấn đường của Dương Chi nhíu lại: “Hơn nữa trong tình huống anh ta chưa biết thân phận của anh là ai mà dùng vai trò người phát ngôn của mình đe dọa công ty đuổi nhân viên, điều này chính là do nhân phẩm và tố chất có vấn đề, vì thế em cảm thấy quyết định của bộ thiết kế không hề sai.”
Khấu Hưởng nhướng mày, trầm ngâm một lát, nói: “Ừ, lời vợ nói chính là khuôn vàng thước ngọc, không sai thì không sai.”
Anh đặt điện thoại xuống, tập trung lái xe, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Hai mươi phút lúc sau, xe Khấu Hưởng dừng lại trước một khu biệt thự sang trọng.
Dương Chi hỏi Khấu Hưởng: “Đây là chỗ ở bây giờ của anh hả?”
“Ừ.”
“Sao anh không ở lại nhà cũ ạ?”
“Bên này cách công ty gần hơn, hơn nữa hiện tại là lúc thành gia lập nghiệp, không nên ru rú trong nhà.”
Dương Chi nhướng mày: “Nếu nói như vậy thì đây mới là nhà chính của anh à.”
“Ừ.” Khấu Hưởng nói: “Anh đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm vào đây, hiện giờ vẫn còn cho vay.”
“Anh thật là chăm chỉ.” Dương Chi nói đùa: “Có khi chưa cần tốt nghiệp đại học là anh đã có thể mua được nhà rồi.”
“Trước đây anh với Từ Gia Mậu cùng nhau làm ăn nhỏ, kiếm được phần nào thì cậu ấy cầm đi đầu tư, anh mua nhà ở.”
“Từ Gia Mậu người ta vừa kiếm được tiền đã nghĩ cách kiếm nhiều hơn, sao anh chỉ mua nhà thôi.” Dương Chi vừa đi vào thang máy với anh, vừa cười nói: “Đúng là không có tiền đồ.”
Khấu Hưởng cong môi: “Sau đó cậu ấy mua cổ phiếu nước ngoài, đúng lúc gặp phải nền kinh tế thị trường đang sụt giảm, đầu tư thất bại, toàn bộ đi tong, còn nhà của anh mỗi tháng lại tăng thêm 3000.”
Dương Chi:……
Không còn lời nào để nói, Dương Chi yên lặng thắp cho Từ Gia Mậu một cây nến.
*****
Nhà của Khấu Hưởng không quá lớn, hai buồng hai phòng, phòng đơn hoặc phòng đôi, đều gãi đúng chỗ ngứa. Căn nhà được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng đơn giản, sắp xếp ngăn nắp, sáng sủa sạch sẽ, trông rất hiện đại.
Khấu Hưởng dẫn Dương Chi đi tham quan tổ ấm nho nhỏ của mình, mỗi một cách xếp đồ lại chứa tâm tư và ngụ ý của anh. Nhìn ngăn tủ bày biện từng món đồ chơi nhỏ ấm áp, Dương Chi cảm thấy anh giống như đang dốc lòng chăm chút cho tổ chim của mình vậy, từng cái lá chiếc cành, dần dần hoàn thiện ngôi nhà.
“Bây giờ trong nhà chỉ còn thiếu một nữ chủ nhân.”
Khấu Hưởng tùy ý nhắc đến, Dương Chi lại ngượng ngùng cúi đầu, đỏ mặt nói em đi nấu cơm.
Nhưng cô vừa mới đi được hai bước thì bị Khấu Hưởng kéo lại, anh đè cô vào tường, cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn này không giống những nụ hôn lướt qua rồi ngừng như trước đây mà lại chứa hương vị tình dục, anh tham lam mút lấy cô, làm cô gần như không thở nổi.
Mà tay anh cũng từ eo cô chậm rãi dịch lên trên, nhẹ nhàng ôm lấy thứ phía trước.
Dương Chi khẽ ưm một tiếng, nháy mắt biến thành một vũng nước, mềm mại ngả vào Khấu Hưởng.
Cơ thể cô nhạy cảm lập tức làm Khấu Hưởng hưng phấn, trực tiếp ôm cô đặt lên giường, tay theo vạt áo cô trượt vào.
Nhưng đúng lúc quan trọng nhất, Dương Chi vẫn phanh lại, cách một lớp vải mỏng đè lên tay anh, cô thở dồn dập, vừa nóng bỏng hôn anh, vừa nói: “Em đói ~.”
Dĩ nhiên Khấu Hưởng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không kiên trì, sau khi im lặng một lát, liếm liếm môi cô rồi ngồi dậy.
“Được, vợ đói rồi thì để anh đi nấu cơm trước, ăn no mới có sức……”
Câu tiếp theo anh không nói, nhéo nhéo mũi Dương Chi, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp.
Dương Chi đi tắm trước, đến khi ra ngoài đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt trong phòng bếp, cô dựa người vào cửa, nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp của Khấu Hưởng.
Anh thay sang một bộ quần áo mặc ở nhà nhẹ nhàng thoải mái, đeo tạp dề ren, vừa thả rau vào trong chảo, trong chảo truyền đến tiếng xì xèo xì xèo.
Thật khó tưởng tượng được một người đàn ông từ nhỏ đã không phải lo ăn lo mặc, mười ngón không dính nước, giờ phút này lại sắn tay áo, rửa tay nấu cơm.
Dương Chi khá nghi ngờ với kỹ thuật xào rau của anh, cô đi ra phía sau anh, lén nhìn vào trong chảo.
Tư thế xào rau rất thành thạo, màu sắc trông cũng không tệ lắm.
Khấu Hưởng cúi đầu liếc cô, hàng mi dài rủ xuống, ánh mắt tràn ngập dịu dàng.
“Không tin vào kỹ thuật của anh à?”
“Vậy thì phải xem kỹ thuật trong việc nào mới được chứ.”
Dương Chi trêu anh, không ngờ lại trực tiếp trêu đến mức nổi “Lửa”, anh buông muôi xuống, xoay người ôm lấy cô, đôi tay rơi xuống bên hông cô, dùng đầu gối tách đùi cô ra, lấy tư thế áp đảo mà bá đạo đè cô lên tường trong căn bếp chật hẹp.
Dương Chi rõ ràng cảm nhận được chỗ nào đó trên cơ thể anh đang vô cùng vô cùng không bình thường.
Vừa rồi anh vẫn giữ trạng thái như vậy hả? Dương Chi đột nhiên bối rối, cô không nên trêu chọc linh tinh, người đàn ông này quả thật vừa chạm vào đã nổ.
“Em sai rồi, anh buông em ra đi.” Cô mềm mỏng xin tha, ngước mắt nhìn anh, đôi mày như núi xuân nhíu lại, ra vẻ nhu nhược đáng thương: “Em thật sự sai rồi.”
“Em sai ở đâu?”
“Không nên, không nên lái xe linh tinh.”
Đương nhiên Khấu Hưởng cũng biết hiện tại không phải thời điểm, anh đã nhịn ba năm, nhất thời không vội. Vì thế anh ghé vào tai cô, nhẹ nhàng cắn cắn vành tai, sau đó buông cô ra.
“Lát nữa anh sẽ trừng phạt em.”
Anh lại cầm muôi lên, múc thức ăn trong chảo ra đĩa, Dương Chi cười hì hì, ngoan ngoãn bưng đĩa đi ra nhà ăn.
Cô đang mặc áo phông của anh, vạt áo dài đến đùi cô, bao lấy bờ mông tròn trịa, Khấu Hưởng bất đắc dĩ gãi gãi gáy, buộc bản thân phải bình tĩnh.
Bữa cơm này Dương Chi ăn rất ngon miệng, tay nghề của Khấu Hưởng đều do hàng ngày tham khảo cách dạy nấu ăn trên mạng, nấu ra được hương vị gia đình, thơm ngào ngạt nóng hôi hổi.
“Anh học nấu cơm từ khi nào vậy?”
“Từ lúc anh dọn vào nhà này, khi nào nổi hứng thì sẽ học một vài thứ.”
Dương Chi tán gẫu với anh: “Chẳng phải việc học và công việc của anh rất bận sao, về nhà cũ có phải tiện hơn không, còn có dì Chu chăm sóc cho anh.”
Khấu Hưởng khẽ cười, nhướng mày nhìn cô: “Anh đã trưởng thành.”
“Dạ?”
Dương Chi khó hiểu.
Khấu Hưởng gắp cho cô một miếng thịt bò, nói: “Bây giờ anh đã là đàn ông, không phải chàng trai, là đàn ông thì phải biết chăm sóc người phụ nữ của mình.”
Dương Chi cúi đầu nhai thịt bò, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, gương mặt ửng hồng, trong lòng lại thấy ngọt ngào.
Sau khi cơm nước xong, Dương Chi giúp Khấu Hưởng thu dọn bát đũa, sau đó Khấu Hưởng ôm cô, thoải mái ngả ra sô pha xem TV một lát. Mùi hương trên người anh đã thay đổi, không thể nói rõ, nhưng rất thơm, không còn mùi thuốc lá như thời trẻ, anh đã cai thuốc nhiều năm.
Kênh TV chuyển đi chuyển lại một hồi, hai người cũng chẳng có tâm trạng xem TV, Dương Chi lén nhìn anh, khuôn mặt anh rất tinh tế, trong mắt người ngoài, có lẽ mặt anh luôn bao trùm vẻ lạnh nhạt xa cách, vết sẹo nhạt dưới khóe mắt còn khiến người khác cảm thấy rất hung dữ.
Nhưng thực tế tính cách của anh vô cùng dịu dàng.
Khấu Hưởng nhận ra Dương Chi đang nhìn lén mình, nhưng anh không quay mặt về phía cô mà lại nhìn thẳng vào TV, khóe miệng hơi cong, mím môi nở nụ cười xấu xa.
Dương Chi lập tức dời mắt, lúc này, cô có thể cảm nhận rõ anh đang ghé sát vào, thì thầm bên tai cô: “Em đã chuẩn bị xong chưa.”
Giọng anh vừa trầm thấp lại gợi cảm, hơi thở ấm áp phả vào tai cô, trêu chọc làm cô ngứa ngáy, trái tim bắt đầu điên cuồng đập thịch thịch thịch, thật ra tối nay sẽ xảy ra chuyện gì, kể từ giây phút theo anh về nhà cô đã biết.
Không đợi cô trả lời, Khấu Hưởng đã cắn lỗ tai cô, liếm láp làn da sau tai và cổ, đồng thời đặt tay lên eo Dương Chi, nhẹ nhàng kéo áo cô.
“Dương Chi.”
“Dạ?”
Hơi thở của cô dần dần trở nên dồn dập.
“Có một câu trước đây anh không kịp nói, bây giờ anh muốn…”
“Không cần đâu anh, em biết mà.”
Buổi chiều thi xong đại học, tay anh đầy máu tươi, dùng hết sức lực đấm vào tường, mỗi một quyền lại là một câu anh yêu em, anh nói suốt 32 lần.
Hết chương 78
Danh sách chương