Thầy Hổ Sơn nói với Dương Chi, bằng năng lực và trình độ hiện tại, cô hoàn toàn có thể công khai với công chúng cô chính là Cae.
“Tháng sau công ty Nhạc Hoa và TV Táo hợp tác tổ chức một cuộc thi Rap Hip-hop, bây giờ đã tuyển chọn thí sinh trên cả nước, thầy cảm thấy em hoàn toàn có thể tham gia.”
“Em phải dùng với thân phận Cae hả thầy?”
Thầy Hổ Sơn lắc đầu: “Đương nhiên là dùng thân phận April.”
“Dùng April ấy ạ?” Dương Chi thốt lên: “Nhưng April chưa từng hát rap trước công chúng mà thầy.”
Từ khi debut tới nay nghệ danh cô dùng là April, đã lập nền tảng vững chắc trong giới âm nhạc thịnh hành, mọi người đều biết giọng hát và kỹ thuật của April rất tốt, song chưa từng có ai biết, cô còn hát rap.
Những năm gần đây, tất nỗ lực và thành tựu, mỗi một trận đấu battle sôi động đến hừng đông, toàn bộ sự tôn trọng cùng với vinh quang cô giành được, đều rơi vào tên Cae, cô đang thực hiện lời hứa hẹn.
Nhưng hiện tại, thầy Hổ Sơn lại đề nghị hợp April và Cae vào làm một, Dương Chi biết sẽ có ngày này, song không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
“Nếu trước đây em quyết định làm một việc như thế, muốn mở rộng âm nhạc hip-hop, để có thêm nhiều người nhận thức nó hiểu biết nó, vậy thì phải khiến Cae nổi tiếng trong giới, muốn mở rộng thứ này, lực lượng bây giờ vẫn chưa đủ.”
Dương Chi hiểu ý thầy Hổ Sơn, mặc dù hiện tại Cae rất hot, nhưng cũng chỉ hot ở nơi nhỏ hẹp như quảng trường, song April lại khác, cô có được lượng fans lớn trong giới âm nhạc thịnh hành, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, chắc chắn hiệu quả rất tốt.
Dù sao, ban đầu cô đi hai con đường hoàn toàn khác nhau, sự cố gắng tuyệt đối gấp đôi thậm chí còn nhiều hơn người thường, nhưng Hổ Sơn chưa từng nghĩ đến, cô thật sự có thể đi thông trên hai con đường này.
“Hiện tại là thời điểm nghiệm thu thành quả.”
Rất nhiều khi, ngay cả Hổ Sơn cũng khâm phục cô, ba năm nay, ban ngày cô là ngọc nữ ngây thơ trong sáng, ca sĩ mới nổi April, buổi tối cô lại là Cae khí phách, đối chọi gay gắt một bước cũng không nhường trên sân khấu. Nếu có một ngày hai thân phận trên có thể hợp làm một, không biết sẽ làm nên sóng gió như thế nào.
Hổ Sơn thật sự vô cùng chờ mong, cũng biết bản thân không chọn sai người, mấy năm nay rapper muốn bái thầy làm thầy nhiều không kể xiết, nhưng thầy vẫn lựa chọn Dương Chi, không vì điều gì khác, trong ánh mắt cô có một sức mạnh, thời trẻ có lẽ có thể vì hoài bão mà không màng tất cả đâm đầu đi lên phía trước, nhưng tình cảm mãnh liệt luôn có ngày biến mất.
Song Hổ Sơn thấy được những thứ khác trong mắt Dương Chi, thứ giúp cô đi lên trước không chỉ có tình cảm mãnh liệt, mà còn có tình yêu kiên định.
Thầy Hổ Sơn nói, trong lòng Dương Chi có một hạt giống chỉ trực chờ nảy mầm.
*****
Người Dương Chi tìm được đầu tiên là Thời Tự.
Buổi tối, Dương Chi ngồi trong góc, nhìn những người mẫu nữ cao gầy mặc trang phục sành điệu đi ra sân khấu chữ T, các cô gái trang điểm rất đậm, uyển chuyển phô ra dáng người của mình.
Dưới sân khấu đèn flash nháy răng rắc răng rắc, chiếu sáng các cô ấy đến rực rỡ động lòng người.
Trong hậu trường, Thời Tự đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, thấy Dương Chi đến, cô ấy hưng phấn liên tục vẫy tay chào cô, dọn cái ghế chứa quần áo bên cạnh để Dương Chi ngồi xuống.
“Tớ xin lỗi.” Thời Tự kéo một miếng lông mi giả trên mí mắt ra, áy náy nói: “Khoảng thời gian này tớ thật sự bận quá, phải để cậu đến show trình diễn tìm tớ.”
“Không sao đâu, tớ có cơ hội có thể đến xem cuộc sống của cậu, cảm giác khá tốt.”
Thời Tự mỉm cười nói: “Gì mà khá tốt chứ, bận như cún, cậu xem, hẹn gặp bạn cũ mà phải để cậu tự mình chạy tới, tớ thật sự rất áy náy, đợi tớ tẩy trang xong, chúng ta đi ăn khuya đi, tớ mời cậu.”
Dương Chi gật đầu.
Sau khi chấm dứt, hai người tìm đến một quán ăn tương đối yên tĩnh.
Thời Tự gọi rất nhiều đồ ăn, muốn chiêu đãi Dương Chi thật tốt, nhưng Dương Chi cũng không thiết ăn uống, tùy tiện ăn một chút, sau đó vào thẳng chủ đề chính, hỏi cô ấy: “Cậu có thích công việc hiện tại không?”
“Cũng tạm.” Thời Tự nói: “Không nói tới thích hay không thích, dù sao cũng chỉ để kiếm tiền, ăn bát cơm này, mấy năm thanh xuân, có thể đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Vậy cậu còn theo đuổi âm nhạc không?”
“Cậu nói rap hả?” Thời Tự lắc đầu: “Cách đây rất lâu tớ đã không hát rồi.”
“Vì sao.”
Trước đây bọn họ nhiệt tình yêu thương âm nhạc hip-hop biết nhường nào…
Thời Tự nhún nhún vai: “Có lẽ vì bây giờ biết suy nghĩ đến tương lai nhiều hơn chăng, không còn thời gian mơ mộng nữa rồi, hơn nữa August đã sớm giải tán, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh mỗi người đều có công việc của riêng mình, thời gian mọi người có thể tụ tập với nhau cũng rất ít.”
Thế nên buổi tối hôm đó, Khấu Hưởng ghé vào tai cô nói, cô có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nếu đã nỗ lực như vậy, đừng khiến nó phủ bụi trần.
Rốt cuộc những người đã từng cùng nhau nằm mơ đó, không phải ai cũng có thể kiên trì đến cuối cùng.
Sau lại, Dương Chi đến tìm Thẩm Tinh Vĩ, hiện tại anh ấy đang làm giáo viên âm nhạc tại một trường trung học, lúc Dương Chi đến anh ấy vừa mới tan tiết, từ trong đám nhỏ đi ra.
Dương Chi nhìn bộ dạng tràn ngập cảnh xuân này của anh ấy, trông có vẻ rất hưởng thụ được mọi người gọi là thầy Thẩm thầy Thẩm. Thẩm Tinh Vĩ nói, anh ấy đã phản nghịch nhiều năm như vậy, đi học chưa bao giờ nghe giảng, ai có thể ngờ bây giờ lại làm thầy kẻ khác, còn được nhiều học sinh thích, cảm giác thật sự rất tốt, giống như đã tìm được giá trị cuộc sống của mình.
Sau đó Dương Chi hỏi anh ấy có muốn quay trở lại, cùng nhau thành lập lại ban nhạc August không, Thẩm Tinh Vĩ chỉ cười không nói.
August là giấc mơ thời niên thiếu của họ, hiện tại trưởng thành, mơ cũng nên tỉnh, đâu có ai có thể làm trẻ con cả đời, mục tiêu bây giờ của Thẩm Tinh Vĩ chính là giúp bọn trẻ giành được giải vào cuộc thi tài năng cấp trường sắp tới.
“Tuổi trẻ ai cũng đặt cho mình một mục tiêu cao cả, sau này trưởng thành mới biết được, đường phải đi từng bước mới vững.”
Thẩm Tinh Vĩ nói xong lời này, tiếng chuông vào học lại vang lên, Dương Chi nhìn thấy bạn bè trở nên trưởng thành lý trí, làm một người thầy được học sinh kính yêu, đương nhiên cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho anh ấy.
Bùi Thanh tất nhiên không cần phải nói, mỗi ngày đều bận rộn trong phòng thí nghiệm đến tối trời, lúc Dương Chi gặp được anh ấy còn đang mặc đồ thanh trùng, hai người nói chuyện qua cửa kính một lúc, Bùi Thanh lại bị bạn trong phòng thí nghiệm gọi đi.
Tô Bắc Bắc nói với Dương Chi, thật ra Bùi Thanh vẫn theo đuổi âm nhạc, nhưng bây giờ còn bận thi lên thạc sĩ, phải viết luận văn, thời gian rảnh rất ít, dù sao cũng phải suy tính cho tương lai của mình.
Tất cả mọi người đều đã bước trên quỹ đạo của mình.
Người cuối cùng Dương Chi tìm đến là Khấu Hưởng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, cả căn phòng chìm trong ấm áp. Dương Chi đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn người đàn ông bên giường bệnh, anh đang trò chuyện với bố của mình.
Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, ngồi trên ghế bên giường bệnh, tay cầm một tập tài liệu báo cáo công ty rất dày, đọc vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Khấu Sâm gì đó.
Ánh mặt trời hắt vào từ phía sau, bao phủ lên người anh một vầng ánh sáng nhạt ấm áp. Ấn đường anh nhíu lại, đôi mắt dưới ánh nắng không đen sẫm mà hơi bừng sáng.
Bộ dáng nghiêm túc của anh giống như lúc học bài trước đây, ghi lại lời lên giấy nháp.
Dương Chi biết, chỉ cần anh hạ quyết tâm cố gắng làm một việc gì đó thì sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Dương Chi không quấy rầy anh, trong số mấy người bọn họ, anh là người trưởng thành sớm nhất, những gì trước đây không thay đổi, hiện tại cũng sẽ không thay đổi.
Cô rời khỏi viện điều dưỡng, chỉ để lại một bó bách hợp tươi trước cửa phòng bệnh.
*****
Nếu các đồng đội đều không có thời gian cũng không có sức lực cùng nhau làm chuyện này, Dương Chi quyết định làm một mình.
Cô dùng tài khoản Weibo April chia sẻ bài viết về cuộc thi âm nhạc hip-hop của Weibo official, hơn nữa ngỏ ý bản thân mình cũng sẽ tham gia thi đấu.
Chuyện này được Lục Diệc ủng hộ, dù sao khi thân phận April và Cae hợp làm một, tuyệt đối sẽ có lợi cho hình tượng April. Rất nhiều việc, Lục Diệc đều cho Dương Chi không gian tự do, không chỉ xuất phát từ lợi ích, mà cô ấy còn nhìn thấy trên người cô phẩm chất kiên cường bất khuất, phẩm chất này rất đáng quý trong giới giải trí hiện nay.
Lục Diệc muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể đi được bao xa.
Tin Dương Chi chuẩn bị tham gia cuộc thi hip-hop vừa đăng lên Weibo, lập tức có account marketing giúp cô tuyên truyền, đương nhiên việc này cũng do Lục Diệc sắp xếp.
Việc tuyên truyền trên diện rộng thế này vừa có lợi vừa có hại, tốt ở chỗ có thể khiến nhiều fans quan tâm đến dòng nhạc hip-hop, quan tâm tới Dương Chi, làm tăng độ nổi tiếng, nhưng đồng thời cũng không tránh được gặp anti-fan chửi bới và một số bộ phận người trong giới nghi ngờ.
“Dạo gần đây vị nghệ sĩ mới này hoạt động mạnh nhỉ.”
“Muốn hát nhạc thịnh hành thì tập trung vào hát đi chứ, hát hip-hop làm gì, rốt cuộc cô hiểu âm nhạc hip-hop được bao nhiêu?”
“Trong giới luôn có mấy người kỳ quặc trà trộn vào.”
“Chắc chắn cô ta muốn mượn giới hip-hop của chúng ta để lăng xê rồi! Phiền cô cút đi được không!”
“Xin hỏi vị nữ nghệ sĩ này cô định dùng cái gì để battle, bắn rap bằng mông hả?”
……
“Người nào đó đừng tự cao tự đại quá, bảo sao nhạc tiểu chúng vĩnh viễn chỉ có thể là nhạc tiểu chúng, chính vì mấy người cực đoan nên dòng nhạc hip-hop mới vĩnh viễn không thể có thêm nhiều người hiểu đến và yêu thích.”
“Đúng vậy, bạn chưa từng nghe April nhà chúng tôi hát, bạn dựa vào đâu mà nói không được.”
“Mượn giới hip-hop của các bạn để lăng xê ư, nực cười, dang tiếng của Ap nhà chúng tôi còn cao hơn mấy người rapper vô danh tiểu tốt đấy!”
“Mắng chửi thô tục thật vô văn hoá.”
“Bọn họ đều như thế mà, nói tục chửi bậy diss người khác, còn tự cho là mình ghê gớm lắm ấy.”
“Ôm Ap nhà mình đi, hẹn không gặp lại.”
……
Trên mạng, có đề tài nhất định sẽ có battle, Dương Chi đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không vì người khác nghi ngờ mà thay đổi quyết định của mình.
Cách ngày thi đấu còn hơn mười ngày, April dự thi chắc chắn là đề tài nóng nhất của cuộc thi, khiến cuộc thi vốn không nhiều người biết đến lập tức trở nên nổi tiếng, mức độ chú ý cũng liên tục tăng vọt.
“Anh trai, tôi chuẩn bị xuất đạo với vị trí C (1).” Dương Chi gửi tin nhắn cho anh chàng chấm tròn.
Anh chàng chấm tròn: Xuất đạo gì cơ? Vô gian đạo à? (2)
【 Đối phương đã thu hồi tin nhắn 】
Anh chàng chấm tròn gửi lại: Xuất đạo gì cơ? Dương Chi đã thấy sự thất thố của anh chàng chấm tròn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cô cũng không định vạch trần: “Tôi chuẩn bị tham gia cuộc thi âm nhạc hip-hop, tháo khẩu trang Cae, lộ mặt thi đấu.”
Anh chàng chấm tròn: Cô nghĩ kỹ rồi?
Dương Chi: Sớm đã chuẩn bị tốt, vốn định lôi kéo đồng đội cùng tham gia, nhưng hiện tại bọn họ rất bận, chỉ có thể chiến đấu một mình, đến lúc đó, anh thử đoán xem tôi là thí sinh nào nhé.
Anh chàng chấm tròn: Tôi biết cô.
Dương Chi:???
Anh chàng chấm tròn: April.
Dương Chi:???????
Cái đệch, cô ngã ngựa từ khi nào vậy??!!
Anh chàng chấm tròn: Sao cô không nói gì.
Dương Chi: Tôi đột nhiên rất sợ hãi.
Anh chàng chấm tròn: Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu. 【 mỉm cười 】
Dương Chi: Tôi có thể cho anh vào blacklist không QAQ
*****
Việc Dương Chi đăng ký dự thi không chỉ làm cư dân mạng dậy sóng, ngay cả nhóm chat trên WeChat của August vốn đang yên lặng cũng đột nhiên trở nên sôi nổi.
Nguyên nhân do Thẩm Tinh Vĩ đã gửi vào nhóm một dấu:?
Sau đó Bùi Thanh và Thời Tự cũng nhiệt tình trò chuyện, mọi người cười đùa, nói về những năm tháng thanh xuân tươi đẹp kia, không tránh được lại cảm thấy thổn thức, bùi ngùi xúc động.
Sau đó Thẩm Tinh Vĩ quay trở lại đề tài: “Chi Nhi thật sự tham gia cuộc thi kia hả.”
Thời Tự: “Hôm trước cô ấy có tới tìm tôi, tôi còn tưởng chỉ là vài câu nói đùa bâng quơ, dù sao mấy năm nay cô ấy cũng phát triển bên mảng thịnh hành, về phần rap… ừmmm.”
Bùi Thanh: “Cô ấy cũng tới tìm tôi, hàn huyên một lát, tôi nói với cô ấy rằng mình muốn thi lên thạc sĩ, không thể tiếp tục được nữa.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Đương nhiên cũng tới tìm tôi, nhưng tôi đánh cược một vạn là cô ấy không đi tìm người nào đó.”
Thời Tự: “Người nào đó là ai.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Chính là người nãy giờ không nói gì đấy.”
Thời Tự: “Để tôi chụp lại màn hình, xem một vạn này của anh có thể khiến người nào đó ra mặt hay không.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Nếu thật sự có thể khiến người nào đó ra mặt, một vạn này ông đây sẽ làm từ thiện.”
Khấu Hưởng: “.”
Một phút sau……
Thời Tự: “Cái đệch.”
Bùi Thanh: “Cái đệch.”
Năm phút sau……
Thời Tự: “@ Thẩm Tinh Vĩ, nhớ đi từ thiện một vạn đấy nhé.”
Bùi Thanh: “Đi sớm đi.”
*****
Đến khi tăng ca xong ra khỏi công ty đã khuya, điện thoại của Khấu Hưởng rung lên liên tục, các đồng đội của anh đang rất high trong nhóm WeChat.
Từ Gia Mậu lái xe, Khấu Hưởng ngồi bên ghế phụ, hai người vừa mới làm xong một bản báo cáo, hiện tại chuẩn bị đi ăn khuya.
Bóng đêm tĩnh lặng, xe chạy qua đường phố sầm uất, đi lên cầu vượt. Từ xa đã có thể nhìn thấy sóng nước trên mặt sông lấp loáng, phản chiếu ánh trăng.
Từ Gia Mậu hỏi Khấu Hưởng: “Cậu đã nghe thấy cái tên Cae bao giờ chưa?”
Khấu Hưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, vì thế anh ấy tiếp tục nói: “Sau khi cậu giải nghệ, có người tên là Cae nhanh chóng nổi lên hơn nữa còn có xu hướng thay thế cậu, quan trọng nhất là cái tên này còn khá giống tên của cậu, cậu là Caesar, cô ấy là Cae, rất khiêu khích đấy.”
Khấu Hưởng vẫn không nói một lời.
Từ Gia Mậu càng nói càng hăng hái: “Thế nào, cậu có định tái xuất giang hồ hay không?”
“Tạm thời tôi không có ý định này.” Khấu Hưởng khép hờ mắt, nhìn ánh đèn lướt qua cửa sổ, bình tĩnh nói: “Thân thể bố tôi vừa mới tốt lên, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, hy vọng bộ dáng hiện tại của tôi có thể làm ông ấy hài lòng.”
Từ Gia Mậu thở dài một tiếng: “Thật ra buổi tối hôm đó bố cậu định tới xem cậu biểu diễn, điều này chứng tỏ ông ấy đã chấp nhận âm nhạc của cậu, thậm chí còn chấp nhận hoài bão của cậu.”
“Thế nên tôi mới phải trả một cái giá lớn.”
Anh vì hoài bão mà phải trả một cái giá lớn, mà hiện tại, anh muốn bù đắp.
Từ Gia Mậu không khuyên anh nữa, mỗi người có một lựa chọn riêng, không thể miễn cưỡng.
Vài phút sau, Từ Gia Mậu bật đài phát thanh, lúc điều chỉnh kênh, chương trình phát thanh truyền đến một giai điệu quen thuộc, tay anh ấy đột nhiên dừng lại.
《 Lý tưởng ban đầu 》
Cùng với tiếng nhạc, một giọng nữ dịu dàng trong radio vang lên: “Chương trình phát thanh của chúng ta hôm nay đã mời đến một nữ ca sĩ vô cùng nổi tiếng, đó chính là nữ ca sĩ April, trước sự kiện đăng ký tham gia cuộc thi âm nhạc hip-hop của cô ấy, trước những nghi ngờ che trời lấp đất trên mạng, chúng ta thử nghe xem cô ấy có điều gì muốn chia sẻ nhé.”
Hết chương 73
(1): Vị trí C tức là vị trí trung tâm (center)
(2): Đoạn này tác giả đang chơi chữ, “xuất đạo” có nghĩa là ra mắt (debut), tác giả đã chơi chữ “đạo” trong “xuất đạo” thành “đạo” trong “vô gian đạo” tức là đường tới địa ngục. Tóm lại là bạn Khấu đang trêu bạn Chi ấy mà:v
“Tháng sau công ty Nhạc Hoa và TV Táo hợp tác tổ chức một cuộc thi Rap Hip-hop, bây giờ đã tuyển chọn thí sinh trên cả nước, thầy cảm thấy em hoàn toàn có thể tham gia.”
“Em phải dùng với thân phận Cae hả thầy?”
Thầy Hổ Sơn lắc đầu: “Đương nhiên là dùng thân phận April.”
“Dùng April ấy ạ?” Dương Chi thốt lên: “Nhưng April chưa từng hát rap trước công chúng mà thầy.”
Từ khi debut tới nay nghệ danh cô dùng là April, đã lập nền tảng vững chắc trong giới âm nhạc thịnh hành, mọi người đều biết giọng hát và kỹ thuật của April rất tốt, song chưa từng có ai biết, cô còn hát rap.
Những năm gần đây, tất nỗ lực và thành tựu, mỗi một trận đấu battle sôi động đến hừng đông, toàn bộ sự tôn trọng cùng với vinh quang cô giành được, đều rơi vào tên Cae, cô đang thực hiện lời hứa hẹn.
Nhưng hiện tại, thầy Hổ Sơn lại đề nghị hợp April và Cae vào làm một, Dương Chi biết sẽ có ngày này, song không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
“Nếu trước đây em quyết định làm một việc như thế, muốn mở rộng âm nhạc hip-hop, để có thêm nhiều người nhận thức nó hiểu biết nó, vậy thì phải khiến Cae nổi tiếng trong giới, muốn mở rộng thứ này, lực lượng bây giờ vẫn chưa đủ.”
Dương Chi hiểu ý thầy Hổ Sơn, mặc dù hiện tại Cae rất hot, nhưng cũng chỉ hot ở nơi nhỏ hẹp như quảng trường, song April lại khác, cô có được lượng fans lớn trong giới âm nhạc thịnh hành, nếu có thể hỗ trợ lẫn nhau, chắc chắn hiệu quả rất tốt.
Dù sao, ban đầu cô đi hai con đường hoàn toàn khác nhau, sự cố gắng tuyệt đối gấp đôi thậm chí còn nhiều hơn người thường, nhưng Hổ Sơn chưa từng nghĩ đến, cô thật sự có thể đi thông trên hai con đường này.
“Hiện tại là thời điểm nghiệm thu thành quả.”
Rất nhiều khi, ngay cả Hổ Sơn cũng khâm phục cô, ba năm nay, ban ngày cô là ngọc nữ ngây thơ trong sáng, ca sĩ mới nổi April, buổi tối cô lại là Cae khí phách, đối chọi gay gắt một bước cũng không nhường trên sân khấu. Nếu có một ngày hai thân phận trên có thể hợp làm một, không biết sẽ làm nên sóng gió như thế nào.
Hổ Sơn thật sự vô cùng chờ mong, cũng biết bản thân không chọn sai người, mấy năm nay rapper muốn bái thầy làm thầy nhiều không kể xiết, nhưng thầy vẫn lựa chọn Dương Chi, không vì điều gì khác, trong ánh mắt cô có một sức mạnh, thời trẻ có lẽ có thể vì hoài bão mà không màng tất cả đâm đầu đi lên phía trước, nhưng tình cảm mãnh liệt luôn có ngày biến mất.
Song Hổ Sơn thấy được những thứ khác trong mắt Dương Chi, thứ giúp cô đi lên trước không chỉ có tình cảm mãnh liệt, mà còn có tình yêu kiên định.
Thầy Hổ Sơn nói, trong lòng Dương Chi có một hạt giống chỉ trực chờ nảy mầm.
*****
Người Dương Chi tìm được đầu tiên là Thời Tự.
Buổi tối, Dương Chi ngồi trong góc, nhìn những người mẫu nữ cao gầy mặc trang phục sành điệu đi ra sân khấu chữ T, các cô gái trang điểm rất đậm, uyển chuyển phô ra dáng người của mình.
Dưới sân khấu đèn flash nháy răng rắc răng rắc, chiếu sáng các cô ấy đến rực rỡ động lòng người.
Trong hậu trường, Thời Tự đang ngồi trước bàn trang điểm tháo trang sức, thấy Dương Chi đến, cô ấy hưng phấn liên tục vẫy tay chào cô, dọn cái ghế chứa quần áo bên cạnh để Dương Chi ngồi xuống.
“Tớ xin lỗi.” Thời Tự kéo một miếng lông mi giả trên mí mắt ra, áy náy nói: “Khoảng thời gian này tớ thật sự bận quá, phải để cậu đến show trình diễn tìm tớ.”
“Không sao đâu, tớ có cơ hội có thể đến xem cuộc sống của cậu, cảm giác khá tốt.”
Thời Tự mỉm cười nói: “Gì mà khá tốt chứ, bận như cún, cậu xem, hẹn gặp bạn cũ mà phải để cậu tự mình chạy tới, tớ thật sự rất áy náy, đợi tớ tẩy trang xong, chúng ta đi ăn khuya đi, tớ mời cậu.”
Dương Chi gật đầu.
Sau khi chấm dứt, hai người tìm đến một quán ăn tương đối yên tĩnh.
Thời Tự gọi rất nhiều đồ ăn, muốn chiêu đãi Dương Chi thật tốt, nhưng Dương Chi cũng không thiết ăn uống, tùy tiện ăn một chút, sau đó vào thẳng chủ đề chính, hỏi cô ấy: “Cậu có thích công việc hiện tại không?”
“Cũng tạm.” Thời Tự nói: “Không nói tới thích hay không thích, dù sao cũng chỉ để kiếm tiền, ăn bát cơm này, mấy năm thanh xuân, có thể đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Vậy cậu còn theo đuổi âm nhạc không?”
“Cậu nói rap hả?” Thời Tự lắc đầu: “Cách đây rất lâu tớ đã không hát rồi.”
“Vì sao.”
Trước đây bọn họ nhiệt tình yêu thương âm nhạc hip-hop biết nhường nào…
Thời Tự nhún nhún vai: “Có lẽ vì bây giờ biết suy nghĩ đến tương lai nhiều hơn chăng, không còn thời gian mơ mộng nữa rồi, hơn nữa August đã sớm giải tán, Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh mỗi người đều có công việc của riêng mình, thời gian mọi người có thể tụ tập với nhau cũng rất ít.”
Thế nên buổi tối hôm đó, Khấu Hưởng ghé vào tai cô nói, cô có thể đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, nếu đã nỗ lực như vậy, đừng khiến nó phủ bụi trần.
Rốt cuộc những người đã từng cùng nhau nằm mơ đó, không phải ai cũng có thể kiên trì đến cuối cùng.
Sau lại, Dương Chi đến tìm Thẩm Tinh Vĩ, hiện tại anh ấy đang làm giáo viên âm nhạc tại một trường trung học, lúc Dương Chi đến anh ấy vừa mới tan tiết, từ trong đám nhỏ đi ra.
Dương Chi nhìn bộ dạng tràn ngập cảnh xuân này của anh ấy, trông có vẻ rất hưởng thụ được mọi người gọi là thầy Thẩm thầy Thẩm. Thẩm Tinh Vĩ nói, anh ấy đã phản nghịch nhiều năm như vậy, đi học chưa bao giờ nghe giảng, ai có thể ngờ bây giờ lại làm thầy kẻ khác, còn được nhiều học sinh thích, cảm giác thật sự rất tốt, giống như đã tìm được giá trị cuộc sống của mình.
Sau đó Dương Chi hỏi anh ấy có muốn quay trở lại, cùng nhau thành lập lại ban nhạc August không, Thẩm Tinh Vĩ chỉ cười không nói.
August là giấc mơ thời niên thiếu của họ, hiện tại trưởng thành, mơ cũng nên tỉnh, đâu có ai có thể làm trẻ con cả đời, mục tiêu bây giờ của Thẩm Tinh Vĩ chính là giúp bọn trẻ giành được giải vào cuộc thi tài năng cấp trường sắp tới.
“Tuổi trẻ ai cũng đặt cho mình một mục tiêu cao cả, sau này trưởng thành mới biết được, đường phải đi từng bước mới vững.”
Thẩm Tinh Vĩ nói xong lời này, tiếng chuông vào học lại vang lên, Dương Chi nhìn thấy bạn bè trở nên trưởng thành lý trí, làm một người thầy được học sinh kính yêu, đương nhiên cô cũng cảm thấy vui vẻ thay cho anh ấy.
Bùi Thanh tất nhiên không cần phải nói, mỗi ngày đều bận rộn trong phòng thí nghiệm đến tối trời, lúc Dương Chi gặp được anh ấy còn đang mặc đồ thanh trùng, hai người nói chuyện qua cửa kính một lúc, Bùi Thanh lại bị bạn trong phòng thí nghiệm gọi đi.
Tô Bắc Bắc nói với Dương Chi, thật ra Bùi Thanh vẫn theo đuổi âm nhạc, nhưng bây giờ còn bận thi lên thạc sĩ, phải viết luận văn, thời gian rảnh rất ít, dù sao cũng phải suy tính cho tương lai của mình.
Tất cả mọi người đều đã bước trên quỹ đạo của mình.
Người cuối cùng Dương Chi tìm đến là Khấu Hưởng.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ, cả căn phòng chìm trong ấm áp. Dương Chi đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn người đàn ông bên giường bệnh, anh đang trò chuyện với bố của mình.
Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, ngồi trên ghế bên giường bệnh, tay cầm một tập tài liệu báo cáo công ty rất dày, đọc vô cùng chăm chú, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Khấu Sâm gì đó.
Ánh mặt trời hắt vào từ phía sau, bao phủ lên người anh một vầng ánh sáng nhạt ấm áp. Ấn đường anh nhíu lại, đôi mắt dưới ánh nắng không đen sẫm mà hơi bừng sáng.
Bộ dáng nghiêm túc của anh giống như lúc học bài trước đây, ghi lại lời lên giấy nháp.
Dương Chi biết, chỉ cần anh hạ quyết tâm cố gắng làm một việc gì đó thì sẽ không khiến mọi người thất vọng.
Dương Chi không quấy rầy anh, trong số mấy người bọn họ, anh là người trưởng thành sớm nhất, những gì trước đây không thay đổi, hiện tại cũng sẽ không thay đổi.
Cô rời khỏi viện điều dưỡng, chỉ để lại một bó bách hợp tươi trước cửa phòng bệnh.
*****
Nếu các đồng đội đều không có thời gian cũng không có sức lực cùng nhau làm chuyện này, Dương Chi quyết định làm một mình.
Cô dùng tài khoản Weibo April chia sẻ bài viết về cuộc thi âm nhạc hip-hop của Weibo official, hơn nữa ngỏ ý bản thân mình cũng sẽ tham gia thi đấu.
Chuyện này được Lục Diệc ủng hộ, dù sao khi thân phận April và Cae hợp làm một, tuyệt đối sẽ có lợi cho hình tượng April. Rất nhiều việc, Lục Diệc đều cho Dương Chi không gian tự do, không chỉ xuất phát từ lợi ích, mà cô ấy còn nhìn thấy trên người cô phẩm chất kiên cường bất khuất, phẩm chất này rất đáng quý trong giới giải trí hiện nay.
Lục Diệc muốn nhìn xem rốt cuộc cô có thể đi được bao xa.
Tin Dương Chi chuẩn bị tham gia cuộc thi hip-hop vừa đăng lên Weibo, lập tức có account marketing giúp cô tuyên truyền, đương nhiên việc này cũng do Lục Diệc sắp xếp.
Việc tuyên truyền trên diện rộng thế này vừa có lợi vừa có hại, tốt ở chỗ có thể khiến nhiều fans quan tâm đến dòng nhạc hip-hop, quan tâm tới Dương Chi, làm tăng độ nổi tiếng, nhưng đồng thời cũng không tránh được gặp anti-fan chửi bới và một số bộ phận người trong giới nghi ngờ.
“Dạo gần đây vị nghệ sĩ mới này hoạt động mạnh nhỉ.”
“Muốn hát nhạc thịnh hành thì tập trung vào hát đi chứ, hát hip-hop làm gì, rốt cuộc cô hiểu âm nhạc hip-hop được bao nhiêu?”
“Trong giới luôn có mấy người kỳ quặc trà trộn vào.”
“Chắc chắn cô ta muốn mượn giới hip-hop của chúng ta để lăng xê rồi! Phiền cô cút đi được không!”
“Xin hỏi vị nữ nghệ sĩ này cô định dùng cái gì để battle, bắn rap bằng mông hả?”
……
“Người nào đó đừng tự cao tự đại quá, bảo sao nhạc tiểu chúng vĩnh viễn chỉ có thể là nhạc tiểu chúng, chính vì mấy người cực đoan nên dòng nhạc hip-hop mới vĩnh viễn không thể có thêm nhiều người hiểu đến và yêu thích.”
“Đúng vậy, bạn chưa từng nghe April nhà chúng tôi hát, bạn dựa vào đâu mà nói không được.”
“Mượn giới hip-hop của các bạn để lăng xê ư, nực cười, dang tiếng của Ap nhà chúng tôi còn cao hơn mấy người rapper vô danh tiểu tốt đấy!”
“Mắng chửi thô tục thật vô văn hoá.”
“Bọn họ đều như thế mà, nói tục chửi bậy diss người khác, còn tự cho là mình ghê gớm lắm ấy.”
“Ôm Ap nhà mình đi, hẹn không gặp lại.”
……
Trên mạng, có đề tài nhất định sẽ có battle, Dương Chi đã chuẩn bị tâm lý, sẽ không vì người khác nghi ngờ mà thay đổi quyết định của mình.
Cách ngày thi đấu còn hơn mười ngày, April dự thi chắc chắn là đề tài nóng nhất của cuộc thi, khiến cuộc thi vốn không nhiều người biết đến lập tức trở nên nổi tiếng, mức độ chú ý cũng liên tục tăng vọt.
“Anh trai, tôi chuẩn bị xuất đạo với vị trí C (1).” Dương Chi gửi tin nhắn cho anh chàng chấm tròn.
Anh chàng chấm tròn: Xuất đạo gì cơ? Vô gian đạo à? (2)
【 Đối phương đã thu hồi tin nhắn 】
Anh chàng chấm tròn gửi lại: Xuất đạo gì cơ? Dương Chi đã thấy sự thất thố của anh chàng chấm tròn kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng cô cũng không định vạch trần: “Tôi chuẩn bị tham gia cuộc thi âm nhạc hip-hop, tháo khẩu trang Cae, lộ mặt thi đấu.”
Anh chàng chấm tròn: Cô nghĩ kỹ rồi?
Dương Chi: Sớm đã chuẩn bị tốt, vốn định lôi kéo đồng đội cùng tham gia, nhưng hiện tại bọn họ rất bận, chỉ có thể chiến đấu một mình, đến lúc đó, anh thử đoán xem tôi là thí sinh nào nhé.
Anh chàng chấm tròn: Tôi biết cô.
Dương Chi:???
Anh chàng chấm tròn: April.
Dương Chi:???????
Cái đệch, cô ngã ngựa từ khi nào vậy??!!
Anh chàng chấm tròn: Sao cô không nói gì.
Dương Chi: Tôi đột nhiên rất sợ hãi.
Anh chàng chấm tròn: Yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô đâu. 【 mỉm cười 】
Dương Chi: Tôi có thể cho anh vào blacklist không QAQ
*****
Việc Dương Chi đăng ký dự thi không chỉ làm cư dân mạng dậy sóng, ngay cả nhóm chat trên WeChat của August vốn đang yên lặng cũng đột nhiên trở nên sôi nổi.
Nguyên nhân do Thẩm Tinh Vĩ đã gửi vào nhóm một dấu:?
Sau đó Bùi Thanh và Thời Tự cũng nhiệt tình trò chuyện, mọi người cười đùa, nói về những năm tháng thanh xuân tươi đẹp kia, không tránh được lại cảm thấy thổn thức, bùi ngùi xúc động.
Sau đó Thẩm Tinh Vĩ quay trở lại đề tài: “Chi Nhi thật sự tham gia cuộc thi kia hả.”
Thời Tự: “Hôm trước cô ấy có tới tìm tôi, tôi còn tưởng chỉ là vài câu nói đùa bâng quơ, dù sao mấy năm nay cô ấy cũng phát triển bên mảng thịnh hành, về phần rap… ừmmm.”
Bùi Thanh: “Cô ấy cũng tới tìm tôi, hàn huyên một lát, tôi nói với cô ấy rằng mình muốn thi lên thạc sĩ, không thể tiếp tục được nữa.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Đương nhiên cũng tới tìm tôi, nhưng tôi đánh cược một vạn là cô ấy không đi tìm người nào đó.”
Thời Tự: “Người nào đó là ai.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Chính là người nãy giờ không nói gì đấy.”
Thời Tự: “Để tôi chụp lại màn hình, xem một vạn này của anh có thể khiến người nào đó ra mặt hay không.”
Thẩm Tinh Vĩ: “Nếu thật sự có thể khiến người nào đó ra mặt, một vạn này ông đây sẽ làm từ thiện.”
Khấu Hưởng: “.”
Một phút sau……
Thời Tự: “Cái đệch.”
Bùi Thanh: “Cái đệch.”
Năm phút sau……
Thời Tự: “@ Thẩm Tinh Vĩ, nhớ đi từ thiện một vạn đấy nhé.”
Bùi Thanh: “Đi sớm đi.”
*****
Đến khi tăng ca xong ra khỏi công ty đã khuya, điện thoại của Khấu Hưởng rung lên liên tục, các đồng đội của anh đang rất high trong nhóm WeChat.
Từ Gia Mậu lái xe, Khấu Hưởng ngồi bên ghế phụ, hai người vừa mới làm xong một bản báo cáo, hiện tại chuẩn bị đi ăn khuya.
Bóng đêm tĩnh lặng, xe chạy qua đường phố sầm uất, đi lên cầu vượt. Từ xa đã có thể nhìn thấy sóng nước trên mặt sông lấp loáng, phản chiếu ánh trăng.
Từ Gia Mậu hỏi Khấu Hưởng: “Cậu đã nghe thấy cái tên Cae bao giờ chưa?”
Khấu Hưởng nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, vì thế anh ấy tiếp tục nói: “Sau khi cậu giải nghệ, có người tên là Cae nhanh chóng nổi lên hơn nữa còn có xu hướng thay thế cậu, quan trọng nhất là cái tên này còn khá giống tên của cậu, cậu là Caesar, cô ấy là Cae, rất khiêu khích đấy.”
Khấu Hưởng vẫn không nói một lời.
Từ Gia Mậu càng nói càng hăng hái: “Thế nào, cậu có định tái xuất giang hồ hay không?”
“Tạm thời tôi không có ý định này.” Khấu Hưởng khép hờ mắt, nhìn ánh đèn lướt qua cửa sổ, bình tĩnh nói: “Thân thể bố tôi vừa mới tốt lên, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, hy vọng bộ dáng hiện tại của tôi có thể làm ông ấy hài lòng.”
Từ Gia Mậu thở dài một tiếng: “Thật ra buổi tối hôm đó bố cậu định tới xem cậu biểu diễn, điều này chứng tỏ ông ấy đã chấp nhận âm nhạc của cậu, thậm chí còn chấp nhận hoài bão của cậu.”
“Thế nên tôi mới phải trả một cái giá lớn.”
Anh vì hoài bão mà phải trả một cái giá lớn, mà hiện tại, anh muốn bù đắp.
Từ Gia Mậu không khuyên anh nữa, mỗi người có một lựa chọn riêng, không thể miễn cưỡng.
Vài phút sau, Từ Gia Mậu bật đài phát thanh, lúc điều chỉnh kênh, chương trình phát thanh truyền đến một giai điệu quen thuộc, tay anh ấy đột nhiên dừng lại.
《 Lý tưởng ban đầu 》
Cùng với tiếng nhạc, một giọng nữ dịu dàng trong radio vang lên: “Chương trình phát thanh của chúng ta hôm nay đã mời đến một nữ ca sĩ vô cùng nổi tiếng, đó chính là nữ ca sĩ April, trước sự kiện đăng ký tham gia cuộc thi âm nhạc hip-hop của cô ấy, trước những nghi ngờ che trời lấp đất trên mạng, chúng ta thử nghe xem cô ấy có điều gì muốn chia sẻ nhé.”
Hết chương 73
(1): Vị trí C tức là vị trí trung tâm (center)
(2): Đoạn này tác giả đang chơi chữ, “xuất đạo” có nghĩa là ra mắt (debut), tác giả đã chơi chữ “đạo” trong “xuất đạo” thành “đạo” trong “vô gian đạo” tức là đường tới địa ngục. Tóm lại là bạn Khấu đang trêu bạn Chi ấy mà:v
Danh sách chương