Motor dừng lại dưới hầm cầu bên đê.
Đây là “Căn cứ bí mật” của các chàng trai.
Cây cầu hai tầng bắc qua dòng sông cuồn cuộn sóng nước, xe cộ đi lại trên cầu rung lên rầm rầm rầm, giống như một con quái vật làm từ bê tông cốt thép, tỉnh dậy tru lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Bên đê cỏ dại mọc tràn lan, sinh trưởng mạnh mẽ, giống như nhóm thiếu niên thiếu nữ ngang ngược không chịu gò bó này.
Bọn họ lấy một cái giá từ trong ống trụ xi măng cao gần nửa người ra, lại lấy đàn Ghi-ta, Bass và một số nhạc cụ khác trong motor, điều chỉnh lại âm thanh.
Khấu Hưởng ngồi một mình trên ống trụ, mặc áo khoác màu đen, chân trái đạp tùy ý, đùi phải hơi cong, để dựa vào cột xi măng.
Vóc dáng anh cao gầy cứng cáp, làn da trắng nõn. Cần cổ thon dài lộ rõ mạch máu, cổ áo sơ mi mở rộng, có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của xương quai xanh lấp ló bên trong.
Trên xương quai xanh còn có một hình xăm ngôi sao nhỏ màu đen.
Anh cầm bút, chăm chú ghi nhớ vần chân, khi thì suy tư, sắc mặt lạnh nhạt.
“Hưởng, điều chỉnh dây đàn giúp tôi với.”
Cô gái đang nói chuyện tên là Thời Tự, mặc phong cách hip-hop Punk, khuôn mặt trang điểm theo tông màu khói, cô ấy là tay Bass trong đội.
Khấu Hưởng không quan tâm đến cô ấy, ngay cả đầu cũng không thèm nâng.
“Làm sao vậy, có ai lại vừa chọc giận cậu ấy hả?” Thời Tự thổi kẹo cao su nổ “Lạch tạch”, dính vào xung quanh miệng, dính lên đôi môi đánh son tối, lại bị đầu lưỡi linh hoạt của cô ấy cuốn vào trong miệng.
“Hoàng Thái Hậu nhà cậu ấy sắp ra nước ngoài nhưng vẫn không chịu để yên, vừa rồi gọi điện thoại tới, nói là lại tìm giáo viên kèm tại nhà, sẽ ở tại nhà giám sát việc học tập.” Thẩm Tinh Vĩ đi tới, nhận Bass trong tay Thời Tự, giúp cô ấy điều chỉnh dây đàn.
“Hạ tối hậu thư, nếu không chăm chỉ học hành, về nhà đúng giờ thì tất cả tiền mặt trong thẻ, bao gồm tiền Caesar tự kiếm sẽ bị khóa lại.”
Thời Tự há to miệng, khó tin: “Thật là độc ác.”
“Đúng vậy.”
Thời Tự nhướng mày, tỏ vẻ đồng tình, đột nhiên chợt nghĩ ra gì đó, hỏi Thẩm Tinh Vĩ: “Lớp các anh có một bạn nữ, ngày đầu tiên đi học ngồi motor của Hưởng đến đúng không?”
“Sao cô cũng biết?”
“Cả trường đều đang đồn mà, mấy đứa con gái lớp tôi ghen ghét đến mức muốn nổi điên.”
Thời Tự tò mò hỏi: “Đẹp đến nhường nào, thậm chí ngay cả người vô tình như Hưởng cũng không nỡ từ chối cô ấy.”
“Nói là rất đẹp thì cũng không hẳn.” Thẩm Tinh Vĩ nhớ lại bộ dáng của Dương Chi, khóe miệng không kìm được cong lên: “Nhưng bộ dáng lúc cười khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.”
Cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
“Hừ, đàn ông các anh ai chẳng thích vẻ ngoài, nói không đẹp, tôi không tin.”
“Hoa khôi lớp tôi cũng rất xinh.” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Nhưng Hưởng chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, không phải đàn ông nào cũng thích vẻ ngoài đâu.”
Người cậu nhắc đến chính là uỷ viên ban văn nghệ của lớp Tống Mạt.
Thời Tự nhai kẹo cao su, thổi lách tách, thong dong nói: “Cậu ấy thích con gái như thế nào, chỉ có trời mới biết.”
Những người đàn ông thờ ơ với cả thế giới giống như anh, rất khó để biết được anh sẽ thích ai. Nhưng trên thế giới này điều vĩnh viễn không thiếu chính là ngạc nhiên.
Nếu Caesar rơi vào bể tình, chắc chắn xong đời rồi, trái tim anh rất nhỏ, rất hẹp, một lần chỉ làm một chuyện, cả đời…
Cũng chỉ đủ yêu một người mà thôi.
*****
Dương Chi nhận được phương thức liên lạc với trợ lý Phương từ bà Triệu, trợ lý Phương là một người ngoài 30, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở, đi giày cao gót tám phân, hẹn gặp Dương Chi ở quán cà phê Starbucks.
Dương Chi vừa nhìn thấy cô ấy đã bị khí chất mạnh mẽ của cô ấy áp đảo, hơi căng thẳng, luống cuống tay chân đưa lý lịch cá nhân, bao gồm tư liệu được đóng dấu và phiếu điểm cho trợ lý Phương xem.
Trợ lý Phương chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt tư liệu sang bên cạnh, nói với Dương Chi: “Có thể thông qua cuộc thi lò luyện “Khó nhằn” của trường trung học trực thuộc, cô tin thành tích của cháu sẽ vô cùng ưu tú, hoàn toàn có thể phụ đạo cho thiếu gia, chỉ là…”
Cô ấy muốn nói lại thôi, tay cầm chặt tách cà phê, Dương Chi ngồi đối diện cô ấy, bàn tay để dưới bàn túm chặt lấy góc áo, sợ công việc tới tay còn để vuột mất.
“Thiếu gia sắp vào lớp mười hai, thành tích không tốt cũng không xấu, miễn cưỡng chấp nhận được, đầu óc thông minh nhưng tâm tư không đặt vào việc học… Nhưng những điều này đều không phải việc quan trọng nhất.”
“Trợ lý Phương, có gì cô cứ nói, cháu không ngại ạ.”
“Vậy cô xin phép nói thẳng.” Trợ lý Phương nhìn Dương Chi: “Tính tình thiếu gia kỳ quặc, tính cách cố chấp. Có thể sẽ tỏ thái độ xa lánh cháu, nếu nói năng không lễ phép thì mong cháu thông cảm, thật sự không chịu nổi có thể lập tức gọi điện thoại cho cô, muốn từ chức lúc nào cũng được.”
Cô ấy chuyển lời, lại lập tức nói: “Nhưng bà Triệu vẫn hy vọng cháu có thể kiên trì, dù sao tìm một người dạy kèm tại nhà cũng không dễ dàng, năm nay thiếu gia đã sắp lên lớp 12, thời gian vội vã. Về phương diện thù lao, bà Triệu đã ra mức lương tương đối cao, 5000 tệ, cháu xem có được không?”
5000 tệ!
Trong lòng Dương Chi thầm kinh ngạc, 5000 một tháng, thế này thì nhiều quá, phải biết rằng phí sinh hoạt một tháng của cô cũng mới có một ngàn rưỡi.
Nhưng trên mặt cô vẫn không biến sắc, gật đầu nói: “Lương tháng 5000, cháu rất hài lòng.”
“Dương tiểu thư cháu hiểu lầm, tiền lương sẽ thanh toán theo tuần, 5000 tệ một tuần.”
Dương Chi: “……”
5000 tệ một tuần, thế này…
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không chân thật, đối phương không phải là lừa đảo chứ, bao ăn ở, còn trả tiền lương 5000 tệ một tuần? “Chuyện này… Cháu có thể xem giấy chứng nhận của cô không ạ?” Dương Chi thấp thỏm hỏi.
Trợ lý Phương cười hiền lành: “Được chứ, cô gái nhỏ ra ngoài làm gia sư, chắc hẳn nên cẩn thận hơn.”
Cô ấy dứt lời, đưa danh thiếp và giấy chứng nhận của mình cho Dương Chi xem: “Triệu tổng chính là chủ tịch của Gia Hòa Nhật Hóa, cô là trợ lý của bà ấy, vấn đề an toàn cháu có thể hoàn toàn yên tâm, nếu còn nghi ngờ, hiện tại cô có thể dẫn cháu đến công ty tham quan.”
Vì bảo đảm chuyện không may, Dương Chi vẫn theo trợ lý Phương đến tổng công ty Gia Hòa Nhật Hóa. Công ty nằm trong một tòa cao tầng ở trung tâm thương mại, cả tòa nhà đều thuộc về Gia Hòa Nhật Hóa. Trợ lý Phương dẫn Dương Chi đi dạo một vòng quanh công ty, đa số mọi người trong công ty đều quen cô ấy, chào với cô ấy.
Nỗi băn khoăn trong lòng Dương Chi giảm đi không ít.
Trợ lý Phương nói: “Tiền lương có quan hệ trực tiếp với độ khó của công việc, thiếu gia nhà Triệu tổng không giống với các học sinh khác, hơi khó đối phó, cháu muốn nhận được 5000 tiền lương này, thật ra cũng không dễ dàng như tưởng tượng, trước đó có giáo viên kiên trì chưa đến ba ngày đã chủ động xin từ chức…”
Đúng là trên đời không có gì được ăn sẵn, nhưng hiện tại Dương Chi đã không còn đường để đi, cho dù khó cỡ nào, cô cũng phải thử xem sao.
Trợ lý Phương nhìn hành lý trong tay Dương Chi, nói: “Thế này đi, cô dẫn cháu đến nhà cất đồ trước nhé.”
*****
Trợ lý Phương lái xe, đưa Dương Chi đến khu biệt thự hạng sang ở Nam Sơn, xung quanh trải đầy thảm cỏ xanh, kế bên hồ, nước trong phản chiếu núi non xanh ngắt chạy dài, là một công viên ẩm ướt, trên mặt hồ có vài con chuồn chuồn bay vút qua, hoàn cảnh sinh thái rất tốt.
Đi bộ vào công viên, vòng qua mất mười phút sẽ gặp một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng.
Căn bungalow này không to như biệt thự, thảm cỏ xanh trải quanh, tinh tế mà khéo léo.
Từ trước đến nay Dương Chi chưa từng gặp căn nhà nhỏ nào đẹp đến như vậy, không, từng gặp, nhưng là gặp trên TV.
Trợ lý Phương dẫn Dương Chi vào nhà, giới thiệu người làm vườn Ngô và bảo mẫu Chu với cô, bọn họ là một đôi vợ chồng.
Bên phòng khách có đặt cửa sổ thủy tinh sát đất, bởi vậy ánh sáng trong nhà vô cùng nhiều, mặc dù xung quanh trải dài thảm cỏ, nhưng lại không hề ẩm ướt, đồ đạc bằng gỗ trong nhà nhìn trông rất xa hoa, cầu thang xoắn ốc dẫn thẳng lên tầng hai, không gian phòng khách rất lớn, nhưng không có người ở nên có vẻ trống trải.
Trợ lý Phương dẫn Dương Chi lên tầng, phòng Dương Chi rất rộng, ánh sáng ngập tràn cửa sổ, rèm cửa màu xanh treo hai bên, ngoài cửa sổ là hàng cây xanh um tươi tốt, còn có thể nghe thấy chim hót vang lảnh lót.
Phòng rất lớn, chính giữa là giường đôi, bên cạnh có giá sách, trên bàn sách còn để một cái máy tính. Trong phòng vệ sinh riêng có bồn tắm và vòi hoa sen, tất cả đều bày biện theo phong cách châu Âu vô cùng sang trọng.
Dương Chi hoảng hốt tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, chỗ này thật là xa hoa, cả cuộc đời cô chưa từng ở nơi nào xa hoa như vậy.
“Dương tiểu thư, cháu xem phòng ở thế này đã hài lòng chưa, nếu có bất kỳ vấn đề gì xin hãy nói cho cô, Triệu tổng nói, tất cả đều theo mong muốn của giáo viên, có bất cứ vấn đề gì đều có thể trao đổi.”
“Không có vấn đề gì ạ, cháu rất hài lòng.”
Trợ lý Phương gật đầu, ra khỏi phòng, nói với Dương Chi: “Cân nhắc đến vấn đề cháu vẫn đang là học sinh, thời gian phụ đạo sẽ vào buổi tối, bà Triệu hy vọng cháu có thể sắp xếp được thời gian tự học của mình với thời gian học phụ đạo của thiếu gia, cháu có thể làm được không?”
“Cháu có thể làm được ạ.”
“Ở trong nhà, cháu không phải sợ, trong nhà có bảo mẫu và quản gia, sẽ không xảy ra chuyện gì, Triệu tổng còn cố ý dặn dò bảo mẫu Chu quan tâm đến cháu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Phu nhân và tiên sinh không ở bên này, chỗ này cách trường học tương đối gần. Hầu hết các phòng ở đây cháu đều có thể tự do ra vào, đương nhiên, trừ phòng của thiếu gia.”
Trợ lý Phương dặn dò mấy trăm lần: “Phòng của thiếu gia tuyệt đối không được tự tiện đi vào, cũng đừng chạm vào bất cứ thứ gì của cậu ấy.”
Phòng của thiếu gia ở cuối hành lang, cửa gỗ tối đen như mực đóng chặt.
Dương Chi gật đầu, hỏi: “Khi nào thiếu gia trở về ạ?”
“Việc này…” Trợ lý Phương hơi ngập ngừng: “Bà Triệu sẽ liên lạc với thiếu gia, bảo cậu ấy nhanh chóng về nhà.”
*****
Cả ngày chủ nhật, Dương Chi chưa từng nhìn thấy đối tượng cô phải phụ đạo ở nhà —— thiếu gia xấu tính trong truyền thuyết.
Buổi sáng, Dương Chi vào phòng học, phát hiện hôm nay lớp có vẻ không được bình thường, tiếng các bạn nữ nói chuyện nhỏ hơn mọi khi.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, cất cặp sách vào ngăn bàn, lúc này Lâm Lộ Bạch quay đầu lại, nói khẽ với cô: “Cậu ấy tới rồi.”
“Ai tới cơ?”
“Bạn trai tin đồn của cậu.”
Trong lòng Dương Chi giật thót, vô thức quay đầu lại, quả nhiên, vị trí hàng sau cùng gần cửa sổ gần hai tuần nay không ai ngồi, hiện tại đã có người ngồi.
Khấu Hưởng đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ hướng ra sau, đè lại vài sợi tóc mái trên trán. Tay áo sắn tới khuỷu tay, do làn da quá trắng mà có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh thấp thoáng trên cánh tay dài.
Anh cầm một cái bút chì, thỉnh thoảng lại lấy tẩy xóa và sửa chữ trên giấy.
Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, không giống với các bạn đang làm bộ làm tịch học bài ở xung quanh, anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình.
“Thật là nghiêm túc.”
Tô Bắc Bắc quay đầu lại liếc anh một cái, khẽ nói: “Cậu ấy không học mà đang sáng tác lời.”
“Cái gì?”
Lâm Lộ Bạch giải thích: “Bạn trai tin đồn của cậu chính là Caesar vô cùng nổi tiếng, cậu quên rồi sao?”
Dương Chi chợt nhớ ra, ngày đầu tiên tới lớp các cô ấy đã phổ cập khoa học cho cô.
Lâm Lộ Bạch buông bút, giải thích: “Mấy người trai xinh gái đẹp ngồi đằng sau, Thẩm Tinh Vĩ, Bùi Thanh, còn có người đẹp Thời Tự của lớp bên cạnh, bọn họ là một ban nhạc hip-hop, Khấu Hưởng là người hát chính của ban nhạc ——Caesar.”
Dương Chi biết hip-hop, đó là kiểu hát nói, loại âm nhạc này có tiết tấu rất mạnh, song gần như không có giai điệu, hoàn toàn dựa vào đọc lời.
Dù sao cô cũng không yêu thích được loại âm nhạc hát nói này.
Nhưng cô đã từng xem chương trình ca nhạc về hip-hop, cảm thấy tính cách của những rapper đó đều vô cùng sắc bén, tự cao tự đại, ra vẻ như cả thế giới chỉ có tôi là giỏi nhất.
Thái độ này, Dương Chi không chấp nhận được.
“Đừng nói là bạn trai tin đồn của tớ nữa.” Dương Chi nhắc nhở Tô Bắc Bắc: “Cẩn thận chọc tức cậu ấy đấy.”
Từ ngày Khấu Hưởng chở Dương Chi tới trường, trong lớp xuất hiện không ít tin đồn, nói Dương Chi là bạn gái của Khấu Hưởng.
Tô Bắc Bắc gật đầu: “Nói đùa thôi, trước mặt cậu ấy nhất định không thể nói.”
Dương Chi quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía Khấu Hưởng và mấy người bạn bên cạnh anh, không giống với các bạn xung quanh, bọn họ ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều, đeo khuyên tai, uốn tóc, áo da mài rách, khuya áo cũng cái lung tung, áo khoác vắt trên vai, tóm lại không chịu mặc quần áo cho ngay ngắn.
So với phong cách khác biệt của bọn họ, khí chất của Khấu Hưởng lại trầm hơn, ngoại trừ luôn đội mũ lưỡi trai, ngược lại không có gì kỳ lạ.
*****
Thẩm Tinh Vĩ ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng, tay khoác lên vai anh.
Khấu Hưởng không thèm nhấc đầu, mặt không đổi sắc nói: “Lấy cái chân lừa của mày ra.”
Thẩm Tinh Vĩ không dám cãi lời, chỉ có thể bỏ tay ra, cười nói: “Này, em gái nhà người ta đang nhìn mày đấy.”
Khấu Hưởng ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải nụ cười của Dương Chi, bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền xinh xắn, ngọt ngào động lòng người.
Cô không đẹp đến mức làm mọi người kinh diễm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thoải mái khó nói nên lời.
Cười gì mà cười vui vẻ như vậy.
Còn nhìn anh cười, anh buồn cười lắm sao.
Nếu đổi thành người khác nhìn anh chằm chằm rồi cười như vậy, Khấu Hưởng sẽ rất khó chịu, vì một ánh mắt mà nảy sinh mâu thuẫn, trước đây đã từng xảy ra không ít. Nhưng không biết vì sao, nụ cười của Dương Chi lại khiến anh rất thoải mái, giống như ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào người trong những ngày đông, làm mọi người ấm áp vui vẻ.
“Chị dâu thật là đáng yêu.” Tiếng Thẩm Tinh Vĩ vang lên bên tai.
Khấu Hưởng nhấc mắt, nhìn Thẩm Tinh Vĩ, nhíu mày: “Gọi bậy bạ gì đấy.”
Thẩm Tinh Vĩ cười hì hì: “Mày đừng giả vờ, nếu mày không thích cô ấy thì sẽ dùng motor chở cô ấy ư? Tao vẫn nhớ, năm trước tài nữ Tống Mạt lớp ta vì muốn ngồi motor của mày mà cố ý ngã trước mặt mày, còn mày thì không thèm nhìn lấy một lần.”
Khấu Hưởng cúi đầu xuống, tiếp tục viết ca từ lên giấy, không quan tâm đến cậu.
“Cho mày năm giây để phản bác lại đấy.” Thẩm Tinh Vĩ tiếp tục nói: “Không phản bác thì coi như thừa nhận nhé.”
“Nhàm chán.”
“5, 4…”
Khấu Hưởng mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
“3, 2, 1.5, 1.4…”
“Dùng dằng mãi không xong.” Anh mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Wow, thật sự thừa nhận à.”
“Cho mày năm giây để biến khuất mắt tao đấy.” Giọng anh trầm thấp, rất có lực đe dọa.
Bóng dáng Thẩm Tinh Vĩ biến mất nhanh như chớp.
Đây là “Căn cứ bí mật” của các chàng trai.
Cây cầu hai tầng bắc qua dòng sông cuồn cuộn sóng nước, xe cộ đi lại trên cầu rung lên rầm rầm rầm, giống như một con quái vật làm từ bê tông cốt thép, tỉnh dậy tru lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Bên đê cỏ dại mọc tràn lan, sinh trưởng mạnh mẽ, giống như nhóm thiếu niên thiếu nữ ngang ngược không chịu gò bó này.
Bọn họ lấy một cái giá từ trong ống trụ xi măng cao gần nửa người ra, lại lấy đàn Ghi-ta, Bass và một số nhạc cụ khác trong motor, điều chỉnh lại âm thanh.
Khấu Hưởng ngồi một mình trên ống trụ, mặc áo khoác màu đen, chân trái đạp tùy ý, đùi phải hơi cong, để dựa vào cột xi măng.
Vóc dáng anh cao gầy cứng cáp, làn da trắng nõn. Cần cổ thon dài lộ rõ mạch máu, cổ áo sơ mi mở rộng, có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng của xương quai xanh lấp ló bên trong.
Trên xương quai xanh còn có một hình xăm ngôi sao nhỏ màu đen.
Anh cầm bút, chăm chú ghi nhớ vần chân, khi thì suy tư, sắc mặt lạnh nhạt.
“Hưởng, điều chỉnh dây đàn giúp tôi với.”
Cô gái đang nói chuyện tên là Thời Tự, mặc phong cách hip-hop Punk, khuôn mặt trang điểm theo tông màu khói, cô ấy là tay Bass trong đội.
Khấu Hưởng không quan tâm đến cô ấy, ngay cả đầu cũng không thèm nâng.
“Làm sao vậy, có ai lại vừa chọc giận cậu ấy hả?” Thời Tự thổi kẹo cao su nổ “Lạch tạch”, dính vào xung quanh miệng, dính lên đôi môi đánh son tối, lại bị đầu lưỡi linh hoạt của cô ấy cuốn vào trong miệng.
“Hoàng Thái Hậu nhà cậu ấy sắp ra nước ngoài nhưng vẫn không chịu để yên, vừa rồi gọi điện thoại tới, nói là lại tìm giáo viên kèm tại nhà, sẽ ở tại nhà giám sát việc học tập.” Thẩm Tinh Vĩ đi tới, nhận Bass trong tay Thời Tự, giúp cô ấy điều chỉnh dây đàn.
“Hạ tối hậu thư, nếu không chăm chỉ học hành, về nhà đúng giờ thì tất cả tiền mặt trong thẻ, bao gồm tiền Caesar tự kiếm sẽ bị khóa lại.”
Thời Tự há to miệng, khó tin: “Thật là độc ác.”
“Đúng vậy.”
Thời Tự nhướng mày, tỏ vẻ đồng tình, đột nhiên chợt nghĩ ra gì đó, hỏi Thẩm Tinh Vĩ: “Lớp các anh có một bạn nữ, ngày đầu tiên đi học ngồi motor của Hưởng đến đúng không?”
“Sao cô cũng biết?”
“Cả trường đều đang đồn mà, mấy đứa con gái lớp tôi ghen ghét đến mức muốn nổi điên.”
Thời Tự tò mò hỏi: “Đẹp đến nhường nào, thậm chí ngay cả người vô tình như Hưởng cũng không nỡ từ chối cô ấy.”
“Nói là rất đẹp thì cũng không hẳn.” Thẩm Tinh Vĩ nhớ lại bộ dáng của Dương Chi, khóe miệng không kìm được cong lên: “Nhưng bộ dáng lúc cười khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.”
Cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.
“Hừ, đàn ông các anh ai chẳng thích vẻ ngoài, nói không đẹp, tôi không tin.”
“Hoa khôi lớp tôi cũng rất xinh.” Thẩm Tinh Vĩ nói: “Nhưng Hưởng chưa từng nhìn cô ta lấy một lần, không phải đàn ông nào cũng thích vẻ ngoài đâu.”
Người cậu nhắc đến chính là uỷ viên ban văn nghệ của lớp Tống Mạt.
Thời Tự nhai kẹo cao su, thổi lách tách, thong dong nói: “Cậu ấy thích con gái như thế nào, chỉ có trời mới biết.”
Những người đàn ông thờ ơ với cả thế giới giống như anh, rất khó để biết được anh sẽ thích ai. Nhưng trên thế giới này điều vĩnh viễn không thiếu chính là ngạc nhiên.
Nếu Caesar rơi vào bể tình, chắc chắn xong đời rồi, trái tim anh rất nhỏ, rất hẹp, một lần chỉ làm một chuyện, cả đời…
Cũng chỉ đủ yêu một người mà thôi.
*****
Dương Chi nhận được phương thức liên lạc với trợ lý Phương từ bà Triệu, trợ lý Phương là một người ngoài 30, mặc áo sơ mi trắng và váy công sở, đi giày cao gót tám phân, hẹn gặp Dương Chi ở quán cà phê Starbucks.
Dương Chi vừa nhìn thấy cô ấy đã bị khí chất mạnh mẽ của cô ấy áp đảo, hơi căng thẳng, luống cuống tay chân đưa lý lịch cá nhân, bao gồm tư liệu được đóng dấu và phiếu điểm cho trợ lý Phương xem.
Trợ lý Phương chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt tư liệu sang bên cạnh, nói với Dương Chi: “Có thể thông qua cuộc thi lò luyện “Khó nhằn” của trường trung học trực thuộc, cô tin thành tích của cháu sẽ vô cùng ưu tú, hoàn toàn có thể phụ đạo cho thiếu gia, chỉ là…”
Cô ấy muốn nói lại thôi, tay cầm chặt tách cà phê, Dương Chi ngồi đối diện cô ấy, bàn tay để dưới bàn túm chặt lấy góc áo, sợ công việc tới tay còn để vuột mất.
“Thiếu gia sắp vào lớp mười hai, thành tích không tốt cũng không xấu, miễn cưỡng chấp nhận được, đầu óc thông minh nhưng tâm tư không đặt vào việc học… Nhưng những điều này đều không phải việc quan trọng nhất.”
“Trợ lý Phương, có gì cô cứ nói, cháu không ngại ạ.”
“Vậy cô xin phép nói thẳng.” Trợ lý Phương nhìn Dương Chi: “Tính tình thiếu gia kỳ quặc, tính cách cố chấp. Có thể sẽ tỏ thái độ xa lánh cháu, nếu nói năng không lễ phép thì mong cháu thông cảm, thật sự không chịu nổi có thể lập tức gọi điện thoại cho cô, muốn từ chức lúc nào cũng được.”
Cô ấy chuyển lời, lại lập tức nói: “Nhưng bà Triệu vẫn hy vọng cháu có thể kiên trì, dù sao tìm một người dạy kèm tại nhà cũng không dễ dàng, năm nay thiếu gia đã sắp lên lớp 12, thời gian vội vã. Về phương diện thù lao, bà Triệu đã ra mức lương tương đối cao, 5000 tệ, cháu xem có được không?”
5000 tệ!
Trong lòng Dương Chi thầm kinh ngạc, 5000 một tháng, thế này thì nhiều quá, phải biết rằng phí sinh hoạt một tháng của cô cũng mới có một ngàn rưỡi.
Nhưng trên mặt cô vẫn không biến sắc, gật đầu nói: “Lương tháng 5000, cháu rất hài lòng.”
“Dương tiểu thư cháu hiểu lầm, tiền lương sẽ thanh toán theo tuần, 5000 tệ một tuần.”
Dương Chi: “……”
5000 tệ một tuần, thế này…
Đột nhiên cảm thấy có gì đó không chân thật, đối phương không phải là lừa đảo chứ, bao ăn ở, còn trả tiền lương 5000 tệ một tuần? “Chuyện này… Cháu có thể xem giấy chứng nhận của cô không ạ?” Dương Chi thấp thỏm hỏi.
Trợ lý Phương cười hiền lành: “Được chứ, cô gái nhỏ ra ngoài làm gia sư, chắc hẳn nên cẩn thận hơn.”
Cô ấy dứt lời, đưa danh thiếp và giấy chứng nhận của mình cho Dương Chi xem: “Triệu tổng chính là chủ tịch của Gia Hòa Nhật Hóa, cô là trợ lý của bà ấy, vấn đề an toàn cháu có thể hoàn toàn yên tâm, nếu còn nghi ngờ, hiện tại cô có thể dẫn cháu đến công ty tham quan.”
Vì bảo đảm chuyện không may, Dương Chi vẫn theo trợ lý Phương đến tổng công ty Gia Hòa Nhật Hóa. Công ty nằm trong một tòa cao tầng ở trung tâm thương mại, cả tòa nhà đều thuộc về Gia Hòa Nhật Hóa. Trợ lý Phương dẫn Dương Chi đi dạo một vòng quanh công ty, đa số mọi người trong công ty đều quen cô ấy, chào với cô ấy.
Nỗi băn khoăn trong lòng Dương Chi giảm đi không ít.
Trợ lý Phương nói: “Tiền lương có quan hệ trực tiếp với độ khó của công việc, thiếu gia nhà Triệu tổng không giống với các học sinh khác, hơi khó đối phó, cháu muốn nhận được 5000 tiền lương này, thật ra cũng không dễ dàng như tưởng tượng, trước đó có giáo viên kiên trì chưa đến ba ngày đã chủ động xin từ chức…”
Đúng là trên đời không có gì được ăn sẵn, nhưng hiện tại Dương Chi đã không còn đường để đi, cho dù khó cỡ nào, cô cũng phải thử xem sao.
Trợ lý Phương nhìn hành lý trong tay Dương Chi, nói: “Thế này đi, cô dẫn cháu đến nhà cất đồ trước nhé.”
*****
Trợ lý Phương lái xe, đưa Dương Chi đến khu biệt thự hạng sang ở Nam Sơn, xung quanh trải đầy thảm cỏ xanh, kế bên hồ, nước trong phản chiếu núi non xanh ngắt chạy dài, là một công viên ẩm ướt, trên mặt hồ có vài con chuồn chuồn bay vút qua, hoàn cảnh sinh thái rất tốt.
Đi bộ vào công viên, vòng qua mất mười phút sẽ gặp một căn nhà gỗ nhỏ hai tầng.
Căn bungalow này không to như biệt thự, thảm cỏ xanh trải quanh, tinh tế mà khéo léo.
Từ trước đến nay Dương Chi chưa từng gặp căn nhà nhỏ nào đẹp đến như vậy, không, từng gặp, nhưng là gặp trên TV.
Trợ lý Phương dẫn Dương Chi vào nhà, giới thiệu người làm vườn Ngô và bảo mẫu Chu với cô, bọn họ là một đôi vợ chồng.
Bên phòng khách có đặt cửa sổ thủy tinh sát đất, bởi vậy ánh sáng trong nhà vô cùng nhiều, mặc dù xung quanh trải dài thảm cỏ, nhưng lại không hề ẩm ướt, đồ đạc bằng gỗ trong nhà nhìn trông rất xa hoa, cầu thang xoắn ốc dẫn thẳng lên tầng hai, không gian phòng khách rất lớn, nhưng không có người ở nên có vẻ trống trải.
Trợ lý Phương dẫn Dương Chi lên tầng, phòng Dương Chi rất rộng, ánh sáng ngập tràn cửa sổ, rèm cửa màu xanh treo hai bên, ngoài cửa sổ là hàng cây xanh um tươi tốt, còn có thể nghe thấy chim hót vang lảnh lót.
Phòng rất lớn, chính giữa là giường đôi, bên cạnh có giá sách, trên bàn sách còn để một cái máy tính. Trong phòng vệ sinh riêng có bồn tắm và vòi hoa sen, tất cả đều bày biện theo phong cách châu Âu vô cùng sang trọng.
Dương Chi hoảng hốt tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, chỗ này thật là xa hoa, cả cuộc đời cô chưa từng ở nơi nào xa hoa như vậy.
“Dương tiểu thư, cháu xem phòng ở thế này đã hài lòng chưa, nếu có bất kỳ vấn đề gì xin hãy nói cho cô, Triệu tổng nói, tất cả đều theo mong muốn của giáo viên, có bất cứ vấn đề gì đều có thể trao đổi.”
“Không có vấn đề gì ạ, cháu rất hài lòng.”
Trợ lý Phương gật đầu, ra khỏi phòng, nói với Dương Chi: “Cân nhắc đến vấn đề cháu vẫn đang là học sinh, thời gian phụ đạo sẽ vào buổi tối, bà Triệu hy vọng cháu có thể sắp xếp được thời gian tự học của mình với thời gian học phụ đạo của thiếu gia, cháu có thể làm được không?”
“Cháu có thể làm được ạ.”
“Ở trong nhà, cháu không phải sợ, trong nhà có bảo mẫu và quản gia, sẽ không xảy ra chuyện gì, Triệu tổng còn cố ý dặn dò bảo mẫu Chu quan tâm đến cháu.”
“Cháu cảm ơn ạ.”
“Phu nhân và tiên sinh không ở bên này, chỗ này cách trường học tương đối gần. Hầu hết các phòng ở đây cháu đều có thể tự do ra vào, đương nhiên, trừ phòng của thiếu gia.”
Trợ lý Phương dặn dò mấy trăm lần: “Phòng của thiếu gia tuyệt đối không được tự tiện đi vào, cũng đừng chạm vào bất cứ thứ gì của cậu ấy.”
Phòng của thiếu gia ở cuối hành lang, cửa gỗ tối đen như mực đóng chặt.
Dương Chi gật đầu, hỏi: “Khi nào thiếu gia trở về ạ?”
“Việc này…” Trợ lý Phương hơi ngập ngừng: “Bà Triệu sẽ liên lạc với thiếu gia, bảo cậu ấy nhanh chóng về nhà.”
*****
Cả ngày chủ nhật, Dương Chi chưa từng nhìn thấy đối tượng cô phải phụ đạo ở nhà —— thiếu gia xấu tính trong truyền thuyết.
Buổi sáng, Dương Chi vào phòng học, phát hiện hôm nay lớp có vẻ không được bình thường, tiếng các bạn nữ nói chuyện nhỏ hơn mọi khi.
Cô ngồi xuống vị trí của mình, cất cặp sách vào ngăn bàn, lúc này Lâm Lộ Bạch quay đầu lại, nói khẽ với cô: “Cậu ấy tới rồi.”
“Ai tới cơ?”
“Bạn trai tin đồn của cậu.”
Trong lòng Dương Chi giật thót, vô thức quay đầu lại, quả nhiên, vị trí hàng sau cùng gần cửa sổ gần hai tuần nay không ai ngồi, hiện tại đã có người ngồi.
Khấu Hưởng đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ hướng ra sau, đè lại vài sợi tóc mái trên trán. Tay áo sắn tới khuỷu tay, do làn da quá trắng mà có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh thấp thoáng trên cánh tay dài.
Anh cầm một cái bút chì, thỉnh thoảng lại lấy tẩy xóa và sửa chữ trên giấy.
Đôi mắt anh đen láy, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, không giống với các bạn đang làm bộ làm tịch học bài ở xung quanh, anh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình.
“Thật là nghiêm túc.”
Tô Bắc Bắc quay đầu lại liếc anh một cái, khẽ nói: “Cậu ấy không học mà đang sáng tác lời.”
“Cái gì?”
Lâm Lộ Bạch giải thích: “Bạn trai tin đồn của cậu chính là Caesar vô cùng nổi tiếng, cậu quên rồi sao?”
Dương Chi chợt nhớ ra, ngày đầu tiên tới lớp các cô ấy đã phổ cập khoa học cho cô.
Lâm Lộ Bạch buông bút, giải thích: “Mấy người trai xinh gái đẹp ngồi đằng sau, Thẩm Tinh Vĩ, Bùi Thanh, còn có người đẹp Thời Tự của lớp bên cạnh, bọn họ là một ban nhạc hip-hop, Khấu Hưởng là người hát chính của ban nhạc ——Caesar.”
Dương Chi biết hip-hop, đó là kiểu hát nói, loại âm nhạc này có tiết tấu rất mạnh, song gần như không có giai điệu, hoàn toàn dựa vào đọc lời.
Dù sao cô cũng không yêu thích được loại âm nhạc hát nói này.
Nhưng cô đã từng xem chương trình ca nhạc về hip-hop, cảm thấy tính cách của những rapper đó đều vô cùng sắc bén, tự cao tự đại, ra vẻ như cả thế giới chỉ có tôi là giỏi nhất.
Thái độ này, Dương Chi không chấp nhận được.
“Đừng nói là bạn trai tin đồn của tớ nữa.” Dương Chi nhắc nhở Tô Bắc Bắc: “Cẩn thận chọc tức cậu ấy đấy.”
Từ ngày Khấu Hưởng chở Dương Chi tới trường, trong lớp xuất hiện không ít tin đồn, nói Dương Chi là bạn gái của Khấu Hưởng.
Tô Bắc Bắc gật đầu: “Nói đùa thôi, trước mặt cậu ấy nhất định không thể nói.”
Dương Chi quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía Khấu Hưởng và mấy người bạn bên cạnh anh, không giống với các bạn xung quanh, bọn họ ăn mặc thoải mái hơn rất nhiều, đeo khuyên tai, uốn tóc, áo da mài rách, khuya áo cũng cái lung tung, áo khoác vắt trên vai, tóm lại không chịu mặc quần áo cho ngay ngắn.
So với phong cách khác biệt của bọn họ, khí chất của Khấu Hưởng lại trầm hơn, ngoại trừ luôn đội mũ lưỡi trai, ngược lại không có gì kỳ lạ.
*****
Thẩm Tinh Vĩ ngồi xuống bên cạnh Khấu Hưởng, tay khoác lên vai anh.
Khấu Hưởng không thèm nhấc đầu, mặt không đổi sắc nói: “Lấy cái chân lừa của mày ra.”
Thẩm Tinh Vĩ không dám cãi lời, chỉ có thể bỏ tay ra, cười nói: “Này, em gái nhà người ta đang nhìn mày đấy.”
Khấu Hưởng ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải nụ cười của Dương Chi, bên khóe miệng còn có hai lúm đồng tiền xinh xắn, ngọt ngào động lòng người.
Cô không đẹp đến mức làm mọi người kinh diễm, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thoải mái khó nói nên lời.
Cười gì mà cười vui vẻ như vậy.
Còn nhìn anh cười, anh buồn cười lắm sao.
Nếu đổi thành người khác nhìn anh chằm chằm rồi cười như vậy, Khấu Hưởng sẽ rất khó chịu, vì một ánh mắt mà nảy sinh mâu thuẫn, trước đây đã từng xảy ra không ít. Nhưng không biết vì sao, nụ cười của Dương Chi lại khiến anh rất thoải mái, giống như ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào người trong những ngày đông, làm mọi người ấm áp vui vẻ.
“Chị dâu thật là đáng yêu.” Tiếng Thẩm Tinh Vĩ vang lên bên tai.
Khấu Hưởng nhấc mắt, nhìn Thẩm Tinh Vĩ, nhíu mày: “Gọi bậy bạ gì đấy.”
Thẩm Tinh Vĩ cười hì hì: “Mày đừng giả vờ, nếu mày không thích cô ấy thì sẽ dùng motor chở cô ấy ư? Tao vẫn nhớ, năm trước tài nữ Tống Mạt lớp ta vì muốn ngồi motor của mày mà cố ý ngã trước mặt mày, còn mày thì không thèm nhìn lấy một lần.”
Khấu Hưởng cúi đầu xuống, tiếp tục viết ca từ lên giấy, không quan tâm đến cậu.
“Cho mày năm giây để phản bác lại đấy.” Thẩm Tinh Vĩ tiếp tục nói: “Không phản bác thì coi như thừa nhận nhé.”
“Nhàm chán.”
“5, 4…”
Khấu Hưởng mím chặt môi mỏng, không nói một lời.
“3, 2, 1.5, 1.4…”
“Dùng dằng mãi không xong.” Anh mất kiên nhẫn nhíu mày.
“Wow, thật sự thừa nhận à.”
“Cho mày năm giây để biến khuất mắt tao đấy.” Giọng anh trầm thấp, rất có lực đe dọa.
Bóng dáng Thẩm Tinh Vĩ biến mất nhanh như chớp.
Danh sách chương