Buổi tối hôm đó, cuộc battle ngẫu hứng chất lượng cao giằng co gần 40 phút của Khấu Hưởng và Từ Gia Mậu được không ít người quay lại rồi đăng tải lên mạng, vừa đăng lên đã được rất nhiều cư dân mạng điên cuồng chia sẻ lại.
Sau đó có người biết chuyện, đăng video cô Vu sỉ nhục học sinh ở lớp hôm đó lên mạng, phối hợp với đoạn video rap này, chuyện chia lớp của trường trung học trực thuộc bị dư luận đẩy về phía nơi đầu sóng ngọn gió.
Hai ngày nay điện thoại phòng quản lý bị phụ huynh oanh tạc liên hồi, phụ huynh xem được video cô Vu mắng chửi học sinh, vô cùng phẫn nộ, nói con cái nhà chúng tôi đến trường trung học trực thuộc để học tập, giáo viên có yêu cầu nghiêm khắc với học sinh thì không có gì đáng trách, nhưng tuyệt đối không thể mắng chửi học sinh, càng không thể sỉ nhục danh dự của học sinh.
Mà vào thời điểm này, trên diễn đàn Tieba của trường lại có người ẩn danh tố cáo “Việc ác” của cô Vu trong mấy năm gần đây, nói cô ta toàn nhằm vào học sinh nữ, thường xuyên dùng cách xử phạt về thể xác và sỉ nhục học sinh nữ. Sau khi bài viết tố cáo này được đăng tải đã nhanh chóng bị đẩy lên đầu trang web.
Tuy sau đó nhà trường khẩn cấp xóa bài viết, ngăn cản sự việc lan rộng, nhưng bài viết kia đã bị chia sẻ lên Weibo, cùng với video trước đó, thậm chí nhiều trang web tin tức truyền thông cũng biết đến, sôi nổi chia sẻ.
Vốn dĩ chuyện chia lớp không ầm ĩ đến mức sóng to gió lớn như vậy, nhưng qua video cô Vu sỉ nhục học sinh trên lớp, đã đâm vào lòng các bậc cha mẹ học sinh, hai việc đặt cạnh nhau, lại có thể làm tăng độ hot lẫn nhau.
Hiện tại cô Vu trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, trốn về nhà không dám lộ diện. Các phụ huynh tụ tập lại, mời vài người đại diện tới trường đàm phán, hy vọng nhà trường có thể hủy việc chia lớp, lý do là sắp lên lớp mười hai rồi, bọn trẻ đã hòa nhập với thầy cô và bạn bè, giờ lại đổi sang môi trường mới, sẽ rất khó hòa nhập, ảnh hưởng học tập.
Trong khoảng thời gian này, lãnh đạo nhà trường gặp phải áp lực rất lớn đến từ dư luận xã hội, hội phụ huynh đưa lên yêu cầu làm bọn họ không thể không ngoảnh mặt làm ngơ, học sinh trường trung học trực thuộc đa số đều là con nhà không giàu thì cũng quyền quý, nhà trường không muốn đắc tội.
Cuối cùng trên trang web chính thức của nhà trường tuyên bố bỏ phiếu trong ba ngày, rốt cuộc có nên chia lại lớp hay không, mà kết quả bỏ đều nghiêng về một phía ——
Từ chối chia lớp.
Không chỉ học sinh lớp 3, đa số học sinh các lớp khác cũng không muốn chia lớp, dù sao mọi người cũng học chung với nhau mấy năm, đều sẽ có vài người bạn thân, tự dưng phải chia lìa, ai cũng sẽ khó mà chấp nhận.
Thế nên chuyện chia lớp, coi như đã được quyết định. Học sinh vui mừng khôn xiết, mà Từ Gia Mậu lại bị gọi vào phòng quản lý, sau khi lãnh đạo tìm hiểu đã quyết định đuổi học cậu ta.
Nguyên nhân là trong video cậu ta đã xúc phạm đến danh tiếng nhà trường.
Từ Gia Mậu không có lời gì muốn nói về chuyện này.
Trong chuyện này, nhà trường trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, khiến ban giám hiệu chịu tổn thất về danh dự nặng nề, nhất định phải có người đứng phụ trách chuyện này, từ giây phút Từ Gia Mậu mở miệng, đã sớm đoán được sẽ có cục diện hôm nay.
Khi Từ Gia Mậu ra khỏi phòng quản lý, cậu ta ngẩng đầu nhìn không trung, trời mây âm u, giống như sắp có một cơn bão ập đến.
Không có gì để thu dọn, không định về lớp tạm biệt bạn học, dù sao cũng không có mấy người quen biết.
Không ngờ, vừa mới đi chưa được mấy bước, chợt nhìn thấy các bạn đang đứng bên hành lang, từng hàng, đều tới.
Tim cậu khẽ run lên, song lại không dừng bước.
“Không có gì để nói, chúc mọi người thi đại học thuận lợi.” Từ Gia Mậu giơ tay vẫy, bước nhanh.
Trong lòng chua chát, thật sự không quen với khung cảnh chia ly này.
Đúng lúc này, trong đám đông, Khấu Hưởng đi ra, anh nhai kẹo cao su, vẻ mặt khinh thường.
Sau đó lập tức đi vào phòng quản lý.
Từ trong ánh mắt anh, Từ Gia Mậu nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo: “Khấu Hưởng, cậu……”
“Battle là hai người hát, chỉ đuổi học mình cậu ta, đúng là không cho em mặt mũi mà.”
Ngữ điệu bình thản, nhưng lại mang vẻ khiêu khích.
“Khấu Hưởng, em đừng hồ đồ.” Chủ nhiệm lớp nghiêm nghị ngăn anh: “Sự việc ầm ĩ thành cục diện hôm nay, chưa ai từng nghĩ đến, các em không thể ngoan ngoãn cho chúng tôi được yên lòng hả.”
“Thầy đuổi học cậu ta, chuyện này đối với em rất không công bằng.”
Khi Khấu Hưởng nói lời này, các bạn đứng bên cửa phòng quản lý đều che miệng cười ầm lên.
“Khấu Hưởng, em đừng nói mà không nghĩ, đừng tưởng nhà trường không dám làm gì em.” Thầy quản lý chỉ vào anh, tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Khấu Hưởng tức giận đến bật cười: “Đuổi học em ư?”
“Đừng cho rằng chúng tôi không dám đuổi học em!”
“Như thế là tốt nhất, hàng năm Khấu tổng đều đầu tư vào cơ sở vật chất cho trường mấy trăm vạn, xem ra có thể ngừng lại rồi, khoản tiền này đem đi quyên góp cho trường tiểu học hy vọng có khi còn ý nghĩa hơn.”
“Lời này của em có ý gì, chẳng lẽ em cho rằng vì bố em giúp đỡ nhà trường nên chúng tôi mới không dám đuổi học em sao!”
Khấu Hưởng quay đầu lại, nhìn Từ Gia Mậu: “Chuyện này là hai người làm, đuổi học mình cậu ta, các thầy có thể đưa ra lí do thuyết phục hơn không?”
Giáo viên chủ nhiệm quát bảo Khấu Hưởng dừng lại: “Về lớp đi, đừng ầm ĩ nữa, nếu không thầy sẽ gọi điện thoại cho mẹ em đấy.”
“Tùy thầy.”
Đúng lúc này, một giọng nữ dõng dạc vang lên: “Thưa thầy, việc giải thích nguyên nhân để mọi người tâm phục khẩu phục khó khăn lắm hả?”
Người mở miệng nói chuyện, là Tống Mạt.
“Nếu cứ như vậy mà đuổi học Từ Gia Mậu, rất khó thuyết phục mọi người.”
Người trước sau không tham dự những chuyện thế này như Tống Mạt, không ngờ cũng đứng ra giúp Từ Gia Mậu, chủ nhiệm lớp Tôn Bình cảm thấy học sinh càng ngày càng khó xử.
Ngoài cửa phòng quản lý, tất cả học sinh lớp ba đều đứng ở đó, bọn họ mở từng đôi mắt to đen láy sáng ngời, nhìn chằm chằm vào thầy quản lý.
“Được rồi.” Từ Gia Mậu đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này không có gì để nói, tôi tự nguyện thôi học, không có gì phải giải thích, các cậu đừng lo chuyện bao đồng, lo chuyện của mình trước đi.”
Cậu ta dứt lời xoay người đi, lúc đi ngang qua người Khấu Hưởng, anh đột nhiên kéo cổ tay của cậu ta lại ——
“Nếu cậu cứ đi như vậy, tôi sẽ khinh thường cậu.”
“Tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu quan tâm.” Cậu ta hất tay anh ra.
“Từ Gia Mậu!”
“Khấu Hưởng!” Hai người châm chọc giằng co nhau làm người xem xung quanh cũng phải run sợ.
Khấu Hưởng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt cậu, từng câu từng chữ, gằn giọng nói: “Không nên làm khó chính bản thân mình.”
Từ Gia Mậu tránh thoát khỏi tay anh, thoáng gật đầu, sau đó nhìn Tống Mạt đứng bên cạnh.
Khóe mắt Tống Mạt đỏ ửng.
Trái tim cậu ta như bị ong mật chích vào, cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của cậu ta.
“Quấy rầy.”
Cậu ta nói với cô những lời này, nhưng không nhìn cô ta, xoay người rời khỏi văn phòng.
Các bạn trong lớp cũng không thể ngăn cản, rõ ràng, cậu ta đã quyết ý.
Sau khi cậu ra rời đi, những giọt nước mắt nóng bỏng của Tống Mạt rốt cuộc cũng không kìm được mà lăn ra khỏi mắt.
Dựa vào đâu sau nhiều năm xa cách cậu ta lại xuất hiện lần nữa, một câu quấy rầy, lần thứ hai làm cô…
Ruột gan đứt từng khúc.
*****
Buổi tối hôm đó, Khấu Hưởng tìm được Từ Gia Mậu trong quán bar, cậu ta sớm đã uống đến say như chết.
Anh khiêng cậu ta về nhà.
Nhà Từ Gia Mậu nằm ở khu trọ tồi tàn nhất phía tây thành phố, rẽ vào rất nhiều ngõ ngách hẻm nhỏ, tới một toàn nhà ba tầng cũ kĩ.
Cầu thang ẩm ướt, xen lẫn mùi cũ mốc.
Cậu ta ở một mình, phòng đơn, trong phòng chỉ có một cái giường, trên bàn để gạt tàn thuốc lá, còn có mấy cái vỏ chai rượu đổ trái đổ phải.
Bên dưới chai rượu, đè lên mấy tờ bài thi, toán học và lý tổng hợp đạt điểm tuyệt đối. Khấu Hưởng tưởng tượng cảnh tên này nửa nằm trên sô pha, vừa uống rượu vừa làm bài tập, ngẫm lại còn mẹ nó cảm thấy ——
Có vẻ ngầu.
Khấu Hưởng ném Từ Gia Mậu uống đến say mèm lên sô pha, không hề kiên nhẫn, cũng không biết đầu óc mình trúng loại gió gì, lại quan tâm đến tên này, nhưng nhìn thấy cậu ta như thế cũng không thể bỏ mặc.
Đúng lúc Khấu Hưởng chuẩn bị rời đi, Từ Gia Mậu chợt kéo ống tay áo của anh.
“Cậu quan tâm đến tôi làm gì…”
“Đúng vậy, ông đây quan tâm đến cậu làm gì.”
Từ Gia Mậu cố gắng ngồi dậy trên ghế sô pha, bật lửa răng rắc một tiếng, châm điếu thuốc, đồng thời đưa cho Khấu Hưởng một điếu.
“Không có gì tiếp đãi.”
Khấu Hưởng nhận điếu thuốc trong tay cậu ta, ngồi bên cạnh cậu ta, từ từ hút một ngụm.
Hai người đàn ông cứ ngồi như vậy, gió khẽ thổi bay tấm rèm cửa màu xám, trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ có một vầng trăng tròn sáng tỏ.
Hai người im lặng hồi lâu, Từ Gia Mậu đột nhiên mở miệng: “Tôi không xứng với cô ấy.”
Một câu không đầu không đuôi, Khấu Hưởng cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ bình thản lẩm bẩm: “Chỉ người nhu nhược mới nói những lời này.”
“Cậu thì biết cái quái gì.” Từ Gia Mậu lại lấy hai chai rượu trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Khấu Hưởng: “Phụ nữ có thể trèo cao, nhưng tuyệt đối không thể gả thấp, thế nên cậu với Dương Tiểu Chi nhà cậu sẽ không có vấn đề gì.”
“Nói chuyện của cậu đi, đừng có lôi chuyện của ông đây ra.”
Từ Gia Mậu thản nhiên nói: “Chuyện xưa rất đơn giản, tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã, trước đây mẹ tôi là người giúp việc cho nhà cô ấy, khi đó chúng tôi nhỏ tuổi, không hiểu gì, chơi với nhau lâu thì có cảm tình, sau đó có lẽ mẹ cô ấy cảm thấy quan hệ của chúng tôi quá thân mật, cho nên sa thải mẹ tôi, khi đó tôi cũng trưởng thành hơn rất nhiều, biết giữa chúng tôi có quá nhiều khoảng cách và rào chắn, không có kết quả, cho nên tôi cũng rời đi.”
“Sau này cô ấy có đi tìm tôi một lần, lần đó tôi đã nói những lời chết tiệt, làm tổn thương cô ấy.”
Khấu Hưởng nói: “Đúng là câu chuyện xưa khiến người ta buồn ngủ.”
“Tùy cậu thích cười nhạo thế nào cũng được, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cậu biết, cô ấy thích cậu là bởi trên người cậu có bóng dáng của tôi.”
Khấu Hưởng cười lạnh: “Ờ.”
“Nhưng tất cả đều kết thúc rồi.” Từ Gia Mậu vươn vai, có lẽ có men say nên cậu ta nói nhiều hơn bình thường: “Chúng tôi là người của hai thế giới, giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể cắt nhau.”
Vài phút sau, màn hình điện thoại của Từ Gia Mậu sáng lên, một cái tin nhắn, đến từ Tống Mạt ——
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Buổi tối hôm đó, Tống Mạt và Từ Gia Mậu đứng trong con hẻm trống trải nói chuyện thật lâu, đường phố ẩm ướt, trong không khí có mùi cỏ xanh kết hợp với bùn đất sau cơn mưa.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ đã nói chuyện gì, nhưng hai ngày sau, Từ Gia Mậu lại đeo cặp sách đi tới trường lần nữa, vào văn phòng quản lý.
Khi đi ra, cậu ta từ xử phạt đuổi học biến thành ghi tội.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, trong một talk show có ratings cao, Tống Mạt mới từ từ kể ra, cô ấy kể về buổi tối hôm đó, cô ấy chỉ nói cho Từ Gia Mậu một câu ——
“Nếu anh muốn cưới em, hãy thi đỗ vào trường đại học tốt nhất cả nước, tương lai tìm một công việc danh giá.”
Giữa chúng mình, đâu chỉ có vực sâu, nhưng mà……
Chỉ cần anh dám bước một bước đầu tiên, còn lại 99 bước, em sẽ không hề do dự chạy về phía anh.
Thế giới này trước nay không có thứ gì không phải trả giá bằng sự cố gắng, tình yêu còn cần nhiều hơn nữa.
Bạn không thể trông cậy vào việc không làm gì mà lại có được tất cả.
Trong lúc khán giả trên trường quay xúc động thổn thức, người dẫn chương trình lại hỏi Tống Mạt một vấn đề, vậy sau đó rốt cuộc chồng cô đã nói gì với thầy chủ nhiệm, ông ta mới có thể đồng ý không đuổi học anh ấy.
Tống Mạt cười khẽ: “Anh ấy nói, chỉ cần cho anh ấy học hết lớp mười hai, anh ấy bảo đảm sẽ thi đỗ đại học với số điểm cao nhất kể từ khi trường trung học trực thuộc được xây dựng đến nay!”
Toàn bộ khán giả đều ồ lên, chỉ có Tống Mạt, ánh mắt vô cùng kiên định mà tự tin, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn tin tưởng anh, mà sau này khi cô nắm tay anh bước đi trên con đường đời dài đằng đẵng, anh chưa từng làm cô thất vọng.
Kỳ thi đại học năm đó, cả thành phố có một Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thi được số điểm cao ngất ngưởng như núi khiến bao học sinh phải hâm mộ.
Tên của anh ấy là Từ Gia Mậu.
Hết chương 46
Sau đó có người biết chuyện, đăng video cô Vu sỉ nhục học sinh ở lớp hôm đó lên mạng, phối hợp với đoạn video rap này, chuyện chia lớp của trường trung học trực thuộc bị dư luận đẩy về phía nơi đầu sóng ngọn gió.
Hai ngày nay điện thoại phòng quản lý bị phụ huynh oanh tạc liên hồi, phụ huynh xem được video cô Vu mắng chửi học sinh, vô cùng phẫn nộ, nói con cái nhà chúng tôi đến trường trung học trực thuộc để học tập, giáo viên có yêu cầu nghiêm khắc với học sinh thì không có gì đáng trách, nhưng tuyệt đối không thể mắng chửi học sinh, càng không thể sỉ nhục danh dự của học sinh.
Mà vào thời điểm này, trên diễn đàn Tieba của trường lại có người ẩn danh tố cáo “Việc ác” của cô Vu trong mấy năm gần đây, nói cô ta toàn nhằm vào học sinh nữ, thường xuyên dùng cách xử phạt về thể xác và sỉ nhục học sinh nữ. Sau khi bài viết tố cáo này được đăng tải đã nhanh chóng bị đẩy lên đầu trang web.
Tuy sau đó nhà trường khẩn cấp xóa bài viết, ngăn cản sự việc lan rộng, nhưng bài viết kia đã bị chia sẻ lên Weibo, cùng với video trước đó, thậm chí nhiều trang web tin tức truyền thông cũng biết đến, sôi nổi chia sẻ.
Vốn dĩ chuyện chia lớp không ầm ĩ đến mức sóng to gió lớn như vậy, nhưng qua video cô Vu sỉ nhục học sinh trên lớp, đã đâm vào lòng các bậc cha mẹ học sinh, hai việc đặt cạnh nhau, lại có thể làm tăng độ hot lẫn nhau.
Hiện tại cô Vu trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, trốn về nhà không dám lộ diện. Các phụ huynh tụ tập lại, mời vài người đại diện tới trường đàm phán, hy vọng nhà trường có thể hủy việc chia lớp, lý do là sắp lên lớp mười hai rồi, bọn trẻ đã hòa nhập với thầy cô và bạn bè, giờ lại đổi sang môi trường mới, sẽ rất khó hòa nhập, ảnh hưởng học tập.
Trong khoảng thời gian này, lãnh đạo nhà trường gặp phải áp lực rất lớn đến từ dư luận xã hội, hội phụ huynh đưa lên yêu cầu làm bọn họ không thể không ngoảnh mặt làm ngơ, học sinh trường trung học trực thuộc đa số đều là con nhà không giàu thì cũng quyền quý, nhà trường không muốn đắc tội.
Cuối cùng trên trang web chính thức của nhà trường tuyên bố bỏ phiếu trong ba ngày, rốt cuộc có nên chia lại lớp hay không, mà kết quả bỏ đều nghiêng về một phía ——
Từ chối chia lớp.
Không chỉ học sinh lớp 3, đa số học sinh các lớp khác cũng không muốn chia lớp, dù sao mọi người cũng học chung với nhau mấy năm, đều sẽ có vài người bạn thân, tự dưng phải chia lìa, ai cũng sẽ khó mà chấp nhận.
Thế nên chuyện chia lớp, coi như đã được quyết định. Học sinh vui mừng khôn xiết, mà Từ Gia Mậu lại bị gọi vào phòng quản lý, sau khi lãnh đạo tìm hiểu đã quyết định đuổi học cậu ta.
Nguyên nhân là trong video cậu ta đã xúc phạm đến danh tiếng nhà trường.
Từ Gia Mậu không có lời gì muốn nói về chuyện này.
Trong chuyện này, nhà trường trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, khiến ban giám hiệu chịu tổn thất về danh dự nặng nề, nhất định phải có người đứng phụ trách chuyện này, từ giây phút Từ Gia Mậu mở miệng, đã sớm đoán được sẽ có cục diện hôm nay.
Khi Từ Gia Mậu ra khỏi phòng quản lý, cậu ta ngẩng đầu nhìn không trung, trời mây âm u, giống như sắp có một cơn bão ập đến.
Không có gì để thu dọn, không định về lớp tạm biệt bạn học, dù sao cũng không có mấy người quen biết.
Không ngờ, vừa mới đi chưa được mấy bước, chợt nhìn thấy các bạn đang đứng bên hành lang, từng hàng, đều tới.
Tim cậu khẽ run lên, song lại không dừng bước.
“Không có gì để nói, chúc mọi người thi đại học thuận lợi.” Từ Gia Mậu giơ tay vẫy, bước nhanh.
Trong lòng chua chát, thật sự không quen với khung cảnh chia ly này.
Đúng lúc này, trong đám đông, Khấu Hưởng đi ra, anh nhai kẹo cao su, vẻ mặt khinh thường.
Sau đó lập tức đi vào phòng quản lý.
Từ trong ánh mắt anh, Từ Gia Mậu nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo: “Khấu Hưởng, cậu……”
“Battle là hai người hát, chỉ đuổi học mình cậu ta, đúng là không cho em mặt mũi mà.”
Ngữ điệu bình thản, nhưng lại mang vẻ khiêu khích.
“Khấu Hưởng, em đừng hồ đồ.” Chủ nhiệm lớp nghiêm nghị ngăn anh: “Sự việc ầm ĩ thành cục diện hôm nay, chưa ai từng nghĩ đến, các em không thể ngoan ngoãn cho chúng tôi được yên lòng hả.”
“Thầy đuổi học cậu ta, chuyện này đối với em rất không công bằng.”
Khi Khấu Hưởng nói lời này, các bạn đứng bên cửa phòng quản lý đều che miệng cười ầm lên.
“Khấu Hưởng, em đừng nói mà không nghĩ, đừng tưởng nhà trường không dám làm gì em.” Thầy quản lý chỉ vào anh, tức giận đến dựng râu trợn mắt.
Khấu Hưởng tức giận đến bật cười: “Đuổi học em ư?”
“Đừng cho rằng chúng tôi không dám đuổi học em!”
“Như thế là tốt nhất, hàng năm Khấu tổng đều đầu tư vào cơ sở vật chất cho trường mấy trăm vạn, xem ra có thể ngừng lại rồi, khoản tiền này đem đi quyên góp cho trường tiểu học hy vọng có khi còn ý nghĩa hơn.”
“Lời này của em có ý gì, chẳng lẽ em cho rằng vì bố em giúp đỡ nhà trường nên chúng tôi mới không dám đuổi học em sao!”
Khấu Hưởng quay đầu lại, nhìn Từ Gia Mậu: “Chuyện này là hai người làm, đuổi học mình cậu ta, các thầy có thể đưa ra lí do thuyết phục hơn không?”
Giáo viên chủ nhiệm quát bảo Khấu Hưởng dừng lại: “Về lớp đi, đừng ầm ĩ nữa, nếu không thầy sẽ gọi điện thoại cho mẹ em đấy.”
“Tùy thầy.”
Đúng lúc này, một giọng nữ dõng dạc vang lên: “Thưa thầy, việc giải thích nguyên nhân để mọi người tâm phục khẩu phục khó khăn lắm hả?”
Người mở miệng nói chuyện, là Tống Mạt.
“Nếu cứ như vậy mà đuổi học Từ Gia Mậu, rất khó thuyết phục mọi người.”
Người trước sau không tham dự những chuyện thế này như Tống Mạt, không ngờ cũng đứng ra giúp Từ Gia Mậu, chủ nhiệm lớp Tôn Bình cảm thấy học sinh càng ngày càng khó xử.
Ngoài cửa phòng quản lý, tất cả học sinh lớp ba đều đứng ở đó, bọn họ mở từng đôi mắt to đen láy sáng ngời, nhìn chằm chằm vào thầy quản lý.
“Được rồi.” Từ Gia Mậu đột nhiên lên tiếng: “Chuyện này không có gì để nói, tôi tự nguyện thôi học, không có gì phải giải thích, các cậu đừng lo chuyện bao đồng, lo chuyện của mình trước đi.”
Cậu ta dứt lời xoay người đi, lúc đi ngang qua người Khấu Hưởng, anh đột nhiên kéo cổ tay của cậu ta lại ——
“Nếu cậu cứ đi như vậy, tôi sẽ khinh thường cậu.”
“Tôi chưa bao giờ yêu cầu cậu quan tâm.” Cậu ta hất tay anh ra.
“Từ Gia Mậu!”
“Khấu Hưởng!” Hai người châm chọc giằng co nhau làm người xem xung quanh cũng phải run sợ.
Khấu Hưởng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt cậu, từng câu từng chữ, gằn giọng nói: “Không nên làm khó chính bản thân mình.”
Từ Gia Mậu tránh thoát khỏi tay anh, thoáng gật đầu, sau đó nhìn Tống Mạt đứng bên cạnh.
Khóe mắt Tống Mạt đỏ ửng.
Trái tim cậu ta như bị ong mật chích vào, cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của cậu ta.
“Quấy rầy.”
Cậu ta nói với cô những lời này, nhưng không nhìn cô ta, xoay người rời khỏi văn phòng.
Các bạn trong lớp cũng không thể ngăn cản, rõ ràng, cậu ta đã quyết ý.
Sau khi cậu ra rời đi, những giọt nước mắt nóng bỏng của Tống Mạt rốt cuộc cũng không kìm được mà lăn ra khỏi mắt.
Dựa vào đâu sau nhiều năm xa cách cậu ta lại xuất hiện lần nữa, một câu quấy rầy, lần thứ hai làm cô…
Ruột gan đứt từng khúc.
*****
Buổi tối hôm đó, Khấu Hưởng tìm được Từ Gia Mậu trong quán bar, cậu ta sớm đã uống đến say như chết.
Anh khiêng cậu ta về nhà.
Nhà Từ Gia Mậu nằm ở khu trọ tồi tàn nhất phía tây thành phố, rẽ vào rất nhiều ngõ ngách hẻm nhỏ, tới một toàn nhà ba tầng cũ kĩ.
Cầu thang ẩm ướt, xen lẫn mùi cũ mốc.
Cậu ta ở một mình, phòng đơn, trong phòng chỉ có một cái giường, trên bàn để gạt tàn thuốc lá, còn có mấy cái vỏ chai rượu đổ trái đổ phải.
Bên dưới chai rượu, đè lên mấy tờ bài thi, toán học và lý tổng hợp đạt điểm tuyệt đối. Khấu Hưởng tưởng tượng cảnh tên này nửa nằm trên sô pha, vừa uống rượu vừa làm bài tập, ngẫm lại còn mẹ nó cảm thấy ——
Có vẻ ngầu.
Khấu Hưởng ném Từ Gia Mậu uống đến say mèm lên sô pha, không hề kiên nhẫn, cũng không biết đầu óc mình trúng loại gió gì, lại quan tâm đến tên này, nhưng nhìn thấy cậu ta như thế cũng không thể bỏ mặc.
Đúng lúc Khấu Hưởng chuẩn bị rời đi, Từ Gia Mậu chợt kéo ống tay áo của anh.
“Cậu quan tâm đến tôi làm gì…”
“Đúng vậy, ông đây quan tâm đến cậu làm gì.”
Từ Gia Mậu cố gắng ngồi dậy trên ghế sô pha, bật lửa răng rắc một tiếng, châm điếu thuốc, đồng thời đưa cho Khấu Hưởng một điếu.
“Không có gì tiếp đãi.”
Khấu Hưởng nhận điếu thuốc trong tay cậu ta, ngồi bên cạnh cậu ta, từ từ hút một ngụm.
Hai người đàn ông cứ ngồi như vậy, gió khẽ thổi bay tấm rèm cửa màu xám, trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ có một vầng trăng tròn sáng tỏ.
Hai người im lặng hồi lâu, Từ Gia Mậu đột nhiên mở miệng: “Tôi không xứng với cô ấy.”
Một câu không đầu không đuôi, Khấu Hưởng cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ bình thản lẩm bẩm: “Chỉ người nhu nhược mới nói những lời này.”
“Cậu thì biết cái quái gì.” Từ Gia Mậu lại lấy hai chai rượu trong tủ lạnh ra, đưa một chai cho Khấu Hưởng: “Phụ nữ có thể trèo cao, nhưng tuyệt đối không thể gả thấp, thế nên cậu với Dương Tiểu Chi nhà cậu sẽ không có vấn đề gì.”
“Nói chuyện của cậu đi, đừng có lôi chuyện của ông đây ra.”
Từ Gia Mậu thản nhiên nói: “Chuyện xưa rất đơn giản, tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã, trước đây mẹ tôi là người giúp việc cho nhà cô ấy, khi đó chúng tôi nhỏ tuổi, không hiểu gì, chơi với nhau lâu thì có cảm tình, sau đó có lẽ mẹ cô ấy cảm thấy quan hệ của chúng tôi quá thân mật, cho nên sa thải mẹ tôi, khi đó tôi cũng trưởng thành hơn rất nhiều, biết giữa chúng tôi có quá nhiều khoảng cách và rào chắn, không có kết quả, cho nên tôi cũng rời đi.”
“Sau này cô ấy có đi tìm tôi một lần, lần đó tôi đã nói những lời chết tiệt, làm tổn thương cô ấy.”
Khấu Hưởng nói: “Đúng là câu chuyện xưa khiến người ta buồn ngủ.”
“Tùy cậu thích cười nhạo thế nào cũng được, nhưng có một chuyện tôi phải nói cho cậu biết, cô ấy thích cậu là bởi trên người cậu có bóng dáng của tôi.”
Khấu Hưởng cười lạnh: “Ờ.”
“Nhưng tất cả đều kết thúc rồi.” Từ Gia Mậu vươn vai, có lẽ có men say nên cậu ta nói nhiều hơn bình thường: “Chúng tôi là người của hai thế giới, giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể cắt nhau.”
Vài phút sau, màn hình điện thoại của Từ Gia Mậu sáng lên, một cái tin nhắn, đến từ Tống Mạt ——
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Buổi tối hôm đó, Tống Mạt và Từ Gia Mậu đứng trong con hẻm trống trải nói chuyện thật lâu, đường phố ẩm ướt, trong không khí có mùi cỏ xanh kết hợp với bùn đất sau cơn mưa.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ đã nói chuyện gì, nhưng hai ngày sau, Từ Gia Mậu lại đeo cặp sách đi tới trường lần nữa, vào văn phòng quản lý.
Khi đi ra, cậu ta từ xử phạt đuổi học biến thành ghi tội.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, trong một talk show có ratings cao, Tống Mạt mới từ từ kể ra, cô ấy kể về buổi tối hôm đó, cô ấy chỉ nói cho Từ Gia Mậu một câu ——
“Nếu anh muốn cưới em, hãy thi đỗ vào trường đại học tốt nhất cả nước, tương lai tìm một công việc danh giá.”
Giữa chúng mình, đâu chỉ có vực sâu, nhưng mà……
Chỉ cần anh dám bước một bước đầu tiên, còn lại 99 bước, em sẽ không hề do dự chạy về phía anh.
Thế giới này trước nay không có thứ gì không phải trả giá bằng sự cố gắng, tình yêu còn cần nhiều hơn nữa.
Bạn không thể trông cậy vào việc không làm gì mà lại có được tất cả.
Trong lúc khán giả trên trường quay xúc động thổn thức, người dẫn chương trình lại hỏi Tống Mạt một vấn đề, vậy sau đó rốt cuộc chồng cô đã nói gì với thầy chủ nhiệm, ông ta mới có thể đồng ý không đuổi học anh ấy.
Tống Mạt cười khẽ: “Anh ấy nói, chỉ cần cho anh ấy học hết lớp mười hai, anh ấy bảo đảm sẽ thi đỗ đại học với số điểm cao nhất kể từ khi trường trung học trực thuộc được xây dựng đến nay!”
Toàn bộ khán giả đều ồ lên, chỉ có Tống Mạt, ánh mắt vô cùng kiên định mà tự tin, từ đầu đến cuối cô vẫn luôn tin tưởng anh, mà sau này khi cô nắm tay anh bước đi trên con đường đời dài đằng đẵng, anh chưa từng làm cô thất vọng.
Kỳ thi đại học năm đó, cả thành phố có một Trạng Nguyên khoa học tự nhiên thi được số điểm cao ngất ngưởng như núi khiến bao học sinh phải hâm mộ.
Tên của anh ấy là Từ Gia Mậu.
Hết chương 46
Danh sách chương