“Các em là học sinh của lớp nào khối nào?”
Thầy giám thị đứng bên cột bóng rổ, chỉ vào Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh quát: “Mau đi xuống!”
“Yo, thầy hỏi em là học sinh của khối nào, nhưng em không muốn nói cho thầy.” Thẩm Tinh Vĩ vừa lùi về phía sau, vừa rap theo tiết tấu: “Đừng tức giận, hãy giữ sự tò mò, bởi vì rất nhanh các thầy sẽ biết, vì sao em sẽ xuất hiện ở chỗ này, yo, yo, tao sắp không nói được rồi…”
Thẩm Tinh Vĩ điên cuồng nháy mắt với Bùi Thanh, bảo cậu ấy tiếp tục, Bùi Thanh che mặt: “Yo, đây là thời gian của MC A Tinh và MC Bùi, mọi người hãy cho tôi một tràng vỗ tay, để tôi nghe thấy.”
Giọng của cậu ấy vừa gợi cảm lại trầm khàn, thật sự rất hay! Hội trường chỉ có Tô Bắc Bắc, không rõ nguyên do, ngơ ngác vỗ tay.
Bùi Thanh lập tức ngước mắt, bắt tim với cô ấy.
“Cô gái nhỏ đằng kia, nụ cười của em còn trong sáng hơn cả thiên sứ, tôi muốn nói với em một tiếng cảm ơn.”
Dường như Tô Bắc Bắc đã bị trúng tên của thần Cupid, đỏ mặt, hỏi Lâm Lộ Bạch: “Bọn họ… Đang làm gì đấy.”
Lâm Lộ Bạch vừa mới cúp điện thoại của Dương Chi: “Đang kéo dài thời gian, Tiểu Chi Nhi vừa mới xảy ra chuyện.”
Cô ấy nhanh chóng giải thích lại một lần.
Tô Bắc Bắc hỏi: “Vậy, phải mất bao lâu nữa.”
“Gần đến cổng trường rồi.”
Mấy người mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng lên sân khấu, đuổi theo Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh hô to: “Này! Các cậu đừng gây rối, mau đi xuống cho tôi.”
Bọn họ đuổi theo, Bùi Thanh và Thẩm Tinh Vĩ cất bước chạy, gà bay trứng vỡ, hội trường vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng hai tên gây rối vẫn bị bảo vệ áp giải xuống, Tống Mạt thấy thế, lập tức gọi đội cổ động viên nhanh chóng lên sân khấu.
Lâm Lộ Bạch và Tô Bắc Bắc thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng đứng dậy chạy xuống.
Tống Mạt nhắc đội cổ động viên đứng thành hàng, quay đầu lại nhìn về phía khu phát thanh: “Âm nhạc đâu, mau bật nhạc đi.”
Trên khu phát thanh, Lâm Lộ Bạch ghé sát vào bảng điều khiển: “Ối, áo tôi bị mắc vào rồi, đừng, đừng kéo, bộ này vài ngàn đấy, kéo rách rồi ai bồi thường!”
Tô Bắc Bắc lao lên sân khấu, đỏ mặt, giọng giòn giã: “Ừm… Tôi muốn hát tặng mọi người một bài hát, ca khúc mang tên《 Tiếng ca và nụ cười 》.”
Giọng cô ấy giống hệt một đứa trẻ, tiếng hát non nớt đuổi theo giai điệu: “Xin hãy mang tiếng ca của em đến nhà anh, xin anh hãy để lại một nụ cười.”
Sắc mặt Tống Mạt đã biến thành màu đỏ tía, tay siết chặt thành nắm đấm, Bùi Thanh bị áp giải tới cửa bỗng quay đầu lại nhìn Tô Bắc Bắc, không kìm được lẩm bẩm: “Tại sao trước đây không phát hiện ra nhỉ.”
Lớp chúng mình còn có một cô gái đáng yêu như vậy.
Hai người vừa mới bị áp giải ra cửa, Khấu Hưởng kéo Dương Chi vội vàng chạy tới.
Thẩm Tinh Vĩ vẫy tay với Khấu Hưởng: “Này, anh em chỉ có thể giúp mày đến đây thôi, chị dâu cố lên!”
“Cảm ơn!” Dương Chi vô cùng biết ơn nhìn bọn họ, sau đó lập tức chạy vào sân bóng rổ. Âm nhạc đã thay bằng tiếc nhạc aerobic, Dương Chi không nghĩ nhiều, trực tiếp lên sân khấu, đứng sau Tống Mạt.
Tống Mạt quay đầu lại, liếc cô một cái, khóe miệng miễn cưỡng cong lên: “Cậu đã trở lại rồi à, thật đúng lúc.”
Hơi thở của Dương Chi còn chưa bình tĩnh lai, ngực phập phồng: “Ừ.”
“Cố lên, đừng hồi hộp.”
Dương Chi ngẩng đầu, nhìn Khấu Hưởng, anh đút tay vào túi, đứng trong đám đông, lặng im nhìn cô, ánh mắt chứa chan sâu lắng.
“Tôi không hồi hộp.” Dương Chi nói.
Trong giai điệu dồn dập sôi động, đội cổ động viên nhảy aerobic, cơ thể các cô gái mạnh mẽ như hươu, động tác nhịp nhàng, bầu không khí trong sân bóng rổ được các cô đẩy lên cao trào.
Ban đầu, Dương Chi vẫn không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô phô bày bản thân trước mặt mọi người, phô bày dáng người của mình.
Toàn bộ quá trình biểu diễn không đến năm phút, trong đầu cô lại lướt qua rất nhiều rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến khi học cấp ba, cô chưa từng thật sự ngẩng đầu ưỡn ngực một lần, cô luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn cô không có ý tốt.
Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn cô, cho dù là thiện ý hay ác ý, cô vẫn phô bày hết vẻ đẹp của mình.
Không chỉ không muốn phụ công sức tập luyện với cường độ cao trong thời gian qua, mà còn bởi bạn bè đã ra sức giúp cô tranh thủ cơ hội, không thể phụ lòng.
Có lẽ, có lẽ còn bởi một chàng trai có đôi mắt sáng ngời đang đứng dưới sân khấu, không thể phụ lòng.
Động tác nhảy lên xoay tròn cuối cùng với độ khó cực cao, Dương Chi dùng hết sức lực, hoàn thành trôi chảy động tác này. Cả hội trường vỗ tay vang dội, ngực Dương Chi phập phồng, cảm xúc kích động, ánh mắt chớp chớp mang theo vẻ phức tạp.
Thiện ác tùy người, cô sẽ không bao giờ vì sai lầm của người khác, vì ánh mắt của người khác mà trừng phạt chính mình.
Bài nhảy aerobic kết thúc, cả hội trường vỗ tay không dứt, các cô gái lần lượt cúi chào, đội bóng rổ lên sân khấu, trong khoảnh khắc Dương Chi và Khấu Hưởng đi ngang qua nhau, anh đột nhiên duỗi tay vuốt đầu cô.
Động tác rất nhanh mà khó quan sát.
Dương Chi ngẩng đầu, trông thấy anh mỉm cười bâng quơ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, anh thậm chí còn không nhìn cô, ôm bóng lên sân khấu với đội.
Cảm xúc động lòng chợt xuất hiện trong khoảnh khắc đó, chỉ có thời gian bị lãng quên mới biết.
*****
Trận bóng rổ diễn ra hừng hực khí thế, Khấu Hưởng là chủ lực của đội, chơi rất nhẹ nhàng, nửa đầu trận, điểm số đã có khoảng cách.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Tống Mạt cầm gậy selfie, cùng đội cổ động viên lấy bối cảnh sân bóng để chụp ảnh, Dương Chi đứng bên cạnh, nhưng không ai trong số họ gọi cô đến chụp ảnh.
Rõ ràng, cô đã bị xa lánh.
Các cô gái ríu rít cổ vũ Tống Mạt: “Khấu Hưởng đang ở đằng kia, Mạt Mạt, đi tìm cậu ấy chụp ảnh đi.”
Tống Mạt lắc đầu: “Cậu ấy không thích chụp ảnh.”
“Thế còn phải xem là chụp với ai chứ, nếu là cậu, chắc chắn không nỡ từ chối đâu.”
Tống Mạt thoải mái mỉm cười: “Không được, tớ ngượng lắm.”
“Cậu đấy, quá thẹn thùng, như thế thì bao giờ mới theo đuổi được bạn trai.”
“Cái gì, Mạt Mạt nhà chúng ta còn phải theo đuổi sao, chờ xem, sớm hay muộn người nào đó cũng không nhịn được tới tìm cô ấy.”
Tống Mạt cười mà không nói.
Dương Chi đang định xoay người vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Lúc này, Thời Tự vẫy tay với Dương Chi: “Tiểu Chi Nhi, tới bên này.”
Hôm nay Thời Tự mặc một chiếc váy ngắn có quai hình chữ Đinh (丁), buộc tóc đuôi ngựa, trông vừa khoẻ khoắn lại năng động, cô ấy mân mê ống kính máy ảnh của Thẩm Tinh Vĩ: “Tới đây, tôi chụp ảnh cho cậu.”
Lòng nhiệt tình không thể chối từ, Dương Chi đi tới đứng ngơ ngác, cười ngây ngô với ống kính.
“Chi Nhi, trông cậu ngốc quá! Tạo pose khác đi.”
Dương Chi suy nghĩ, giơ tay hình chữ V.
Thời Tự lắc đầu: “Thật là ngốc, nhưng quá đẹp.”
Đúng lúc này, Thẩm Tinh Vĩ Bùi Thanh và mấy bạn nam ôm Khấu Hưởng, đi tới bên cạnh Dương Chi, hét lên: “Được chụp ảnh với người đẹp, cơ hội hiếm có à nha.”
Khấu Hưởng bị đẩy đến bên cạnh Dương Chi, những người còn lại vây xung quanh hai người.
Anh vừa tới gần, Dương Chi bỗng cảm nhận được hơi nóng hôi hổi truyền đến.
Khấu Hưởng nhíu mày, lẩm bẩm: “Chen chúc làm gì.”
“Chụp ảnh mà.” Thẩm Tinh Vĩ cười một cách vô hại: “Hai người tới gần một chút nữa, này này, mày xem tao với bọn Thanh Nhi chỉ có nửa mặt thôi này.”
Khấu Hưởng bị bạn nam bên người xô đẩy, cánh tay dán chặt lấy Dương Chi, da cô lạnh lẽo, mà cơ thể anh lại nóng bỏng.
“Này, Caesar, cậu ôm Chi Nhi đi.” Thời Tự cầm camera nói: “Dịch dịch, sắp đẩy người ta ra phía sau rồi.”
Khấu Hưởng quay đầu lại, quả nhiên thấy Dương Chi đáng thương đang đứng nép đằng sau anh. Anh dứt khoát vươn tay, đặt lên vai Dương Chi, ôm cô ra trước: “Trốn gì thế.”
Dương Chi thấp hơn Khấu Hưởng một cái đầu, chỉ có thể đứng đến ngực anh, người đàn ông này để cô đứng trước, hai tay đều đặt trên vai cô, giống như như đại ca ôm em gái nhỏ vậy.
Toàn bộ lưng cô dính sát vào ngực anh, cảm giác người đàn ông này như một cái lò sưởi vậy, quá nóng.
“Các cậu đừng cứng đờ thế.” Thời Tự cười nói: “Tạo pose đi.”
Vì thế Dương Chi tiếp tục giơ tay hình chứ V.
Lách tách, máy ảnh chụp lại.
Bức ảnh này được Dương Chi nâng niu kẹp vào notebook, cho đến khi tóc bạc phơ, mắt đeo kính viễn thị, cẩn thận lấy bức ảnh trong notebook ra, tất cả đều như mới diễn ra hôm qua. Trong ảnh, cô gái có lúm đồng tiền như hoa, chàng trai nghiêm chỉnh thắng tắp.
Chàng trai đứng sau cô, mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, cau mày, banh mặt, nghiêm túc lại đứng đắn.
Anh rất ít chụp ảnh, tính tình anh không tốt.
Một bàn tay anh đặt trên vai cô không cười, nhưng một cái tay khác học theo cô, giơ hình chữ V đáng yêu.
*****
Trận đấu kết thúc, khi rời đi, Dương Chi vào phòng thay quần áo lấy túi của mình, các bạn nữ đều đi hết rồi, nhưng Tống Mạt vẫn còn ở lại thu dọn đồ đạc.
“Mau đi ăn cơm đi.” Cô ta mỉm cười với Dương Chi.
“Ừ.” Dương Chi đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài, thờ ơ nói: “Tôi tìm được quần đùi rồi.”
Mặt Tống Mạt biến sắc, hỏi: “Cậu tìm thấy ở đâu?”
“Ở thùng rác trong WC.” Dương Chi lạnh nhạt nói: “Không chắc có phải hay không, tôi không nhìn kỹ.”
Tống Mạt gật đầu: “Thật là kỳ lạ.”
“Là có người cố ý.” Dương Chi nhìn về phía Tống Mạt: “Có vẻ cô ấy không muốn tôi lên sân khấu.”
“Ồ.”
Dương Chi nhìn chằm chằm cô ta, một chút biểu cảm cũng không bỏ sót: “Người đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với người đó gấp bội, nhưng tôi cũng tuyệt không để mặc cho người khác ức hiếp.”
“Cậu nói lời này với tôi là có ý gì.” Tống Mạt có phần chột dạ: “Cậu đang nghi ngờ tôi ư.”
“Cho nên, là cậu sao?”
Tống Mạt không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cô ta đứng lên, cao giọng: “Đương nhiên không phải.” Vì khẳng định bản thân, cô ta lại nói thêm một câu: “Tại sao tôi phải làm như vậy, đừng quên, tôi là người mời cậu vào đội cổ động viên, cậu nói lời này thật là hoang đường.”
“Tôi không biết, lòng người rất phức tạp, không phải sao.” Dương Chi thản nhiên nói: “Cậu đừng kích động.”
“Tôi rất ghét bị người khác đổ oan.”
“Tôi cũng không thích bị người khác tính kế.”
Tống Mạt đi tới trước mặt Dương Chi, Dương Chi phát hiện cô ta phải cao ít nhất 1m7 trở lên, hơn cô một chút, khí thế áp đảo.
“Dương Chi, cậu muốn đối địch với tôi sao?” Cô ta thu lại biểu cảm nhu nhược đáng thương vừa rồi, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Tất cả những dối trá được che dấu nháy mắt bị vạch trần, những nụ cười khiêm tốn tưởng là vô hại cả da lẫn xương, lại làm người ta sởn tóc gáy.
Dương Chi đối mặt với cô ta, không hề nao núng: “Nếu những chuyện trước đây đều do cậu làm, không sai, tôi lựa chọn đối địch với cậu.”
Tống Mạt cười lạnh một tiếng: “Được thôi, cho dù tôi thừa nhận, những chuyện đó đều là tôi làm, cậu định làm gì đây.”
“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Dương Chi đi ngang qua cô ta.
Phía sau, Tống Mạt hô to một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết những tâm tư kia của cậu, cố ý bảo Khấu Hưởng đưa nước cho cậu, cử chỉ thân mật với cậu ấy… Cậu định đối phó với tôi bằng đàn ông ư.”
“Tôi sẽ cướp đi thứ cậu để ý nhất.” Dương Chi liếc nhìn Tống Mạt, bình thản nói: “Không phải dựa vào đàn ông.”
Tống Mạt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, trong lòng đột nhiên thấy lạnh lẽo, nghĩ lại, cô ta sợ gì chứ, chỉ là một con nhóc đền từ nông thôn, cô có thể tạo nên sóng gió gì.
*****
Đi ra khỏi sân bóng rổ, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, cùng nhau ra phố ăn xiên nướng, chúc mừng hôm nay biểu diễn thành công.
Ánh mắt Lâm Lộ Bạch rơi xuống nơi cao ngất trước ngực Dương Chi, cười nói: “Tiểu Chi Nhi, hôm nay trông cậu không giống bình thường nhé.”
Tô Bắc Bắc gật đầu: “Khí chất như thay đối, cả người sáng lên.”
“Cậu cũng không biết, lúc nhảy aerobic, cậu tuyệt đối là người xinh đẹp nhất trong đó, rất nhiều bạn nữ nói, Tống Mạt đẹp thì đẹp đó, nhưng thiếu đi khí chất và hương vị.”
Tô Bắc Bắc nói: “Tớ vẫn luôn cảm thấy Tiểu Chi Nhi còn đẹp hơn cả Tống Mạt.”
“Được rồi hai cậu, còn tâng bốc nữa tớ lên mây mất.” Dương Chi cười nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, tớ chuẩn bị tham gia cuộc thi tìm kiếm ca sĩ trên trang web video.”
Vừa dứt lời, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch đều ngây người: “Cái gì!?”
“Tớ muốn quay video ca hát, tham gia thi đấu.” Cô bình tĩnh nói: “Chưa kết thúc chứ.”
Lâm Lộ Bạch đột nhiên kích động, lấy điện thoại ra: “Chưa kết thúc chưa kết thúc! Hoàn toàn ok! Nếu cậu tham gia, nhất định sẽ giành được giải nhất, cậu quyết định chưa, nếu quyết định, bây giờ có thể đăng ký! Sắp hết hạn rồi.”
“Quyết định.” Dương Chi gật đầu, con ngươi cuồn cuộn mạch nước ngầm: “Tớ muốn giành được giải nhất.”
Hết chương 32
Thầy giám thị đứng bên cột bóng rổ, chỉ vào Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh quát: “Mau đi xuống!”
“Yo, thầy hỏi em là học sinh của khối nào, nhưng em không muốn nói cho thầy.” Thẩm Tinh Vĩ vừa lùi về phía sau, vừa rap theo tiết tấu: “Đừng tức giận, hãy giữ sự tò mò, bởi vì rất nhanh các thầy sẽ biết, vì sao em sẽ xuất hiện ở chỗ này, yo, yo, tao sắp không nói được rồi…”
Thẩm Tinh Vĩ điên cuồng nháy mắt với Bùi Thanh, bảo cậu ấy tiếp tục, Bùi Thanh che mặt: “Yo, đây là thời gian của MC A Tinh và MC Bùi, mọi người hãy cho tôi một tràng vỗ tay, để tôi nghe thấy.”
Giọng của cậu ấy vừa gợi cảm lại trầm khàn, thật sự rất hay! Hội trường chỉ có Tô Bắc Bắc, không rõ nguyên do, ngơ ngác vỗ tay.
Bùi Thanh lập tức ngước mắt, bắt tim với cô ấy.
“Cô gái nhỏ đằng kia, nụ cười của em còn trong sáng hơn cả thiên sứ, tôi muốn nói với em một tiếng cảm ơn.”
Dường như Tô Bắc Bắc đã bị trúng tên của thần Cupid, đỏ mặt, hỏi Lâm Lộ Bạch: “Bọn họ… Đang làm gì đấy.”
Lâm Lộ Bạch vừa mới cúp điện thoại của Dương Chi: “Đang kéo dài thời gian, Tiểu Chi Nhi vừa mới xảy ra chuyện.”
Cô ấy nhanh chóng giải thích lại một lần.
Tô Bắc Bắc hỏi: “Vậy, phải mất bao lâu nữa.”
“Gần đến cổng trường rồi.”
Mấy người mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng lên sân khấu, đuổi theo Thẩm Tinh Vĩ và Bùi Thanh hô to: “Này! Các cậu đừng gây rối, mau đi xuống cho tôi.”
Bọn họ đuổi theo, Bùi Thanh và Thẩm Tinh Vĩ cất bước chạy, gà bay trứng vỡ, hội trường vô cùng hỗn loạn.
Cuối cùng hai tên gây rối vẫn bị bảo vệ áp giải xuống, Tống Mạt thấy thế, lập tức gọi đội cổ động viên nhanh chóng lên sân khấu.
Lâm Lộ Bạch và Tô Bắc Bắc thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng đứng dậy chạy xuống.
Tống Mạt nhắc đội cổ động viên đứng thành hàng, quay đầu lại nhìn về phía khu phát thanh: “Âm nhạc đâu, mau bật nhạc đi.”
Trên khu phát thanh, Lâm Lộ Bạch ghé sát vào bảng điều khiển: “Ối, áo tôi bị mắc vào rồi, đừng, đừng kéo, bộ này vài ngàn đấy, kéo rách rồi ai bồi thường!”
Tô Bắc Bắc lao lên sân khấu, đỏ mặt, giọng giòn giã: “Ừm… Tôi muốn hát tặng mọi người một bài hát, ca khúc mang tên《 Tiếng ca và nụ cười 》.”
Giọng cô ấy giống hệt một đứa trẻ, tiếng hát non nớt đuổi theo giai điệu: “Xin hãy mang tiếng ca của em đến nhà anh, xin anh hãy để lại một nụ cười.”
Sắc mặt Tống Mạt đã biến thành màu đỏ tía, tay siết chặt thành nắm đấm, Bùi Thanh bị áp giải tới cửa bỗng quay đầu lại nhìn Tô Bắc Bắc, không kìm được lẩm bẩm: “Tại sao trước đây không phát hiện ra nhỉ.”
Lớp chúng mình còn có một cô gái đáng yêu như vậy.
Hai người vừa mới bị áp giải ra cửa, Khấu Hưởng kéo Dương Chi vội vàng chạy tới.
Thẩm Tinh Vĩ vẫy tay với Khấu Hưởng: “Này, anh em chỉ có thể giúp mày đến đây thôi, chị dâu cố lên!”
“Cảm ơn!” Dương Chi vô cùng biết ơn nhìn bọn họ, sau đó lập tức chạy vào sân bóng rổ. Âm nhạc đã thay bằng tiếc nhạc aerobic, Dương Chi không nghĩ nhiều, trực tiếp lên sân khấu, đứng sau Tống Mạt.
Tống Mạt quay đầu lại, liếc cô một cái, khóe miệng miễn cưỡng cong lên: “Cậu đã trở lại rồi à, thật đúng lúc.”
Hơi thở của Dương Chi còn chưa bình tĩnh lai, ngực phập phồng: “Ừ.”
“Cố lên, đừng hồi hộp.”
Dương Chi ngẩng đầu, nhìn Khấu Hưởng, anh đút tay vào túi, đứng trong đám đông, lặng im nhìn cô, ánh mắt chứa chan sâu lắng.
“Tôi không hồi hộp.” Dương Chi nói.
Trong giai điệu dồn dập sôi động, đội cổ động viên nhảy aerobic, cơ thể các cô gái mạnh mẽ như hươu, động tác nhịp nhàng, bầu không khí trong sân bóng rổ được các cô đẩy lên cao trào.
Ban đầu, Dương Chi vẫn không được tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô phô bày bản thân trước mặt mọi người, phô bày dáng người của mình.
Toàn bộ quá trình biểu diễn không đến năm phút, trong đầu cô lại lướt qua rất nhiều rất nhiều chuyện, từ nhỏ đến khi học cấp ba, cô chưa từng thật sự ngẩng đầu ưỡn ngực một lần, cô luôn cảm thấy ánh mắt người khác nhìn cô không có ý tốt.
Nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn cô, cho dù là thiện ý hay ác ý, cô vẫn phô bày hết vẻ đẹp của mình.
Không chỉ không muốn phụ công sức tập luyện với cường độ cao trong thời gian qua, mà còn bởi bạn bè đã ra sức giúp cô tranh thủ cơ hội, không thể phụ lòng.
Có lẽ, có lẽ còn bởi một chàng trai có đôi mắt sáng ngời đang đứng dưới sân khấu, không thể phụ lòng.
Động tác nhảy lên xoay tròn cuối cùng với độ khó cực cao, Dương Chi dùng hết sức lực, hoàn thành trôi chảy động tác này. Cả hội trường vỗ tay vang dội, ngực Dương Chi phập phồng, cảm xúc kích động, ánh mắt chớp chớp mang theo vẻ phức tạp.
Thiện ác tùy người, cô sẽ không bao giờ vì sai lầm của người khác, vì ánh mắt của người khác mà trừng phạt chính mình.
Bài nhảy aerobic kết thúc, cả hội trường vỗ tay không dứt, các cô gái lần lượt cúi chào, đội bóng rổ lên sân khấu, trong khoảnh khắc Dương Chi và Khấu Hưởng đi ngang qua nhau, anh đột nhiên duỗi tay vuốt đầu cô.
Động tác rất nhanh mà khó quan sát.
Dương Chi ngẩng đầu, trông thấy anh mỉm cười bâng quơ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, anh thậm chí còn không nhìn cô, ôm bóng lên sân khấu với đội.
Cảm xúc động lòng chợt xuất hiện trong khoảnh khắc đó, chỉ có thời gian bị lãng quên mới biết.
*****
Trận bóng rổ diễn ra hừng hực khí thế, Khấu Hưởng là chủ lực của đội, chơi rất nhẹ nhàng, nửa đầu trận, điểm số đã có khoảng cách.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, Tống Mạt cầm gậy selfie, cùng đội cổ động viên lấy bối cảnh sân bóng để chụp ảnh, Dương Chi đứng bên cạnh, nhưng không ai trong số họ gọi cô đến chụp ảnh.
Rõ ràng, cô đã bị xa lánh.
Các cô gái ríu rít cổ vũ Tống Mạt: “Khấu Hưởng đang ở đằng kia, Mạt Mạt, đi tìm cậu ấy chụp ảnh đi.”
Tống Mạt lắc đầu: “Cậu ấy không thích chụp ảnh.”
“Thế còn phải xem là chụp với ai chứ, nếu là cậu, chắc chắn không nỡ từ chối đâu.”
Tống Mạt thoải mái mỉm cười: “Không được, tớ ngượng lắm.”
“Cậu đấy, quá thẹn thùng, như thế thì bao giờ mới theo đuổi được bạn trai.”
“Cái gì, Mạt Mạt nhà chúng ta còn phải theo đuổi sao, chờ xem, sớm hay muộn người nào đó cũng không nhịn được tới tìm cô ấy.”
Tống Mạt cười mà không nói.
Dương Chi đang định xoay người vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Lúc này, Thời Tự vẫy tay với Dương Chi: “Tiểu Chi Nhi, tới bên này.”
Hôm nay Thời Tự mặc một chiếc váy ngắn có quai hình chữ Đinh (丁), buộc tóc đuôi ngựa, trông vừa khoẻ khoắn lại năng động, cô ấy mân mê ống kính máy ảnh của Thẩm Tinh Vĩ: “Tới đây, tôi chụp ảnh cho cậu.”
Lòng nhiệt tình không thể chối từ, Dương Chi đi tới đứng ngơ ngác, cười ngây ngô với ống kính.
“Chi Nhi, trông cậu ngốc quá! Tạo pose khác đi.”
Dương Chi suy nghĩ, giơ tay hình chữ V.
Thời Tự lắc đầu: “Thật là ngốc, nhưng quá đẹp.”
Đúng lúc này, Thẩm Tinh Vĩ Bùi Thanh và mấy bạn nam ôm Khấu Hưởng, đi tới bên cạnh Dương Chi, hét lên: “Được chụp ảnh với người đẹp, cơ hội hiếm có à nha.”
Khấu Hưởng bị đẩy đến bên cạnh Dương Chi, những người còn lại vây xung quanh hai người.
Anh vừa tới gần, Dương Chi bỗng cảm nhận được hơi nóng hôi hổi truyền đến.
Khấu Hưởng nhíu mày, lẩm bẩm: “Chen chúc làm gì.”
“Chụp ảnh mà.” Thẩm Tinh Vĩ cười một cách vô hại: “Hai người tới gần một chút nữa, này này, mày xem tao với bọn Thanh Nhi chỉ có nửa mặt thôi này.”
Khấu Hưởng bị bạn nam bên người xô đẩy, cánh tay dán chặt lấy Dương Chi, da cô lạnh lẽo, mà cơ thể anh lại nóng bỏng.
“Này, Caesar, cậu ôm Chi Nhi đi.” Thời Tự cầm camera nói: “Dịch dịch, sắp đẩy người ta ra phía sau rồi.”
Khấu Hưởng quay đầu lại, quả nhiên thấy Dương Chi đáng thương đang đứng nép đằng sau anh. Anh dứt khoát vươn tay, đặt lên vai Dương Chi, ôm cô ra trước: “Trốn gì thế.”
Dương Chi thấp hơn Khấu Hưởng một cái đầu, chỉ có thể đứng đến ngực anh, người đàn ông này để cô đứng trước, hai tay đều đặt trên vai cô, giống như như đại ca ôm em gái nhỏ vậy.
Toàn bộ lưng cô dính sát vào ngực anh, cảm giác người đàn ông này như một cái lò sưởi vậy, quá nóng.
“Các cậu đừng cứng đờ thế.” Thời Tự cười nói: “Tạo pose đi.”
Vì thế Dương Chi tiếp tục giơ tay hình chứ V.
Lách tách, máy ảnh chụp lại.
Bức ảnh này được Dương Chi nâng niu kẹp vào notebook, cho đến khi tóc bạc phơ, mắt đeo kính viễn thị, cẩn thận lấy bức ảnh trong notebook ra, tất cả đều như mới diễn ra hôm qua. Trong ảnh, cô gái có lúm đồng tiền như hoa, chàng trai nghiêm chỉnh thắng tắp.
Chàng trai đứng sau cô, mặc bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, cau mày, banh mặt, nghiêm túc lại đứng đắn.
Anh rất ít chụp ảnh, tính tình anh không tốt.
Một bàn tay anh đặt trên vai cô không cười, nhưng một cái tay khác học theo cô, giơ hình chữ V đáng yêu.
*****
Trận đấu kết thúc, khi rời đi, Dương Chi vào phòng thay quần áo lấy túi của mình, các bạn nữ đều đi hết rồi, nhưng Tống Mạt vẫn còn ở lại thu dọn đồ đạc.
“Mau đi ăn cơm đi.” Cô ta mỉm cười với Dương Chi.
“Ừ.” Dương Chi đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài, thờ ơ nói: “Tôi tìm được quần đùi rồi.”
Mặt Tống Mạt biến sắc, hỏi: “Cậu tìm thấy ở đâu?”
“Ở thùng rác trong WC.” Dương Chi lạnh nhạt nói: “Không chắc có phải hay không, tôi không nhìn kỹ.”
Tống Mạt gật đầu: “Thật là kỳ lạ.”
“Là có người cố ý.” Dương Chi nhìn về phía Tống Mạt: “Có vẻ cô ấy không muốn tôi lên sân khấu.”
“Ồ.”
Dương Chi nhìn chằm chằm cô ta, một chút biểu cảm cũng không bỏ sót: “Người đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối xử tốt với người đó gấp bội, nhưng tôi cũng tuyệt không để mặc cho người khác ức hiếp.”
“Cậu nói lời này với tôi là có ý gì.” Tống Mạt có phần chột dạ: “Cậu đang nghi ngờ tôi ư.”
“Cho nên, là cậu sao?”
Tống Mạt không nghĩ tới cô sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cô ta đứng lên, cao giọng: “Đương nhiên không phải.” Vì khẳng định bản thân, cô ta lại nói thêm một câu: “Tại sao tôi phải làm như vậy, đừng quên, tôi là người mời cậu vào đội cổ động viên, cậu nói lời này thật là hoang đường.”
“Tôi không biết, lòng người rất phức tạp, không phải sao.” Dương Chi thản nhiên nói: “Cậu đừng kích động.”
“Tôi rất ghét bị người khác đổ oan.”
“Tôi cũng không thích bị người khác tính kế.”
Tống Mạt đi tới trước mặt Dương Chi, Dương Chi phát hiện cô ta phải cao ít nhất 1m7 trở lên, hơn cô một chút, khí thế áp đảo.
“Dương Chi, cậu muốn đối địch với tôi sao?” Cô ta thu lại biểu cảm nhu nhược đáng thương vừa rồi, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Tất cả những dối trá được che dấu nháy mắt bị vạch trần, những nụ cười khiêm tốn tưởng là vô hại cả da lẫn xương, lại làm người ta sởn tóc gáy.
Dương Chi đối mặt với cô ta, không hề nao núng: “Nếu những chuyện trước đây đều do cậu làm, không sai, tôi lựa chọn đối địch với cậu.”
Tống Mạt cười lạnh một tiếng: “Được thôi, cho dù tôi thừa nhận, những chuyện đó đều là tôi làm, cậu định làm gì đây.”
“Cậu sẽ biết ngay thôi.” Dương Chi đi ngang qua cô ta.
Phía sau, Tống Mạt hô to một tiếng: “Đừng cho là tôi không biết những tâm tư kia của cậu, cố ý bảo Khấu Hưởng đưa nước cho cậu, cử chỉ thân mật với cậu ấy… Cậu định đối phó với tôi bằng đàn ông ư.”
“Tôi sẽ cướp đi thứ cậu để ý nhất.” Dương Chi liếc nhìn Tống Mạt, bình thản nói: “Không phải dựa vào đàn ông.”
Tống Mạt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, trong lòng đột nhiên thấy lạnh lẽo, nghĩ lại, cô ta sợ gì chứ, chỉ là một con nhóc đền từ nông thôn, cô có thể tạo nên sóng gió gì.
*****
Đi ra khỏi sân bóng rổ, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, cùng nhau ra phố ăn xiên nướng, chúc mừng hôm nay biểu diễn thành công.
Ánh mắt Lâm Lộ Bạch rơi xuống nơi cao ngất trước ngực Dương Chi, cười nói: “Tiểu Chi Nhi, hôm nay trông cậu không giống bình thường nhé.”
Tô Bắc Bắc gật đầu: “Khí chất như thay đối, cả người sáng lên.”
“Cậu cũng không biết, lúc nhảy aerobic, cậu tuyệt đối là người xinh đẹp nhất trong đó, rất nhiều bạn nữ nói, Tống Mạt đẹp thì đẹp đó, nhưng thiếu đi khí chất và hương vị.”
Tô Bắc Bắc nói: “Tớ vẫn luôn cảm thấy Tiểu Chi Nhi còn đẹp hơn cả Tống Mạt.”
“Được rồi hai cậu, còn tâng bốc nữa tớ lên mây mất.” Dương Chi cười nói: “Nói chuyện nghiêm túc đi, tớ chuẩn bị tham gia cuộc thi tìm kiếm ca sĩ trên trang web video.”
Vừa dứt lời, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch đều ngây người: “Cái gì!?”
“Tớ muốn quay video ca hát, tham gia thi đấu.” Cô bình tĩnh nói: “Chưa kết thúc chứ.”
Lâm Lộ Bạch đột nhiên kích động, lấy điện thoại ra: “Chưa kết thúc chưa kết thúc! Hoàn toàn ok! Nếu cậu tham gia, nhất định sẽ giành được giải nhất, cậu quyết định chưa, nếu quyết định, bây giờ có thể đăng ký! Sắp hết hạn rồi.”
“Quyết định.” Dương Chi gật đầu, con ngươi cuồn cuộn mạch nước ngầm: “Tớ muốn giành được giải nhất.”
Hết chương 32
Danh sách chương