Buổi tối, Dương Chi ra hiệu thuốc mua cồn i-ốt và bông băng, đến khu biệt thự Nam Sơn. Đúng như cô đoán, Khấu Hưởng không ở nhà, biệt thự tắt đèn, trống rỗng.
Dương Chi ngồi bên hành lang, soạn một cái tin nhắn, gửi đi ——
Tôi mang ít thuốc cho anh, đặt ở cửa, lát nữa anh về đừng quên nhé.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, Khấu Hưởng vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn, mở điện thoại ra thấy được tin nhắn đến từ Dương Chi.
“Caesar, xong rồi lại đây uống hai ly nào.” Thẩm Tinh Vĩ vỗ vỗ bờ vai anh.
Khấu Hưởng nhìn đồng hồ, tin nhắn này được gửi từ hai giờ trước, chỉ để lại đồ rồi đi thôi, chắc cô không ngốc nghếch đến vậy đâu.
Khấu Hưởng đi đến bên quầy bar, tùy ý hàn huyên vài câu với bạn bè, về chuyện thi đấu tháng tám, Thẩm Tinh Vĩ nói đùa, có Caesar ở đây, người khác đừng có mơ giành được quán quân.
Khấu Hưởng uống mấy ly, đầu ngón tay lẳng lặng gõ trên màn hình điện thoại màu đen, không biết vì sao tự dưng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“Tối nay còn có chút việc, lần sau nói chuyện nhé.”
Anh cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy rời khỏi quầy bar.
Thẩm Tinh Vĩ còn nói đùa, nói với bóng dáng của anh: “Mày đến bệnh viện sát trùng đi, mặt sưng như thế còn dám lên sân khấu, Caesar không hổ là Caesar.”
Khấu Hưởng quay đầu lại giơ ngón giữa quốc tế hữu nghị về phía cậu.
Ra khỏi quán bar, anh cưỡi lên xe phân khối lớn, phóng nhanh như chớp về khu biệt thự Nam Sơn.
Trước cổng nhà có một cái túi màu trắng, bốn bề vắng lặng, trong lòng anh cũng chìm nổi theo, trở nên vắng vẻ.
Anh đi đến nhặt túi thuốc lên nhìn, bên trong chứa các loại thuốc mỡ giúp tan máu bầm và bông băng.
“Anh vẫn luôn về muộn như vậy.”
Một giọng nữ khàn khàn truyền đến từ cây cột bên hành lang.
Khấu Hưởng quay đầu lại, trông thấy cô gái nhỏ đang ngồi bên hành lang, trong tay cầm một tờ đề tiếng Anh, cô nhanh nhẹn nhảy xuống hành lang, đi về phía Khấu Hưởng.
Anh nhận ra cô đã thay quần áo, không còn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình ở trường, mà thay vào đó là một chiếc váy sáng màu, bộ váy có kiểu dáng cũ, nhưng cô mặc vào trông rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực càng thêm kiêu ngạo.
Cô chưa bao giờ mặc váy khoe dáng người ở trường.
Trong lòng Khấu Hưởng đột nhiên nóng hầm hập.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Dương Chi lại vô thức gù lưng: “Tôi đi đây.”
“Bây giờ đi, vậy cô chờ tôi về làm gì?” Anh nhướng mày hỏi.
Dương Chi cúi đầu nhìn điện thoại, buồn bực nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, không ai quản lý anh, rốt cuộc anh sẽ về nhà muộn đến mức nào.”
Thật ra Khấu Hưởng rất muốn nói, không có tin nhắn kia của cô, đêm nay ông đây sẽ không về nhà.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành: “Vào trong ngồi đi.”
Anh mở cửa, cởi giày vào nhà. Dương Chi do dự ngoài cửa một lúc, đành đi vào phòng.
Trong nhà vẫn như cũ, không hề có hơi người, lần này Khấu Hưởng bật toàn bộ đèn trong nhà lên, sáng choang.
Anh lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra, tự mình mở một lon, cũng mở một lon khác rồi để lên bàn.
Dưới ánh đèn, vết bầm trên mặt anh càng thêm rõ ràng.
Dương Chi cầm Coca lên nhấp một ngụm nho nhỏ, thật ngọt.
“Nghe Bùi Thanh nói, tối nay anh còn lên sân khấu biểu diễn à?”
“Ừ.”
Cô chỉ vào khuôn mặt hơi sưng của anh: “Như thế mà cũng dám lên sân khấu?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Người ta đến nghe giọng hát của Caesar, không phải xem mặt Khấu Hưởng.”
Dương Chi gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Hai người ngồi im lặng một lát, Khấu Hưởng chủ động tìm đề tài: “Tôi đã đưa người đó vào trong lời diss.”
“Ai?”
“Người đánh nhau với tôi.”
Dương Chi không nhịn được bật cười, tên này, giống hệt một đứa trẻ, đánh nhau đến mức làm người ta vào bệnh viện không đủ, còn viết vào lời diss, đúng là ngây thơ.
“Muộn quá, tôi phải đi rồi.” Dương Chi nhảy xuống khỏi cái ghế cao, chỉ chỉ vào cái túi màu trắng: “Mặt anh, nhớ bôi thuốc đấy.”
Khấu Hưởng lấy mấy hộp thuốc mỡ ra, tiện tay ném sang bên cạnh: “Tôi không biết dùng.”
Dương Chi:……
Anh không biết đọc hướng dẫn sử dụng à? Bất đắc dĩ, cô đành phải mở hộp thuốc ra, dùng tăm bông chấm thuốc, đến gần mặt Khấu Hưởng.
Anh ngồi bên bàn, cúi người ghé sát mặt vào cô.
Đây là lần đầu tiên Dương Chi quan sát mặt Khấu Hưởng ở khoảng cách gần, lông mày rậm rạp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, mỗi một bộ phận, đều vô cùng hoàn hảo. Mắt anh một mí, tràn ngập mùi vị đàn ông, thiếu đi vài phần tinh tế, nhiều thêm vài phần thô ráp.
Nếu nói khuyết điểm duy nhất của anh, có lẽ là vết sẹo dưới khóe mắt trái của anh, nhợt nhạt.
Từ màu của vết sẹo này, rõ ràng đã có từ lâu. Cô vẫn luôn rất tò mò lí do có vết sẹo này, nhưng lại không dám hỏi.
Động tác của cô rất nhẹ, dịu dàng lại kiềm chế, chấm thuốc lên vết bầm trên miệng anh. Thuốc mỡ lành lạnh, rất dễ chịu.
Vì dựa quá gần, anh có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô.
“Không sợ nín thở đến chết à?”
Dương Chi:……
Cô thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh.
“Được rồi.” Cô đặt thuốc mỡ xuống, lại bị anh nắm lấy tay.
Lòng bàn tay nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể anh luôn rất cao. Trong bóng đêm, anh cứ nắm chặt cô như vậy, chuyện xảy ra đột ngột khiến Dương Chi không biết phải làm sao.
“Còn mắt nữa.”
Ý thức được bản thân thất thố, anh lập tức buông lỏng cô ra, sau đó chỉ vào khóe mắt mình, nơi đó còn có vết bầm chưa tan.
“Nói thì cứ nói, động tay động chân làm cái gì.” Cô khẽ lẩm bẩm oán trách, sau đó đổi tăm bông mới, chấm lên vết bầm bên khoé mắt anh.
Khấu Hưởng rũ mặt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, cuồn cuộn gợn sóng.
Cô thật sự rất thơm, thoang thoảng hương sữa, không làm đàn ông thần hồn điên đảo, mà có thể làm người khác yên tâm.
“Được rồi.” Dương Chi thu tay, nói với anh: “Nhớ bôi thuốc ba lần một ngày, giống như tôi vừa mới làm ấy.”
Khấu Hưởng nhướng mày không đáp.
“Nhớ rõ chưa?” Cô lặp lại.
“Rồi.”
“Tôi đi đây.” Dương Chi đeo cặp sách lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Anh “Này” một tiếng, gọi cô lại: “Cô đấy, đi đứng phải thẳng lưng lên, cứ gù lưng thế rất xấu biết không.”
Dương Chi:……
Quản lý giỏi thế.
“Càng như vậy, người khác sẽ càng nói cô.”
Cô nắm chặt quai cặp, nói nhỏ: “Không cần anh lo.”
Khấu Hưởng từng gặp rất nhiều phụ nữ tự hào về ngực mình, nhưng đây là lần đầu, nhìn thấy có cô gái tự ti vì bộ ngực của mình.
“Không có gì ghê gớm.”
Dương Chi có nằm mơ cũng không nghĩ tới Khấu Hưởng sẽ thảo luận với mình về ngực, không có gì ghê gớm, lời này… Giống như thật sự không có gì ghê gớm.
“Tôi không muốn nói đến chuyện này.”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, Khấu Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu, thay giày ra khỏi nhà: “Để tôi đưa cô về.”
Vẫn là chiếc motor đó, Dương Chi không ngờ, tại sao lần đầu tiên lại quen lối ngồi lên xe anh như vậy, trở thành tâm điểm chú ý tớ trường, nếu biết đến ảnh hưởng của chuyện này, có cho cô lá gan, cô cũng tuyệt đối không dám làm như vậy.
Motor của Khấu Hưởng, chưa từng chở con gái, lần đầu tiên đã cho cô.
“Nghĩ gì thế.”
“À, không có gì.”
Khấu Hưởng cúi người, liếc cô qua kính bảo vệ màu đen: “Ôm chặt tôi.”
Vì thế Dương Chi ôm lấy eo anh.
Motor gầm lên một tiếng, phóng vào trong bóng đêm dày đặc.
Đường cái trống trải không một bóng xe, tốc độ anh lúc nhanh lúc chậm, khiến cơ thể Dương Chi hết đổ lên trước lại ngửa ra sau, luôn va vào lưng anh.
“Anh có thể kiểm soát tốc độ xe được không?” Không thể nhịn được nữa, cuối cùng cô đành phải mở miệng nhắc nhở.
Dưới kính bảo vệ, khoé mắt Khấu Hưởng cong lên: “Ừm.”
*****
Motor dừng lại trước chung cư cho thuê, Khấu Hưởng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn quanh trái phải: “Cô ở chỗ này à, ngay cả khu dân cư cũng không có?”
Vùng này không có nhà cao tầng, đều là nhà chung cư không vượt qua bốn tầng, nhà cửa cao thấp đan xen, không có số nhà, nếu gọi cơm hộp, đa số đều sẽ bị lạc trong ngõ nhỏ.
“Giá nhà ở đây rẻ.”
Khấu Hưởng nhìn phòng tắm nhuốm đèn đỏ dưới tầng, hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng?”
“Một ngàn hai.”
“Đúng là rất rẻ, chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Dương Chi nhìn bóng lưng anh biến mất trong bóng đêm vô tận, cô xoay người vào chung cư.
Lối đi trong chung cư chật hẹp âm u, chồng chất rất nhiều phế thải phủ bụi, trên tường bị người ta phun graffiti lung tung, dòng chữ nợ nần thì phải trả tiền to ngợp, giương nanh múa vuốt.
Lên đến tầng hai, Dương Chi nhìn thấy Lý tiên sinh giúp cô xách nước hôm trước đang đứng cạnh cửa hút thuốc.
Cô lễ phép gật đầu với gã, vị Lý tiên sinh kia cong khóe miệng với cô.
Cô bước nhanh về phòng của mình, khóa cửa phòng lại.
*****
Ngày hôm sau, Lâm Lộ Bạch mua một hộp bánh đậu xanh, đẩy đến tay Dương Chi: “Tình yêu, mời cậu ăn này.”
Tô Bắc Bắc duỗi tay định lấy, bị cô ấy đẩy ra: “Tớ mang cho Tiểu Chi Nhi mà.”
Tô Bắc Bắc bĩu môi: “Tự dưng lại ân cần, không làm điều gian cũng có việc.”
Dương Chi cầm một miếng bánh đậu xanh lên nếm: “Ngon lắm, cảm ơn cậu.”
Cô thích ăn đồ ngọt, bánh đậu xanh Lâm Lộ Bạch đưa mua ở cửa hàng bánh ngọt, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tốt.
Dương Chi còn chưa ăn xong một miếng bánh đậu xanh, Lâm Lộ Bạch đã nói: “À, là thế này, Tiểu Chi Nhi, đúng là tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Tô Bắc Bắc khinh thường bĩu môi: “Tớ biết ngay mà.”
Dương Chi hỏi cô ấy: “Tớ có thể giúp gì được cho cậu?”
Lâm Lộ Bạch dứt khoát nói thẳng: “Tớ định quay một video, cậu hát, tớ nhép theo, tớ muốn thử cảm giác video của mình có nhiều người vào like và bình luận, nhất định rất sung sướng.”
Dương Chi:……
Tô Bắc Bắc:……
Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, liên tục cầu xin: “Tiểu Chi Nhi, cậu giúp tớ đi, giúp tớ thực hiện giấc mơ làm hot girl mạng, được không.”
Tô Bắc Bắc nói: “Cậu muốn nổi tiếng đến điên rồi hả, tự dưng lại làm chuyện này, nếu cộng đồng mạng biết được, cậu sẽ bị chửi đấy!”
“Không đây, tớ chỉ quay chơi thôi, có gì mà chửi, cùng lắm thì ẩn cư hai ngày, xóa đi là được.” Cô ấy xoay người cầu xin Dương Chi: “Được không, Tiểu Chi Nhi, cậu giúp tớ một lần đi.”
“Như vậy không được tốt cho lắm.” Dương Chi cũng không chắc: “Nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị mắng chửi.”
“Nếu không thế này, hai ta cùng hát, tớ hát nhỏ thôi, cậu không vào ống kính, thế có được không.” Lâm Lộ Bạch thỏa hiệp: “Chỉ quay một đoạn rất nhỏ, quay chơi thôi.”
Nếu từ chối lần nữa, có lẽ sẽ quá vô tình, Dương Chi suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày hôm sau Lâm Lộ Bạch mặc một bộ váy đẹp tới trường, sau khi tan học, chờ các bạn cùng lớp ra về, cô ấy mở phần mềm quay video âm nhạc ra, đi đến bên cửa sổ chuẩn bị bắt đầu.
Tô Bắc Bắc giúp cô ấy cầm điện thoại, chọn góc độ tốt nhất bên cửa sổ, mở filter làm đẹp, chuẩn bị xong xuôi.
Bài hát vẫn là 《 Đợi em tan học 》của Châu Kiệt Luân, trước đó Lâm Lộ Bạch có hát ca khúc này, nhưng lần nào cũng không tốt.
Tiếng đàn ghi-ta chậm rãi vang lên, Dương Chi đeo tai nghe Boss Apple, bắt đầu hát ——
“Trong con ngõ mà em ở, anh đã thuê một căn chung cư, chỉ vì muốn cùng em không hẹn mà gặp. Ba năm cấp ba, tại sao anh, tại sao không chăm chỉ học hành, để thi đỗ cùng trường đại học với em.”
Cô vừa hát ra tiếng, Tô Bắc Bắc kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe cô hát có nhạc, không, đây đã không phải là một bài hát, mà cô đang dùng giọng hát trong trẻo của mình, chậm rãi kể lại một chuyện tình buồn.
“Anh đánh đàn, hát bài hát mà em yêu thích, yêu thầm không đau khổ chút nào, đau khổ nhất là em không hề nhìn anh.”
Nói là hát cùng, song Lâm Lộ Bạch gần như nhép theo, không phát ra tiếng, nhưng có khẩu hình, toàn bộ quá trình chỉ có giọng hát trong trẻo của Dương Chi vang khắp căn phòng trống trải, mãi đến khi tiếng nhạc kết thúc.
Ca khúc này, Dương Chi đã hát rất nhiều lần, cho nên chỉ thu một lần là qua, gần như không cần thu lần thứ hai, giọng hát của cô vô cùng hoàn hảo, không tìm thấy bất cứ tì vết nào.
Sắc trời tối dần, ba cô gái đi bên hàng ngô đồng trong sân trường, Lâm Lộ Bạch đeo tai nghe nghe lại lần nữa, đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được.
Vô cùng hoàn hảo, khẩu hình của cô ấy hoàn toàn khớp với lời, video cũng rất đẹp, cô ấy mặc một bộ váy màu trắng, khoác áo choàng, lớp trang điểm vẫn còn, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, ánh hoàng hôn vừa khéo soi xuống khuôn mặt cô ấy.
Perfect!
“Chi Nhi, tớ mời cậu ăn cơm nhé!” Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, rất biết ơn: “Hay cậu có muốn bộ mỹ phẩm nào không, tớ nhờ bố lần sau đi công tác mua tặng cậu!”
Học sinh trong trường trung học trực thuộc, hoặc hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng thành tích tốt đến biến thái như Bùi Thanh, hoặc thành tích tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, đương nhiên còn có một loại giống như Khấu Hưởng, thành tích không tốt nhưng lại xuất thân từ nhà giàu.
Lâm Lộ Bạch và Tô Bắc Bắc, hoàn cảnh gia đình đều rất tốt, đương nhiên Tô Bắc Bắc tốt hơn, bất kể là thành tích hay điều kiện.
“Không sao, không cần tặng quà cho tớ đâu.”
“Chi Nhi, cậu thật sự quá tốt, sao thế giới này lại có cô gái vừa đáng yêu vừa lương thiện như cậu chứ, cậu nhất định là một cô tiên!” Lâm Lộ Bạch ôm Dương Chi, đang định cho cô một cái kiss nồng hậu, lại bị Tô Bắc Bắc kéo ra: “Được rồi được rồi, vậy là đủ rồi, chuyện như thế này cậu nên kiềm chế một chút, đừng để mọi người biết, nếu không thật sự rất mất mặt, chưa nổi tiếng còn đỡ, nổi tiếng rồi phải cẩn thận, tốt nhất up lên mạng hai ngày, sau đó xóa đi.”
Trong lòng Lâm Lộ Bạch tràn đầy vui mừng, thuận miệng đồng ý.
Tối nay gió rất lớn, thổi đến mức cành cây lung lay xào xạc, nghiêng trái nghiêng phải, có vẻ trời sắp mưa, các cô gái tạm biệt nhau rồi mỗi người một ngả.
Sau khi Dương Chi về nhà, nhìn quần lót nam bị gió thổi bay trên ban công, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sau khi cô thu đống quần lót này vào, lại treo mấy cái quần lót mới lên. Đây là cách cô đọc được trên mạng, con gái sống một mình, tốt nhất nên phơi mấy bộ quần áo và quần lót đàn ông lên ban công, tránh bị người khác theo dõi.
Cô đọc sách đến đêm khuya, khoảng 12 giờ, Dương Chi chuẩn bị ngủ. Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, kèm theo đó là tiếng sấm ầm ầm ầm.
Đây là dấu hiệu báo mùa mưa giữa hè đến.
Không khí oi bức trong phòng được gió mát xua tan, Dương Chi tắt đèn bò lên trên giường.
Không biết qua bao lâu, Dương Chi chợt nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, cô giật mình một cái, mỗi một tế bào trong cơ thể đều nhạy cảm tỉnh lại.
Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa, dường như có tiếng động, tiếng bước chân nhè nhẹ, còn có tiếng khoá cửa răng rắc.
Ngoài cửa sổ có bão, nên tiếng động rất nhỏ này nghe cũng không rõ ràng.
Dương Chi vội vàng bật đèn, hét lên với người ngoài cửa: “Ai đấy!”
Tiếng động ngoài cửa lập tức ngừng lại.
Dương Chi xỏ dép mò mẫm bên tường, chân mềm nhũn, cô cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, hình như người ngoài cửa đã biến mất, trừ tiếng mưa rơi bên cửa sổ, cô không nghe thấy gì nữa.
Dương Chi sờ lên công tắc đèn, tắt đi.
Căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối, ánh đèn ngoài hành lang hắt qua khe cửa, qua khe cửa, Dương Chi nhìn rõ bóng hai cái chân người.
Hết chương 21
Dương Chi ngồi bên hành lang, soạn một cái tin nhắn, gửi đi ——
Tôi mang ít thuốc cho anh, đặt ở cửa, lát nữa anh về đừng quên nhé.
Quán bar ồn ào náo nhiệt, Khấu Hưởng vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn, mở điện thoại ra thấy được tin nhắn đến từ Dương Chi.
“Caesar, xong rồi lại đây uống hai ly nào.” Thẩm Tinh Vĩ vỗ vỗ bờ vai anh.
Khấu Hưởng nhìn đồng hồ, tin nhắn này được gửi từ hai giờ trước, chỉ để lại đồ rồi đi thôi, chắc cô không ngốc nghếch đến vậy đâu.
Khấu Hưởng đi đến bên quầy bar, tùy ý hàn huyên vài câu với bạn bè, về chuyện thi đấu tháng tám, Thẩm Tinh Vĩ nói đùa, có Caesar ở đây, người khác đừng có mơ giành được quán quân.
Khấu Hưởng uống mấy ly, đầu ngón tay lẳng lặng gõ trên màn hình điện thoại màu đen, không biết vì sao tự dưng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“Tối nay còn có chút việc, lần sau nói chuyện nhé.”
Anh cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy rời khỏi quầy bar.
Thẩm Tinh Vĩ còn nói đùa, nói với bóng dáng của anh: “Mày đến bệnh viện sát trùng đi, mặt sưng như thế còn dám lên sân khấu, Caesar không hổ là Caesar.”
Khấu Hưởng quay đầu lại giơ ngón giữa quốc tế hữu nghị về phía cậu.
Ra khỏi quán bar, anh cưỡi lên xe phân khối lớn, phóng nhanh như chớp về khu biệt thự Nam Sơn.
Trước cổng nhà có một cái túi màu trắng, bốn bề vắng lặng, trong lòng anh cũng chìm nổi theo, trở nên vắng vẻ.
Anh đi đến nhặt túi thuốc lên nhìn, bên trong chứa các loại thuốc mỡ giúp tan máu bầm và bông băng.
“Anh vẫn luôn về muộn như vậy.”
Một giọng nữ khàn khàn truyền đến từ cây cột bên hành lang.
Khấu Hưởng quay đầu lại, trông thấy cô gái nhỏ đang ngồi bên hành lang, trong tay cầm một tờ đề tiếng Anh, cô nhanh nhẹn nhảy xuống hành lang, đi về phía Khấu Hưởng.
Anh nhận ra cô đã thay quần áo, không còn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình ở trường, mà thay vào đó là một chiếc váy sáng màu, bộ váy có kiểu dáng cũ, nhưng cô mặc vào trông rất đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, bộ ngực càng thêm kiêu ngạo.
Cô chưa bao giờ mặc váy khoe dáng người ở trường.
Trong lòng Khấu Hưởng đột nhiên nóng hầm hập.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Dương Chi lại vô thức gù lưng: “Tôi đi đây.”
“Bây giờ đi, vậy cô chờ tôi về làm gì?” Anh nhướng mày hỏi.
Dương Chi cúi đầu nhìn điện thoại, buồn bực nói: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, không ai quản lý anh, rốt cuộc anh sẽ về nhà muộn đến mức nào.”
Thật ra Khấu Hưởng rất muốn nói, không có tin nhắn kia của cô, đêm nay ông đây sẽ không về nhà.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thành: “Vào trong ngồi đi.”
Anh mở cửa, cởi giày vào nhà. Dương Chi do dự ngoài cửa một lúc, đành đi vào phòng.
Trong nhà vẫn như cũ, không hề có hơi người, lần này Khấu Hưởng bật toàn bộ đèn trong nhà lên, sáng choang.
Anh lấy hai lon Coca trong tủ lạnh ra, tự mình mở một lon, cũng mở một lon khác rồi để lên bàn.
Dưới ánh đèn, vết bầm trên mặt anh càng thêm rõ ràng.
Dương Chi cầm Coca lên nhấp một ngụm nho nhỏ, thật ngọt.
“Nghe Bùi Thanh nói, tối nay anh còn lên sân khấu biểu diễn à?”
“Ừ.”
Cô chỉ vào khuôn mặt hơi sưng của anh: “Như thế mà cũng dám lên sân khấu?”
Anh bình tĩnh trả lời: “Người ta đến nghe giọng hát của Caesar, không phải xem mặt Khấu Hưởng.”
Dương Chi gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Hai người ngồi im lặng một lát, Khấu Hưởng chủ động tìm đề tài: “Tôi đã đưa người đó vào trong lời diss.”
“Ai?”
“Người đánh nhau với tôi.”
Dương Chi không nhịn được bật cười, tên này, giống hệt một đứa trẻ, đánh nhau đến mức làm người ta vào bệnh viện không đủ, còn viết vào lời diss, đúng là ngây thơ.
“Muộn quá, tôi phải đi rồi.” Dương Chi nhảy xuống khỏi cái ghế cao, chỉ chỉ vào cái túi màu trắng: “Mặt anh, nhớ bôi thuốc đấy.”
Khấu Hưởng lấy mấy hộp thuốc mỡ ra, tiện tay ném sang bên cạnh: “Tôi không biết dùng.”
Dương Chi:……
Anh không biết đọc hướng dẫn sử dụng à? Bất đắc dĩ, cô đành phải mở hộp thuốc ra, dùng tăm bông chấm thuốc, đến gần mặt Khấu Hưởng.
Anh ngồi bên bàn, cúi người ghé sát mặt vào cô.
Đây là lần đầu tiên Dương Chi quan sát mặt Khấu Hưởng ở khoảng cách gần, lông mày rậm rạp, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, mỗi một bộ phận, đều vô cùng hoàn hảo. Mắt anh một mí, tràn ngập mùi vị đàn ông, thiếu đi vài phần tinh tế, nhiều thêm vài phần thô ráp.
Nếu nói khuyết điểm duy nhất của anh, có lẽ là vết sẹo dưới khóe mắt trái của anh, nhợt nhạt.
Từ màu của vết sẹo này, rõ ràng đã có từ lâu. Cô vẫn luôn rất tò mò lí do có vết sẹo này, nhưng lại không dám hỏi.
Động tác của cô rất nhẹ, dịu dàng lại kiềm chế, chấm thuốc lên vết bầm trên miệng anh. Thuốc mỡ lành lạnh, rất dễ chịu.
Vì dựa quá gần, anh có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của cô.
“Không sợ nín thở đến chết à?”
Dương Chi:……
Cô thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh.
“Được rồi.” Cô đặt thuốc mỡ xuống, lại bị anh nắm lấy tay.
Lòng bàn tay nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể anh luôn rất cao. Trong bóng đêm, anh cứ nắm chặt cô như vậy, chuyện xảy ra đột ngột khiến Dương Chi không biết phải làm sao.
“Còn mắt nữa.”
Ý thức được bản thân thất thố, anh lập tức buông lỏng cô ra, sau đó chỉ vào khóe mắt mình, nơi đó còn có vết bầm chưa tan.
“Nói thì cứ nói, động tay động chân làm cái gì.” Cô khẽ lẩm bẩm oán trách, sau đó đổi tăm bông mới, chấm lên vết bầm bên khoé mắt anh.
Khấu Hưởng rũ mặt nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm, cuồn cuộn gợn sóng.
Cô thật sự rất thơm, thoang thoảng hương sữa, không làm đàn ông thần hồn điên đảo, mà có thể làm người khác yên tâm.
“Được rồi.” Dương Chi thu tay, nói với anh: “Nhớ bôi thuốc ba lần một ngày, giống như tôi vừa mới làm ấy.”
Khấu Hưởng nhướng mày không đáp.
“Nhớ rõ chưa?” Cô lặp lại.
“Rồi.”
“Tôi đi đây.” Dương Chi đeo cặp sách lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Anh “Này” một tiếng, gọi cô lại: “Cô đấy, đi đứng phải thẳng lưng lên, cứ gù lưng thế rất xấu biết không.”
Dương Chi:……
Quản lý giỏi thế.
“Càng như vậy, người khác sẽ càng nói cô.”
Cô nắm chặt quai cặp, nói nhỏ: “Không cần anh lo.”
Khấu Hưởng từng gặp rất nhiều phụ nữ tự hào về ngực mình, nhưng đây là lần đầu, nhìn thấy có cô gái tự ti vì bộ ngực của mình.
“Không có gì ghê gớm.”
Dương Chi có nằm mơ cũng không nghĩ tới Khấu Hưởng sẽ thảo luận với mình về ngực, không có gì ghê gớm, lời này… Giống như thật sự không có gì ghê gớm.
“Tôi không muốn nói đến chuyện này.”
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, Khấu Hưởng bất đắc dĩ lắc đầu, thay giày ra khỏi nhà: “Để tôi đưa cô về.”
Vẫn là chiếc motor đó, Dương Chi không ngờ, tại sao lần đầu tiên lại quen lối ngồi lên xe anh như vậy, trở thành tâm điểm chú ý tớ trường, nếu biết đến ảnh hưởng của chuyện này, có cho cô lá gan, cô cũng tuyệt đối không dám làm như vậy.
Motor của Khấu Hưởng, chưa từng chở con gái, lần đầu tiên đã cho cô.
“Nghĩ gì thế.”
“À, không có gì.”
Khấu Hưởng cúi người, liếc cô qua kính bảo vệ màu đen: “Ôm chặt tôi.”
Vì thế Dương Chi ôm lấy eo anh.
Motor gầm lên một tiếng, phóng vào trong bóng đêm dày đặc.
Đường cái trống trải không một bóng xe, tốc độ anh lúc nhanh lúc chậm, khiến cơ thể Dương Chi hết đổ lên trước lại ngửa ra sau, luôn va vào lưng anh.
“Anh có thể kiểm soát tốc độ xe được không?” Không thể nhịn được nữa, cuối cùng cô đành phải mở miệng nhắc nhở.
Dưới kính bảo vệ, khoé mắt Khấu Hưởng cong lên: “Ừm.”
*****
Motor dừng lại trước chung cư cho thuê, Khấu Hưởng tháo mũ bảo hiểm xuống, nhìn quanh trái phải: “Cô ở chỗ này à, ngay cả khu dân cư cũng không có?”
Vùng này không có nhà cao tầng, đều là nhà chung cư không vượt qua bốn tầng, nhà cửa cao thấp đan xen, không có số nhà, nếu gọi cơm hộp, đa số đều sẽ bị lạc trong ngõ nhỏ.
“Giá nhà ở đây rẻ.”
Khấu Hưởng nhìn phòng tắm nhuốm đèn đỏ dưới tầng, hỏi: “Bao nhiêu tiền một tháng?”
“Một ngàn hai.”
“Đúng là rất rẻ, chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Dương Chi nhìn bóng lưng anh biến mất trong bóng đêm vô tận, cô xoay người vào chung cư.
Lối đi trong chung cư chật hẹp âm u, chồng chất rất nhiều phế thải phủ bụi, trên tường bị người ta phun graffiti lung tung, dòng chữ nợ nần thì phải trả tiền to ngợp, giương nanh múa vuốt.
Lên đến tầng hai, Dương Chi nhìn thấy Lý tiên sinh giúp cô xách nước hôm trước đang đứng cạnh cửa hút thuốc.
Cô lễ phép gật đầu với gã, vị Lý tiên sinh kia cong khóe miệng với cô.
Cô bước nhanh về phòng của mình, khóa cửa phòng lại.
*****
Ngày hôm sau, Lâm Lộ Bạch mua một hộp bánh đậu xanh, đẩy đến tay Dương Chi: “Tình yêu, mời cậu ăn này.”
Tô Bắc Bắc duỗi tay định lấy, bị cô ấy đẩy ra: “Tớ mang cho Tiểu Chi Nhi mà.”
Tô Bắc Bắc bĩu môi: “Tự dưng lại ân cần, không làm điều gian cũng có việc.”
Dương Chi cầm một miếng bánh đậu xanh lên nếm: “Ngon lắm, cảm ơn cậu.”
Cô thích ăn đồ ngọt, bánh đậu xanh Lâm Lộ Bạch đưa mua ở cửa hàng bánh ngọt, ngọt mà không ngấy, hương vị rất tốt.
Dương Chi còn chưa ăn xong một miếng bánh đậu xanh, Lâm Lộ Bạch đã nói: “À, là thế này, Tiểu Chi Nhi, đúng là tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.”
Tô Bắc Bắc khinh thường bĩu môi: “Tớ biết ngay mà.”
Dương Chi hỏi cô ấy: “Tớ có thể giúp gì được cho cậu?”
Lâm Lộ Bạch dứt khoát nói thẳng: “Tớ định quay một video, cậu hát, tớ nhép theo, tớ muốn thử cảm giác video của mình có nhiều người vào like và bình luận, nhất định rất sung sướng.”
Dương Chi:……
Tô Bắc Bắc:……
Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, liên tục cầu xin: “Tiểu Chi Nhi, cậu giúp tớ đi, giúp tớ thực hiện giấc mơ làm hot girl mạng, được không.”
Tô Bắc Bắc nói: “Cậu muốn nổi tiếng đến điên rồi hả, tự dưng lại làm chuyện này, nếu cộng đồng mạng biết được, cậu sẽ bị chửi đấy!”
“Không đây, tớ chỉ quay chơi thôi, có gì mà chửi, cùng lắm thì ẩn cư hai ngày, xóa đi là được.” Cô ấy xoay người cầu xin Dương Chi: “Được không, Tiểu Chi Nhi, cậu giúp tớ một lần đi.”
“Như vậy không được tốt cho lắm.” Dương Chi cũng không chắc: “Nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị mắng chửi.”
“Nếu không thế này, hai ta cùng hát, tớ hát nhỏ thôi, cậu không vào ống kính, thế có được không.” Lâm Lộ Bạch thỏa hiệp: “Chỉ quay một đoạn rất nhỏ, quay chơi thôi.”
Nếu từ chối lần nữa, có lẽ sẽ quá vô tình, Dương Chi suy nghĩ, cuối cùng cũng đồng ý.
Ngày hôm sau Lâm Lộ Bạch mặc một bộ váy đẹp tới trường, sau khi tan học, chờ các bạn cùng lớp ra về, cô ấy mở phần mềm quay video âm nhạc ra, đi đến bên cửa sổ chuẩn bị bắt đầu.
Tô Bắc Bắc giúp cô ấy cầm điện thoại, chọn góc độ tốt nhất bên cửa sổ, mở filter làm đẹp, chuẩn bị xong xuôi.
Bài hát vẫn là 《 Đợi em tan học 》của Châu Kiệt Luân, trước đó Lâm Lộ Bạch có hát ca khúc này, nhưng lần nào cũng không tốt.
Tiếng đàn ghi-ta chậm rãi vang lên, Dương Chi đeo tai nghe Boss Apple, bắt đầu hát ——
“Trong con ngõ mà em ở, anh đã thuê một căn chung cư, chỉ vì muốn cùng em không hẹn mà gặp. Ba năm cấp ba, tại sao anh, tại sao không chăm chỉ học hành, để thi đỗ cùng trường đại học với em.”
Cô vừa hát ra tiếng, Tô Bắc Bắc kinh ngạc, đây là lần đầu tiên nghe cô hát có nhạc, không, đây đã không phải là một bài hát, mà cô đang dùng giọng hát trong trẻo của mình, chậm rãi kể lại một chuyện tình buồn.
“Anh đánh đàn, hát bài hát mà em yêu thích, yêu thầm không đau khổ chút nào, đau khổ nhất là em không hề nhìn anh.”
Nói là hát cùng, song Lâm Lộ Bạch gần như nhép theo, không phát ra tiếng, nhưng có khẩu hình, toàn bộ quá trình chỉ có giọng hát trong trẻo của Dương Chi vang khắp căn phòng trống trải, mãi đến khi tiếng nhạc kết thúc.
Ca khúc này, Dương Chi đã hát rất nhiều lần, cho nên chỉ thu một lần là qua, gần như không cần thu lần thứ hai, giọng hát của cô vô cùng hoàn hảo, không tìm thấy bất cứ tì vết nào.
Sắc trời tối dần, ba cô gái đi bên hàng ngô đồng trong sân trường, Lâm Lộ Bạch đeo tai nghe nghe lại lần nữa, đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra được.
Vô cùng hoàn hảo, khẩu hình của cô ấy hoàn toàn khớp với lời, video cũng rất đẹp, cô ấy mặc một bộ váy màu trắng, khoác áo choàng, lớp trang điểm vẫn còn, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, ánh hoàng hôn vừa khéo soi xuống khuôn mặt cô ấy.
Perfect!
“Chi Nhi, tớ mời cậu ăn cơm nhé!” Lâm Lộ Bạch kéo tay Dương Chi, rất biết ơn: “Hay cậu có muốn bộ mỹ phẩm nào không, tớ nhờ bố lần sau đi công tác mua tặng cậu!”
Học sinh trong trường trung học trực thuộc, hoặc hoàn cảnh gia đình nghèo khó nhưng thành tích tốt đến biến thái như Bùi Thanh, hoặc thành tích tốt, hoàn cảnh gia đình cũng tốt, đương nhiên còn có một loại giống như Khấu Hưởng, thành tích không tốt nhưng lại xuất thân từ nhà giàu.
Lâm Lộ Bạch và Tô Bắc Bắc, hoàn cảnh gia đình đều rất tốt, đương nhiên Tô Bắc Bắc tốt hơn, bất kể là thành tích hay điều kiện.
“Không sao, không cần tặng quà cho tớ đâu.”
“Chi Nhi, cậu thật sự quá tốt, sao thế giới này lại có cô gái vừa đáng yêu vừa lương thiện như cậu chứ, cậu nhất định là một cô tiên!” Lâm Lộ Bạch ôm Dương Chi, đang định cho cô một cái kiss nồng hậu, lại bị Tô Bắc Bắc kéo ra: “Được rồi được rồi, vậy là đủ rồi, chuyện như thế này cậu nên kiềm chế một chút, đừng để mọi người biết, nếu không thật sự rất mất mặt, chưa nổi tiếng còn đỡ, nổi tiếng rồi phải cẩn thận, tốt nhất up lên mạng hai ngày, sau đó xóa đi.”
Trong lòng Lâm Lộ Bạch tràn đầy vui mừng, thuận miệng đồng ý.
Tối nay gió rất lớn, thổi đến mức cành cây lung lay xào xạc, nghiêng trái nghiêng phải, có vẻ trời sắp mưa, các cô gái tạm biệt nhau rồi mỗi người một ngả.
Sau khi Dương Chi về nhà, nhìn quần lót nam bị gió thổi bay trên ban công, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sau khi cô thu đống quần lót này vào, lại treo mấy cái quần lót mới lên. Đây là cách cô đọc được trên mạng, con gái sống một mình, tốt nhất nên phơi mấy bộ quần áo và quần lót đàn ông lên ban công, tránh bị người khác theo dõi.
Cô đọc sách đến đêm khuya, khoảng 12 giờ, Dương Chi chuẩn bị ngủ. Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, kèm theo đó là tiếng sấm ầm ầm ầm.
Đây là dấu hiệu báo mùa mưa giữa hè đến.
Không khí oi bức trong phòng được gió mát xua tan, Dương Chi tắt đèn bò lên trên giường.
Không biết qua bao lâu, Dương Chi chợt nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa, cô giật mình một cái, mỗi một tế bào trong cơ thể đều nhạy cảm tỉnh lại.
Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa, dường như có tiếng động, tiếng bước chân nhè nhẹ, còn có tiếng khoá cửa răng rắc.
Ngoài cửa sổ có bão, nên tiếng động rất nhỏ này nghe cũng không rõ ràng.
Dương Chi vội vàng bật đèn, hét lên với người ngoài cửa: “Ai đấy!”
Tiếng động ngoài cửa lập tức ngừng lại.
Dương Chi xỏ dép mò mẫm bên tường, chân mềm nhũn, cô cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, hình như người ngoài cửa đã biến mất, trừ tiếng mưa rơi bên cửa sổ, cô không nghe thấy gì nữa.
Dương Chi sờ lên công tắc đèn, tắt đi.
Căn phòng nháy mắt chìm vào bóng tối, ánh đèn ngoài hành lang hắt qua khe cửa, qua khe cửa, Dương Chi nhìn rõ bóng hai cái chân người.
Hết chương 21
Danh sách chương