Bên đường, cột đèn rực rỡ mới lên, điện thoại Tô Bắc Bắc rung lên rất nhiều lần, bố mẹ đều thúc giục cô ấy mau chóng trở về, cô ấy kéo Lâm Lộ Bạch và Dương Chi đi về.

Lâm Lộ Bạch nhìn đồng hồ, tiếc nuối nói: “Hiện tại cũng mới 8 giờ mà.”

Tô Bắc Bắc cũng rất tiếc nuối: “Tớ cũng không muốn về sớm như vậy, hiếm khi được nghe Caesar hát nhạc thịnh hành.”

“Cậu ấy rất ít hát nhạc thịnh hành hả?” Dương Chi giẫm lên cột xi măng trên bãi cỏ, giữ cơ thể thăng bằng.

“Không phải rất ít, mà là chưa từng có.” Lâm Lộ Bạch nói: “Cậu ấy chỉ hát rap, chưa từng có ngoại lệ.”

Tô Bắc Bắc thần bí nói: “Đột nhiên làm thế, chắc chắn có chuyện kì lạ.”

Lâm Lộ Bạch hỏi: “Có gì kì lạ?”

Tô Bắc Bắc sờ cằm, suy tư nói: “Tớ nhớ có người rất thích hát nhạc của Châu Kiệt Luân.”

Tim Dương Chi bỗng đập nhanh, tự dưng thấy chột dạ.

Lâm Lộ Bạch trừng to mắt: “Cậu không phải nói tớ đấy chứ!”

Tô Bắc Bắc chỉ vào cô ấy hét to: “Ngoại trừ cậu thì còn ai vào đây!”

Dương Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó ồn ào theo: “Đúng vậy, cậu thích hát nhạc của Châu Kiệt Luân nhất, tớ thường xuyên nghe thấy mà.”

Lâm Lộ Bạch che mặt, ra vẻ thẹn thùng: “Cho nên cho nên, các cậu bảo cậu ấy hát vì tớ đúng không, bỗng nhiên ngượng ngùng phải làm sao đây.”

Tô Bắc Bắc đẩy đẩy gọng kính dày: “Tuy cậu ngoài đẹp ra thì không có gì cả, cần tài năng không có tài năng, cần giọng hát cũng không có giọng hát, nhưng giá trị nhan sắc chính là chân lý.”

“Wow, cậu vừa nói như thế, tớ mẹ nó thật sự muốn tự mình đa tình cho rằng Khấu Hưởng có ý với tớ.”

Lâm Lộ Bạch thật sự rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, phải nói không hơn kém Tống Mạt bao nhiêu, nhưng cô ấy trông mảnh mai, còn Tống Mạt lại đầy đặn.

“Biết đâu thật sự có khả năng đấy thì sao.” Dương Chi cong môi mỉm cười, nhìn lên bầu trời đêm sâu thẳm, nhẹ nhàng hát ——

“Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là khi trời mưa đã từng cùng em trú mưa dưới mái hiên.”

Giống như một bí mật không thể nói.

Giọng cô tựa như âm thanh tự nhiên, trong bóng đêm tĩnh lặng, giống như một thi sĩ giẫm lên ánh trăng ngâm thơ một mình.

Đoạn hát ngắn ngủi này dường như mang theo phép thuật, Tô Bắc Bắc dừng bước, nghiêng đầu lắng nghe, vô cùng say mê.

Còn Lâm Lộ Bạch lại lấy điện thoại ra, mở app video, quay lại.

Ống kính camera hướng vào bóng dáng Dương Chi, đèn nê ông phản chiếu bóng dáng cô, tạo lên khung cảnh thơ mộng khiến người khác mơ màng buồn ngủ.

“Tiểu Chi Nhi, tớ đăng lên mạng nhé.”

“Đừng!” Dương Chi vội vàng ngăn cản cô ấy.

“Yên tâm đi, không lộ mặt, chỉ có bóng dáng thôi.”

Dương Chi xem video cô ấy quay, đúng là chỉ có một bóng dáng mơ hồ, không nhìn thấy khuôn mặt, lúc này mới đồng ý để Lâm Lộ Bạch up video lên mạng.

Mà điều cả ba người đều không ngờ được chính là, đoạn video này sẽ nhanh chóng nổi tiếng, chỉ trong một đêm, nhanh chóng đứng đầu hot search trang web app video.

Buổi sáng Lâm Lộ Bạch nhìn thấy điện thoại của mình bùng nổ bình luận, giật mình đến mức làm rơi cả bánh mì trong tay.

“A a, phát hiện một chị gái có giọng hát vô cùng hay.”

“Đáng tiếc không nhìn thấy mặt.”

“Giọng hát thật sự rất thoải mái, theo dõi thôi.”

“Hay hay hay, sẽ luôn theo dõi bạn!”

“Tại sao chỉ có một cái video này? Hy vọng chị gái nhỏ quay thêm nhiều video ca hát hơn nữa.”

“Rất thích Jay, ủng hộ bạn! 【 Trái tim】”

……

Trong phòng học, khi Lâm Lộ Bạch đưa điện thoại đến trước mặt Dương Chi, Dương Chi đang ngồi làm đề hàm số lượng giác.

“Đây là gì?”

“Fans đấy!” Lâm Lộ Bạch kích động nói: “Fans của cậu! Tất cả đều là fans giọng hát của cậu.”

“Hả?”

Thấy Dương Chi còn chưa hiểu ra mình đã nổi tiếng, Lâm Lộ Bạch kích động giải thích với cô, nói rất nhiều người thích giọng hát của cô, thành fans của cô, bây giờ cô đã có thể livestream, có thể nhận quảng cáo, có thể làm rất nhiều việc! Dương Chi nhíu mày nhìn cô ấy, nhìn một lát, bình tĩnh lắc đầu.

Không đáng tin.

Cô vẫn nên tiếp tục làm toán thôi.

“Không phải chứ, cậu cứ bình tĩnh thế à?”

“Không có.” Dương Chi nói: “Tớ rất vui vẻ.”

Người khác thích giọng hát của cô, cô đương nhiên rất vui vẻ, nhưng cô không nghĩ tới livestream gì kia.

Tô Bắc Bắc hỏi: “Sao cậu lại đăng ký tài khoản mới?”

Lâm Lộ Bạch xua tay: “Tài khoản cũ của tớ, bên trong có nhiều lịch sử đen tối quá, dứt khoát đổi cái mới, bắt đầu lại từ đầu, biết đâu có thể thật sự nổi tiếng.”

Tài khoản mới tên là: April.

Dương Chi khó hiểu hỏi: “Tại sao lại lấy tên này?”

“Tớ nghĩ bừa một tên thôi.”

Tô Bắc Bắc bâng quơ nói: “Cậu muốn dùng tên cặp với ban nhạc August của Khấu Hưởng đúng không, một người tháng tám, một người tháng tư, còn đều bắt đầu bằng chữ A.”

“Suy đoán cái gì, ngoan ngoãn làm đề của cậu đi.” Lâm Lộ Bạch gõ đầu Tô Bắc Bắc, sau đó chuyển sang Dương Chi: “Chi Nhi, nếu không tớ rèn sắt khi còn nóng, lại quay thêm một bài nữa để củng cố? Cả đêm hôm qua, fans tăng lên bảy vạn lận!”

Dương Chi lắc đầu: “Tớ còn chưa làm xong đề toán mà.”

“Làm đề gì chứ! Cậu nổi tiếng rồi!”

“Nổi tiếng mà không làm bài tập, lý do này cậu nói với cô giáo đi.”

Lâm Lộ Bạch nản lòng: “Tiểu Chi Nhi, tớ thật sự không hiểu, cậu có giọng hát hay như thế, giá trị nhan sắc tốt như thế, tại sao không quý trọng cơ hội, tớ dám nói, chỉ cần cậu lên mạng, nhất định có thể siêu nổi tiếng luôn!”

Dương Chi buông bút, ngẩng đầu hỏi cô ấy: “Nổi tiếng, sau đó thì sso?”

“Sau đó…” Lâm Lộ Bạch chưa nghĩ tới vấn đề này: “Nổi tiếng là nổi tiếng, sẽ trở thành hotgirl mạng.”

“Nhưng hiện tại tớ không muốn làm hotgirl mạng.”

Lâm Lộ Bạch vẫn không muốn bỏ cuộc: “Sẽ có rất nhiều người thích cậu, thích giọng hát của cậu, fans trên Weibo cũng sẽ bùng nổ.”

Dương Chi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Cô biết con đường phía trước của mình không ở đây.

Cơ hội để cô tới trường trung học trực thuộc học là do mẹ cô đã đau khổ cầu xin bố dượng, là cơ hội duy nhất giúp cô rời xa thị trấn nghèo nàn lạc hậu đó, cũng là cơ hội duy nhất thay đổi số phận của cô, cô phải nắm lấy, không thể sai lầm.

Lâm Lộ Bạch thấy Dương Chi kiên trì, cũng không miễn cưỡng nữa.

*****

Mấy ngày nay Khấu Hưởng thật sự làm theo bản cam kết, mỗi ngày đến trường đúng giờ, không đi muộn về sớm, kiên trì học đến tiếng chuông tan học vang lên mới rời đi.

Cũng chẳng cần chủ nhiệm lớp âm thầm giám sát, anh cũng nghiêm túc đến lạ.

Tuy bình thường tính tình Khấu Hưởng kì quái, nhưng cũng có chỗ tốt, đó là nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được.

Thế nên trong lòng thầy chủ nhiệm Tôn vô cùng vui mừng, còn gọi cho bà Triệu đang ở nước ngoài, báo cáo tình hình mới nhất của Khấu Hưởng.

Nếu Khấu Hưởng tuân theo lời cam kết, thầy cũng sẽ không bội ước, chỉ nói cho bà Triệu rằng dạo gần đây Khấu Hưởng biểu hiện rất tốt, bài tập cũng hoàn thành đúng hạn.

Đương nhiên bà Triệu sẽ ghi toàn bộ công lao cho Dương Chi, nhưng Dương Chi lại chủ động xin từ chức với bà.

Bà Triệu khuyên cô thật lâu, hy vọng cô có thể ở lại, song Dương Chi vẫn kiên trì.

Sao cô không muốn ở lại chứ, nhưng Khấu Hưởng đã nói, chỉ cho cô ở nhà hai tuần, sau hai tuần cô nhất định phải thu dọn đồ đạc rời đi.

Cô căn bản không dạy kèm được Khấu Hưởng, Khấu Hưởng không phối hợp, cô cũng không muốn không duyên cớ mà nhận tiền lương.

Cho nên chủ động xin từ chức với bà Triệu, là kết quả tốt nhất.

Tuy bà Triệu rất thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng, dứt khoát trả thêm cho cô thành một tháng tiền lương, tổng cộng hai vạn tệ tiền thưởng, nếu cô thay đổi ý định, có thể liên hệ với bà, bất kỳ lúc nào cũng có thể gia hạn hợp đồng.

Hai vạn tệ, đã đủ cho Dương Chi thuê nhà ở gần trường rất lâu.

Đêm khuya, cả người Khấu Hưởng nồng nặc mùi rượu trở về nhà, lê bước lên tầng, đi đến cửa phòng Dương Chi, nhìn thấy khe cửa hắt ra ánh sáng nhạt.

Trong phòng lại rất yên tĩnh, chắc là đọc sách đến ngủ quên rồi.

Anh xoa tóc, đi đến, “Cành cạch” một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô lại.

Có thể cẩn thận đề phòng hơn được không, cứ mở cửa phòng ngủ như thế, không sợ anh về làm gì sao.

Thôi, đầu óc không ngốc sẽ không làm gia sư kiểu này, đơn độc ở chung với đàn ông dưới một mái nhà.

Anh không nhịn được nghĩ đến buổi chiều trên sân thượng, cô khóc lóc nói cần công việc này, cần có chỗ ở…

Trong lòng thoáng đau đớn.

Nếu không phải anh, mà đổi thành một người đàn ông khác, cô cũng sẽ đau khổ cầu xin như vậy ư.

Khấu Hưởng đột nhiên thấy bực bội, xoay người trở về phòng.

Thật ra Dương Chi vẫn chưa ngủ, cô nằm trên giường nghe BBC tiếng Anh, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô tháo tai nghe, cả người đề phòng.

Ban đầu cứ tưởng Khấu Hưởng sẽ đẩy cửa vào, lại không ngờ anh chỉ nhẹ nhàng đóng cửa phòng cô lại.

Trái tim Dương Chi chợt cảm thấy ấm áp, cô xoay người ngồi dậy, xỏ dép đi đến phòng Khấu Hưởng.

“Anh ngủ chưa?”

Anh đang ngồi trên bàn học đọc sách lịch sử âm nhạc hip-hop Mỹ, nghe thấy cô gõ cửa, không lên tiếng trả lời, đầu ngón tay cầm trang sách, lật qua.

“Tôi chỉ muốn nói một tiếng với anh, đừng thức đêm, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Giọng cô mềm mại, nói xong rồi rời đi.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa của cô, đầu ngón tay Khấu Hưởng dừng lại, vài phút sau lại cử động, khóe miệng khẽ cong lên, kiềm chế cảm xúc.

*****

Sáng sớm chủ nhật, Khấu Hưởng mặc quần dài áo ngủ, chuẩn bị xuống tầng ăn sáng, đi ngang qua phòng Dương Chi, nhìn thấy cô đang thu dọn hành lý, chợt sửng sốt.

Thời gian hai tuần, nhanh như vậy sao.

Khấu Hưởng không gì thêm, lập tức xoay người xuống tầng, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng ăn, sửa soạn xong rồi ra ngoài.

Cuối cùng cuộc sống cũng sắp sửa đi vào quỹ đạo, cuối cùng trong nhà cũng chỉ còn mình anh, tự do tự tại, sung sướng thoải mái.

Không có người bê ghế nhỏ ngồi bên bàn học anh, phụ đạo bài tập cho anh, cũng không có người nhìn chằm chằm mp3 của anh đến ngẩn người, muốn nghe nhạc lại không dám nói, còn phải để anh chủ động đưa tai nghe…

Không có người lải nhải nhắc anh ăn sáng, hay chúc anh ngủ ngon.

Buổi tối Khấu Hưởng về nhà, quả nhiên căn phòng nhỏ kia đã trống không, cái nhà này, lại lạnh lẽo.

Trong tủ lạnh có một hộp sữa chua trộn trái cây, trên giấy note có một dòng chữ nhỏ ngay ngắn ——

Tôi đi đây, mấy ngày nay cảm ơn anh đã phối hợp và giúp đỡ tôi, sau này nếu có bài nào không hiểu, hoặc có bài nào không làm được, cứ hỏi tôi trong trường nhé.

Khấu Hưởng cười lạnh một tiếng.

Anh lên tầng, đi vào phòng Dương Chi, chăn ga gối trên giường đã được cô thay ra, giặt sạch sẽ phơi nắng trên ban công. Tất cả đồ đạc của cô đều đã dọn đi, căn phòng trở về trạng thái ban đầu, lại có vẻ trống vắng.

Khấu Hưởng nằm một lát trên đệm, cơn buồn ngủ dâng lên, anh ngủ thiếp đi.

Hiếm lắm anh mới mơ đến phụ nữ.

Những người con gái trong mơ trước đây, khuôn mặt luôn mơ hồ, thân thể cũng mơ hồ.

Anh tựa như một người quân vương rong ruổi chiến trường, tung hoành trên lãnh thổ của mình, sau khi sảng khoái qua đi, cảm giác trống rỗng ập đến, giống như đã nắm tất cả trong tay, rồi lại không bắt được gì.

Lúc này, khuôn mặt người con gái ấy dần dần rõ ràng.

Cô ngoan ngoãn đáng yêu, lúc nhíu mày lúc cắn môi, cơ thể anh gần như bùng nổ.

Bấy giờ dường như vô cùng dài lâu, anh không hề gấp gáp, mà giống như đang hưởng thụ một bữa tiệc, cùng cô triền miên chìm đắm.

Khi Khấu Hưởng bừng tỉnh lại, đã gần nửa đêm.

Anh đổ mồ hôi đầm đìa, quần cũng ướt, dinh dính nhớp nháp.

Anh vào phòng tắm dội nước lạnh, hạ nhiệt, nhưng không ngờ lại phạm tội lần nữa trong phòng tắm.

Hơi thở trầm đục vô cùng dồn dập.

Trong đầu anh nghĩ đến cô gái kia, trong miệng gọi tên cô.

Cuối cùng anh nằm dưới mặt đất, để mặc vòi hoa sen phun xuống, bọt nước lạnh lẽo bao trùm lấy mặt anh.

Đột nhiên nắm tay, đấm mạnh vào tường.

Anh thầm chửi một tiếng: Đệch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện